Chương 33
Thanh Việt Lưu Ca
24/05/2023
Edit: Lynn
Cứ thế, Bạch Thu Nhiên bị bạn trai tổng tài gọi vào phòng ngủ nói chuyện.
Còn vì sao trong nhà chỉ có hai người, nơi nào cũng là chỗ riêng tư nhưng bạn trai tổng tài lại cứ thích phiền phức gọi vào phòng ngủ nói chuyện thì cô không biết, cũng không dám hỏi.
Đến khi thấy Diệp Chi Châu không chỉ đóng cửa mà còn khóa trái lại, tim Bạch Thu Nhiên đập thình thịch, máu chảy rần rật. Chẳng lẽ nói chuyện không vừa ý anh thì cô sẽ bị ấy ấy? Thế thì đáng mong chờ quá.
Diệp Chi Châu ngồi trên sofa trong phòng ngủ nhìn Bạch Thu Nhiên. Tuy anh ngẩng đầu nhìn cô nhưng vẫn tạo ra cảm giác như anh đang nhìn từ trên cao xuống, hoặc cũng có thể là do Bạch Thu Nhiên đang chột dạ nên mới nghĩ thế.
Anh hẳn đã lấy lại bình tĩnh, không làm vẻ mặt khiến người ta sợ rợn tóc gáy nữa mà nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay em đề nghị chia tay là nghiêm túc?”
Đây quả thực là câu hỏi trí mạng, người có khát vọng sinh tồn mạnh mẽ sẽ không trả lời đúng trọng tâm. Cô chớp chớp mắt, đôi mắt lập tức rơm rớm nước mắt, dáng vẻ cố giữ nước mắt khỏi rơi khiến cô trông vừa quật cường vừa động lòng người: “Lúc biết anh giấu giếm cho bà Diệp, em buồn lắm í, cứ nghĩ anh không còn quan tâm đến em nữa nên trong lúc bốc đồng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất…”
Cô là đóa hoa bé nhỏ thuần khiết ngây thơ, dù có xử lý theo cảm tính thì cũng là do cô quá yêu và quá quan tâm anh mà thôi.
Bạch Thu Nhiên đã lặng lẽ đổ lỗi cho bạn trai tổng tài và mẹ anh, còn bản thân vẫn trong sạch, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Không chờ Diệp Chi Châu trả lời, cô đã được nước lấn tới: “Cứ cho là em có chỗ không đúng đi, vậy còn anh thì sao? Tại sao anh lại gạt em?”
Tuy nhiên, hôm nay Diệp Chi Châu không để mình bị xoay vòng vòng, anh bình tĩnh đến mức gần như lạnh lùng: “Việc nào ra việc đó, chuyện của anh để lát nữa anh sẽ giải thích với em sau, bây giờ chúng ta đang nói về vấn đề của em. Em nghiêm túc đề nghị chia tay thật à?”
Càn quấy cũng vô dụng, hôm nay bạn trai tổng tài rất cứng rắn, cứ như cô mà không nói rõ ràng thì anh sẽ không để yên. Bạch Thu Nhiên rất thất vọng trước sự tỉnh táo của anh, bèn dùng sự im lặng để trả lời. Cô có thể đánh trống lảng hoặc nói ra những lời anh muốn nghe, nhưng cô vẫn chưa tu luyện được bản lĩnh nói dối không chớp mắt, đặc biệt là khi Diệp Chi Châu cứ lẳng lặng nhìn cô khiến cô rất chột dạ.
Diệp Chi Châu thấy người luôn nhanh mồm nhanh miệng như cô nhưng giờ lại không nói được gì thì hiểu ngay đáp án. Anh mím chặt môi rồi mới hỏi: “Trừ chuyển nhà ra, em còn định làm gì nữa?”
Bạch Thu Nhiên im lặng, nỗ lực chớp đôi mắt to tròn ngấn lệ với ý đồ dùng mỹ nhân kế để mê hoặc anh.
Đáng tiếc Diệp Chi Châu đang rất tức giận, không hề bị cô mê hoặc. Anh uy hiếp: “Chắc hẳn Lục Vũ Tư biết rõ chi tiết, hay em muốn anh hỏi cô ấy?”
Bạch Thu Nhiên tiếp tục luống cuống. Bạn trai tổng tài biết cô chuyển nhà thôi mà đã tức giận lắm rồi, nếu anh biết cô còn định bỏ trốn đến thành phố khác thì liệu cô có được nhìn thấy ánh nắng ngày mai không?
“Em khai.” Cuối cùng Bạch Thu Nhiên đành phải cúi đầu trước quyền uy của tổng tài, cô thú nhận có chọn lọc: “Em còn định xin nghỉ việc nữa.”
Không đợi sếp Diệp kịp nổi điên, cô đã đánh phủ đầu: “Tuần trước bà Diệp đã yêu cầu em chủ động xin nghỉ việc, bà ấy còn nói cho em thời gian một tháng. Em nghĩ đằng nào cũng không thể ở lại công ty được nữa nên thà nghỉ sớm cho rồi.”
Nói đến đây, Bạch Thu Nhiên dùng mu bàn tay dụi đôi mắt khô ráo, đến khi bỏ tay xuống mắt đã đỏ hoe, chốc chốc lại sụt sịt mũi, trông cứ như đã chịu đựng hết thảy uất ức. Dù Diệp Chi Châu rất nghi ngờ cô chỉ đang diễn để anh không hỏi thêm nữa nhưng anh vẫn không chịu nổi dáng vẻ đáng thương của cô, đành nói: “Ai nói em không thể ở lại công ty được nữa?”
Bạch Thu Nhiên thấy mình đã thành công chuyển đề tài thì càng được voi đòi tiên, đáp lại: “Vợ của chủ tịch không cho em ở lại thì em biết làm sao chứ.”
“Chỉ cần em muốn, em ở công ty cả đời cũng được.” Diệp Chi Châu nghiêm túc nói: “Em không cần bận tâm lời của mẹ anh, anh sẽ tìm cơ hội nói chuyện với mẹ.”
Lúc này, Bạch Thu Nhiên đã hoàn toàn quên mất việc phát huy phẩm chất vĩ đại biết dừng lại đúng lúc của đóa hoa bé nhỏ thuần khiết mà nhìn anh đầy trách móc và ấm ức: “Vậy mà ban nãy anh còn nạt em.”
Diệp Chi Châu: …
Chuyện “tính sổ” tương tự như đánh trận, tiếng trống đầu tiên giúp tăng sĩ khí, tiếng trống thứ hai khiến sĩ khí suy giảm, đến tiếng trống thứ ba thì sĩ khí đã chẳng còn. Bởi vậy sau khi đà “tính sổ” của Diệp Chi Châu bị Bạch Thu Nhiên cắt ngang thì anh không lấy lại khí thế được nữa. Anh nhìn vào mắt cô vài giây, cuối cùng đành bất lực đỡ trán: “Được rồi, anh cũng có lỗi, anh xin lỗi.”
Bạch Thu Nhiên thừa thắng xông lên: “Vậy chúng ta huề nhau, nha?”
Diệp Chi Châu không trả lời, hờ hững đưa tay ra: “Lại đây.”
Không nghe được câu trả lời chắc chắn từ anh, Bạch Thu Nhiên thấy lo lo nhưng vẫn tin tưởng chui vào vòng tay anh, nũng nịu: “Tụi mình đừng cãi nhau nữa nha anh.”
Diệp Chi Châu vỗ về lưng cô, nói: “Không có lần sau đâu đấy.”
Bạch Thu Nhiên nghe ra sự cảnh cáo trong lời nói của anh, càng cảm nhận được chuyện cô muốn chia tay đã tác động lớn đến anh nhường nào. Sếp Diệp gần như chưa bao giờ sa sầm mặt với cô thì nay là lần đầu tiên anh đánh mất phong độ, thậm chí còn không màng thể diện của mình trước mặt toàn thể nhân viên công ty. Phản ứng của anh khiến cô rất bất ngờ.
Song, Bạch Thu Nhiên không sợ. Tình huống xấu nhất đã xảy ra, bạn trai tổng tài bị cô chọc giận đến suýt chết, tức sùi bọt mép lôi cô về nhà nhưng vẫn không nặng lời với cô, càng không có đại chiến ba trăm hiệp trên giường, cô gần như không tốn chút sức lực nào đã dỗ được bạn trai nguôi giận. Tuy đó là nhờ diễn xuất thần sầu của cô nhưng cũng chứng minh được anh rất dung túng cô.
Lần này, Bạch Thu Nhiên tin tưởng hơn bao giờ hết rằng bạn trai tổng tài rất yêu mình. Vì vậy, cô không những không lo lắng mà còn đắc ý vừa ôm eo anh vừa chân thành hứa hẹn: “Em không làm vậy nữa đâu.”
Nếu đã xác định được tấm lòng của bạn trai tổng tài và cũng không thể chia tay, Bạch Thu Nhiên càng thêm quyết tâm sánh bước cùng anh.
Nhưng thật hiển nhiên, trái với sự thỏa mãn ngọt ngào của cô, tuy đã tha thứ cho cô nhưng Diệp Chi Châu vẫn còn sợ hãi và đang tự cảnh tỉnh bản thân. Sếp Diệp cho rằng mình quá tin vào lời ngon tiếng ngọt của cô nên mới rơi vào tình cảnh ngày hôm nay, suýt nữa thì người đi nhà trống mà bản thân còn không biết.
Vậy nên khi vuốt ve bờ vai mảnh khảnh yếu ớt vào giờ phút này, tâm trạng anh đã khác với lúc trước, anh vẫn thương xót nhưng không dám xem thường cô nữa.
Bạch Thu Nhiên không biết rằng bạn trai tổng tài vốn dĩ luôn tin tưởng cô thì bây giờ lại đang cảnh giác cao độ. Cô dựa vào vòng tay anh, hưởng thụ bầu không khí im lặng lúc này, khi cảm thấy đủ rồi thì ngẩng đầu nghiêm túc hỏi bạn trai tổng tài: “Nhưng bà Diệp ghét em lắm, anh có cách thật ạ?”
Diệp Chi Châu nhếch môi: “Chỉ cần em đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc chạy trốn thì chắc chắn sẽ có cách.”
Bạch Thu Nhiên chớp mắt, rất muốn nói “Đâu phải tại em”. Va phải bà mẹ chồng hào môn cầm kịch bản báo thù gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, ai không chạy thì không phải người Trung Quốc.
Nếu cho cô thêm một cơ hội để lựa chọn lại, cô tin rằng phản ứng đầu tiên của mình vẫn là bỏ chạy.
Biểu cảm của cô thể hiện quá rõ suy nghĩ trong đầu nên sếp Diệp lại được phen tức tối. Vốn dĩ anh còn chưa nguôi hết giận thì giờ đây đôi mắt trở nên sâu hun hút, sau đó giữ chặt gáy cô rồi vồ vập hôn cô.
Bạch Thu Nhiên bị hôn đến mức quên thở, chỉ biết mở to mắt nhìn anh.
Họ yêu nhau hơn ba năm và sống chung được một tháng, theo quan niệm của giới trẻ đương thời thì việc cả hai có xảy ra quan hệ cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Vấn đề là Bạch Thu Nhiên chỉ mang tiếng sống chung thôi chứ chưa cạp được miếng thịt nào!
Tuy cũng có những lúc suýt vượt rào nhưng Diệp Chi Châu lại quá đỗi nâng niu cô, như thể cô là viên pha lê mỏng manh dễ vỡ vậy. Do đó đến bây giờ Bạch Thu Nhiên vẫn chưa biết “thăng hoa” là cảm giác như thế nào, điều này khiến cô rất tự ti vì nghĩ mình không đủ sức hút.
Nụ hôn hôm nay của sếp Diệp có phần mạnh bạo, thậm chí còn mang theo ý trừng phạt, vô tình lại đúng như ý muốn của Bạch Thu Nhiên. Cô chỉ chống cự tượng trưng vài cái rồi vòng tay qua cổ anh, vui vẻ đón nhận sự nhiệt tình của anh, đồng thời cực kỳ mong chờ diễn biến tiếp theo.
Thanh niên tràn đầy sức lực, một khi đã quấn lấy nhau thì khó mà dừng lại được. Nụ hôn của Diệp Chi Châu càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng cháy bỏng. Áo sơ mi và cà vạt của anh trở nên xốc xếch, quần áo của Bạch Thu Nhiên cũng bị cởi ra một nửa. Chiến trường dời từ sofa sang giường lúc nào không hay, một trận chiến ác liệt sắp được diễn ra, sau đó… không có sau đó.
Diệp Chi Châu đột nhiên dừng lại, vùi đầu vào cổ Bạch Thu Nhiên, cố điều chỉnh lại nhịp thở hổn hển của mình.
Bạch Thu Nhiên đã cởi được một nửa quần áo: …
Cmn nhà anh có giỏi thì làm cho xong đi!!!
Cô phải kìm dữ lắm mới không gào lên.
Diệp Chi Châu lấy lại bình tĩnh thì nhổm người dậy, chống tay trái ở bên người cô rồi thủng thẳng nhìn cô. Thấy cô ngơ ngác, anh nhướn môi cười, trông vừa xấu xa vừa quyến rũ. Anh hỏi: “Thất vọng lắm à?”
Bạch Thu Nhiên: …
Đương nhiên đóa hoa bé nhỏ thuần khiết không thể gật đầu, nhưng cô thật sự không muốn trái lòng. Bạch Thu Nhiên ngập ngừng chốc lát mới đỏ mặt nửa thật nửa giả hờn dỗi: “Anh đáng ghét quá đi.”
Vì đã được giải tỏa cảm xúc, Diệp Chi Châu khôi phục lại được vẻ dịu dàng thường ngày, ân cần vén phần tóc mai rối tung của cô, nhẹ nhàng giải thích: “Chuyện đó phải để dành tới ngày kết hôn, vào thời khắc đáng nhớ nhất…”
Nghe thấy bạn trai tổng tài nhắc đến chuyện kết hôn bằng giọng điệu chắc chắn và tự nhiên như thể đây là sự thật không thể chối cãi, Bạch Thu Nhiên có cảm giác không chân thực. Trong lòng cô chỉ có sự mờ mịt và luống cuống với cuộc hôn nhân này, thậm chí không hề xem trọng nó. Ngoài miệng nói phải dũng cảm đối mặt với bà Diệp nhưng thực ra cô chẳng có chút niềm tin nào, cũng chẳng có kế hoạch gì, mọi hy vọng của cô đều gửi gắm hết cho sếp Diệp.
Nhưng anh thật sự có cách với mẹ ruột của mình ư? Bạch Thu Nhiên vô thức hỏi thành tiếng.
Diệp Chi Châu nhướn mày: “Trước đây chúng ta chưa từng thảo luận vấn đề này sao?”
Bạch Thu Nhiên nghiêm mặt trả lời: “Nhưng lúc đó em không biết bà Diệp lại có thành kiến với em đến vậy.”
“Có khác gì đâu.” Diệp Chi Châu xoa má cô, dịu dàng an ủi: “Chúng ta cứ tập trung sống cuộc đời của mình thôi, đừng quan tâm tới cái khác.”
Dù thấy bạn trai tổng tài lạc quan quá mức nhưng Bạch Thu Nhiên vẫn gật đầu. Suy cho cùng, ngoài tin tưởng anh ra, cô không còn lựa chọn nào khác.
Cứ thế, Bạch Thu Nhiên bị bạn trai tổng tài gọi vào phòng ngủ nói chuyện.
Còn vì sao trong nhà chỉ có hai người, nơi nào cũng là chỗ riêng tư nhưng bạn trai tổng tài lại cứ thích phiền phức gọi vào phòng ngủ nói chuyện thì cô không biết, cũng không dám hỏi.
Đến khi thấy Diệp Chi Châu không chỉ đóng cửa mà còn khóa trái lại, tim Bạch Thu Nhiên đập thình thịch, máu chảy rần rật. Chẳng lẽ nói chuyện không vừa ý anh thì cô sẽ bị ấy ấy? Thế thì đáng mong chờ quá.
Diệp Chi Châu ngồi trên sofa trong phòng ngủ nhìn Bạch Thu Nhiên. Tuy anh ngẩng đầu nhìn cô nhưng vẫn tạo ra cảm giác như anh đang nhìn từ trên cao xuống, hoặc cũng có thể là do Bạch Thu Nhiên đang chột dạ nên mới nghĩ thế.
Anh hẳn đã lấy lại bình tĩnh, không làm vẻ mặt khiến người ta sợ rợn tóc gáy nữa mà nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay em đề nghị chia tay là nghiêm túc?”
Đây quả thực là câu hỏi trí mạng, người có khát vọng sinh tồn mạnh mẽ sẽ không trả lời đúng trọng tâm. Cô chớp chớp mắt, đôi mắt lập tức rơm rớm nước mắt, dáng vẻ cố giữ nước mắt khỏi rơi khiến cô trông vừa quật cường vừa động lòng người: “Lúc biết anh giấu giếm cho bà Diệp, em buồn lắm í, cứ nghĩ anh không còn quan tâm đến em nữa nên trong lúc bốc đồng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất…”
Cô là đóa hoa bé nhỏ thuần khiết ngây thơ, dù có xử lý theo cảm tính thì cũng là do cô quá yêu và quá quan tâm anh mà thôi.
Bạch Thu Nhiên đã lặng lẽ đổ lỗi cho bạn trai tổng tài và mẹ anh, còn bản thân vẫn trong sạch, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Không chờ Diệp Chi Châu trả lời, cô đã được nước lấn tới: “Cứ cho là em có chỗ không đúng đi, vậy còn anh thì sao? Tại sao anh lại gạt em?”
Tuy nhiên, hôm nay Diệp Chi Châu không để mình bị xoay vòng vòng, anh bình tĩnh đến mức gần như lạnh lùng: “Việc nào ra việc đó, chuyện của anh để lát nữa anh sẽ giải thích với em sau, bây giờ chúng ta đang nói về vấn đề của em. Em nghiêm túc đề nghị chia tay thật à?”
Càn quấy cũng vô dụng, hôm nay bạn trai tổng tài rất cứng rắn, cứ như cô mà không nói rõ ràng thì anh sẽ không để yên. Bạch Thu Nhiên rất thất vọng trước sự tỉnh táo của anh, bèn dùng sự im lặng để trả lời. Cô có thể đánh trống lảng hoặc nói ra những lời anh muốn nghe, nhưng cô vẫn chưa tu luyện được bản lĩnh nói dối không chớp mắt, đặc biệt là khi Diệp Chi Châu cứ lẳng lặng nhìn cô khiến cô rất chột dạ.
Diệp Chi Châu thấy người luôn nhanh mồm nhanh miệng như cô nhưng giờ lại không nói được gì thì hiểu ngay đáp án. Anh mím chặt môi rồi mới hỏi: “Trừ chuyển nhà ra, em còn định làm gì nữa?”
Bạch Thu Nhiên im lặng, nỗ lực chớp đôi mắt to tròn ngấn lệ với ý đồ dùng mỹ nhân kế để mê hoặc anh.
Đáng tiếc Diệp Chi Châu đang rất tức giận, không hề bị cô mê hoặc. Anh uy hiếp: “Chắc hẳn Lục Vũ Tư biết rõ chi tiết, hay em muốn anh hỏi cô ấy?”
Bạch Thu Nhiên tiếp tục luống cuống. Bạn trai tổng tài biết cô chuyển nhà thôi mà đã tức giận lắm rồi, nếu anh biết cô còn định bỏ trốn đến thành phố khác thì liệu cô có được nhìn thấy ánh nắng ngày mai không?
“Em khai.” Cuối cùng Bạch Thu Nhiên đành phải cúi đầu trước quyền uy của tổng tài, cô thú nhận có chọn lọc: “Em còn định xin nghỉ việc nữa.”
Không đợi sếp Diệp kịp nổi điên, cô đã đánh phủ đầu: “Tuần trước bà Diệp đã yêu cầu em chủ động xin nghỉ việc, bà ấy còn nói cho em thời gian một tháng. Em nghĩ đằng nào cũng không thể ở lại công ty được nữa nên thà nghỉ sớm cho rồi.”
Nói đến đây, Bạch Thu Nhiên dùng mu bàn tay dụi đôi mắt khô ráo, đến khi bỏ tay xuống mắt đã đỏ hoe, chốc chốc lại sụt sịt mũi, trông cứ như đã chịu đựng hết thảy uất ức. Dù Diệp Chi Châu rất nghi ngờ cô chỉ đang diễn để anh không hỏi thêm nữa nhưng anh vẫn không chịu nổi dáng vẻ đáng thương của cô, đành nói: “Ai nói em không thể ở lại công ty được nữa?”
Bạch Thu Nhiên thấy mình đã thành công chuyển đề tài thì càng được voi đòi tiên, đáp lại: “Vợ của chủ tịch không cho em ở lại thì em biết làm sao chứ.”
“Chỉ cần em muốn, em ở công ty cả đời cũng được.” Diệp Chi Châu nghiêm túc nói: “Em không cần bận tâm lời của mẹ anh, anh sẽ tìm cơ hội nói chuyện với mẹ.”
Lúc này, Bạch Thu Nhiên đã hoàn toàn quên mất việc phát huy phẩm chất vĩ đại biết dừng lại đúng lúc của đóa hoa bé nhỏ thuần khiết mà nhìn anh đầy trách móc và ấm ức: “Vậy mà ban nãy anh còn nạt em.”
Diệp Chi Châu: …
Chuyện “tính sổ” tương tự như đánh trận, tiếng trống đầu tiên giúp tăng sĩ khí, tiếng trống thứ hai khiến sĩ khí suy giảm, đến tiếng trống thứ ba thì sĩ khí đã chẳng còn. Bởi vậy sau khi đà “tính sổ” của Diệp Chi Châu bị Bạch Thu Nhiên cắt ngang thì anh không lấy lại khí thế được nữa. Anh nhìn vào mắt cô vài giây, cuối cùng đành bất lực đỡ trán: “Được rồi, anh cũng có lỗi, anh xin lỗi.”
Bạch Thu Nhiên thừa thắng xông lên: “Vậy chúng ta huề nhau, nha?”
Diệp Chi Châu không trả lời, hờ hững đưa tay ra: “Lại đây.”
Không nghe được câu trả lời chắc chắn từ anh, Bạch Thu Nhiên thấy lo lo nhưng vẫn tin tưởng chui vào vòng tay anh, nũng nịu: “Tụi mình đừng cãi nhau nữa nha anh.”
Diệp Chi Châu vỗ về lưng cô, nói: “Không có lần sau đâu đấy.”
Bạch Thu Nhiên nghe ra sự cảnh cáo trong lời nói của anh, càng cảm nhận được chuyện cô muốn chia tay đã tác động lớn đến anh nhường nào. Sếp Diệp gần như chưa bao giờ sa sầm mặt với cô thì nay là lần đầu tiên anh đánh mất phong độ, thậm chí còn không màng thể diện của mình trước mặt toàn thể nhân viên công ty. Phản ứng của anh khiến cô rất bất ngờ.
Song, Bạch Thu Nhiên không sợ. Tình huống xấu nhất đã xảy ra, bạn trai tổng tài bị cô chọc giận đến suýt chết, tức sùi bọt mép lôi cô về nhà nhưng vẫn không nặng lời với cô, càng không có đại chiến ba trăm hiệp trên giường, cô gần như không tốn chút sức lực nào đã dỗ được bạn trai nguôi giận. Tuy đó là nhờ diễn xuất thần sầu của cô nhưng cũng chứng minh được anh rất dung túng cô.
Lần này, Bạch Thu Nhiên tin tưởng hơn bao giờ hết rằng bạn trai tổng tài rất yêu mình. Vì vậy, cô không những không lo lắng mà còn đắc ý vừa ôm eo anh vừa chân thành hứa hẹn: “Em không làm vậy nữa đâu.”
Nếu đã xác định được tấm lòng của bạn trai tổng tài và cũng không thể chia tay, Bạch Thu Nhiên càng thêm quyết tâm sánh bước cùng anh.
Nhưng thật hiển nhiên, trái với sự thỏa mãn ngọt ngào của cô, tuy đã tha thứ cho cô nhưng Diệp Chi Châu vẫn còn sợ hãi và đang tự cảnh tỉnh bản thân. Sếp Diệp cho rằng mình quá tin vào lời ngon tiếng ngọt của cô nên mới rơi vào tình cảnh ngày hôm nay, suýt nữa thì người đi nhà trống mà bản thân còn không biết.
Vậy nên khi vuốt ve bờ vai mảnh khảnh yếu ớt vào giờ phút này, tâm trạng anh đã khác với lúc trước, anh vẫn thương xót nhưng không dám xem thường cô nữa.
Bạch Thu Nhiên không biết rằng bạn trai tổng tài vốn dĩ luôn tin tưởng cô thì bây giờ lại đang cảnh giác cao độ. Cô dựa vào vòng tay anh, hưởng thụ bầu không khí im lặng lúc này, khi cảm thấy đủ rồi thì ngẩng đầu nghiêm túc hỏi bạn trai tổng tài: “Nhưng bà Diệp ghét em lắm, anh có cách thật ạ?”
Diệp Chi Châu nhếch môi: “Chỉ cần em đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc chạy trốn thì chắc chắn sẽ có cách.”
Bạch Thu Nhiên chớp mắt, rất muốn nói “Đâu phải tại em”. Va phải bà mẹ chồng hào môn cầm kịch bản báo thù gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, ai không chạy thì không phải người Trung Quốc.
Nếu cho cô thêm một cơ hội để lựa chọn lại, cô tin rằng phản ứng đầu tiên của mình vẫn là bỏ chạy.
Biểu cảm của cô thể hiện quá rõ suy nghĩ trong đầu nên sếp Diệp lại được phen tức tối. Vốn dĩ anh còn chưa nguôi hết giận thì giờ đây đôi mắt trở nên sâu hun hút, sau đó giữ chặt gáy cô rồi vồ vập hôn cô.
Bạch Thu Nhiên bị hôn đến mức quên thở, chỉ biết mở to mắt nhìn anh.
Họ yêu nhau hơn ba năm và sống chung được một tháng, theo quan niệm của giới trẻ đương thời thì việc cả hai có xảy ra quan hệ cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Vấn đề là Bạch Thu Nhiên chỉ mang tiếng sống chung thôi chứ chưa cạp được miếng thịt nào!
Tuy cũng có những lúc suýt vượt rào nhưng Diệp Chi Châu lại quá đỗi nâng niu cô, như thể cô là viên pha lê mỏng manh dễ vỡ vậy. Do đó đến bây giờ Bạch Thu Nhiên vẫn chưa biết “thăng hoa” là cảm giác như thế nào, điều này khiến cô rất tự ti vì nghĩ mình không đủ sức hút.
Nụ hôn hôm nay của sếp Diệp có phần mạnh bạo, thậm chí còn mang theo ý trừng phạt, vô tình lại đúng như ý muốn của Bạch Thu Nhiên. Cô chỉ chống cự tượng trưng vài cái rồi vòng tay qua cổ anh, vui vẻ đón nhận sự nhiệt tình của anh, đồng thời cực kỳ mong chờ diễn biến tiếp theo.
Thanh niên tràn đầy sức lực, một khi đã quấn lấy nhau thì khó mà dừng lại được. Nụ hôn của Diệp Chi Châu càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng cháy bỏng. Áo sơ mi và cà vạt của anh trở nên xốc xếch, quần áo của Bạch Thu Nhiên cũng bị cởi ra một nửa. Chiến trường dời từ sofa sang giường lúc nào không hay, một trận chiến ác liệt sắp được diễn ra, sau đó… không có sau đó.
Diệp Chi Châu đột nhiên dừng lại, vùi đầu vào cổ Bạch Thu Nhiên, cố điều chỉnh lại nhịp thở hổn hển của mình.
Bạch Thu Nhiên đã cởi được một nửa quần áo: …
Cmn nhà anh có giỏi thì làm cho xong đi!!!
Cô phải kìm dữ lắm mới không gào lên.
Diệp Chi Châu lấy lại bình tĩnh thì nhổm người dậy, chống tay trái ở bên người cô rồi thủng thẳng nhìn cô. Thấy cô ngơ ngác, anh nhướn môi cười, trông vừa xấu xa vừa quyến rũ. Anh hỏi: “Thất vọng lắm à?”
Bạch Thu Nhiên: …
Đương nhiên đóa hoa bé nhỏ thuần khiết không thể gật đầu, nhưng cô thật sự không muốn trái lòng. Bạch Thu Nhiên ngập ngừng chốc lát mới đỏ mặt nửa thật nửa giả hờn dỗi: “Anh đáng ghét quá đi.”
Vì đã được giải tỏa cảm xúc, Diệp Chi Châu khôi phục lại được vẻ dịu dàng thường ngày, ân cần vén phần tóc mai rối tung của cô, nhẹ nhàng giải thích: “Chuyện đó phải để dành tới ngày kết hôn, vào thời khắc đáng nhớ nhất…”
Nghe thấy bạn trai tổng tài nhắc đến chuyện kết hôn bằng giọng điệu chắc chắn và tự nhiên như thể đây là sự thật không thể chối cãi, Bạch Thu Nhiên có cảm giác không chân thực. Trong lòng cô chỉ có sự mờ mịt và luống cuống với cuộc hôn nhân này, thậm chí không hề xem trọng nó. Ngoài miệng nói phải dũng cảm đối mặt với bà Diệp nhưng thực ra cô chẳng có chút niềm tin nào, cũng chẳng có kế hoạch gì, mọi hy vọng của cô đều gửi gắm hết cho sếp Diệp.
Nhưng anh thật sự có cách với mẹ ruột của mình ư? Bạch Thu Nhiên vô thức hỏi thành tiếng.
Diệp Chi Châu nhướn mày: “Trước đây chúng ta chưa từng thảo luận vấn đề này sao?”
Bạch Thu Nhiên nghiêm mặt trả lời: “Nhưng lúc đó em không biết bà Diệp lại có thành kiến với em đến vậy.”
“Có khác gì đâu.” Diệp Chi Châu xoa má cô, dịu dàng an ủi: “Chúng ta cứ tập trung sống cuộc đời của mình thôi, đừng quan tâm tới cái khác.”
Dù thấy bạn trai tổng tài lạc quan quá mức nhưng Bạch Thu Nhiên vẫn gật đầu. Suy cho cùng, ngoài tin tưởng anh ra, cô không còn lựa chọn nào khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.