Chương 42
Thanh Việt Lưu Ca
24/05/2023
Kết quả kiểm tra được đưa ra đúng giờ hẹn, bác sĩ vui mừng thông báo cô mang thai năm tuần lẻ ba ngày, trước mắt thai nhi phát triển bình thường.
Vừa dứt lời, cả phòng hân hoan, đặc biệt là sếp Diệp vừa lên chức bố cũng không giữ bình tĩnh nổi nữa mà lặp đi lặp lại với bố mẹ và vợ: “Mang thai thật rồi.”
Tiêu hóa tin vui xong, sếp Diệp lại kéo bác sĩ hỏi han tỉ mỉ những điều cần lưu ý trong thời gian mang thai, bao gồm cả những việc nhỏ nhặt đến những việc như ăn ở, mặc, đi lại. Chủ tịch Diệp đứng bên cạnh không những không thấy phiền mà còn bổ sung những vấn đề con trai chưa đề cập, trông cực kỳ khoa trương, không còn chút khí phách nào của một người sát phạt trên thương trường.
Còn về Bạch Thu Nhiên, cô không thể hiện sự bất ngờ của mình bằng cách lải nhải như chồng mà cô đã quên sạch hình tượng và việc quản lý biểu cảm. Vẻ mặt cô thay đổi liên tục từ vui sướng đến khó tin, thỉnh thoảng còn kiểm tra xem bụng của mình có khác gì không. Cô thực lòng không dám tin chiếc bụng bằng phẳng của cô lại đang chứa một sinh mệnh, tám tháng nữa sẽ chính thức bước vào cuộc sống của họ.
Sinh mệnh thật thần kỳ!
Ai nấy đều tự phá vỡ hình tượng của mình, riêng bà Diệp thường ngày có phản ứng khoa trương nhất thì hiện giờ lại trông có vẻ bình thường nhất. Bà ngồi ngay ngắn trên ghế, không nói tiếng nào, vẫn là phu nhân trang nhã trong mắt người ngoài, nhưng chỉ có bà biết nội tâm của mình còn cuồn cuộn hơn tất cả mọi người ở đây cộng lại. Trước khi có kết quả siêu âm, bà tự trấn an mình rằng có lẽ chỉ là nhầm lẫn mà thôi, nhưng bây giờ bà thực sự rất sốc.
Bà không tin, sao Bạch Thu Nhiên mang thai được? Sao ả lại mang thai được chứ!
Nhưng khi nghĩ lại kiếp trước thì quả thực không có chứng cứ thiết thực nào nói rằng Bạch Thu Nhiên bị vô sinh. Bạch Thu Nhiên luôn miệng nói muốn tiếp tục sống thế giới hai người nên bà cho rằng ả chỉ viện cớ để che giấu mình bị vô sinh mà thôi. Nhưng bây giờ ả có thai thật rồi. Nếu kiếp trước ả nói thật, vậy chẳng lẽ kiếp này ả chịu mang thai sớm là vì bà phản đối kịch liệt hơn khiến ả cảm thấy nguy hiểm nên mới quyết định cưới xong là sinh con liền để củng cố vị trí thiếu phu nhân nhà họ Diệp?
Cho rằng có lẽ việc mình hồi sinh dẫn đến hiệu ứng cánh bướm, tâm trạng của bà Diệp càng thêm phức tạp.
Lúc mới sống lại, bà cực kỳ căm hận Bạch Thu Nhiên, nhưng theo thời gian, bà đã bình tĩnh hơn nhiều, hơn nữa dường như Bạch Thu Nhiên cũng không quá quắt như ở kiếp trước. Vì vậy, bà đã có thể thỉnh thoảng xem như ả không tồn tại, cũng không gấp gáp trả thù nữa.
Nhưng băng dày ba thước nào phải do bị lạnh một ngày, mong mỏi trả thù vẫn còn đó. Bây giờ Bạch Thu Nhiên mang thai khiến bà tiến thoái lưỡng nan, chủ yếu là sợ sẽ làm ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng ả. Ở kiếp trước, dẫu kết hôn gần mười năm mà Bạch Thu Nhiên vẫn không có con, Diệp Chi Châu cũng chưa từng trách cứ, thể hiện rất rõ ràng rằng anh chỉ yêu và cưới một mình Bạch Thu Nhiên. Nếu bây giờ bà gây thương tổn cho đứa bé, hoặc thậm chí khiến Bạch Thu Nhiên không thể sinh nở được nữa, vậy e rằng kiếp này bà sẽ lại không được bế cháu.
Nếu quả thật dẫn đến cục diện đó, chưa nói đến việc tình cảm của mẹ con bà có tan vỡ hay không, chính bà cũng sẽ hối hận suốt quãng đời còn lại.
Thù hận thật đấy nhưng trẻ con vô tội, hơn nữa đứa bé lại còn là đứa cháu nội duy nhất ở cả hai kiếp của bà.
Thật ra, trên đường đến bệnh viện, bà Diệp đã nghĩ tới tình huống xấu nhất. Nếu Bạch Thu Nhiên mang thai thật, cho dù không muốn thì bà vẫn sẽ tạm thời tha cho ả ta, chờ đến khi ả sinh xong, bất kể là trai hay gái, bà cũng phải tìm cách bế đứa bé về nhà. Bà sẽ tự tay nuôi nấng và dạy bảo cháu nội để tránh trường hợp Bạch Thu Nhiên lấy đứa bé ra uy hiếp bà. Sau đó bà sẽ lại tiếp tục công cuộc báo thù.
Nhưng đến khi xảy ra tình huống xấu nhất thật, bà vẫn không muốn nhịn. Nghĩ tới việc phải nhìn thấy Bạch Thu Nhiên ít nhất một năm nữa, bà cực kỳ không cam lòng, nhìn thấy chồng con ân cần với ả thì càng khó chịu trong lòng, vì vậy mới ngồi im lặng. Đằng nào cũng có nhiều người quan tâm Bạch Thu Nhiên rồi, không cần phải có thêm bà.
Sau mấy lượt xác định con dâu và cháu nội đều khỏe mạnh, chủ tịch Diệp cũng bình tĩnh trở lại, thấy vợ mình ngồi im, ông tương đối hài lòng, thầm nghĩ cuối cùng vợ ông cũng vì thương cháu nội mà không làm khó con dâu nữa.
Chủ tịch Diệp không quá để ý đến việc bà Diệp và Bạch Thu Nhiên có hòa hợp hay không. Ông biết duyên phận giữa người với người là rất thần kỳ. Tuy ông thấy Tiểu Thu rất tốt, nhìn sao cũng thấy con dâu vừa tốt bụng vừa hiểu chuyện, nhưng vợ ông không thích Tiểu Thu thì cũng không có gì lạ. Họ không bị phóng viên rình rập như giới thượng lưu Hongkong, vợ chồng Chi Châu cũng không thích ồn ào, hai đứa nó sống rất kín tiếng, vì vậy gia đình họ không cần phải giả vờ làm mẹ chồng tốt con dâu thảo, càng không cần phải tỏ ra thân thiết, sống kiểu nước sông không phạm nước giếng cũng không sao.
Vì vậy bà Diệp không cần ân cần quan tâm con dâu, chỉ cần bà không lại gây sự với Bạch Thu Nhiên là chủ tịch Diệp đã yên tâm rồi. Còn về phần chăm sóc con dâu trong thời gian mang thai thì càng không cần vợ ông nhúng tay, bà ấy tự chăm sóc được bản thân là đã tốt lắm rồi.
Tính toán đâu vào đấy, chủ tịch Diệp nhanh chóng dời mắt đi, nhanh đến mức bà Diệp hoàn toàn không biết chồng nhìn mình. Ông đã lấy lại phong độ thường ngày, dặn dò cặp vợ chồng son: “Xong rồi thì về đi. Tiểu Thu tạm thời xin nghỉ làm mấy hôm, cứ ở nhà nghỉ ngơi, sức khỏe quan trọng hơn công việc. Chi Châu cũng vậy, Tiểu Thu còn nhỏ, lại lần đầu mang thai, việc nào không gấp thì để qua một bên, cố gắng dành nhiều thời gian cho vợ.”
Diệp Chi Châu nghiêm trang gật đầu: “Con biết rồi ạ.”
Chủ tịch Diệp nói tiếp: “Con đưa Tiểu Thu về đi, tối nay bố bảo thím Lâm, thím Vương qua thăm hai đứa, sẵn tiện mang ít đồ bổ cho Tiểu Thu luôn.”
Diệp Chi Châu lại nghiêm trang gật đầu: “Dạ.”
Bà Diệp bàng quan nãy giờ cũng không chịu nổi nữa mà lườm hai bố con, lòng vô cùng ghen tị với Bạch Thu Nhiên trước sự nghiêm túc của hai bố con nhà này. Đồng thời bà cũng thầm thấy may mắn vì chồng bà không kêu Bạch Thu Nhiên chuyển về nhà họ để bà chăm sóc “thiếu phu nhân” đang mang trứng vàng. Nếu ngày nào cũng thấy kẻ thù lắc lư trước mặt mình mà lại không thể trả thù, bà sẽ buồn nôn chết mất.
Bạch Thu Nhiên cũng nghĩ y chang bà Diệp. Bố chồng hào môn thật sáng suốt khi để thím Lâm và cô Vương chăm sóc cô hệt như trước đây chứ không kêu cô về sống cùng bố mẹ chồng. Nếu bắt cô vừa mang thai vừa đề phòng mẹ chồng, e rằng cô sẽ lao lực quá độ mất.
Bạch Thu Nhiên vui vẻ về nhà cùng ông chồng hào môn.
Ờ thì đoạn đường về nhà cũng không hẳn vui vẻ mà có hơi trầm trọng. Đầu tiên là lúc lên xe, sếp Diệp kiên quyết không cho cô ngồi ghế phụ lái, nói rằng ngồi trước nguy hiểm hơn, cô phải ngồi ở ghế sau và thắt dây an toàn thì anh mới yên tâm. Đến khi xe chạy thì anh chỉ tập trung cao độ để lái xe, Bạch Thu Nhiên nói gì cũng không trả lời, vừa quan sát kỹ lưỡng xem có bất kỳ tai họa ngầm nào dẫn đến tai nạn xe hay không vừa để ý tới đồng hồ đo tốc độ của xe, chỉ cần vượt quá 30km/h là anh sẽ lo lắng mà lái chậm lại, khiến quãng đường chỉ cần di chuyển trong ba mươi phút kéo dài đến tận hơn một tiếng. Vì anh lo lắng quá đà nên Bạch Thu Nhiên cũng căng thẳng theo, bắt chước ông chồng hào môn quan sát động tĩnh bên ngoài cửa sổ để chỗ nào anh không để ý thì cô còn nhắc nhở kịp thời.
Về đến nhà, hai vợ chồng cùng thở phào nhẹ nhõm. Diệp Chi Châu dắt Bạch Thu Nhiên vào phòng để thay quần áo thoải mái, sau đó đỡ cô ra ngồi xuống sofa, bật tivi rồi lại đi rót cho cô ly nước ấm. Hầu hạ vợ xong, anh mới nói: “Em ngồi nghỉ một lát nhé, anh vào thư phòng xíu.”
Hồi nãy bị chồng ảnh hưởng nên Bạch Thu Nhiên mới lo lắng thái quá, bây giờ cô đã bình thường trở lại, cho rằng trên đời này đa số thai phụ đều thuận lợi sinh con, trước giờ cô rất may mắn nên hẳn sẽ không thuộc về nhóm thiểu số, chắc chắn cô sẽ bình an sinh con. Vì vậy, khi nhìn vẻ mặt như gặp kẻ địch của ông chồng hào môn, Bạch Thu Nhiên bèn khuyên: “Công ty có việc ạ? Em không sao đâu, anh đi làm đi, chắc cô Vương sắp đến rồi, anh không cần lo cho em đâu.”
Nếu cô đoán đúng thì hẳn là cô Vương sẽ qua nấu cơm cho cô ăn, vì vậy trước giữa trưa cô ấy sẽ đến đây.
Diệp Chi Châu lắc đầu, nhất quyết đòi vào thư phòng, cô tưởng anh phải xử lý công việc nên không nói gì nữa mà cầm điện thoại lên.
Bạch Thu Nhiên muốn báo tin vui với nhóm bạn thân nhưng cô biết họ không nhàn nhã như mình mà ai cũng bận làm việc nên không gọi điện mà chỉ nhắn tin cho họ, sau đó cô gọi điện cho công ty.
Bố chồng hào môn lên tiếng bảo cô ở nhà nghỉ ngơi mấy hôm nên cô không cần lo gì cả. Chỉ cần bố chồng hào môn phân phó một câu thôi thì cô muốn nghỉ bao lâu cũng được, sẽ không có ai dám nói gì. Mà cho dù bố chồng hào môn không nói gì thì với thân phận “thái tử phi” của cô, cô không ỷ thế hiếp người đã là hiếm có rồi chứ mấy vấn đề như bỏ bê công việc chỉ là muỗi.
Nhưng cô duy trì hình tượng đóa hoa bé nhỏ thuần khiết bao năm nay, có nhiều cái đã ăn sâu vào xương tủy. Bạch Thu Nhiên nhẹ nhàng xin phép cấp trên cho cô nghỉ vài ngày, khi nào đi làm lại sẽ bổ sung đơn nghỉ phép.
Quản lý trực tiếp của cô rất dễ chịu, không chỉ không hỏi nguyên nhân xin nghỉ mà còn thông cảm bày tỏ sức khỏe là quan trọng nhất, hơn nữa còn dặn dò cô đừng vì sợ công việc dồn ứ mà gấp gáp đi làm lại, dạo này công ty tương đối rảnh rang, cô muốn nghỉ mấy ngày cũng được, cứ yên tâm giải quyết việc riêng.
Bạch Thu Nhiên cúp máy trong sự ân cần, tha thiết của sếp. Tuy vậy, cô nghĩ nếu suốt thời gian mang thai mà chỉ ở nhà thì sẽ rất chán, tốt hơn hết là vài ngày nữa cô sẽ đi làm lại.
Cô gọi điện xin nghỉ phép xong thì Diệp Chi Châu cũng đi ra. Anh đi thẳng vào bếp, mở tủ lạnh lấy dâu tây, anh đào và cam đỏ, rửa sạch bằng nước ấm rồi bưng lên đưa cho Bạch Thu Nhiên, ấm áp nói: “Người ta nói nhiều ăn trái cây sẽ tốt cho thai phụ, mà mấy cái này em cũng thích ăn.”
Nãy giờ Bạch Thu Nhiên cứ tò mò anh vào bếp để làm gì nhưng sợ nếu cô đi vào theo thì anh sẽ lại lo lắng quá độ nên đành ngồi lại phòng khách. Bây giờ nghe anh nói vậy, cô mới hiểu ra, hỏi: “Nãy giờ anh vào thư phòng là để tra cứu mấy cái này?”
Từ lúc xác nhận cô mang thai tới giờ đã hai tiếng, Diệp Chi Châu đã lấy lại sự bình tĩnh, ít nhất ngoài mặt là thế. Anh thản nhiên gật đầu đáp lại câu hỏi của cô. Bạch Thu Nhiên cảm động vô cùng, dụi đầu vào lồng ngực anh, sau đó nằng nặc đòi anh đút cho cô ăn.
Vừa dứt lời, cả phòng hân hoan, đặc biệt là sếp Diệp vừa lên chức bố cũng không giữ bình tĩnh nổi nữa mà lặp đi lặp lại với bố mẹ và vợ: “Mang thai thật rồi.”
Tiêu hóa tin vui xong, sếp Diệp lại kéo bác sĩ hỏi han tỉ mỉ những điều cần lưu ý trong thời gian mang thai, bao gồm cả những việc nhỏ nhặt đến những việc như ăn ở, mặc, đi lại. Chủ tịch Diệp đứng bên cạnh không những không thấy phiền mà còn bổ sung những vấn đề con trai chưa đề cập, trông cực kỳ khoa trương, không còn chút khí phách nào của một người sát phạt trên thương trường.
Còn về Bạch Thu Nhiên, cô không thể hiện sự bất ngờ của mình bằng cách lải nhải như chồng mà cô đã quên sạch hình tượng và việc quản lý biểu cảm. Vẻ mặt cô thay đổi liên tục từ vui sướng đến khó tin, thỉnh thoảng còn kiểm tra xem bụng của mình có khác gì không. Cô thực lòng không dám tin chiếc bụng bằng phẳng của cô lại đang chứa một sinh mệnh, tám tháng nữa sẽ chính thức bước vào cuộc sống của họ.
Sinh mệnh thật thần kỳ!
Ai nấy đều tự phá vỡ hình tượng của mình, riêng bà Diệp thường ngày có phản ứng khoa trương nhất thì hiện giờ lại trông có vẻ bình thường nhất. Bà ngồi ngay ngắn trên ghế, không nói tiếng nào, vẫn là phu nhân trang nhã trong mắt người ngoài, nhưng chỉ có bà biết nội tâm của mình còn cuồn cuộn hơn tất cả mọi người ở đây cộng lại. Trước khi có kết quả siêu âm, bà tự trấn an mình rằng có lẽ chỉ là nhầm lẫn mà thôi, nhưng bây giờ bà thực sự rất sốc.
Bà không tin, sao Bạch Thu Nhiên mang thai được? Sao ả lại mang thai được chứ!
Nhưng khi nghĩ lại kiếp trước thì quả thực không có chứng cứ thiết thực nào nói rằng Bạch Thu Nhiên bị vô sinh. Bạch Thu Nhiên luôn miệng nói muốn tiếp tục sống thế giới hai người nên bà cho rằng ả chỉ viện cớ để che giấu mình bị vô sinh mà thôi. Nhưng bây giờ ả có thai thật rồi. Nếu kiếp trước ả nói thật, vậy chẳng lẽ kiếp này ả chịu mang thai sớm là vì bà phản đối kịch liệt hơn khiến ả cảm thấy nguy hiểm nên mới quyết định cưới xong là sinh con liền để củng cố vị trí thiếu phu nhân nhà họ Diệp?
Cho rằng có lẽ việc mình hồi sinh dẫn đến hiệu ứng cánh bướm, tâm trạng của bà Diệp càng thêm phức tạp.
Lúc mới sống lại, bà cực kỳ căm hận Bạch Thu Nhiên, nhưng theo thời gian, bà đã bình tĩnh hơn nhiều, hơn nữa dường như Bạch Thu Nhiên cũng không quá quắt như ở kiếp trước. Vì vậy, bà đã có thể thỉnh thoảng xem như ả không tồn tại, cũng không gấp gáp trả thù nữa.
Nhưng băng dày ba thước nào phải do bị lạnh một ngày, mong mỏi trả thù vẫn còn đó. Bây giờ Bạch Thu Nhiên mang thai khiến bà tiến thoái lưỡng nan, chủ yếu là sợ sẽ làm ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng ả. Ở kiếp trước, dẫu kết hôn gần mười năm mà Bạch Thu Nhiên vẫn không có con, Diệp Chi Châu cũng chưa từng trách cứ, thể hiện rất rõ ràng rằng anh chỉ yêu và cưới một mình Bạch Thu Nhiên. Nếu bây giờ bà gây thương tổn cho đứa bé, hoặc thậm chí khiến Bạch Thu Nhiên không thể sinh nở được nữa, vậy e rằng kiếp này bà sẽ lại không được bế cháu.
Nếu quả thật dẫn đến cục diện đó, chưa nói đến việc tình cảm của mẹ con bà có tan vỡ hay không, chính bà cũng sẽ hối hận suốt quãng đời còn lại.
Thù hận thật đấy nhưng trẻ con vô tội, hơn nữa đứa bé lại còn là đứa cháu nội duy nhất ở cả hai kiếp của bà.
Thật ra, trên đường đến bệnh viện, bà Diệp đã nghĩ tới tình huống xấu nhất. Nếu Bạch Thu Nhiên mang thai thật, cho dù không muốn thì bà vẫn sẽ tạm thời tha cho ả ta, chờ đến khi ả sinh xong, bất kể là trai hay gái, bà cũng phải tìm cách bế đứa bé về nhà. Bà sẽ tự tay nuôi nấng và dạy bảo cháu nội để tránh trường hợp Bạch Thu Nhiên lấy đứa bé ra uy hiếp bà. Sau đó bà sẽ lại tiếp tục công cuộc báo thù.
Nhưng đến khi xảy ra tình huống xấu nhất thật, bà vẫn không muốn nhịn. Nghĩ tới việc phải nhìn thấy Bạch Thu Nhiên ít nhất một năm nữa, bà cực kỳ không cam lòng, nhìn thấy chồng con ân cần với ả thì càng khó chịu trong lòng, vì vậy mới ngồi im lặng. Đằng nào cũng có nhiều người quan tâm Bạch Thu Nhiên rồi, không cần phải có thêm bà.
Sau mấy lượt xác định con dâu và cháu nội đều khỏe mạnh, chủ tịch Diệp cũng bình tĩnh trở lại, thấy vợ mình ngồi im, ông tương đối hài lòng, thầm nghĩ cuối cùng vợ ông cũng vì thương cháu nội mà không làm khó con dâu nữa.
Chủ tịch Diệp không quá để ý đến việc bà Diệp và Bạch Thu Nhiên có hòa hợp hay không. Ông biết duyên phận giữa người với người là rất thần kỳ. Tuy ông thấy Tiểu Thu rất tốt, nhìn sao cũng thấy con dâu vừa tốt bụng vừa hiểu chuyện, nhưng vợ ông không thích Tiểu Thu thì cũng không có gì lạ. Họ không bị phóng viên rình rập như giới thượng lưu Hongkong, vợ chồng Chi Châu cũng không thích ồn ào, hai đứa nó sống rất kín tiếng, vì vậy gia đình họ không cần phải giả vờ làm mẹ chồng tốt con dâu thảo, càng không cần phải tỏ ra thân thiết, sống kiểu nước sông không phạm nước giếng cũng không sao.
Vì vậy bà Diệp không cần ân cần quan tâm con dâu, chỉ cần bà không lại gây sự với Bạch Thu Nhiên là chủ tịch Diệp đã yên tâm rồi. Còn về phần chăm sóc con dâu trong thời gian mang thai thì càng không cần vợ ông nhúng tay, bà ấy tự chăm sóc được bản thân là đã tốt lắm rồi.
Tính toán đâu vào đấy, chủ tịch Diệp nhanh chóng dời mắt đi, nhanh đến mức bà Diệp hoàn toàn không biết chồng nhìn mình. Ông đã lấy lại phong độ thường ngày, dặn dò cặp vợ chồng son: “Xong rồi thì về đi. Tiểu Thu tạm thời xin nghỉ làm mấy hôm, cứ ở nhà nghỉ ngơi, sức khỏe quan trọng hơn công việc. Chi Châu cũng vậy, Tiểu Thu còn nhỏ, lại lần đầu mang thai, việc nào không gấp thì để qua một bên, cố gắng dành nhiều thời gian cho vợ.”
Diệp Chi Châu nghiêm trang gật đầu: “Con biết rồi ạ.”
Chủ tịch Diệp nói tiếp: “Con đưa Tiểu Thu về đi, tối nay bố bảo thím Lâm, thím Vương qua thăm hai đứa, sẵn tiện mang ít đồ bổ cho Tiểu Thu luôn.”
Diệp Chi Châu lại nghiêm trang gật đầu: “Dạ.”
Bà Diệp bàng quan nãy giờ cũng không chịu nổi nữa mà lườm hai bố con, lòng vô cùng ghen tị với Bạch Thu Nhiên trước sự nghiêm túc của hai bố con nhà này. Đồng thời bà cũng thầm thấy may mắn vì chồng bà không kêu Bạch Thu Nhiên chuyển về nhà họ để bà chăm sóc “thiếu phu nhân” đang mang trứng vàng. Nếu ngày nào cũng thấy kẻ thù lắc lư trước mặt mình mà lại không thể trả thù, bà sẽ buồn nôn chết mất.
Bạch Thu Nhiên cũng nghĩ y chang bà Diệp. Bố chồng hào môn thật sáng suốt khi để thím Lâm và cô Vương chăm sóc cô hệt như trước đây chứ không kêu cô về sống cùng bố mẹ chồng. Nếu bắt cô vừa mang thai vừa đề phòng mẹ chồng, e rằng cô sẽ lao lực quá độ mất.
Bạch Thu Nhiên vui vẻ về nhà cùng ông chồng hào môn.
Ờ thì đoạn đường về nhà cũng không hẳn vui vẻ mà có hơi trầm trọng. Đầu tiên là lúc lên xe, sếp Diệp kiên quyết không cho cô ngồi ghế phụ lái, nói rằng ngồi trước nguy hiểm hơn, cô phải ngồi ở ghế sau và thắt dây an toàn thì anh mới yên tâm. Đến khi xe chạy thì anh chỉ tập trung cao độ để lái xe, Bạch Thu Nhiên nói gì cũng không trả lời, vừa quan sát kỹ lưỡng xem có bất kỳ tai họa ngầm nào dẫn đến tai nạn xe hay không vừa để ý tới đồng hồ đo tốc độ của xe, chỉ cần vượt quá 30km/h là anh sẽ lo lắng mà lái chậm lại, khiến quãng đường chỉ cần di chuyển trong ba mươi phút kéo dài đến tận hơn một tiếng. Vì anh lo lắng quá đà nên Bạch Thu Nhiên cũng căng thẳng theo, bắt chước ông chồng hào môn quan sát động tĩnh bên ngoài cửa sổ để chỗ nào anh không để ý thì cô còn nhắc nhở kịp thời.
Về đến nhà, hai vợ chồng cùng thở phào nhẹ nhõm. Diệp Chi Châu dắt Bạch Thu Nhiên vào phòng để thay quần áo thoải mái, sau đó đỡ cô ra ngồi xuống sofa, bật tivi rồi lại đi rót cho cô ly nước ấm. Hầu hạ vợ xong, anh mới nói: “Em ngồi nghỉ một lát nhé, anh vào thư phòng xíu.”
Hồi nãy bị chồng ảnh hưởng nên Bạch Thu Nhiên mới lo lắng thái quá, bây giờ cô đã bình thường trở lại, cho rằng trên đời này đa số thai phụ đều thuận lợi sinh con, trước giờ cô rất may mắn nên hẳn sẽ không thuộc về nhóm thiểu số, chắc chắn cô sẽ bình an sinh con. Vì vậy, khi nhìn vẻ mặt như gặp kẻ địch của ông chồng hào môn, Bạch Thu Nhiên bèn khuyên: “Công ty có việc ạ? Em không sao đâu, anh đi làm đi, chắc cô Vương sắp đến rồi, anh không cần lo cho em đâu.”
Nếu cô đoán đúng thì hẳn là cô Vương sẽ qua nấu cơm cho cô ăn, vì vậy trước giữa trưa cô ấy sẽ đến đây.
Diệp Chi Châu lắc đầu, nhất quyết đòi vào thư phòng, cô tưởng anh phải xử lý công việc nên không nói gì nữa mà cầm điện thoại lên.
Bạch Thu Nhiên muốn báo tin vui với nhóm bạn thân nhưng cô biết họ không nhàn nhã như mình mà ai cũng bận làm việc nên không gọi điện mà chỉ nhắn tin cho họ, sau đó cô gọi điện cho công ty.
Bố chồng hào môn lên tiếng bảo cô ở nhà nghỉ ngơi mấy hôm nên cô không cần lo gì cả. Chỉ cần bố chồng hào môn phân phó một câu thôi thì cô muốn nghỉ bao lâu cũng được, sẽ không có ai dám nói gì. Mà cho dù bố chồng hào môn không nói gì thì với thân phận “thái tử phi” của cô, cô không ỷ thế hiếp người đã là hiếm có rồi chứ mấy vấn đề như bỏ bê công việc chỉ là muỗi.
Nhưng cô duy trì hình tượng đóa hoa bé nhỏ thuần khiết bao năm nay, có nhiều cái đã ăn sâu vào xương tủy. Bạch Thu Nhiên nhẹ nhàng xin phép cấp trên cho cô nghỉ vài ngày, khi nào đi làm lại sẽ bổ sung đơn nghỉ phép.
Quản lý trực tiếp của cô rất dễ chịu, không chỉ không hỏi nguyên nhân xin nghỉ mà còn thông cảm bày tỏ sức khỏe là quan trọng nhất, hơn nữa còn dặn dò cô đừng vì sợ công việc dồn ứ mà gấp gáp đi làm lại, dạo này công ty tương đối rảnh rang, cô muốn nghỉ mấy ngày cũng được, cứ yên tâm giải quyết việc riêng.
Bạch Thu Nhiên cúp máy trong sự ân cần, tha thiết của sếp. Tuy vậy, cô nghĩ nếu suốt thời gian mang thai mà chỉ ở nhà thì sẽ rất chán, tốt hơn hết là vài ngày nữa cô sẽ đi làm lại.
Cô gọi điện xin nghỉ phép xong thì Diệp Chi Châu cũng đi ra. Anh đi thẳng vào bếp, mở tủ lạnh lấy dâu tây, anh đào và cam đỏ, rửa sạch bằng nước ấm rồi bưng lên đưa cho Bạch Thu Nhiên, ấm áp nói: “Người ta nói nhiều ăn trái cây sẽ tốt cho thai phụ, mà mấy cái này em cũng thích ăn.”
Nãy giờ Bạch Thu Nhiên cứ tò mò anh vào bếp để làm gì nhưng sợ nếu cô đi vào theo thì anh sẽ lại lo lắng quá độ nên đành ngồi lại phòng khách. Bây giờ nghe anh nói vậy, cô mới hiểu ra, hỏi: “Nãy giờ anh vào thư phòng là để tra cứu mấy cái này?”
Từ lúc xác nhận cô mang thai tới giờ đã hai tiếng, Diệp Chi Châu đã lấy lại sự bình tĩnh, ít nhất ngoài mặt là thế. Anh thản nhiên gật đầu đáp lại câu hỏi của cô. Bạch Thu Nhiên cảm động vô cùng, dụi đầu vào lồng ngực anh, sau đó nằng nặc đòi anh đút cho cô ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.