Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 126: Hai bên anh đánh tôi lùi
Ma Mị Hồng Trần
29/02/2024
Trong rừng cây nhỏ tối tăm.
Có một đám võ giả đang đánh nhau kịch liệt.
Hai bên anh đánh tôi lùi.
Từng quyền chạm đến thịt, từng chiêu có thể giết người.
Dưới tác động của từng cú va chạm, hơn chục cây Bạch Dương gần đó đều bị chặt đứt thành từng đoạn, cành lá vương vãi khắp mặt đất, khiến cảnh vật trong tầm mắt trở nên hỗn loạn.
"Huyết Thủ Nhân Đồ, tôi khuyên ông một câu, ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, có lẽ ông còn giữ được một mạng! Nếu không, đêm nay rừng cây nhỏ này chính là nơi táng thân của ông đấy!"
Một lão già mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn cất giọng lạnh như băng nói.
Ông ta già rồi nhưng vẫn tráng kiện, làn da nhẫn nhụi, hơi thở võ đạo trên người sâu không lường được, vậy mà lại là một siêu cường giả Địa Cảnh trung kỳ.
Ông ta chính là Dương Đỉnh Thiên, phó minh chủ của liên minh võ đạo thành phố Kim Lăng.
Ngoài Dương Đỉnh Thiên ra, còn có bốn thành viên khác của liên minh võ đạo, tu vi kém cỏi nhất cũng là Huyền Cảnh hậu kỳ, người cảnh giới cao nhất vậy. mà cũng đã đạt tới Địa Cảnh sơ kỳ rồi.
Ba cao thủ Huyền Cảnh hậu kỳ, hai cao thủ Địa Cảnh.
Thế lực này có thể nói là khủng bố!
Phải biết rằng, cho dù là Đệ Nhị Đường Khẩu của Tam Khẩu Đường cũng không có được thực lực cường đại như thết.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||
"Dương Đỉnh Thiên, ông nói dễ nghe thật đấy! Nếu tôi đi với các ông thật, tôi còn giữ được mạng sao? Thật sự coi tôi là kẻ ngốc à?”
Huyết Thủ Nhân Đồ trầm giọng nói.
Lão ta đã bị thương không nhẹ rồi, trên khuôn mặt già nua đầy vết máu, cánh tay phải hơi vặn vẹo, hiển nhiên đã bị đánh gấy.
Ban ngày, lão ta dựa vào phương thuốc Lâm Phong cho lão, đi tìm kiếm dược thảo trên phương thuốc khắp nơi trong thành phố Kim Lăng.
Kết quả không ngờ... Người của liên minh võ đạo đã sắp xếp cơ sở ngầm ở một vài hiệu thuốc.
Sau khi nhận được tin tức lão ta xuất hiện, Dương Đỉnh Thiên - Phó minh chủ của liên minh võ đạo thành phố Kim Lăng lập tức dẫn theo bốn vị cường giả, tới
đây vây công lão ta.
Lão ta dựa vào thực lực mạnh mẽ, vừa đánh vừa tháo chạy, liều mạng chạy trốn, cuối cùng trốn tới nhà Lâm Phong.
Nhưng không ngờ.
Trong nhà Lâm Phong lại không có một người nào.
Điều này khiến lão ta tuyệt vọng đến cực điểm!
Chẳng lẽ đêm nay lão ta thật sự phải ngã xuống ở nơi này sao? "Hừ! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"
"Huyết Thủ Nhân Đồ! Năm đó vì luyện Hấp Huyết tà công, ông đã giết cả một ngàn người! Loại yêu ma tà đạo như ông, ai ai cũng phải tiêu diệt!"
"Đêm nay chính là ngày ông đền mạng cho những oan hồn này!” Vị Địa Cảnh sơ kỳ kia lạnh lùng nói. "Ha ha, cái gì là chính, cái gì là tà chứ?"
"Trong mắt các người, tôi chính là yêu ma tà đạo, nhưng ở trong mắt tôi, các. người lại là thứ gì?"
Huyết Thủ Nhân Đồ nghe vậy, không nhịn được cười ha ha, sau đó cất giọng đùa cợt:
"Nếu các người là chính nghĩa, vậy tại sao năm đó hơn một trăm người vô tội nhà họ Diệp tôi chết thảm, các người lại không quan tâm? Sao không đòi lại
công bằng cho nhà họ Diệp tôi?”
"Ha ha... Nói cho cùng, các người cũng chỉ là một đám ra vẻ đạo mạo, chuyên bắt nạt kẻ yếu mà thôi!"
"Ông...
Sắc mặt Võ giả Địa Cảnh sơ kỳ thay đổi, định nói thêm gì đó, nhưng bị Dương Đỉnh Thiên xua tay cắt ngang.
"Được rồi, đừng nói nhiều lơi vô ích với ông ta nữa! Thời gian không còn sớm rồi, mau bắt ông ta rồi về nghỉ ngơi thôi!"
Dương Đỉnh Thiên bình tĩnh nói.
Bốn cường giả võ đạo nghe vậy đều gật đầu, sau đó xông lên vây công Huyết Thủ Nhân Đồ.
Có một đám võ giả đang đánh nhau kịch liệt.
Hai bên anh đánh tôi lùi.
Từng quyền chạm đến thịt, từng chiêu có thể giết người.
Dưới tác động của từng cú va chạm, hơn chục cây Bạch Dương gần đó đều bị chặt đứt thành từng đoạn, cành lá vương vãi khắp mặt đất, khiến cảnh vật trong tầm mắt trở nên hỗn loạn.
"Huyết Thủ Nhân Đồ, tôi khuyên ông một câu, ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, có lẽ ông còn giữ được một mạng! Nếu không, đêm nay rừng cây nhỏ này chính là nơi táng thân của ông đấy!"
Một lão già mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn cất giọng lạnh như băng nói.
Ông ta già rồi nhưng vẫn tráng kiện, làn da nhẫn nhụi, hơi thở võ đạo trên người sâu không lường được, vậy mà lại là một siêu cường giả Địa Cảnh trung kỳ.
Ông ta chính là Dương Đỉnh Thiên, phó minh chủ của liên minh võ đạo thành phố Kim Lăng.
Ngoài Dương Đỉnh Thiên ra, còn có bốn thành viên khác của liên minh võ đạo, tu vi kém cỏi nhất cũng là Huyền Cảnh hậu kỳ, người cảnh giới cao nhất vậy. mà cũng đã đạt tới Địa Cảnh sơ kỳ rồi.
Ba cao thủ Huyền Cảnh hậu kỳ, hai cao thủ Địa Cảnh.
Thế lực này có thể nói là khủng bố!
Phải biết rằng, cho dù là Đệ Nhị Đường Khẩu của Tam Khẩu Đường cũng không có được thực lực cường đại như thết.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||
"Dương Đỉnh Thiên, ông nói dễ nghe thật đấy! Nếu tôi đi với các ông thật, tôi còn giữ được mạng sao? Thật sự coi tôi là kẻ ngốc à?”
Huyết Thủ Nhân Đồ trầm giọng nói.
Lão ta đã bị thương không nhẹ rồi, trên khuôn mặt già nua đầy vết máu, cánh tay phải hơi vặn vẹo, hiển nhiên đã bị đánh gấy.
Ban ngày, lão ta dựa vào phương thuốc Lâm Phong cho lão, đi tìm kiếm dược thảo trên phương thuốc khắp nơi trong thành phố Kim Lăng.
Kết quả không ngờ... Người của liên minh võ đạo đã sắp xếp cơ sở ngầm ở một vài hiệu thuốc.
Sau khi nhận được tin tức lão ta xuất hiện, Dương Đỉnh Thiên - Phó minh chủ của liên minh võ đạo thành phố Kim Lăng lập tức dẫn theo bốn vị cường giả, tới
đây vây công lão ta.
Lão ta dựa vào thực lực mạnh mẽ, vừa đánh vừa tháo chạy, liều mạng chạy trốn, cuối cùng trốn tới nhà Lâm Phong.
Nhưng không ngờ.
Trong nhà Lâm Phong lại không có một người nào.
Điều này khiến lão ta tuyệt vọng đến cực điểm!
Chẳng lẽ đêm nay lão ta thật sự phải ngã xuống ở nơi này sao? "Hừ! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"
"Huyết Thủ Nhân Đồ! Năm đó vì luyện Hấp Huyết tà công, ông đã giết cả một ngàn người! Loại yêu ma tà đạo như ông, ai ai cũng phải tiêu diệt!"
"Đêm nay chính là ngày ông đền mạng cho những oan hồn này!” Vị Địa Cảnh sơ kỳ kia lạnh lùng nói. "Ha ha, cái gì là chính, cái gì là tà chứ?"
"Trong mắt các người, tôi chính là yêu ma tà đạo, nhưng ở trong mắt tôi, các. người lại là thứ gì?"
Huyết Thủ Nhân Đồ nghe vậy, không nhịn được cười ha ha, sau đó cất giọng đùa cợt:
"Nếu các người là chính nghĩa, vậy tại sao năm đó hơn một trăm người vô tội nhà họ Diệp tôi chết thảm, các người lại không quan tâm? Sao không đòi lại
công bằng cho nhà họ Diệp tôi?”
"Ha ha... Nói cho cùng, các người cũng chỉ là một đám ra vẻ đạo mạo, chuyên bắt nạt kẻ yếu mà thôi!"
"Ông...
Sắc mặt Võ giả Địa Cảnh sơ kỳ thay đổi, định nói thêm gì đó, nhưng bị Dương Đỉnh Thiên xua tay cắt ngang.
"Được rồi, đừng nói nhiều lơi vô ích với ông ta nữa! Thời gian không còn sớm rồi, mau bắt ông ta rồi về nghỉ ngơi thôi!"
Dương Đỉnh Thiên bình tĩnh nói.
Bốn cường giả võ đạo nghe vậy đều gật đầu, sau đó xông lên vây công Huyết Thủ Nhân Đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.