Chương 35
Thanh Việt Lưu Ca
24/05/2023
Edit: Lynn
Hai người xuất phát ngay sau bữa sáng nên khi đến đến biệt thự nhà họ Diệp thì vẫn còn sớm, chỉ mới hơn mười giờ. Điều khiến Bạch Thu Nhiên vui nhất là ông bà Diệp không có ở dưới phòng khách. Thím Lâm niềm nở đón tiếp họ, nói: “Phu nhân ăn sáng xong đi ra ngoài rồi, hình như dạo này bà ấy học cắm hoa, còn chủ tịch thì đang ở thư phòng trên lầu.”
Nghe tin bà Diệp đã ra ngoài, Bạch Thu Nhiên hèn nhát thở phào nhẹ nhõm, lòng còn mong chờ viển vông: Bà Diệp học cắm hoa hẳn sẽ tu thân dưỡng tính, không còn đòi báo thù cô nữa?
Bạch Thu Nhiên ôm ảo tưởng đẹp đẽ ấy mỉm cười với thím Lâm, đang định nói vậy chúng cháu sẽ tự tìm một nơi để nghỉ ngơi, không cần phải tiếp đãi gì gì đó thì bạn trai tổng tài đã giành nói trước: “Bố cháu đang luyện chữ trong thư phòng ạ?”
“Ừ.” Thím Lâm cười thân thiết, giọng điệu cũng rất thoải mái, “Hôm nay chủ tịch cao hứng lắm.”
Diệp Chi Châu gật đầu: “Vậy chúng cháu lên xem thử ạ.”
Nói xong, anh kéo Bạch Thu Nhiên lên lầu.
Bạch Thu Nhiên tưởng thoát khỏi được bà Diệp thì sẽ có thể tìm một góc nằm ngủ hoặc chơi gì đó giết thời gian, nào ngờ bị hành động của bạn trai tổng tài làm cho bối rối. Cô chần chừ: “Hay là mình anh lên trò chuyện với bác trai thôi, em chờ dưới lầu nhé?”
Cô ngại nói thẳng ra rằng thư phòng của chủ tịch Diệp hẳn có rất nhiều tài liệu mật trong truyền thuyết, chắc là không phải ai cũng vào được, nếu cô bị chặn ở cửa thì xấu hổ lắm.
Diệp Chi Châu rõ ràng g hiểu được ẩn ý đằng sau lời nói của cô nhưng anh lại chỉ cười nhẹ rồi ôm vai cô, thân mật nói: “Đừng lo, bố anh không thích bàn chuyện công việc khi đang luyện chữ. Em từng học thư pháp mấy năm, anh nghĩ em và bố sẽ có tiếng nói chung đó.”
Nghe bạn trai tổng tài nói vậy, Bạch Thu Nhiên hơi hơi tự hào.
Đúng là cô có tư cách để tự hào. Là một đóa hoa bé nhỏ thuần khiết xuất thân nghèo khó không nơi nương tựa, từng làm N công việc để nuôi sống bản thân trong suốt thời gian học đại học, Bạch Thu Nhiên đã không ngừng học hỏi để hoàn thiện bản thân. Lên đại học, cô không cần phải cắm đầu học hành nữa vì bài vở nhẹ nhàng hơn rất nhiều, do đó cô đã tích cực tham gia các câu lạc bộ năng khiếu như khiêu vũ, thư pháp, hội họa. Tuy động cơ là để xây dựng hình tượng bản thân trở nên hoàn hảo nhưng mồ hôi và công sức mà cô bỏ ra là thật, những điều cô học được cũng là thật.
Giờ đây cô đã là đóa hoa bé nhỏ thuần khiết có hiểu biết nhất định về cầm kỳ thư họa. Nghe bạn trai tổng tài khen cô có tiếng nói chung với chủ tịch Diệp, Bạch Thu Nhiên rất vui, mang tâm trạng lâng lâng theo sếp Diệp đi vào thư phòng của chủ tịch Diệp.
Phản ứng của chủ tịch Diệp giống như Diệp Chi Châu đã nói, không những không ngại họ tự tiện vào thư phòng mà khi nghe Diệp Chi Châu nói cô cũng thích thư pháp, ông còn rất thoải mái cười nói: “Vừa khéo, Tiểu Thu tới viết mấy chữ cho bác xem nào, cả Chi Châu nữa, để bố xem dạo này hai đứa có lười biếng không.”
Diệp Chi Châu vẫn giữ phong thái lịch lãm, làm động tác “mời” bạn gái tỏ ý ưu tiên phái nữ. Bạch Thu Nhiên không hề lo lắng, cô đã chuẩn bị tâm lý từ khi bước vào, bố chồng hào môn gặp được người có chung sở thích chắc chắn sẽ giao lưu trao đổi trình độ với cô. Bạch Thu Nhiên cũng không thấy tự ti khi nhìn nét chữ hào hùng của chủ tịch Diệp vì cô cho rằng nét chữ của mình cũng rất phiêu dật và độc đáo.
Bạch Thu Nhiên giả vờ dè dặt viết vài chữ, sau đó đều được bố chồng hào môn và bạn trai tổng tài khen ngợi. Sau một hồi trò chuyện vui vẻ, chủ tịch Diệp còn nhất quyết tặng cho cô một bảng chữ mẫu có giá trị khổng lồ mà ông đã cất công sưu tầm, kèm theo một hộp gỗ Huỳnh Đàn được chế tác tinh xảo, nghe nói giá trị của nó cũng không hề nhỏ.
Sau vài lần từ chối bất thành, Bạch Thu Nhiên đành nhận tấm lòng của bố chồng hào môn. Ôm chiếc hộp trong tay, cô vui muốn chết, lần nào đến nhà họ Diệp cũng có thu hoạch. Bố chồng hào môn vô cùng hào phóng, chưa bao giờ để cô về tay không. Cứ tiếp tục thế này chắc cô tìm ra con đường phát tài mới luôn ấy chứ.
Trong lúc Bạch Thu Nhiên ảo tưởng về con đường phát tài, chủ tịch Diệp cũng cực kỳ vui vẻ. Khi mọi người đang rất thỏa mãn thì bỗng nghe bà Diệp đi học cắm hoa về.
Bà Diệp vào nhà đúng lúc Bạch Thu Nhiên ôm món quà quý của bố chồng hào môn đi theo hai bố con xuống lầu.
Chủ tịch Diệp đang cao hứng, thấy vợ về thì vui vẻ gọi bà: “Mình về rồi à, Chi Châu và Tiểu Thu về chơi được một lúc rồi.”
Bà Diệp ngẩng đầu cười nói: “Hai bố con nói chuyện gì vui thế? Hiếm khi Chi Châu về nhà, đúng là nên nói chuyện với bố con nhiều vào.”
Một lần nữa, bà Diệp chỉ tình cảm với chồng con chứ hoàn toàn phớt lờ Bạch Thu Nhiên. Bà sai những người đi theo sau mình mang chiến lợi phẩm hôm nay mua được về phòng, sau đó bày ra phong phạm bà chủ gia đình mà hỏi thím Lâm: “Phòng bếp nấu gì rồi? Có nấu mấy món cậu chủ thích không?”
Thím Lâm đang định trả lời thì chủ tịch Diệp đã cười nói: “Chị Lâm làm việc mà mình còn phải lo sao? Đừng lo lắng mấy chuyện vặt vãnh nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi rồi nói chuyện với bọn trẻ nào.”
Nụ cười trên mặt Tống Bảo Như sượng lại, bà cắn răng gật đầu: “Mình nói phải, em chỉ biết lo những chuyện không đâu, không lúc nào là không lo cho mình và Chi Châu.”
Kể từ khi tái sinh, bà luôn muốn làm hai việc. Đối ngoại thì xử lý con ả Bạch Thu Nhiên, đối nội thì tống cổ vợ chồng quản gia ra khỏi nhà họ Diệp, nhưng hết lần này tới lần khác đều không thuận lợi.
Nếu Bạch Thu Nhiên xảo quyệt hơn bà nghĩ thì bà có thể từ từ trù tính, còn vợ chồng quản gia nói trắng ra là chó giữ nhà, chủ nhân muốn “xử” sao chẳng được, vậy mà bà lại gặp nhiều trắc trở. Quản gia Lâm rất được chồng bà tin tưởng, được giao cho phụ trách việc quản lý phần lớn bất động sản của nhà họ nên tạm thời bà chưa động vào ông ta được, nhưng thím Lâm chỉ là một bà thím già, vậy mà cũng luôn được chồng bà bảo vệ. Tống Bảo Như rất bất bình và tức tối, cảm thấy quyền uy bà chủ gia đình của mình bị khiêu khích.
Thế nhưng bà cũng biết rất rõ kiếp trước của mình rơi vào kết cục bi thảm là vì bà bất cẩn trúng chiêu của con ả kia khiến bà lục đục với chồng, vậy nên mới dẫn đến việc mất đi thân phận nữ chủ nhân nhà họ Diệp.
Điểm mấu chốt cho lần trả thù này của bà chính là niềm tin của chồng và sự ủng hộ của con trai, chỉ khi được người thân tin tưởng hoàn toàn, bà mới ngồi vững vị trí nữ chủ nhân nhà họ Diệp. Cứ coi như Bạch Thu Nhiên và vợ chồng quản gia lại liên thủ với nhau, chỉ cần bà vẫn là vợ của Diệp Hạo thì họ sẽ chẳng làm gì được bà.
Vì vậy, dạo này bà Diệp luôn cố gắng thể hiện trước mặt chủ tịch Diệp.
Vốn dĩ công sức của bà đã có thu hoạch, sau nhiều năm chia phòng ngủ thì nay hai vợ chồng đã lại ngủ chung phòng. Nhưng tiệc vui chóng tàn, bà vừa định xử lý Bạch Thu Nhiên thì đã bị chồng và con trai bắt được.
Những gia đình như họ rất kỵ loại chuyện này, âm mưu thủ đoạn quá thấp kém, dù có thành công cũng chẳng mấy vẻ vang, thất bại lại càng ê mặt. Quan trọng là Bạch Thu Nhiên cũng không phải là nhân vật máu mặt, bỏ công sức để xử ả thì hạ thấp bản thân quá, thà lấy tiền đập ả còn sang hơn.
Bà Diệp cũng biết sự việc vừa rồi khiến bà mất hết mặt mũi, may mắn là bà hành động cẩn thận, chỉ có chồng với con trai biết, nếu không chắc bà bị mấy người trong giới thượng lưu cười cho ê mặt.
Con ả Bạch Thu Nhiên quả là khắc tinh của bà. Bà Diệp tức muốn xì khói nhưng vẫn phải dọn dẹp bãi rác của mình. Mặc dù chỉ là mấy việc cỏn con và bà cũng đã thành công tự bào chữa cho mình, nhưng vẫn có một số việc tuy không nói toạc ra nhưng ai cũng ngầm hiểu. Niềm tin mà chồng và con trai dành cho bà đã bắt đầu vơi dần.
Có thể nói tình hình hiện tại còn tệ hơn hồi bà mới quay về. Trước đó, vợ chồng bà chỉ ở riêng, quan hệ hơi lạnh nhạt, nhưng kết hôn mấy chục năm tình cảm phai nhạt cũng là bình thường, ít nhất chồng bà không ngoại tình hay thậm chí có con rơi con rớt; ông ấy cũng hết lòng tin cậy và tôn trọng bà, luôn giữ thể diện cho bà. Con trai bà lại là người thừa kế duy nhất. Cho nên ban đầu địa vị của bà là cực kỳ vững chắc.
Tuy nhiên, vì bà không nhìn xa trông rộng, hành động sai lầm dẫn đến hình tượng tốt đẹp của mình trong lòng chồng con bị giảm đi đáng kể. Tình hình hiện tại không khác gì việc chồng con bà đang xem xét để đưa ra hình phạt cho bà. Bây giờ mà không tranh thủ thể hiện để cứu vãn hình tượng thì tình hình sẽ càng bất lợi với bà.
Vì thế bà Diệp chỉ còn cách ra sức thể hiện những điều tốt đẹp và tạm hoãn chuyện xử lý vợ chồng quản gia. Sự tin tưởng của chồng bà dành cho họ có khi còn vượt qua cả người đầu gối tay ấp là bà. Suy cho cùng, vợ chồng nhà quản gia mới là người “sinh trưởng” tại nhà họ Diệp, từ nhỏ đã sát cánh cùng ông ấy. Chứng cứ mà bà tìm được về họ từ đó đến nay không khác gì bới lông tìm vết, trừ việc khiến chồng bà nghĩ bà nhỏ mọn thì không còn ý nghĩa nào khác.
Hiểu thấu đáo điều đó, bà Diệp quyết định nhẫn nhịn để duy trì trạng thái sóng êm gió lặng. Lúc này thấy chủ tịch Diệp lại kín đáo bảo vệ thím Lâm, bà chỉ thầm tức tối trong lòng rồi thôi.
Nói cho cùng, kẻ thù hàng đầu của bà là Bạch Thu Nhiên. Kẻ địch chính quá mạnh, không cần thiết vội vã giải quyết mấy tên râu ria.
Bạch Thu Nhiên không nhìn thấu sóng ngầm mãnh liệt đằng sau những đoạn hội thoại ngắn ngủi này. Cô ngoan ngoãn núp sau lưng bạn trai tổng tài, chào bà Diệp: “Cháu chào bác ạ.”
Sau đó cô im lặng làm bình hoa, không dám nói năng hay hành động gì nhiều, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình, làm vậy mới tránh kéo thêm hận thù.
Tuy nhiên, mọi chuyện lại không như mong muốn. Vì có tiếng nói chung với cô nên chủ tịch Diệp càng thêm hài lòng cô con dâu tương lai, bất ngờ nói với bà Diệp: “Vừa hay hôm nay có mặt đông đủ, chúng ta quyết định luôn hôn sự của tụi nhỏ đi. Cứ chọn ngày trước đã, chuyện khác để lão Lâm lo liệu.”
Bạch Thu Nhiên há hốc mồm. Cô cứ nghĩ thái độ của bà Diệp quá rõ ràng, dù chủ tịch Diệp vừa ý cô thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể phớt lờ ý kiến của bà Diệp được. Hoặc là vợ chồng họ thương lượng với nhau, hoặc là mẹ chồng nàng dâu cần thêm thời gian “tìm hiểu” nhau, tóm lại là hôn sự này tạm thời trì hoãn.
Cô hoàn toàn không ngờ bố chồng hào môn lại giữ lời hứa đến vậy, rất dứt khoát đề nghị chọn ngày cưới, giọng nói rất có khí thế, không hổ là người lèo lái hào môn.
Nghĩ vậy, Bạch Thu Nhiên bất giác nhìn bà Diệp, quả nhiên thấy được sự không hài lòng trong mắt bà, đồng thời nghe bà thốt ra đầy đanh thép: “Tôi không đồng ý!”
Phản ứng nằm trong dự liệu nhưng lại khiến Bạch Thu Nhiên hoang mang, không biết nên buồn hay vui. Cô sẽ rất buồn nếu để vụt mất cơ hội lấy chồng giàu sang, nhưng nếu không cần phải sống khép nép dưới sự thù hận của bà Diệp thì hình như lại là chuyện đáng để ăn mừng?
Trong lúc Bạch Thu Nhiên rối rắm, Diệp Chi Châu cũng không ngờ mẹ mình lại phản ứng quyết liệt như vậy. Mặt anh biến sắc, định thuyết phục bà: “Mẹ…”
Bà Diệp vung tay lên, không nhìn ai, nói thẳng lý do: “Tôi không đồng ý, bởi vì cô ta không thể sinh con, cưới cô ta về làm gì, để làm Chi Châu lỡ dở cả đời sao?”
Lý do này rất có sức nặng. Hoàng đế nào cũng muốn có con trai để truyền ngôi, nhà họ Diệp không khác là bao, đại gia tộc hào môn không thể tuyệt hậu ở đời này được. Thời nay nam nữ bình đẳng, nếu không sinh được con trai thì con gái vẫn có thể kế thừa gia sản, quản lý sản nghiệp gia tộc, nhưng nếu không thể sinh thì sẽ là chặt đứt hoàn toàn dòng dõi gia tộc. Dù chủ tịch Diệp có tư tưởng tiến bộ đến đâu thì cũng không chấp nhận việc này.
Đương nhiên ông vẫn rất vừa ý Bạch Thu Nhiên, càng không tin lời nói phiến diện từ một phía của vợ mình, chỉ nhẹ nhàng nói: “Làm gì nghiêm trọng đến mức đó. Tôi thấy Tiểu Thu rất khỏe mạnh đấy chứ, mà cho dù có hơi yếu ớt thật thì điều trị là xong mà. Trình độ y học phát triển, nếu thật sự sinh không được thì có thể làm thụ tinh nhân tạo thôi. Bà cứ khéo lo.”
Bạch Thu Nhiên không để ý tới thái độ của bố chồng hào môn vì cô quá đỗi ngạc nhiên. Mặt cô trắng bệch, nhìn thì tưởng không cam tâm khi bị vu khống nhưng thực tế là vô cùng lo âu nhìn bà Diệp: “Bác gái ơi, kết quả kiểm tra sức khỏe lúc vào công ty của cháu rất tốt, sao bác lại nghĩ cháu vô sinh?”
Hai người xuất phát ngay sau bữa sáng nên khi đến đến biệt thự nhà họ Diệp thì vẫn còn sớm, chỉ mới hơn mười giờ. Điều khiến Bạch Thu Nhiên vui nhất là ông bà Diệp không có ở dưới phòng khách. Thím Lâm niềm nở đón tiếp họ, nói: “Phu nhân ăn sáng xong đi ra ngoài rồi, hình như dạo này bà ấy học cắm hoa, còn chủ tịch thì đang ở thư phòng trên lầu.”
Nghe tin bà Diệp đã ra ngoài, Bạch Thu Nhiên hèn nhát thở phào nhẹ nhõm, lòng còn mong chờ viển vông: Bà Diệp học cắm hoa hẳn sẽ tu thân dưỡng tính, không còn đòi báo thù cô nữa?
Bạch Thu Nhiên ôm ảo tưởng đẹp đẽ ấy mỉm cười với thím Lâm, đang định nói vậy chúng cháu sẽ tự tìm một nơi để nghỉ ngơi, không cần phải tiếp đãi gì gì đó thì bạn trai tổng tài đã giành nói trước: “Bố cháu đang luyện chữ trong thư phòng ạ?”
“Ừ.” Thím Lâm cười thân thiết, giọng điệu cũng rất thoải mái, “Hôm nay chủ tịch cao hứng lắm.”
Diệp Chi Châu gật đầu: “Vậy chúng cháu lên xem thử ạ.”
Nói xong, anh kéo Bạch Thu Nhiên lên lầu.
Bạch Thu Nhiên tưởng thoát khỏi được bà Diệp thì sẽ có thể tìm một góc nằm ngủ hoặc chơi gì đó giết thời gian, nào ngờ bị hành động của bạn trai tổng tài làm cho bối rối. Cô chần chừ: “Hay là mình anh lên trò chuyện với bác trai thôi, em chờ dưới lầu nhé?”
Cô ngại nói thẳng ra rằng thư phòng của chủ tịch Diệp hẳn có rất nhiều tài liệu mật trong truyền thuyết, chắc là không phải ai cũng vào được, nếu cô bị chặn ở cửa thì xấu hổ lắm.
Diệp Chi Châu rõ ràng g hiểu được ẩn ý đằng sau lời nói của cô nhưng anh lại chỉ cười nhẹ rồi ôm vai cô, thân mật nói: “Đừng lo, bố anh không thích bàn chuyện công việc khi đang luyện chữ. Em từng học thư pháp mấy năm, anh nghĩ em và bố sẽ có tiếng nói chung đó.”
Nghe bạn trai tổng tài nói vậy, Bạch Thu Nhiên hơi hơi tự hào.
Đúng là cô có tư cách để tự hào. Là một đóa hoa bé nhỏ thuần khiết xuất thân nghèo khó không nơi nương tựa, từng làm N công việc để nuôi sống bản thân trong suốt thời gian học đại học, Bạch Thu Nhiên đã không ngừng học hỏi để hoàn thiện bản thân. Lên đại học, cô không cần phải cắm đầu học hành nữa vì bài vở nhẹ nhàng hơn rất nhiều, do đó cô đã tích cực tham gia các câu lạc bộ năng khiếu như khiêu vũ, thư pháp, hội họa. Tuy động cơ là để xây dựng hình tượng bản thân trở nên hoàn hảo nhưng mồ hôi và công sức mà cô bỏ ra là thật, những điều cô học được cũng là thật.
Giờ đây cô đã là đóa hoa bé nhỏ thuần khiết có hiểu biết nhất định về cầm kỳ thư họa. Nghe bạn trai tổng tài khen cô có tiếng nói chung với chủ tịch Diệp, Bạch Thu Nhiên rất vui, mang tâm trạng lâng lâng theo sếp Diệp đi vào thư phòng của chủ tịch Diệp.
Phản ứng của chủ tịch Diệp giống như Diệp Chi Châu đã nói, không những không ngại họ tự tiện vào thư phòng mà khi nghe Diệp Chi Châu nói cô cũng thích thư pháp, ông còn rất thoải mái cười nói: “Vừa khéo, Tiểu Thu tới viết mấy chữ cho bác xem nào, cả Chi Châu nữa, để bố xem dạo này hai đứa có lười biếng không.”
Diệp Chi Châu vẫn giữ phong thái lịch lãm, làm động tác “mời” bạn gái tỏ ý ưu tiên phái nữ. Bạch Thu Nhiên không hề lo lắng, cô đã chuẩn bị tâm lý từ khi bước vào, bố chồng hào môn gặp được người có chung sở thích chắc chắn sẽ giao lưu trao đổi trình độ với cô. Bạch Thu Nhiên cũng không thấy tự ti khi nhìn nét chữ hào hùng của chủ tịch Diệp vì cô cho rằng nét chữ của mình cũng rất phiêu dật và độc đáo.
Bạch Thu Nhiên giả vờ dè dặt viết vài chữ, sau đó đều được bố chồng hào môn và bạn trai tổng tài khen ngợi. Sau một hồi trò chuyện vui vẻ, chủ tịch Diệp còn nhất quyết tặng cho cô một bảng chữ mẫu có giá trị khổng lồ mà ông đã cất công sưu tầm, kèm theo một hộp gỗ Huỳnh Đàn được chế tác tinh xảo, nghe nói giá trị của nó cũng không hề nhỏ.
Sau vài lần từ chối bất thành, Bạch Thu Nhiên đành nhận tấm lòng của bố chồng hào môn. Ôm chiếc hộp trong tay, cô vui muốn chết, lần nào đến nhà họ Diệp cũng có thu hoạch. Bố chồng hào môn vô cùng hào phóng, chưa bao giờ để cô về tay không. Cứ tiếp tục thế này chắc cô tìm ra con đường phát tài mới luôn ấy chứ.
Trong lúc Bạch Thu Nhiên ảo tưởng về con đường phát tài, chủ tịch Diệp cũng cực kỳ vui vẻ. Khi mọi người đang rất thỏa mãn thì bỗng nghe bà Diệp đi học cắm hoa về.
Bà Diệp vào nhà đúng lúc Bạch Thu Nhiên ôm món quà quý của bố chồng hào môn đi theo hai bố con xuống lầu.
Chủ tịch Diệp đang cao hứng, thấy vợ về thì vui vẻ gọi bà: “Mình về rồi à, Chi Châu và Tiểu Thu về chơi được một lúc rồi.”
Bà Diệp ngẩng đầu cười nói: “Hai bố con nói chuyện gì vui thế? Hiếm khi Chi Châu về nhà, đúng là nên nói chuyện với bố con nhiều vào.”
Một lần nữa, bà Diệp chỉ tình cảm với chồng con chứ hoàn toàn phớt lờ Bạch Thu Nhiên. Bà sai những người đi theo sau mình mang chiến lợi phẩm hôm nay mua được về phòng, sau đó bày ra phong phạm bà chủ gia đình mà hỏi thím Lâm: “Phòng bếp nấu gì rồi? Có nấu mấy món cậu chủ thích không?”
Thím Lâm đang định trả lời thì chủ tịch Diệp đã cười nói: “Chị Lâm làm việc mà mình còn phải lo sao? Đừng lo lắng mấy chuyện vặt vãnh nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi rồi nói chuyện với bọn trẻ nào.”
Nụ cười trên mặt Tống Bảo Như sượng lại, bà cắn răng gật đầu: “Mình nói phải, em chỉ biết lo những chuyện không đâu, không lúc nào là không lo cho mình và Chi Châu.”
Kể từ khi tái sinh, bà luôn muốn làm hai việc. Đối ngoại thì xử lý con ả Bạch Thu Nhiên, đối nội thì tống cổ vợ chồng quản gia ra khỏi nhà họ Diệp, nhưng hết lần này tới lần khác đều không thuận lợi.
Nếu Bạch Thu Nhiên xảo quyệt hơn bà nghĩ thì bà có thể từ từ trù tính, còn vợ chồng quản gia nói trắng ra là chó giữ nhà, chủ nhân muốn “xử” sao chẳng được, vậy mà bà lại gặp nhiều trắc trở. Quản gia Lâm rất được chồng bà tin tưởng, được giao cho phụ trách việc quản lý phần lớn bất động sản của nhà họ nên tạm thời bà chưa động vào ông ta được, nhưng thím Lâm chỉ là một bà thím già, vậy mà cũng luôn được chồng bà bảo vệ. Tống Bảo Như rất bất bình và tức tối, cảm thấy quyền uy bà chủ gia đình của mình bị khiêu khích.
Thế nhưng bà cũng biết rất rõ kiếp trước của mình rơi vào kết cục bi thảm là vì bà bất cẩn trúng chiêu của con ả kia khiến bà lục đục với chồng, vậy nên mới dẫn đến việc mất đi thân phận nữ chủ nhân nhà họ Diệp.
Điểm mấu chốt cho lần trả thù này của bà chính là niềm tin của chồng và sự ủng hộ của con trai, chỉ khi được người thân tin tưởng hoàn toàn, bà mới ngồi vững vị trí nữ chủ nhân nhà họ Diệp. Cứ coi như Bạch Thu Nhiên và vợ chồng quản gia lại liên thủ với nhau, chỉ cần bà vẫn là vợ của Diệp Hạo thì họ sẽ chẳng làm gì được bà.
Vì vậy, dạo này bà Diệp luôn cố gắng thể hiện trước mặt chủ tịch Diệp.
Vốn dĩ công sức của bà đã có thu hoạch, sau nhiều năm chia phòng ngủ thì nay hai vợ chồng đã lại ngủ chung phòng. Nhưng tiệc vui chóng tàn, bà vừa định xử lý Bạch Thu Nhiên thì đã bị chồng và con trai bắt được.
Những gia đình như họ rất kỵ loại chuyện này, âm mưu thủ đoạn quá thấp kém, dù có thành công cũng chẳng mấy vẻ vang, thất bại lại càng ê mặt. Quan trọng là Bạch Thu Nhiên cũng không phải là nhân vật máu mặt, bỏ công sức để xử ả thì hạ thấp bản thân quá, thà lấy tiền đập ả còn sang hơn.
Bà Diệp cũng biết sự việc vừa rồi khiến bà mất hết mặt mũi, may mắn là bà hành động cẩn thận, chỉ có chồng với con trai biết, nếu không chắc bà bị mấy người trong giới thượng lưu cười cho ê mặt.
Con ả Bạch Thu Nhiên quả là khắc tinh của bà. Bà Diệp tức muốn xì khói nhưng vẫn phải dọn dẹp bãi rác của mình. Mặc dù chỉ là mấy việc cỏn con và bà cũng đã thành công tự bào chữa cho mình, nhưng vẫn có một số việc tuy không nói toạc ra nhưng ai cũng ngầm hiểu. Niềm tin mà chồng và con trai dành cho bà đã bắt đầu vơi dần.
Có thể nói tình hình hiện tại còn tệ hơn hồi bà mới quay về. Trước đó, vợ chồng bà chỉ ở riêng, quan hệ hơi lạnh nhạt, nhưng kết hôn mấy chục năm tình cảm phai nhạt cũng là bình thường, ít nhất chồng bà không ngoại tình hay thậm chí có con rơi con rớt; ông ấy cũng hết lòng tin cậy và tôn trọng bà, luôn giữ thể diện cho bà. Con trai bà lại là người thừa kế duy nhất. Cho nên ban đầu địa vị của bà là cực kỳ vững chắc.
Tuy nhiên, vì bà không nhìn xa trông rộng, hành động sai lầm dẫn đến hình tượng tốt đẹp của mình trong lòng chồng con bị giảm đi đáng kể. Tình hình hiện tại không khác gì việc chồng con bà đang xem xét để đưa ra hình phạt cho bà. Bây giờ mà không tranh thủ thể hiện để cứu vãn hình tượng thì tình hình sẽ càng bất lợi với bà.
Vì thế bà Diệp chỉ còn cách ra sức thể hiện những điều tốt đẹp và tạm hoãn chuyện xử lý vợ chồng quản gia. Sự tin tưởng của chồng bà dành cho họ có khi còn vượt qua cả người đầu gối tay ấp là bà. Suy cho cùng, vợ chồng nhà quản gia mới là người “sinh trưởng” tại nhà họ Diệp, từ nhỏ đã sát cánh cùng ông ấy. Chứng cứ mà bà tìm được về họ từ đó đến nay không khác gì bới lông tìm vết, trừ việc khiến chồng bà nghĩ bà nhỏ mọn thì không còn ý nghĩa nào khác.
Hiểu thấu đáo điều đó, bà Diệp quyết định nhẫn nhịn để duy trì trạng thái sóng êm gió lặng. Lúc này thấy chủ tịch Diệp lại kín đáo bảo vệ thím Lâm, bà chỉ thầm tức tối trong lòng rồi thôi.
Nói cho cùng, kẻ thù hàng đầu của bà là Bạch Thu Nhiên. Kẻ địch chính quá mạnh, không cần thiết vội vã giải quyết mấy tên râu ria.
Bạch Thu Nhiên không nhìn thấu sóng ngầm mãnh liệt đằng sau những đoạn hội thoại ngắn ngủi này. Cô ngoan ngoãn núp sau lưng bạn trai tổng tài, chào bà Diệp: “Cháu chào bác ạ.”
Sau đó cô im lặng làm bình hoa, không dám nói năng hay hành động gì nhiều, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình, làm vậy mới tránh kéo thêm hận thù.
Tuy nhiên, mọi chuyện lại không như mong muốn. Vì có tiếng nói chung với cô nên chủ tịch Diệp càng thêm hài lòng cô con dâu tương lai, bất ngờ nói với bà Diệp: “Vừa hay hôm nay có mặt đông đủ, chúng ta quyết định luôn hôn sự của tụi nhỏ đi. Cứ chọn ngày trước đã, chuyện khác để lão Lâm lo liệu.”
Bạch Thu Nhiên há hốc mồm. Cô cứ nghĩ thái độ của bà Diệp quá rõ ràng, dù chủ tịch Diệp vừa ý cô thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể phớt lờ ý kiến của bà Diệp được. Hoặc là vợ chồng họ thương lượng với nhau, hoặc là mẹ chồng nàng dâu cần thêm thời gian “tìm hiểu” nhau, tóm lại là hôn sự này tạm thời trì hoãn.
Cô hoàn toàn không ngờ bố chồng hào môn lại giữ lời hứa đến vậy, rất dứt khoát đề nghị chọn ngày cưới, giọng nói rất có khí thế, không hổ là người lèo lái hào môn.
Nghĩ vậy, Bạch Thu Nhiên bất giác nhìn bà Diệp, quả nhiên thấy được sự không hài lòng trong mắt bà, đồng thời nghe bà thốt ra đầy đanh thép: “Tôi không đồng ý!”
Phản ứng nằm trong dự liệu nhưng lại khiến Bạch Thu Nhiên hoang mang, không biết nên buồn hay vui. Cô sẽ rất buồn nếu để vụt mất cơ hội lấy chồng giàu sang, nhưng nếu không cần phải sống khép nép dưới sự thù hận của bà Diệp thì hình như lại là chuyện đáng để ăn mừng?
Trong lúc Bạch Thu Nhiên rối rắm, Diệp Chi Châu cũng không ngờ mẹ mình lại phản ứng quyết liệt như vậy. Mặt anh biến sắc, định thuyết phục bà: “Mẹ…”
Bà Diệp vung tay lên, không nhìn ai, nói thẳng lý do: “Tôi không đồng ý, bởi vì cô ta không thể sinh con, cưới cô ta về làm gì, để làm Chi Châu lỡ dở cả đời sao?”
Lý do này rất có sức nặng. Hoàng đế nào cũng muốn có con trai để truyền ngôi, nhà họ Diệp không khác là bao, đại gia tộc hào môn không thể tuyệt hậu ở đời này được. Thời nay nam nữ bình đẳng, nếu không sinh được con trai thì con gái vẫn có thể kế thừa gia sản, quản lý sản nghiệp gia tộc, nhưng nếu không thể sinh thì sẽ là chặt đứt hoàn toàn dòng dõi gia tộc. Dù chủ tịch Diệp có tư tưởng tiến bộ đến đâu thì cũng không chấp nhận việc này.
Đương nhiên ông vẫn rất vừa ý Bạch Thu Nhiên, càng không tin lời nói phiến diện từ một phía của vợ mình, chỉ nhẹ nhàng nói: “Làm gì nghiêm trọng đến mức đó. Tôi thấy Tiểu Thu rất khỏe mạnh đấy chứ, mà cho dù có hơi yếu ớt thật thì điều trị là xong mà. Trình độ y học phát triển, nếu thật sự sinh không được thì có thể làm thụ tinh nhân tạo thôi. Bà cứ khéo lo.”
Bạch Thu Nhiên không để ý tới thái độ của bố chồng hào môn vì cô quá đỗi ngạc nhiên. Mặt cô trắng bệch, nhìn thì tưởng không cam tâm khi bị vu khống nhưng thực tế là vô cùng lo âu nhìn bà Diệp: “Bác gái ơi, kết quả kiểm tra sức khỏe lúc vào công ty của cháu rất tốt, sao bác lại nghĩ cháu vô sinh?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.