Vương Võ Thần Kiếm

Chương 2: Tranh Luận

Bạch Tử Ân

14/10/2021

Ngồi bên cạnh Mặc Nhi là một nam hài anh tuấn thân hình hắn cao hơn Lôi Trác một chút, chân mày dậm mắt to, chỉ là trên trán lộ ra sự âm lãnh.Lôi Trác đương nhiên nhận ra người này, hắn chính là Minh Hạo thà thiếu gia của gia tộc Thiên Minh. Thiên Minh Hạo (Minh Hạo hay Thiên Hạo đều là tên gọi khác).

Bởi vì trước khi chết Lôi Trác đã dùng toàn lực linh hồn của mình để chuyển kiếp cũng vì vậy mà từ lúc sinh ra linh hồn đã bị tổn hại không còn được nguyên vẹn cũng vì vậy mà tốc tộ tu luyện luôn chậm hơn những người khác, cũng chính vì thế mà luôn bị người khác coi thường. Nhưng bù lại kinh nghiệm trước khia vẫn có thể giúp hắn có thể đứng trên dĩnh cao của đại lục này thêm một lần nữa.Mặc Nhi cảm thấy ánh mắt Lôi Trác có chút khác thường, đồng tử thâm sâu lộ ra tinh thần sáng chói, trong lòng Mặc Nhi có chút nghi hoặc. Lúc này, ánh mắt Lâm Đạo sư trên bục giảng đảo qua người Lôi Trác những hài tử mười ba mười bốn tuổi này, bất kỳ có hành động gì đều không thoát khỏi mắt nàng, phải biết rằng, nàng là Đại Đấu Sư, ánh mắt của nàng cự kỳ nhạy cảm, dù là con chuột đang chạy cách đó vài trăm mét cũng có thể nhất thanh nhị sở.Thân phận Mặc Nhi cao quý, là cáu gái của tộc trưởng gia tộc Mặc gia Mặc Diệp. Đạo sư hai tay ôm ngực, nhàn nhạt nói:

- “Hai năm tiếp theo, các ngươi sẽ là đệ tử của ta, tuy Viện trưởng đã nói mọi người đều bình đẳng, nhưng ta không thể không nói cho các ngươi một hiện thực tàn khốc, trên thế giới này không tồn tại sự ngang hàng!”

Thanh âm Lâm Đạo sư có chút bén nhọn, giống như đao sắc, nặng nề đâm vào trong lòng tất cả đệ tử. Tất cả đệ tử dưới đài đều yên lặng nghe, không ai nói chuyện.

- “Đợi các ngươi trưởng thành, rời khỏi học viện, các ngươi sẽ hiểu lời ta nói. Ngang hàng chỉ là lời nói láo các đại nhân an ủi các ngươi thôi, các ngươi không thể lúc nào cũng sống trong mộng tưởng!”

Ánh mắt đạo sư từ trên cao nhìn xuống các đệ tử:

-" Bốn mươi ba người các ngươi, có bình dân đệ tử, có thế gia đệ tử, tuy khởi đầu giống nhau, nhưng thân phận và địa vị lại cách biệt. Ta hy vọng các ngươi tự biết lấy mình, cư sử đúng mực! Bình dân mãi là bình dân, các ngươi cơ bản không thể trở thành quý tộc, đừng mơ tưởng bay lên đầu cành làm phượng hoàng. Coi như là trong quý tộc, cũng có chế độ đẳng cấp sâm nghiêm, không thể vượt qua.”

Dưới ánh mắt lăng lệ của Đạo sư, một số đệ tử quần áo lam lũ cúi đầu, mà Minh Hạo cùng mấy thế gia đệ tử lại ưỡn ngực, khóe môi lộ ra nụ cười đắc ý. Chỉ có Lôi Trác khuôn mặt có chút thay đổi rồi nhếch miệng cười.

- Đạo sư, ta có thắc mắc!. Lôi Trác bỗng nhiên lên tiếng nói.Tất cả đệ tử đều yên lặng, Lôi Hoàng cắt ngang vào lúc này, làm đạo sư vô cùng khó chịu, nàng hừ lạnh một tiếng nói:

- Vấn đề gì? đạo sư lênh tiếng hỏi lại.

- vừa nãy đạo sư nói Bình dân mãi là bình dân, cơ bản không thể trở thành quý tộc, vậy không biết đạo sư đã từng nghe nói qua cái tên Hạo Thiên người đã tiến cấp Đấu Thần hay còn gọi là Hạo Thần chưa? Lúc trước chẳng phải ngài cũng xuất thân từ thường dân sao? Lôi Trác bình thảng nói. Nghe vậy không ít người xôn xao nghị luận. Đạo sự tức giận muốn thổ huyết, Lôi Trác lại nói tiếp :

- đó là ví dụ rất rõ ràng, bất kể là đệ tử thế gia, hay là đệ tử bình dân, tiềm lực tương lai là vô tận, trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền.

Đạo muốn bạo phát, gia hỏa Lôi Hoàng này thật quá ghê tởm, bắt lấy nhược điểm trong lời nói của nàng mà công kích không ngừng, thực là trong mắt không có tôn trưởng! Đạo sư lạnh lùng nhìn Lôi Trác hừ một tiếng rồi lên tiếng:

- “Ăn nói hàm hồ, ngươi cho rằng nói vậy, là có thể cải biến hiện thực tàn khốc sao? Ngươi chỉ nhìn thấy vinh quang của vị đấu Thần đó, lại không thấy có bao nhiêu kẻ đến cuối đời vẫn chỉ tầm thường. Đừng nói đến đại đấu sư ngay Đấu Giả cũng không đến. Ta cũng muốn xem thiên phú của ngươi là thế nào!”



Lâm Đạo sư cúi đầu lật xem quyển sách da dê trong tay, sau khi xem, chế nhạo cười nói:- “Lôi Trác , cấp bật Nguyên khí bốn bật, chỉ bằng thiên phú của ngươi, đời này chỉ tới cảnh giới Võ Giả muốn thành Võ Sư, căn bản là không thể, còn không bằng bình dân đệ tử bình thường, khó trách lại nói thế, nguyên lai là muốn che giấu nội tâm tự ti mà thôi!”. Nghe được lời của Đạo sư , một đám bình dân đệ tử đều tiếc hận nhìn Lôi Trác với tư cách người của gia tộc Mặc gia thiên phú của hắn đúng là kém nhất rồi, đời này chỉ sợ khó làm nên thành tựu gì lớn. Khóe miệng của Minh Hạo lại nhếch lên, nếu hắn biết thiên phú Lôi Trác kém như vậy, tuyệt đối sẽ không coi Lôi Trác là uy hiếp, bởi căn bản hắn không có tư cách! Thiên phú kém như vậy, chỉ xứng sinh hoạt ở tầng dưới chóp nhất Lạc Sơn Thành, mà Minh Hạo hắn, chính là người có thiên phú cao trong ngũ đại gia tộc, Lôi Trác lấy gì so với hắn?Nếu ko phải vì Mặc Nhi , hắn đã chả tới cái lớp này làm bạn học với Lôi Trác! Đạo sư hùng hổ dọa người nói:

- Thiên phú kém như vậy, coi như là bên trong gia tộc chỉ sợ cũng không có được bất kỳ sự coi trọng nào, vậy mà cũng dám cuồng vọng, mắt không tôn trưởng?. Lâm Đạo sư nói vậy làm cho Lôi Hoàng nhớ tới đủ thứ ở kiếp trước. Nhưng hắn bây giờ không giống vậy, hắn có tự tin cường đại, sẽ có một ngày, hắn cho mọi người hiểu, hắn sẽ đạt đến cảnh giới mà mọi người khó mà tưởng nổi!Nếu đã phục sinh trở lại, vậy phải làm cho thật đã. Khiến cho mọi người cảm thấy ngoài ý muốn, Lôi Trác bị đạo sư cười nhạo cũng không lộ ra vẻ xấu hổ, ngược lại ánh mắt kiên định nhìn Lâm Đạo thanh âm mạnh mẽ nói:

- Đão sư, ngươi có phải hay không nghĩ, lực lượng thiên phú của một người không quyết định tương lai của một người? Dùng tính cách thấp kém của ngươi, nhất định sẽ tìm mọi cách nịnh bợ những đệ tử có thiên phú tương đối cao, mà đối với đệ tử có thiên phú hơi thấp, lại không chút keo kiệt trào phúng! Bề ngoài nói một đống đạo lý lớn nhìn như chính xác, nhưng thật ra là để che giấu nhân cách ti tiện của mình mà thôi!

Nghe được lời nói của Lôi Trác, đạo sư tức tới méo mặt, nàng chưa từng gặp qua đệ tử nào lại dám công nhiên chống đối nàng, hơn nữa lời Lôi Trác nói, lại chọc trúng nội tâm đen tối của nàng, làm nàng thẹn quá hóa giận, nhịn ko được mắng to:

- Hỗn xược, ngươi cho mình là ai, lại dám dạy dỗ lại ta.

Lôi Trác khinh thường nhếch miệng nói:

- Ta vì mình có một đạo sư như thế mà cảm thấy xấu hổ. Ta dám khẳng định, rất nhiều bình dân đệ tử trong lớp này, sẽ vượt qua dự đoán của ngươi, đạt đến thành tựu không ai ngờ tới! Ngươi không biết kiên nhẫn dạy bảo bọn họ, lại dùng ngôn ngữ ác liệt đả kích niềm tin của bọn họ, thật uổng cho ngươi làm lão sư! Tuy thiên phú của ta kém cỏi, nhưng vậy thì sao? Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ đứng trên đỉnh cao của Đại Lục!

- Hắc hắc ha ha, đây là chuyện buồn cười nhất mà ta từng nghe, với thiên phú đó của ngươi, lại còn muốn đạt được thành tựu to lớn, ngươi cho rằng là nhờ vào may mắn có thể đạt được sao? Thật nực cười!

Đạo sư cười đả kích:

- Ở đây khẩu xuất cuồng ngôn!

Lôi Trác nhún vai nói:

-Ta biết trong lòng ngươi không hề để ý, nhưng một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi phải câm miệng!

- Ta không tin cái đồ cuồng vọng như ngươi có thể đạt được thành tựu gì!

Đạo sư hừ lạnh một tiếng nói. Lôi Trác nhún vai, không thèm tranh luận nữa cho dù có tranh luận nữa cũng chẳng được lợi gì đành tạm nhịn vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Võ Thần Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook