Quyển 1 - Chương 2: Q1 - BẠN CÙNG PHÒNG CỦA TÔI KHÔNG PHẢI NGƯỜI
Mộng Khê Thạch
16/04/2022
Thư đường [11/04/22]
[Ngày chết của cậu sắp tới.]
Lúc Hà Sơ tỉnh lại, còn tưởng rằng mình đang ở trong mơ.
Cậu êm đẹp ngồi trong xe, không có xuống xe đuổi theo đôi nam nữ kia, cũng không gặp phải một khắc sống chết gang tấc kinh tâm động phách, ngoại trừ giơ tay sờ một cái, cổ trống không, đồ trang sức kia không còn.
Không phải mơ.
Thân thể cậu nhũn ra, có loại mỏi mệt sau khi vận động mạnh, ngực càng là không thể ngừng thở hổn hển, cúc áo vạt áo cởi ra một nửa, cơn đau có chút nóng rát, cúi đầu dùng nguồn sáng điện thoại chiếu sáng, bên trên có ba vết cào, chậm rãi rướm máu.
Nếu chỉ là nằm mơ, không thể như thế.
Vậy vừa nãy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cậu ngồi bên trong xe nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài như cũ là đèn đường mờ nhạt, lúc sáng lúc tối, bóng cây lắc lư, nhưng tấm biển sơn trang nghỉ dưỡng trong trí nhớ đã không còn nữa, nơi xa là một mảnh đen như mực, Hà Sơ cúi đầu dùng diện thoại định vị, vẫn là nơi cũ, xung quanh quả thực cũng có sơn trang nghỉ dưỡng Đào Hoa Lưu Thủy, nhưng cách nơi đây còn có hai km.
Nói cách khác, hồi nãy không chỉ đôi mắt cậu có vấn đề, mà ngay cả điều hướng cũng có vấn đề.
Là thủ thuật che mắt sao?
Sau đó có người cứu mình, khôi phục tất cả về nguyên dạng?
Hà Sơ ngồi im một lát, hút điếu thuốc, khởi động xe quay trở về.
Nghĩ trăm lần cũng không ra, biện pháp giải quyết của cậu là tạm thời không để tâm vào chuyện vặt, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, không cần phải làm khó bản thân mình, nếu không thì làm người mệt biết bao cơ chứ?
Xe chạy thẳng về nội thành, sau khi cơ thể suy yếu thì bụng vô cùng đói, lúc chờ đèn đỏ càng là réo lên ọc ọc.
Hà Sơ hạ cửa sổ xe xuống, gió lạnh đầu thu mang theo khói bụi bay vào.
Đó là mùi của tiền giấy đốt, trước kia vào ngày này âm lịch mỗi năm, luôn sẽ có vài người tuân theo tập tục dân gian, đốt tiền giấy ven đường cho tổ tiên cô quỷ đi ngang qua. Song song với thành phố kiến thiết, hiện tại loại hành vi này ít đi rất nhiều, nhưng ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy mấy đóm lửa linh tinh sáng lên trong đêm khuya của đô thị.
Cuối cùng rạng sáng, xe cộ đi ra ngoài thưa thớt rõ ràng, có vài người chú trọng hoặc mê tín, sẽ không chọn lúc này còn lảng vảng ở bên ngoài, ngày thường ngã tư đường trước sau trái phải ngựa xe như nước, lúc này lại chỉ có một chiếc xe của Hà Sơ đậu lại.
Cậu bấm gọi điện cho Lâm Tiểu Phán, định qua đó ké một bữa ăn khuya, nhưng điện thoại làm thế nào cũng không thông qua được, tín hiệu điện thoại giống như vẫn chưa từ trong loại trạng thái ở vùng ngoại ô phục hồi tinh thần lại.
Đèn đỏ vẫn còn mười giây nữa, Hà Sơ đến cả ứng dụng đặt cơm cũng không mở được, đang có chút bực bội, ngẩng đầu liền trông thấy một con chó chậm rì rì từ vạch đi bộ đường cái đối diện đi qua.
Cậu mới đầu không quan tâm, cúi đầu ngừng một giây lại đột nhiên ngẩng đầu!
Con chó kia phải cao hơn chó bình thường một ít, tư thế đi đường cũng có chút kỳ lạ, không giống bị thương, ngược lại như là sự cứng nhắc khi cùng tay cùng chân*, dưới đèn đường, lông chó hiện ra màu lục lam nhàn nhạt.
(*) Khi đi bình thường thì chân trái lên trước thì tay phải giơ theo, và ngược lại chân phải bước thì tay trái giơ. Nếu bước chân và giơ tay cùng một phía sẽ cảm giác khá cứng nhắc.
Cậu nhìn kỹ lần nữa, đằng đó chỗ nào là chó chứ, rõ ràng là một con hàng mã*.
(*) Hàng mã như thế này
Màu lục lam trên người kia, đương nhiên cũng không phải lông chó gì, mà là giấy nhôm lên màu khi dùng cho ngựa hàng mã trong tiệm hương nến.
Hàng mã không biết Hà Sơ đã thấy nó, còn đang giả chó đi bộ tiếp, qua đường cái, từ từ biến mất giữa hẻm nhỏ của hai toà nhà.
Hà Sơ:……
Muốn nói đáng sợ, thật ra cũng không phải đáng sợ như vậy.
Nhưng loại chuyện quỷ dị đến vượt quá phạm trù lý giải bình thường này xảy ra ở trước mắt, đổi lại là người khác đã sớm hoa dung thất sắc, Hà Sơ ngược lại vẫn còn trấn định, cậu mắt thấy hàng mã đi xa, đèn xanh sáng lên, như không có việc gì tiếp tục lái xe.
Từ nhỏ đến lớn, mấy chuyện này thấy không ít, lúc ấy gặp phải chuyện ngoài ý muốn, đôi mắt của cậu bị ông ngoại “phong” lại, lúc sau cuối cùng cũng không thấy chuyện lạ nữa, năm gần đây phong ấn có dấu hiệu yếu đi, ông ngoại qua đời, cậu cũng lười đi khắp nơi tìm người, cứ như vậy được chăng hay chớ, thi thoảng đụng phải một vài thứ hiếm lạ kỳ quái, dần dần chết lặng.
Chỉ là lần tao ngộ đêm nay, xem như là lần ly kỳ quỷ dị nhất từ trước cộng lên.
Hà Sơ hiện tại chỉ muốn về nhà tắm rửa một cái đánh một giấc cho ngon, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Xe chạy vào bãi đỗ xe ngầm, Hà Sơ thuộc nằm lòng con đường dẫn đến chỗ đậu xe của mình, ngày thường nhắm mắt lại cũng có thể lái qua đó, buổi tối hôm nay cậu đặc biệt chú ý, lái đến hết sức cẩn thận.
Nhưng càng không muốn gặp cái gì, thì càng đến cái nấy.
Một vật thể vàng đỏ đan xen trước tiên ánh vào mi mắt.
Nó vẫn không nhúc nhích nằm trên mặt đất, lông chim trên người bị đèn xe trước chiếu đến từng chiếc rõ ràng.
Hình như là con chim.
Con chim này to hơn một chút so với loài chim bình thường, gần bằng một con cú mèo, có chút giống vẹt*.
(*) Vẹt
Đường chỉ rộng như thế, lái xe là lách không được, Hà Sơ đành phải xuống xe, xem xem con chim lạ này rốt cuộc là chết rồi hay là còn sống, chết rồi thì chuyển qua một bên, lát nữa gọi điện thoại tìm bất động sản, còn sống thì đem để trên xe, ngày mai tìm bệnh viện thú y.
Con chim này tuy rằng bộ lông sặc sỡ, nhưng không hề có ánh sáng, tay chọc lên cũng cứng cáp, hai mắt nhắm nghiền, không có hơi thở.
Tiểu khu này có người trái pháp luật nuôi động vật hoang dã?
Động vật nguy cấp bị người tự mình nuôi không tốt vứt bỏ?
Trong nháy mắt, trong đầu Hà Sơ hiện lên lời thuyết minh của 《Thuyết Pháp Hôm Nay*》.
(*) 今日说法 Legal Report: Báo cáo pháp lý. Là một chương trình pháp luật của đài truyền hình trung ương Trung Quốc.
Cậu chuyển con chim chết cứng sang một bên, gọi điện thoại cho bất động sản, nhưng tín hiệu bấp bênh của điện thoại dưới cái nhìn chăm chú tuyên cáo tử trận, triệt để không điện.
Không thể nề hà, Hà Sơ trước tiên lái xe tới chỗ đậu xe, chuẩn bị lại đưa chim đi bất động sản bảo bọn họ báo cảnh sát giải quyết.
Ai ngờ cậu đậu xe xong quay lại, con chim lại không thấy đâu.
Chỗ ban đầu kia, đến cả một chiếc lông chim cũng không có.
Chim không chết, hay là bị người ta nhặt đi rồi?
Lông chim của con chim kia độc lạ lộng lẫy, có người tìm kiếm cái lạ nhặt về nhà sưu tầm cũng không lạ, vấn đề là hơn nửa đêm bốn phía bãi đỗ xe yên tĩnh, người từ chỗ nào đột nhiên bốc lên?
Hà Sơ xoa xoa trán, lăn lộn đến nửa đêm, mí mắt của cậu đã trên dưới đánh nhau, chỉ muốn trở về đánh một giấc ngon lành, cứ vậy cũng mặc kệ hướng đi của con chim kia, kết quả không đi xa lắm, cậu liền dừng lại bước chân.
Đằng trước không bao xa, lại có một con chim chết.
Lông chim, hình dạng, giống y như đúc hồi nãy.
Cũng không thể có con chim cùng loại chết ở cùng một bãi đỗ xe nhỉ?
Hà Sơ nhìn chằm chằm con chim kia ngó nửa ngày trời, con chim kia cũng như chết quắc rồi, cứ thế bất động dưới cái nhìn chăm chăm của cậu.
Lần này cậu không có cúi xuống chạm vào, ngược lại trực tiếp bước đi né ra, tiếp tục đi về phía trước.
Mắt thấy đã sắp đến cửa thông đạo tầng mình ở, Hà Sơ còn chưa kịp vì trải nghiệm lên xuống trập trùng của ngày hôm nay mà thở phào nhẹ nhõm, lại thấy bậc thang cửa thông đạo lại có một thứ đang nằm.
Đúng là cái con chim chết kia.
Hà Sơ:……
Trùng hợp nhiều hơn một lần, thì không phải là trùng hợp nữa.
Hà Sơ lòng nhủ mày một hai phải quấn lấy tao, tao càng không cho mày cơ hội đấy.
Cậu không nói hai lời quay đầu đi ngay, chuẩn bị từ một cửa thông đạo khác lên lầu.
Lúc này phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ cánh, cùng với gió mạnh chập chờn đến, Hà Sơ sớm có phòng bị, cúi đầu tránh đi, quay người lùi về phía sau, liền thấy con chim lạ mới nãy còn nằm trên mặt đất giả chết duỗi cái mỏ sắc nhọn mổ về phía cậu!
Trình độ hung mãnh này, chỗ nào còn có tí xíu bộ dáng thừa chết thừa sống vừa rồi chứ?
Hà Sơ không chút nghĩ ngợi, tiện tay ném túi nilon cầm trong tay, trực tiếp đập trên mình con chim, bên trong đó có mấy lon coca, cậu mua mấy hôm trước, vẫn luôn để ở trong xe quên lấy, trọng lượng của coca đóng lon đập đúng lúc, lực đạo lớn đến nỗi làm con chim lạ cũng đương trường té trên mặt đất, cơ thể bị túi nilon trùm lại, vùng vẫy một hồi lâu mới vùng ra được.
Hà Sơ không đi vội.
Con chim lạ rõ ràng là tới vì cậu, thoát được qua mùng một trốn không quá mười lăm.
Cậu vừa kết ấn, vừa cố hết sức nhớ lại biện pháp ngăn địch ông ngoại dạy cho cậu —— thời cách nhiều năm, cậu lại lười, đã sớm quên đến không sai biệt lắm, chỉ nhớ mang máng thủ ấn này hình như là dùng để ngăn chặn tà ma ác quỷ.
Nhưng con chim lạ này, còn đang vùng vẫy trong túi nilon, trông IQ không được cao lắm, có loại tà ma này sao?
“Cô goa! Cô goa!”
Tiếng kêu quen thuộc làm Hà Sơ chợt nhớ tới: “Hồi nãy đã cứu tao ở vùng ngoại ô, có phải mày không?”
Xoẹt một cái, con chim quái lạ thoát ra khỏi túi nilon, giống như hung tợn trừng cậu một cái, không tấn công nữa, ngược lại quay đầu bay đi, nháy mắt đã biến mất trong tầm mắt.
Nếu không phải có túi nilon rách nát kia cùng mấy lon coca rơi rớt dưới đất, Hà Sơ sẽ cho rằng tất cả những gì hồi nãy thấy đều là ảo giác.
Trải nghiệm thăng trầm đêm nay thật sự quá nhiều, cậu đã mệt đến không muốn rủa mả nữa, đầu óc tê liệt, nửa điểm gợn sóng bất kinh, lượm lên từng lon coca, cuối cùng đi vào cửa thang máy, Hà Sơ chưa bao giờ cảm thấy về nhà là gian nan như nào giống bây giờ.
Một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Hà Sơ đã hình thành phản xạ có điều kiện, theo bản năng nghiêng người né tránh, trực tiếp ném coca xuống đất đôi tay kết ấn về phía trước, bày ra tư thế phòng ngự.
Người tới:……
Mắt to trừng mắt nhỏ.
Đối phương mặc đồng phục màu vàng, mồ hôi đầy đầu không giấu vẻ mỏi mệt, tay trái tay phải mấy cái túi, là nghề nghiệp mà Hà Sơ vô cùng quen thuộc.
“Anh trai à, anh sống ở toà nhà này đúng không?” Sau hai giây khiếp sợ, đối phương giành nói trước.
Hà Sơ nhướng mày, ý bảo cậu ta tiếp tục nói.
“Tôi còn có một cái đơn nữa, sắp đến thời gian rồi, vô cùng gấp, quá giờ phải đền tiền, anh có thể giúp tôi đem phần cơm này lên trước được không, chỉ ở ngay 1102 thôi, được không?”
Trùng hợp rồi, toà nhà Hà Sơ ở này một thang hai hộ, 1102 đúng lúc ở đối diện cậu.
Đối phương thấy cậu không có phản đối, lập tức nhét hộp cơm bọc túi nilon trắng trong tay vào trong tay cậu, vừa lùi về sau chạy chậm vừa cảm ơn liên tục.
“Cảm ơn anh nhá, cảm ơn ngài, làm ơn đó!”
Chuyện dễ như trở bàn tay, Hà Sơ cũng không thể đuổi theo đi nhét hộp cơm lại, nói nữa cậu cũng không có cái sức đó.
Hà Sơ sống ở 1101 hai năm, nghe nói cả nhà nghiệp chủ đối diện đều ở nơi khác, gian phòng kia là nghiệp chủ mua để đầu tư, mãi đến nửa tháng trước, nhà đối diện mới thỉnh thoảng sẽ có động tĩnh ra vào lúc nửa đêm, nhưng bản thân Hà Sơ đi sớm về trễ, đến nay cũng không thể gặp mặt trực tiếp hàng xóm mới.
Xem ra đây cũng là một hộ gia đình loại cú đêm.
Thang máy dừng lại ở tầng mười một.
Nhìn số tầng quen thuộc, Hà Sơ có loại nhẹ nhõm trở về sau lịch kiếp.
Cậu định ngày mai không ra khỏi cửa, trạch trong nhà nghỉ ngơi cho đã, thuận tiện ngẫm lại năm đó ông ngoại của cậu có còn lưu lại cố nhân bằng hữu gì gì hay không, cậu có thể tìm thời gian tới cửa bái phỏng, giải quyết một chút những việc lạ xảy ra trên người mình đêm qua, tốt nhất là lần nữa “phong” lại đôi mắt của cậu, nhắm mắt làm ngơ, coi như cái gì cũng chưa xảy ra.
Một bên suy nghĩ miên man, cậu một bên ấn chuông cửa 1102.
Ước chừng qua mười mấy giây, thời gian đủ để khiến Hà Sơ bắt đầu không kiên nhẫn, cửa rốt cuộc mở.
Thấy người tới, Hà Sơ sửng sốt một chút.
Đối phương ăn mặc rất bình thường, áo thun đen có thể bắt gặp ở bất cứ đâu trên đường phố, cùng với quần cotton xám dài ở nhà.
Nhưng làm Hà Sơ ngây người, chính là khí chất của đối phương không khớp với ở nhà bình thường chút nào nào thậm chí là hoàn toàn tương phản.
Cậu thậm chí theo bản năng tìm kiếm trong đầu bản thân có từng nghe qua một ngôi sao như vậy chưa.
“Có phải cậu đặt cơm không? Tôi ở đối diện cậu, đúng lúc ở dưới lầu gặp được người giao cơm, cậu ta bảo tôi đem lên giúp cậu.”
Đối phương vẻ mặt lạnh nhạt, không hề có chút ý hỏi han cảm ơn.
“Tôi không đặt cơm.”
Dứt lời liền đóng cửa lại.
“Khoan đã!”
Hà Sơ nhanh tay lẹ mắt ngăn lại, tức giận.
“Rõ ràng là cậu đặt, người ta cũng nói rất rõ ràng, 1102, có phải là nhà cậu có người đặt mà cậu không biết hay không? Cầm lấy, tôi đi về!”
Cậu ấn tượng hời hợt với hàng xóm mới này, đã không có hứng nhiều lời một câu.
Nhưng đối phương không chỉ không có lấy, ngược lại nói với cậu: “Cậu mở ra nhìn xem.”
Hà Sơ không hiểu ra sao.
Nói đến nước này rồi, Hà Sơ mở túi ra, lấy hộp cơm bên trong ra.
Hầu hết hộp cơm giao hàng hiện nay đều dùng nhựa thoái biến, giống như loại hộp cơm xốp trong tay cậu này, đã rất nhiều năm chưa thấy lại.
Hà Sơ lúc này mới phát hiện hộp cơm nhẹ tênh, cầm trên tay gần như không có trọng lượng.
Cho dù bên trong chỉ có một cái đùi gà rán, cũng không có khả năng nhẹ như vậy.
Trong nháy mắt mở ra hộp cơm, sắc mặt Hà Sơ thay đổi.
Đồ trang sức vừa rồi ở vùng ngoại ô vì cứu người đàn ông kia mà làm mất, thế mà lại xuất hiện ở trong hộp cơm.
Gỗ đào đốt cháy tận đen, giơ tay chạm vào một cái, hóa thành bột mịn, đầu ngón tay dính bột phấn.
Đây là một cái cảnh cáo!
Trong đầu Hà Sơ không lý do xuất hiện những lời này, cậu phát hiện bản thân như thế nào nhớ lại, cũng nhớ không nổi mặt người giao đồ ăn, ngược lại câu “Ngươi đang tìm ta sao” kia của người phụ nữ vang lên vô tận, lần lượt nhắc nhở cậu ban nãy gặp phải cái gì.
Người đàn ông bỗng nhiên dựa sát vào.
Hà Sơ bất ngờ không kịp bị, chỉ cảm thấy hơi thở phả vào trước mặt, lạnh băng giống hệt đối phương, nhưng lại mang theo mùi hương bí ẩn không thể miêu tả.
Cực kỳ giống dư vị sau khi tàn hương cháy hết lan toả ra trong không khí.
“Mùi hương trên người của cậu không đúng lắm.”
Cậu nhất thời không phản ứng lại kịp, mặc cho chóp mũi của người đàn ông gần như gần sát chóp mũi của mình, lại dọc theo đôi gò má di chuyển xuống, nhẹ nhàng ngửi hõm vai cổ, hơi thở mạnh mẽ, cuối cùng kết luận.
“Ngày chết của cậu sắp tới.”
[Ngày chết của cậu sắp tới.]
Lúc Hà Sơ tỉnh lại, còn tưởng rằng mình đang ở trong mơ.
Cậu êm đẹp ngồi trong xe, không có xuống xe đuổi theo đôi nam nữ kia, cũng không gặp phải một khắc sống chết gang tấc kinh tâm động phách, ngoại trừ giơ tay sờ một cái, cổ trống không, đồ trang sức kia không còn.
Không phải mơ.
Thân thể cậu nhũn ra, có loại mỏi mệt sau khi vận động mạnh, ngực càng là không thể ngừng thở hổn hển, cúc áo vạt áo cởi ra một nửa, cơn đau có chút nóng rát, cúi đầu dùng nguồn sáng điện thoại chiếu sáng, bên trên có ba vết cào, chậm rãi rướm máu.
Nếu chỉ là nằm mơ, không thể như thế.
Vậy vừa nãy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cậu ngồi bên trong xe nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài như cũ là đèn đường mờ nhạt, lúc sáng lúc tối, bóng cây lắc lư, nhưng tấm biển sơn trang nghỉ dưỡng trong trí nhớ đã không còn nữa, nơi xa là một mảnh đen như mực, Hà Sơ cúi đầu dùng diện thoại định vị, vẫn là nơi cũ, xung quanh quả thực cũng có sơn trang nghỉ dưỡng Đào Hoa Lưu Thủy, nhưng cách nơi đây còn có hai km.
Nói cách khác, hồi nãy không chỉ đôi mắt cậu có vấn đề, mà ngay cả điều hướng cũng có vấn đề.
Là thủ thuật che mắt sao?
Sau đó có người cứu mình, khôi phục tất cả về nguyên dạng?
Hà Sơ ngồi im một lát, hút điếu thuốc, khởi động xe quay trở về.
Nghĩ trăm lần cũng không ra, biện pháp giải quyết của cậu là tạm thời không để tâm vào chuyện vặt, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, không cần phải làm khó bản thân mình, nếu không thì làm người mệt biết bao cơ chứ?
Xe chạy thẳng về nội thành, sau khi cơ thể suy yếu thì bụng vô cùng đói, lúc chờ đèn đỏ càng là réo lên ọc ọc.
Hà Sơ hạ cửa sổ xe xuống, gió lạnh đầu thu mang theo khói bụi bay vào.
Đó là mùi của tiền giấy đốt, trước kia vào ngày này âm lịch mỗi năm, luôn sẽ có vài người tuân theo tập tục dân gian, đốt tiền giấy ven đường cho tổ tiên cô quỷ đi ngang qua. Song song với thành phố kiến thiết, hiện tại loại hành vi này ít đi rất nhiều, nhưng ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy mấy đóm lửa linh tinh sáng lên trong đêm khuya của đô thị.
Cuối cùng rạng sáng, xe cộ đi ra ngoài thưa thớt rõ ràng, có vài người chú trọng hoặc mê tín, sẽ không chọn lúc này còn lảng vảng ở bên ngoài, ngày thường ngã tư đường trước sau trái phải ngựa xe như nước, lúc này lại chỉ có một chiếc xe của Hà Sơ đậu lại.
Cậu bấm gọi điện cho Lâm Tiểu Phán, định qua đó ké một bữa ăn khuya, nhưng điện thoại làm thế nào cũng không thông qua được, tín hiệu điện thoại giống như vẫn chưa từ trong loại trạng thái ở vùng ngoại ô phục hồi tinh thần lại.
Đèn đỏ vẫn còn mười giây nữa, Hà Sơ đến cả ứng dụng đặt cơm cũng không mở được, đang có chút bực bội, ngẩng đầu liền trông thấy một con chó chậm rì rì từ vạch đi bộ đường cái đối diện đi qua.
Cậu mới đầu không quan tâm, cúi đầu ngừng một giây lại đột nhiên ngẩng đầu!
Con chó kia phải cao hơn chó bình thường một ít, tư thế đi đường cũng có chút kỳ lạ, không giống bị thương, ngược lại như là sự cứng nhắc khi cùng tay cùng chân*, dưới đèn đường, lông chó hiện ra màu lục lam nhàn nhạt.
(*) Khi đi bình thường thì chân trái lên trước thì tay phải giơ theo, và ngược lại chân phải bước thì tay trái giơ. Nếu bước chân và giơ tay cùng một phía sẽ cảm giác khá cứng nhắc.
Cậu nhìn kỹ lần nữa, đằng đó chỗ nào là chó chứ, rõ ràng là một con hàng mã*.
(*) Hàng mã như thế này
Màu lục lam trên người kia, đương nhiên cũng không phải lông chó gì, mà là giấy nhôm lên màu khi dùng cho ngựa hàng mã trong tiệm hương nến.
Hàng mã không biết Hà Sơ đã thấy nó, còn đang giả chó đi bộ tiếp, qua đường cái, từ từ biến mất giữa hẻm nhỏ của hai toà nhà.
Hà Sơ:……
Muốn nói đáng sợ, thật ra cũng không phải đáng sợ như vậy.
Nhưng loại chuyện quỷ dị đến vượt quá phạm trù lý giải bình thường này xảy ra ở trước mắt, đổi lại là người khác đã sớm hoa dung thất sắc, Hà Sơ ngược lại vẫn còn trấn định, cậu mắt thấy hàng mã đi xa, đèn xanh sáng lên, như không có việc gì tiếp tục lái xe.
Từ nhỏ đến lớn, mấy chuyện này thấy không ít, lúc ấy gặp phải chuyện ngoài ý muốn, đôi mắt của cậu bị ông ngoại “phong” lại, lúc sau cuối cùng cũng không thấy chuyện lạ nữa, năm gần đây phong ấn có dấu hiệu yếu đi, ông ngoại qua đời, cậu cũng lười đi khắp nơi tìm người, cứ như vậy được chăng hay chớ, thi thoảng đụng phải một vài thứ hiếm lạ kỳ quái, dần dần chết lặng.
Chỉ là lần tao ngộ đêm nay, xem như là lần ly kỳ quỷ dị nhất từ trước cộng lên.
Hà Sơ hiện tại chỉ muốn về nhà tắm rửa một cái đánh một giấc cho ngon, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Xe chạy vào bãi đỗ xe ngầm, Hà Sơ thuộc nằm lòng con đường dẫn đến chỗ đậu xe của mình, ngày thường nhắm mắt lại cũng có thể lái qua đó, buổi tối hôm nay cậu đặc biệt chú ý, lái đến hết sức cẩn thận.
Nhưng càng không muốn gặp cái gì, thì càng đến cái nấy.
Một vật thể vàng đỏ đan xen trước tiên ánh vào mi mắt.
Nó vẫn không nhúc nhích nằm trên mặt đất, lông chim trên người bị đèn xe trước chiếu đến từng chiếc rõ ràng.
Hình như là con chim.
Con chim này to hơn một chút so với loài chim bình thường, gần bằng một con cú mèo, có chút giống vẹt*.
(*) Vẹt
Đường chỉ rộng như thế, lái xe là lách không được, Hà Sơ đành phải xuống xe, xem xem con chim lạ này rốt cuộc là chết rồi hay là còn sống, chết rồi thì chuyển qua một bên, lát nữa gọi điện thoại tìm bất động sản, còn sống thì đem để trên xe, ngày mai tìm bệnh viện thú y.
Con chim này tuy rằng bộ lông sặc sỡ, nhưng không hề có ánh sáng, tay chọc lên cũng cứng cáp, hai mắt nhắm nghiền, không có hơi thở.
Tiểu khu này có người trái pháp luật nuôi động vật hoang dã?
Động vật nguy cấp bị người tự mình nuôi không tốt vứt bỏ?
Trong nháy mắt, trong đầu Hà Sơ hiện lên lời thuyết minh của 《Thuyết Pháp Hôm Nay*》.
(*) 今日说法 Legal Report: Báo cáo pháp lý. Là một chương trình pháp luật của đài truyền hình trung ương Trung Quốc.
Cậu chuyển con chim chết cứng sang một bên, gọi điện thoại cho bất động sản, nhưng tín hiệu bấp bênh của điện thoại dưới cái nhìn chăm chú tuyên cáo tử trận, triệt để không điện.
Không thể nề hà, Hà Sơ trước tiên lái xe tới chỗ đậu xe, chuẩn bị lại đưa chim đi bất động sản bảo bọn họ báo cảnh sát giải quyết.
Ai ngờ cậu đậu xe xong quay lại, con chim lại không thấy đâu.
Chỗ ban đầu kia, đến cả một chiếc lông chim cũng không có.
Chim không chết, hay là bị người ta nhặt đi rồi?
Lông chim của con chim kia độc lạ lộng lẫy, có người tìm kiếm cái lạ nhặt về nhà sưu tầm cũng không lạ, vấn đề là hơn nửa đêm bốn phía bãi đỗ xe yên tĩnh, người từ chỗ nào đột nhiên bốc lên?
Hà Sơ xoa xoa trán, lăn lộn đến nửa đêm, mí mắt của cậu đã trên dưới đánh nhau, chỉ muốn trở về đánh một giấc ngon lành, cứ vậy cũng mặc kệ hướng đi của con chim kia, kết quả không đi xa lắm, cậu liền dừng lại bước chân.
Đằng trước không bao xa, lại có một con chim chết.
Lông chim, hình dạng, giống y như đúc hồi nãy.
Cũng không thể có con chim cùng loại chết ở cùng một bãi đỗ xe nhỉ?
Hà Sơ nhìn chằm chằm con chim kia ngó nửa ngày trời, con chim kia cũng như chết quắc rồi, cứ thế bất động dưới cái nhìn chăm chăm của cậu.
Lần này cậu không có cúi xuống chạm vào, ngược lại trực tiếp bước đi né ra, tiếp tục đi về phía trước.
Mắt thấy đã sắp đến cửa thông đạo tầng mình ở, Hà Sơ còn chưa kịp vì trải nghiệm lên xuống trập trùng của ngày hôm nay mà thở phào nhẹ nhõm, lại thấy bậc thang cửa thông đạo lại có một thứ đang nằm.
Đúng là cái con chim chết kia.
Hà Sơ:……
Trùng hợp nhiều hơn một lần, thì không phải là trùng hợp nữa.
Hà Sơ lòng nhủ mày một hai phải quấn lấy tao, tao càng không cho mày cơ hội đấy.
Cậu không nói hai lời quay đầu đi ngay, chuẩn bị từ một cửa thông đạo khác lên lầu.
Lúc này phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ cánh, cùng với gió mạnh chập chờn đến, Hà Sơ sớm có phòng bị, cúi đầu tránh đi, quay người lùi về phía sau, liền thấy con chim lạ mới nãy còn nằm trên mặt đất giả chết duỗi cái mỏ sắc nhọn mổ về phía cậu!
Trình độ hung mãnh này, chỗ nào còn có tí xíu bộ dáng thừa chết thừa sống vừa rồi chứ?
Hà Sơ không chút nghĩ ngợi, tiện tay ném túi nilon cầm trong tay, trực tiếp đập trên mình con chim, bên trong đó có mấy lon coca, cậu mua mấy hôm trước, vẫn luôn để ở trong xe quên lấy, trọng lượng của coca đóng lon đập đúng lúc, lực đạo lớn đến nỗi làm con chim lạ cũng đương trường té trên mặt đất, cơ thể bị túi nilon trùm lại, vùng vẫy một hồi lâu mới vùng ra được.
Hà Sơ không đi vội.
Con chim lạ rõ ràng là tới vì cậu, thoát được qua mùng một trốn không quá mười lăm.
Cậu vừa kết ấn, vừa cố hết sức nhớ lại biện pháp ngăn địch ông ngoại dạy cho cậu —— thời cách nhiều năm, cậu lại lười, đã sớm quên đến không sai biệt lắm, chỉ nhớ mang máng thủ ấn này hình như là dùng để ngăn chặn tà ma ác quỷ.
Nhưng con chim lạ này, còn đang vùng vẫy trong túi nilon, trông IQ không được cao lắm, có loại tà ma này sao?
“Cô goa! Cô goa!”
Tiếng kêu quen thuộc làm Hà Sơ chợt nhớ tới: “Hồi nãy đã cứu tao ở vùng ngoại ô, có phải mày không?”
Xoẹt một cái, con chim quái lạ thoát ra khỏi túi nilon, giống như hung tợn trừng cậu một cái, không tấn công nữa, ngược lại quay đầu bay đi, nháy mắt đã biến mất trong tầm mắt.
Nếu không phải có túi nilon rách nát kia cùng mấy lon coca rơi rớt dưới đất, Hà Sơ sẽ cho rằng tất cả những gì hồi nãy thấy đều là ảo giác.
Trải nghiệm thăng trầm đêm nay thật sự quá nhiều, cậu đã mệt đến không muốn rủa mả nữa, đầu óc tê liệt, nửa điểm gợn sóng bất kinh, lượm lên từng lon coca, cuối cùng đi vào cửa thang máy, Hà Sơ chưa bao giờ cảm thấy về nhà là gian nan như nào giống bây giờ.
Một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Hà Sơ đã hình thành phản xạ có điều kiện, theo bản năng nghiêng người né tránh, trực tiếp ném coca xuống đất đôi tay kết ấn về phía trước, bày ra tư thế phòng ngự.
Người tới:……
Mắt to trừng mắt nhỏ.
Đối phương mặc đồng phục màu vàng, mồ hôi đầy đầu không giấu vẻ mỏi mệt, tay trái tay phải mấy cái túi, là nghề nghiệp mà Hà Sơ vô cùng quen thuộc.
“Anh trai à, anh sống ở toà nhà này đúng không?” Sau hai giây khiếp sợ, đối phương giành nói trước.
Hà Sơ nhướng mày, ý bảo cậu ta tiếp tục nói.
“Tôi còn có một cái đơn nữa, sắp đến thời gian rồi, vô cùng gấp, quá giờ phải đền tiền, anh có thể giúp tôi đem phần cơm này lên trước được không, chỉ ở ngay 1102 thôi, được không?”
Trùng hợp rồi, toà nhà Hà Sơ ở này một thang hai hộ, 1102 đúng lúc ở đối diện cậu.
Đối phương thấy cậu không có phản đối, lập tức nhét hộp cơm bọc túi nilon trắng trong tay vào trong tay cậu, vừa lùi về sau chạy chậm vừa cảm ơn liên tục.
“Cảm ơn anh nhá, cảm ơn ngài, làm ơn đó!”
Chuyện dễ như trở bàn tay, Hà Sơ cũng không thể đuổi theo đi nhét hộp cơm lại, nói nữa cậu cũng không có cái sức đó.
Hà Sơ sống ở 1101 hai năm, nghe nói cả nhà nghiệp chủ đối diện đều ở nơi khác, gian phòng kia là nghiệp chủ mua để đầu tư, mãi đến nửa tháng trước, nhà đối diện mới thỉnh thoảng sẽ có động tĩnh ra vào lúc nửa đêm, nhưng bản thân Hà Sơ đi sớm về trễ, đến nay cũng không thể gặp mặt trực tiếp hàng xóm mới.
Xem ra đây cũng là một hộ gia đình loại cú đêm.
Thang máy dừng lại ở tầng mười một.
Nhìn số tầng quen thuộc, Hà Sơ có loại nhẹ nhõm trở về sau lịch kiếp.
Cậu định ngày mai không ra khỏi cửa, trạch trong nhà nghỉ ngơi cho đã, thuận tiện ngẫm lại năm đó ông ngoại của cậu có còn lưu lại cố nhân bằng hữu gì gì hay không, cậu có thể tìm thời gian tới cửa bái phỏng, giải quyết một chút những việc lạ xảy ra trên người mình đêm qua, tốt nhất là lần nữa “phong” lại đôi mắt của cậu, nhắm mắt làm ngơ, coi như cái gì cũng chưa xảy ra.
Một bên suy nghĩ miên man, cậu một bên ấn chuông cửa 1102.
Ước chừng qua mười mấy giây, thời gian đủ để khiến Hà Sơ bắt đầu không kiên nhẫn, cửa rốt cuộc mở.
Thấy người tới, Hà Sơ sửng sốt một chút.
Đối phương ăn mặc rất bình thường, áo thun đen có thể bắt gặp ở bất cứ đâu trên đường phố, cùng với quần cotton xám dài ở nhà.
Nhưng làm Hà Sơ ngây người, chính là khí chất của đối phương không khớp với ở nhà bình thường chút nào nào thậm chí là hoàn toàn tương phản.
Cậu thậm chí theo bản năng tìm kiếm trong đầu bản thân có từng nghe qua một ngôi sao như vậy chưa.
“Có phải cậu đặt cơm không? Tôi ở đối diện cậu, đúng lúc ở dưới lầu gặp được người giao cơm, cậu ta bảo tôi đem lên giúp cậu.”
Đối phương vẻ mặt lạnh nhạt, không hề có chút ý hỏi han cảm ơn.
“Tôi không đặt cơm.”
Dứt lời liền đóng cửa lại.
“Khoan đã!”
Hà Sơ nhanh tay lẹ mắt ngăn lại, tức giận.
“Rõ ràng là cậu đặt, người ta cũng nói rất rõ ràng, 1102, có phải là nhà cậu có người đặt mà cậu không biết hay không? Cầm lấy, tôi đi về!”
Cậu ấn tượng hời hợt với hàng xóm mới này, đã không có hứng nhiều lời một câu.
Nhưng đối phương không chỉ không có lấy, ngược lại nói với cậu: “Cậu mở ra nhìn xem.”
Hà Sơ không hiểu ra sao.
Nói đến nước này rồi, Hà Sơ mở túi ra, lấy hộp cơm bên trong ra.
Hầu hết hộp cơm giao hàng hiện nay đều dùng nhựa thoái biến, giống như loại hộp cơm xốp trong tay cậu này, đã rất nhiều năm chưa thấy lại.
Hà Sơ lúc này mới phát hiện hộp cơm nhẹ tênh, cầm trên tay gần như không có trọng lượng.
Cho dù bên trong chỉ có một cái đùi gà rán, cũng không có khả năng nhẹ như vậy.
Trong nháy mắt mở ra hộp cơm, sắc mặt Hà Sơ thay đổi.
Đồ trang sức vừa rồi ở vùng ngoại ô vì cứu người đàn ông kia mà làm mất, thế mà lại xuất hiện ở trong hộp cơm.
Gỗ đào đốt cháy tận đen, giơ tay chạm vào một cái, hóa thành bột mịn, đầu ngón tay dính bột phấn.
Đây là một cái cảnh cáo!
Trong đầu Hà Sơ không lý do xuất hiện những lời này, cậu phát hiện bản thân như thế nào nhớ lại, cũng nhớ không nổi mặt người giao đồ ăn, ngược lại câu “Ngươi đang tìm ta sao” kia của người phụ nữ vang lên vô tận, lần lượt nhắc nhở cậu ban nãy gặp phải cái gì.
Người đàn ông bỗng nhiên dựa sát vào.
Hà Sơ bất ngờ không kịp bị, chỉ cảm thấy hơi thở phả vào trước mặt, lạnh băng giống hệt đối phương, nhưng lại mang theo mùi hương bí ẩn không thể miêu tả.
Cực kỳ giống dư vị sau khi tàn hương cháy hết lan toả ra trong không khí.
“Mùi hương trên người của cậu không đúng lắm.”
Cậu nhất thời không phản ứng lại kịp, mặc cho chóp mũi của người đàn ông gần như gần sát chóp mũi của mình, lại dọc theo đôi gò má di chuyển xuống, nhẹ nhàng ngửi hõm vai cổ, hơi thở mạnh mẽ, cuối cùng kết luận.
“Ngày chết của cậu sắp tới.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.