Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 746
Ma Mị Hồng Trần
22/04/2024
Giọng nói của gã dừng lại, cái cổ gãy đứt!
Lâm Phong vứt xác xuống đất, sau đó liếc nhìn hiện trường một cái, lạnh nhạt hỏi:
“Tụ tập ở đây làm gì? Rảnh rỗi lắm à?”
Lúc này hiện trường đột nhiên yên tĩnh, tất cả đều nhìn Lâm Phong, trong lòng sợ hãi.
Lâm Phong là ai?
Tối hôm nay bọn họ tham gia tiệc tối, có ai lại không biết?
Adv
Đây là kẻ độc ác tới mức khiến cả mười gia chủ của các gia tộc lớn đều phải cười lấy lòng!
Mà bây giờ, Lâm Phong lại giết luôn một đứa con của thế gia đứng hạng ba trong thủ đô, đã chứng minh lời đồn là thật!
“Anh… anh Lâm!”
Ánh mắt Trương Lỵ hơi thất thần.
Adv
Cô ta nghĩ suýt nữa thì Lâm Phong nhìn thấy mình thơm Chu Chiến, đầu óc càng trống rỗng…
Trương Lương nhìn về phía Lâm Phong, ánh mắt phức tạp.
Ban đầu ở Đoạn Hồn Cốc tại Thập Vạn Đại Sơn, anh ta còn khinh thường Lâm Phong…
Đúng lúc này, trong mắt Chu Chiến cũng xẹt qua tia sáng, anh ta chỉnh trang quần áo, đi nhanh tới trước mặt Lâm Phong, mỉm cười nói:
“Hẳn đây là Lâm Phong, Lâm thiếu gia đúng không? Tôi là Chu Chiến của nhà họ Chu…”
“Thì?” Lâm Phong lạnh nhạt hỏi.
“Vừa nãy đàn em của tôi không có mắt nhìn, đắc tội…”
Ầm!
Lâm Phong tát Chu Chiến bay thẳng ra ngoài, vẻ mặt như nhìn một thằng ngu, cười lạnh nói với Chu Chiến:
“Đàn em của mày mà mày còn dám chạy tới trước mặt tao?”
Cơ thể mọi người đều nhũn ra!
Ai mà ngờ Chu Chiến tiếng tăm lẫy lừng, vừa đánh cho đám người Trương Lương chết đi sống lại bây giờ lại bị Lâm Phong tát một cái bay thẳng ra ngoài?
Chỉ là nếu cẩn thận ngẫm lại thì sẽ thấy cũng không đáng ngạc nhiên.
Hôm qua đánh một trận ở tổ thủ vệ, đến cả gia chủ nhà họ Chu mà Lâm Phong cũng đánh được, thì Chu Chiến đã là gì?
Lúc này, Phùng Mục Trần và Doãn Diệu cũng bước xuống khỏi xe.
Chỉ có điều khi nhìn thấy tình hình trước mắt, họ không nói gì thêm, chỉ yên lặng nhìn.
Chu Chiến bò dậy khỏi mặt đất, trong lòng vừa ức chế vừa không phục!
Dựa vào đâu? Mình cũng tươi cười đón tiếp mà Lâm Phong lại đánh mình?
Hơn nữa đây còn là thủ đô của Đại Hạ!
Lâm Phong ỷ vào bản thân có chút thực lực là có thể thích làm gì thì làm, không phân phải trái sao?
“Lâm thiếu gia, không ai đánh người đang cười cả! Tôi có ý tốt muốn tạo mối quan hệ với cậu nhưng cậu lại đánh tôi một phát, có phải hơi vô lý không?”
Chu Chiến đè lửa giận trong lòng lại, gằn giọng nói:
“Muốn giảng đạo lý với tao à?”
Lâm Phong giương mắt lên nhìn.
Chu Chiến để ý tới sắc mặt của Lâm Phong, trong lòng căng thẳng, không biết nên trả lời thế nào, cứ đứng sững tại chỗ.
Nhưng dù như thế thì Lâm Phong vẫn tát anh ta một cái.
Ầm!
Chu Chiến lại bay ra ngoài!
Nhưng lúc này bay xa hơn, cuối cùng đập thẳng xuống bồn hoa, khiến bồn hoa cũng phải vỡ nát.
Cũng may thực lực của Chu Chiến không tầm thường nên anh ta chỉ hôn mê bất tỉnh mà thôi.
Nếu là những người khác, không chết cũng tàn phế rồi!
“Mọi người đều biết nắm đấm của tôi chính là đạo lý.”
Lâm Phong vứt xác xuống đất, sau đó liếc nhìn hiện trường một cái, lạnh nhạt hỏi:
“Tụ tập ở đây làm gì? Rảnh rỗi lắm à?”
Lúc này hiện trường đột nhiên yên tĩnh, tất cả đều nhìn Lâm Phong, trong lòng sợ hãi.
Lâm Phong là ai?
Tối hôm nay bọn họ tham gia tiệc tối, có ai lại không biết?
Adv
Đây là kẻ độc ác tới mức khiến cả mười gia chủ của các gia tộc lớn đều phải cười lấy lòng!
Mà bây giờ, Lâm Phong lại giết luôn một đứa con của thế gia đứng hạng ba trong thủ đô, đã chứng minh lời đồn là thật!
“Anh… anh Lâm!”
Ánh mắt Trương Lỵ hơi thất thần.
Adv
Cô ta nghĩ suýt nữa thì Lâm Phong nhìn thấy mình thơm Chu Chiến, đầu óc càng trống rỗng…
Trương Lương nhìn về phía Lâm Phong, ánh mắt phức tạp.
Ban đầu ở Đoạn Hồn Cốc tại Thập Vạn Đại Sơn, anh ta còn khinh thường Lâm Phong…
Đúng lúc này, trong mắt Chu Chiến cũng xẹt qua tia sáng, anh ta chỉnh trang quần áo, đi nhanh tới trước mặt Lâm Phong, mỉm cười nói:
“Hẳn đây là Lâm Phong, Lâm thiếu gia đúng không? Tôi là Chu Chiến của nhà họ Chu…”
“Thì?” Lâm Phong lạnh nhạt hỏi.
“Vừa nãy đàn em của tôi không có mắt nhìn, đắc tội…”
Ầm!
Lâm Phong tát Chu Chiến bay thẳng ra ngoài, vẻ mặt như nhìn một thằng ngu, cười lạnh nói với Chu Chiến:
“Đàn em của mày mà mày còn dám chạy tới trước mặt tao?”
Cơ thể mọi người đều nhũn ra!
Ai mà ngờ Chu Chiến tiếng tăm lẫy lừng, vừa đánh cho đám người Trương Lương chết đi sống lại bây giờ lại bị Lâm Phong tát một cái bay thẳng ra ngoài?
Chỉ là nếu cẩn thận ngẫm lại thì sẽ thấy cũng không đáng ngạc nhiên.
Hôm qua đánh một trận ở tổ thủ vệ, đến cả gia chủ nhà họ Chu mà Lâm Phong cũng đánh được, thì Chu Chiến đã là gì?
Lúc này, Phùng Mục Trần và Doãn Diệu cũng bước xuống khỏi xe.
Chỉ có điều khi nhìn thấy tình hình trước mắt, họ không nói gì thêm, chỉ yên lặng nhìn.
Chu Chiến bò dậy khỏi mặt đất, trong lòng vừa ức chế vừa không phục!
Dựa vào đâu? Mình cũng tươi cười đón tiếp mà Lâm Phong lại đánh mình?
Hơn nữa đây còn là thủ đô của Đại Hạ!
Lâm Phong ỷ vào bản thân có chút thực lực là có thể thích làm gì thì làm, không phân phải trái sao?
“Lâm thiếu gia, không ai đánh người đang cười cả! Tôi có ý tốt muốn tạo mối quan hệ với cậu nhưng cậu lại đánh tôi một phát, có phải hơi vô lý không?”
Chu Chiến đè lửa giận trong lòng lại, gằn giọng nói:
“Muốn giảng đạo lý với tao à?”
Lâm Phong giương mắt lên nhìn.
Chu Chiến để ý tới sắc mặt của Lâm Phong, trong lòng căng thẳng, không biết nên trả lời thế nào, cứ đứng sững tại chỗ.
Nhưng dù như thế thì Lâm Phong vẫn tát anh ta một cái.
Ầm!
Chu Chiến lại bay ra ngoài!
Nhưng lúc này bay xa hơn, cuối cùng đập thẳng xuống bồn hoa, khiến bồn hoa cũng phải vỡ nát.
Cũng may thực lực của Chu Chiến không tầm thường nên anh ta chỉ hôn mê bất tỉnh mà thôi.
Nếu là những người khác, không chết cũng tàn phế rồi!
“Mọi người đều biết nắm đấm của tôi chính là đạo lý.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.