Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 497
Ma Mị Hồng Trần
19/04/2024
“Thế này nhé, tối nay em theo anh. Anh sẽ nhanh thôi, chỉ cần mười phút, sau mười phút anh sẽ rời đi, đồng thời đảm bảo sau này không quấy rầy em nữa, được chứ?”
Trên mặt Ngô Tề lộ ra chút dịu dàng.
Trần Y Thủy nghe vậy, đôi môi trắng bệch, không trả lời.
Khóe miệng Ngô Tề nhếch lên.
Hắn ta biết thời cơ đã đến, cô bé trước mắt đã bị mấy câu nói của hắn ta đánh bại!
Adv
Hiện tại hắn ta chỉ cần cởi đồ của Trần Y Thủy ra, sau đó đẩy ngã là được…
“Ngoan, anh nhanh thôi, mười phút là xong rồi.”
Ngô Tề vừa nói vừa kéo cái nơ con bướm trên cổ Trần Y Thủy.
“Không… không được!”
Adv
Trần Y Thủy lấy lại tinh thần, đẩy Ngô Tề ra.
Ngô Tề thấy vậy, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng, lạnh như băng nói:
“Mẹ nó con kĩ nữ này, cho thể diện còn không biết xấu hổ, mày có tin tao chỉ cần nói một câu là có thể khiến toàn bộ nhà họ Trần mày chết không có chỗ chôn không?”
Trần Y Thủy nghe vậy, tuyệt vọng cùng cực.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt truyền vào tai cô bé.
“Hả? Mày gớm thế cơ à?”
Trần Y Thủy và Ngô Tề lập tức quay đầu nhìn lại.
Lúc thấy Lâm Phong chậm rãi đi tới, Trần Y Thủy đầu tiên là ngẩn ra, sau đó uất ức bật khóc.
Nước mắt rơi như mưa, cực kì đau lòng.
“Hu hu…”
Trần Y Thủy nghẹn nào, cảm thấy trong lòng khó chấp nhận vô cùng.
Vì sao?
Vì sao lần nào mình thê thảm nhất cũng sẽ gặp phải anh rể?
“Khóc cái gì? Có anh đây, đi ra sau lưng anh.”
Lâm Phong nhíu mày nói.
Trần Y Thủy do dự một lát, rồi đi ra sau lưng Lâm Phong.
Nhìn thấy vậy, vẻ mặt Ngô Tề lạnh như băng. Trần Y Thủy là cô gái mà hắn ta nhắm tới!
Nhưng bây giờ cô gái đó lại trốn sau lưng một người đàn ông khác! Thế này chẳng khác nào dí mặt hắn ta xuống đất mà cọ!
“Mày là ai? Đi lo chuyện bao đồng thế?”
Ngô Tề lạnh lẽo hỏi.
“Bốp!”
Lâm Phong tát một cái, khiến mặt Ngô Tề sưng vù lên như đầu heo, khóe miệng hắn ta phồng lên một chút rồi nhổ ra mấy cái răng.
“Mày tính làm gì nào? Tao xía vào thì mày làm gì được tao?”
Lâm Phong lạnh lùng hỏi.
“Mày…”
Ngô Tề chỉ vào Lâm Phong, cả người run lên vì tức giận.
“Rầm!”
Lâm Phong không đợi Ngô Tề nói xong đã đạp một phát, Ngô Tề ngã lăn ra đất, hộc máu tươi, nhuốm đỏ cả quần áo đang mặc.
Đương nhiên, Lâm Phong chỉ đang muốn nhục mạ Ngô Tề mà thôi.
Nếu không thì từ cái tát đầu tiên, Ngô Tề đã biến thành thịt vụn rồi!
Trên mặt Ngô Tề lộ ra chút dịu dàng.
Trần Y Thủy nghe vậy, đôi môi trắng bệch, không trả lời.
Khóe miệng Ngô Tề nhếch lên.
Hắn ta biết thời cơ đã đến, cô bé trước mắt đã bị mấy câu nói của hắn ta đánh bại!
Adv
Hiện tại hắn ta chỉ cần cởi đồ của Trần Y Thủy ra, sau đó đẩy ngã là được…
“Ngoan, anh nhanh thôi, mười phút là xong rồi.”
Ngô Tề vừa nói vừa kéo cái nơ con bướm trên cổ Trần Y Thủy.
“Không… không được!”
Adv
Trần Y Thủy lấy lại tinh thần, đẩy Ngô Tề ra.
Ngô Tề thấy vậy, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng, lạnh như băng nói:
“Mẹ nó con kĩ nữ này, cho thể diện còn không biết xấu hổ, mày có tin tao chỉ cần nói một câu là có thể khiến toàn bộ nhà họ Trần mày chết không có chỗ chôn không?”
Trần Y Thủy nghe vậy, tuyệt vọng cùng cực.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt truyền vào tai cô bé.
“Hả? Mày gớm thế cơ à?”
Trần Y Thủy và Ngô Tề lập tức quay đầu nhìn lại.
Lúc thấy Lâm Phong chậm rãi đi tới, Trần Y Thủy đầu tiên là ngẩn ra, sau đó uất ức bật khóc.
Nước mắt rơi như mưa, cực kì đau lòng.
“Hu hu…”
Trần Y Thủy nghẹn nào, cảm thấy trong lòng khó chấp nhận vô cùng.
Vì sao?
Vì sao lần nào mình thê thảm nhất cũng sẽ gặp phải anh rể?
“Khóc cái gì? Có anh đây, đi ra sau lưng anh.”
Lâm Phong nhíu mày nói.
Trần Y Thủy do dự một lát, rồi đi ra sau lưng Lâm Phong.
Nhìn thấy vậy, vẻ mặt Ngô Tề lạnh như băng. Trần Y Thủy là cô gái mà hắn ta nhắm tới!
Nhưng bây giờ cô gái đó lại trốn sau lưng một người đàn ông khác! Thế này chẳng khác nào dí mặt hắn ta xuống đất mà cọ!
“Mày là ai? Đi lo chuyện bao đồng thế?”
Ngô Tề lạnh lẽo hỏi.
“Bốp!”
Lâm Phong tát một cái, khiến mặt Ngô Tề sưng vù lên như đầu heo, khóe miệng hắn ta phồng lên một chút rồi nhổ ra mấy cái răng.
“Mày tính làm gì nào? Tao xía vào thì mày làm gì được tao?”
Lâm Phong lạnh lùng hỏi.
“Mày…”
Ngô Tề chỉ vào Lâm Phong, cả người run lên vì tức giận.
“Rầm!”
Lâm Phong không đợi Ngô Tề nói xong đã đạp một phát, Ngô Tề ngã lăn ra đất, hộc máu tươi, nhuốm đỏ cả quần áo đang mặc.
Đương nhiên, Lâm Phong chỉ đang muốn nhục mạ Ngô Tề mà thôi.
Nếu không thì từ cái tát đầu tiên, Ngô Tề đã biến thành thịt vụn rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.