Quyển 1 - Chương 27: Quyết đấu sinh tử
Thanh Di
22/06/2015
Ở giữa cầu thang, một cô nương tầm mười lăm mười sáu tuổi giận dữ nhìn Vương Tuyết Nghi, nàng ta có mái tóc đỏ rực chói mắt được quấn lên cầu kì, làn da trắng, cũng có thể coi là một mỹ nhân đi! Nhưng khuôn mặt nhăn nhó nóng nảy lúc này lại làm mất đi nét đẹp vốn có, khiến người ta thấy khó chịu.
“Vì cái gì không cho phép ta ở nơi này dùng cơm?” Vương Tuyết Nghi cũng chỉ liếc nàng ta một cái, lại nhàn nhã tiếp tục ăn.
“Ngươi!” Âu Dương Liên không ngờ ả ta thế nhưng còn dám phản bác. Giọng nói vì sao lại hay như vậy, khiến nàng không khỏi sinh ra ghen tỵ.
Nàng vốn đòi đại ca cho phép đi xem Mỹ nhân đài sắp tới, đại ca lại không cho, làm nàng tức giận đùng đùng bỏ đi. Giữa đường lại gặp ngay cái nữ nhân xấu xí quê mùa khiến nàng gai mắt, liền không có suy nghĩ mắng lớn một câu cho hả giận.
Thế nhưng ả ta lại tỏ thái độ như vậy, nhất thời Âu Dương Liên càng thêm tức.
“Ngươi đồ quái dị! Không biết đây là nơi nào sao? Nhìn lại bản thân mình đi, sao dám bước vào đây dùng cơm hả? Một kẻ xấu xí cũng muốn được ăn ở nơi này sao?”
Âu Dương Liên vừa mắng vừa đi tới cạnh bàn của Vương Tuyết Nghi, hùng hùng hổ hổ mà nói, ánh mắt hung hãn trừng lớn.
Tiếng nói lớn thu hút ánh mắt mọi người xung quanh nhìn về phía này, bọn họ cũng rất hiếu kì tại sao lại có dân thường ở đây?
Vương Tuyết Nghi vẫn không thèm để ý nàng ta, ung dung mà ăn. Khiến cho Âu Dương Liên mặt mày nhăn nhó hết cỡ, tung ra một chưởng đánh nát cái bàn.
Tiếng động lớn khiến cho đám người phía trên lầu cũng xuống nhìn xem, kẻ nào lại to gan như vậy quậy phá ở Tửu Điệp lâu?
Nghe thấy giọng nói chói tai quen thuộc, một đám người đi xuống nhanh nhất, dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ tóc đỏ sang chói, trên người mặc một bộ cẩm bào hoa lệ mà trang nhã, cao quý, tóc búi lên một nửa, tỏa ra khí chất bất phàm. Phía sau hắn có hai người, một nam tuấn mỹ một nữ xinh đẹp, đều là tóc đỏ, lúc này đang kinh ngạc nhìn vào cảnh tượng trước mắt.
“Hơ! Nhìn cái gì? Đây chỉ là cảnh cáo nhỏ của ta thôi! Ngươi tốt nhất tự biết thân biết phận một chút. Còn không mau cút đi!” Âu Dương Liên có chút hả hê, đem toàn bộ ấm ức tròng lòng đều trút lên đầu Vương Tuyết Nghi. Một kẻ bình thường mà cũng muốn cùng nàng đối nghịch sao?
Vương Tuyết Nghi nhàn nhạt nâng mắt nhìn cô nương điêu ngoa trước mặt, tay nàng vẫn còn cầm đôi đũa giữ nguyên tư thế.
Bản thân nàng trước đây cũng là thiên kim tiểu thư người người nịnh bợ, chưa từng trải qua xúc phạm như thế này. Nàng có tôn nghiêm của nàng, không cố ý thì thôi, còn cố tình chọc đến nàng, nàng cũng muốn kẻ đó phải trả giá.
“Ngươi là lão bản nơi này?” Vương Tuyết Nghi một hồi mới hỏi một câu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm Âu Dương Liên.
Mọi người xung quanh nhất thời bị giọng nói của nàng thu hút. Thật không ngờ một cô nương bình thường như vậy lại có giọng nói ôn nhu mềm mại đến thế, nghe thật là đã cái lỗ tai a!
“Không phải!” Âu Dương Liên bất giác trả lời câu hỏi kia của Vương Tuyết Nghi. Không biết thế nào, nhìn vào mắt ả ta nàng lại sinh ra cảm giác sợ hãi.
“Vậy ngươi có cái tư cách gì đứng đây la hét giống như điêu phụ vậy?” Giọng nói của nàng trầm xuống, cô nương này lớn lên thật không biết ý tứ, lại là một cái tiểu thư được nuông chiều đến hư đây mà.
“Ngươi nói cái gì? Nói lại ta nghe xem nào? Bổn công chúa hôm nay nhất định dạy cho ngươi một bài học.”
Âu Dương Liên tức đến phát điên, liền nhào tới định tát người. Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai dám mắng nàng, ngoại trừ đại ca. Cái ả tiện nhân này dựa vào cái gì mà mắng nàng?
Tay chưa kịp chạm đến gương mặt kia, đã bị Vương Tuyết Nghi bắt lấy, hất mạnh sang bên.
Thì ra là công chúa, thảo nào kiêu ngạo như vậy!
Nàng lại trở tay tát vào má của Âu Dương Liên một cái rõ kêu, khiến mặt nàng ta lập tức in một dấu tay đỏ nổi bậc.
“Mắng ta, một cái.”
Vương Tuyết Nghi lại tát bên má còn lại của Âu Dương Liên thêm một cái nữa.
“Đạp đổ bàn của ta, một cái.”
“Phá rối ta dùng bữa, một cái.”
Hai người đứng sau nam tử tuấn mỹ lúc nãy kinh ngạc không nói nên lời, nàng kia cư nhiên dám đánh thập muội, sau đó muốn tiến lên ngăn cản, lại bị hắn kéo trở về, bọn họ khó hiểu nhìn hắn.
“Là nó sai trước, kệ nó đi.” Tiểu muội này của hắn tính tình đanh đá không phải hắn không biết. Để cho người ta dạy dỗ một chút cũng tốt. Kỳ lạ là, cô nương kia thế nhưng dám cùng người hoàng thất đối nghịch? Ánh mắt của nàng, ẩn chứa cái gì đó khiến hắn không thể rời mắt? Lạnh lùng mà uy nghiêm như vậy!
“Ba cái tát này, coi như ta trả cho ngươi xong rồi.”
Trong khi Âu Dương Liên còn đứng ngây người không dám tin, Vương Tuyết Nghi đã muốn rời đi.
Trong sự kinh ngạc của mọi người, nàng đến chỗ tiểu nhị thanh toán, một bữa ăn tốn mất của nàng không ít bạc.
Còn chưa bước ra khỏi cửa, Âu Dương Liên đã rút kiếm chĩa thẳng đến lưng của Vương Tuyết Nghi.
Nhục nhã! Qủa thật quá nhục nhã! Đường đường là thập công chúa tôn quý Ngân Hỏa quốc, lại bị một kẻ thường dân tát trước mặt nhiều người như vậy. Hôm nay, nàng thề phải giết chết ả tiện nhân này.
“Ta giết ngươi.” Âu Dương Liên điên cuồng hướng bóng lưng kia xông tới, khuôn mặt dữ tợn.
Cảm nhận luồng sát khí sau lưng, Vương Tuyết Nghi nhanh chóng lách mình sang một bên tránh thoát, tư thế phòng bị, ánh mắt nàng trở nên sắt bén, lạnh lùng nhìn Âu Dương Liên một chiêu lại một chiêu đánh tới.
Vương Tuyết Nghi linh hoạt tránh thoát công kích, nhảy ra ngoài đường, đứng đối diện với Âu Dương Liên đằng đằng sát khí.
Những người đi đường thấy vậy đã sớm tản ra hai bên.
“Ngươi muốn giết người sao?” Vương Tuyết Nghi tay không đứng ở đó, nàng ta thật sự muốn giết nàng?
Vương Tuyết Nghi lại tự giễu trong lòng. Cũng đúng, bản thân thật sự quá ngây thơ rồi, nơi này là một nơi tàn bạo cỡ nào, nàng còn ngu ngốc giữ tư tưởng tôn trọng mạng người?
Nàng còn nhớ bọn họ như thế nào giết ma thú của nàng đâu!
Dị giới, nàng đã muốn hòa nhập rồi. Muốn ở nơi này tồn tại, thì không được phép mềm yếu.
Nghĩ tới đây, Vương Tuyết Nghi trong lòng hạ quyết tâm. Giết người sao? Nàng có phải cũng nên thử một chút?
“Nực cười, giết một kẻ nhỏ bé như ngươi thì có làm sao? Ta xem, ngươi thế nhưng chỉ đạt tới cảnh giới nhân Sĩ, quả thực là chuyện nực cười nhất ta gặp được. Ha ha… Hài tử bảy tuổi cũng có thể bằng ngươi rồi!”
Vừa mới kiểm tra tu vi của ả, Âu Dương Liên cũng thật kinh ngạc. Chưa từng gặp qua người nào lớn như vậy mà còn ở mức nhân Sĩ, quả thật buồn cười. Nghĩ vậy, Âu Dương Liên một bộ đắc ý châm chọc.
Mọi người xung quanh nghe vậy cũng kinh ngạc, sau đó lại cười to, xôn xao hẳn lên. Khắp nơi truyền đến tiếng phỉ nhổ, hai từ phế vật được bọn họ liên tiếp mắng tới trên người Vương Tuyết Nghi.
Nàng lẳng lặng đứng ở đó, ánh mắt lạnh nhạt. Mặt không đổi sắc, lưng thẳng tắp ngạo nghễ mà đứng, giống như những lời xung quanh cùng nàng không có liên quan.
Phế vật sao? Hai từ này đối với nàng không khỏi mới mẻ đi!
Âu Dương Hạo nhìn nàng, ánh mắt sâu xa khó hiểu. Hắn cảm thấy, từ trên người nàng mơ hồ phát ra một loại khí thế băng lãnh, phảng phất như vương giả. Có thể sao? Nàng ta chỉ là một kẻ ở mức nhân Sĩ?
Đôi môi khẽ mở, lời nói ra lại khiến mọi người kinh ngạc mà ồ lên.
“Ta, ở nơi này muốn cùng công chúa quyết đấu sinh tử.”
Lập tức xung quanh kéo đến một trận cười lớn, khinh thường trong đó rất rõ ràng.
“Ha ha ha… Tốt. Bổn công chúa còn sợ đánh ngươi thì thật vô sỉ đi. Ngươi đã lên tiếng, vậy, bổn công chúa chấp nhận.”
Âu Dương Liên cười to vui vẻ, trong lòng sung sướng không thôi. Như vậy, bây giờ nàng giết ả ta cũng không ai nói nàng ỷ mạnh hiếp yếu. Không nghĩ ả ta ngu như vậy, ha ha ha…
“Thập muội! Mau trở về.” Chợt giọng nói trầm thấp có chút lo lắng của Âu Dương Hạo vang lên. Hắn có một dự cảm chẳng lành, vẫn là nên kéo tiểu muội bướng bỉnh về thôi.
“Đại ca, muội không sao đâu. Một khi đã chấp nhận quyết đấu sinh tử, thì đã không thể rút lại. Huynh nghĩ muội thua sao?” Âu Dương Liên cười tít mắt. Sau đó hướng Vương Tuyết Nghi kiêu ngạo nói :
“Nhường ngươi ra tay trước.”
Mọi người xung quanh hiếu kì đứng thành vòng tròn. Bọn họ cũng muốn nhìn xem cái phế vật này như thế nào đấu với công chúa hung hãn. Dám thách đấu, là nàng ta quá ngu ngốc hay nàng ta thực sự có bản lĩnh. Bất quá khả năng thứ hai là không thể rồi, một ở cảnh giới nhân Sĩ một ở nhân Đại, khác biệt quá rõ ràng.
Vương Tuyết Nghi thần sắc bình tĩnh, bộ dáng tự tin khiến nhiều người nghi ngờ.
Nhưng chỉ có nàng biết, trong lòng đã sớm lo lắng thành một đoàn. Lần đầu tiên thực chiến với người tu luyện ma pháp, cấp bậc lại cách xa như vậy, nàng có khả năng thắng sao?
Mạnh mẽ gạt bỏ lo lắng sang một bên, nàng ý đã quyết rồi. Muốn cường đại, thì phải đối mặt với nguy hiểm. Nếu như thật sự không có khả năng, nàng chết cũng đáng. Hơn nữa, với một thân tuyệt học võ nghệ gia truyền, nàng cũng muốn cùng cảnh giới nhân Đại đấu thử.
Trước khiêu khích của Âu Dương Liên, Vương Tuyết Nghi khẽ cong khóe môi.
“Vậy! Ta xin mạo phạm rồi.”
Lời còn chưa nói xong, Âu Dương Liên hốt hoảng nhìn Vương Tuyết Nghi không biết từ khi nào đã ở trước mặt.
Vương Tuyết Nghi một quyền đấm vào bụng nàng ta, thân thủ nhanh nhẹn đạp vào chân khiến nàng ta khụy xuống, một quyền vào mặt, một quyền lại một quyền đánh nàng ta tới tấp.
Âu Dương Liên trong sự kinh ngạc cùng thống khổ hét thảm. Qủa thật không ngờ ả ta là một chiến sĩ! Một ma pháp sư yếu điểm chính là cơ thể, ngàn vạn lần không thể để cho chiến sĩ tới gần. Âu Dương Liên lúc này ý thức được nguy hiểm, rất nhanh tìm ra sơ hở, nhảy một cái bay ra xa, cách Vương Tuyết Nghi một đoạn an toàn.
Xung quanh truyền đến nhiều tiếng kinh ngạc, không nghĩ tới một cô nương trông yếu đuối thế kia lại là chiến sĩ! Chiêu thức rất kì lạ, nhìn qua nhẹ nhàng nhưng lực phát ra lại rất mạnh, nhìn những vết bầm tím trên người cô gái kia liền đủ chứng minh. Thân thủ này, quả thật quá nhanh, nhưng tại sao lại là nhân Sĩ?
Chưa kịp suy nghĩ, bọn họ lại chứng kiến Vương Tuyết Nghi bị hỏa ma pháp của cô gái hung hãn đánh bật nằm trên mặt đất, khóe miệng rỉ máu, lửa cháy trên quần áo của nàng, bộ dạng thực thê thảm.
Qủa nhiên, phế vật cũng chỉ là phế vật.
“Một chiến sĩ cỏn con, xem ta như thế nào thiêu cháy ngươi!” Âu Dương Liên khắp người đau đớn, điên cuồng đọc chú ngữ, sau đó một quả cầu lửu dần hình thành, ngọn lửa đỏ nóng rực, bùng cháy rực rỡ.
Nếu biết được bộ dạng của mình lúc này khó coi đến mức nào, phỏng chừng nàng ta sẽ đem Vương Tuyết Nghi liều mạng mà đánh đi.
“Vì cái gì không cho phép ta ở nơi này dùng cơm?” Vương Tuyết Nghi cũng chỉ liếc nàng ta một cái, lại nhàn nhã tiếp tục ăn.
“Ngươi!” Âu Dương Liên không ngờ ả ta thế nhưng còn dám phản bác. Giọng nói vì sao lại hay như vậy, khiến nàng không khỏi sinh ra ghen tỵ.
Nàng vốn đòi đại ca cho phép đi xem Mỹ nhân đài sắp tới, đại ca lại không cho, làm nàng tức giận đùng đùng bỏ đi. Giữa đường lại gặp ngay cái nữ nhân xấu xí quê mùa khiến nàng gai mắt, liền không có suy nghĩ mắng lớn một câu cho hả giận.
Thế nhưng ả ta lại tỏ thái độ như vậy, nhất thời Âu Dương Liên càng thêm tức.
“Ngươi đồ quái dị! Không biết đây là nơi nào sao? Nhìn lại bản thân mình đi, sao dám bước vào đây dùng cơm hả? Một kẻ xấu xí cũng muốn được ăn ở nơi này sao?”
Âu Dương Liên vừa mắng vừa đi tới cạnh bàn của Vương Tuyết Nghi, hùng hùng hổ hổ mà nói, ánh mắt hung hãn trừng lớn.
Tiếng nói lớn thu hút ánh mắt mọi người xung quanh nhìn về phía này, bọn họ cũng rất hiếu kì tại sao lại có dân thường ở đây?
Vương Tuyết Nghi vẫn không thèm để ý nàng ta, ung dung mà ăn. Khiến cho Âu Dương Liên mặt mày nhăn nhó hết cỡ, tung ra một chưởng đánh nát cái bàn.
Tiếng động lớn khiến cho đám người phía trên lầu cũng xuống nhìn xem, kẻ nào lại to gan như vậy quậy phá ở Tửu Điệp lâu?
Nghe thấy giọng nói chói tai quen thuộc, một đám người đi xuống nhanh nhất, dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ tóc đỏ sang chói, trên người mặc một bộ cẩm bào hoa lệ mà trang nhã, cao quý, tóc búi lên một nửa, tỏa ra khí chất bất phàm. Phía sau hắn có hai người, một nam tuấn mỹ một nữ xinh đẹp, đều là tóc đỏ, lúc này đang kinh ngạc nhìn vào cảnh tượng trước mắt.
“Hơ! Nhìn cái gì? Đây chỉ là cảnh cáo nhỏ của ta thôi! Ngươi tốt nhất tự biết thân biết phận một chút. Còn không mau cút đi!” Âu Dương Liên có chút hả hê, đem toàn bộ ấm ức tròng lòng đều trút lên đầu Vương Tuyết Nghi. Một kẻ bình thường mà cũng muốn cùng nàng đối nghịch sao?
Vương Tuyết Nghi nhàn nhạt nâng mắt nhìn cô nương điêu ngoa trước mặt, tay nàng vẫn còn cầm đôi đũa giữ nguyên tư thế.
Bản thân nàng trước đây cũng là thiên kim tiểu thư người người nịnh bợ, chưa từng trải qua xúc phạm như thế này. Nàng có tôn nghiêm của nàng, không cố ý thì thôi, còn cố tình chọc đến nàng, nàng cũng muốn kẻ đó phải trả giá.
“Ngươi là lão bản nơi này?” Vương Tuyết Nghi một hồi mới hỏi một câu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm Âu Dương Liên.
Mọi người xung quanh nhất thời bị giọng nói của nàng thu hút. Thật không ngờ một cô nương bình thường như vậy lại có giọng nói ôn nhu mềm mại đến thế, nghe thật là đã cái lỗ tai a!
“Không phải!” Âu Dương Liên bất giác trả lời câu hỏi kia của Vương Tuyết Nghi. Không biết thế nào, nhìn vào mắt ả ta nàng lại sinh ra cảm giác sợ hãi.
“Vậy ngươi có cái tư cách gì đứng đây la hét giống như điêu phụ vậy?” Giọng nói của nàng trầm xuống, cô nương này lớn lên thật không biết ý tứ, lại là một cái tiểu thư được nuông chiều đến hư đây mà.
“Ngươi nói cái gì? Nói lại ta nghe xem nào? Bổn công chúa hôm nay nhất định dạy cho ngươi một bài học.”
Âu Dương Liên tức đến phát điên, liền nhào tới định tát người. Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai dám mắng nàng, ngoại trừ đại ca. Cái ả tiện nhân này dựa vào cái gì mà mắng nàng?
Tay chưa kịp chạm đến gương mặt kia, đã bị Vương Tuyết Nghi bắt lấy, hất mạnh sang bên.
Thì ra là công chúa, thảo nào kiêu ngạo như vậy!
Nàng lại trở tay tát vào má của Âu Dương Liên một cái rõ kêu, khiến mặt nàng ta lập tức in một dấu tay đỏ nổi bậc.
“Mắng ta, một cái.”
Vương Tuyết Nghi lại tát bên má còn lại của Âu Dương Liên thêm một cái nữa.
“Đạp đổ bàn của ta, một cái.”
“Phá rối ta dùng bữa, một cái.”
Hai người đứng sau nam tử tuấn mỹ lúc nãy kinh ngạc không nói nên lời, nàng kia cư nhiên dám đánh thập muội, sau đó muốn tiến lên ngăn cản, lại bị hắn kéo trở về, bọn họ khó hiểu nhìn hắn.
“Là nó sai trước, kệ nó đi.” Tiểu muội này của hắn tính tình đanh đá không phải hắn không biết. Để cho người ta dạy dỗ một chút cũng tốt. Kỳ lạ là, cô nương kia thế nhưng dám cùng người hoàng thất đối nghịch? Ánh mắt của nàng, ẩn chứa cái gì đó khiến hắn không thể rời mắt? Lạnh lùng mà uy nghiêm như vậy!
“Ba cái tát này, coi như ta trả cho ngươi xong rồi.”
Trong khi Âu Dương Liên còn đứng ngây người không dám tin, Vương Tuyết Nghi đã muốn rời đi.
Trong sự kinh ngạc của mọi người, nàng đến chỗ tiểu nhị thanh toán, một bữa ăn tốn mất của nàng không ít bạc.
Còn chưa bước ra khỏi cửa, Âu Dương Liên đã rút kiếm chĩa thẳng đến lưng của Vương Tuyết Nghi.
Nhục nhã! Qủa thật quá nhục nhã! Đường đường là thập công chúa tôn quý Ngân Hỏa quốc, lại bị một kẻ thường dân tát trước mặt nhiều người như vậy. Hôm nay, nàng thề phải giết chết ả tiện nhân này.
“Ta giết ngươi.” Âu Dương Liên điên cuồng hướng bóng lưng kia xông tới, khuôn mặt dữ tợn.
Cảm nhận luồng sát khí sau lưng, Vương Tuyết Nghi nhanh chóng lách mình sang một bên tránh thoát, tư thế phòng bị, ánh mắt nàng trở nên sắt bén, lạnh lùng nhìn Âu Dương Liên một chiêu lại một chiêu đánh tới.
Vương Tuyết Nghi linh hoạt tránh thoát công kích, nhảy ra ngoài đường, đứng đối diện với Âu Dương Liên đằng đằng sát khí.
Những người đi đường thấy vậy đã sớm tản ra hai bên.
“Ngươi muốn giết người sao?” Vương Tuyết Nghi tay không đứng ở đó, nàng ta thật sự muốn giết nàng?
Vương Tuyết Nghi lại tự giễu trong lòng. Cũng đúng, bản thân thật sự quá ngây thơ rồi, nơi này là một nơi tàn bạo cỡ nào, nàng còn ngu ngốc giữ tư tưởng tôn trọng mạng người?
Nàng còn nhớ bọn họ như thế nào giết ma thú của nàng đâu!
Dị giới, nàng đã muốn hòa nhập rồi. Muốn ở nơi này tồn tại, thì không được phép mềm yếu.
Nghĩ tới đây, Vương Tuyết Nghi trong lòng hạ quyết tâm. Giết người sao? Nàng có phải cũng nên thử một chút?
“Nực cười, giết một kẻ nhỏ bé như ngươi thì có làm sao? Ta xem, ngươi thế nhưng chỉ đạt tới cảnh giới nhân Sĩ, quả thực là chuyện nực cười nhất ta gặp được. Ha ha… Hài tử bảy tuổi cũng có thể bằng ngươi rồi!”
Vừa mới kiểm tra tu vi của ả, Âu Dương Liên cũng thật kinh ngạc. Chưa từng gặp qua người nào lớn như vậy mà còn ở mức nhân Sĩ, quả thật buồn cười. Nghĩ vậy, Âu Dương Liên một bộ đắc ý châm chọc.
Mọi người xung quanh nghe vậy cũng kinh ngạc, sau đó lại cười to, xôn xao hẳn lên. Khắp nơi truyền đến tiếng phỉ nhổ, hai từ phế vật được bọn họ liên tiếp mắng tới trên người Vương Tuyết Nghi.
Nàng lẳng lặng đứng ở đó, ánh mắt lạnh nhạt. Mặt không đổi sắc, lưng thẳng tắp ngạo nghễ mà đứng, giống như những lời xung quanh cùng nàng không có liên quan.
Phế vật sao? Hai từ này đối với nàng không khỏi mới mẻ đi!
Âu Dương Hạo nhìn nàng, ánh mắt sâu xa khó hiểu. Hắn cảm thấy, từ trên người nàng mơ hồ phát ra một loại khí thế băng lãnh, phảng phất như vương giả. Có thể sao? Nàng ta chỉ là một kẻ ở mức nhân Sĩ?
Đôi môi khẽ mở, lời nói ra lại khiến mọi người kinh ngạc mà ồ lên.
“Ta, ở nơi này muốn cùng công chúa quyết đấu sinh tử.”
Lập tức xung quanh kéo đến một trận cười lớn, khinh thường trong đó rất rõ ràng.
“Ha ha ha… Tốt. Bổn công chúa còn sợ đánh ngươi thì thật vô sỉ đi. Ngươi đã lên tiếng, vậy, bổn công chúa chấp nhận.”
Âu Dương Liên cười to vui vẻ, trong lòng sung sướng không thôi. Như vậy, bây giờ nàng giết ả ta cũng không ai nói nàng ỷ mạnh hiếp yếu. Không nghĩ ả ta ngu như vậy, ha ha ha…
“Thập muội! Mau trở về.” Chợt giọng nói trầm thấp có chút lo lắng của Âu Dương Hạo vang lên. Hắn có một dự cảm chẳng lành, vẫn là nên kéo tiểu muội bướng bỉnh về thôi.
“Đại ca, muội không sao đâu. Một khi đã chấp nhận quyết đấu sinh tử, thì đã không thể rút lại. Huynh nghĩ muội thua sao?” Âu Dương Liên cười tít mắt. Sau đó hướng Vương Tuyết Nghi kiêu ngạo nói :
“Nhường ngươi ra tay trước.”
Mọi người xung quanh hiếu kì đứng thành vòng tròn. Bọn họ cũng muốn nhìn xem cái phế vật này như thế nào đấu với công chúa hung hãn. Dám thách đấu, là nàng ta quá ngu ngốc hay nàng ta thực sự có bản lĩnh. Bất quá khả năng thứ hai là không thể rồi, một ở cảnh giới nhân Sĩ một ở nhân Đại, khác biệt quá rõ ràng.
Vương Tuyết Nghi thần sắc bình tĩnh, bộ dáng tự tin khiến nhiều người nghi ngờ.
Nhưng chỉ có nàng biết, trong lòng đã sớm lo lắng thành một đoàn. Lần đầu tiên thực chiến với người tu luyện ma pháp, cấp bậc lại cách xa như vậy, nàng có khả năng thắng sao?
Mạnh mẽ gạt bỏ lo lắng sang một bên, nàng ý đã quyết rồi. Muốn cường đại, thì phải đối mặt với nguy hiểm. Nếu như thật sự không có khả năng, nàng chết cũng đáng. Hơn nữa, với một thân tuyệt học võ nghệ gia truyền, nàng cũng muốn cùng cảnh giới nhân Đại đấu thử.
Trước khiêu khích của Âu Dương Liên, Vương Tuyết Nghi khẽ cong khóe môi.
“Vậy! Ta xin mạo phạm rồi.”
Lời còn chưa nói xong, Âu Dương Liên hốt hoảng nhìn Vương Tuyết Nghi không biết từ khi nào đã ở trước mặt.
Vương Tuyết Nghi một quyền đấm vào bụng nàng ta, thân thủ nhanh nhẹn đạp vào chân khiến nàng ta khụy xuống, một quyền vào mặt, một quyền lại một quyền đánh nàng ta tới tấp.
Âu Dương Liên trong sự kinh ngạc cùng thống khổ hét thảm. Qủa thật không ngờ ả ta là một chiến sĩ! Một ma pháp sư yếu điểm chính là cơ thể, ngàn vạn lần không thể để cho chiến sĩ tới gần. Âu Dương Liên lúc này ý thức được nguy hiểm, rất nhanh tìm ra sơ hở, nhảy một cái bay ra xa, cách Vương Tuyết Nghi một đoạn an toàn.
Xung quanh truyền đến nhiều tiếng kinh ngạc, không nghĩ tới một cô nương trông yếu đuối thế kia lại là chiến sĩ! Chiêu thức rất kì lạ, nhìn qua nhẹ nhàng nhưng lực phát ra lại rất mạnh, nhìn những vết bầm tím trên người cô gái kia liền đủ chứng minh. Thân thủ này, quả thật quá nhanh, nhưng tại sao lại là nhân Sĩ?
Chưa kịp suy nghĩ, bọn họ lại chứng kiến Vương Tuyết Nghi bị hỏa ma pháp của cô gái hung hãn đánh bật nằm trên mặt đất, khóe miệng rỉ máu, lửa cháy trên quần áo của nàng, bộ dạng thực thê thảm.
Qủa nhiên, phế vật cũng chỉ là phế vật.
“Một chiến sĩ cỏn con, xem ta như thế nào thiêu cháy ngươi!” Âu Dương Liên khắp người đau đớn, điên cuồng đọc chú ngữ, sau đó một quả cầu lửu dần hình thành, ngọn lửa đỏ nóng rực, bùng cháy rực rỡ.
Nếu biết được bộ dạng của mình lúc này khó coi đến mức nào, phỏng chừng nàng ta sẽ đem Vương Tuyết Nghi liều mạng mà đánh đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.