Chương 4: Tâm Sự
Lăng Kỳ Doanh
11/01/2024
Ngồi trên xe cùng ánh mắt lạnh như băng của Mộ Dung Uyển Ngữ cả ngày trời, nhưng mà trời không thương Mục "Công tử" nhà ta, trời đã sặp tối nhưng vẫn không có một trấn nào cả, nên Cả đoàn người quyết định nghĩ ngơi tại một mãnh đất khá rộng, xung quanh cây cối có chút nhiều, cả nhóm người phải tự đem kiếm của chính mình ra để chặt cây cắt cỏ, sao đó dựng tạm lên vài cái cây, sao đó phủ một lớp bạc mõng lên, rồi xong cùng nhau đốt lửa tr
"Nếu sư phụ mà biết hai ta đem thanh kiếm ngài luyện cho chúng ta đi chặt cây, thế nào người cũng phạt chúng ta cho mà coi" Mục Tuyết Thanh dùng một cành cây nhỏ, không ngừng chọc ngoáy vào đám lửa nhỏ.
"Nói cũng nhớ thật, ta nhớ sư phụ lắm rồi a, phải nhanh nhanh để được về gặp sư phụ mới được" Mục Nhị Lang mắt đượm buồn, hắn chung sống cùng sư phụ đã 15 năm, từ khi gia tộc bị diệt sạch, thì hắn cũng đã không còn ai ngoài Mục Tuyết Thanh là thân thích, nhưng vào cái ngày hắn sắp chống cự không nỗi nữa, thì có một người bước đến bên hắn, nhẹ giọng "Ta là Tiêu Ngoạn Vân, thật tốt khi con đã cố gắn đến được đây" sao đó người đem hắn cùng muội muội hắn ôm vào lòng, sao đó thì hắn cùng Tiêu Ngoạn Vân cũng là sư phụ của hắn dạy dỗ tiểu Tuyết Thanh, sao khi Tuyết Thanh lên năm, Tiêu Ngoạn Vân đã dạy hắn cùng Muội Muội võ công, kiến thức vào Y thuật.
Mục Nhị Lang nhìn xa xa, nhớ đến Tiêu Ngoạn Vân chuyên làm trò cho hắn cười mỗi khi hắn nhớ về ba mẹ, và lo lắng Muội Muội khi biết ba mẹ bị giết như thế có thương tâm không.
"Nhị Lang, ca đang nhớ đến Sư Phụ đúng không?" Mục Tuyết Thanh cầm đặt trên Đầu gối nghiên qua nhìn sắc mặt của Mục Nhị Lang mắt thì buồn nhưng môi lại mĩm cười.
"Muội muội ngoan, ta chỉ là đang nhớ đến chút việc thôi, nhưng cũng lo lắng cho hắn, không biết hắn có du ngoạn nữa không thôi" Mục Nhị Lang xoa đầu tiểu muội nhà mình, cười nhẹ.
"Ca, ca cũng đã 27, không muốn kím đại tẩu về cho muội sao?" Mục Tuyết Thanh, thanh đổi thái độ chọc ghẹo Mục Nhị Lang.
"Ta còn lo cho đứa nhóc to xác là muội, ta sợ nếu lấy Nương tử, nàng ấy sẽ ăn hiếp muội muội của ta" Gõ vào đầu Mục Tuyết Thanh một cái, sao đó cũng đùa cợt mà nói.
"Đùa, mấy Mẫn Ngạn tỷ thích ca, cùng là một chị dâu mẫu mực, mà ca nào có thích, còn nữa Uyên Khuynh tỷ cũng vậy, ca cùng cho qua, Ngọc Sương tỷ ca cũng cho qua, suốt ngày lẽo đẽo chạy theo sư phụ thì ca không làm gì cả" Hướng tới Mục Nhị Lang liếc mắt, Mục Tuyết Thanh vạch trần Đại Ca nhà mình.
"Muội không cần vạch trần ta như vậy, không phải vị ta sợ muội bị lão ấy phạt, thì ta cùg không muốn lẽo đẽo theo cái người suốt ngày bài trò điên khùng đâu" Phản Bác câu nói của Mục Tuyết Thanh, Mục Nhị Lang chề môi tức giận.
"Được rồi được rồi, ta sai ta sai được chưa, ca đừng trưng ra cái bản mặt tiểu nữ nhi đó nữ, ta thật không biết ta đang cải trang hay là ngươi nữa đó" Mục Tuyết Thanh bất lực nhìn biểu cảm của Mục Nhị Lang.
"Hừ, ta nam tử nhưng vẫn không bị ăn hai cái tát như muội" Mục Nhị Lang lườm nguýt Mục Tuyết Thanh, làm Mục Tuyết Thanh ngượng chín mặt.
"Đừng có nói đến chuyện đó nữa, ta đang tức chết cái vị Mộ Dung Uyển Ngữ kia đây, ta không biết làm sao mà nàng ta cứ nhìn ta như ta là ta cướp đi cái gì quý lắm của nàng ta vậy, chỉ là lỡ chạm môi một cái với.....sờ một cái thôi mà..." Hăng hái nói một hồi đến điểm quan trọng, Mục Tuyết Thanh lại thấp giọng lại.
"Sờ cái gì cơ?" Mục Nhị Lang đầy đầu quạ đen, cái tiểu muội này mới xuống núi, đã khinh bạc tiểu thư nhà lành rồi!.
"Không không như ca nghĩ đâu....là...là do xe ngựa nảy lên ngay cúi xuống, nên mới chạm trúng chổ kia của nàng ta...." Mục Tuyết Thanh lí nhí giải thích cho Mục Nhị Lang hiểu, ánh mắt Mục Nhị Lang nhìn Mục Tuyết Thanh càng ngày càng mất niềm tin, muội muội của hắn, muội muội ngây thơ mà hắn biết, thế mà lại đi khinh bạc nữ tử, thiên a ngài trả muội Muội Muội trong sáng đáng yêu lại cho ta đi.
Mục Tuyết Thanh nhìn Mục Nhị Lang đang ngây người như tượng, nàng cũng mặc kệ hắn, biết hắn không tiếp thu được những gì nàng giải thích, nên cũng không muốn nói nhiều.
"Thì ra hai vị công tử ở đây, lão cứ tìm mãi" Mục Tuyết Thanh đang định nằm xuống nghĩ ngơi thì nghe tiếng của Mộ Dung Quân, nghi ngờ nhìn lên.
"Mộ Dung Lão Gia, giờ này ngài tìm chúng ta có việc?" Mục Tuyết Thanh nghi hoặc nói, đã kím một nơi cách ly cái đám người trong kia rồi, mà còn kím cho bằng được hai người nữa chứ.
"Thú thật thì, lão có chuyện này muốn tâm sự với hai người, có tiện khi lão tâm sự không?" Mộ Dung Quân nhẹ ngồi xuống cạnh hai người, nhìn hai người.
Cả hai biết không từ chối được rồi, nên gật đầu nghe ông nói.
"Mộ Dung Gia ta đời trước làm Quan, nhưng vì một bảo vệ ngoại quốc mà bị cắt chức, về Ngạn Minh Thành sinh sống, làm nghề buôn vải này, năm ta lên ba Gia Gia ta quen biết một vị của Mục Gia nhà làm quan giúp chúng ta bành trướng khu vực kinh doanh, năm ta 20 thì người đó mất, con trai người đó kế thừa tài sản, nhưng dưới hắn có một Đệ đệ, vì nghe một tên đạo sĩ nói đệ đệ hắn sẽ là vật ngắng đường, đạo sĩ kia khuyên hắn nên giết người đệ đệ kia, nhưng hắn còn tính người, nên hắn chỉ lưu đầy người đệ đệ kia, sao đó gia đình ta đã giúp đỡ người kia, hắn tài cao, sao một năm rời Mục Gia đã lập công, thánh thượng khen thưởng vạn lượng vàng, chớp cơ hội có tiền, hắn liền dựng lên một hiệu cầm đồ, kinh doanh của hắn liền mở rộng, Hắn cưới nương tử, sao đó nương tử sinh cho hắn một nam hài, nam hài sao khi lớn năm 17 đã thành thân và sinh cháu nội cho hắn, sao khi nam hài được 12 lại sinh thêm một nữ hài, nhưng mà biến cố sãy ra ngay ngày tròn 2 tháng của Nữ Hài, diệt sạch cả gia tộc Mục Gia, ta ân hận vì không cứu được gia đình hạnh phúc ấy, nhưng ta vẫn đang tìm hai đứa bé thất lạc của Mục Gia năm xưa" Kể đến đây ông liền bật khóc như mưa, Mục Tuyết Thanh không hiểu chuyện gì, cứ nghĩ ông nhớ chuyện cũ thương tâm mà khóc, chỉ có mình Mục Nhị Lang là im lặng nhìn ông lão hồi lâu.
"Ngài đừng khóc, chuyện cũng qua lâu rồi, ta nghĩ Mục Gia cũng không oán trách ngài đâu" Mục Tuyết Thanh nhẹ nhàng an ủi Mộ Dung Quân, ông ngước đầu lên nắm lấy tay của Mục Tuyết Thanh.
Mục Tuyết Thanh khó hiểu nhìn Ông, ông trầm ngâm một lúc lại ngước lên nhìn Mục Tuyết Thanh "Mục! Tuyết Thanh, ta muốn công tử cứu giúp Mộ Dung Uyển Ngữ cháu gái của ta!" Mộ Dung Quân ánh mắt kiên định, nhìn Mục Tuyết Thanh, khi nói ra tên Mục Tuyết Thanh ông đã cố ý nhấn mạnh chữ Mục.
"Ắc, Ngài muốn ta giúp chuyện gì cơ chứ?" Mục Tuyết Thanh có chút bối rối, nhìn Mộ Dung Quân đang nắm lấy tay mình chặt không buông.
"Chuyện là....."
"Gia gia, mọi người tìm Gia Gia Suốt, Người mau về, không Phụ Thân lại lo lắng" Đang lúc Mộ Dung Quân tính nói gì đó, lại bị Mộ Dung Uyển Ngữ đi ra từ sao cái cây, mặt không vui nhìn Mộ Dung Quân.
"A, thế được rồi, tạm biệt hai công tử, ta phải về lại rồi, ngày mai chúng ta lại tâm sự" Mộ Dung Quân đứng lên, theo Mộ Dung Uyển Ngữ đi về.
Mục Tuyết Thanh thấy đã đi hết, mới im lặng mà nằm xuống ngủ, nàng đã buồn ngủ dữ lắm rồi.
Còn Mục Nhị Lang nhìn theo bóng dáng của Mộ Dung Quân và Mộ Dung Uyển Ngữ mà đâm chiêu.
******
P/s: Mục Gia và Mộ Dung Gia có mối quan hệ rất sâu...
"Nếu sư phụ mà biết hai ta đem thanh kiếm ngài luyện cho chúng ta đi chặt cây, thế nào người cũng phạt chúng ta cho mà coi" Mục Tuyết Thanh dùng một cành cây nhỏ, không ngừng chọc ngoáy vào đám lửa nhỏ.
"Nói cũng nhớ thật, ta nhớ sư phụ lắm rồi a, phải nhanh nhanh để được về gặp sư phụ mới được" Mục Nhị Lang mắt đượm buồn, hắn chung sống cùng sư phụ đã 15 năm, từ khi gia tộc bị diệt sạch, thì hắn cũng đã không còn ai ngoài Mục Tuyết Thanh là thân thích, nhưng vào cái ngày hắn sắp chống cự không nỗi nữa, thì có một người bước đến bên hắn, nhẹ giọng "Ta là Tiêu Ngoạn Vân, thật tốt khi con đã cố gắn đến được đây" sao đó người đem hắn cùng muội muội hắn ôm vào lòng, sao đó thì hắn cùng Tiêu Ngoạn Vân cũng là sư phụ của hắn dạy dỗ tiểu Tuyết Thanh, sao khi Tuyết Thanh lên năm, Tiêu Ngoạn Vân đã dạy hắn cùng Muội Muội võ công, kiến thức vào Y thuật.
Mục Nhị Lang nhìn xa xa, nhớ đến Tiêu Ngoạn Vân chuyên làm trò cho hắn cười mỗi khi hắn nhớ về ba mẹ, và lo lắng Muội Muội khi biết ba mẹ bị giết như thế có thương tâm không.
"Nhị Lang, ca đang nhớ đến Sư Phụ đúng không?" Mục Tuyết Thanh cầm đặt trên Đầu gối nghiên qua nhìn sắc mặt của Mục Nhị Lang mắt thì buồn nhưng môi lại mĩm cười.
"Muội muội ngoan, ta chỉ là đang nhớ đến chút việc thôi, nhưng cũng lo lắng cho hắn, không biết hắn có du ngoạn nữa không thôi" Mục Nhị Lang xoa đầu tiểu muội nhà mình, cười nhẹ.
"Ca, ca cũng đã 27, không muốn kím đại tẩu về cho muội sao?" Mục Tuyết Thanh, thanh đổi thái độ chọc ghẹo Mục Nhị Lang.
"Ta còn lo cho đứa nhóc to xác là muội, ta sợ nếu lấy Nương tử, nàng ấy sẽ ăn hiếp muội muội của ta" Gõ vào đầu Mục Tuyết Thanh một cái, sao đó cũng đùa cợt mà nói.
"Đùa, mấy Mẫn Ngạn tỷ thích ca, cùng là một chị dâu mẫu mực, mà ca nào có thích, còn nữa Uyên Khuynh tỷ cũng vậy, ca cùng cho qua, Ngọc Sương tỷ ca cũng cho qua, suốt ngày lẽo đẽo chạy theo sư phụ thì ca không làm gì cả" Hướng tới Mục Nhị Lang liếc mắt, Mục Tuyết Thanh vạch trần Đại Ca nhà mình.
"Muội không cần vạch trần ta như vậy, không phải vị ta sợ muội bị lão ấy phạt, thì ta cùg không muốn lẽo đẽo theo cái người suốt ngày bài trò điên khùng đâu" Phản Bác câu nói của Mục Tuyết Thanh, Mục Nhị Lang chề môi tức giận.
"Được rồi được rồi, ta sai ta sai được chưa, ca đừng trưng ra cái bản mặt tiểu nữ nhi đó nữ, ta thật không biết ta đang cải trang hay là ngươi nữa đó" Mục Tuyết Thanh bất lực nhìn biểu cảm của Mục Nhị Lang.
"Hừ, ta nam tử nhưng vẫn không bị ăn hai cái tát như muội" Mục Nhị Lang lườm nguýt Mục Tuyết Thanh, làm Mục Tuyết Thanh ngượng chín mặt.
"Đừng có nói đến chuyện đó nữa, ta đang tức chết cái vị Mộ Dung Uyển Ngữ kia đây, ta không biết làm sao mà nàng ta cứ nhìn ta như ta là ta cướp đi cái gì quý lắm của nàng ta vậy, chỉ là lỡ chạm môi một cái với.....sờ một cái thôi mà..." Hăng hái nói một hồi đến điểm quan trọng, Mục Tuyết Thanh lại thấp giọng lại.
"Sờ cái gì cơ?" Mục Nhị Lang đầy đầu quạ đen, cái tiểu muội này mới xuống núi, đã khinh bạc tiểu thư nhà lành rồi!.
"Không không như ca nghĩ đâu....là...là do xe ngựa nảy lên ngay cúi xuống, nên mới chạm trúng chổ kia của nàng ta...." Mục Tuyết Thanh lí nhí giải thích cho Mục Nhị Lang hiểu, ánh mắt Mục Nhị Lang nhìn Mục Tuyết Thanh càng ngày càng mất niềm tin, muội muội của hắn, muội muội ngây thơ mà hắn biết, thế mà lại đi khinh bạc nữ tử, thiên a ngài trả muội Muội Muội trong sáng đáng yêu lại cho ta đi.
Mục Tuyết Thanh nhìn Mục Nhị Lang đang ngây người như tượng, nàng cũng mặc kệ hắn, biết hắn không tiếp thu được những gì nàng giải thích, nên cũng không muốn nói nhiều.
"Thì ra hai vị công tử ở đây, lão cứ tìm mãi" Mục Tuyết Thanh đang định nằm xuống nghĩ ngơi thì nghe tiếng của Mộ Dung Quân, nghi ngờ nhìn lên.
"Mộ Dung Lão Gia, giờ này ngài tìm chúng ta có việc?" Mục Tuyết Thanh nghi hoặc nói, đã kím một nơi cách ly cái đám người trong kia rồi, mà còn kím cho bằng được hai người nữa chứ.
"Thú thật thì, lão có chuyện này muốn tâm sự với hai người, có tiện khi lão tâm sự không?" Mộ Dung Quân nhẹ ngồi xuống cạnh hai người, nhìn hai người.
Cả hai biết không từ chối được rồi, nên gật đầu nghe ông nói.
"Mộ Dung Gia ta đời trước làm Quan, nhưng vì một bảo vệ ngoại quốc mà bị cắt chức, về Ngạn Minh Thành sinh sống, làm nghề buôn vải này, năm ta lên ba Gia Gia ta quen biết một vị của Mục Gia nhà làm quan giúp chúng ta bành trướng khu vực kinh doanh, năm ta 20 thì người đó mất, con trai người đó kế thừa tài sản, nhưng dưới hắn có một Đệ đệ, vì nghe một tên đạo sĩ nói đệ đệ hắn sẽ là vật ngắng đường, đạo sĩ kia khuyên hắn nên giết người đệ đệ kia, nhưng hắn còn tính người, nên hắn chỉ lưu đầy người đệ đệ kia, sao đó gia đình ta đã giúp đỡ người kia, hắn tài cao, sao một năm rời Mục Gia đã lập công, thánh thượng khen thưởng vạn lượng vàng, chớp cơ hội có tiền, hắn liền dựng lên một hiệu cầm đồ, kinh doanh của hắn liền mở rộng, Hắn cưới nương tử, sao đó nương tử sinh cho hắn một nam hài, nam hài sao khi lớn năm 17 đã thành thân và sinh cháu nội cho hắn, sao khi nam hài được 12 lại sinh thêm một nữ hài, nhưng mà biến cố sãy ra ngay ngày tròn 2 tháng của Nữ Hài, diệt sạch cả gia tộc Mục Gia, ta ân hận vì không cứu được gia đình hạnh phúc ấy, nhưng ta vẫn đang tìm hai đứa bé thất lạc của Mục Gia năm xưa" Kể đến đây ông liền bật khóc như mưa, Mục Tuyết Thanh không hiểu chuyện gì, cứ nghĩ ông nhớ chuyện cũ thương tâm mà khóc, chỉ có mình Mục Nhị Lang là im lặng nhìn ông lão hồi lâu.
"Ngài đừng khóc, chuyện cũng qua lâu rồi, ta nghĩ Mục Gia cũng không oán trách ngài đâu" Mục Tuyết Thanh nhẹ nhàng an ủi Mộ Dung Quân, ông ngước đầu lên nắm lấy tay của Mục Tuyết Thanh.
Mục Tuyết Thanh khó hiểu nhìn Ông, ông trầm ngâm một lúc lại ngước lên nhìn Mục Tuyết Thanh "Mục! Tuyết Thanh, ta muốn công tử cứu giúp Mộ Dung Uyển Ngữ cháu gái của ta!" Mộ Dung Quân ánh mắt kiên định, nhìn Mục Tuyết Thanh, khi nói ra tên Mục Tuyết Thanh ông đã cố ý nhấn mạnh chữ Mục.
"Ắc, Ngài muốn ta giúp chuyện gì cơ chứ?" Mục Tuyết Thanh có chút bối rối, nhìn Mộ Dung Quân đang nắm lấy tay mình chặt không buông.
"Chuyện là....."
"Gia gia, mọi người tìm Gia Gia Suốt, Người mau về, không Phụ Thân lại lo lắng" Đang lúc Mộ Dung Quân tính nói gì đó, lại bị Mộ Dung Uyển Ngữ đi ra từ sao cái cây, mặt không vui nhìn Mộ Dung Quân.
"A, thế được rồi, tạm biệt hai công tử, ta phải về lại rồi, ngày mai chúng ta lại tâm sự" Mộ Dung Quân đứng lên, theo Mộ Dung Uyển Ngữ đi về.
Mục Tuyết Thanh thấy đã đi hết, mới im lặng mà nằm xuống ngủ, nàng đã buồn ngủ dữ lắm rồi.
Còn Mục Nhị Lang nhìn theo bóng dáng của Mộ Dung Quân và Mộ Dung Uyển Ngữ mà đâm chiêu.
******
P/s: Mục Gia và Mộ Dung Gia có mối quan hệ rất sâu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.