Vương Tuấn Khải, Lối Rẽ Tiếp Theo Có Phải Là Anh?
Chương 22
Hắc Dạ
30/04/2017
“Này cô đừng giận em họ tôi.”
“Giận gì?”
“Là chuyện hồi trưa, em họ tôi không cố ý.”
“Tôi không là là dạng người để bụng.”
“Vậy là tốt rồi, hôm sau tôi bảo nó sang xin lỗi cô một tiếng.”
“Không cần.”
“Chị ấy nói không cần kìa.” Vương Lan đang ăn táo sẵn tiện xem trộm tin nhắn của Tiểu Khải đang ngồi kế bên.
“Không cần cũng phải đi.” Vương Tuấn Khải đẩy đầu của Tiểu Lan ra một bên. Sau đó anh chúc Vân Lạc ngủ ngon rồi tắt điện thoại.
Anh lười biếng tựa đầu vào thành ghế sô pha.
Tuấn Khải: “Sang đây làm gì?”
Tiểu Lan: “Thăm anh thôi.”
Tuấn Khải: “Có cần đem nhiều đồ như thế không? Nói chính xác.”
Tiểu Lan biết không lừa được anh bèn nói thật.
“Em là trốn ba mẹ bỏ đi”
“Em nghĩ họ không biết em ở đây?”
“Lúc ấy em cũng chẳng suy nghĩ nhiều. Chỉ biết tìm anh.” Tiểu Lan nói tới đây không kìm được nước mắt. “Em thật sự không muốn lấy cái tên đó.”
Vương Tuấn Khải thở dài. Thời buổi này ai lại đi ép duyên con cái. Nhưng chú thím anh lại như vậy.
“Không phải anh ghét bỏ em. Nhưng mà em ở đây rồi bọn họ cũng tìm đến. Hay anh giúp em ra nước ngoài.”
“Nếu đi được em đã đi rồi. Anh nghĩ ba em không nghĩ đến chuyện đó sao?”
Tiểu Lan không biết bây giờ mình nên làm gì, ôm gối ngồi trên sô pha khóc. Vương Tuấn Khải thấy cô như vậy trong lòng cũng không tránh khỏi đau xót, anh là con một, anh chính là rất yêu thương cô em gái này. Anh vuốt tóc cô.
“Không khóc nữa, mau đi ngủ, anh sẽ giúp em nghĩ cách.”
“Tiểu..Khải..ca ca.. lại làm...phiền anh rồi...hức hức.” Cô vẫn nức nở.
“Được rồi được rồi đừng khóc nữa, không muốn cho anh thêm phiền phức thì đừng khóc.”
Nghe anh nói như vậy Tiểu Lan ngẩng đầu.
“Anh chê em phiền vậy em sẽ làm phiền chết anh.”
“Anh không chê, mau đi ngủ đi.” Sau một hồi Tiểu Lan cũng đi ngủ. Còn anh ngồi ở phòng khách suy nghĩ điều gì đó, một lát sau cũng về phòng mình.
Sáng hôm sau.
Tiểu Lan đang yên giấc trong chiếc chăn ấm thì bỗng nhiên cảm giác lạnh lẽo kéo đến, có người kéo chăn của cô ra. Tiểu Lan cảm nhận được sự mất mác liền theo quán tính kéo chăn trở lại, chiếc chăn tiếp tục bị người khác kéo ra. Tiểu Lan thực sự đã tức giận.
“Phiền quá.”
Người kia vẫn im lặng. Tiểu Lan hình như cảm thấy không đúng liền mở mắt.
“Chị dâu.”
“Chị không phải chị dâu.”
“Sao chị lại ở đây?” Tiểu Lan trên đầu đầy dấu chấm hỏi.
“Mau thu dọn đồ đạc nhanh lên.”
“Tại sao? Đây là nhà của Tiểu Khải ca, chị không có quyền đuổi em đi, mặc dù chị là chị dâu đi chăng nữa.” Tiểu Lan không vui.
“Nếu em muốn bố em đến đây và túm gọn cổ em về nhà thì cứ nằm ở đó. Còn nữa, chị không phải là chị dâu của em. Chị và anh ấy chỉ là bạn bè.” Vân Lạc nói rồi xoay người ra khỏi phòng.
Tiểu Lan bật dậy khỏi giường, nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi thu dọn hành lí. Vân Lạc đã chờ sẵn ở cửa.
Tiểu Lan: “Đi đâu bây giờ? Mà sao chị biết chuyện đó.”
Vân Lạc: “Nên cảm ơn người anh tốt bụng kia của em.”
Tiểu Lan: “Em biết Tiểu Khải ca sẽ không bỏ mặc em mà.”
Vân Lạc dẫn Vương Lan sang nhà cô, chỉ cho cô một phòng còn trống.
“Em tự mình sắp xếp đồ đạc đi. Bây giờ chị phải đi làm, thức ăn có sẵn trong tủ lạnh.”
“Dạ, tạm biệt chị dâu.”
Vân Lạc thấy không sửa được cách gọi đó của Tiểu Lan nên cũng đành bó tay, im lặng mà rời đi. Còn Tiểu Lan sau khi sắp xếp đồ đạc xong thì cảm thấy đói bụng nên vào phòng bếp tìm đồ ăn.
“Cái mà chị nói là thức ăn là mấy thứ này sao?” Vương Lan đứng trước cửa tủ lạnh không khỏi thất vọng. Cô chỉ đành chế một bát mình rồi tự mình xử lí.
Đến chiều khi Vân Lạc trở về, trong nhà không có gì thay đổi, không bừa bộn, không có vết bẩn, cô khá hài lòng. Vương Lan thấy cô về thì hớn hở, như đứa trẻ chờ mẹ đi chợ về.
“Chị dâu, cuối cùng cũng về rồi, em ở nhà một mình buồn chán chết đi được. Cũng may là có mấy quyển sách này của chị.”
“Đọc sách cũng được nhưng lần sau đừng tự ý vào phòng chị như vậy.”
“Em xin lỗi, sẽ không có lần sau.”
Vân Lạc thay dép xong mệt mỏi ngồi xuống ghế day day trán.
“Chị mệt sao?”
“Công việc hơi nhiều một chút. Em ở đây cảm thấy có quen không?”
“Không có vấn đề gì, rất thoải mái a.”, “Lúc nãy em có ra ngoài mua ít đồ, anh họ nói chị không biết nấu ăn, vậy hôm nay trở đi em là đầu bếp của chị.”
Vân Lạc mỉm cười.
“Chị không đủ tiền để trả lương cho em đâu.”
“Chị là người nhà nên em không tính toán.”
“Con bé này, lại nữa. Có tin chị đánh chết em không?”
Tiểu Lan kéo Vân Lạc ra khỏi ghế. “Mau đi tắm đi, tắm xong sẽ đỡ mệt hơn.”
...
Vì Vương Tuấn Khải phải đi diễn ở xa vài ngày nên anh và Vương Lan chỉ có thể liên lạc qua điện thoại, vừa về tới anh đã vội vàng sang nhà Vân Lạc.
Tuấn Khải: “Bố em ông ấy đã gọi cho anh rồi đấy.”
Tiểu Lan: “Làm sao bây giờ? Em thật sự không muốn về.”
Tuấn Khài: “Tới đâu hay tới đó, bây giờ em cứ ở đây đi đã.” Nói rồi anh quay sang Vân Lạc. “Lại làm phiền cô nữa rồi.”
“Không sao. Cứ để Tiểu Lan ở đây.”
Như Tuấn Khải đoán, mấy hôm sau bố của Vương Lan đã đích thân tới nhà anh.
“Tiểu Lan thực sự không có ở đây sao?”
“Vâng ạ!”
“Có người nói thấy con bé thường xuyên ra vào chung cư này, ngoài cháu ra thì còn ai.”
“Bác có thể đi kiểm tra.” Tuấn Khải bĩnh tĩnh nói.
“Bác tin cháu. Thế nhưng Tiểu Khải, bác nói cháu nghe, Tiểu Lan đã lớn rồi, cũng đã đến lúc nên lập gia đình.”
“Em ấy chỉ mới tốt nghiệp, vẫn còn sớm. Không phải bác muốn cũng cố thêm tập đoàn, tạo mối quan hệ tốt với Lạc gia sao? Bác là muốn dùng em ấy ra để đổi những thứ đó.”
“Bác thực sự cũng không muốn, nhưng Lạc thị, cần phải có Lạc thị thì công ty mới có thể chống đỡ nỗi.” Bố của Tiểu Lan thật sự đã hết cách, đôi mắt ông lộ vẻ thất vọng.
“Sao bác không nói với anh họ, anh ấy nhất định sẽ có cách.”
“Nó đang học ở Mĩ, bác không muốn khiến nó lo lắng.”
Vương Tuấn Khải tức giận.
“Bác không muốn anh ấy lo lắng. Còn Tiểu Lan thì sao? Bác có cảm thấy bất công với em ấy không?”
Ông ấy chỉ im lặng không nói bất kì lời nào, bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng tranh cãi.
“Buông tôi ra, buông tôi ra, tôi không muốn về.”
Là tiếng của Tiểu Lan, Vương Tuấn Khải và ông Vương vội vàng chạy ra ngoài. Trên đất đầy thức ăn bị đánh rơi.
Tiểu Lan nhìn thấy Tuấn Khải như thể nhìn thấy một tia hi vọng cuối cùng.
“Tiểu Khải ca ca, mau cứu em, em không muốn về.”
Vương Tuấn Khải định bước lên thì bị một người áo đen chặng lại. Ngay lúc này Vân Lạc ở trong nhà đợi Tiểu Hoa đi chợ mãi vẫn chưa về, lại nghe được ngoài cửa có tiếng cãi nhau nên cảm thấy bất an liền ra ngoài xem thử. Đúng như điều cô lo lắng. Tiểu Lan đã bị phát hiện được, tuy cô không biết bố của Tiểu Lan nhưng nhìn tình thế trước mặt cô cũng hiểu đôi chút. Tiểu Lan thấy Vân Lạc thì không nhịn được mà bật khóc.
“Chị dâu, em không muốn về.”
“Giận gì?”
“Là chuyện hồi trưa, em họ tôi không cố ý.”
“Tôi không là là dạng người để bụng.”
“Vậy là tốt rồi, hôm sau tôi bảo nó sang xin lỗi cô một tiếng.”
“Không cần.”
“Chị ấy nói không cần kìa.” Vương Lan đang ăn táo sẵn tiện xem trộm tin nhắn của Tiểu Khải đang ngồi kế bên.
“Không cần cũng phải đi.” Vương Tuấn Khải đẩy đầu của Tiểu Lan ra một bên. Sau đó anh chúc Vân Lạc ngủ ngon rồi tắt điện thoại.
Anh lười biếng tựa đầu vào thành ghế sô pha.
Tuấn Khải: “Sang đây làm gì?”
Tiểu Lan: “Thăm anh thôi.”
Tuấn Khải: “Có cần đem nhiều đồ như thế không? Nói chính xác.”
Tiểu Lan biết không lừa được anh bèn nói thật.
“Em là trốn ba mẹ bỏ đi”
“Em nghĩ họ không biết em ở đây?”
“Lúc ấy em cũng chẳng suy nghĩ nhiều. Chỉ biết tìm anh.” Tiểu Lan nói tới đây không kìm được nước mắt. “Em thật sự không muốn lấy cái tên đó.”
Vương Tuấn Khải thở dài. Thời buổi này ai lại đi ép duyên con cái. Nhưng chú thím anh lại như vậy.
“Không phải anh ghét bỏ em. Nhưng mà em ở đây rồi bọn họ cũng tìm đến. Hay anh giúp em ra nước ngoài.”
“Nếu đi được em đã đi rồi. Anh nghĩ ba em không nghĩ đến chuyện đó sao?”
Tiểu Lan không biết bây giờ mình nên làm gì, ôm gối ngồi trên sô pha khóc. Vương Tuấn Khải thấy cô như vậy trong lòng cũng không tránh khỏi đau xót, anh là con một, anh chính là rất yêu thương cô em gái này. Anh vuốt tóc cô.
“Không khóc nữa, mau đi ngủ, anh sẽ giúp em nghĩ cách.”
“Tiểu..Khải..ca ca.. lại làm...phiền anh rồi...hức hức.” Cô vẫn nức nở.
“Được rồi được rồi đừng khóc nữa, không muốn cho anh thêm phiền phức thì đừng khóc.”
Nghe anh nói như vậy Tiểu Lan ngẩng đầu.
“Anh chê em phiền vậy em sẽ làm phiền chết anh.”
“Anh không chê, mau đi ngủ đi.” Sau một hồi Tiểu Lan cũng đi ngủ. Còn anh ngồi ở phòng khách suy nghĩ điều gì đó, một lát sau cũng về phòng mình.
Sáng hôm sau.
Tiểu Lan đang yên giấc trong chiếc chăn ấm thì bỗng nhiên cảm giác lạnh lẽo kéo đến, có người kéo chăn của cô ra. Tiểu Lan cảm nhận được sự mất mác liền theo quán tính kéo chăn trở lại, chiếc chăn tiếp tục bị người khác kéo ra. Tiểu Lan thực sự đã tức giận.
“Phiền quá.”
Người kia vẫn im lặng. Tiểu Lan hình như cảm thấy không đúng liền mở mắt.
“Chị dâu.”
“Chị không phải chị dâu.”
“Sao chị lại ở đây?” Tiểu Lan trên đầu đầy dấu chấm hỏi.
“Mau thu dọn đồ đạc nhanh lên.”
“Tại sao? Đây là nhà của Tiểu Khải ca, chị không có quyền đuổi em đi, mặc dù chị là chị dâu đi chăng nữa.” Tiểu Lan không vui.
“Nếu em muốn bố em đến đây và túm gọn cổ em về nhà thì cứ nằm ở đó. Còn nữa, chị không phải là chị dâu của em. Chị và anh ấy chỉ là bạn bè.” Vân Lạc nói rồi xoay người ra khỏi phòng.
Tiểu Lan bật dậy khỏi giường, nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi thu dọn hành lí. Vân Lạc đã chờ sẵn ở cửa.
Tiểu Lan: “Đi đâu bây giờ? Mà sao chị biết chuyện đó.”
Vân Lạc: “Nên cảm ơn người anh tốt bụng kia của em.”
Tiểu Lan: “Em biết Tiểu Khải ca sẽ không bỏ mặc em mà.”
Vân Lạc dẫn Vương Lan sang nhà cô, chỉ cho cô một phòng còn trống.
“Em tự mình sắp xếp đồ đạc đi. Bây giờ chị phải đi làm, thức ăn có sẵn trong tủ lạnh.”
“Dạ, tạm biệt chị dâu.”
Vân Lạc thấy không sửa được cách gọi đó của Tiểu Lan nên cũng đành bó tay, im lặng mà rời đi. Còn Tiểu Lan sau khi sắp xếp đồ đạc xong thì cảm thấy đói bụng nên vào phòng bếp tìm đồ ăn.
“Cái mà chị nói là thức ăn là mấy thứ này sao?” Vương Lan đứng trước cửa tủ lạnh không khỏi thất vọng. Cô chỉ đành chế một bát mình rồi tự mình xử lí.
Đến chiều khi Vân Lạc trở về, trong nhà không có gì thay đổi, không bừa bộn, không có vết bẩn, cô khá hài lòng. Vương Lan thấy cô về thì hớn hở, như đứa trẻ chờ mẹ đi chợ về.
“Chị dâu, cuối cùng cũng về rồi, em ở nhà một mình buồn chán chết đi được. Cũng may là có mấy quyển sách này của chị.”
“Đọc sách cũng được nhưng lần sau đừng tự ý vào phòng chị như vậy.”
“Em xin lỗi, sẽ không có lần sau.”
Vân Lạc thay dép xong mệt mỏi ngồi xuống ghế day day trán.
“Chị mệt sao?”
“Công việc hơi nhiều một chút. Em ở đây cảm thấy có quen không?”
“Không có vấn đề gì, rất thoải mái a.”, “Lúc nãy em có ra ngoài mua ít đồ, anh họ nói chị không biết nấu ăn, vậy hôm nay trở đi em là đầu bếp của chị.”
Vân Lạc mỉm cười.
“Chị không đủ tiền để trả lương cho em đâu.”
“Chị là người nhà nên em không tính toán.”
“Con bé này, lại nữa. Có tin chị đánh chết em không?”
Tiểu Lan kéo Vân Lạc ra khỏi ghế. “Mau đi tắm đi, tắm xong sẽ đỡ mệt hơn.”
...
Vì Vương Tuấn Khải phải đi diễn ở xa vài ngày nên anh và Vương Lan chỉ có thể liên lạc qua điện thoại, vừa về tới anh đã vội vàng sang nhà Vân Lạc.
Tuấn Khải: “Bố em ông ấy đã gọi cho anh rồi đấy.”
Tiểu Lan: “Làm sao bây giờ? Em thật sự không muốn về.”
Tuấn Khài: “Tới đâu hay tới đó, bây giờ em cứ ở đây đi đã.” Nói rồi anh quay sang Vân Lạc. “Lại làm phiền cô nữa rồi.”
“Không sao. Cứ để Tiểu Lan ở đây.”
Như Tuấn Khải đoán, mấy hôm sau bố của Vương Lan đã đích thân tới nhà anh.
“Tiểu Lan thực sự không có ở đây sao?”
“Vâng ạ!”
“Có người nói thấy con bé thường xuyên ra vào chung cư này, ngoài cháu ra thì còn ai.”
“Bác có thể đi kiểm tra.” Tuấn Khải bĩnh tĩnh nói.
“Bác tin cháu. Thế nhưng Tiểu Khải, bác nói cháu nghe, Tiểu Lan đã lớn rồi, cũng đã đến lúc nên lập gia đình.”
“Em ấy chỉ mới tốt nghiệp, vẫn còn sớm. Không phải bác muốn cũng cố thêm tập đoàn, tạo mối quan hệ tốt với Lạc gia sao? Bác là muốn dùng em ấy ra để đổi những thứ đó.”
“Bác thực sự cũng không muốn, nhưng Lạc thị, cần phải có Lạc thị thì công ty mới có thể chống đỡ nỗi.” Bố của Tiểu Lan thật sự đã hết cách, đôi mắt ông lộ vẻ thất vọng.
“Sao bác không nói với anh họ, anh ấy nhất định sẽ có cách.”
“Nó đang học ở Mĩ, bác không muốn khiến nó lo lắng.”
Vương Tuấn Khải tức giận.
“Bác không muốn anh ấy lo lắng. Còn Tiểu Lan thì sao? Bác có cảm thấy bất công với em ấy không?”
Ông ấy chỉ im lặng không nói bất kì lời nào, bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng tranh cãi.
“Buông tôi ra, buông tôi ra, tôi không muốn về.”
Là tiếng của Tiểu Lan, Vương Tuấn Khải và ông Vương vội vàng chạy ra ngoài. Trên đất đầy thức ăn bị đánh rơi.
Tiểu Lan nhìn thấy Tuấn Khải như thể nhìn thấy một tia hi vọng cuối cùng.
“Tiểu Khải ca ca, mau cứu em, em không muốn về.”
Vương Tuấn Khải định bước lên thì bị một người áo đen chặng lại. Ngay lúc này Vân Lạc ở trong nhà đợi Tiểu Hoa đi chợ mãi vẫn chưa về, lại nghe được ngoài cửa có tiếng cãi nhau nên cảm thấy bất an liền ra ngoài xem thử. Đúng như điều cô lo lắng. Tiểu Lan đã bị phát hiện được, tuy cô không biết bố của Tiểu Lan nhưng nhìn tình thế trước mặt cô cũng hiểu đôi chút. Tiểu Lan thấy Vân Lạc thì không nhịn được mà bật khóc.
“Chị dâu, em không muốn về.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.