Vương Xà

Chương 22: Bước ra ánh sáng

Zen (Mikahawa.zenkura)

17/09/2013

Trong màn đêm, một người con gái thân ảnh kỳ bí, thân hình mong manh dễ vỡ uốn lượn như một con rắn múa lên điệu vũ của mình. Nhưng, điệu vũ này mang bi thương, tuyệt vọng cùng chứa đựng đầy ắp sự hận thù. Mỗi một điệu múa, mỗi một đường kiếm vung lên lại khiến cho mạch nước ngầm ở nơi đó bị hất tung lên. Mỗi khi thanh kiếm vụt qua nó có thể bổ đôi cả những giọt nước tung lên, bổ đôi những viên đá bay lên đó một cách nhẹ nhàng. Đường kiếm nhẹ nhàng, thanh thoát nhưng đầy sắc bén chém một cách dứt khoát cho thấy tâm của người dùng rất bình lặng, yên tĩnh như dòng suối chảy róc rách nơi kia. Và mỗi khi đôi mắt vô hồn kia lướt qua đâu là y như rằng nơi đó bỗng trở nên u ám, trầm buồn, vạn vật xinh tươi dù có rung động đến mức nào khi chạm vào ánh mắt của Bạch Xà đều biến sắc mà trở nên ảm đạm u buồn. Nơi đây lạnh buốt, chỉ có đá và nước nhưng cô cũng chỉ khoác trên người một lớp áo mỏng manh màu xám u ám, buồn bã mà thôi. Làn da trắng lạnh ngắt nhưng dường như cô không cảm thấy chút lạnh nào cả. Phải chăng, bởi tâm cô còn lạnh lẽo hơn nơi này? Khi cô nghỉ ngơi là lúc cả thân hình trầm mình trong làn nước lạnh, nhắm mắt, cô để mặc cho thân hình kia trôi bồng bềnh vô định. Để cho làn nước lạnh thấm ướt quần áo mình, thấm qua da chảy vào trong từng mạch máu đông cứng của mình rồi thấm dần, thấm dần vào sâu trong tim. Mọi thứ cứ như vậy ngày qua ngày trôi qua rồi lại đến tiếp diễn một cách cố định theo một quy luật bất thành văn. Nơi đây, không có ngày cũng chẳng có đêm, bởi nó là nhân tạo hoàn toàn chỉ có đá, và nước từ con suối chảy qua, còn chẳng có bất cứ sự sống nào khác cả. Đặc biệt, ta chưa bao giờ nghe thấy cô mở miệng nói gì cả, gương mặt lúc nào cũng chỉ một sắc thái, cho dù ngã tới bật máu, thương tới đau buốt cũng không phát ra một tiếng rên đau. Cô làm cho người ta cảm tưởng rằng cô đã chết và chỉ còn lại thân xác cùng bộ não còn hoạt động một cách máy móc mà thôi. Linh hồn thực sự đã bị nhấm chìm theo nỗi đau cùng dòng máu kia mà chìm vào trong bóng tối của đau thương rồi.

* * *

MỘT NĂM SAU:

“CẠCH”

Cánh cửa gỗ đóng im lìm một năm trời sau bao nhiêu ngày tháng chờ đợi đã nặng nề mở ra. Một thân ảnh nhẹ nhàng lướt qua, mái tóc dã dài tới ngang lưng, tóc mái dài che đi gương mặt và ánh mắt vô tình mà cố ý ẩn giấu. Mỗi bước đi của cô nhẹ tựa mây, lặng tựa gió, bước từng bước tới đối diện với người con trai mặc đồ trắng ngồi lặng lẽ ở ghế chờ đợi cô một năm qua. Một năm cô ở trong đó cũng là một năm mà anh ngồi ở chiếc ghế này chờ đợi; chưa một lần rời khỏi gian phòng mang tên “tầng dương” này. Chiếc ghế này là chiếc ghế duy nhất mà lúc đó biến mất trong mọi thứ của ngôi nhà Vương Xà mà anh đã bỏ lại; chiếc ghế của bang chủ bang Vương Xà. Đây không phải là chiếc ghế đơn, quyền quý như những chiếc ghế của các vị bang chủ khác mà nó là một chiếc ghế đôi dành cho không chỉ bang chủ mà cả phó bang chủ ngồi. Nó nhằm nói lên rằng dù là bang chủ, hay phó bang chủ thì chức vụ, quyền hành đều ngang nhau bởi họ chính là Song Xà của thế giới ngầm. Họ đều có đủ sức mạnh, trí tuệ, khả năng, quyền lực để lật đổ bất cứ ai chống lại họ, muốn lật đổ họ mà thôi.

Cô bước tới, bàn tay hơi gầy chìa ra nắm lấy bàn tay anh đưa tới. Anh nắm lấy tay cô, hôn nhẹ lên đó, dịu dàng như ngày xưa mà nói với cô rằng:

_ Chào mừng em đã trở lại _ Anh một năm qua dù đã ẩn mình nhưng lo lắng và thời gian đã biến đổi anh. Nó khiến gương mặt anh trở nên già dặn hơn, bất cứ ai nhìn vào đều thấy anh đã là một người đàn ông trưởng thành, từng trải chứ không còn là một người con trai mang trong mình đầy hoài bão như trước nữa.

Anh đứng dậy, ôm lấy cô vào lòng, siết chặt khiến cho thân hình cô khẽ run nhẹ lên. Đáp lại anh là bàn tay cô siết chặt lấy áo phía sau tấm lưng vững chắc kia. Từng ấy đã đủ để cho anh hiểu những lời nói không thành mà cô muốn anh hiểu. Kéo cô ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc ngày xưa, để cô như những ngày trước dựa vào vai anh, lôi một chiếc hộp nhỏ ra đặt vào tay cô, anh nói:

_ Anh nghĩ thứ này sẽ giúp em.

Cô không nói gì, nhìn chăm chú vào chiếc hộp rồi mở ra. Trong đó là một chiếc nhẫn bằng bạc trắng đặc biệt, hình như được anh đặt làm cho mình. Anh cầm lấy, đeo vào ngón tay áp hút, nơi đó hằn lên hình con rắn uốn lượn màu đỏ như nói lên sự ngự trị của chủ nhân nó trong trái tim cô là tình yêu là đau đớn dày vò không bao giờ có thể thay đổi được. Chiếc nhẫn có ba khớp nối theo đốt ngón tay của cô, vừa giúp cô che đi hình xăm đó mà vẫn chuyển động được bình thường không gặp chút khó khăn chở ngại nào cả. Màu bạc tượng trưng cho cái tên Bạch Xà, chiếc nhẫn không hoa văn, chỉ có duy nhất một hình chữ thập giá nhỏ ở đốt cuối cùng mà thôi. Nó như một phong ấn mà anh tạo nên để khóa đi ký ức đau buồn kia của cô, xóa đi những giọt nước mắt từng rơi, xóa đi nỗi đau đã từng trải qua một năm trước vẫn còn âm ỉ tới tận bây giờ. Làm ra chiếc nhẫn này, anh làm người ta không thể hiểu được anh có mục đích gì. Là bảo vệ tình yêu đó của cô hay là xóa nhòa đi ký ức bi thương vừa yêu vừa hận của cô với thứ mang tên “tình yêu” kia nữa.

_ Cám ơn anh._ Phải mất một lúc lâu sau cô mới lên tiếng. Giọng nói hơi nghẹn ngào chứa đựng cảm xúc không thể diễn thành lời của mình. Nhưng cảm xúc này lại không thể thoát ra thành lời, bởi lẽ nó đã bị bịt kín như chính hình xăm ẩn phía sau chiếc nhẫn bạc lạnh kia rồi.

Rướn người, cô hôn nhẹ lên má anh như muốn chuyền cho anh cảm giác không thể diễn tả như xưa của mình. Cuối cùng, sau tất cả thì nơi bình yên nhất của cô vẫn là nơi đây: trong vòng tay che trở của anh. Cô biết, không thể yêu, không có quyền dựa dẫm, không được yếu đuối nhưng cô có quyền một lần đón nhận tất cả nhưng thứ này chứ? Anh cũng hôn nhẹ lên trán cô, ân cần và dịu dàng như bảo bọc một viên ngọc xinh đẹp, dễ vỡ vậy. Viên ngọc đó đã từng một lần vỡ tan rồi, anh đã bán đi mọi thứ của mình và dùng hết thời gian còn lại để lắp ráp lại từng mạnh vụn một nên anh không thể làm rơi một lần nữa. Nếu không, nó nhất định sẽ vỡ vụn theo gió mà biến mất trong đêm đen mất.

_ Anh! Em muốn làm nhiệm vụ _ Cô nói, giọng nói kiên quyết.

Nhìn cô, anh khẽ thở dài. Anh biết rằng cuối cùng có thể nào cô cũng sẽ nói như vậy mà. Đứa nhỏ này mục đích sống duy nhất giờ đây chính là có trả thù và trả thù mà thôi. Cô đang bước vào con đường mà trước kia Độc Xà đã từng đi qua, nhưng cô đẩy mình lún sâu vào nó hơn Độc Xà. Nếu như Độc Xà uất hận anh vì giết gia đình mình đến mất hết lý trí thì Bạch Xà lại từng chút từng chút tổn thương bản thân mình khi hận Huyết Xà đã phản bội lại niềm tin, tình yêu của cô. Anh tự hỏi, liệu có hay không ngày cô có thể quay trở lại bước như Độc Xà? Chạm tay vào gương mặt của cô, làn da mịn màng nhưng lạnh ngắt không có một chút độ ấm nào. Cái này có lẽ là do thứ anh đã đưa cho cô và nó đã biến cô thành người băng như thế này. Một năm qua, cô kiên quyết theo đuổi nó, bất chấp bao nhiêu máu rơi, bất chấp cứ ngã xuống ngất đi rồi lại tỉnh dậy mà điên cuồng luyện. Đã từng có lúc máu từ mắt lại khẽ chảy nhưng rồi ngay lập tức khô lại và biến mất. Anh gạt đi tóc mái xõa xuống dưới mặt cô, che khuất đi đôi mắt to, đen nháy nhưng giờ đây nó vô hồn, không chút anh sáng nào len lỏi vào được cả. Anh tự hỏi rằng, còn đâu rồi những ánh sáng lấp lánh ngàu xưa kia; còn đâu bầu trời đầy ắp trăng sao mà ngày xưa anh luôn yêu thích đó. Anh tự hỏi: Có phải anh đã tự tay hủy đi thứ ánh sáng đó hay không? Lồng ngực anh ánh lên nỗi đâu nghẹt đến khó thở, nó nén lên ngực anh vô vàn thứ áp lực khiến cho anh phải gồng mình chịu đựng, chống đỡ. Nhưng anh biết, những gì anh chịu đựng còn chưa bằng người nào đó phương xa đang phải khốn cùng. Buông tay, siết chặt thành nắm đấm, xoay người, anh gọi:

_ Joker, Tứ Thần!

Từ trong bóng đếm, bước ra là năm thân ảnh mặc áo đen. Họ bước tới, ánh mắt đều dồn về phía cô đang ngả người vào ngồi cạnh anh. Không một lời nói nhưng họ đều đồng thanh quỳ rạp xuống đất chào:

_ Chủ nhân.

Lời nói chứa đựng sự xúc động, đau xót và nhớ nhung sau một năm xa cách. Một năm qua không ai nhìn thấy cô, sau bao nhiêu chuyện, kể từ ngày đó, họ đã phải tự nhủ rằng họ đã mất đi cô rồi, ít nhất là linh hồn của cô dường như đã không còn tồn tại. Con người, sống mà mất đi cảm xúc thì khác gì đã chết rồi, bộ não có hoạt động cũng chẳng sưởi ấm được con tim đập yếu ớt kia. Còn tim đập vang lên những nhịp đập cũng không thể chữa lành vết thương nơi ruột gan quằn quại đau đớn kia được.

Bạch Xà nhìn họ, gật đầu một cách máy móc. Cô biết cảm xúc trong cô có nhưng một năm qua sống với đá vô tình, nước lạnh, gió mênh mang đã khiến cho gương mặt cô đông cứng, trái tim cô bị nhốt trong một khối băng vĩnh cửu rồi. Thấy vậy, anh cũng chỉ thở dài nói:

_ Nhiệm vụ lần này không dễ chút nào. Ngược lại rất nguy hiểm, nhất là đối với một cô gái như em. Vốn dĩ anh định làm nhưng nếu em muốn thì có thể nhận. _ Anh nói, đưa cho cô một tập hồ sơ.

Trên tập hồ sơ này kẹp một bức ảnh cũ của một chàng thanh niên lúc ấy chừng mười tám tuổi đang nhếch môi cười khẩy. Đuôi mắt anh ta dài, ánh mắt ngang tang mà hống hách như thách thức tất cả bất kể là cuộc sống khắc nghiệt này. Nhìn xuống dưới là tên, tuổi và đặc biệt là phần tiền án tiền sự của người này. Anh ta bị tống vào tù từ năm mười tám tuổi do rất nhiều tội danh khác nhau. Đặc biệt hắn rất được nhà nước “ưu ái” chuyển thẳng vào nhà giam của chính phủ, gắn mắc tội phạm nguy hiểm chứ không phải là trại cải tạo hay nhà tù thông thường. Chính vì vậy, hắn luôn được các cai ngục chăm sóc cẩn thận.

_ Giết hắn? _ Cô ngước lên nhìn Hắc Xà.

_ Không, anh muốn em đưa hắn ra khỏi ngục _ Anh lắc đầu, cười nói.

Cầm lấy tập hồ sơ về người này ở trên bàn. Anh lấy một tờ giấy trong số những tờ giấy khác giơ lên cho cả cô cùng Tứ Thần và Joker thấy. Anh nói:

_ Cậu ta có thứ chúng ta cần sau này.

Cô nhíu mày, nhìn vào tờ giấy nhưng vẫn không rõ lắm. Những tờ giấy sau đều là những tội trạng to, bé dài dằng dặc của hắn từ lúc mười lăm tuổi đến lúc mười tám tuổi khi bị bắt vào tù. Trong ba năm, mà tội trạng của tên này còn nhiều hơn mấy lần những tên già biến thái, kinh tởm mà cô từng giết qua nữa. Đều như nhau, có thứ gì khác đâu mà khiến cô phải chú ý chứ. Không giết hắn thì thôi chứ tại sao lại tha cho hắn, mà hơn thế nữa là còn muốn cô cứu hắn ra khỏi ngục tối kia?

_ Em biết lí do thực sự hắn bị tống vào nhà tù quốc gia là gì không? Chỉ với cái tội trạng cướp của giết người kia trong tuổi mười tám của hắn là không thể bị tống vào nới này đúng không? Bởi vì thứ hắn cướp không phải là mấy thứ là những thứ vật chất tầm thường mà đó là tài sản được lấy từ máu và nước mắt của người dân. Đặc biệt, người hắn ta giết ngược với ta lại cũng như ta đó chính là những tên viên chức máu lạnh đàn áp, bòn rút sức lao động của người dân đến cùng kiệt. Chính vì lẽ đó, hắn bị bắt và bị chuyển thẳng vào ngục giam quốc gia không cần xét xử lần nào bởi chúng sợ nếu cậu ta tẩu thoát được chắc chắn sẽ trả thù và mục tiêêu ám sát chính là họ chứ không phải ai khác.

_ Ừm, không tồi _ Cô khẽ gật đầu, cảm thán.

Tứ thần và Joker cũng hưởng ứng như vậy, người con trai không phải tầm thường chút nào. Một mình có thể vừa là cướp lại vừa ám sát các viên chức chính phủ luôn được bảo vệ chặt chẽ quả không thường. Làm được vậy, hắn cần phải có tài lực, trí óc rất cao mới đủ khả năng vượt qua các vòng vây phức tạp kia.

_ Vậy, tại sao anh ta lại bị bắt ? _ Thanh Long hỏi.

_ Phản bội, bẫy và tình yêu _ Hắc Xà liếc nhìn Bạch Xà rồi nói.

Hai chữ “tình yêu” và “phản bội” đã đánh thẳng vào tâm cô và cũng khiến Tứ Thần cùng Joker sững người. Họ hiểu rất rõ thứ này là gì và ảnh hưởng tới người họ gọi là chủ nhân tới mức nào. Dù thời gian có qua bao lâu thì từ này cũng như là một xô nước muối hất vào trái tim chưa bao giờ lành vết thương kia của cô. Tất cả đều ái ngại thay cô nhưng cô cũng chẳng phản ứng gì cả. Hắc Xà thấy Bạch Xà không có biểu hiện gì khác lạ, anh cũng hiểu được rằng cô đã dần chai lì với thứ đó rồi chứ không còn như xưa nữa; anh nói tiếp:

_ Bạch Xà, Tứ Thần, Joker lần này đi không hề đơn giản chút nào đâu. Ta cho tất cả đi chỉ để cứu một mình anh ta thôi không phải là không có lý do. Bạch Xà, em biết cậu ta chính là CIA, cậu ta biết mặt em nên tốt nhất đừng để gây sự chú ý cho tới khi thoát được khỏi nơi đó. Còn Tứ Thần, Joker tuyệt đối không được hành động… cho dù... Bạch Xà có xảy ra chuyện gì… _ Càng nói về phía sau Hắc Xà bỗng dưng nói chậm lại nhưng rồi rốt cục cũng nói ra.

_ Chuyện này… _ Tứ Thần và Joker lên tiếng không phục. Việc này họ làm sao có thể đồng ý được chứ. Nơi đấy là đâu? Họ hiểu rõ hơn hết nhà ngục quốc gia cũng như chính là nơi giam giữ gì thối nát nhất và cũng là nơi tất cả có một thứ khát vọng về dục vọng cao nhất. Lũ đấy nhìn thấy con gái chính là như một lũ hổ vồ mà không cần biết cô ta là ai, huống chi Bạch Xà nhà họ xinh đẹp, quyến rũ động lòng người như thế này chứ. Bảo họ không được hành động khác gì bảo họ tự hủy hoại đi chủ nhân của mình chứ. Họ sinh ra và được cho khả năng tới tận bây giờ là để bảo vệ cô chứ không phải để nhìn cô bị những lên bẩn thỉu kia chạm vào mình.

_ Em đã biết _ Bạch Xà đứng dậy bước đi trước ánh mắt không cam lòng của Tứ Thần và Joker.

Nhìn bóng dáng Bạch Xà lẻ loi, đơn côi bước đi, Hắc Xà lại xót xa. Anh đã không thể hiểu hết được cô và cũng không đủ khả năng bảo vệ cô nữa rồi. Anh biết, kể từ ngày nhìn cô cuộn mình trong đau đớn, không ngăn được Huyết Xà phản bội là lúc anh thất bại hoàn toàn rồi. Anh nhìn về phía cánh cửa nối liền giữa hai gian phòng âm và dương; nơi bên kia giờ đã thành một bãi hoang tàn, đổ nát đất đá, anh khẽ nói:

_Bạch Xà sẽ biết tự bảo vệ mình.

Anh biết là vậy nhưng cũng chẳng ai có thể biết trước được thứ gì cả. Cuộc sống này, nếu có thể biết trước được mọi thứ thì Bạch Xa đã không bị đẩy đến mức đường cùng như ngày hôm nay rồi. Anh không thể bảo vệ được cô, cô chỉ có thể bảo vệ mình và đối mặt tất cả. Đã biết từ rất lâu rằng anh giờ chỉ là một người vô dụng nhưng anh vẫn phải bước. Bước đi những bước trên con đường chông gai kệ cho chân chảy máu, mặc cho đau đớn để trả lại cuộc sống cho Bạch Xà sớm nhất có thể… Đó không phải là cứu vãn mà là tâm nguyện cuối cùng của anh mà thôi; tâm nguyện nhỏ nhoi của một người anh đã luôn làm những việc sai trái.

TRẠI GIAM QUỐC GIA:

Đất nước, thế giới càng ngày càng phát triển thì cũng đồng nghĩa với việc phạm nhân là những thanh thiếu niên trẻ tuổi cũng càng ngày càng nhiều và nó gia tăng một cách chóng mặt. Những năm gần đây, trại giam đón lượng thanh niên lớn bị khép tội giết người man rợ cũng rất cao. Những bản quyên án đẫm máu, những án tội tanh mùi máu và tàn nhẫn khiến cho các quản ngục cũng càng ngày càng phải đề cao cảnh giác đối với những tên sát nhân này. Lí do họ giết người có rất nhiều như cách thức họ áp dụng để đẫm mình trong máu tươi nhưng lý do thực sự để họ làm thế lại khiến cho người ta mông lung không rõ ràng và cảm thấy buồn cười với lý do không thiết thực đó. Nhưng, tất cả đều phải chấp nhận không có cách nào khác để từ phủ định vấn đề này.

Ngày hôm nay, trại giam chuyển tới năm người liền cùng một lúc. Trong đó, bốn tên là trong nhóm thanh thiếu niên đánh nhau giết người trả thù rồi dẫn đến đánh chém giết luôn cả gia đình người đó. Chúng giết người dã man, tay, mặt, chân, toàn thân người ta đều có thể ngửi thấy mùi máu trên người chúng. Khi động vào chúng, người ta còn ngại sẽ vấy bẩn tay mình bởi mùi máu tanh nồng kia cơ. Gương mặt chúng điển trai nhưng tâm hồn lại máu lạnh, vấy bẩn; trái tim không có độ ấm khiến cho ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm làm người đứng gần vừa thấy ghê sợ lại ghê tởm.

Người còn lại là một cô gái: xinh đẹp, quyến rũ, đặc biệt hơn hình xăm chạy thẳng khắp thân người khiến cô gây chú ý và nhấn mạnh nét đẹp đôi chân thon dài của cô. Lâu lắm rồi, nhà tù này mới chuyển tới một cô gái mà lại còn là một cô gái xinh đẹp tới nhường đó. Tuy nhiên, khi đọc tới tội trạng của cô ta lại khiến cho nhiều tên quản ngục ở đây phải nhăn mặt nhíu mày. Họ tự hỏi rằng: cô có phải là con gái hay là một ác quỷ mà có thể giết lắm người và còn giết tới mức man rợ như vậy nữa. Chết trong tay cô đều là những cái đầu đáng giá bạc triệu chứ đâu có đùa được. Đã làm được đến mức này rồi lại để bị tống vào đây thì coi như là đẩy chính thân mình vào địa ngục rồi còn đâu…

_Thật đẹp…

_ Nhìn là muốn…

_ Cô ta sẽ là của ai đây?



_ Chắc sẽ xảy ra một cuộc đổ máu mất!



Những tiếng bàn tán, xì xào, tiếng cười hềnh hệch xen lẫn những tiếng gào rú của những tên tù nhân khi thấy Bạch Xà bị đưa vào khiến người ta có cảm giác ghê tởm. Chúng chẳng khác gì những con thú dữ đang động dục cả. Chỉ nhìn thôi cũng đủ kinh tởm. Tứ Thần nhìn lũ đó bằng ánh mắt lạnh lùng, trong thâm tâm gần như muốn mổ sẽ chúng ra làm nghìn mảnh nhỏ vậy. Còn Bạch Xà vẫn vậy, những thứ đó dường như một chút cũng chẳng lọt vào tai cô. Bộ dạng lạnh lùng, ánh mắt vô cảm; trong mắt cô chúng xuất hiện dường như chỉ là những tên đười ươi, khỉ, vượn,… đang gào rú thứ tiếng mà cô không hiểu theo một bầy đàn mà thôi.

Phía đằng xa…

_ Thật đẹp _ Một người con trai ngồi trên chiếc ghế dài phủ một tấm da trên bãi đất cao nhô lên ở phía sân, hai bên hắn là hai cô nàng ôm chặt lấy hai cánh tay hắn mà nụng nịu:

_ Kida, anh cũng mê cô ta sao? _ Một cô cọ người vào tay hắn, người đàn ông này tên Kida.

_ Anh đừng như mê cô ta bỏ tụi em nha, em sẽ buồn lắm đó _ Một cô khác thì giả vờ buồn bã dựa vào ngực hắn.

Hắn quay lại, nhìn hai cô nàng lẳng lơ bên cạnh mình mỉm cười. Nâng cằm cô gái bên trái mình, nói:

_ Cưng à! Đừng ghen tỵ vậy chứ? Anh khen hình xăm trên chân cô ta đẹp mà thôi cưng. _ Hắn nhếch môi, đặt một nụ hôn lên môi cô ta.

Hai cô gái lần lượt được hôn, cười khanh khách thích thú ôm lấy hắn sung sướng. Nhưng những cô nàng chỉ có thân hình mà không có trí não này hoàn toàn không thể đoán biết được hắn đang nghĩ gì. Nhìn người con gái đang bước chân vào cánh cửa ngục giam kia, hắn nghĩ: “Đẹp ư? Cái gì càng đẹp càng nguy hiểm càng chết người mà thôi”. Tiếng cười vang xa tới tận chỗ Bạch Xà đang đứng đó nhưng cũng không có ai dám cả gan trách móc anh kể cả quản ngục. Dường như, nhà tù này có những luật bất thành văn mà không ai biết cũng không ai rõ. Họ – những tên tử tù này đáng bắn chết ngàn lần nhưng thay vì cho chúng chết nhẹ nhàng lại giam chúng nơi đây vĩnh viễn để thời gian ăn mòn chúng, để chúng tự thanh toán lẫn nhau. Tuy nhiên, thứ tù đầy ải này cũng có một nhược điểm chính là vì chúng có giết thêm người cũng chẳng sao cả nên quản ngục thường mắt điếc tai ngơ khi nhìn chúng đánh giết lẫn nhau hàng ngày. Tất cả đều một mắt nhắm, một mắt mở, kể cả quản ngục đến tù nhân.

Trại giam ở nơi đây, nơi giam nam và nữ chỉ chắn nhau bằng một hàng rào sắt thép gai lỏng lẻo mà bất cứ lúc nào những tên trong người đầy dục vọng không thể giải thoát đều có thể trèo qua dễ dàng. Ngoài giờ phải lao động, ngủ nghỉ thì giờ ăn và giờ hoạt động tất cả nam cùng nữ đều được sinh hoạt chung một nơi. Chính vì vậy, cứ đến những giờ này ngày nào Bạch Xà cũng bị quấy rối. Cho dù cô đã im lặng tránh né chúng bao nhiêu lần đi nữa thì lại càng là lý do khiến cho chúng túm lại trêu đùa cô như thú vui nhiều hơn.

_ Chết tiệt _ Thanh Long từ phía xa nhìn Bạch Xà bị trêu đùa không khỏi tức giận. Với một người điễm tĩnh như cậu lại tức giận ra mặt như vậy thì có thể thấy Bạch Xà được cậu coi trọng ra sao. Lý do cậu yêu quý Bạch Xà không phải vì cô là chủ nhân mà còn một lý do hết sức đặc biệt khác nữa. Đó là một sự phó thác, thay thế.

_ Bình tĩnh đi _ Bạch Hổ vỗ vai Thanh Long khuyên nhưng từ ánh mắt đến gương mặt cậu đều tràn ngập sự giận giữ đang cố kìm nén đến đỉnh điểm.

_ Thật sự không thể hiểu nổi vì sao Bang chủ lại để chị ấy hành động một mình như vậy chứ? _ Huyền Vũ bất mãn nói.

_ Đừng lo, hắn sẽ không để chúng làm gì quá đáng với phó bang đâu_ Chu Tước đứng dựa vào bức tường cạnh đó, khoanh tay điềm tĩnh nói. Ánh mắt anh liếc nhìn người đàn ông ngồi cách rất xa Bạch Xà kia. Bàn tay Chu Tước siết chặt lại. Nếu thực sự hắn dám để Bạch Xà chịu thương tổn gì ở đây thì chính tay cậu sẽ giết chết hắn đầu tiên không cần phải nghĩ.

Thanh Long, Huyền Vũ, Bạch Hổ ngước nhìn người con trai ở phía xa kia. Vào đây một thời gian dài nên họ cũng đủ thời gian để có thể quan sát được mọi thứ. Có thể dễ dàng nhận ra ở đây có một người mà không có bất cứ tên tội phạm nào gây sự cả cả. Và hắn chỉ hằng ngày ngồi trên bãi đất đó vui đùa ngả ngớn với những đứa con gái rẻ tiền mà thôi. Hắn đã không buông thì tuyệt nhiên không có bất cứ ai dám động vào người của hắn. Hắn đã muốn thì nhất định sẽ có đồ dâng tới tận miệng hắn. Có thể nói chính xác hắn như một vị vua ở nơi kẻ mạnh thì sống mà kẻ yếu thì chết này…

_ Hắn… _ Bạch Hổ dè chừng nhìn người đó. Hắn nhìn ngả ngớn nhưng thực chất là một tên cực kỳ khó đoán.

_ Nhìn kìa… _ Huyền vũ hét lên chỉ về phía Bạch Xà phía xa đầy lo lắng.

Tứ Thần ngay lập tức hướng theo đó và tim cùng lúc đánh “thịch” một cái. Bạch Xà bị hai tên to con nhất ở đây vây quanh trong một góc tường. Đầu chúng cạo trọc, cả người xăm trổ những hình thù bừa bãi xấu xí chẳng theo quy luật nào cả. Theo những gì Tứ Thần để ý thấy thì ngoài người kia ra thì hai tên này chẳng sợ bất cứ ai. Chúng là anh em song sinh và cũng là hai tên đầu đảng chuyên bắt nạt tù nhân khác cùng cưỡng hiếp các cô gái ở đây. Và cũng vì hắn chưa bao giờ thèm để ý đến những việc mà hai tên này làm, hoàn toàn không có ý không đồng ý mà hai tên này càng trở nên hống hách, ghê rợn khiến ai cũng phải sợ.

_ Em gái, tụi này để ý em từ ngày vào luôn rồi nhé. Em nên cảm thấy vinh dự và ngoan ngoãn đi theo bọn anh _ Một tên nâng cằm Bạch Xà lên, ngả ngớn thở ra những lời nói hôi thối của mình.

Bạch Xà ngẩng lên, nhìn hai tên đó, đôi mắt vô hồn không chút cảm xúc nào, cô cố gắng né tránh bàn tay bẩn thỉu của chúng. Nếu như bình thường, những tên này dám dùng thứ gì chạm vào Bạch Xà thì cô sẽ không chần chừ mà hủy đi thứ đó rồi. Nhưng lời nói của Hắc Xà còn văng vẳng trong đầu cô nhắc nhở cô không được động thủ tránh động đến bọn cai ngục cùng CIA đến đây. Cô muốn tránh chúng nhưng thân hình to lớn của hai tên chặn lại cô như hai bức từng thành sừng sững không thể nào di chuyển cũng như vượt qua được cả khiến cho Bạch Xà bị áp đảo hoàn toàn. Bình thường, cô chỉ cần dùng một chút khả năng “vô hình” của mình là có thể thoát khỏi nanh vuốt lũ sói đói này nhưng với hai tên này cô lại không tìm ra lối thoát nào cả…

_ Tránh! _ Bạch Xà lạnh lùng nói.

Đây có lẽ là lần đầu tiên cô mở miệng từ ngày bước vào đây đến giờ. Chính vì vậy, phản ứng của cô như vậy khiến chúng càng cảm thấy hứng thú hơn; dã thú bao giờ cũng thích vờn con mồi của mình trước khi ăn ngấu nghiến nó. Cả hai nhìn cô, giọng nói lạnh nhưng trong khiến cho chúng càng cảm thấy thú vị mà cười khả ố với nhau. Rồi, một tên vuốt má cô, hắn nhìn Bạch Xà trong ánh mắt không hề che dấu dục vọng nói:

_ Em thật sự khiến cho người ta muốn được cưng chiều thật nhiều đó.

Bạch Xà trừng mắt lên nhìn hắn, ánh mắt vô hồn thể hiện rõ sự tức giận đang không thể kìm nén được nữa. Cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên có ai đó dám động đến Bạch Xà chứ đừng nói vuốt má cô. Ngoài người cô hận thấu xương cùng Hắc Xà và chị gái mình ra thì kẻ động vào cô dù chỉ là vô tình đều có kết cục là “chết”. Gương mặt cô tối sầm lại, môi mím chặt kìm nén cảm giác muốn giết chúng, bàn tay siết chặt lại ngăn cảm giác giận dữ ngày một dâng trào đến đỉnh điểm. Bạch Xà – cô đang cố nén nhịn cảm giác muốn giết người …

_ Lũ khốn _ Thanh Long muốn mặc tất cả lao lên nhưng lại bị Chu Tước giữ lại.

_Đừng có hồ đồ, Bạch Xà đã phải chịu đựng đến mức này thì đừng phá hủy tất cả mọi nỗ lực nín nhịn của chị ấy _Chu Tước ánh mắt đầy tức giận nhưng vẫn ngăn cản Thanh Long. Cậu ngước ánh mắt nhìn về phía Bạch Xà đang bị lũ tù nhân giở trò. Bỗng dưng, Chu Tước nhếch môi cười, ánh mắt cậu cũng dịu lại nói:

_ Bình tĩnh đi, sự việc đâu còn có đó. Phó bang sẽ không sao đâu.

A………A………..A…….

Lời nói của Chu Tước vừa dứt thì một tiếng hét vang lên. Quay lại, Tứ Thần thấy hắn đang đứng chắn trước mặt Bạch Xà và bẻ ngoặt cánh tay dơ bẩn của tên kia chạm vào mặt Bạch Xà.

_ Mày… _ Tên kia trừng mắt nhìn hắn.

_ Muốn gì? _ Hắn buông tay tên kia ra, đẩy lùi tên đó về phía sau. Hẳn bẻ khớp tay. Ánh mắt lạnh chiếu thẳng về phía hai tên kia.

Hai tên nhận ánh mắt nó liền nín bặt, mồ hôi bất giác xuất hiện trên trán, lưng có cảm giác ớn lạnh. Chúng không làm gì được đành tức giận quay lưng bỏ đi. Không phải tự dưng chúng không dám đánh lại hắn mà chúng là một trong số tất cả những người ở đây đều không dám chống đối chứ đừng nói là đánh lại hắn.

Vì sao ư? Vì hắn chính là Kida.

Kida là ai?

Kida chính là tù nhân vào tù trẻ nhất ở đây. Mười tám tuổi đã được bước vào đây, mười lăm tuổi đã biết cầm giao giết người, mười bảy tuổi đã có đủ khả năng và tố chất ăn cắp cùng giết những bị quan chức cấp cao. Và từng ấy tuổi để sống sót qua bao nhiêu năm trong ngục tối này trừ phi Kida có thể lên làm King mà thôi. Kida chắc chắn đã phải đánh thắng cả trăm con người mới có thể đứng được nơi đây như vậy.

_ Tin đồn quả không sai _ Chu Tước nhếch môi, thích thú nói.

_ Tin đồn? _ Bạch Hổ quay lại, khó hiểu nhìn Chu Tước.

_ Mười tám tuổi mới vào bị đàn áp làm nô lệ cho chúng. Hai năm sau, hai mươi tuổi, hắn có thể chấp hơn năm thằng cùng lúc và hơn hai mươi thằng lần lượt lên đánh. _ Chu Tước cười. Hắn – Kida chính là một con quái vật đội lốt người thực sự. Hắn có thể sánh ngang với Hắc Xà và cũng chẳng kém người mà cậu ngưỡng mộ bao nhiêu cả. Nếu không phải vào tù sớm, nếu được sống trong một môi trường đủ để tôi luyện tử tế, Chu Tước tin bọn cảnh sát không thể dễ dàng bắt được Kida như vậy đâu.

Đấy chính là tất cả lý do giải thích tại sao Kida như một ông hoàng ở nơi đây. Bởi hắn từ mấy năm trước đã trở thành vị vua bất khả chiến bại nơi đây, chưa ai có thể đánh gục được, kể cả là người mới hay kẻ cũ. Lý do chỉ có vậy, đơn giản thế thôi nhưng thực sự để có người làm được nó thì gần như chẳng có ai cả. Trước khi hắn vào, nơi đây hỗn loạn không một tôn ty trật tự; khi hắn bước chân vào, nơi đây là nơi đồi bại nhất cũng là nơi phân rõ đẳng cấp nhất. Nhà tù này, đã giúp hắn tôi luyện nhiều thứ và thứ nhất chính là quyền năng hắn mang trong người; quyền năng bất khả chiến bại.

Kida ôm lấy Bạch Xà trước sự chứng kiến của tù binh khác để khẳng định chủ quyền của mình đối với cô cũng như muốn cảnh cáo bất cứ kẻ nào dám động vào cô – người con gái anh đã chọn. Xong, hắn khẽ thì thầm vào tai cô:

_ Phó bang, Kida tôi rất vui được gặp cô.

_ Buông ra, không đừng trách tôi _ Bạch Xà vẫn đứng đó, im trong vòng tay hắn nhưng lời nói lạnh lùng phát ra từ miệng cô khiến hắn phải buông tay ngay lập tức.

Hắn giơ hai tay lên chịu thua. Cô gái này đúng là không thể nào động vào được. Cô đến đây gần hai tuần nhưng dù biết mặt hắn nhưng cũng không tới chào mà ép buộc hắn phải ra mặt trước mới chịu. Quả thực, hắn không biết được rằng là cô quá đa nghi hay ngang bướng, tự cao nữa. Bạch Xà – người con gái này đúng như lời nói hắn từng nghe trước kia rằng không thể đùa cợt được. Dường như nơi cô có thứ gì đó còn hơn anh tưởng tượng rất nhiều và có thứ gì đó không đúng với anh nghĩ.

_Đi thôi _ Kida mỉm cười, bước đi. Theo sau anh là Bạch Xà cũng nhẹ nhàng từng bước di chuyển. Vì bước chân cô quá nhẹ nên anh tưởng rằng cô không theo mới quay lại nhưng lại bắt gặp một gương mặt không biểu cảm. Gương mặt đó khiến anh không thích và hơi ngạc nhiên bởi lẽ nhưng gì anh được nghe thì Bạch Xà được kể đó không có như thế này…





Những ngày tiếp theo, dù có không muốn không thích nhưng Bạch Xà vẫn rất ngoan ngoan sắm vai người tình mà Kida đã đưa cho cô. Trở thành người tình trong ngục tối cho Kida đồng nghĩa với việc được bảo vệ nhưng ngoài ra cô lúc nào cũng phải bên hắn, đi theo hắn mọi lúc mọi nơi trừ những lúc bị giam và làm việc lao động của tù nhân ra. Và có khác nữa là trừ phi Bạch Xà chủ động chạm vào người hắn còn không hắn tuyệt đối không được chạm vào người cô dù bất cứ lý do gì đi chăng nữa. Nếu không, hắn sẵn sàng ăn dao của cô cùng ánh mắt lạnh buốt muốn đông cứng người khác. Lãnh một lền vết dao khứa ngay cổ tay mình khi vô tình chạm vào khiến hắn làm gì cũng phải cẩn thận. Có lẽ, đây là lần đầu tiên trong đời hắn phải khổ sở vì một cô gái như vậy. Hơn nữa, sự gần gũi giúp họ bàn về việc tẩu thoát dễ hơn nhưng gần gũi của hắn chính là không được đụng chạm chỉ có thể cho người ngoài nhìn vào là hắn đang thì thầm lời yêu thương gì đó vào tai cô mà thôi. Một tháng là giới hạn mà Hắc Xà đặt ra, cả hai không thể chỉ ngồi đây ngắm nhìn cảnh vật nhàm chán trong nhà tù không lối thoát này. Cả Kida cũng biết rằng đã đến lúc anh bước ra ánh sáng để làm công việc của mình rồi. Anh vào đây, sống ẩn giật hơn bảy năm qua thế là quá đủ. Đã đến lúc anh phải tạm biệt nơi nghỉ dưỡng này để ra chiến trường thực sự thôi…!



_ Chủ nhân! _ Tứ Thần xuất hiện, họ cúi chào Bạch Xà và tặng cho Kida ánh mắt không mấy thiện cảm.

_ Xong rồi chứ? _ Bạch Xà hỏi.

_ Dạ. Tất cả đã sẵn sàng _ Thanh Long nói.

_ Ừm, báo với Joker chuẩn bị đi. Đêm mai tất cả chúng ta sẽ ra ngoài _ Bạch Xà gật đầu bằng lòng.

_Chậc, có cần nhanh vậy không? _ Kida tặc lười chán nản. Dù muốn ra nhưng hắn vẫn còn lưu luyến mà tận hưởng thêm thời gian ở nơi đây. Dù sao hắn cũng đã gắn bó với nơi đây bảy, tám năm chứ có ít ỏi gì đâu. Gần như một phần ba cuộc sống của gắn là ở nơi đây rồi, có nên nói là quê hương thứ hai không nhỉ?

Bạch Xà nghe vậy ngước lên nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng lướt qua hắn. Cô xoay người bước đi không quên bỏ lại câu nói:

_ Anh có thể ở lại.

ĐÊM HÔM SAU:

Đêm đen của bóng tối, ánh sáng của trăng sao, một tiếng còi hú lớn báo có tù nhân vượt ngục. Tất cả các quản ngục đều khẩn trương, tập trung lực lượng đông nhất để bắt tên tội phạm ngu ngốc nào có ý định tẩu thoát. Máy bay, chó săn, quản ngục mang súng đều đuổi theo hình bóng tên tù vượt ngục mặc áo đen phía xa. Đèn máy bay trực thăng chiếu xuống thẳng đầu tên tội phạm mang áo tù A – 419, mã số áo của Kida. Hắn lao mình như điên về phía hàng rào sắt, vượt qua các bụi cỏ, mặc cho cỏ quất mạnh vào chân vẫn lao như con thiêu thân. Mặc kệ tiếng loa báo cảnh cáo, Kida vẫn chạy và chạy; hắn chạy không cần biết gì cả; sải bước chân dài cứ thế lao đi vun vút trong màn đêm…

Ở một nơi khác, trong ngục một mảng yên tĩnh, chỉ có lác đác vài quản ngục ở lại. Hai bóng người một cao một thấp đi song song với nhau nhỏ giọng nói chuyện:

_ Này, đi như thế này không sợ bị bắt sao? Cô có biết là nếu bị tóm thì sẽ không có cơ hội ra lần nữa không? _ Tên con trai phía sau nhỏ giọng nói như sợ bị mình to tiếng sẽ khiến cho bọn quản ngục nghe thấy vậy. Tuy nhiên, miệng hắn nói ra những điều lo sợ nhưng mặt hắn lại chẳng có chút sợ hãi nào cả. Bước chân hắn theo cô vẫn đều đều từng bước một.

Đúng lúc đó, cả hai chạm mặt ngay phải một tên quản ngục đang đi về phía đó. Hắn sững người lại. Tên quản ngục đang định hét lên thì…

“ Hự…”

Khi hắn chưa kịp biết làm thế nào thì thanh kiếm ánh bạc không biết cô mang bên mình lúc nào đã xuyên qua cổ họng của tên kia khiến tên đó chỉ có thể trợn mắt mà nhìn cô chứ không thể hét hay làm bất cứ hành động gì khác. Ánh mắt lạnh lùng vô cảm, đường kiếm xuyên thẳng dứt khoát, hành động của cô làm hắn không khỏi phải nuốt nước bọt. Hắn tự hỏi: Cô có thực sự là con gái sao? Bàn tay hắn bất giác sờ lên cổ mình thầm nhủ với bản thân tốt nhất là không nên chọc ghẹo cô, không chắc cái cổ này của hắn cũng không giữ được.

Tai phone cô đeo có tiếng lo lắng của ai đó hỏi, sau khi trấn an người bên đầu dây cô đồng thời cất thanh kiếm đi cô quay phắt lại, ánh mắt lạnh liếc nhìn hắn. Đôi lông mày nhíu lại, xoay người đi tiếp cô lạnh lùng nói:

_ Anh có thể quay lại, tự nhốt mình vào tù và mục rữa ở trong đó.

_ Chậc, em chẳng dễ thương chút nào cả. _ Người đó tặc lưỡi, sải những bước chân dài theo cô. Anh tự hỏi, vì sao đáp lại anh luôn là sự lạnh lùng của cô?

Ngoài kia rất ồn ào và ầm ĩ với tiếng chân chạy, tiếng chó sủa, tiếng người chỉ đạo. Mọi thứ dường như gấp gáp lại vội vã mà cũng rối tinh lên. Những tên ngục tù nhìn về phía ánh sáng hắt vào cửa sổ chớp nhoáng chỉ khẽ thở dài mà thương tiếc cho kẻ vượt ngục nào kia mà thôi. Bởi lẽ, bao năm qua cũng đâu ít kẻ muốn được tự do, muốn thoát khỏi đây nhưng rốt cục làm gì có ai thoát được khỏi cái nơi tối tăm, ẩm thấp không bao giờ thấy ánh sáng ngày mai này. Người mới vào thì thấy lạ, thầm cổ vũ người kia tự do để mình tiếp bước nhưng những kẻ đã ở đây lâu, coi đây là nhà chỉ biết thở dài cho số phận của người kia. Có lẽ, chúng không biết rằng nếu dám vượt ngục thì cũng nên chuẩn bị cho việc bị đánh cho đến chết đi sống lại, què cả hai chân chỉ có thể lết bằng nửa thân trên. Tội phạm nhiều, tinh vi nhưng nơi đây cũng được trang bị những thiết bị công nghệ tân tiến nhất, hàng rào giữa nhà tù và thế giới bên ngoài rất chắc chắn, đội ngũ chó săn đều được tôi luyện tốt nhất. Vậy tự hỏi, liệu có cách nào có thể thoát được đây?

_ Đã thoát _ Một giọng nói lạnh vang lên bên đầu dây kia của mic. Người con trai khẽ nhếch môi, gương mặt non choẹt được màn hình máy tính chiếu sáng, bàn tay lướt trên phím máy tính làm vài động tác. Cậu bấm mic, chuyển kênh không báo:

_ Rút lui.

Tiếp theo sau đó, đám quản ngục chạy tới nơi cũng lúc tên vượt ngục chạy đến bên hàng rào sắt rồi tự dưng gục xuống. Tất cả cũng đi theo đều sững lại, tất cả đều ái ngại tên tù vượt ngục này sẽ làm trò gì quá đáng bởi cái tên Kida chính là tên không bình thường nhất trong số những đứa không bình thường ở ngục tối này. Cuối cùng, một người dũng cảm bước lên, sờ vào người hắn ta nhưng rồi lập tức gương mặt trở nên tái nhợt. Tên đó từ từ quay lại, lắp bắp nói:

_Bị lừa rồi… đây là búp bê hình người…

Lúc bấy giờ, tất cả mới sững sờ. Màn đêm chính là cách ngụy trạng hoàn hảo nhất cho tội phạm. Khi chúng phát hiện ra thì cô – Bạch Xà và hắn – Kida đã ở cổng chính và đường hoàng bước ra khỏi ngục rồi chứ chẳng cần trốn chui trốn lủi ở nơi nào cho mệt cả. Đúng phong cách của Vương Xà, luôn làm gì cũng rất nhanh, gọn, nhẹ nhàng nhưng bước đi và ra vào luôn dùng cửa chính mà đường hoàng đi chứ không cần như kẻ cắp, kẻ trộm chọn nơi bẩn thỉu, cùng đường mà đi làm gì cả.

_ Chủ nhân _ Ngũ Tướng Không Ngai đã đợi nơi cổng chính từ lúc nào. Bên cạnh họ là chiếc xe đua màu đen tuyền, không biển không nhãn hiệu cúi đầu chào Bạch Xà.

Nhìn sự xuất hiện của Ngũ Tướng Không Ngai, ánh mắt Bạch Xà không khỏi dấy lên rung động nhưng rồi cô cũng chỉ gật đầu. Cô quên mất rằng thời gian họ đi và phải về đã qua từ lâu lắm rồi, hiện tại họ ở đây cũng là đúng thôi không có gì lạ cả. Có lạ cũng là cô đã quên mất nhiều thứ quan trọng rồi. Họ về từ lâu, về và chứng kiến đầy đủ những ngày tháng cô đau khổ nhất nhưng cô không biết mà thôi. Cô nhốt mình trong phòng tối, hơn một năm liền mới gặp lại nhau có nhiều cung bậc cảm xúc của cả cô cả Ngũ Tướng Không Ngai không thể nói bằng lời được. Ngũ Tướng Không Ngai lấy chiếc xe này chính là dành cho Bạch Xà. Nó hợp với Bạch Xà từ tính cách đến phong cách nên họ tin chắc rằng vào tay cô nó sẽ phát huy được tối đa khả năng của mình thay vì để ở bảo tàng siêu xe kia trưng bày. Họ muốn nói nhiều điều nhưng cuối cùng Kil chỉ có thể đại diện nói một câu:

_ Chủ nhân, đây là quà tặng chúng em tặng cho chị.

Bạch Xà gật đầu, nhận chìa khóa từ tay Kil rồi kéo Kida lên xe phóng đi. Cánh cửa trại giam ngay lập tức bị bom đánh nổ, đổ rầm xuống mù mịt khói bụi. Chiếc xe ở giữa khói bụi, đất đá mà lao đi ẩn mình vào trong màn đêm trước ánh mắt ngỡ ngàng của lũ cai ngục vừa chạy tới.

Cùng lúc đó, bóng của Ngũ Tướng Không Ngai mờ dần rồi biến mất sau lớp bụi mù. Tứ Thần cũng vô thanh vô thức biến mất khỏi nhà tù. Họ để lại phía sau mình một vài cái xác tại nơi ngục tối này. Đó chính là cái giá phải trả cho việc chúng dám đắc tội với chủ nhân của họ thì chỉ có thể nhận án tử hình mà thôi; chết chỉ có thể là trước hay sau. Án tử hình này không quá nặng nề như những tên ngày trước nhưng cũng đủ dấy lên một trận ồn ào trong ngục tù và làm lũ quản ngục tái mặt sợ hãi.

_ Chiếc xe thật đẹp, nhưng cô làm ơn chạy chậm một chút được không? _ Kida nói. Gương mặt hắn hơi tái, hắn cảm tưởng là thức ăn hắn ăn đêm qua đang muốn dội ngược đi lên mất rồi.

Chiếc xe mà Ngũ Tướng Không Ngai lấy về cho Bạch Xà không đơn giản chỉ là một chiếc xe đua tầm thường mà nó là chiếc xe trị giá nhất và có mã lực lên tới một nghìn. Để đạt được tới một nghìn mã lực thì chẳng có chiếc xe nào làm được ngoài nó cả. Ngay cả đến trực thăng cũng chưa chắc đã đuổi kịp được với vận tốc lên tới một nghìn mã lực của nó. Vận tốc càng lớn, người ngồi trong xe cũng phải chịu áp lực mạnh nên Kida không quen đương nhiên cảm thấy chóng mặt. Bạch Xà quay lại nhìn hắn, nhấn ga mạnh hơn khiến chiếc xe càng phóng đi nhanh như tên lửa lao trên đường. Không bật đèn pha, chiếc xe dựa vào ánh sáng mờ ảo của trăng và sao mà lao về phía trước tiến thẳng đến mật đạo của Vương Xà.



TRỤ SỞ CẢNH SÁT QUỐC GIA:

_ CÁI GÌ CƠ? Kida chạy thoát? _ Một người đàn ông trung niên, gương mặt già nua đầy giận giữ đập tay cái “rầm” xuống bàn hét lớn.

Hơn bảy năm qua ông nhốt được hắn, ngoài mấy vụ ẩu đã đánh nhau ra thì hắn là phạm nhân duy nhất không có ý định tẩu thoát khỏi nhà tù này. Vậy mà, bây giờ hắn lại hành động, không những vậy hắn còn dễ dàng qua mặt tất cả các cai ngục rồi tẩu thoát nữa chứ. Đã thế, ngoài chiếc cổng chính bị phá hủy toàn tập, vài cai ngục bị giết thì hắn biến mất đến một chút dấu vết cũng không có. Hắn như bốc hơi hoàn toàn trong không khí vậy. Cái gai trong mắt các doanh nhân, quan chức cấp cao và đến cả chủ tịch hội đồng cấp cao giờ đã thoát ra được rồi. Ông quả thực không biết phải ăn nói với họ ra làm sao đây.

_ Bộ trưởng, ngài có chuyện gì vậy ?_ Một người con trai khá trẻ nhưng đã được đeo quân hàm cấp cao, gương mặt thanh tú bước vào nhìn thấy ông giận dữ liền hỏi.

Ông ta tức giận, vứt tập hồ sơ dày cộp trên bàn về phía cậu. Cậu cầm lấy, mở ra xem. Đầu tiên là tên Kida đầu đảng, rồi đến gương mặt bốn người con trai biến mất đêm đó, cuối cùng là gương mặt cô gái. Chưa kể, trong ngày hôm đó chiếc xe đua độc nhất một nghìn mã lực cũng không cánh mà bay mất không ai hay biết gì, camera cũng không quay lại được bất cứ hình ảnh nào. Vỗn dĩ chiếc xe này là tuyệt mật, được bầy trong triển lãm như chiếc xe đua bình thường khác mà thôi. Bởi lẽ, cho dù có là một tay đua có hạng đi chăng nữa thì việc điều khiển được một nghìn mã lực của chiếc xe có rất ít tay đua có đủ khả năng này; nó không hề dễ một chút nào. Tuy nhiên, thứ chàng trai chú ý không phải là những thông tin đó mà là việc khác. Hình ảnh cô gái với đôi mắt vô cảm lạ lùng nhưng gương mặt hết sức quen thuộc này khiến anh phải nhíu mi. Ngẩn lên, nhìn vị cảnh sát già anh nói:

_ Đây là… Cô ấy là Bạch Xà. _ Người con trai xoay bức ảnh chụp từ hồ sơ của nhà tù chuyển vào cho ông xem. Tuy đã hóa trang, tuy có thay đổi nhưng anh tin là đúng cô.

_ Bạch Xà? _ Ông ta cũng sững lại.

Hai người nhìn nhau một lúc không ai nói gì. Sau cùng, ông cảnh sát già khẽ bóp trán đau đầu. Một năm qua Bạch Xà gần như im hơi, lặng tiếng; bang Vương Xà cũng bị phá hủy thành một đống đổ nát khiến cho ông cũng tưởng rằng cô đã chết rồi và bang Vương Xà đã dần bị diệt vong và thôn tính như lời đồn. Nào ngờ, hóa ra Vương Xà, Bạch Xà chỉ là âm thầm thực hiện kế hoạch khác mà thôi. Ông quá coi thường sức sống của Vương Xà cũng như Bạch Xà rồi. Ông nói:

_ Thái Duy, nhiệm vụ lần này cậu hãy nhận đi. Bắt Kida về cùng Bạch Xà.

Ngần ngừ suy nghĩ gì đó trong thoáng chốc nhưng cuối cùng anh cũng đồng ý. Bước ta ngoài, ngước lên trời xanh, anh khẽ nói:

_ Một năm rồi nhỉ… Bạch Xà!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Xà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook