Chương 16
Thanh Việt Lưu Ca
24/05/2023
Đối với Bạch Thu Nhiên, gặp mẹ chồng hào môn áp lực hơn gặp bố chồng rất nhiều.
Lúc gặp bố chồng, cô còn chưa biết nhà họ là hào môn, chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã bị sự giàu có của nhà bạn trai tổng tài làm sợ muốn xỉu nên không có thời gian để lo lắng, suốt quá trình cứ mơ mơ màng màng gặp ông chủ kiêm bố chồng hào môn.
Hôm nay biết sắp gặp mẹ chồng hào môn, cô không khỏi lo lắng một phen, dẫu bố chồng rất hài lòng với cô, đã quyết định hôn sự của họ nhưng cô không những không bớt căng thẳng mà còn lo lắng hơn. Mọi chuyện quá mức suôn sẻ khiến cô có cảm giác như đang mơ, rất có khả năng đại chiêu được giấu ở chỗ mẹ chồng hào môn nhằm phá tan toàn bộ giấc mộng lấy chồng giàu sang của cô.
Như vậy thì cô sẽ tuyệt vọng lắm.
Bạch Thu Nhiên càng nghĩ càng sợ. Kể từ sau khi chuyển nhà, hằng ngày được ôm bạn trai tổng tài cứ như liều thuốc ngủ giúp cô ngủ rất ngon giấc thì tối hôm đó lần đầu tiên cô bị mất ngủ. Cũng không hẳn là mất ngủ, chỉ là ngủ không yên giấc, cả đêm mơ đủ kiểu cứ như đánh giặc, muốn tỉnh lại nhưng không tỉnh nổi.
Giấc ngủ như vậy còn mệt hơn là không ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy, Bạch Thu Nhiên uể oải dựa vào đầu giường bày ra dáng vẻ suy ngẫm cuộc đời, Diệp Chi Châu đi tập thể dục về, tắm rửa xong xuôi đi ra thấy cô vẫn giữ nguyên một tư thế thì thấy rất lạ. Anh quấn khăn tắm quanh cơ bụng săn chắc, mái tóc ướt át nhỏ giọt, anh tới gần cô, lo lắng hỏi: “Sao thế? Không khỏe ở đâu hả?”
Nếu là ngày thường, với tạo hình này của anh, Bạch Thu Nhiên sẽ đỏ mặt đấu tranh nội tâm nhìn hay không nhìn, nhưng hôm nay cô lại không có tâm trạng thưởng thức bức tranh mỹ nam vừa tắm xong, đôi mắt xám xịt: “Em mệt lắm, mơ bậy bạ cả đêm.”
Diệp Chi Châu không biết cô quá lo lắng dẫn đến ngủ không yên giấc, anh sờ trán cô, thấy không sốt nên yên tâm, hỏi: “Mơ gì thế?”
Bạch Thu Nhiên: “Không nhớ nữa, chỉ thấy mệt chết đi được.”
Diệp Chi Châu: …
Anh vừa cạn lời vừa buồn cười xoa đầu cô: “Dậy ăn sáng rồi em ngủ bù thêm một lát, chúng ta xuất phát muộn cũng được, khi nào đi thì anh gọi em dậy, nhé?”
Hôm qua họ thương lượng sẽ xuất phát sớm, sẵn tiện anh dắt cô đi tham quan khu biệt thự cao cấp luôn, lần đầu tiên tới đó cô quá câu nệ nên không chú ý quan sát, lúc đó bố chồng tương lai cũng có nhiều lời cần nói với họ nên không cho người dẫn cô đi dạo. Vì vậy hôm nay cô phải chăm chỉ ngắm nghía nhà bạn trai tổng tài hào môn giàu vô nhân tính đến cỡ nào!
Hơn nữa, nếu đến sớm thì bố mẹ chồng hào môn cũng sẽ có ấn tượng tốt với cô hơn. Đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng thấy cô mệt, Diệp Chi Châu chủ động điều chỉnh kế hoạch, còn ôm lấy trách nhiệm của cô: “Lát nữa anh sẽ gọi cho bố mẹ, nói công ty có việc đột xuất nên tới trễ.”
Thấy bạn trai tổng tài đã kiếm cớ xong xuôi, Bạch Thu Nhiên ngẩng đầu, nhưng không phải cảm động mà là mong đợi hỏi anh: “Tuần sau mình đi được không?”
Hay cho cô thêm vài ngày để chuẩn bị tinh thần?
Đối với suy nghĩ được voi đòi tiên của cô, Diệp Chi Châu chỉ có hai chữ: “Không được.”
Bạch Thu Nhiên: QAQ
Song, dù cô khóc lóc thảm thiết hay nũng nịu nhõng nhẽo ra sao cũng vô dụng. Bạn trai tổng tài bình thường chiều chuộng cô thật đấy, nhưng ở những việc quan trọng thì anh rất nghiêm nghị. Người đẹp trai không thích nói nhiều, anh nửa ôm nửa đẩy cô vào phòng tắm, thậm chí còn lấy kem đánh răng, bưng ly nước lẫn bàn chải đưa tới miệng cô. Diệp Chi Châu dịu dàng nói: “Rửa mặt ngoan nhé, anh đi làm bữa sáng, xong nhanh thôi.”
Hôm nay cô Vương không tới nấu bữa sáng cho họ vì họ muốn trải qua thế giới hai người vào sáng cuối tuần. Hơn nữa họ cũng không phải không biết làm gì, tuy không giỏi nấu nướng những vẫn có thể dễ dàng chuẩn bị được bữa sáng. Vì vậy sau khi họ nói chuyện với cô Vương, tuy không dứt khoát đồng ý ngay nhưng cô Vương lại cười mờ ám gật đầu: “Cô hiểu rồi, cô sẽ không làm phiền tụi thanh niên sức lực tràn trề, ha ha ha.”
Bạch Thu Nhiên: …
Tất nhiên cô biết cô Vương nghĩ gì. Thật ra lúc mới về ở chung với bạn trai tổng tài, cô còn tưởng tượng mấy chuyện kích thích hơn cơ, song chả có tác dụng gì, chung chăn chung gối suốt một tuần, cô vẫn còn nguyên tem.
Tuy bạn trai tổng tài cũng còn nguyên tem nhưng cô không thấy được an ủi bao nhiêu. Nếu không phải có những lúc suýt lau súng bóp cò mà cảm nhận được sự nhiệt tình và năng lượng của anh, Bạch Thu Nhiên còn suýt nghi ngờ vị tổng tài nhà cô có bị yếu sinh lý trong truyền thuyết.
Cảm giác có tiếng mà không có miếng khiến cô cảm thấy cực kỳ ấm ức và oan uổng, nhưng lại không thể giải thích, mà cho dù cô có giải thích thì cũng không ai tin.
Làm một đóa hoa bé nhỏ thuần khiết, cô chỉ đành giả vờ không hiểu ánh mắt của cô Vương mà thôi.
Sau đó, họ phải tự lực cánh sinh cho bữa sáng hôm nay.
Tối qua Bạch Thu Nhiên nói còn nói hay hơn hát, bày tỏ nhân lúc không có cô Vương, cô sẽ phục vụ bữa sáng tình yêu cho bạn trai tổng tài, nhưng bây giờ nghe Diệp Chi Châu nói anh sẽ làm, cô hoàn toàn quên béng những lời mình đã nói. Biết có phản đối cũng vô ích, cô đành ủ rũ gật đầu, uể oải nhận lấy bàn chải và ly nước.
Ăn xong bữa sáng đơn giản, Bạch Thu Nhiên đi ngủ bù theo lời của bạn trai tổng tài, thật ra thì cô chỉ muốn trì hoãn thời gian đến nhà anh mà thôi, chứ cô làm việc và nghỉ ngơi tương đối có quy luật, không nghĩ là mình sẽ ngủ lại được.
Nhưng khi cô nằm sải tay sải chân trên giường ngơ ngác nhìn trần nhà thì bất giác ngủ thiếp đi hồi nào không hay, đến khi bị Diệp Chi Châu đánh thức cũng đã mười một giờ. Anh nhẹ nhàng nói: “Phải đi rồi em, kẻo muộn giờ cơm trưa.”
Bạch Thu Nhiên thấy rất khó hiểu, cô có cảm giác mình chỉ chợp mắt xíu thôi mà sao đã trôi qua hai tiếng rồi? Cầm điện thoại nhìn thời gian, cô mới chấp nhận sự thật, quay sang nhìn Diệp Chi Châu đã ăn mặc chỉnh tề.
Bạn trai tổng tài mặc đồ tây màu đen, còn thắt cả cà vạt, túi áo vest có gấp chiếc khăn tay, đẹp trai muốn xỉu. Nhưng ánh mắt Bạch Thu Nhiên lại thoáng hoảng hốt, chầm chậm nói: “Hình như em từng nằm mơ.”
Tuy Diệp Chi Châu nói sợ muộn giờ nhưng biểu cảm của anh không hề gấp gáp, thản nhiên ngồi xuống cạnh Bạch Thu Nhiên, hỏi: “Em mơ thấy gì?”
“Hình như mơ thấy đám cưới.” Bạch Thu Nhiên có cảm giác giấc mơ đó rất thực, cô cố nhớ lại, “Anh cũng mặc đồ vest màu đen.”
Trang phục đám cưới dĩ nhiên long trọng hơn nhiều, nhưng vẫn đẹp trai như nhau.
Diệp Chi Châu nhoẻn môi cười, hứng thú hỏi: “Sau đó thì sao?”
Bạch Thu Nhiên lắc đầu, không có sau đó.
“Em quên rồi.”
Diệp Chi Châu: …
Tuy hơi nghẹn lời nhưng anh cũng không hỏi nữa, kéo cô dậy: “Nếu em muốn, trang phục đám cưới đều tùy em quyết định. Giờ thì mình đi thôi.”
Bạch Thu Nhiên đáp dạ, ngoan ngoãn đi vào phòng quần áo để thay đồ, tâm trạng lại tệ hơn.
Tuy cô không nhớ rõ giấc mơ nhưng cô nhớ trong mơ, cô không hề kích động, có cảm giác như đó không phải là giấc mơ đẹp.
Nhưng sắp phải đi gặp bố mẹ chồng hào môn, cô không có thời gian suy nghĩ về giấc mơ này, vội vã thay quần áo rồi đi theo Diệp Chi Châu, đến cả trang điểm cũng phải làm ở trên xe.
Điều kiện có hạn, Bạch Thu Nhiên chỉ trang điểm qua loa, đánh má hồng và tô son để nhìn mặt mũi hồng hào hơn thôi, mà vì cô đẹp sẵn nên rất phù hợp với kiểu trang điểm này, trông không hề nhợt nhạt mà còn khiến cô thêm tươi tắn động lòng người, một vẻ đẹp rất trong sáng.
Có câu vô tâm cắm liễu, liễu lại xanh, hành vi “theo phong cách riêng” của Bạch Thu Nhiên không những không khiến cô bị lấn át mà còn vô tình làm nổi bật sự ngây thơ, thuần khiết của cô trước bà mẹ chồng ăn vận lộng lẫy.
Tất nhiên hết thảy chỉ là mèo mù vơ phải cá rán, Bạch Thu Nhiên không hề hay biết mẹ chồng sẽ ăn vận lộng lẫy để đánh phủ đầu cô thì sao mà nghĩ đến chuyện đi theo phong cách riêng chứ?
Thậm chí cô còn không biết mẹ chồng lại trẻ và đẹp lộng lẫy nhường ấy. Bởi vì bạn trai tổng tài nói sức khỏe mẹ chồng không tốt phải ra nước ngoài điều dưỡng khiến cô nghĩ mẹ chồng hẳn là người phụ nữ xinh đẹp yếu ớt, chứ có nằm mơ cũng không ngờ mẹ chồng lại đẹp ná thở như thế này!
Nhìn đại mỹ nhân chầm chậm đi xuống cầu thang, Bạch Thu Nhiên còn ngạc nhiên hơn cả lúc phát hiện bố chồng tương lai là ông chủ của mình, không dằn được lòng mà thì thầm vô tai bạn trai tổng tài: “Không phải chị anh thật à?”
Cô vẫn không thể tin nổi đại mỹ nhân thoạt trông chỉ bốn mươi tuổi lại có đứa con lớn như bạn trai tổng tài.
Mẹ chồng hào môn thong thả đi xuống, bố chồng hào môn đã ngồi sẵn dưới lầu. Lúc hai người đến, ông còn đang nhàn nhã tỉa cây trong vườn, thấy họ, ông mới đưa dụng cụ cho quản gia rồi vào nhà cùng họ. Vì vậy lúc này là họ vừa trò chuyện vừa chờ mẹ chồng hào môn xuống ăn cơm.
Phòng khách rất yên tĩnh nên dù Bạch Thu Nhiên nói rất nhỏ nhưng chủ tịch Diệp ngồi gần đó vẫn nghe thấy. Ông có thiện cảm với Bạch thu Nhiên, bây giờ thấy cô ngạc nhiên thì không những không khó chịu mà còn cười to: “Con bé này hài hước ghê.”
Bạch Thu Nhiên đang định nói là cô nói thật chứ không phải đùa nhưng một giọng nói khác đã vang lên trước: “Mọi người đang nói gì mà vui thế?”
Chủ tịch Diệp đang vui, ngẩng đầu lên đáp: “Tiểu Thu nói bà trông trẻ quá, con bé không tin bà là mẹ của Chi Châu.”
Diệp Chi Châu kéo Bạch Thu Nhiên đứng dậy, nhìn về phía cầu thang, mỉm cười: “Mẹ ạ.”
Bạch Thu Nhiên gác lại mấy suy nghĩ vẩn vơ, ngoan ngoãn chào theo: “Cháu chào bác ạ.”
Tống Bảo Như không nhìn Bạch Thu Nhiên mà chỉ gật đầu với Diệp Chi Châu, sau đó ưu nhã bước xuống bậc thang cuối cùng, đi về phía họ.
Bạch Thu Nhiên thoáng thấy một làn gió nhè nhẹ thơm mát lướt qua, mẹ chồng hào môn xinh đẹp động lòng người vừa đi ngang qua họ, ngồi xuống cạnh chủ tịch Diệp.
Càng nhìn gần càng nhận ra mẹ chồng hào môn rất rất đẹp, ngũ quan hoàn hảo, mái tóc dày, chiếc cổ đeo sợi dây chuyền kim cương sáng loáng không nhìn thấy nếp nhăn nào, đẹp đến mức khiến cô gái trẻ nào cũng phải ghen tị.
Nhưng Bạch Thu Nhiên không có tâm trạng ngắm mỹ nhân vì tuy chỉ nhìn thoáng qua thôi mà cô đã nhạy cảm phát hiện mẹ chồng hào môn không thích mình.
Chẳng lẽ cô vẫn không thoát khỏi nổi tình tiết máu chó bị mẹ chồng hào môn ném chi phiếu vào mặt sao?
Lúc gặp bố chồng, cô còn chưa biết nhà họ là hào môn, chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã bị sự giàu có của nhà bạn trai tổng tài làm sợ muốn xỉu nên không có thời gian để lo lắng, suốt quá trình cứ mơ mơ màng màng gặp ông chủ kiêm bố chồng hào môn.
Hôm nay biết sắp gặp mẹ chồng hào môn, cô không khỏi lo lắng một phen, dẫu bố chồng rất hài lòng với cô, đã quyết định hôn sự của họ nhưng cô không những không bớt căng thẳng mà còn lo lắng hơn. Mọi chuyện quá mức suôn sẻ khiến cô có cảm giác như đang mơ, rất có khả năng đại chiêu được giấu ở chỗ mẹ chồng hào môn nhằm phá tan toàn bộ giấc mộng lấy chồng giàu sang của cô.
Như vậy thì cô sẽ tuyệt vọng lắm.
Bạch Thu Nhiên càng nghĩ càng sợ. Kể từ sau khi chuyển nhà, hằng ngày được ôm bạn trai tổng tài cứ như liều thuốc ngủ giúp cô ngủ rất ngon giấc thì tối hôm đó lần đầu tiên cô bị mất ngủ. Cũng không hẳn là mất ngủ, chỉ là ngủ không yên giấc, cả đêm mơ đủ kiểu cứ như đánh giặc, muốn tỉnh lại nhưng không tỉnh nổi.
Giấc ngủ như vậy còn mệt hơn là không ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy, Bạch Thu Nhiên uể oải dựa vào đầu giường bày ra dáng vẻ suy ngẫm cuộc đời, Diệp Chi Châu đi tập thể dục về, tắm rửa xong xuôi đi ra thấy cô vẫn giữ nguyên một tư thế thì thấy rất lạ. Anh quấn khăn tắm quanh cơ bụng săn chắc, mái tóc ướt át nhỏ giọt, anh tới gần cô, lo lắng hỏi: “Sao thế? Không khỏe ở đâu hả?”
Nếu là ngày thường, với tạo hình này của anh, Bạch Thu Nhiên sẽ đỏ mặt đấu tranh nội tâm nhìn hay không nhìn, nhưng hôm nay cô lại không có tâm trạng thưởng thức bức tranh mỹ nam vừa tắm xong, đôi mắt xám xịt: “Em mệt lắm, mơ bậy bạ cả đêm.”
Diệp Chi Châu không biết cô quá lo lắng dẫn đến ngủ không yên giấc, anh sờ trán cô, thấy không sốt nên yên tâm, hỏi: “Mơ gì thế?”
Bạch Thu Nhiên: “Không nhớ nữa, chỉ thấy mệt chết đi được.”
Diệp Chi Châu: …
Anh vừa cạn lời vừa buồn cười xoa đầu cô: “Dậy ăn sáng rồi em ngủ bù thêm một lát, chúng ta xuất phát muộn cũng được, khi nào đi thì anh gọi em dậy, nhé?”
Hôm qua họ thương lượng sẽ xuất phát sớm, sẵn tiện anh dắt cô đi tham quan khu biệt thự cao cấp luôn, lần đầu tiên tới đó cô quá câu nệ nên không chú ý quan sát, lúc đó bố chồng tương lai cũng có nhiều lời cần nói với họ nên không cho người dẫn cô đi dạo. Vì vậy hôm nay cô phải chăm chỉ ngắm nghía nhà bạn trai tổng tài hào môn giàu vô nhân tính đến cỡ nào!
Hơn nữa, nếu đến sớm thì bố mẹ chồng hào môn cũng sẽ có ấn tượng tốt với cô hơn. Đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng thấy cô mệt, Diệp Chi Châu chủ động điều chỉnh kế hoạch, còn ôm lấy trách nhiệm của cô: “Lát nữa anh sẽ gọi cho bố mẹ, nói công ty có việc đột xuất nên tới trễ.”
Thấy bạn trai tổng tài đã kiếm cớ xong xuôi, Bạch Thu Nhiên ngẩng đầu, nhưng không phải cảm động mà là mong đợi hỏi anh: “Tuần sau mình đi được không?”
Hay cho cô thêm vài ngày để chuẩn bị tinh thần?
Đối với suy nghĩ được voi đòi tiên của cô, Diệp Chi Châu chỉ có hai chữ: “Không được.”
Bạch Thu Nhiên: QAQ
Song, dù cô khóc lóc thảm thiết hay nũng nịu nhõng nhẽo ra sao cũng vô dụng. Bạn trai tổng tài bình thường chiều chuộng cô thật đấy, nhưng ở những việc quan trọng thì anh rất nghiêm nghị. Người đẹp trai không thích nói nhiều, anh nửa ôm nửa đẩy cô vào phòng tắm, thậm chí còn lấy kem đánh răng, bưng ly nước lẫn bàn chải đưa tới miệng cô. Diệp Chi Châu dịu dàng nói: “Rửa mặt ngoan nhé, anh đi làm bữa sáng, xong nhanh thôi.”
Hôm nay cô Vương không tới nấu bữa sáng cho họ vì họ muốn trải qua thế giới hai người vào sáng cuối tuần. Hơn nữa họ cũng không phải không biết làm gì, tuy không giỏi nấu nướng những vẫn có thể dễ dàng chuẩn bị được bữa sáng. Vì vậy sau khi họ nói chuyện với cô Vương, tuy không dứt khoát đồng ý ngay nhưng cô Vương lại cười mờ ám gật đầu: “Cô hiểu rồi, cô sẽ không làm phiền tụi thanh niên sức lực tràn trề, ha ha ha.”
Bạch Thu Nhiên: …
Tất nhiên cô biết cô Vương nghĩ gì. Thật ra lúc mới về ở chung với bạn trai tổng tài, cô còn tưởng tượng mấy chuyện kích thích hơn cơ, song chả có tác dụng gì, chung chăn chung gối suốt một tuần, cô vẫn còn nguyên tem.
Tuy bạn trai tổng tài cũng còn nguyên tem nhưng cô không thấy được an ủi bao nhiêu. Nếu không phải có những lúc suýt lau súng bóp cò mà cảm nhận được sự nhiệt tình và năng lượng của anh, Bạch Thu Nhiên còn suýt nghi ngờ vị tổng tài nhà cô có bị yếu sinh lý trong truyền thuyết.
Cảm giác có tiếng mà không có miếng khiến cô cảm thấy cực kỳ ấm ức và oan uổng, nhưng lại không thể giải thích, mà cho dù cô có giải thích thì cũng không ai tin.
Làm một đóa hoa bé nhỏ thuần khiết, cô chỉ đành giả vờ không hiểu ánh mắt của cô Vương mà thôi.
Sau đó, họ phải tự lực cánh sinh cho bữa sáng hôm nay.
Tối qua Bạch Thu Nhiên nói còn nói hay hơn hát, bày tỏ nhân lúc không có cô Vương, cô sẽ phục vụ bữa sáng tình yêu cho bạn trai tổng tài, nhưng bây giờ nghe Diệp Chi Châu nói anh sẽ làm, cô hoàn toàn quên béng những lời mình đã nói. Biết có phản đối cũng vô ích, cô đành ủ rũ gật đầu, uể oải nhận lấy bàn chải và ly nước.
Ăn xong bữa sáng đơn giản, Bạch Thu Nhiên đi ngủ bù theo lời của bạn trai tổng tài, thật ra thì cô chỉ muốn trì hoãn thời gian đến nhà anh mà thôi, chứ cô làm việc và nghỉ ngơi tương đối có quy luật, không nghĩ là mình sẽ ngủ lại được.
Nhưng khi cô nằm sải tay sải chân trên giường ngơ ngác nhìn trần nhà thì bất giác ngủ thiếp đi hồi nào không hay, đến khi bị Diệp Chi Châu đánh thức cũng đã mười một giờ. Anh nhẹ nhàng nói: “Phải đi rồi em, kẻo muộn giờ cơm trưa.”
Bạch Thu Nhiên thấy rất khó hiểu, cô có cảm giác mình chỉ chợp mắt xíu thôi mà sao đã trôi qua hai tiếng rồi? Cầm điện thoại nhìn thời gian, cô mới chấp nhận sự thật, quay sang nhìn Diệp Chi Châu đã ăn mặc chỉnh tề.
Bạn trai tổng tài mặc đồ tây màu đen, còn thắt cả cà vạt, túi áo vest có gấp chiếc khăn tay, đẹp trai muốn xỉu. Nhưng ánh mắt Bạch Thu Nhiên lại thoáng hoảng hốt, chầm chậm nói: “Hình như em từng nằm mơ.”
Tuy Diệp Chi Châu nói sợ muộn giờ nhưng biểu cảm của anh không hề gấp gáp, thản nhiên ngồi xuống cạnh Bạch Thu Nhiên, hỏi: “Em mơ thấy gì?”
“Hình như mơ thấy đám cưới.” Bạch Thu Nhiên có cảm giác giấc mơ đó rất thực, cô cố nhớ lại, “Anh cũng mặc đồ vest màu đen.”
Trang phục đám cưới dĩ nhiên long trọng hơn nhiều, nhưng vẫn đẹp trai như nhau.
Diệp Chi Châu nhoẻn môi cười, hứng thú hỏi: “Sau đó thì sao?”
Bạch Thu Nhiên lắc đầu, không có sau đó.
“Em quên rồi.”
Diệp Chi Châu: …
Tuy hơi nghẹn lời nhưng anh cũng không hỏi nữa, kéo cô dậy: “Nếu em muốn, trang phục đám cưới đều tùy em quyết định. Giờ thì mình đi thôi.”
Bạch Thu Nhiên đáp dạ, ngoan ngoãn đi vào phòng quần áo để thay đồ, tâm trạng lại tệ hơn.
Tuy cô không nhớ rõ giấc mơ nhưng cô nhớ trong mơ, cô không hề kích động, có cảm giác như đó không phải là giấc mơ đẹp.
Nhưng sắp phải đi gặp bố mẹ chồng hào môn, cô không có thời gian suy nghĩ về giấc mơ này, vội vã thay quần áo rồi đi theo Diệp Chi Châu, đến cả trang điểm cũng phải làm ở trên xe.
Điều kiện có hạn, Bạch Thu Nhiên chỉ trang điểm qua loa, đánh má hồng và tô son để nhìn mặt mũi hồng hào hơn thôi, mà vì cô đẹp sẵn nên rất phù hợp với kiểu trang điểm này, trông không hề nhợt nhạt mà còn khiến cô thêm tươi tắn động lòng người, một vẻ đẹp rất trong sáng.
Có câu vô tâm cắm liễu, liễu lại xanh, hành vi “theo phong cách riêng” của Bạch Thu Nhiên không những không khiến cô bị lấn át mà còn vô tình làm nổi bật sự ngây thơ, thuần khiết của cô trước bà mẹ chồng ăn vận lộng lẫy.
Tất nhiên hết thảy chỉ là mèo mù vơ phải cá rán, Bạch Thu Nhiên không hề hay biết mẹ chồng sẽ ăn vận lộng lẫy để đánh phủ đầu cô thì sao mà nghĩ đến chuyện đi theo phong cách riêng chứ?
Thậm chí cô còn không biết mẹ chồng lại trẻ và đẹp lộng lẫy nhường ấy. Bởi vì bạn trai tổng tài nói sức khỏe mẹ chồng không tốt phải ra nước ngoài điều dưỡng khiến cô nghĩ mẹ chồng hẳn là người phụ nữ xinh đẹp yếu ớt, chứ có nằm mơ cũng không ngờ mẹ chồng lại đẹp ná thở như thế này!
Nhìn đại mỹ nhân chầm chậm đi xuống cầu thang, Bạch Thu Nhiên còn ngạc nhiên hơn cả lúc phát hiện bố chồng tương lai là ông chủ của mình, không dằn được lòng mà thì thầm vô tai bạn trai tổng tài: “Không phải chị anh thật à?”
Cô vẫn không thể tin nổi đại mỹ nhân thoạt trông chỉ bốn mươi tuổi lại có đứa con lớn như bạn trai tổng tài.
Mẹ chồng hào môn thong thả đi xuống, bố chồng hào môn đã ngồi sẵn dưới lầu. Lúc hai người đến, ông còn đang nhàn nhã tỉa cây trong vườn, thấy họ, ông mới đưa dụng cụ cho quản gia rồi vào nhà cùng họ. Vì vậy lúc này là họ vừa trò chuyện vừa chờ mẹ chồng hào môn xuống ăn cơm.
Phòng khách rất yên tĩnh nên dù Bạch Thu Nhiên nói rất nhỏ nhưng chủ tịch Diệp ngồi gần đó vẫn nghe thấy. Ông có thiện cảm với Bạch thu Nhiên, bây giờ thấy cô ngạc nhiên thì không những không khó chịu mà còn cười to: “Con bé này hài hước ghê.”
Bạch Thu Nhiên đang định nói là cô nói thật chứ không phải đùa nhưng một giọng nói khác đã vang lên trước: “Mọi người đang nói gì mà vui thế?”
Chủ tịch Diệp đang vui, ngẩng đầu lên đáp: “Tiểu Thu nói bà trông trẻ quá, con bé không tin bà là mẹ của Chi Châu.”
Diệp Chi Châu kéo Bạch Thu Nhiên đứng dậy, nhìn về phía cầu thang, mỉm cười: “Mẹ ạ.”
Bạch Thu Nhiên gác lại mấy suy nghĩ vẩn vơ, ngoan ngoãn chào theo: “Cháu chào bác ạ.”
Tống Bảo Như không nhìn Bạch Thu Nhiên mà chỉ gật đầu với Diệp Chi Châu, sau đó ưu nhã bước xuống bậc thang cuối cùng, đi về phía họ.
Bạch Thu Nhiên thoáng thấy một làn gió nhè nhẹ thơm mát lướt qua, mẹ chồng hào môn xinh đẹp động lòng người vừa đi ngang qua họ, ngồi xuống cạnh chủ tịch Diệp.
Càng nhìn gần càng nhận ra mẹ chồng hào môn rất rất đẹp, ngũ quan hoàn hảo, mái tóc dày, chiếc cổ đeo sợi dây chuyền kim cương sáng loáng không nhìn thấy nếp nhăn nào, đẹp đến mức khiến cô gái trẻ nào cũng phải ghen tị.
Nhưng Bạch Thu Nhiên không có tâm trạng ngắm mỹ nhân vì tuy chỉ nhìn thoáng qua thôi mà cô đã nhạy cảm phát hiện mẹ chồng hào môn không thích mình.
Chẳng lẽ cô vẫn không thoát khỏi nổi tình tiết máu chó bị mẹ chồng hào môn ném chi phiếu vào mặt sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.