Chương 2: Ngũ tướng không ngai
Zen (Mikahawa.zenkura)
17/09/2013
“Người là tướng, những vị tướng uy quyền
Ta là tướng, những vị tướng không ngai”
_Bang chủ, phó bang chủ! _ Năm người gập mình cúi chào.
_Được rồi, ở đây không có người lạ, không cần phép tắc quá đâu. Gin, Lin, Zin, Rin không bị thương gì chứ?_ Bạch Xà phẩy tay quan tâm hỏi.
_Dạ, không sao ạ _ Kil bước lên nói.
_Ngồi đi _ Hắc Xà nói.
Đợi năm người yên vị trên ghế rồi Hắc Xà mới hỏi. Giọng nói anh tuy không quá lạnh lùng nhưng vẫn mang uy quyền của một vị bang chủ :
_Sao rồi? Các ngươi đi điều tra về lão Tam bên bang “Hổ Long” có thông tin gì?
_Dạ, có ạ. Lão ta hiện đang nắm toàn quyền quản lý “Hổ Long” . Sau khi lão Nhất chết và lão Nhị bị bọn cớm tóm ạ _ Kil nói.
(cớm: cảnh sát nhé =)) )
_ Tụi em điều tra được vụ của lão Nhất và lão Nhị đều có lão Tam đứng phía sau. Dù lão không trực tiếp làm nhưng đều là do thủ hạ những người quen làm cho lão. Có lẽ lão muốn chiếm giữ chức vụ bang chủ bang Hổ Long _ Gin tiếp lời.
_ Ồ! Thú vị nhỉ? _ Bạch Xà khẽ cười – một nụ cười mang đầy sự chết chóc.
_Phó bang, bang chủ. Hai người định như thế nào ạ? Lão cũng đã tuyên bố để khẳng định vị thế của mình trong bang rằng sẽ đạp đổ Vương Xà của chúng ta đầu tiên. Chắc chắn lão ta có kế hoạch gì đó rồi ạ _ Kil lo lắng nói.
_Tụi em cũng nghe nói lão ta định hợp tác với Hắc Hổ. Trên danh nghĩa là buôn bán vũ khí nhưng em không tin chúng chỉ đơn giản là hợp tác buôn bán vũ khí không thôi đâu ạ. Lão ta lên vị trí bang chủ bang Hổ Long quá dễ dàng nên em tin chắc chắn lão đã chuẩn bị mọi thứ rất lâu từ trước rồi ạ _ Rin đưa ra những suy nghĩ sắc sảo của mình.
_ Em nghĩ chỉ chừng mấy ngày nữa lão ta dám đánh thẳng vào Vương Xà lắm ạ. Chỉ cần lão hợp lực đủ các bang thì lão không ngần ngại dẹp bỏ cái gai trong mắt lão nhanh nhất đâu ạ _ Kil nói chắc nịch, không phải là một lời nói mà là một lời khẳng định.
_Ừm, vậy thì…. _ Bạch Xà bỏ lửng câu nói, đánh mắt sang anh trai ngồi bên cạnh mình.
Hắc Xà khá trầm ngâm như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
Phải, chuyện Hổ Long nhắm vào giệt trừ Vương Xà vốn không phải là chỉ mới ngày một ngày hai, nhưng Vương Xà đâu phải là một bang bình thường chứ. Dám tuyên bố như thế này thì có thể chắc chắn một điều rằng lão Tam – con cáo già đầy mưu mô xảo trá này đã hoàn tất kế hoạch của lão nên mới dám mạnh mồm tới vậy. Một bang Hổ Long thì chắc chắn không dám đối đầu trực diện với Vương Xà nhưng mười bang như bang Hổ Long thì chắc chắn Vương Xà sẽ bị đe dọa…
Bắt gặp ánh mắt Bạch Xà, đôi mắt to tròn tinh anh đang nhìn mình đầy ẩn ý, Hắc Xà đọc được ý nghĩ trong ánh mắt đó của Bạch Xà, biết cô em gái của mình muốn làm gì và cũng là cách là Vương Xà luôn làm. Đó không phải một cách tệ nhưng lần này lại khá mạo hiểm nhưng lại không thể không thử…. Đúng là Bạch Xà – một con rắn mưu mô, quả không hổ danh em gái anh vì quả thực anh cũng đã nghĩ tới phương án ấy. Khẽ thở nhẹ một cái, anh nói:
_Được rồi, các ngươi nghỉ ngơi đi. Cũng đã mấy ngày đi suốt rồi. Đợi mai tính tiếp.
_Dạ!
Năm người đứng dậy cúi chào Bạch Xà và Hắc Xà rồi xoay người bước đi về phòng mình nghỉ ngơi để chuẩn bị cho cuộc chiến mới – một cuộc chiến đẫm máu của sự âm mưu, tình ái còn chờ ở ngày mai.
Không gian trong phòng chìm vào yên lặng, hai con người trong phòng đều theo đuổi ý nghĩ riêng, suy nghĩ riêng, toan tính riêng nhưng đều hướng về mục tiêu phải dẹp bỏ bây giờ: bang Hổ Long. Khẽ lắc nhẹ ly rượu đỏ sánh như màu máu trong tay mình, Bạch Xà nói:
_Em biết anh nghĩ gì, nhưng không còn cách nào khác cả. Nếu ta không đánh cược thì ta sẽ chết trước.
_Ừ, anh nghĩ cũng chỉ còn cách đó chúng mới sợ được _ Hắc Xà trầm ngâm, khẽ gật đầu.
_ Ừm, anh yên tâm đi. Hắn có cả đội quân đấy nhưng là đội quân đầu rỗng có làm gì được đâu mà. Song Xà cùng Ngũ Tướng Không Ngai là đủ để đạp đổ chúng rồi_ Bạch Xà vươn vai, nghiêng người nằm xuống gồi đầu lên chân Hắc Xà.
_ Ừ_ Hắc Xà mỉm cười, nhẹ vuốt má Bạch Xà.
_ Mệt quá, em ngủ đây…._ Bạch Xà nói xong dụi dụi mặt vào người anh tìm một tư thế thoải mái rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Con người thường làm việc vào ban ngày và nghỉ ngơi vào ban đêm nhưng làm cái nghề này thì lại ngược lại. Bởi lúc bóng đêm buông xuống mới mà lúc để họ ngụy trang tốt nhất hành động. Nhưng với Hắc Xà và Bạch Xà hay tất cả mọi người trong bang Vương Xà thì chỉ cần có việc là bất kể ngày hay đêm đều tự đặt mình ở trạng thái tốt nhất làm việc với tần suất cao nhất có thể để hoàn thành. Và chỉ khi xong việc họ mới nghỉ một ngày dài lấy lại sinh lực.
Hắc Xà nhìn Bạch Xà, anh khẽ mỉm cười, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô. Với anh, cô là người rất quan trọng với anh, người anh muốn dùng cả cuộc đời này để bảo vệ và tạ lỗi với cô….
ĐÊM HÔM SAU:
Trên nóc nhà của bang Hổ Long có bảy bóng đen đứng đó, tà áo bay phấp phới trong cơn gió lạnh quất vào người hòa cùng màn sương đêm lạnh lẽo. Người ta nhìn thấy dưới ánh trăng đó là một người con gái xinh đẹp khẽ nở nụ cười lạnh lẽo không phù hợp với gương mặt kia lắm nhưng mang đến một điềm báo không lành và một người con trai đẹp không kém mang trên mình bộ đồ trắng với ánh mắt còn lạnh và âm u hơn băng dưới vực sâu thẳm – một đôi mắt mà khiến bất cứ ai cũng phải sợ, không đoán biết được….
Chỉ một cái liếc mắt ám hiệu giữa hai người, không một tiếng nói chứ không nói tới tiếng động nào trong không trung thì cả sáu thân ảnh nữ kia đã biến mất trong màn đên chỉ còn lại người con trai mặc đồ trắng bạc lẻ loi, cô đơn như ánh trăng khuyết trên trời kia….
Lúc đó, phía bên trong tòa nhà của Hổ Long lại rất ầm ĩ với tiếng chửi bới, đổ vỡ chứ không tĩnh lặng đến đáng sợ như bên ngoài kia…
“CHOANG…..”
_Đúng là một lũ ăn hại. Tao nuôi chúng mày để làm kiểng hết à mà có mỗi việc như thế làm cũng không xong…???
Người đàn ông trung niên với bộ râu quai nón rậm rạp, ánh mắt hung tợn ngồi trên chiếc ghế mạ vàng lấp lánh khắc hình một hổ một rồng kia đang đầy tức giận ném chiếc ly mình cầm trong tay vào thẳng mặt tên đang run sợ quỳ rạp bên dưới kia.
_Lão Tam, xin người hãy bớt giận ạ. Quả thực bọn chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng không tài nào trà trộn vào bang Vương Xà được ạ. Các anh em vào trong đó xong không bao giờ trở ra được nữa luôn ạ _ Tên kia run rẩy giải thích.
_ Hừ, làm sao có chuyện chúng biết được chứ? Vương Xà trong bang sở hữu cũng ít nhất hơn nghìn người cơ mà. Là các ngươi quá ngu ngốc thì đúng hơn. Đừng có già mồm!!! _ Lão ta giận giữ rít lên, tay siết chặt ly rượu mới cầm .
_ Dạ thưa, tôi đã cử người giỏi nhất ở bang ta rồi ạ, là sát thủ được ta đào tạo từ bé. Cậu ta giỏi không chỉ về ám sát và còn cả ngụy trang nữa nhưng cậu ta vào bang còn chưa được một ngày thì đêm đó chúng tôi đã thấy xác của cậu ta được treo ở cửa sau bang ta ạ.
Tên kia vội vã giải thích và hắn không khỏi rùng mình khi tưởng tượng lại cảnh tượng mình nhìn thấy đêm đấy. Khi hắn thấy thì tên kia đã bị treo ngược trên cành cây, môi thâm tím, mắt trợn ngược, chân tay đều vị bẻ gẫy từng khớp một….. Và …. Và đặc biệt là trên người hắn có vô số những vết rắn cắn cùng với vết đóng giấu đỏ thẫm đã nguội lạnh bằng sắt nung hiện hình gia huy của Vương Xà….
Quả thực Vương Xà khó xơi hơn lão tưởng. Lão đã tập hợp được hơn mười bang muốn chống đối, lật đổ Vương Xà. Phần thắng của lão hiện giờ là 90% rồi nhưng với lão thế là chưa đủ… Lão muốn mình phải nắm trong tay hắn 100% chiến thắng cơ. Chính vì vậy lão mới cho người trà trộn vào Vương Xà để làm tay trong cho lão, giúp lão đánh úp Vương Xà từ ngoài vào trong và từ trong ra ngoài. Nhưng dường như việc này khó hơn lão tưởng mà còn khiến lão bị thất thu bởi lão đã mất không ít những sát thủ giỏi khi vào bang Vương Xà và trở ra chỉ còn lại một cái xác bị tàn phá tới mức lão nhìn cũng phải ghê sợ.
_Lão gia, ngài bình tình. Hãy thưởng chút rượu này xem sao _ Một giọng nói ngọt ngào và cung kính vang lên bên tai lão.
Là một người hầu nhưng cô ta lại trẻ và đẹp với gương mặt tựa như tiên nữ giáng trần. Mái tóc đen ngắn ôm lấy gương mặt, đôi mắt to tròn màu hổ phách cùng nụ cười ngọt ngào đẹp như hoa tiến về phía lão. Cô ta mặc mình bộ đồ đen với chiếc quần đùi ngắn ôm sát lấy cặp chân thon dài. Chiếc áo lửng ôm lấy khuôn ngực đầy đặn và khoác ngoài là một chiếc áo lụa dài được cột dây ở phần eo che đi thứ gì đó thấp thoáng phía trong áo. Nhưng sự lấp lánh của chiếc khuyên rốn kia cũng đủ hấp dẫn lão khi nó được đặt ở cái eo thon nhỏ đầy cuốn hút kia….
_Cô là… _ Lão hỏi nhưng ánh mắt lão hau háu không rời được chiếc eo thon thả đầy quyến rũ kia.
Cô khẽ cười, cầm ly rượu trong khay lên uống cạn rồi bắt đầu từ từ đưa tay lên cởi sợi dây buộc chiếc áo choàng ở ngoài.
Hiện ra trước mắt lão là thân hình căng tràn sức sống, đầy đặn, quyến rũ, gợi cảm của cô gái ở độ tuổi trăng tròn đẹp nhất khiến lão mê mẩn. Cả cuộc đời lão gặp và chơi không ít thể loại nhưng đẹp tới mức này thì lão lần đầu chứng kiến… Là mỹ nhân mà lần đầu lão được diện kiến, khiến lão say đắm….
Sững người, lão đang định vươn tay chạm vào vòng eo đê mê kia của cô, lão nổi lên cơn ham muốn điên cuồng nhưng lão lại không thể chạm vào khi đập vào mắt lão, ở chiếc eo mà lão mê mẩn kia là hình xăm đầu một con rắn màu trắng đang thè lưỡi của mình ra, ánh mắt hoang dại, thân hình nó uốn lượn quanh đùi cô đầy quyến rũ, mời gọi…. Hình săm này làm lão liên tưởng tới….
_ Bạch….. Bạch Xà….._ Lão tự dưng trở nên lắp bắp, miệng bật ra cái tên lão hận nhất….
_Chào, Lão Tam _ Cô cười – một nụ cười lạnh, ánh mắt cũng biến đổi trở nên lạnh lẽo đến lạ kỳ.
Cùng lúc đó, năm thân hình xuất hiện trong những chiếc áo choàng đen che kín người đứng phía sau Bạch Xà; lão không nhìn thấy gương mặt họ nhưng lão nhìn rõ được ánh mắt tỏa ra sát khí vây quanh người lão và cũng không biết từ bao giờ những tên tùy tùng của lão đã nằm rạp dưới đất cả. Một người trong số năm người bước tới đưa cho Bạch Xà thanh kiếm bạc rồi lại lùi về đúng vị trí mình đã đứng để tùy Bạch Xà ứng phó. Cô vừa bước về phía lão vừa nói, giọng nói lạnh giá như băng đâm thẳng vào người lão, đâm vào từng thớ thịt của lão:
_Hôm nay, Bạch Xà này mang thân mình dâng cho ngài. Nhưng chắc ngài biết chẳng ai cho không ai cái gì bao giờ nhỉ? Ta muốn một thứ từ ngài…. Chỉ một thứ thôi...
Lão nhìn ánh mắt của Bạch Xà mang ánh cười cùng sự van xin. Lão cứ nghĩ rằng cô muốn lão dừng không tấn công Vương Xà nữa liền đắc chí trong lòng. Khẽ nhíu mày, lão hỏi:
_Cô muốn gì?
_Mạng ông _ Lời nói của Bạch Xà vừa vang lên thì một con dao găm ngay vào ghế lão, và chỉ cách mặt lão chưa đầy 1cm.
Nhìn con dao găm chỉ cách cổ mình 1 cm, lão khẽ cười nhạt. Và trong một tích tắc lão vụt biến mất khỏi ghế trước mắt Bạch Xà và năm người kia. Ánh sáng của chiếc đao loang loáng trên đầu Bạch Xà cùng lời rít lên ghê rợn của lão:
_Nói lời vĩnh biệt đi Bạch Xà….. HAHAHA….
Lão phi từ trên xuống, tiếng cười man rợ vang lên khắp cả gian phòng rộng, thanh đao chém xuống như muốn bổ đôi người Bạch Xà. Cận kề cái chết, Bạch Xà một chút cũng không cử động, ngay cả năm người trong Ngũ Tướng Không Ngai cũng không hề có ý định di chuyển để cứu chủ nhân của mình mà đứng đó chống mắt ra xem….
“KENG……”
Tiếng va chạm kim loại vang lên rất lớn, thanh đao của lão Tam bị chặn lại bởi một thanh kiếm khác nhưng không phải thanh kiếm bạc của Bạch Xà mà là thanh kiếm màu đen của Hắc Xà.
Anh đã tới. Hai người lao vào giao đấu trong khi Bạch Xà vẫn đứng yên tại chỗ đấy, một chút di chuyển hay trợ giúp cũng không có. Kiếm và đao va chạm vào nhau vang lên những tiếng “chan chát” tạo thành những âm thanh đinh tai nhức óc….
Khi hai người dừng lại cũng là lúc đanh đao của lão ta bị Hắc Xà hất tung ra cắm lên trần nhà còn lão đã bị một vết thương không nhỏ ở bả vai nhưng dường như chẳng hề hấn gì đối với lão cả. Cùng lúc đó chiếc áo Hắc Xà mặc trên người “bục” một cái rách bươm lộ ra hình xăm một con rắn màu đen với đôi mắt vằn đỏ như máu trên tấm lưng săn chắc ấy….
Và còn chưa kịp thở hay nói gì thì cánh tay trái của lão đã đứt lìa. Cùng lúc đó thanh kiếm của Bạch Xà chảy dài một dòng máu đỏ thẫm nhỏ giọt xuống đất…..
_A……..A……..A…………_ Lão hét lên đau đớn, ôm cánh tay đang không nhừng chảy máu xối xả.
Nghe thấy tiếng la thất thanh của bang chủ mình thì bọn tùy tùng đã nhanh tróng xuất hiện bao vây kín căn phòng…
“BÙM”
Nhưng chúng chỉ kịp nhìn thấy bang chủ của mình đang quằn quại với cơn đau, ôm tay vật vã với đau đớn trên sàn cùng những người lạ mặt ở trong căn phòng thì một tiếng nổ lớn vang lên, cả căn phòng chìm trong khói trắng…. là bom khói….
_Bắn…. Bắn đi…. Các ngươi bắn cho ta….._ Tiếng hét của tên bang chủ vừa xen lẫn nỗi nhẫn nhịn đau đớn vừa tràn ngập sự căm phẫn.
Dù bọn tùy tùng không nhìn thấy gì bởi căn phòng mờ ảo tràn ngập khói này nhưng vì bang chủ ra lệnh nên cũng giật mình mà bắn điên cuồng khắp phòng khiến mọi đồ đạc trong phòng đều vỡ nát hết. Tuy vậy, lại chẳng ai nghe thấy tiếng kêu rên của ai bị trúng đạn cả…. Vì sao vậy?
_Dừng lại _ Tên bang chủ ra lệnh, lão thở hổn hển ôm cánh tay còn đau tê dại kia.
“KENG…..KENG….KENG…..”
Sai lầm lớn của lão chính là tiếng ra lệnh “dừng lại” đó để cho những đường gươm loang loáng mang hình hài tia sét của Vương Xà có cơ hội chém xuống người bọn tùy tùng. 1,2 ,3…. Tất cả ngã xuống, máu tươi bắt đầu chảy lênh láng dưới sàn với cùng một cách chết là chém đứt đầu…. Cách giết chết người này không phải của ai xa lạ cả mà là của chính Ngũ Tướng Không Ngai; một nhát chém sắc bén đủ để miêu tả được nội tâm của người chém….
_Hắc Xà, Bạch Xà …..chúng mày….. _ Lão tái mặt nhìn những đầu người lăn lông lốc trên sàn cùng ánh mắt hết sức vô cảm của Ngũ Tướng Không Ngai nhìn mình.
Cũng phải thôi, làm sao lão có thể tưởng tượng được rằng phó bang chủ rồi tới cả bang chủ của cả bang Vương Xà lại đi ám sát mình được chứ? Vì sao ư? Vì quân có thể chết nhưng tướng mà chết thì khác nào cả bang ấy như rắn mất đầu chứ? Đây không chỉ phó bang chủ mà cả bang chủ đi ám sát, chẳng phải mang cả bang ra đánh cược bằng mạng sống của mình sao? Càng ở vị trí cao thì việc tự mình ra tay ám sát một ai đó là càng không thể, vậy mà cả hai người người đứng đầu bang “Vương Xà” lại đi ám sát quả là không ngờ được…
Là hai con người này ngu ngốc hay là do Song Xà quá tự tin vào bản thân mình sẽ thắng tuyệt đối 100%...??
_Ngu ngốc! Lão già, muốn đánh bại tụi này thì ít nhất cũng tạo ra cái bang với phòng vệ chắc chắn một chút chứ? Lão có coi thường Song Xà này quá không hả? _ Bạch Xà khinh khỉnh nhìn lão.
_Chúng mày…._ Lão ta còn chưa kịp nói hết câu thì xuất hiện ngay trước mặt lão, đứng chắn trước mặt Bạch Xà là Hắc Xà với ánh mắt lạnh băng cùng một cái nhếch môi đầy ẩn ý.
“PHẬP”
Nhát kiếm cắm thẳng vào bụng lão không hề khoan nhượng làm lão ngã nhoài xuống đất đau đớn đến mức không thể hét lên được như lần trước. Lão đang dần dần chìm vào cõi chết….
Khẽ nở nụ cười nhạt Bạch Xà cùng Ngũ Tướng Không Ngai thu dọn đồ đạc một chút để ra về. Sau khi để thẻ bài in gia huy của Vương Xà trên tường Bạch Xà quay người bước đi .
“PẰNG…”
Tiếng súng vang lên, xé không gian lao thẳng về phía Bạch Xà trong sự ngạc nhiên của tất cả. Hắc Xà sững người rồi nhanh chóng phóng tới ánh mắt mang đầy vẻ lo lắng. Nhưng dường như không kịp và anh đứng khựng lại, còn Bạch Xà thì chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được cái lạnh sống lưng cùng một thứ mùi quen thuộc làm cô phải rùng mình. Một bóng đen xuất hiện bên cạnh cô, cánh tay mạnh mẽ bấu chặt lấy vai cô, xoay cô nhanh chóng đứng phía sau mình. Nhanh như chớp, một khẩu lục dài màu bạc được rút ra và……
“PẰNG…….”
Ta là tướng, những vị tướng không ngai”
_Bang chủ, phó bang chủ! _ Năm người gập mình cúi chào.
_Được rồi, ở đây không có người lạ, không cần phép tắc quá đâu. Gin, Lin, Zin, Rin không bị thương gì chứ?_ Bạch Xà phẩy tay quan tâm hỏi.
_Dạ, không sao ạ _ Kil bước lên nói.
_Ngồi đi _ Hắc Xà nói.
Đợi năm người yên vị trên ghế rồi Hắc Xà mới hỏi. Giọng nói anh tuy không quá lạnh lùng nhưng vẫn mang uy quyền của một vị bang chủ :
_Sao rồi? Các ngươi đi điều tra về lão Tam bên bang “Hổ Long” có thông tin gì?
_Dạ, có ạ. Lão ta hiện đang nắm toàn quyền quản lý “Hổ Long” . Sau khi lão Nhất chết và lão Nhị bị bọn cớm tóm ạ _ Kil nói.
(cớm: cảnh sát nhé =)) )
_ Tụi em điều tra được vụ của lão Nhất và lão Nhị đều có lão Tam đứng phía sau. Dù lão không trực tiếp làm nhưng đều là do thủ hạ những người quen làm cho lão. Có lẽ lão muốn chiếm giữ chức vụ bang chủ bang Hổ Long _ Gin tiếp lời.
_ Ồ! Thú vị nhỉ? _ Bạch Xà khẽ cười – một nụ cười mang đầy sự chết chóc.
_Phó bang, bang chủ. Hai người định như thế nào ạ? Lão cũng đã tuyên bố để khẳng định vị thế của mình trong bang rằng sẽ đạp đổ Vương Xà của chúng ta đầu tiên. Chắc chắn lão ta có kế hoạch gì đó rồi ạ _ Kil lo lắng nói.
_Tụi em cũng nghe nói lão ta định hợp tác với Hắc Hổ. Trên danh nghĩa là buôn bán vũ khí nhưng em không tin chúng chỉ đơn giản là hợp tác buôn bán vũ khí không thôi đâu ạ. Lão ta lên vị trí bang chủ bang Hổ Long quá dễ dàng nên em tin chắc chắn lão đã chuẩn bị mọi thứ rất lâu từ trước rồi ạ _ Rin đưa ra những suy nghĩ sắc sảo của mình.
_ Em nghĩ chỉ chừng mấy ngày nữa lão ta dám đánh thẳng vào Vương Xà lắm ạ. Chỉ cần lão hợp lực đủ các bang thì lão không ngần ngại dẹp bỏ cái gai trong mắt lão nhanh nhất đâu ạ _ Kil nói chắc nịch, không phải là một lời nói mà là một lời khẳng định.
_Ừm, vậy thì…. _ Bạch Xà bỏ lửng câu nói, đánh mắt sang anh trai ngồi bên cạnh mình.
Hắc Xà khá trầm ngâm như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
Phải, chuyện Hổ Long nhắm vào giệt trừ Vương Xà vốn không phải là chỉ mới ngày một ngày hai, nhưng Vương Xà đâu phải là một bang bình thường chứ. Dám tuyên bố như thế này thì có thể chắc chắn một điều rằng lão Tam – con cáo già đầy mưu mô xảo trá này đã hoàn tất kế hoạch của lão nên mới dám mạnh mồm tới vậy. Một bang Hổ Long thì chắc chắn không dám đối đầu trực diện với Vương Xà nhưng mười bang như bang Hổ Long thì chắc chắn Vương Xà sẽ bị đe dọa…
Bắt gặp ánh mắt Bạch Xà, đôi mắt to tròn tinh anh đang nhìn mình đầy ẩn ý, Hắc Xà đọc được ý nghĩ trong ánh mắt đó của Bạch Xà, biết cô em gái của mình muốn làm gì và cũng là cách là Vương Xà luôn làm. Đó không phải một cách tệ nhưng lần này lại khá mạo hiểm nhưng lại không thể không thử…. Đúng là Bạch Xà – một con rắn mưu mô, quả không hổ danh em gái anh vì quả thực anh cũng đã nghĩ tới phương án ấy. Khẽ thở nhẹ một cái, anh nói:
_Được rồi, các ngươi nghỉ ngơi đi. Cũng đã mấy ngày đi suốt rồi. Đợi mai tính tiếp.
_Dạ!
Năm người đứng dậy cúi chào Bạch Xà và Hắc Xà rồi xoay người bước đi về phòng mình nghỉ ngơi để chuẩn bị cho cuộc chiến mới – một cuộc chiến đẫm máu của sự âm mưu, tình ái còn chờ ở ngày mai.
Không gian trong phòng chìm vào yên lặng, hai con người trong phòng đều theo đuổi ý nghĩ riêng, suy nghĩ riêng, toan tính riêng nhưng đều hướng về mục tiêu phải dẹp bỏ bây giờ: bang Hổ Long. Khẽ lắc nhẹ ly rượu đỏ sánh như màu máu trong tay mình, Bạch Xà nói:
_Em biết anh nghĩ gì, nhưng không còn cách nào khác cả. Nếu ta không đánh cược thì ta sẽ chết trước.
_Ừ, anh nghĩ cũng chỉ còn cách đó chúng mới sợ được _ Hắc Xà trầm ngâm, khẽ gật đầu.
_ Ừm, anh yên tâm đi. Hắn có cả đội quân đấy nhưng là đội quân đầu rỗng có làm gì được đâu mà. Song Xà cùng Ngũ Tướng Không Ngai là đủ để đạp đổ chúng rồi_ Bạch Xà vươn vai, nghiêng người nằm xuống gồi đầu lên chân Hắc Xà.
_ Ừ_ Hắc Xà mỉm cười, nhẹ vuốt má Bạch Xà.
_ Mệt quá, em ngủ đây…._ Bạch Xà nói xong dụi dụi mặt vào người anh tìm một tư thế thoải mái rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Con người thường làm việc vào ban ngày và nghỉ ngơi vào ban đêm nhưng làm cái nghề này thì lại ngược lại. Bởi lúc bóng đêm buông xuống mới mà lúc để họ ngụy trang tốt nhất hành động. Nhưng với Hắc Xà và Bạch Xà hay tất cả mọi người trong bang Vương Xà thì chỉ cần có việc là bất kể ngày hay đêm đều tự đặt mình ở trạng thái tốt nhất làm việc với tần suất cao nhất có thể để hoàn thành. Và chỉ khi xong việc họ mới nghỉ một ngày dài lấy lại sinh lực.
Hắc Xà nhìn Bạch Xà, anh khẽ mỉm cười, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô. Với anh, cô là người rất quan trọng với anh, người anh muốn dùng cả cuộc đời này để bảo vệ và tạ lỗi với cô….
ĐÊM HÔM SAU:
Trên nóc nhà của bang Hổ Long có bảy bóng đen đứng đó, tà áo bay phấp phới trong cơn gió lạnh quất vào người hòa cùng màn sương đêm lạnh lẽo. Người ta nhìn thấy dưới ánh trăng đó là một người con gái xinh đẹp khẽ nở nụ cười lạnh lẽo không phù hợp với gương mặt kia lắm nhưng mang đến một điềm báo không lành và một người con trai đẹp không kém mang trên mình bộ đồ trắng với ánh mắt còn lạnh và âm u hơn băng dưới vực sâu thẳm – một đôi mắt mà khiến bất cứ ai cũng phải sợ, không đoán biết được….
Chỉ một cái liếc mắt ám hiệu giữa hai người, không một tiếng nói chứ không nói tới tiếng động nào trong không trung thì cả sáu thân ảnh nữ kia đã biến mất trong màn đên chỉ còn lại người con trai mặc đồ trắng bạc lẻ loi, cô đơn như ánh trăng khuyết trên trời kia….
Lúc đó, phía bên trong tòa nhà của Hổ Long lại rất ầm ĩ với tiếng chửi bới, đổ vỡ chứ không tĩnh lặng đến đáng sợ như bên ngoài kia…
“CHOANG…..”
_Đúng là một lũ ăn hại. Tao nuôi chúng mày để làm kiểng hết à mà có mỗi việc như thế làm cũng không xong…???
Người đàn ông trung niên với bộ râu quai nón rậm rạp, ánh mắt hung tợn ngồi trên chiếc ghế mạ vàng lấp lánh khắc hình một hổ một rồng kia đang đầy tức giận ném chiếc ly mình cầm trong tay vào thẳng mặt tên đang run sợ quỳ rạp bên dưới kia.
_Lão Tam, xin người hãy bớt giận ạ. Quả thực bọn chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng không tài nào trà trộn vào bang Vương Xà được ạ. Các anh em vào trong đó xong không bao giờ trở ra được nữa luôn ạ _ Tên kia run rẩy giải thích.
_ Hừ, làm sao có chuyện chúng biết được chứ? Vương Xà trong bang sở hữu cũng ít nhất hơn nghìn người cơ mà. Là các ngươi quá ngu ngốc thì đúng hơn. Đừng có già mồm!!! _ Lão ta giận giữ rít lên, tay siết chặt ly rượu mới cầm .
_ Dạ thưa, tôi đã cử người giỏi nhất ở bang ta rồi ạ, là sát thủ được ta đào tạo từ bé. Cậu ta giỏi không chỉ về ám sát và còn cả ngụy trang nữa nhưng cậu ta vào bang còn chưa được một ngày thì đêm đó chúng tôi đã thấy xác của cậu ta được treo ở cửa sau bang ta ạ.
Tên kia vội vã giải thích và hắn không khỏi rùng mình khi tưởng tượng lại cảnh tượng mình nhìn thấy đêm đấy. Khi hắn thấy thì tên kia đã bị treo ngược trên cành cây, môi thâm tím, mắt trợn ngược, chân tay đều vị bẻ gẫy từng khớp một….. Và …. Và đặc biệt là trên người hắn có vô số những vết rắn cắn cùng với vết đóng giấu đỏ thẫm đã nguội lạnh bằng sắt nung hiện hình gia huy của Vương Xà….
Quả thực Vương Xà khó xơi hơn lão tưởng. Lão đã tập hợp được hơn mười bang muốn chống đối, lật đổ Vương Xà. Phần thắng của lão hiện giờ là 90% rồi nhưng với lão thế là chưa đủ… Lão muốn mình phải nắm trong tay hắn 100% chiến thắng cơ. Chính vì vậy lão mới cho người trà trộn vào Vương Xà để làm tay trong cho lão, giúp lão đánh úp Vương Xà từ ngoài vào trong và từ trong ra ngoài. Nhưng dường như việc này khó hơn lão tưởng mà còn khiến lão bị thất thu bởi lão đã mất không ít những sát thủ giỏi khi vào bang Vương Xà và trở ra chỉ còn lại một cái xác bị tàn phá tới mức lão nhìn cũng phải ghê sợ.
_Lão gia, ngài bình tình. Hãy thưởng chút rượu này xem sao _ Một giọng nói ngọt ngào và cung kính vang lên bên tai lão.
Là một người hầu nhưng cô ta lại trẻ và đẹp với gương mặt tựa như tiên nữ giáng trần. Mái tóc đen ngắn ôm lấy gương mặt, đôi mắt to tròn màu hổ phách cùng nụ cười ngọt ngào đẹp như hoa tiến về phía lão. Cô ta mặc mình bộ đồ đen với chiếc quần đùi ngắn ôm sát lấy cặp chân thon dài. Chiếc áo lửng ôm lấy khuôn ngực đầy đặn và khoác ngoài là một chiếc áo lụa dài được cột dây ở phần eo che đi thứ gì đó thấp thoáng phía trong áo. Nhưng sự lấp lánh của chiếc khuyên rốn kia cũng đủ hấp dẫn lão khi nó được đặt ở cái eo thon nhỏ đầy cuốn hút kia….
_Cô là… _ Lão hỏi nhưng ánh mắt lão hau háu không rời được chiếc eo thon thả đầy quyến rũ kia.
Cô khẽ cười, cầm ly rượu trong khay lên uống cạn rồi bắt đầu từ từ đưa tay lên cởi sợi dây buộc chiếc áo choàng ở ngoài.
Hiện ra trước mắt lão là thân hình căng tràn sức sống, đầy đặn, quyến rũ, gợi cảm của cô gái ở độ tuổi trăng tròn đẹp nhất khiến lão mê mẩn. Cả cuộc đời lão gặp và chơi không ít thể loại nhưng đẹp tới mức này thì lão lần đầu chứng kiến… Là mỹ nhân mà lần đầu lão được diện kiến, khiến lão say đắm….
Sững người, lão đang định vươn tay chạm vào vòng eo đê mê kia của cô, lão nổi lên cơn ham muốn điên cuồng nhưng lão lại không thể chạm vào khi đập vào mắt lão, ở chiếc eo mà lão mê mẩn kia là hình xăm đầu một con rắn màu trắng đang thè lưỡi của mình ra, ánh mắt hoang dại, thân hình nó uốn lượn quanh đùi cô đầy quyến rũ, mời gọi…. Hình săm này làm lão liên tưởng tới….
_ Bạch….. Bạch Xà….._ Lão tự dưng trở nên lắp bắp, miệng bật ra cái tên lão hận nhất….
_Chào, Lão Tam _ Cô cười – một nụ cười lạnh, ánh mắt cũng biến đổi trở nên lạnh lẽo đến lạ kỳ.
Cùng lúc đó, năm thân hình xuất hiện trong những chiếc áo choàng đen che kín người đứng phía sau Bạch Xà; lão không nhìn thấy gương mặt họ nhưng lão nhìn rõ được ánh mắt tỏa ra sát khí vây quanh người lão và cũng không biết từ bao giờ những tên tùy tùng của lão đã nằm rạp dưới đất cả. Một người trong số năm người bước tới đưa cho Bạch Xà thanh kiếm bạc rồi lại lùi về đúng vị trí mình đã đứng để tùy Bạch Xà ứng phó. Cô vừa bước về phía lão vừa nói, giọng nói lạnh giá như băng đâm thẳng vào người lão, đâm vào từng thớ thịt của lão:
_Hôm nay, Bạch Xà này mang thân mình dâng cho ngài. Nhưng chắc ngài biết chẳng ai cho không ai cái gì bao giờ nhỉ? Ta muốn một thứ từ ngài…. Chỉ một thứ thôi...
Lão nhìn ánh mắt của Bạch Xà mang ánh cười cùng sự van xin. Lão cứ nghĩ rằng cô muốn lão dừng không tấn công Vương Xà nữa liền đắc chí trong lòng. Khẽ nhíu mày, lão hỏi:
_Cô muốn gì?
_Mạng ông _ Lời nói của Bạch Xà vừa vang lên thì một con dao găm ngay vào ghế lão, và chỉ cách mặt lão chưa đầy 1cm.
Nhìn con dao găm chỉ cách cổ mình 1 cm, lão khẽ cười nhạt. Và trong một tích tắc lão vụt biến mất khỏi ghế trước mắt Bạch Xà và năm người kia. Ánh sáng của chiếc đao loang loáng trên đầu Bạch Xà cùng lời rít lên ghê rợn của lão:
_Nói lời vĩnh biệt đi Bạch Xà….. HAHAHA….
Lão phi từ trên xuống, tiếng cười man rợ vang lên khắp cả gian phòng rộng, thanh đao chém xuống như muốn bổ đôi người Bạch Xà. Cận kề cái chết, Bạch Xà một chút cũng không cử động, ngay cả năm người trong Ngũ Tướng Không Ngai cũng không hề có ý định di chuyển để cứu chủ nhân của mình mà đứng đó chống mắt ra xem….
“KENG……”
Tiếng va chạm kim loại vang lên rất lớn, thanh đao của lão Tam bị chặn lại bởi một thanh kiếm khác nhưng không phải thanh kiếm bạc của Bạch Xà mà là thanh kiếm màu đen của Hắc Xà.
Anh đã tới. Hai người lao vào giao đấu trong khi Bạch Xà vẫn đứng yên tại chỗ đấy, một chút di chuyển hay trợ giúp cũng không có. Kiếm và đao va chạm vào nhau vang lên những tiếng “chan chát” tạo thành những âm thanh đinh tai nhức óc….
Khi hai người dừng lại cũng là lúc đanh đao của lão ta bị Hắc Xà hất tung ra cắm lên trần nhà còn lão đã bị một vết thương không nhỏ ở bả vai nhưng dường như chẳng hề hấn gì đối với lão cả. Cùng lúc đó chiếc áo Hắc Xà mặc trên người “bục” một cái rách bươm lộ ra hình xăm một con rắn màu đen với đôi mắt vằn đỏ như máu trên tấm lưng săn chắc ấy….
Và còn chưa kịp thở hay nói gì thì cánh tay trái của lão đã đứt lìa. Cùng lúc đó thanh kiếm của Bạch Xà chảy dài một dòng máu đỏ thẫm nhỏ giọt xuống đất…..
_A……..A……..A…………_ Lão hét lên đau đớn, ôm cánh tay đang không nhừng chảy máu xối xả.
Nghe thấy tiếng la thất thanh của bang chủ mình thì bọn tùy tùng đã nhanh tróng xuất hiện bao vây kín căn phòng…
“BÙM”
Nhưng chúng chỉ kịp nhìn thấy bang chủ của mình đang quằn quại với cơn đau, ôm tay vật vã với đau đớn trên sàn cùng những người lạ mặt ở trong căn phòng thì một tiếng nổ lớn vang lên, cả căn phòng chìm trong khói trắng…. là bom khói….
_Bắn…. Bắn đi…. Các ngươi bắn cho ta….._ Tiếng hét của tên bang chủ vừa xen lẫn nỗi nhẫn nhịn đau đớn vừa tràn ngập sự căm phẫn.
Dù bọn tùy tùng không nhìn thấy gì bởi căn phòng mờ ảo tràn ngập khói này nhưng vì bang chủ ra lệnh nên cũng giật mình mà bắn điên cuồng khắp phòng khiến mọi đồ đạc trong phòng đều vỡ nát hết. Tuy vậy, lại chẳng ai nghe thấy tiếng kêu rên của ai bị trúng đạn cả…. Vì sao vậy?
_Dừng lại _ Tên bang chủ ra lệnh, lão thở hổn hển ôm cánh tay còn đau tê dại kia.
“KENG…..KENG….KENG…..”
Sai lầm lớn của lão chính là tiếng ra lệnh “dừng lại” đó để cho những đường gươm loang loáng mang hình hài tia sét của Vương Xà có cơ hội chém xuống người bọn tùy tùng. 1,2 ,3…. Tất cả ngã xuống, máu tươi bắt đầu chảy lênh láng dưới sàn với cùng một cách chết là chém đứt đầu…. Cách giết chết người này không phải của ai xa lạ cả mà là của chính Ngũ Tướng Không Ngai; một nhát chém sắc bén đủ để miêu tả được nội tâm của người chém….
_Hắc Xà, Bạch Xà …..chúng mày….. _ Lão tái mặt nhìn những đầu người lăn lông lốc trên sàn cùng ánh mắt hết sức vô cảm của Ngũ Tướng Không Ngai nhìn mình.
Cũng phải thôi, làm sao lão có thể tưởng tượng được rằng phó bang chủ rồi tới cả bang chủ của cả bang Vương Xà lại đi ám sát mình được chứ? Vì sao ư? Vì quân có thể chết nhưng tướng mà chết thì khác nào cả bang ấy như rắn mất đầu chứ? Đây không chỉ phó bang chủ mà cả bang chủ đi ám sát, chẳng phải mang cả bang ra đánh cược bằng mạng sống của mình sao? Càng ở vị trí cao thì việc tự mình ra tay ám sát một ai đó là càng không thể, vậy mà cả hai người người đứng đầu bang “Vương Xà” lại đi ám sát quả là không ngờ được…
Là hai con người này ngu ngốc hay là do Song Xà quá tự tin vào bản thân mình sẽ thắng tuyệt đối 100%...??
_Ngu ngốc! Lão già, muốn đánh bại tụi này thì ít nhất cũng tạo ra cái bang với phòng vệ chắc chắn một chút chứ? Lão có coi thường Song Xà này quá không hả? _ Bạch Xà khinh khỉnh nhìn lão.
_Chúng mày…._ Lão ta còn chưa kịp nói hết câu thì xuất hiện ngay trước mặt lão, đứng chắn trước mặt Bạch Xà là Hắc Xà với ánh mắt lạnh băng cùng một cái nhếch môi đầy ẩn ý.
“PHẬP”
Nhát kiếm cắm thẳng vào bụng lão không hề khoan nhượng làm lão ngã nhoài xuống đất đau đớn đến mức không thể hét lên được như lần trước. Lão đang dần dần chìm vào cõi chết….
Khẽ nở nụ cười nhạt Bạch Xà cùng Ngũ Tướng Không Ngai thu dọn đồ đạc một chút để ra về. Sau khi để thẻ bài in gia huy của Vương Xà trên tường Bạch Xà quay người bước đi .
“PẰNG…”
Tiếng súng vang lên, xé không gian lao thẳng về phía Bạch Xà trong sự ngạc nhiên của tất cả. Hắc Xà sững người rồi nhanh chóng phóng tới ánh mắt mang đầy vẻ lo lắng. Nhưng dường như không kịp và anh đứng khựng lại, còn Bạch Xà thì chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được cái lạnh sống lưng cùng một thứ mùi quen thuộc làm cô phải rùng mình. Một bóng đen xuất hiện bên cạnh cô, cánh tay mạnh mẽ bấu chặt lấy vai cô, xoay cô nhanh chóng đứng phía sau mình. Nhanh như chớp, một khẩu lục dài màu bạc được rút ra và……
“PẰNG…….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.