Chương 12: 3 tháng
Giang sơn đa tiêu
18/07/2021
Edit: Phanh
Beta: Ami
Minh Minh cầm giấy chứng nhận giám định, tức giận đến mức đôi tay run rẩy.
525 vạn franc Thụy Sĩ, đổi thành 3800 vạn nhân dân tệ còn mang quẹo vào!
"Mấy người có thói quen lấy đồ cổ cho người khác uống nước à? Hả?"
"Đây là cái ly Vân Lâu thích nhất, tôi vừa nãy không chú ý, thuận tay cầm." Hàn Duật nhẹ nhàng nói tựa mây bay.
Không chú ý? Thuận tay?
Nghĩ cô ngốc sao?
Lúc trước anh ứng đối đầy đủ, đầu tiên là xin lỗi làm dịu đi cảm xúc của cô xong lại đứng ở góc độ của cô vì cô mà cân nhắc bạn giường chất lượng rồi thể hiện thiện ý đối với cô, sau đó thì tiết lộ chuyện riêng tư của Hoa Vân Lâu khiến người khác đồng tình, lại còn nhắc tới sự áy náy của anh làm người ta cảm động tình anh em của bọn họ, cuối cùng cái ly rơi xuống với giá trị kinh sợ, vừa đấm vừa xoa.
Làm gì nha? Tìm bạn giường mà cần phí công tốn sức đến như vậy sao?
"Không cần để ý, cô cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút." Hoa Văn Lâu ngồi trên ghế sô pha đối diện với Minh Minh chậm rãi đứng dậy.
Không cần để ý? Không cần để ý thì cho cô xem giấy chứng nhận giám định làm cái gì? Cô thật mệt mỏi? Đúng vậy, anh tận mắt nhìn thấy cô "mệt mỏi"!
"Được, tôi đồng ý."
Một câu là có thể giải quyết mọi chuyện, cô cũng lười theo chân bọn họ giày vò khốn khổ.
Luận tâm cơ, luận thủ đoạn, luận bối cảnh kinh tế, cô tự nhận cô không cùng đẳng cấp với bọn họ. Đừng nhìn Hàn Duật bộ dạng thông tình đạt lý tôn trọng người khác ở trước mặt cô, nhưng anh cho người ta bậc thang, nếu người kia dám không đồng ý, chuyện anh xoay mặt liền chôn sống người ta đã làm không ít! Hàn Duật được gọi là "Thánh thủ" chính là vì chuyên môn làm loại chuyện này.
Vừa rồi khi quản gia mang găng tay chuyên nghiệp cùng túi đựng vật chứng thu thập các mảnh vỡ nhỏ, cô nhìn mà đau ứa gan.
Nghĩ đến chiến tích hiển hách của Hàn Duật, Minh Minh hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Bọn họ không phải người tốt, cô cũng vậy, cho nên cô không hề rối rắm. Huống hồ, nếu muốn hòa nhau, cô ngược lại cũng phải hiểu rõ chiến trường.
"Nói đi, phương pháp thử nghiệm như thế nào?"
"... Không vội, cứ từ từ."
Hai người đàn ông đồng thanh nói.
Cái gọi là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí*, thật vất vả tiễn hai vị đại Phật đi, Minh Minh vừa tắm xong rồi nằm ở trên giường một lát, mới nghiêng người thì phần eo phía bên phải đột nhiên cảm thấy đau đớn.
(*) Phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí: phúc đến thì ít, hoạ đến dồn dập.
... Chắc hẳn là do vừa rồi chạy đến đỡ bình hoa.
Lăn qua lộn lại một đêm khó ngủ, chịu đựng đến khi trời tờ mờ sáng, Minh Minh tìm người hầu mượn bình xịt khí, rồi mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Nhìn cô gái nằm sấp mà ngủ ở trên giường, ánh mắt Hàn Duật u ám, đáy mắt không có chút dục vọng nào khi nhìn thấy cô giống như lúc trước đây.
Dịu dàng cởi áo ngủ của cô, Hàn Duật chà xát hai tay xong đổ một chút dầu xoa bóp vào lòng bàn tay rồi phủ lên eo cô và mát xa từ trên xuống dưới.
"Ưm..." Minh Minh mê man nhìn thoáng qua rồi một lần nữa nhắm mắt lại, mang theo giọng mũi nhẹ gọi: "Hàn Duật..."
Hai tay hơi ngừng lại, một hồi lâu sau mới khôi phục động tác.
Cả ngày chủ nhật, Minh Minh hầu như chỉ nằm ở trên giường, Hoa Vân Lâu gọi bác sĩ tư nhân cùng y tá chăm sóc sức khoẻ, hầu hạ khiến cô thỉnh thoảng lầm bầm rên rỉ, nghe qua thì không khác gì những ngày cuối tuần của 3 tháng trước đây, nhưng trên thực tế, có một nửa khác—— đó là chỉ có đau nhức chứ không hề thoải mái.
Hiệu quả của phục vụ theo yêu cầu quả nhiên là cực kì tốt, chờ đến ngày thứ hai khi đi làm, Minh Minh có thể cảm nhận rõ ràng phần eo thoải mái hơn rất nhiều.
Sáng thứ hai sẽ công bố thời gian Boss mới Yến tổng đến nhậm chức, ngày đó sẽ triệu tập toàn thể đại hội, buổi tối còn muốn đến KTV tụ tập, tất cả mọi người đều phải túc trực ở công ty, không thể xin nghỉ, không thể ra ngoài, diễn viên ở đoàn phim cũng xin nghỉ một ngày để trở về công ty, có thể nói đây là quy cách "đón người mới đến" nhậm chức tối cao.
So với những người khác đang hưng phấn, nội tâm Minh Minh có thể nói là không hề gợn sóng.
Yến Sơ Phi thành danh khi cô còn đang xem phim hoạt hình, khi anh một mình oai phong tuyệt trần càn quét giới điện ảnh thì cô đang cày phim Hàn, show Hàn, phim Nhật, phim Mỹ và Anh, chờ đến khi cô có hứng thú với điện ảnh trong nước thì Yến Sơ Phi đã bởi vì bị thương mà lui về sau cánh gà, giới giải trí lớn nhỏ đã thuộc về đám người Nguyễn Lân, Lý Duật và Mộ Dung, còn cả tiểu thịt tươi này nối tiếp tiểu thịt tươi khác...
Cuộc họp kéo dài 2 tiếng đồng hồ, khi Minh Minh sắp ngủ gà ngủ gật thì rốt cuộc cũng tan họp.
"A!" Eo của cô a!
Ngồi lâu rồi, động đậy muốn mạng người.
"Minh Minh, buổi tối cùng nhau đi ăn cơm nha!" Ngô Ngôn nói.
"Không được, mình có hẹn rồi."
"Nha! Có biến a?" Ngô Ngôn nhìn động tác đỡ eo của cô.
"Đúng vậy, 3 tháng." Minh Minh thuận miệng vui đùa nói.
Đi làm, tan tầm, về nhà, ngoại trừ thỉnh thoảng đi dạo phố xem phim thì cuộc sống của cô mấy năm nay vẫn luôn đều đơn điệu như vậy, cô không bao giờ ngờ rằng, với cái tính lười biếng của mình mà cũng có một ngày sau khi tan tầm sẽ chui vào một chiếc siêu xe màu đen đi làm nghề tay trái.
Mà cái nghề tay trái kia tên là —— đào tạo và huấn luyện một người đàn ông trưởng thành tiếp xúc với phái nữ một cách bình thường cho đến khi chủ động phát sinh quan hệ tình dục.
Cô là huấn luyện viên kiêm đồ dùng dạy học.
———————————————
@ Tiểu kịch trường:
Minh Minh: Ưm, ưm... A... Nhẹ chút, nhẹ chút, bác sĩ, đau đau đau đau đau...
Hoa Vân Lâu: Cậu có phản ứng.
Hàn Duật: Ừm.
Hoa Vân Lâu: Thật dễ nghe.
Hàn Duật:...
Hoa Vân Lâu: Về sau phát sóng trực tiếp cho cậu xem, hay là quay video lại rồi gửi cho cậu?
Hàn Duật: Cậu có thể thương xót tôi, không nói lời nào có được hay không?
Beta: Ami
Minh Minh cầm giấy chứng nhận giám định, tức giận đến mức đôi tay run rẩy.
525 vạn franc Thụy Sĩ, đổi thành 3800 vạn nhân dân tệ còn mang quẹo vào!
"Mấy người có thói quen lấy đồ cổ cho người khác uống nước à? Hả?"
"Đây là cái ly Vân Lâu thích nhất, tôi vừa nãy không chú ý, thuận tay cầm." Hàn Duật nhẹ nhàng nói tựa mây bay.
Không chú ý? Thuận tay?
Nghĩ cô ngốc sao?
Lúc trước anh ứng đối đầy đủ, đầu tiên là xin lỗi làm dịu đi cảm xúc của cô xong lại đứng ở góc độ của cô vì cô mà cân nhắc bạn giường chất lượng rồi thể hiện thiện ý đối với cô, sau đó thì tiết lộ chuyện riêng tư của Hoa Vân Lâu khiến người khác đồng tình, lại còn nhắc tới sự áy náy của anh làm người ta cảm động tình anh em của bọn họ, cuối cùng cái ly rơi xuống với giá trị kinh sợ, vừa đấm vừa xoa.
Làm gì nha? Tìm bạn giường mà cần phí công tốn sức đến như vậy sao?
"Không cần để ý, cô cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút." Hoa Văn Lâu ngồi trên ghế sô pha đối diện với Minh Minh chậm rãi đứng dậy.
Không cần để ý? Không cần để ý thì cho cô xem giấy chứng nhận giám định làm cái gì? Cô thật mệt mỏi? Đúng vậy, anh tận mắt nhìn thấy cô "mệt mỏi"!
"Được, tôi đồng ý."
Một câu là có thể giải quyết mọi chuyện, cô cũng lười theo chân bọn họ giày vò khốn khổ.
Luận tâm cơ, luận thủ đoạn, luận bối cảnh kinh tế, cô tự nhận cô không cùng đẳng cấp với bọn họ. Đừng nhìn Hàn Duật bộ dạng thông tình đạt lý tôn trọng người khác ở trước mặt cô, nhưng anh cho người ta bậc thang, nếu người kia dám không đồng ý, chuyện anh xoay mặt liền chôn sống người ta đã làm không ít! Hàn Duật được gọi là "Thánh thủ" chính là vì chuyên môn làm loại chuyện này.
Vừa rồi khi quản gia mang găng tay chuyên nghiệp cùng túi đựng vật chứng thu thập các mảnh vỡ nhỏ, cô nhìn mà đau ứa gan.
Nghĩ đến chiến tích hiển hách của Hàn Duật, Minh Minh hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Bọn họ không phải người tốt, cô cũng vậy, cho nên cô không hề rối rắm. Huống hồ, nếu muốn hòa nhau, cô ngược lại cũng phải hiểu rõ chiến trường.
"Nói đi, phương pháp thử nghiệm như thế nào?"
"... Không vội, cứ từ từ."
Hai người đàn ông đồng thanh nói.
Cái gọi là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí*, thật vất vả tiễn hai vị đại Phật đi, Minh Minh vừa tắm xong rồi nằm ở trên giường một lát, mới nghiêng người thì phần eo phía bên phải đột nhiên cảm thấy đau đớn.
(*) Phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí: phúc đến thì ít, hoạ đến dồn dập.
... Chắc hẳn là do vừa rồi chạy đến đỡ bình hoa.
Lăn qua lộn lại một đêm khó ngủ, chịu đựng đến khi trời tờ mờ sáng, Minh Minh tìm người hầu mượn bình xịt khí, rồi mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Nhìn cô gái nằm sấp mà ngủ ở trên giường, ánh mắt Hàn Duật u ám, đáy mắt không có chút dục vọng nào khi nhìn thấy cô giống như lúc trước đây.
Dịu dàng cởi áo ngủ của cô, Hàn Duật chà xát hai tay xong đổ một chút dầu xoa bóp vào lòng bàn tay rồi phủ lên eo cô và mát xa từ trên xuống dưới.
"Ưm..." Minh Minh mê man nhìn thoáng qua rồi một lần nữa nhắm mắt lại, mang theo giọng mũi nhẹ gọi: "Hàn Duật..."
Hai tay hơi ngừng lại, một hồi lâu sau mới khôi phục động tác.
Cả ngày chủ nhật, Minh Minh hầu như chỉ nằm ở trên giường, Hoa Vân Lâu gọi bác sĩ tư nhân cùng y tá chăm sóc sức khoẻ, hầu hạ khiến cô thỉnh thoảng lầm bầm rên rỉ, nghe qua thì không khác gì những ngày cuối tuần của 3 tháng trước đây, nhưng trên thực tế, có một nửa khác—— đó là chỉ có đau nhức chứ không hề thoải mái.
Hiệu quả của phục vụ theo yêu cầu quả nhiên là cực kì tốt, chờ đến ngày thứ hai khi đi làm, Minh Minh có thể cảm nhận rõ ràng phần eo thoải mái hơn rất nhiều.
Sáng thứ hai sẽ công bố thời gian Boss mới Yến tổng đến nhậm chức, ngày đó sẽ triệu tập toàn thể đại hội, buổi tối còn muốn đến KTV tụ tập, tất cả mọi người đều phải túc trực ở công ty, không thể xin nghỉ, không thể ra ngoài, diễn viên ở đoàn phim cũng xin nghỉ một ngày để trở về công ty, có thể nói đây là quy cách "đón người mới đến" nhậm chức tối cao.
So với những người khác đang hưng phấn, nội tâm Minh Minh có thể nói là không hề gợn sóng.
Yến Sơ Phi thành danh khi cô còn đang xem phim hoạt hình, khi anh một mình oai phong tuyệt trần càn quét giới điện ảnh thì cô đang cày phim Hàn, show Hàn, phim Nhật, phim Mỹ và Anh, chờ đến khi cô có hứng thú với điện ảnh trong nước thì Yến Sơ Phi đã bởi vì bị thương mà lui về sau cánh gà, giới giải trí lớn nhỏ đã thuộc về đám người Nguyễn Lân, Lý Duật và Mộ Dung, còn cả tiểu thịt tươi này nối tiếp tiểu thịt tươi khác...
Cuộc họp kéo dài 2 tiếng đồng hồ, khi Minh Minh sắp ngủ gà ngủ gật thì rốt cuộc cũng tan họp.
"A!" Eo của cô a!
Ngồi lâu rồi, động đậy muốn mạng người.
"Minh Minh, buổi tối cùng nhau đi ăn cơm nha!" Ngô Ngôn nói.
"Không được, mình có hẹn rồi."
"Nha! Có biến a?" Ngô Ngôn nhìn động tác đỡ eo của cô.
"Đúng vậy, 3 tháng." Minh Minh thuận miệng vui đùa nói.
Đi làm, tan tầm, về nhà, ngoại trừ thỉnh thoảng đi dạo phố xem phim thì cuộc sống của cô mấy năm nay vẫn luôn đều đơn điệu như vậy, cô không bao giờ ngờ rằng, với cái tính lười biếng của mình mà cũng có một ngày sau khi tan tầm sẽ chui vào một chiếc siêu xe màu đen đi làm nghề tay trái.
Mà cái nghề tay trái kia tên là —— đào tạo và huấn luyện một người đàn ông trưởng thành tiếp xúc với phái nữ một cách bình thường cho đến khi chủ động phát sinh quan hệ tình dục.
Cô là huấn luyện viên kiêm đồ dùng dạy học.
———————————————
@ Tiểu kịch trường:
Minh Minh: Ưm, ưm... A... Nhẹ chút, nhẹ chút, bác sĩ, đau đau đau đau đau...
Hoa Vân Lâu: Cậu có phản ứng.
Hàn Duật: Ừm.
Hoa Vân Lâu: Thật dễ nghe.
Hàn Duật:...
Hoa Vân Lâu: Về sau phát sóng trực tiếp cho cậu xem, hay là quay video lại rồi gửi cho cậu?
Hàn Duật: Cậu có thể thương xót tôi, không nói lời nào có được hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.