Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 879
Ma Mị Hồng Trần
12/05/2024
Khi những người này đang lần lượt lên tiếng cười cợt, không biết bốn vị Thần Huyễn Sư cảm ứng được gì mà bèn nhíu mày nói:
“Bí cảnh huyễn thuật ở thành phố Nam Loan cũng vừa mới bị phá giải!”
“Là đám người Phùng Mục Trần!”
Ozawa Ria lạnh lùng nói.
“Mấy sư huynh đệ này cũng tài nhỉ, tôi tò mò sư phụ của họ là ai thật đấy?”
Adv
“Bất kể là ai cũng vô ích thôi, hôm nay sư phụ bọn chúng có đến thì cũng phải chết!”
…
Cùng lúc đó.
Ở chỗ nọ trong thành phố Nam Loan.
Adv
Thây chất thành đống, máu chảy thành sông!
Có bốn người đang đứng giữa đống thi thể ngổn ngang, nét mặt họ lạnh lùng, trong mắt đầy sát ý.
Bốn người này chính là bốn vị sư huynh của Lâm Phong.
Lần lượt là tam sư huynh Lý Nguyên Hạo, tứ sư huynh Võ Bá, ngũ sư huynh Gia Cát Tiểu Minh, lục sư huynh Phùng Mục Trần.
Vì chuyện Khương Ngôn Khê mất tích, các sư huynh đệ lại hội tụ về đây.
“Chẳng qua chỉ là bí cảnh huyễn thuật thôi mà cũng muốn bao vây chúng ta! Thật nực cười!”
Toàn thân Võ Bá phát sáng ánh vàng, nét mặt lạnh lùng.
Lúc này, Gia Cát Tiểu Minh đột nhiên nhìn sang Phùng Mục Trần, hỏi:
“À đúng rồi, Lão Lục, cậu không có tin tức gì về Tiểu Thất hả?”
Tiểu Thất chính là Lâm Phong.
“Không có! Em cảm thấy tính cậu ấy bướng quá, gọi cậu ấy tới chỉ rước thêm phiền phức thôi!”
Phùng Mục Trần bình tĩnh trả lời.
Anh ta vừa dứt lời.
Tam sư huynh, tứ sư huynh và ngũ sư huynh đều nhíu mày, cảm thấy giọng điệu của Lão Lục không ổn lắm, cứ như không ưa Tiểu Thất vậy?
“Hai chú bị làm sao thế? Có xích mích gì hả? Sư huynh đệ với nhau thì phải biết khoan dung nhau!”
Lý Nguyên Hạo lên tiếng.
“Em có xích mích gì với cậu ấy được, các anh đừng nghĩ nhiều quá, em chỉ cảm thấy gọi cậu ấy tới không ổn mà thôi.”
Phùng Mục Trần lắc đầu.
Nghe vậy, mặc dù trong lòng họ còn ngờ vực nhưng cũng không tiện nói thêm gì.
“Thôi được rồi! Đừng lãng phí thời gian nữa, cứ xông thẳng vào thủ đô Anh Hoa, tìm cách cứu Nhị sư tỷ thôi nào!”
Gia Cát Tiểu Minh lạnh giọng nhắc nhở.
Anh ta ném chiếc túi trên lưng lên trời, ngay sau đó chiếc túi biến thành hình Âm Dương Bát Quái.
Bốn người nhảy lên hình Âm Dương Bát Quái, hoá thành một tia sáng biến mất khỏi thành phố Nam Loan trong chớp mắt.
…
Lúc này đã là buổi xế chiều.
Bầu trời trong xanh ở thành phố Anh Hoa đột nhiên trở nên u ám, nhiệt độ không khí như thể hạ xuống dưới mức đóng băng.
Cả hai phe đều không hẹn mà cùng nhau chạy thật nhanh đến đỉnh núi lửa Anh Hoa.
Một trận đại chiến sắp diễn ra!
Nhưng có một điều không ai biết, đó là ở đâu đó trong tối có một vài sinh linh cổ xưa đồng loạt mở mắt ra vào lúc này!
“Bí cảnh huyễn thuật ở thành phố Nam Loan cũng vừa mới bị phá giải!”
“Là đám người Phùng Mục Trần!”
Ozawa Ria lạnh lùng nói.
“Mấy sư huynh đệ này cũng tài nhỉ, tôi tò mò sư phụ của họ là ai thật đấy?”
Adv
“Bất kể là ai cũng vô ích thôi, hôm nay sư phụ bọn chúng có đến thì cũng phải chết!”
…
Cùng lúc đó.
Ở chỗ nọ trong thành phố Nam Loan.
Adv
Thây chất thành đống, máu chảy thành sông!
Có bốn người đang đứng giữa đống thi thể ngổn ngang, nét mặt họ lạnh lùng, trong mắt đầy sát ý.
Bốn người này chính là bốn vị sư huynh của Lâm Phong.
Lần lượt là tam sư huynh Lý Nguyên Hạo, tứ sư huynh Võ Bá, ngũ sư huynh Gia Cát Tiểu Minh, lục sư huynh Phùng Mục Trần.
Vì chuyện Khương Ngôn Khê mất tích, các sư huynh đệ lại hội tụ về đây.
“Chẳng qua chỉ là bí cảnh huyễn thuật thôi mà cũng muốn bao vây chúng ta! Thật nực cười!”
Toàn thân Võ Bá phát sáng ánh vàng, nét mặt lạnh lùng.
Lúc này, Gia Cát Tiểu Minh đột nhiên nhìn sang Phùng Mục Trần, hỏi:
“À đúng rồi, Lão Lục, cậu không có tin tức gì về Tiểu Thất hả?”
Tiểu Thất chính là Lâm Phong.
“Không có! Em cảm thấy tính cậu ấy bướng quá, gọi cậu ấy tới chỉ rước thêm phiền phức thôi!”
Phùng Mục Trần bình tĩnh trả lời.
Anh ta vừa dứt lời.
Tam sư huynh, tứ sư huynh và ngũ sư huynh đều nhíu mày, cảm thấy giọng điệu của Lão Lục không ổn lắm, cứ như không ưa Tiểu Thất vậy?
“Hai chú bị làm sao thế? Có xích mích gì hả? Sư huynh đệ với nhau thì phải biết khoan dung nhau!”
Lý Nguyên Hạo lên tiếng.
“Em có xích mích gì với cậu ấy được, các anh đừng nghĩ nhiều quá, em chỉ cảm thấy gọi cậu ấy tới không ổn mà thôi.”
Phùng Mục Trần lắc đầu.
Nghe vậy, mặc dù trong lòng họ còn ngờ vực nhưng cũng không tiện nói thêm gì.
“Thôi được rồi! Đừng lãng phí thời gian nữa, cứ xông thẳng vào thủ đô Anh Hoa, tìm cách cứu Nhị sư tỷ thôi nào!”
Gia Cát Tiểu Minh lạnh giọng nhắc nhở.
Anh ta ném chiếc túi trên lưng lên trời, ngay sau đó chiếc túi biến thành hình Âm Dương Bát Quái.
Bốn người nhảy lên hình Âm Dương Bát Quái, hoá thành một tia sáng biến mất khỏi thành phố Nam Loan trong chớp mắt.
…
Lúc này đã là buổi xế chiều.
Bầu trời trong xanh ở thành phố Anh Hoa đột nhiên trở nên u ám, nhiệt độ không khí như thể hạ xuống dưới mức đóng băng.
Cả hai phe đều không hẹn mà cùng nhau chạy thật nhanh đến đỉnh núi lửa Anh Hoa.
Một trận đại chiến sắp diễn ra!
Nhưng có một điều không ai biết, đó là ở đâu đó trong tối có một vài sinh linh cổ xưa đồng loạt mở mắt ra vào lúc này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.