Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 538
Ma Mị Hồng Trần
21/04/2024
Thần Vũ Quyền!
Là thần thông đỉnh cấp của Thần Võ Môn!
Vừa rồi Phùng Mục Trần thi triển Thần Vũ Quyền, mặc dù không nhằm vào bọn họ, nhưng cũng khiến bọn họ cảm thấy ngạt thở!
Đây chính là cường giả số một Thập Vạn Đại Sơn sao? Quá mạnh rồi!
“Tiểu sư đệ, một quyền này của anh thế nào?”
Adv
Phùng Mục Trần đột nhiên hỏi.
“Võ đạo dù sao cũng chỉ là võ đạo... Mạnh cũng có hạn.”
Lâm Phong đáp.
“Tiểu sư đệ, trên đời này vạn vật đều có ưu khuyết điểm của nó, đừng nên có suy nghĩ quá hẹp hòi! Nếu như võ đạo thật sự không ra gì như cậu nghĩ, thì cũng sẽ không thể vượt trội trong thời hiện đại như bây giờ!”
Adv
Phùng Mục Trần nói một câu đầy thâm ý, sau đó cười cười, rất nhanh đã biến mất trước mặt mọi người.
Lâm Phong nhìn theo bóng lưng Phùng Mục Trần rời đi, trong mắt liên tục lóe sáng.
Nếu như là người khác nói câu này, anh căn bản sẽ không để vào lòng, nhưng Phùng Mục Trần là đệ tử của lão già kia, chắc chắn có chỗ hơn người!
Chẳng lẽ mình thật sự nghĩ võ đạo quá đơn giản rồi sao?
Lâm Phong trong lòng suy tư.
Lúc này.
Hàn Phi đến bên cạnh Lâm Phong, cung kính nói:
“Không ngờ Lâm tiền bối lại là đồng với đại nhân Mục Trần, trách không được lại lợi hại như vậy!”
“Anh ta rất nổi tiếng sao?”
Lâm Phong hỏi.
“Nổi tiếng sao? Phùng Mục Trần chính là Chân Long Chi Tử duy nhất được công nhận!”
Hàn Phi kể lại mọi chuyện về Phùng Mục Trần.
Lâm Phong nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia khác thường, không ngờ Lục sư huynh lại lựa chọn cống hiến cho đất nước, trở thành Chân Long Chi Tử!
Điều này không phù hợp với khái niệm tu tiên của anh.
Anh cho rằng, tu sĩ chính là không bị trói buộc, tung hoành trời đất, nếu như tự trói mình vào một xiềng xích, như vậy còn gọi là tu tiên sao?
Lục sư huynh này đúng là có chút kỳ quái!
Mà ngay lúc này.
Vị trưởng lão cuối cùng của Thanh Thành Kiếm Phái cũng dẫn theo các đệ tử khác vây quanh, cung kính chào hỏi Lâm Phong!
Bỏ qua mối quan hệ giữa Lâm Phong và Phùng Mục Trần, chỉ riêng việc Lâm Phong vừa rồi giết chết Đường Thiên Hàm cũng đủ khiến bọn họ cảm thấy kính sợ!
“Mấy người đều là người của Thanh Thành Kiếm Phái?”
Lâm Phong hỏi.
“Đúng vậy! Tôi là thái thượng trưởng lão của Thanh Thành Kiếm Phái, Tôn Thượng! Những người này là đệ tử của Thanh Thành Kiếm Phái!”
Tôn Thượng cung kính nói.
“Môn chủ, phó môn chủ của mấy người đều đã bị tôi giết chết! Từ nay về sau, Hàn Phi tạm thời đảm nhiệm vị trí môn chủ! Mấy người có ý kiến gì không?”
Lâm Phong nói.
Tôn Thượng và những người khác nghe vậy nhìn Hàn Phi, do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu, đồng ý với chuyện này!
Trong mắt Hàn Phi lóe lên một tia vui mừng không thể kìm nén!!!
Thật sự là “sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”*!
* sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn: núi thì trùng điệp, nước thì mênh mông, tưởng như không có đường đi, nhưng bất ngờ lại thấy liễu xanh hoa tươi, có thôn xóm ở phía trước.
Là thần thông đỉnh cấp của Thần Võ Môn!
Vừa rồi Phùng Mục Trần thi triển Thần Vũ Quyền, mặc dù không nhằm vào bọn họ, nhưng cũng khiến bọn họ cảm thấy ngạt thở!
Đây chính là cường giả số một Thập Vạn Đại Sơn sao? Quá mạnh rồi!
“Tiểu sư đệ, một quyền này của anh thế nào?”
Adv
Phùng Mục Trần đột nhiên hỏi.
“Võ đạo dù sao cũng chỉ là võ đạo... Mạnh cũng có hạn.”
Lâm Phong đáp.
“Tiểu sư đệ, trên đời này vạn vật đều có ưu khuyết điểm của nó, đừng nên có suy nghĩ quá hẹp hòi! Nếu như võ đạo thật sự không ra gì như cậu nghĩ, thì cũng sẽ không thể vượt trội trong thời hiện đại như bây giờ!”
Adv
Phùng Mục Trần nói một câu đầy thâm ý, sau đó cười cười, rất nhanh đã biến mất trước mặt mọi người.
Lâm Phong nhìn theo bóng lưng Phùng Mục Trần rời đi, trong mắt liên tục lóe sáng.
Nếu như là người khác nói câu này, anh căn bản sẽ không để vào lòng, nhưng Phùng Mục Trần là đệ tử của lão già kia, chắc chắn có chỗ hơn người!
Chẳng lẽ mình thật sự nghĩ võ đạo quá đơn giản rồi sao?
Lâm Phong trong lòng suy tư.
Lúc này.
Hàn Phi đến bên cạnh Lâm Phong, cung kính nói:
“Không ngờ Lâm tiền bối lại là đồng với đại nhân Mục Trần, trách không được lại lợi hại như vậy!”
“Anh ta rất nổi tiếng sao?”
Lâm Phong hỏi.
“Nổi tiếng sao? Phùng Mục Trần chính là Chân Long Chi Tử duy nhất được công nhận!”
Hàn Phi kể lại mọi chuyện về Phùng Mục Trần.
Lâm Phong nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia khác thường, không ngờ Lục sư huynh lại lựa chọn cống hiến cho đất nước, trở thành Chân Long Chi Tử!
Điều này không phù hợp với khái niệm tu tiên của anh.
Anh cho rằng, tu sĩ chính là không bị trói buộc, tung hoành trời đất, nếu như tự trói mình vào một xiềng xích, như vậy còn gọi là tu tiên sao?
Lục sư huynh này đúng là có chút kỳ quái!
Mà ngay lúc này.
Vị trưởng lão cuối cùng của Thanh Thành Kiếm Phái cũng dẫn theo các đệ tử khác vây quanh, cung kính chào hỏi Lâm Phong!
Bỏ qua mối quan hệ giữa Lâm Phong và Phùng Mục Trần, chỉ riêng việc Lâm Phong vừa rồi giết chết Đường Thiên Hàm cũng đủ khiến bọn họ cảm thấy kính sợ!
“Mấy người đều là người của Thanh Thành Kiếm Phái?”
Lâm Phong hỏi.
“Đúng vậy! Tôi là thái thượng trưởng lão của Thanh Thành Kiếm Phái, Tôn Thượng! Những người này là đệ tử của Thanh Thành Kiếm Phái!”
Tôn Thượng cung kính nói.
“Môn chủ, phó môn chủ của mấy người đều đã bị tôi giết chết! Từ nay về sau, Hàn Phi tạm thời đảm nhiệm vị trí môn chủ! Mấy người có ý kiến gì không?”
Lâm Phong nói.
Tôn Thượng và những người khác nghe vậy nhìn Hàn Phi, do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu, đồng ý với chuyện này!
Trong mắt Hàn Phi lóe lên một tia vui mừng không thể kìm nén!!!
Thật sự là “sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”*!
* sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn: núi thì trùng điệp, nước thì mênh mông, tưởng như không có đường đi, nhưng bất ngờ lại thấy liễu xanh hoa tươi, có thôn xóm ở phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.