Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 159: Ở đại sảnh nhà họ Tần
Ma Mị Hồng Trần
03/03/2024
Ở đại sảnh nhà họ Tần.
Bầu không khí ngột ngạt đến cùng cực.
Tân Thiên Trụ đang ngồi trên chiếc ghế gỗ hoa lê ở phía trên, sắc mặt u ám không nói một lời nào.
Có rất nhiều người đang đứng phía dưới ông ta!
Có chừng ba mươi bốn mươi võ giả ở các cấp Địa Cảnh, Huyền Cảnh, Hoàng kỳ!
Người nào cũng có khí tức không tầm thường, cảm giác áp bức vô cùng. Đây đều làn những người gốc gác nhà họ Tần, là tinh anh trong tinh anh.
Mà lúc này đây trên gương mặt những bậc cường giả như thế lại hiện lên vẻ phần nộ và đau thương.
Vì trước mắt bọn họ, là một cái xác lạnh đang nằm đó! Chính là Tân Phong!
Thi thể của Tân Phong cứng ngắc mà trắng bệch, gương mặt tím tái, máu trên khóe miệng cũng đã khô lại đóng vảy, trông thê thảm biết bao.
"Chú hai, cháu sai rồi, cháu sẽ sửa sai... Chú đưa cháu về nhà đi! Cháu muốn về nhà."
Nghĩ đến những lời cháu mình nói trước khi chết, Tân Thiên Trụ không khỏi siết chặt năm đấm, trái tim đau quặn.
Chính ông ta đã nhìn Tân Phong trưởng thành!
Vì để luyện võ mà cả đời ông ta không con không cái.
Cho nên trong mắt ông ta, Tân Phong cũng như chính con trai mình vậy! Nhưng bây giờ, ông ta lại tự tay giết chết Tân Phong!
Như cắn chết đứa con mình vậy!
Không một ai có thể thấu hiểu được nỗi đau này!
"Nhị gia, lẽ nào cứ cho qua chuyện này như thế sao? Cậu chủ nhỏ không thể chết vô ích được!"
"Đúng đó! Thật đúng là nhục nhã vô cùng, nhà họ Tân chúng ta là một trong ba danh môn vọng tộc lớn của thành phố Kim Lăng, chưa từng bị bắt nạt như vậy bao giờ!"
"Nếu không trả mối thù này, nhà họ Tần chúng ta còn mặt mũi nào mà ở lại thành phố Kim Lăng nữa?”
Một đám võ giả lạnh lùng nói dồn dập.
"Tất cả bình tĩnh hết lại cho tôi! Chúng ta nhiều người thế này, nhưng cho dù có cùng xông lên thì cũng chưa đủ để giết chết tên cường giả Thiên Cảnh kia!"
Tân Thiên Trụ lạnh lùng đáp. Vừa cất lời. Trong sân lập tức trở nên yên tĩnh.
Một đám võ giả siết thật chặt nắm đấm, rồi lại thả lỏng ra, trong lòng tràn đầy cảm giác bất lực!
Dù sao đó cũng là võ giả Thiên Cảnh mà!
Cho dù có tức giận không cam lòng thế nào đi nữa, thì có ai mà đối phó được?
“Thiên Trụ, chúng ta có nên báo chuyện này cho Vô Đạo không?”
Lúc này, một cường giả thế hệ trước của nhà họ Tần, đang ở bậc trung kỳ Địa Cảnh tên là Tân Khôn mới nói trầm giọng.
"Chú ba, anh cả đang đột phá Thiên Cảnh! Chúng ta không thể làm phiền được, cứ chờ anh ấy đột phá xong rồi hẵng nói!"
Tân Thiên Trụ lắc đầu, rồi nói tiếp:
"Tiểu Phong là do chính tay cháu đánh chết, cháu sẽ cho anh cả một lời giải thích về chuyện này!"
Bầu không khí ngột ngạt đến cùng cực.
Tân Thiên Trụ đang ngồi trên chiếc ghế gỗ hoa lê ở phía trên, sắc mặt u ám không nói một lời nào.
Có rất nhiều người đang đứng phía dưới ông ta!
Có chừng ba mươi bốn mươi võ giả ở các cấp Địa Cảnh, Huyền Cảnh, Hoàng kỳ!
Người nào cũng có khí tức không tầm thường, cảm giác áp bức vô cùng. Đây đều làn những người gốc gác nhà họ Tần, là tinh anh trong tinh anh.
Mà lúc này đây trên gương mặt những bậc cường giả như thế lại hiện lên vẻ phần nộ và đau thương.
Vì trước mắt bọn họ, là một cái xác lạnh đang nằm đó! Chính là Tân Phong!
Thi thể của Tân Phong cứng ngắc mà trắng bệch, gương mặt tím tái, máu trên khóe miệng cũng đã khô lại đóng vảy, trông thê thảm biết bao.
"Chú hai, cháu sai rồi, cháu sẽ sửa sai... Chú đưa cháu về nhà đi! Cháu muốn về nhà."
Nghĩ đến những lời cháu mình nói trước khi chết, Tân Thiên Trụ không khỏi siết chặt năm đấm, trái tim đau quặn.
Chính ông ta đã nhìn Tân Phong trưởng thành!
Vì để luyện võ mà cả đời ông ta không con không cái.
Cho nên trong mắt ông ta, Tân Phong cũng như chính con trai mình vậy! Nhưng bây giờ, ông ta lại tự tay giết chết Tân Phong!
Như cắn chết đứa con mình vậy!
Không một ai có thể thấu hiểu được nỗi đau này!
"Nhị gia, lẽ nào cứ cho qua chuyện này như thế sao? Cậu chủ nhỏ không thể chết vô ích được!"
"Đúng đó! Thật đúng là nhục nhã vô cùng, nhà họ Tân chúng ta là một trong ba danh môn vọng tộc lớn của thành phố Kim Lăng, chưa từng bị bắt nạt như vậy bao giờ!"
"Nếu không trả mối thù này, nhà họ Tần chúng ta còn mặt mũi nào mà ở lại thành phố Kim Lăng nữa?”
Một đám võ giả lạnh lùng nói dồn dập.
"Tất cả bình tĩnh hết lại cho tôi! Chúng ta nhiều người thế này, nhưng cho dù có cùng xông lên thì cũng chưa đủ để giết chết tên cường giả Thiên Cảnh kia!"
Tân Thiên Trụ lạnh lùng đáp. Vừa cất lời. Trong sân lập tức trở nên yên tĩnh.
Một đám võ giả siết thật chặt nắm đấm, rồi lại thả lỏng ra, trong lòng tràn đầy cảm giác bất lực!
Dù sao đó cũng là võ giả Thiên Cảnh mà!
Cho dù có tức giận không cam lòng thế nào đi nữa, thì có ai mà đối phó được?
“Thiên Trụ, chúng ta có nên báo chuyện này cho Vô Đạo không?”
Lúc này, một cường giả thế hệ trước của nhà họ Tần, đang ở bậc trung kỳ Địa Cảnh tên là Tân Khôn mới nói trầm giọng.
"Chú ba, anh cả đang đột phá Thiên Cảnh! Chúng ta không thể làm phiền được, cứ chờ anh ấy đột phá xong rồi hẵng nói!"
Tân Thiên Trụ lắc đầu, rồi nói tiếp:
"Tiểu Phong là do chính tay cháu đánh chết, cháu sẽ cho anh cả một lời giải thích về chuyện này!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.