Quyển 1 - Chương 30: Mỹ nhân đài, tình cờ kết giao
Thanh Di
24/07/2015
Cô nương dẫn chương trình sau một hồi giới thiệu dong dài, cuối cùng cũng lui vào.
Trên đài, rèm lụa được trang trí đẹp đẽ, phía sau bức rèm mỏng, đã mơ hồ nhìn thấy bóng dáng yểu điệu của nữ nhân. Nàng đứng đó, bắt đầu di chuyển, vén màn bước ra, liền dẫn đến hàng ngàn ánh mắt nóng bỏng đến trên người.
Vương Tuyết Nghi mặc dù đứng cách đài không gần, nhưng linh lực khác người trong cơ thể khiến cho nàng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nàng kia một thân y phục màu đỏ thẫm, gương mặt tinh xảo xinh đẹp, theo nàng thấy thì đẹp hơn Bạch Thủy Nhan ba phần. Phần cổ được thiết kế khéo léo khoe ra bờ vai nhỏ, tay áo dài tung bay, phần eo ôm sát tôn lên đường cong cơ thể quyến rũ. Đứng giữa đài, nàng quả thật rất nổi bậc.
Bàn chân khẽ động, lưng cũng theo đó uốn éo, nàng múa một điệu múa kì lạ. Lúc xoay người thật nhanh, lúc thả chậm uyển chuyển, lúc nhảy lên cao, khi lại hạ thấp người,… động tác mạnh mẽ dứt khoát, thần thái tự tin tràn đầy sức sống. Tà váy dài đến đầu gối, phất phơ theo từng nhịp múa, lại dẫn đến tiếng nuốt nước bọt của nam tử.
Chậc chậc! Quả thật là một mỹ nhân!
Vương Tuyết Nghi xoa cằm cảm thán, nhìn vẻ mặt của mấy tên nam tử xung quanh, chỉ còn có thiếu nước miếng chảy ra thôi.
“Ôi trời! Ta đi một chuyến này đến đây quả thật không uổng a! Đệ nhất mỹ nhân đài năm nay còn đẹp hơn năm ngoái! Ôi tim của ta!”
“Nàng thật đẹp a!”
…
Hai tên đại hán to lớn đứng cạnh Vương Tuyết Nghi không ngừng cảm thán, bọn họ đeo kiếm sau lưng, là chiến sĩ. Một người chiến sĩ thất cấp nhân Tông, một người bát cấp nhân Tông, không tệ!
“Ta nhất định phải đoạt về cho bằng được.” Đại hán râu ria đầy mặt hùng hổ quả quyết giành mỹ nhân, tên kia lại bĩu môi.
“Ngươi còn mộng tưởng, ba năm trước không phải thua người ta rớt xuống đài hay sao?”
“Hừ! Đó là do hắn may mắn, dám đánh lén ta. Ba năm nay ta đã dày công tu luyện, nếu gặp lại hắn, ta đánh cho hắn phun hết răng ra.”
“Phì…”
Đại hán bộ dạng hùng hồn tuyên bố, ánh mắt căm phẫn hận không thể đánh tên kia ngay lập tức. Lại khiến cho Vương Tuyết Nghi phì cười.
“Tiểu cô nương! Ngươi cười cái gì? Đang chế giễu ta sao?” Tên đại hán râu ria hung dữ nhìn Vương Tuyết Nghi. Dám cười hắn sao?
Nàng lại bình tĩnh cười tươi rói:
“Không! Ta chỉ nghĩ, nếu ta là ngài, ta không chỉ đánh cho hắn phun hết răng, mà còn phải đánh cho hắn đến khi mông nở hoa, đánh cho mẹ hắn nhận không ra mới thôi.” Nàng nhìn hai đại nam tử to lớn ăn nói thẳng thắn khảng khái, tự dưng sinh ra thiện cảm, khiến cho nàng cũng vui vẻ theo.
Hai tên đại hán ngớ mặt ra, tiểu cô nương nói chuyện quả thật khiến hắn bất ngờ a! Nhìn nàng tu vi thật thấp, không nghĩ tới lại có thể dám nói ra lời như vậy.
Hai tên nhìn mặt nhau, sau đó lại cười to, cười đến sảng khoái.
“Được! Tiểu cô nương, ta thích! Phải đánh cho mông hắn nở hoa, đánh cho mẹ hắn nhận không ra! Ha ha ha…”
“Tiểu cô nương, ta gọi Dương Lang, hắn Dương Lân, chúng ta là huynh đệ. Ngươi tên gì?” Hắn vừa nói vừa đập bàn tay to lớn của mình lên vai nàng, khiến cho nàng lảo đảo một bước, hắn mới ý thức rút tay về, cười hề hề.
“Ta gọi Vương Tuyết Nghi.” Bọn họ nhìn thấu tu vi của nàng, lại không có một chút khinh thường, ngược lại sảng khoái cùng nàng nói tên. Đối với những người như vậy, nàng cũng muốn kết giao.
“Được Tuyết Nghi, có hứng thú làm nghĩa nữ của ta không? Nhìn ngươi tu luyện ma pháp không được, vậy làm chiến sĩ đi, ngươi có tố chất rất tốt đấy!” Dương Lang trong lúc vui vẻ thuận miệng nói nửa đùa nửa thật. Lúc nãy hắn không để ý đập vai nàng một cái, người bình thường có lẽ đã ngã xuống đất rồi, lực đạo của chiến sĩ nhân Tông đâu phải nói chơi. Nhưng mà tiểu cô nương này chỉ lui có một bước lại đứng vững, rất có tố chất nha!
“Cái này! Dương Lang đại thúc, ta muốn suy nghĩ sau!” Nàng còn không nghĩ tới nhận cha ở chỗ này đâu!
“Các ngươi nói nhiều quá, xem mỹ nhân đi!” Dương Lân bị bọn họ làm ồn, cản trở hắn nhìn ngắm mỹ nhân, liền lên tiếng cắt ngang.
Vương Tuyết Nghi nhìn lên đài, thấy cô nương được gọi là đệ nhất mỹ nhân đài đã lui vào trong. Đó là cô nương đẹp nhất được chọn làm báu vật tranh giành của cuộc thi này, mới mở màn đã xuất hiện, thành công kích thích các vị nam tử dốc hết sức mà chiến đấu.
Tiếp đó, một hàng dài mỹ nhân ăn mặc khác nhau lần lượt bước ra, thực hiện điệu múa hấp dẫn, xinh đẹp cuốn hút, điểm chung chính là làn da các nàng không trắng, đều mặc cùng một loại y phục vàng nhạt.
Theo sau nữa, là bốn mỹ nhân xinh đẹp hơn ăn mặc khác nhau, mỗi người một vẻ, mang theo cây đàn tranh, tấu lên khúc nhạc uyển chuyển.
Đám nam nhân lại nhìn đến không chớp mắt, nhìn qua ngắm lại, giống như nhìn thế nào cũng không đủ.
Quả thật là đại hội mỹ nhân! Từ khi đến thế giới này Vương Tuyết Nghi nàng chưa từng nhìn qua nhiều mỹ nhân hội tụ thế này, thật đã con mắt a!
Khoảng nữa canh giờ sau khi kết thúc biểu diễn, cánh nam tử cũng đã sôi trào nhiệt huyết, muốn đoạt lấy mỹ nhân mình nhìn trúng.
“Các vị, ngay bây giờ, phần đầu tiên của Mỹ nhân đài sẽ bắt đầu. Những người tham gia, mời bước lên ba đài phía bên trái, hỗn chiến đến khi còn lại năm người trên đài thì dừng lại, những ai rơi xuống sẽ bị loại.”
Vừa dứt lời, bọn nam tử đã ào ào nhảy lên ba đài ở đằng kia, nháy mắt đã ngập hết chỗ đứng, ai chậm hơn thì phải đợi đến lượt sau.
Vương Tuyết Nghi bị đám người vội vàng xô đẩy đến chật vật, may nhờ hai vị đại hán kia che chắn cho nàng.
Trên ba đài cao, đám người đã bắt đầu hỗn chiến, không ít kẻ bị rớt xuống đài, bị thương nặng nhẹ không ít người, gãy tay gãy chân có, tàn phế có, chết người có,…
Nháy mắt, thương vong khắp nơi.
Vương Tuyết Nghi thất thần. Chỉ vì mỹ nhân, bọn họ lại điên cuồng như vậy sao? Đến tính mạng của mình cũng không coi trọng?
Thế giới này, sao lại điên đảo như vậy?
Nhận thấy nàng sợ hãi, Dương Lân lên tiếng.
“Nha đầu ngươi đừng thắc mắc! Nơi này vốn là như vậy, mạng người như cỏ rác, mạnh sống yếu chết, vốn là tự nhiên. Ta thấy, ngươi yếu như vậy, sống được đến bây giờ…ta rất ngạc nhiên đấy?”
Vương Tuyết Nghi nhíu mày, trong lòng một lần nữa hạ quyết tâm. Cảm nhận thấy Dương Lân đại thúc nhìn nàng kì quái, nàng liền trở lại tự nhiên như cũ.
“Hai vị đại thúc, không phải muốn tranh mỹ nhân sao? Tại sao còn không lên đài?”
Dương Lang liền quay lại nhìn nàng cười.
“Ta mới không ngốc tốn sức như bọn họ!”
“Ý thúc là để lượt sau ít người hơn mới lên, đỡ tốn sức lực.”
Nghe nàng nói, Dương Lang liền hưng phấn cười lớn.
“Ha ha… Tuyết Nghi ngươi thông minh! Ta thích!” Hắn lại không để ý vỗ mạnh vào vai nàng một cái, khiến nàng lảo đảo.
“Ha ha… xin lỗi! Ngươi mà là nam tử thì thật tốt a.” Nếu là nam tử thì hắn có thể trực tiếp vác về nhà làm con nuôi rồi. Mỗi lần nói chuyện không phải sợ vỗ vào người nó nữa a! Thật là tiếc.
Vương Tuyết Nghi nhún vai cười trừ. Nam hay nữ đâu đến lượt nàng chọn.
Sau hai canh giờ, hai lượt hỗn chiến đã kết thúc. Đến lượt cuối cùng, Dương Lang cùng Dương Lân mới lên đài, mỗi người lên một đài khác nhau. Thân thủ chiến sĩ nhân Tông không phải tầm thường, đao kiếm mạnh mẽ linh hoạt, lực đạo kinh khủng, đã dễ dàng hạ phần lớn số người trên đài.
Cuối cùng, sau phần hỗn chiến, bốn mươi lăm nam tử chiến thắng chọn được cho mình mỗi người một mỹ nhân ôm về.
Trời cũng đã tối, bọn họ ôm mỹ nhân về nghỉ ngơi, đợi đến hôm sau tiếp tục tranh bốn mỹ nữ thượng đẳng kia.
Hai người Dương Lang mời Vương Tuyết Nghi đến khách điếm của bọn họ chơi, nói bọn họ ngày mai phải trở về, không tham dự nữa, bọn họ đã được như ý nguyện cưới được một lão bà. Cho nên nàng đồng ý đến, coi như là tạm biệt. Năm người một bàn, say sưa thoải mái uống rượu đến vui vẻ.
“Tuyết Nghi nha đầu! Tửu lượng của ngươi thật khá…ức…ta…ức…khâm phục…ức…ngươi đó ức...” Dương Lang đã muốn say khướt vừa nói vừa nấc cục, một tay ôm mỹ nhân, một tay cầm bình rượu hướng tới Vương Tuyết Nghi rót vào chén nàng.
“Ngươi còn không biết xấu hổ…ợ ợ ợ…nam tử hán mà lại để thua một nữ nhi nhỏ bé…ợ…”
“Lão Lân ngươi còn không phải thua ức…nàng sao? Ngươi đừng có nói chuyện…ức… ta đánh đấy! Uống rượu vào là ợ chua thối chịu không nổi…ức…”
“Dương Lang ngươi nói cái gì?” Dương Bân bị nói đến nhược điểm, lại còn nói trước mặt mỹ nhân, thẹn quá hóa giận đập bàn một cái.
“Ây da hai vị đại thúc! Dù gì hai vị đại tẩu cũng ở đây, kiềm chế một chút. Nào! Cạn chén! Bổn cô nương thật lâu mới có cơ hội uống rượu thoải mái thế này. Hai vị đại tẩu, cùng uống đi!”
“Được! Tuyết Nghi nha đầu, tẩu kính ngươi một chén.”
“Tẩu cũng kính ngươi một chén.” Hai nử tử áo vàng tuổi khoảng hai mươi ba hai mươi bốn, sau một hồi trò chuyện cùng Vương Tuyết Nghi, liền mến nàng, nhanh chóng hòa thuận. Mà bọn họ đi theo hai người nam nhân này, cũng cảm thấy may mắn, họ rất tử tế. Tình cảm cũng theo đó dần hình thành.
“Nào! Cạn chén!”
“Cạn chén!”
…
Cả năm người cùng đồng thanh hô, giữa đêm náo nhiệt, tiếng cạn chén, tiếng cười nói vang lên liên tục khiến người ta vui vẻ.
…
Đến khuya, Vương Tuyết Nghi về khách điếm của mình. Nàng giang tay nằm thoải mái trên giường, miệng vẫn cười không ngớt.
“Cái mùi rượu nồng nặc này là sao đây? Chủ nhân người uống rượu phải không?” A Bóng có mối liên kết đặc biệt với nàng, bằng cách nào đó nó ngửi được mùi rượu trên người nàng. Nó chính là không chịu nổi mùi rượu…ôi hôi chết đi được!
“Chủ nhân chủ nhân! Người mà không bò dậy đi tắm là ta…” Chết tiệt! Nó không tìm được nhược điểm uy hiếp nàng, nhẫn giới lại không thể mở. Vì vậy, A Bóng liền la hét rung trời chuyển đất trong đầu nàng, cuối cùng thành công khiến nàng đi tắm.
…
Trong làn nước mát rải đầy hoa hồng, Vương Tuyết Nghi thoải mái hưởng thụ. Nước ban đêm khá lạnh, làm cho nàng thanh tỉnh, mùi rượu đã muốn vơi đi hết.
Lúc tắm, bỏ xuống lớp cải trang, mái tóc dài đen mượt bồng bềnh trong nước, làn da trắng nõn nà, bờ vai nhỏ thon thả còn đọng lại những giọt nước lăn nhẹ xuống, tóc ướt dính vào má nàng, gương mặt thiếu nữ còn chút nét non nớt ẩn hiện mờ ảo dưới ánh nến mập mờ…
Vừa tắm vừa nghĩ đến chuyện vui hôm nay kết giao được với hai vị thúc thúc thú vị, còn có hai đại tẩu…nàng lại cười tủm tỉm một mình, thỉnh thoảng lại bật cười.
Tiên nữ phải chăng chính là thế này?
Tuyệt sắc thế gian phải chăng đang ở trước mắt?
Đôi mắt nhu hòa lay động đó, cánh mũi nhỏ nhắn tinh tế đó, làn môi đỏ mọng khẽ mỉm cười đó,… Đẹp… nàng đẹp đến mức khiến ai đó sắp nghẹt thở rồi.
Hậu cung ba ngàn mỹ nữ, có mỹ nhân nào hắn không gặp qua? Nhưng mà…chân chính khiến hắn rung động đến thâm tâm, rung động đến cực điểm…
Trong khoảnh khắc nhìn thấy nàng, hắn hoàn toàn giống như mất đi ý thức. Chân khẽ lùi ra phía sau, lại đạp trúng cái chậu hoa, tạo ra tiếng động.
“Ai?”
Trên đài, rèm lụa được trang trí đẹp đẽ, phía sau bức rèm mỏng, đã mơ hồ nhìn thấy bóng dáng yểu điệu của nữ nhân. Nàng đứng đó, bắt đầu di chuyển, vén màn bước ra, liền dẫn đến hàng ngàn ánh mắt nóng bỏng đến trên người.
Vương Tuyết Nghi mặc dù đứng cách đài không gần, nhưng linh lực khác người trong cơ thể khiến cho nàng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nàng kia một thân y phục màu đỏ thẫm, gương mặt tinh xảo xinh đẹp, theo nàng thấy thì đẹp hơn Bạch Thủy Nhan ba phần. Phần cổ được thiết kế khéo léo khoe ra bờ vai nhỏ, tay áo dài tung bay, phần eo ôm sát tôn lên đường cong cơ thể quyến rũ. Đứng giữa đài, nàng quả thật rất nổi bậc.
Bàn chân khẽ động, lưng cũng theo đó uốn éo, nàng múa một điệu múa kì lạ. Lúc xoay người thật nhanh, lúc thả chậm uyển chuyển, lúc nhảy lên cao, khi lại hạ thấp người,… động tác mạnh mẽ dứt khoát, thần thái tự tin tràn đầy sức sống. Tà váy dài đến đầu gối, phất phơ theo từng nhịp múa, lại dẫn đến tiếng nuốt nước bọt của nam tử.
Chậc chậc! Quả thật là một mỹ nhân!
Vương Tuyết Nghi xoa cằm cảm thán, nhìn vẻ mặt của mấy tên nam tử xung quanh, chỉ còn có thiếu nước miếng chảy ra thôi.
“Ôi trời! Ta đi một chuyến này đến đây quả thật không uổng a! Đệ nhất mỹ nhân đài năm nay còn đẹp hơn năm ngoái! Ôi tim của ta!”
“Nàng thật đẹp a!”
…
Hai tên đại hán to lớn đứng cạnh Vương Tuyết Nghi không ngừng cảm thán, bọn họ đeo kiếm sau lưng, là chiến sĩ. Một người chiến sĩ thất cấp nhân Tông, một người bát cấp nhân Tông, không tệ!
“Ta nhất định phải đoạt về cho bằng được.” Đại hán râu ria đầy mặt hùng hổ quả quyết giành mỹ nhân, tên kia lại bĩu môi.
“Ngươi còn mộng tưởng, ba năm trước không phải thua người ta rớt xuống đài hay sao?”
“Hừ! Đó là do hắn may mắn, dám đánh lén ta. Ba năm nay ta đã dày công tu luyện, nếu gặp lại hắn, ta đánh cho hắn phun hết răng ra.”
“Phì…”
Đại hán bộ dạng hùng hồn tuyên bố, ánh mắt căm phẫn hận không thể đánh tên kia ngay lập tức. Lại khiến cho Vương Tuyết Nghi phì cười.
“Tiểu cô nương! Ngươi cười cái gì? Đang chế giễu ta sao?” Tên đại hán râu ria hung dữ nhìn Vương Tuyết Nghi. Dám cười hắn sao?
Nàng lại bình tĩnh cười tươi rói:
“Không! Ta chỉ nghĩ, nếu ta là ngài, ta không chỉ đánh cho hắn phun hết răng, mà còn phải đánh cho hắn đến khi mông nở hoa, đánh cho mẹ hắn nhận không ra mới thôi.” Nàng nhìn hai đại nam tử to lớn ăn nói thẳng thắn khảng khái, tự dưng sinh ra thiện cảm, khiến cho nàng cũng vui vẻ theo.
Hai tên đại hán ngớ mặt ra, tiểu cô nương nói chuyện quả thật khiến hắn bất ngờ a! Nhìn nàng tu vi thật thấp, không nghĩ tới lại có thể dám nói ra lời như vậy.
Hai tên nhìn mặt nhau, sau đó lại cười to, cười đến sảng khoái.
“Được! Tiểu cô nương, ta thích! Phải đánh cho mông hắn nở hoa, đánh cho mẹ hắn nhận không ra! Ha ha ha…”
“Tiểu cô nương, ta gọi Dương Lang, hắn Dương Lân, chúng ta là huynh đệ. Ngươi tên gì?” Hắn vừa nói vừa đập bàn tay to lớn của mình lên vai nàng, khiến cho nàng lảo đảo một bước, hắn mới ý thức rút tay về, cười hề hề.
“Ta gọi Vương Tuyết Nghi.” Bọn họ nhìn thấu tu vi của nàng, lại không có một chút khinh thường, ngược lại sảng khoái cùng nàng nói tên. Đối với những người như vậy, nàng cũng muốn kết giao.
“Được Tuyết Nghi, có hứng thú làm nghĩa nữ của ta không? Nhìn ngươi tu luyện ma pháp không được, vậy làm chiến sĩ đi, ngươi có tố chất rất tốt đấy!” Dương Lang trong lúc vui vẻ thuận miệng nói nửa đùa nửa thật. Lúc nãy hắn không để ý đập vai nàng một cái, người bình thường có lẽ đã ngã xuống đất rồi, lực đạo của chiến sĩ nhân Tông đâu phải nói chơi. Nhưng mà tiểu cô nương này chỉ lui có một bước lại đứng vững, rất có tố chất nha!
“Cái này! Dương Lang đại thúc, ta muốn suy nghĩ sau!” Nàng còn không nghĩ tới nhận cha ở chỗ này đâu!
“Các ngươi nói nhiều quá, xem mỹ nhân đi!” Dương Lân bị bọn họ làm ồn, cản trở hắn nhìn ngắm mỹ nhân, liền lên tiếng cắt ngang.
Vương Tuyết Nghi nhìn lên đài, thấy cô nương được gọi là đệ nhất mỹ nhân đài đã lui vào trong. Đó là cô nương đẹp nhất được chọn làm báu vật tranh giành của cuộc thi này, mới mở màn đã xuất hiện, thành công kích thích các vị nam tử dốc hết sức mà chiến đấu.
Tiếp đó, một hàng dài mỹ nhân ăn mặc khác nhau lần lượt bước ra, thực hiện điệu múa hấp dẫn, xinh đẹp cuốn hút, điểm chung chính là làn da các nàng không trắng, đều mặc cùng một loại y phục vàng nhạt.
Theo sau nữa, là bốn mỹ nhân xinh đẹp hơn ăn mặc khác nhau, mỗi người một vẻ, mang theo cây đàn tranh, tấu lên khúc nhạc uyển chuyển.
Đám nam nhân lại nhìn đến không chớp mắt, nhìn qua ngắm lại, giống như nhìn thế nào cũng không đủ.
Quả thật là đại hội mỹ nhân! Từ khi đến thế giới này Vương Tuyết Nghi nàng chưa từng nhìn qua nhiều mỹ nhân hội tụ thế này, thật đã con mắt a!
Khoảng nữa canh giờ sau khi kết thúc biểu diễn, cánh nam tử cũng đã sôi trào nhiệt huyết, muốn đoạt lấy mỹ nhân mình nhìn trúng.
“Các vị, ngay bây giờ, phần đầu tiên của Mỹ nhân đài sẽ bắt đầu. Những người tham gia, mời bước lên ba đài phía bên trái, hỗn chiến đến khi còn lại năm người trên đài thì dừng lại, những ai rơi xuống sẽ bị loại.”
Vừa dứt lời, bọn nam tử đã ào ào nhảy lên ba đài ở đằng kia, nháy mắt đã ngập hết chỗ đứng, ai chậm hơn thì phải đợi đến lượt sau.
Vương Tuyết Nghi bị đám người vội vàng xô đẩy đến chật vật, may nhờ hai vị đại hán kia che chắn cho nàng.
Trên ba đài cao, đám người đã bắt đầu hỗn chiến, không ít kẻ bị rớt xuống đài, bị thương nặng nhẹ không ít người, gãy tay gãy chân có, tàn phế có, chết người có,…
Nháy mắt, thương vong khắp nơi.
Vương Tuyết Nghi thất thần. Chỉ vì mỹ nhân, bọn họ lại điên cuồng như vậy sao? Đến tính mạng của mình cũng không coi trọng?
Thế giới này, sao lại điên đảo như vậy?
Nhận thấy nàng sợ hãi, Dương Lân lên tiếng.
“Nha đầu ngươi đừng thắc mắc! Nơi này vốn là như vậy, mạng người như cỏ rác, mạnh sống yếu chết, vốn là tự nhiên. Ta thấy, ngươi yếu như vậy, sống được đến bây giờ…ta rất ngạc nhiên đấy?”
Vương Tuyết Nghi nhíu mày, trong lòng một lần nữa hạ quyết tâm. Cảm nhận thấy Dương Lân đại thúc nhìn nàng kì quái, nàng liền trở lại tự nhiên như cũ.
“Hai vị đại thúc, không phải muốn tranh mỹ nhân sao? Tại sao còn không lên đài?”
Dương Lang liền quay lại nhìn nàng cười.
“Ta mới không ngốc tốn sức như bọn họ!”
“Ý thúc là để lượt sau ít người hơn mới lên, đỡ tốn sức lực.”
Nghe nàng nói, Dương Lang liền hưng phấn cười lớn.
“Ha ha… Tuyết Nghi ngươi thông minh! Ta thích!” Hắn lại không để ý vỗ mạnh vào vai nàng một cái, khiến nàng lảo đảo.
“Ha ha… xin lỗi! Ngươi mà là nam tử thì thật tốt a.” Nếu là nam tử thì hắn có thể trực tiếp vác về nhà làm con nuôi rồi. Mỗi lần nói chuyện không phải sợ vỗ vào người nó nữa a! Thật là tiếc.
Vương Tuyết Nghi nhún vai cười trừ. Nam hay nữ đâu đến lượt nàng chọn.
Sau hai canh giờ, hai lượt hỗn chiến đã kết thúc. Đến lượt cuối cùng, Dương Lang cùng Dương Lân mới lên đài, mỗi người lên một đài khác nhau. Thân thủ chiến sĩ nhân Tông không phải tầm thường, đao kiếm mạnh mẽ linh hoạt, lực đạo kinh khủng, đã dễ dàng hạ phần lớn số người trên đài.
Cuối cùng, sau phần hỗn chiến, bốn mươi lăm nam tử chiến thắng chọn được cho mình mỗi người một mỹ nhân ôm về.
Trời cũng đã tối, bọn họ ôm mỹ nhân về nghỉ ngơi, đợi đến hôm sau tiếp tục tranh bốn mỹ nữ thượng đẳng kia.
Hai người Dương Lang mời Vương Tuyết Nghi đến khách điếm của bọn họ chơi, nói bọn họ ngày mai phải trở về, không tham dự nữa, bọn họ đã được như ý nguyện cưới được một lão bà. Cho nên nàng đồng ý đến, coi như là tạm biệt. Năm người một bàn, say sưa thoải mái uống rượu đến vui vẻ.
“Tuyết Nghi nha đầu! Tửu lượng của ngươi thật khá…ức…ta…ức…khâm phục…ức…ngươi đó ức...” Dương Lang đã muốn say khướt vừa nói vừa nấc cục, một tay ôm mỹ nhân, một tay cầm bình rượu hướng tới Vương Tuyết Nghi rót vào chén nàng.
“Ngươi còn không biết xấu hổ…ợ ợ ợ…nam tử hán mà lại để thua một nữ nhi nhỏ bé…ợ…”
“Lão Lân ngươi còn không phải thua ức…nàng sao? Ngươi đừng có nói chuyện…ức… ta đánh đấy! Uống rượu vào là ợ chua thối chịu không nổi…ức…”
“Dương Lang ngươi nói cái gì?” Dương Bân bị nói đến nhược điểm, lại còn nói trước mặt mỹ nhân, thẹn quá hóa giận đập bàn một cái.
“Ây da hai vị đại thúc! Dù gì hai vị đại tẩu cũng ở đây, kiềm chế một chút. Nào! Cạn chén! Bổn cô nương thật lâu mới có cơ hội uống rượu thoải mái thế này. Hai vị đại tẩu, cùng uống đi!”
“Được! Tuyết Nghi nha đầu, tẩu kính ngươi một chén.”
“Tẩu cũng kính ngươi một chén.” Hai nử tử áo vàng tuổi khoảng hai mươi ba hai mươi bốn, sau một hồi trò chuyện cùng Vương Tuyết Nghi, liền mến nàng, nhanh chóng hòa thuận. Mà bọn họ đi theo hai người nam nhân này, cũng cảm thấy may mắn, họ rất tử tế. Tình cảm cũng theo đó dần hình thành.
“Nào! Cạn chén!”
“Cạn chén!”
…
Cả năm người cùng đồng thanh hô, giữa đêm náo nhiệt, tiếng cạn chén, tiếng cười nói vang lên liên tục khiến người ta vui vẻ.
…
Đến khuya, Vương Tuyết Nghi về khách điếm của mình. Nàng giang tay nằm thoải mái trên giường, miệng vẫn cười không ngớt.
“Cái mùi rượu nồng nặc này là sao đây? Chủ nhân người uống rượu phải không?” A Bóng có mối liên kết đặc biệt với nàng, bằng cách nào đó nó ngửi được mùi rượu trên người nàng. Nó chính là không chịu nổi mùi rượu…ôi hôi chết đi được!
“Chủ nhân chủ nhân! Người mà không bò dậy đi tắm là ta…” Chết tiệt! Nó không tìm được nhược điểm uy hiếp nàng, nhẫn giới lại không thể mở. Vì vậy, A Bóng liền la hét rung trời chuyển đất trong đầu nàng, cuối cùng thành công khiến nàng đi tắm.
…
Trong làn nước mát rải đầy hoa hồng, Vương Tuyết Nghi thoải mái hưởng thụ. Nước ban đêm khá lạnh, làm cho nàng thanh tỉnh, mùi rượu đã muốn vơi đi hết.
Lúc tắm, bỏ xuống lớp cải trang, mái tóc dài đen mượt bồng bềnh trong nước, làn da trắng nõn nà, bờ vai nhỏ thon thả còn đọng lại những giọt nước lăn nhẹ xuống, tóc ướt dính vào má nàng, gương mặt thiếu nữ còn chút nét non nớt ẩn hiện mờ ảo dưới ánh nến mập mờ…
Vừa tắm vừa nghĩ đến chuyện vui hôm nay kết giao được với hai vị thúc thúc thú vị, còn có hai đại tẩu…nàng lại cười tủm tỉm một mình, thỉnh thoảng lại bật cười.
Tiên nữ phải chăng chính là thế này?
Tuyệt sắc thế gian phải chăng đang ở trước mắt?
Đôi mắt nhu hòa lay động đó, cánh mũi nhỏ nhắn tinh tế đó, làn môi đỏ mọng khẽ mỉm cười đó,… Đẹp… nàng đẹp đến mức khiến ai đó sắp nghẹt thở rồi.
Hậu cung ba ngàn mỹ nữ, có mỹ nhân nào hắn không gặp qua? Nhưng mà…chân chính khiến hắn rung động đến thâm tâm, rung động đến cực điểm…
Trong khoảnh khắc nhìn thấy nàng, hắn hoàn toàn giống như mất đi ý thức. Chân khẽ lùi ra phía sau, lại đạp trúng cái chậu hoa, tạo ra tiếng động.
“Ai?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.