Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 913: Ngay lúc này
Ma Mị Hồng Trần
20/05/2024
Ngay lúc này.
Trong sảnh tiếp khách của Dược Vương cốc, có một nhóm người tụ tập lại, nói cười rôm rả.
Cốc chủ Dược Tư Mạc ngồi ở vị trí cao nhất. Phía dưới bên trái là Hoa Vân Phi, Triệu Vô Cực, Dược Trần.
Có thể thấy khí sắc của Hoa Vân Phi bây giờ đã tốt hơn rất nhiều, một thân áo trắng, trông nho nhã, cứ như công tử phong lưu...
Phía dưới bên phải cũng có hai người.
Một thanh niên và một lão già.
Thanh niên mặc trường bào đen, tay cầm quạt giấy Thanh Minh Thượng Hà Đồ, trong lúc trò chuyện với Hoa Vân Phi và những người khác, thanh niên sẽ luôn nở nụ cười rất thân thiện.
Còn lão già thì lạnh lùng hơn nhiều!
“Anh Hoa, điều kiện của tôi đã rất hậu hĩnh rồi, anh suy nghĩ thế nào?”
Thanh niên áo đen cười hỏi.
“Anh Triệu Vũ, chuyện này không cần phải nhắc lại nữa!”
“Hoa Vân Phi tôi từ nhỏ đã nghèo túng, thân thể có khuyết tật, không thể tu võ! May mắn được quốc gia che chở, đã thề phải cống hiến cho đất nước, dẫn dắt Đại Hạ trở thành quốc gia đứng đầu!”
“Nếu đi theo anh thì sự tồn tại của tôi có ý nghĩa gì nữa?”
Hoa Vân Phi lắc đầu, sau đó lại áy náy nói:
“Anh Triệu, gia tộc Phong Thiện của anh là thế gia lâu đời mấy nghìn năm của Đại Hạ, cũng từng có người ở trong hoàng thất, tôi nghĩ là anh hiểu ý của tôi.”
Lời này vừa nói ra.
Bầu không khí lập tức yên tĩnh lại.
Nụ cười trên mặt Triệu Vũ dần dần tan biến, khẽ lắc quạt giấy trong tay, đôi mắt sâu thẳm nhìn Hoa Vân Phi, không biết đang nghĩ gì!
Mà ngay lúc này. Lão già áo xám bên cạnh hắn ta đột nhiên hừ lạnh một tiếng nói:
“Hoa Vân Phi, thiếu chủ nhà tôi từ Thái Sơn xa xôi tới đây, ba lần đến mời, thành ý không hề thiếu! Cậu đáp lại như thế, có phải là hơi vô lý không!”
“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Mọi người ngồi xuống nói chuyện tử tế.”
Dược Tư Mạc thấy tình hình không ổn, vội vàng đứng dậy cười hòa giải! “Nơi này còn chưa đến lượt ông nói chuyện!”
Lão già áo xám cười lạnh một tiếng.
Dược Tư Mạc nghe vậy sắc mặt biến ảo liên tục, nhưng lại không dám phản bác.
Đối phương lai lịch kinh người, được gọi là Phong Thiện thế gia, là một trong những gia tộc cổ xưa nhất của Đại Hạ, không phải thế lực mà Dược Vương cốc bọn họ có thể trêu chọc!
Thậm chí Bộ chấp pháp của Triệu Vô Cực, cũng phải kiêng dè vài phần...
Mà cách đây ba ngày.
Nhà họ Triệu của Phong Thiện thế gia trên Thái Sơn đột nhiên đến Dược 'Vương cốc, hứa hẹn điều kiện hậu hĩnh, muốn Hoa Vân Phi gia nhập vào nhà họ Triệu, vì nhà họ Triệu cống hiến...
Hoa Vân Phi được quốc gia che chở, đương nhiên không muốn.
Vì vậy mới có cảnh tượng như bây giờ.
“Bây giờ không phải thời đại hơn hai nghìn năm trước, bây giờ là Đại Hạ, Hoa Viện sĩ đã không muốn, mấy người sao cứ phải nói nhiều thế?”
Lúc này, Triệu Vô Cực cũng không nhịn được lên tiếng.
Ông ta là người của Bộ chấp pháp, phía sau có Đại Hạ chống lưng, nên cũng có chút khí thết
“Bùm!”
Lão già áo xám đột nhiên ra tay, từ xa vung một chưởng đánh về phía Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực sắc mặt khế biến, muốn ngăn cản, nhưng ông ta hoàn toàn không phải đối thủ của lão già, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, té ngã xuống đất,
phun ra một ngụm máu tươi.
“Ông là cái thá gì mà dám ra oai trước mặt tôi? Tư Đồ Vân Tiêu còn phải nhường tôi ba phần đấy!”
Lão già áo xám lạnh lùng nói. “Ông...” Triệu Vô Cực vừa tức vừa sợ, nhưng lại không dám nói gì thêm!
Ông ta có thể khẳng định nếu mình tiếp tục nói, đối phương nhất định sẽ ra tay giết ông ta luôn!
“Xoẹt~” Mà chứng kiến cảnh này.
Trong sảnh tiếp khách của Dược Vương cốc, có một nhóm người tụ tập lại, nói cười rôm rả.
Cốc chủ Dược Tư Mạc ngồi ở vị trí cao nhất. Phía dưới bên trái là Hoa Vân Phi, Triệu Vô Cực, Dược Trần.
Có thể thấy khí sắc của Hoa Vân Phi bây giờ đã tốt hơn rất nhiều, một thân áo trắng, trông nho nhã, cứ như công tử phong lưu...
Phía dưới bên phải cũng có hai người.
Một thanh niên và một lão già.
Thanh niên mặc trường bào đen, tay cầm quạt giấy Thanh Minh Thượng Hà Đồ, trong lúc trò chuyện với Hoa Vân Phi và những người khác, thanh niên sẽ luôn nở nụ cười rất thân thiện.
Còn lão già thì lạnh lùng hơn nhiều!
“Anh Hoa, điều kiện của tôi đã rất hậu hĩnh rồi, anh suy nghĩ thế nào?”
Thanh niên áo đen cười hỏi.
“Anh Triệu Vũ, chuyện này không cần phải nhắc lại nữa!”
“Hoa Vân Phi tôi từ nhỏ đã nghèo túng, thân thể có khuyết tật, không thể tu võ! May mắn được quốc gia che chở, đã thề phải cống hiến cho đất nước, dẫn dắt Đại Hạ trở thành quốc gia đứng đầu!”
“Nếu đi theo anh thì sự tồn tại của tôi có ý nghĩa gì nữa?”
Hoa Vân Phi lắc đầu, sau đó lại áy náy nói:
“Anh Triệu, gia tộc Phong Thiện của anh là thế gia lâu đời mấy nghìn năm của Đại Hạ, cũng từng có người ở trong hoàng thất, tôi nghĩ là anh hiểu ý của tôi.”
Lời này vừa nói ra.
Bầu không khí lập tức yên tĩnh lại.
Nụ cười trên mặt Triệu Vũ dần dần tan biến, khẽ lắc quạt giấy trong tay, đôi mắt sâu thẳm nhìn Hoa Vân Phi, không biết đang nghĩ gì!
Mà ngay lúc này. Lão già áo xám bên cạnh hắn ta đột nhiên hừ lạnh một tiếng nói:
“Hoa Vân Phi, thiếu chủ nhà tôi từ Thái Sơn xa xôi tới đây, ba lần đến mời, thành ý không hề thiếu! Cậu đáp lại như thế, có phải là hơi vô lý không!”
“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Mọi người ngồi xuống nói chuyện tử tế.”
Dược Tư Mạc thấy tình hình không ổn, vội vàng đứng dậy cười hòa giải! “Nơi này còn chưa đến lượt ông nói chuyện!”
Lão già áo xám cười lạnh một tiếng.
Dược Tư Mạc nghe vậy sắc mặt biến ảo liên tục, nhưng lại không dám phản bác.
Đối phương lai lịch kinh người, được gọi là Phong Thiện thế gia, là một trong những gia tộc cổ xưa nhất của Đại Hạ, không phải thế lực mà Dược Vương cốc bọn họ có thể trêu chọc!
Thậm chí Bộ chấp pháp của Triệu Vô Cực, cũng phải kiêng dè vài phần...
Mà cách đây ba ngày.
Nhà họ Triệu của Phong Thiện thế gia trên Thái Sơn đột nhiên đến Dược 'Vương cốc, hứa hẹn điều kiện hậu hĩnh, muốn Hoa Vân Phi gia nhập vào nhà họ Triệu, vì nhà họ Triệu cống hiến...
Hoa Vân Phi được quốc gia che chở, đương nhiên không muốn.
Vì vậy mới có cảnh tượng như bây giờ.
“Bây giờ không phải thời đại hơn hai nghìn năm trước, bây giờ là Đại Hạ, Hoa Viện sĩ đã không muốn, mấy người sao cứ phải nói nhiều thế?”
Lúc này, Triệu Vô Cực cũng không nhịn được lên tiếng.
Ông ta là người của Bộ chấp pháp, phía sau có Đại Hạ chống lưng, nên cũng có chút khí thết
“Bùm!”
Lão già áo xám đột nhiên ra tay, từ xa vung một chưởng đánh về phía Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực sắc mặt khế biến, muốn ngăn cản, nhưng ông ta hoàn toàn không phải đối thủ của lão già, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, té ngã xuống đất,
phun ra một ngụm máu tươi.
“Ông là cái thá gì mà dám ra oai trước mặt tôi? Tư Đồ Vân Tiêu còn phải nhường tôi ba phần đấy!”
Lão già áo xám lạnh lùng nói. “Ông...” Triệu Vô Cực vừa tức vừa sợ, nhưng lại không dám nói gì thêm!
Ông ta có thể khẳng định nếu mình tiếp tục nói, đối phương nhất định sẽ ra tay giết ông ta luôn!
“Xoẹt~” Mà chứng kiến cảnh này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.