Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 840
Ma Mị Hồng Trần
22/04/2024
Sau khi phật tử Hiểu Tâm rời đi, Lâm Phong đưa mắt nhìn đám đệ tử Thất Tinh Môn còn lại.
Mấy tên này chú ý thấy ánh mắt của Lâm Phong, cơ thể run rẩy, đều cầu xin tha thứ:
“Tiền bối tha mạng, chuyện này không quan hệ gì với chúng tôi, chúng tôi chỉ đi theo đại trưởng lão mà thôi.”
“Vù vù!”
Lâm Phong bắn linh hỏa về phía một người trung niên, biến người đó thành tro.
Adv
Tên này là người đứng sau Lục Gia Lâm, là yếu tố mấu chốt trong đám võ giả Thất Tinh Môn ở đây, cho nên phải chết! . Kiếm Hiệp Hay
Còn những người khác…
Lâm Phong suy nghĩ một lát, kéo tấm trải bàn xuống, dùng linh khí làm bút, viết một chữ “Kiếm” lên đó, sau đó ném khăn trải bàn cho đám đệ tử Thất Tinh Môn.
Adv
“Các người cầm thứ này về cho Môn chủ xem, nói giúp tôi một câu…”
“Nói… nói gì.”
Một đệ tử căng thẳng hỏi.
“Bắt đầu từ hôm nay, an nguy của Kim Lăng gắn liền với Thất Tinh Môn, nếu Kim Lăng gặp chuyện không may, tôi sẽ đi diệt Thất Tinh Môn.”
Lâm Phong hờ hững nói.
Đám đệ tử nghe xong đều nuốt nước bọt, vội vàng gật đầu, sau đó nhanh chóng chuồn khỏi phòng bao.
Lâm Phong nhìn đám người đi xa, vẻ mặt bình tĩnh.
Trên tấm vải kia có một luồng kiếm ý của anh, chỉ cần Môn chủ Thất Tinh Môn không phải người ngu thì sẽ biết làm thế nào.
…
Sau đó Lâm Phong nhìn đám người Vân Trung Thiên, trong lòng không hiểu sao lại hơi chán nản.
Đám người Vân Trung Thiên này là nhóm võ giả đầu tiên anh gặp sau khi xuống núi.
Mà từ sau này trở đi anh và những người này sẽ không gặp nhau nữa…
Con người khi còn sống thường như thế, càng tiến về phía trước sẽ càng gặp nhiều người, nhiều chuyện.
Nhưng những việc này cuối cùng cũng trở thành quá khứ, người có thể ở lại bên cạnh làm bạn lại càng ít.
“Cậu Lâm, lần này thật sự cảm ơn cậu.”
Đám người Vân Trung Thiên cảm ơn không ngừng.
Có thể tưởng tượng được, sau chuyện này, Kim Lăng chắc chắn là một bước lên mây…
“Không cần cảm ơn.”
Lâm Phong lắc đầu, còn nói thêm:
“Nếu chuyện này đã xong thì tôi đi trước…”
“Cậu Lâm!”
Đám người Vân Trung Thiên không muốn chút nào, nhưng vào lúc này lại không biết nên nói gì.
Thế nhân cho rằng Lâm Phong lạnh lùng vô tình, giết người như ngóe!
Nhưng khi đã tiếp xúc với anh rồi sẽ phát hiện điều đó chỉ là đối với kẻ địch mà thôi!
Đối với người mình, Lâm Phong mạnh miệng nhưng yếu lòng…
“Bảo trọng.”
Mấy tên này chú ý thấy ánh mắt của Lâm Phong, cơ thể run rẩy, đều cầu xin tha thứ:
“Tiền bối tha mạng, chuyện này không quan hệ gì với chúng tôi, chúng tôi chỉ đi theo đại trưởng lão mà thôi.”
“Vù vù!”
Lâm Phong bắn linh hỏa về phía một người trung niên, biến người đó thành tro.
Adv
Tên này là người đứng sau Lục Gia Lâm, là yếu tố mấu chốt trong đám võ giả Thất Tinh Môn ở đây, cho nên phải chết! . Kiếm Hiệp Hay
Còn những người khác…
Lâm Phong suy nghĩ một lát, kéo tấm trải bàn xuống, dùng linh khí làm bút, viết một chữ “Kiếm” lên đó, sau đó ném khăn trải bàn cho đám đệ tử Thất Tinh Môn.
Adv
“Các người cầm thứ này về cho Môn chủ xem, nói giúp tôi một câu…”
“Nói… nói gì.”
Một đệ tử căng thẳng hỏi.
“Bắt đầu từ hôm nay, an nguy của Kim Lăng gắn liền với Thất Tinh Môn, nếu Kim Lăng gặp chuyện không may, tôi sẽ đi diệt Thất Tinh Môn.”
Lâm Phong hờ hững nói.
Đám đệ tử nghe xong đều nuốt nước bọt, vội vàng gật đầu, sau đó nhanh chóng chuồn khỏi phòng bao.
Lâm Phong nhìn đám người đi xa, vẻ mặt bình tĩnh.
Trên tấm vải kia có một luồng kiếm ý của anh, chỉ cần Môn chủ Thất Tinh Môn không phải người ngu thì sẽ biết làm thế nào.
…
Sau đó Lâm Phong nhìn đám người Vân Trung Thiên, trong lòng không hiểu sao lại hơi chán nản.
Đám người Vân Trung Thiên này là nhóm võ giả đầu tiên anh gặp sau khi xuống núi.
Mà từ sau này trở đi anh và những người này sẽ không gặp nhau nữa…
Con người khi còn sống thường như thế, càng tiến về phía trước sẽ càng gặp nhiều người, nhiều chuyện.
Nhưng những việc này cuối cùng cũng trở thành quá khứ, người có thể ở lại bên cạnh làm bạn lại càng ít.
“Cậu Lâm, lần này thật sự cảm ơn cậu.”
Đám người Vân Trung Thiên cảm ơn không ngừng.
Có thể tưởng tượng được, sau chuyện này, Kim Lăng chắc chắn là một bước lên mây…
“Không cần cảm ơn.”
Lâm Phong lắc đầu, còn nói thêm:
“Nếu chuyện này đã xong thì tôi đi trước…”
“Cậu Lâm!”
Đám người Vân Trung Thiên không muốn chút nào, nhưng vào lúc này lại không biết nên nói gì.
Thế nhân cho rằng Lâm Phong lạnh lùng vô tình, giết người như ngóe!
Nhưng khi đã tiếp xúc với anh rồi sẽ phát hiện điều đó chỉ là đối với kẻ địch mà thôi!
Đối với người mình, Lâm Phong mạnh miệng nhưng yếu lòng…
“Bảo trọng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.