Quyển 2 - Chương 47: Nàng vốn đã ở đây
Thanh Di
05/12/2016
“Dô! Hóa ra là quận chúa tôn quý, ta mới
nhìn còn tưởng là tiểu thư nhà nào chứ! Thật là nhìn không ra, hôm nay
dụng tâm như vậy là vì ai nha?”
Một giọng nói kiều mị mang theo châm chọc truyền đến, cũng khiến cho mọi người càng rõ ràng, ai mà chẳng biết, quận chúa đối với thái tử chính là không gả cho hắn thì không lấy chồng.
Vương Tuyết Nghi len lén ngẩng đầu nhìn, trong lòng âm thầm đoán ra thân phận đối phương, đích nữ của đương triều thừa tướng – Lâm Uyển, là ứng viên số một cho ngôi vị thái tử phi, tài mạo song toàn, chẳng những là thiên tài ma pháp sư thủy hệ, còn tinh thông cầm kỳ thi họa, cùng với công chúa Bạch Thủy Nhan đặc biệt thân thiết, chính là cùng phe đối đầu với quận chúa Bạch Thủy Liên.
Bạch Thủy Liên nhìn người đang đi tới, môi nhỏ nhếch lên, ánh mắt không che giấu chán ghét nồng đậm: “Lâm Uyển tiểu thư! Hôm nay một dạng trang điểm tỉ mỉ, dụng tâm như vậy cũng là vì ai nha?”
Bị hỏi ngược lại, Lâm Uyển nhất thời cứng họng, nhưng sau đó giống như nghĩ đến cái gì, lại thâm ý mỉm cười một cái: “Vì ai thì trong lòng quận chúa biết rõ là được rồi, ta phải qua bên kia, lát nữa còn phải chuẩn bị vì thái tử điện hạ hiến vũ, không biết quận chúa hôm nay định làm cái gì cho ngài chú ý đây? Cũng đừng xài đi xài lại mấy thế võ múa kiếm nữa a, thái tử đã sớm xem chán rồi!” Nói rồi còn đưa tay che miệng cười duyên một cái, vẫy mông bỏ đi.
Bạch Thủy Liên tức giận nhìn Lâm Uyển đắc ý, xoay qua nhìn Vương Tuyết Nghi, liền nhận được cái gật đầu an tâm từ nàng.
Yến tiệc này được tổ chức trong một hoa viên rộng lớn, ngọn đèn ma pháp màu xanh lam được giăng khắp nơi, thắp sáng rực rỡ, một đám nữ quyến đủ sắc màu lượn lờ bên vườn hoa, làm ra một loại oanh yến mỹ lệ.
Lúc này, đám nữ quyến xung quanh một trận xôn xao, mặt đỏ tim đập nhanh chóng sửa sang lại y phục đầu tóc, đôi mắt vừa hoảng hốt vừa vui mừng nhìn về một phương hướng.
Chỉ thấy từ bên kia, một đám nam tử đang đi đến, ai cũng đều là một thân y phục hoàng thất đẹp đẽ, tóc màu xanh da trời uốn lượn nổi bậc, dung mạo giống như ngọc, nhưng nhìn kĩ, sẽ thấy ánh mắt của các nàng đa phần dừng lại trên một người, hắn mặc trường bào màu xám nhạt, tóc búi lên một nửa đính lại bằng trâm ngọc, mái tóc xanh thẳng tùy ý xõa ở bả vai, đôi mắt đẹp mang ý cười lãnh đạm nhìn về phía trước, mũi cao thẳng kiêu ngạo, bước đi mang theo tự tin cùng ung dung, một thân khí phách khiến cho các vị tiểu thư sắp đứng không nổi.
Hắn, Bạch Lạc Hiên, đệ nhất thiên tài Ngân Thủy quốc, dung mạo tuấn mỹ, lại còn là song tu chiến sĩ cùng thuần thú sư, không những vậy, cảnh giới hắn đạt được còn khiến người ta phải oán giận mà ngước nhìn, quan trọng là, hắn còn chưa có thú thê tử a!
Mà những người đi bên cạnh hắn, đều là các vị hoàng tử đương triều, tài mạo song toàn, bất quá, bởi vì có Bạch Lạc Hiên quá mức nổi bậc, bọn hắn chỉ có thể âm thầm chịu mờ nhạt.
Bạch Lạc Hiên vừa mới bước ra, đã có người đi về phía hắn, quan to chức lớn đều hướng hắn lần lượt chúc mừng. Chiến tích hắn mang về lần này từ rừng Nguyệt Lâm quả thật không nhỏ, ma hạch cao cấp quý giá nhất định lấy được rất nhiều, phải chúc mừng a, may ra làm hắn vui lòng cho ngươi một khối đấy.
Lúc này, một bóng dáng thướt tha xuất hiện, ánh mắt đám nam tử liền phát sáng bay về phía nàng, ngoại trừ Bạch Thủy Nhan đệ nhất mỹ nhân Ngân Thủy quốc thì còn có ai nữa đây? Ánh mắt nàng vừa đảo, nhìn thấy Lâm Uyển, một bộ tự tin cùng kiêu ngạo ngẩng đầu đi qua. Một loạt ánh mắt cũng theo bước chân của nàng dời theo, làm cho mỹ nhân càng thêm thỏa mãn cùng khinh thường.
“Tuyết Nghi, ngươi mau nhìn, cái kia chính là Bạch Thủy Nhan, xem kìa xem kìa, cái vẻ mặt kiêu ngạo đắc ý của nàng ta chán ghét cỡ nào. Hừ hừ!” Bạch Thủy Liên ghé vào tai Vương Tuyết Nghi nói, cái môi nhỏ không ngừng nhô lên chán ghét.
Vương Tuyết Nghi mỉm cười, híp mắt nhàn nhạt nhìn Bạch Thủy Nhan.
Lát sau, một giọng nói chói tai bán nam bán nữ truyền đến, thông báo hoàng thượng cùng đoàn người hoàng thất đến, mọi người nhanh chóng cúi thấp đầu hành lễ.
Hoàng đế Ngân Thủy quốc an vị ngồi trên ghế rồng, cả người cao cao tại thượng nhàn nhạt đưa mắt nhìn đám người phía dưới, một thân long bào vàng rực thêu long trảo chói mắt, mắt ưng mày rậm, tuy tuổi đã cao nhưng vẫn còn anh tuấn, phong độ của nam tử trung niên vẫn có thể khiến các thiếu nữ thẹn thùng, uy áp cấp bậc nhân Tôn vô hình cũng khiến cho người ta muốn quỳ rạp xuống mà kính nể. Hoàng hậu ngồi cạnh hắn, trên người cung trang rực rỡ, tao nhã mà uy nghiêm, gương mặt sắc xảo tinh tế, có thể thấy được Bạch Lạc Hiên giống bà đến năm phần.
“Miễn lễ.” Một giọng nói trầm thấp vang lên, tuy nhàn nhạt nhưng không giấu nổi uy nghiêm trong đó.
“Tạ ơn hoàng thượng!” Một loạt âm thanh đồng thời vang lên.
Sau khi mọi người đứng dậy, hoàng thượng tràn đầy ý cười nhìn Bạch Lạc Hiên, nói: “Hiên nhi, đi một chuyến cực khổ cho ngươi rồi!”
Bạch Lạc Hiên nghe vậy, lập tức bước ra, cúi người chắp tay nói: “Nhi thần không dám, thân là nhi tử của phụ hoàng, chút cực khổ này nếu còn không chịu được, con cũng không xứng làm con của người.”
“Ha hả tốt tốt, không hổ là nhi tử của ta. Sao nào? Ngân Kim quốc kia thế nào?” Hoàng thượng cười sảng khoái, cả mặt cũng nhất thời sáng lên, cười đến vui vẻ. Cái đứa con này cửa hắn, vốn luôn là niềm tự hào của hắn a.
Vương Tuyết Nghi nhìn một màn này, lại nhìn nhìn vẻ mặt của các hoàng tử, oán hận trong mắt không giấu được nàng. Bạch Lạc hiên nổi bậc vượt trội đem hào quang của bọn họ đẩy xuống dưới, e rằng không ít thế lực luôn nhắm vào hắn.
“Bẩm phụ hoàng, hoàng thái hậu Ngân Kim quốc vẫn khỏe mạnh, quý quốc phồn hoa hưng thịnh, người mong hai nước vẫn giữ tốt giao hảo. Còn có ý kết thân với chúng ta.”
“Ồ? Kết thân?” Hoàng đế ngạc nhiên, âm lượng cũng cao hơn.
“Qúy quốc đối với Thủy Nhan công chúa ngưỡng mộ đã lâu.” Bạch lạc Hiên không nhanh không chậm nói. Hoàng thượng a một tiếng, như hiểu ra, thâm ý nhìn Bạch Thủy Nhan cười cười. Bạch Thủy Nhan đột nhiên trở nên xấu hổ, dậm chân một cái rồi chạy lên ghé vào tai hoàng thượng nói nhỏ, ngữ điệu đặc biệt trở nên dịu dàng: “Ay da phụ hoàng, là ngũ hoàng tử Tư Đồ Tư.”
“Hửm! Ha hả được rồi, chuyện này để trẫm bàn lại sau.” Hoàng thượng cười cười, chuyện này dù sao cũng là đại sự liên quan giữa hai nước, cần phải xem xét lại, còn phải tìm hiểu cái Tư Đồ Tư kia nữa.”
Lúc này, hoàng hậu xinh đẹp đột nhiên mỉm cười, nhìn hoàng thượng mở miệng nói: Hoàng thượng, yến tiệc cũng nên bắt đầu thôi!”
Nghe vậy, hoàng thượng liền ban cho mọi người ngồi, yến tiệc cũng bắt đầu. Nhạc nổi lên, đoàn vũ nữ lần lượt nhảy múa, mọi người vừa xem vừa cười nói đến vui vẻ.
Vương Tuyết Nghi đứng bên cạnh Bạch Thủy Liên, hầu hạ nàng ăn nho.
Sau khi đoàn vũ công lui xuống, Lâm Uyển từ chỗ ngồi của mình nhẹ nhàng bước ra, yểu điệu cúi người hành lễ, mỉm cười nói: “Bẩm hoàng thượng, bẩm hoàng hậu, tiểu nữ Lâm Uyển nhìn mọi người hiếm có dịp vui vẻ như vậy, nguyện tấu một khúc góp vui!”
Nhìn đứa con dâu mình vừa ý này, hoàng hậu mặt mày càng tươi hơn: “Được được, hiếm có dịp được nghe con đàn, bổn cung cũng thật là mong chờ.” Nghe vậy, Lâm Uyển dịu dàng đáp vâng một tiếng, vui vẻ đi chuẩn bị, lúc đi qua Bạch Thủy Liên còn không quên cười đắc ý một cái, khiến cho cái môi nhỏ của nàng càng tức giận chu lên.
Cầm của Lâm Uyển vốn nổi tiếng tuyệt diệu, kĩ nghệ của nàng trước giờ đều đứng đầu, khiến không ít nử tử đỏ mắt mà nhìn, danh hiệu đệ nhất tài nữ của nàng cũng không phải chỉ để trưng. Vì vậy, sau khi kết thúc màn biểu diễn, không ngoài dự đoán liền nhận được tràng vỗ tay nồng nhiệt của mọi người, hoàng hậu cùng hoàng thượng cũng phải khen vài câu.
“Uyển nhi, đàn thật hay a!” Hoàng hậu cười tít mắt, giống như vì con dâu tương lai của mình tài giỏi mà vui vẻ. Lâm Uyển mỉm cười: “Đa tạ hoàng hậu nương nương khen ngợi, tiểu nữ không dám nhận, chẳng qua tiểu nữ nghe có người nói, Thủy Liên quận chúa cầm nghệ so với tiểu nữ còn ảo diệu hơn, tiểu nữ…” Nói đến đây, khóe mắt mang ý cười liếc qua Bạch Thủy Liên: “…thật sự rất mong chờ được thưởng thức một lần.”
Bạch Thủy Liên có chút lo lắng liếc về phía Vương Tuyết Nghi, chỉ thấy nàng lặng lẽ gật đầu một cái, đã hiểu ý nhau.
Nghe vậy, hoàng hậu khẽ ồ một tiếng, nhìn Bạch Thủy Liên nghi ngờ hỏi: “Trước giờ bản cung chỉ thấy quận chúa múa kiếm, còn không biết quận chúa đối với cầm nghệ còn tinh thông như vậy? Hay là, tấu một khúc đi!” Hoàng hậu ý cười nhàn nhạt nhìn Bạch Thủy Liên, cái quận chúa tinh ranh này, hoàng thượng đối với nàng cưng chiều bà không nói, nhưng lại cố tình đối với con trai lớn của bà có tình ý. Thân đứng đầu một hậu cung, thủ đoạn nho nhỏ của Lâm Uyển bà còn không nhìn ra sao? Chẳng qua cũng thật sự muốn đè xuống kiêu ngạo của nha đầu Thủy Liên này một chút.
Nghe vậy, hoàng thượng khẽ nhíu mày nhìn hoàng hậu, định nói cái gì đó thì giọng nói thanh thót như chuông bạc vang lên: “Bẩm hoàng hậu, Thủy Liên trước giờ đối với cầm nghệ thật sự không tinh thông, không biết là Lâm Uyển tiểu thư nghe tin này ở đâu ra vậy?” Bạch Thủy Liên ngây thơ chớp chớp đôi mắt tròn, đôi má bầu bĩnh hồng hồng thật khiến người ta muốn nhéo một cái, bộ dạng hết sức đáng yêu, sẽ khiến người ta nghĩ nàng không nói dối.
Lâm uyển lại cười, trong lòng lại không ngờ Bạch Thủy Liên cứ như thế chối: “Ha hả! Ta nghe có người nói, từ trong phủ của quận chúa vọng ra tiếng đàn vô cùng tuyệt diệu, còn nói so với tiếng đàn của ta còn hay hơn mấy lần, cho nên ta rất tò mò, quận chúa có thể cho ta được nghe một lần hay không?”
Nói xong, mọi người đều nhìn Bạch Thủy Liên, tò mò muốn xem nàng sẽ ứng phó thế nào? Chỉ thấy đôi mắt to tròn kia khó hiểu nhìn lên trời chớp một cái: “Có chuyện này sao?” Sau đó lại nhanh chóng nhìn Lâm uyển khó hiểu chớp chớp nói: “Mà tại sao Lâm tiểu thư cho rằng tiếng đàn đó là do ta đàn vậy?”
Trên trán Lâm Uyển xuất hiện ba tuyến vạch đen (#-#).
“A! Ta biết rồi, nhất định là do người kia nghe được tiếng đàn của nha hoàn này nhà ta, ai nha nói đến ta phải nói, tiếng đàn của nàng thật sự là so với Lâm Uyển tiểu thư còn muốn lợi hại hơn mà.” Bạch Thủy Liên ngây thơ nói, thành công làm cho người ta không biết nói gì. Một nha hoàn mà cũng so được với đệ nhất tài nữ sao? Bất quá bộ dạng quận chúa như vậy, thật là khiến người ta không nỡ nghi ngờ.
“Được rồi Liên nhi! Không quậy phá nữa!” Hoàng thượng cười hòa ái vẫy vẫy tay với Bạch Thủy Liên, muốn gỡ rối cho nàng. Ai cũng biết được, người hoàng thượng sủng ái nhất chính là đứa cháu này. Chỉ thấy nàng vui vẻ cười với hắn một cái, rồi chu mỏ nói: “Liên nhi nào có quậy phá, là nói sự thật mà.”
“Nếu là vậy, tiểu nữ thật muốn nghe qua tài nghệ của nha hoàn nhà quận chúa đấy! Phải không hoàng hậu?” Lâm Uyển cười cười nói với hoàng hậu, nàng không tin, một nha hoàn nho nhỏ cũng muốn so cầm nghệ với nàng.
“Nếu quận chúa đã nói như vậy, thì để cho nha đầu kia thử đi.” Hoàng hậu mang thái độ chờ xem trò cười nói.
Bạch Thủy Liên nghe xong liền quay sang Vương Tuyết Nghi cười tươi rói: “Tuyết Nghi, ngươi lên đi?” Vương Tuyết Nghi gật đầu với nàng một cái, rồi chậm rãi bước đến trước mặt hoàng thượng cùng hoàng hậu, ưu nhã cúi người hành lễ: “Nô tì bái kiến hoàng thượng, hoàng hậu.”
Nhất thời hoàng loạt ánh mắt hướng về phía nàng, soi mói tò mò nhìn. Hoàng hậu lạnh nhạt nhìn xuống, đáy mắt có một tia coi thường, bộ dáng thực bình thường: “Ngươi tên gì?”
“Bẩm hoàng hậu, nô tì tên là Vương Tuyết Nghi.” Vừa nói, nàng vừa dùng khóe mắt để ý vẻ mặt của Bạch Lạc Hiên cùng Bạch Thủy Nhan. Chỉ thấy sắc mặt bọn họ khẽ biến. Nàng mỉm cười, đã nhận ra sao?
“Được rồi, mau đàn đi, ta cũng muốn nghe xem, cầm nghệ tuyệt diệu trong miệng quận chúa nói như thế nào?”
“Nô tì bêu xấu rồi.”Nói xong, Vương Tuyết Nghi chậm rãi đi đến ngồi xuống bên cây đàn đã được chuẩn bị, mọi ánh mắt nhìn nàng chằm chằm, đa phần đều chờ xem trò hay. Bạch Lạc Hiên nhìn nàng, vừa mừng rỡ vừa nghi hoặc, Tuyết Nghi? Thực sự là Vương Tuyết Nghi?
Vương Tuyết Nghi hít một hơi, bàn tay có chút sạm ưu nhã đặt lên mặt đàn, lướt một cái, âm thanh từ thấp đến cao phát ra, nàng đang thử âm đàn. Âm thanh vừa dứt, ngón tay nàng liền gảy. Ngay lập tức, một chuỗi tiếng đàn thanh thoát vang lên, âm điệu uyển chuyển lên xuống, nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, âm này nối tiếp âm kia, một chuỗi lưu loát phát ra, khiến người ta cảm giác thật dễ chịu, lại có thể từ tiếng đàn nhìn thấy được non xanh nước biếc, âm điệu khẽ đổi, trở nên nhanh hơn, giống như suối chảy, thanh mát dễ chịu, bỗng tiếng đàn lại càng nhanh hơn, lần này lại không còn sự thanh thoát dễ chịu khi nãy, mà thay vào đó lại là những tràng âm thanh mạnh mẽ hùng hồn, đánh mạnh vào tâm mỗi người, khiến người ta có chút hít thở không thông, hãi hùng trước thiên nhiên hùng vĩ, núi cao chập chùng, vực sâu bát ngát,…sau đó, tiếng đàn chậm dần, lại trở nên thanh thoát dịu dàng, tựa như xoa dịu nỗi sợ hãi của mọi người mới vừa rồi, từng chút từng chút chạm vào đáy lòng…
Vương Tuyết Nghi đàn xong, nhìn mọi người vẫn còn chưa có lấy lại bình tĩnh, ưu nhã mỉm cười, đi đến trước mặt hoàng thượng cùng hoàng hậu, sau đó khẽ cúi người: “Đã khiến hoàng hậu chê cười.” Danh tiếng thục nữ của nàng trước mặt bà ngoại cũng không phải là qua loa. Không nghĩ xuyên đến nơi này còn dùng đến. Bà ngoại, cầm nghệ của cháu gái vẫn là sẽ không làm bà xấu mặt.
Thật lâu sau, một tiếng vỗ tay chậm rãi vang lên, là Bạch Lạc Hiên.
Lúc này, mọi người mới sực tỉnh lại từ trong tiếng đàn kia, tràn đầy xúc động mà vỗ tay, trong nhất thời, toàn trường đã ngập trong tiếng vang như sấm, tiếng mọi người trầm trồ khen ngợi cũng không ngớt.
“Hay. Hay. Thật là hay…”
“Qủa là tuyệt diệu, ta già từng này rồi cũng chưa nghe qua loại âm thanh ảo diệu này, giống như đưa đem ta hòa hợp vào với thiên nhiên vậy, ai da tim vẫn còn đập đây này.”
…
Sắc mặt Lâm Uyển giật giật, còn chưa thể tin được nhìn Vương Tuyết Nghi chằm chằm. Bạch Thủy Liên ngơ ngác, nàng cũng không ngờ đến cầm nghệ của Tuyết Nghi thật sự là quá…
Bạch Thủy Nhan tái mặt, Vương Tuyết Nghi, không phải là cái Vương Tuyết Nghi thuần thú sư kia chứ? Vừa nghĩ vậy, hai bàn tay nàng ta không tự giác vò nát vạt áo.
Hoàng hậu sau khi phục hồi từ trong kinh ngạc, sau đó bình tĩnh đánh giá người trước mặt: bộ dạng chỉ có thể coi là thanh tú, so với cung tần mĩ nữ trong cung thì thật sự là quá bình thường. Thế nhưng phong thái kia, điềm đạm ung dung, giơ tay nhấc chân đều tự nhiên ưu nhã, thấp thoáng còn có dáng vẻ cao quý, nhìn thế nào cũng là giống một tiểu thư đài các hơn. Cầm nghệ, quả thật là khiến cho bà cũng thật kinh ngạc. “Vương Tuyết Nghi, cầm nghệ quả thật ảo diệu hơn người.”
“Qủa thật cao siêu, cầm kĩ của ngươi so với đám cầm sư trong cung của trẫm còn muốn vượt trội hơn. Chậc chậc, cầm nghệ như vậy, tại sao đến giờ trẫm mới biết a?” Hoàng thượng vô cùng tán thưởng hướng Vương Tuyết Nghi nói.
Vương Tuyết Nghi khẽ cúi đầu: “Đa tạ hoàng thượng cùng hoàng hậu khen ngợi. Nô tì đàn như vậy, hoàng thượng cùng hoàng hậu nghe được đã là vinh hạnh lớn của nô tì.” Có trời mới biết, nàng chán ghét mấy câu lễ nghĩa này, nói đến muốn nôn rồi.
“Ấy! Đừng khiêm tốn quá, ngươi có muốn vào cung làm đại cầm sư hay không? Đám cầm sư kia thật sự là nên học ngươi một chút rồi.” Hoàng thượng hưng trí cười, sảng khoái đưa ra yêu cầu, sau đó bị nàng từ chối, nói là muốn theo hầu hạ Bạch Thủy Liên, cuối cùng bị Bạch Thủy Liên làm nũng cũng bỏ qua, ai bảo cháu gái này của hắn yêu thích nàng ta như vậy đây. Sau đó hoàng thượng ban thưởng cho Vương Tuyết Nghi một ngàn lượng vàng, làm cho nàng trong lòng vui sướng gần chết.
Bạch Thủy Liên đắc ý nhìn qua Lâm uyển cùng Bạch Thủy Nhan, lén lút le lưỡi một cái, khiến cho hai nàng ta tức đến trợn mắt.
Một lát sau, Bạch Lạc Hiên sai người mang vào năm hòm rương lớn, mở ra, liền khiến cho toàn bộ người có mặt đều kinh ngạc ồ lên.
Vương Tuyết Nghi siết chặt bàn tay, một loại cảm xúc muốn xông lên.
Trong rương, hàng trăm ma hạch nằm ngổn ngang, đủ loại màu sắc rực rỡ, đủ loại cấp bậc, mà đa số đều là cấp bậc nhân Đại trở lên, cao nhất lại là ma hạch nhân Tông bát cấp, phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt. Lần này thái tử đi rừng Nguyệt lâm, quả thật đem về không ít ma hạch cao cấp. Nhất thời, ánh mắt bọn họ nhìn vào không giấu nổi thèm thuồng. Phải biết một viên ma hạch đối với người tu luyện có trợ giúp rất lớn, ma hạch cấp bậc càng cao thì hiệu quả càng mạnh, ma hạch nhân Tông có thể đem tu vi nhảy lên một cái cấp bậc, đương nhiên, muốn giết ma thú cũng không dễ như vậy. Thái tử lần này lại lập công a.
“Tuyết Nghi, ngươi sao thế?” Bạch Thủy Liên nhìn Vương Tuyết Nghi xúc động, đôi mắt đầy thống hận, không khỏi sợ hãi hỏi. Nghe thấy giọng nói của Bạch Thủy Liên, Vương Tuyết Nghi lập tức thu hồi tầm mắt, lại khôi phục vẻ bình tĩnh như cũ, bình thản cười nói: “Không có gì, chỉ là chưa từng thấy qua nhiều ma hạch như vậy.” Nắm đấm trong ống tay áo vẫn chưa hề buông ra, run rẩy.
Bạch Thủy Liên nghi hoặc nhìn nàng, rõ ràng nàng thấy đó là thống hận cùng giận dữ mà, nhưng nhìn Vương Tuyết Nghi bình thản như vậy? Có lẽ là bản thân nhìn lầm rồi?
“Hiên nhi, lần này con muốn trẫm thưởng gì nào?”
“Bẩm phụ hoàng, đống ma hạch này không chỉ có công lao của mình con, mà còn do các huynh đệ tướng sĩ cùng vào sinh ra tử lấy được, nếu đã ban thưởng, xin phụ hoàng hãy ban thưởng cho bọn họ.” Nhìn Bạch Lạc Hiên trầm ổn khiêm tốn, hoàng thượng rất hài lòng khen ngợi hắn, cười đến vui vẻ.
Lúc này, từ trong hàng ghế các vương tôn công tử, Bạch Thủy Hàn một thân lam y thanh mát đứng lên, hướng hoàng thượng nói: “Hoàng thượng, thần nghe nói, lần này thái tử đi Ngân Kim quốc không chỉ tìm được ma hạch.”
Nghe vậy, ánh mắt mọi người không khỏi hứng thú nhìn hắn. Bạch Lạc Hiên nhíu mày, ánh mắt sâu xa nhìn hắn chằm chằm.
Hoàng thượng biểu tình kinh ngạc hứng thú hỏi: “Hửm? Còn tìm được cái gì sao?”
“Thái tử hình như còn tìm được một nữ thuần thú sư cho Ngân Thủy quốc chúng ta.” Giọng nói trầm ấm của Bạch Thủy Hàn vừa vang lên, như một tiếng sét bên tai tất cả mọi người, nhất thời khiến tất cả xôn xao hẳn lên, đồng loạt nhìn về phía Bạch Lạc Hiên.
Vương Tuyết Nghi lạnh nhạt nhìn hết thảy, ý cười bên môi càng đậm.
“Hiên nhi, con tìm được thuần thú sư sao? Trẫm sao không nghe con nhắc tới?” Thật sự tìm được thuần thú sư sao? Hoàng thượng không khỏi vui mừng trông chờ hỏi nhi tử tốt của mình.
Bạch Lạc Hiên nhàn nhạt nhìn qua Bạch Thủy Hàn đang đắc ý, trong mắt lóe lên hàn quang. Chuyện này sau khi Vương Tuyết Nghi đột nhiên mất tích, hắn đã phong tỏa tin tức này, không ngờ lại có người nhanh hơn một bước, muốn làm khó hắn sao?
Trong lúc mọi người đang hồi hộp chờ Bạch Lạc Hiên xác nhận, chỉ thấy khóe miệng hắn khẽ nhếch: “Nàng vốn đã ở đây rồi.”
Một giọng nói kiều mị mang theo châm chọc truyền đến, cũng khiến cho mọi người càng rõ ràng, ai mà chẳng biết, quận chúa đối với thái tử chính là không gả cho hắn thì không lấy chồng.
Vương Tuyết Nghi len lén ngẩng đầu nhìn, trong lòng âm thầm đoán ra thân phận đối phương, đích nữ của đương triều thừa tướng – Lâm Uyển, là ứng viên số một cho ngôi vị thái tử phi, tài mạo song toàn, chẳng những là thiên tài ma pháp sư thủy hệ, còn tinh thông cầm kỳ thi họa, cùng với công chúa Bạch Thủy Nhan đặc biệt thân thiết, chính là cùng phe đối đầu với quận chúa Bạch Thủy Liên.
Bạch Thủy Liên nhìn người đang đi tới, môi nhỏ nhếch lên, ánh mắt không che giấu chán ghét nồng đậm: “Lâm Uyển tiểu thư! Hôm nay một dạng trang điểm tỉ mỉ, dụng tâm như vậy cũng là vì ai nha?”
Bị hỏi ngược lại, Lâm Uyển nhất thời cứng họng, nhưng sau đó giống như nghĩ đến cái gì, lại thâm ý mỉm cười một cái: “Vì ai thì trong lòng quận chúa biết rõ là được rồi, ta phải qua bên kia, lát nữa còn phải chuẩn bị vì thái tử điện hạ hiến vũ, không biết quận chúa hôm nay định làm cái gì cho ngài chú ý đây? Cũng đừng xài đi xài lại mấy thế võ múa kiếm nữa a, thái tử đã sớm xem chán rồi!” Nói rồi còn đưa tay che miệng cười duyên một cái, vẫy mông bỏ đi.
Bạch Thủy Liên tức giận nhìn Lâm Uyển đắc ý, xoay qua nhìn Vương Tuyết Nghi, liền nhận được cái gật đầu an tâm từ nàng.
Yến tiệc này được tổ chức trong một hoa viên rộng lớn, ngọn đèn ma pháp màu xanh lam được giăng khắp nơi, thắp sáng rực rỡ, một đám nữ quyến đủ sắc màu lượn lờ bên vườn hoa, làm ra một loại oanh yến mỹ lệ.
Lúc này, đám nữ quyến xung quanh một trận xôn xao, mặt đỏ tim đập nhanh chóng sửa sang lại y phục đầu tóc, đôi mắt vừa hoảng hốt vừa vui mừng nhìn về một phương hướng.
Chỉ thấy từ bên kia, một đám nam tử đang đi đến, ai cũng đều là một thân y phục hoàng thất đẹp đẽ, tóc màu xanh da trời uốn lượn nổi bậc, dung mạo giống như ngọc, nhưng nhìn kĩ, sẽ thấy ánh mắt của các nàng đa phần dừng lại trên một người, hắn mặc trường bào màu xám nhạt, tóc búi lên một nửa đính lại bằng trâm ngọc, mái tóc xanh thẳng tùy ý xõa ở bả vai, đôi mắt đẹp mang ý cười lãnh đạm nhìn về phía trước, mũi cao thẳng kiêu ngạo, bước đi mang theo tự tin cùng ung dung, một thân khí phách khiến cho các vị tiểu thư sắp đứng không nổi.
Hắn, Bạch Lạc Hiên, đệ nhất thiên tài Ngân Thủy quốc, dung mạo tuấn mỹ, lại còn là song tu chiến sĩ cùng thuần thú sư, không những vậy, cảnh giới hắn đạt được còn khiến người ta phải oán giận mà ngước nhìn, quan trọng là, hắn còn chưa có thú thê tử a!
Mà những người đi bên cạnh hắn, đều là các vị hoàng tử đương triều, tài mạo song toàn, bất quá, bởi vì có Bạch Lạc Hiên quá mức nổi bậc, bọn hắn chỉ có thể âm thầm chịu mờ nhạt.
Bạch Lạc Hiên vừa mới bước ra, đã có người đi về phía hắn, quan to chức lớn đều hướng hắn lần lượt chúc mừng. Chiến tích hắn mang về lần này từ rừng Nguyệt Lâm quả thật không nhỏ, ma hạch cao cấp quý giá nhất định lấy được rất nhiều, phải chúc mừng a, may ra làm hắn vui lòng cho ngươi một khối đấy.
Lúc này, một bóng dáng thướt tha xuất hiện, ánh mắt đám nam tử liền phát sáng bay về phía nàng, ngoại trừ Bạch Thủy Nhan đệ nhất mỹ nhân Ngân Thủy quốc thì còn có ai nữa đây? Ánh mắt nàng vừa đảo, nhìn thấy Lâm Uyển, một bộ tự tin cùng kiêu ngạo ngẩng đầu đi qua. Một loạt ánh mắt cũng theo bước chân của nàng dời theo, làm cho mỹ nhân càng thêm thỏa mãn cùng khinh thường.
“Tuyết Nghi, ngươi mau nhìn, cái kia chính là Bạch Thủy Nhan, xem kìa xem kìa, cái vẻ mặt kiêu ngạo đắc ý của nàng ta chán ghét cỡ nào. Hừ hừ!” Bạch Thủy Liên ghé vào tai Vương Tuyết Nghi nói, cái môi nhỏ không ngừng nhô lên chán ghét.
Vương Tuyết Nghi mỉm cười, híp mắt nhàn nhạt nhìn Bạch Thủy Nhan.
Lát sau, một giọng nói chói tai bán nam bán nữ truyền đến, thông báo hoàng thượng cùng đoàn người hoàng thất đến, mọi người nhanh chóng cúi thấp đầu hành lễ.
Hoàng đế Ngân Thủy quốc an vị ngồi trên ghế rồng, cả người cao cao tại thượng nhàn nhạt đưa mắt nhìn đám người phía dưới, một thân long bào vàng rực thêu long trảo chói mắt, mắt ưng mày rậm, tuy tuổi đã cao nhưng vẫn còn anh tuấn, phong độ của nam tử trung niên vẫn có thể khiến các thiếu nữ thẹn thùng, uy áp cấp bậc nhân Tôn vô hình cũng khiến cho người ta muốn quỳ rạp xuống mà kính nể. Hoàng hậu ngồi cạnh hắn, trên người cung trang rực rỡ, tao nhã mà uy nghiêm, gương mặt sắc xảo tinh tế, có thể thấy được Bạch Lạc Hiên giống bà đến năm phần.
“Miễn lễ.” Một giọng nói trầm thấp vang lên, tuy nhàn nhạt nhưng không giấu nổi uy nghiêm trong đó.
“Tạ ơn hoàng thượng!” Một loạt âm thanh đồng thời vang lên.
Sau khi mọi người đứng dậy, hoàng thượng tràn đầy ý cười nhìn Bạch Lạc Hiên, nói: “Hiên nhi, đi một chuyến cực khổ cho ngươi rồi!”
Bạch Lạc Hiên nghe vậy, lập tức bước ra, cúi người chắp tay nói: “Nhi thần không dám, thân là nhi tử của phụ hoàng, chút cực khổ này nếu còn không chịu được, con cũng không xứng làm con của người.”
“Ha hả tốt tốt, không hổ là nhi tử của ta. Sao nào? Ngân Kim quốc kia thế nào?” Hoàng thượng cười sảng khoái, cả mặt cũng nhất thời sáng lên, cười đến vui vẻ. Cái đứa con này cửa hắn, vốn luôn là niềm tự hào của hắn a.
Vương Tuyết Nghi nhìn một màn này, lại nhìn nhìn vẻ mặt của các hoàng tử, oán hận trong mắt không giấu được nàng. Bạch Lạc hiên nổi bậc vượt trội đem hào quang của bọn họ đẩy xuống dưới, e rằng không ít thế lực luôn nhắm vào hắn.
“Bẩm phụ hoàng, hoàng thái hậu Ngân Kim quốc vẫn khỏe mạnh, quý quốc phồn hoa hưng thịnh, người mong hai nước vẫn giữ tốt giao hảo. Còn có ý kết thân với chúng ta.”
“Ồ? Kết thân?” Hoàng đế ngạc nhiên, âm lượng cũng cao hơn.
“Qúy quốc đối với Thủy Nhan công chúa ngưỡng mộ đã lâu.” Bạch lạc Hiên không nhanh không chậm nói. Hoàng thượng a một tiếng, như hiểu ra, thâm ý nhìn Bạch Thủy Nhan cười cười. Bạch Thủy Nhan đột nhiên trở nên xấu hổ, dậm chân một cái rồi chạy lên ghé vào tai hoàng thượng nói nhỏ, ngữ điệu đặc biệt trở nên dịu dàng: “Ay da phụ hoàng, là ngũ hoàng tử Tư Đồ Tư.”
“Hửm! Ha hả được rồi, chuyện này để trẫm bàn lại sau.” Hoàng thượng cười cười, chuyện này dù sao cũng là đại sự liên quan giữa hai nước, cần phải xem xét lại, còn phải tìm hiểu cái Tư Đồ Tư kia nữa.”
Lúc này, hoàng hậu xinh đẹp đột nhiên mỉm cười, nhìn hoàng thượng mở miệng nói: Hoàng thượng, yến tiệc cũng nên bắt đầu thôi!”
Nghe vậy, hoàng thượng liền ban cho mọi người ngồi, yến tiệc cũng bắt đầu. Nhạc nổi lên, đoàn vũ nữ lần lượt nhảy múa, mọi người vừa xem vừa cười nói đến vui vẻ.
Vương Tuyết Nghi đứng bên cạnh Bạch Thủy Liên, hầu hạ nàng ăn nho.
Sau khi đoàn vũ công lui xuống, Lâm Uyển từ chỗ ngồi của mình nhẹ nhàng bước ra, yểu điệu cúi người hành lễ, mỉm cười nói: “Bẩm hoàng thượng, bẩm hoàng hậu, tiểu nữ Lâm Uyển nhìn mọi người hiếm có dịp vui vẻ như vậy, nguyện tấu một khúc góp vui!”
Nhìn đứa con dâu mình vừa ý này, hoàng hậu mặt mày càng tươi hơn: “Được được, hiếm có dịp được nghe con đàn, bổn cung cũng thật là mong chờ.” Nghe vậy, Lâm Uyển dịu dàng đáp vâng một tiếng, vui vẻ đi chuẩn bị, lúc đi qua Bạch Thủy Liên còn không quên cười đắc ý một cái, khiến cho cái môi nhỏ của nàng càng tức giận chu lên.
Cầm của Lâm Uyển vốn nổi tiếng tuyệt diệu, kĩ nghệ của nàng trước giờ đều đứng đầu, khiến không ít nử tử đỏ mắt mà nhìn, danh hiệu đệ nhất tài nữ của nàng cũng không phải chỉ để trưng. Vì vậy, sau khi kết thúc màn biểu diễn, không ngoài dự đoán liền nhận được tràng vỗ tay nồng nhiệt của mọi người, hoàng hậu cùng hoàng thượng cũng phải khen vài câu.
“Uyển nhi, đàn thật hay a!” Hoàng hậu cười tít mắt, giống như vì con dâu tương lai của mình tài giỏi mà vui vẻ. Lâm Uyển mỉm cười: “Đa tạ hoàng hậu nương nương khen ngợi, tiểu nữ không dám nhận, chẳng qua tiểu nữ nghe có người nói, Thủy Liên quận chúa cầm nghệ so với tiểu nữ còn ảo diệu hơn, tiểu nữ…” Nói đến đây, khóe mắt mang ý cười liếc qua Bạch Thủy Liên: “…thật sự rất mong chờ được thưởng thức một lần.”
Bạch Thủy Liên có chút lo lắng liếc về phía Vương Tuyết Nghi, chỉ thấy nàng lặng lẽ gật đầu một cái, đã hiểu ý nhau.
Nghe vậy, hoàng hậu khẽ ồ một tiếng, nhìn Bạch Thủy Liên nghi ngờ hỏi: “Trước giờ bản cung chỉ thấy quận chúa múa kiếm, còn không biết quận chúa đối với cầm nghệ còn tinh thông như vậy? Hay là, tấu một khúc đi!” Hoàng hậu ý cười nhàn nhạt nhìn Bạch Thủy Liên, cái quận chúa tinh ranh này, hoàng thượng đối với nàng cưng chiều bà không nói, nhưng lại cố tình đối với con trai lớn của bà có tình ý. Thân đứng đầu một hậu cung, thủ đoạn nho nhỏ của Lâm Uyển bà còn không nhìn ra sao? Chẳng qua cũng thật sự muốn đè xuống kiêu ngạo của nha đầu Thủy Liên này một chút.
Nghe vậy, hoàng thượng khẽ nhíu mày nhìn hoàng hậu, định nói cái gì đó thì giọng nói thanh thót như chuông bạc vang lên: “Bẩm hoàng hậu, Thủy Liên trước giờ đối với cầm nghệ thật sự không tinh thông, không biết là Lâm Uyển tiểu thư nghe tin này ở đâu ra vậy?” Bạch Thủy Liên ngây thơ chớp chớp đôi mắt tròn, đôi má bầu bĩnh hồng hồng thật khiến người ta muốn nhéo một cái, bộ dạng hết sức đáng yêu, sẽ khiến người ta nghĩ nàng không nói dối.
Lâm uyển lại cười, trong lòng lại không ngờ Bạch Thủy Liên cứ như thế chối: “Ha hả! Ta nghe có người nói, từ trong phủ của quận chúa vọng ra tiếng đàn vô cùng tuyệt diệu, còn nói so với tiếng đàn của ta còn hay hơn mấy lần, cho nên ta rất tò mò, quận chúa có thể cho ta được nghe một lần hay không?”
Nói xong, mọi người đều nhìn Bạch Thủy Liên, tò mò muốn xem nàng sẽ ứng phó thế nào? Chỉ thấy đôi mắt to tròn kia khó hiểu nhìn lên trời chớp một cái: “Có chuyện này sao?” Sau đó lại nhanh chóng nhìn Lâm uyển khó hiểu chớp chớp nói: “Mà tại sao Lâm tiểu thư cho rằng tiếng đàn đó là do ta đàn vậy?”
Trên trán Lâm Uyển xuất hiện ba tuyến vạch đen (#-#).
“A! Ta biết rồi, nhất định là do người kia nghe được tiếng đàn của nha hoàn này nhà ta, ai nha nói đến ta phải nói, tiếng đàn của nàng thật sự là so với Lâm Uyển tiểu thư còn muốn lợi hại hơn mà.” Bạch Thủy Liên ngây thơ nói, thành công làm cho người ta không biết nói gì. Một nha hoàn mà cũng so được với đệ nhất tài nữ sao? Bất quá bộ dạng quận chúa như vậy, thật là khiến người ta không nỡ nghi ngờ.
“Được rồi Liên nhi! Không quậy phá nữa!” Hoàng thượng cười hòa ái vẫy vẫy tay với Bạch Thủy Liên, muốn gỡ rối cho nàng. Ai cũng biết được, người hoàng thượng sủng ái nhất chính là đứa cháu này. Chỉ thấy nàng vui vẻ cười với hắn một cái, rồi chu mỏ nói: “Liên nhi nào có quậy phá, là nói sự thật mà.”
“Nếu là vậy, tiểu nữ thật muốn nghe qua tài nghệ của nha hoàn nhà quận chúa đấy! Phải không hoàng hậu?” Lâm Uyển cười cười nói với hoàng hậu, nàng không tin, một nha hoàn nho nhỏ cũng muốn so cầm nghệ với nàng.
“Nếu quận chúa đã nói như vậy, thì để cho nha đầu kia thử đi.” Hoàng hậu mang thái độ chờ xem trò cười nói.
Bạch Thủy Liên nghe xong liền quay sang Vương Tuyết Nghi cười tươi rói: “Tuyết Nghi, ngươi lên đi?” Vương Tuyết Nghi gật đầu với nàng một cái, rồi chậm rãi bước đến trước mặt hoàng thượng cùng hoàng hậu, ưu nhã cúi người hành lễ: “Nô tì bái kiến hoàng thượng, hoàng hậu.”
Nhất thời hoàng loạt ánh mắt hướng về phía nàng, soi mói tò mò nhìn. Hoàng hậu lạnh nhạt nhìn xuống, đáy mắt có một tia coi thường, bộ dáng thực bình thường: “Ngươi tên gì?”
“Bẩm hoàng hậu, nô tì tên là Vương Tuyết Nghi.” Vừa nói, nàng vừa dùng khóe mắt để ý vẻ mặt của Bạch Lạc Hiên cùng Bạch Thủy Nhan. Chỉ thấy sắc mặt bọn họ khẽ biến. Nàng mỉm cười, đã nhận ra sao?
“Được rồi, mau đàn đi, ta cũng muốn nghe xem, cầm nghệ tuyệt diệu trong miệng quận chúa nói như thế nào?”
“Nô tì bêu xấu rồi.”Nói xong, Vương Tuyết Nghi chậm rãi đi đến ngồi xuống bên cây đàn đã được chuẩn bị, mọi ánh mắt nhìn nàng chằm chằm, đa phần đều chờ xem trò hay. Bạch Lạc Hiên nhìn nàng, vừa mừng rỡ vừa nghi hoặc, Tuyết Nghi? Thực sự là Vương Tuyết Nghi?
Vương Tuyết Nghi hít một hơi, bàn tay có chút sạm ưu nhã đặt lên mặt đàn, lướt một cái, âm thanh từ thấp đến cao phát ra, nàng đang thử âm đàn. Âm thanh vừa dứt, ngón tay nàng liền gảy. Ngay lập tức, một chuỗi tiếng đàn thanh thoát vang lên, âm điệu uyển chuyển lên xuống, nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, âm này nối tiếp âm kia, một chuỗi lưu loát phát ra, khiến người ta cảm giác thật dễ chịu, lại có thể từ tiếng đàn nhìn thấy được non xanh nước biếc, âm điệu khẽ đổi, trở nên nhanh hơn, giống như suối chảy, thanh mát dễ chịu, bỗng tiếng đàn lại càng nhanh hơn, lần này lại không còn sự thanh thoát dễ chịu khi nãy, mà thay vào đó lại là những tràng âm thanh mạnh mẽ hùng hồn, đánh mạnh vào tâm mỗi người, khiến người ta có chút hít thở không thông, hãi hùng trước thiên nhiên hùng vĩ, núi cao chập chùng, vực sâu bát ngát,…sau đó, tiếng đàn chậm dần, lại trở nên thanh thoát dịu dàng, tựa như xoa dịu nỗi sợ hãi của mọi người mới vừa rồi, từng chút từng chút chạm vào đáy lòng…
Vương Tuyết Nghi đàn xong, nhìn mọi người vẫn còn chưa có lấy lại bình tĩnh, ưu nhã mỉm cười, đi đến trước mặt hoàng thượng cùng hoàng hậu, sau đó khẽ cúi người: “Đã khiến hoàng hậu chê cười.” Danh tiếng thục nữ của nàng trước mặt bà ngoại cũng không phải là qua loa. Không nghĩ xuyên đến nơi này còn dùng đến. Bà ngoại, cầm nghệ của cháu gái vẫn là sẽ không làm bà xấu mặt.
Thật lâu sau, một tiếng vỗ tay chậm rãi vang lên, là Bạch Lạc Hiên.
Lúc này, mọi người mới sực tỉnh lại từ trong tiếng đàn kia, tràn đầy xúc động mà vỗ tay, trong nhất thời, toàn trường đã ngập trong tiếng vang như sấm, tiếng mọi người trầm trồ khen ngợi cũng không ngớt.
“Hay. Hay. Thật là hay…”
“Qủa là tuyệt diệu, ta già từng này rồi cũng chưa nghe qua loại âm thanh ảo diệu này, giống như đưa đem ta hòa hợp vào với thiên nhiên vậy, ai da tim vẫn còn đập đây này.”
…
Sắc mặt Lâm Uyển giật giật, còn chưa thể tin được nhìn Vương Tuyết Nghi chằm chằm. Bạch Thủy Liên ngơ ngác, nàng cũng không ngờ đến cầm nghệ của Tuyết Nghi thật sự là quá…
Bạch Thủy Nhan tái mặt, Vương Tuyết Nghi, không phải là cái Vương Tuyết Nghi thuần thú sư kia chứ? Vừa nghĩ vậy, hai bàn tay nàng ta không tự giác vò nát vạt áo.
Hoàng hậu sau khi phục hồi từ trong kinh ngạc, sau đó bình tĩnh đánh giá người trước mặt: bộ dạng chỉ có thể coi là thanh tú, so với cung tần mĩ nữ trong cung thì thật sự là quá bình thường. Thế nhưng phong thái kia, điềm đạm ung dung, giơ tay nhấc chân đều tự nhiên ưu nhã, thấp thoáng còn có dáng vẻ cao quý, nhìn thế nào cũng là giống một tiểu thư đài các hơn. Cầm nghệ, quả thật là khiến cho bà cũng thật kinh ngạc. “Vương Tuyết Nghi, cầm nghệ quả thật ảo diệu hơn người.”
“Qủa thật cao siêu, cầm kĩ của ngươi so với đám cầm sư trong cung của trẫm còn muốn vượt trội hơn. Chậc chậc, cầm nghệ như vậy, tại sao đến giờ trẫm mới biết a?” Hoàng thượng vô cùng tán thưởng hướng Vương Tuyết Nghi nói.
Vương Tuyết Nghi khẽ cúi đầu: “Đa tạ hoàng thượng cùng hoàng hậu khen ngợi. Nô tì đàn như vậy, hoàng thượng cùng hoàng hậu nghe được đã là vinh hạnh lớn của nô tì.” Có trời mới biết, nàng chán ghét mấy câu lễ nghĩa này, nói đến muốn nôn rồi.
“Ấy! Đừng khiêm tốn quá, ngươi có muốn vào cung làm đại cầm sư hay không? Đám cầm sư kia thật sự là nên học ngươi một chút rồi.” Hoàng thượng hưng trí cười, sảng khoái đưa ra yêu cầu, sau đó bị nàng từ chối, nói là muốn theo hầu hạ Bạch Thủy Liên, cuối cùng bị Bạch Thủy Liên làm nũng cũng bỏ qua, ai bảo cháu gái này của hắn yêu thích nàng ta như vậy đây. Sau đó hoàng thượng ban thưởng cho Vương Tuyết Nghi một ngàn lượng vàng, làm cho nàng trong lòng vui sướng gần chết.
Bạch Thủy Liên đắc ý nhìn qua Lâm uyển cùng Bạch Thủy Nhan, lén lút le lưỡi một cái, khiến cho hai nàng ta tức đến trợn mắt.
Một lát sau, Bạch Lạc Hiên sai người mang vào năm hòm rương lớn, mở ra, liền khiến cho toàn bộ người có mặt đều kinh ngạc ồ lên.
Vương Tuyết Nghi siết chặt bàn tay, một loại cảm xúc muốn xông lên.
Trong rương, hàng trăm ma hạch nằm ngổn ngang, đủ loại màu sắc rực rỡ, đủ loại cấp bậc, mà đa số đều là cấp bậc nhân Đại trở lên, cao nhất lại là ma hạch nhân Tông bát cấp, phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt. Lần này thái tử đi rừng Nguyệt lâm, quả thật đem về không ít ma hạch cao cấp. Nhất thời, ánh mắt bọn họ nhìn vào không giấu nổi thèm thuồng. Phải biết một viên ma hạch đối với người tu luyện có trợ giúp rất lớn, ma hạch cấp bậc càng cao thì hiệu quả càng mạnh, ma hạch nhân Tông có thể đem tu vi nhảy lên một cái cấp bậc, đương nhiên, muốn giết ma thú cũng không dễ như vậy. Thái tử lần này lại lập công a.
“Tuyết Nghi, ngươi sao thế?” Bạch Thủy Liên nhìn Vương Tuyết Nghi xúc động, đôi mắt đầy thống hận, không khỏi sợ hãi hỏi. Nghe thấy giọng nói của Bạch Thủy Liên, Vương Tuyết Nghi lập tức thu hồi tầm mắt, lại khôi phục vẻ bình tĩnh như cũ, bình thản cười nói: “Không có gì, chỉ là chưa từng thấy qua nhiều ma hạch như vậy.” Nắm đấm trong ống tay áo vẫn chưa hề buông ra, run rẩy.
Bạch Thủy Liên nghi hoặc nhìn nàng, rõ ràng nàng thấy đó là thống hận cùng giận dữ mà, nhưng nhìn Vương Tuyết Nghi bình thản như vậy? Có lẽ là bản thân nhìn lầm rồi?
“Hiên nhi, lần này con muốn trẫm thưởng gì nào?”
“Bẩm phụ hoàng, đống ma hạch này không chỉ có công lao của mình con, mà còn do các huynh đệ tướng sĩ cùng vào sinh ra tử lấy được, nếu đã ban thưởng, xin phụ hoàng hãy ban thưởng cho bọn họ.” Nhìn Bạch Lạc Hiên trầm ổn khiêm tốn, hoàng thượng rất hài lòng khen ngợi hắn, cười đến vui vẻ.
Lúc này, từ trong hàng ghế các vương tôn công tử, Bạch Thủy Hàn một thân lam y thanh mát đứng lên, hướng hoàng thượng nói: “Hoàng thượng, thần nghe nói, lần này thái tử đi Ngân Kim quốc không chỉ tìm được ma hạch.”
Nghe vậy, ánh mắt mọi người không khỏi hứng thú nhìn hắn. Bạch Lạc Hiên nhíu mày, ánh mắt sâu xa nhìn hắn chằm chằm.
Hoàng thượng biểu tình kinh ngạc hứng thú hỏi: “Hửm? Còn tìm được cái gì sao?”
“Thái tử hình như còn tìm được một nữ thuần thú sư cho Ngân Thủy quốc chúng ta.” Giọng nói trầm ấm của Bạch Thủy Hàn vừa vang lên, như một tiếng sét bên tai tất cả mọi người, nhất thời khiến tất cả xôn xao hẳn lên, đồng loạt nhìn về phía Bạch Lạc Hiên.
Vương Tuyết Nghi lạnh nhạt nhìn hết thảy, ý cười bên môi càng đậm.
“Hiên nhi, con tìm được thuần thú sư sao? Trẫm sao không nghe con nhắc tới?” Thật sự tìm được thuần thú sư sao? Hoàng thượng không khỏi vui mừng trông chờ hỏi nhi tử tốt của mình.
Bạch Lạc Hiên nhàn nhạt nhìn qua Bạch Thủy Hàn đang đắc ý, trong mắt lóe lên hàn quang. Chuyện này sau khi Vương Tuyết Nghi đột nhiên mất tích, hắn đã phong tỏa tin tức này, không ngờ lại có người nhanh hơn một bước, muốn làm khó hắn sao?
Trong lúc mọi người đang hồi hộp chờ Bạch Lạc Hiên xác nhận, chỉ thấy khóe miệng hắn khẽ nhếch: “Nàng vốn đã ở đây rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.