Chương 110: Đi xem phim
Tg Phi Yến
31/03/2022
Đúng vào dịp lễ tình nhân Hoa Hạ cho ra mắt bộ phim Định Mệnh Năm Ấy. Bất cứ bộ phim nào do Hoa Hạ đầu tư luôn được báo chí và người hâm mộ săn đón vô cùng nhiệt tình. Ai cũng rõ kịch bản lần này được chấp bút từ một biên kịch trẻ.Nhưng nếu được Hoa Hạ dùng số tiền lớn để đầu tư và vị đạo diễn khó tính Huỳnh Thiên chịu đứng ra chỉ đạo, còn thể hiện rõ sự tâm đắc thì chắc chắn đây phải là một bộ phim đáng xem.
Tử Kiều cả đêm háo hức không thôi, chờ mãi cũng đến giờ hai người đi xem phim.
Trong trang phục giản dị quần jean áo thun, Tô Hàn và Tử Kiều cùng đội nón lưỡi trai kết hợp Sneaker trắng,vô cùng năng động.Tô Hàn nắm chặt tay vợ mình còn giúp cô mua bắp và nước.Hai người như đôi tình nhân ngồi sát bên nhau xem từ lúc mở màn cho đến khi kết thúc..
Tử Kiều có chút hồi hộp, lúc mở đầu bộ phim cô còn quay sang len lén quan sát sắc mặt của Tô Hàn.Nhưng thần sắc của anh quá điềm nhiên khiến Tử Kiều không đoán được suy nghĩ của anh lúc này..
Tô Hàn quay đầu nở nụ cười yêu chiều, còn lấy bắp trong hộp ra đút cho cô ăn một cách tự nhiên.
Tử Kiều có chút mất mát, chẳng lẽ anh không thấy khung cảnh trong phim rất quen sao.Một chút cảm xúc cũng không có..
Lúc hai người trở về nhà, trên cả một trận đường ngồi trên xe Tử Kiều có chút giận dỗi nhưng vốn tính cách hiền lành cô không tỏ rõ thái độ.Chỉ nhìn ra bên ngoài kính xe không thèm quan tâm người bên cạnh,bàn tay nhỏ thì để người ta nắm chặt, thật là mâu thuẫn hết chỗ nói..
Tô Hàn nhìn nữa gương mặt trắng mịn của cô,lúc tối lúc sáng bị đèn đường chiếu vào, môi đỏ có chút phụng phịu đáng yêu vô cùng. Đã làm mẹ rồi, con trai của hai người cũng được sáu tháng rồi mà vợ anh vẫn như nữ sinh.Sau khi sinh con vóc dáng ngày càng xinh đẹp,còn nhuận sắc hơn rất nhiều so với thời con gái, có da có thịt hơn một chút, thân thể thơm tho vốn đã mềm mại giờ ôm vào càng khiến người ta phát điên..
Tô Gia một năm nay liên tiếp đón tin hỷ, nối tiếp Tử Kiều sau ba tháng Tô Nhược cũng vượt cạn thành công, em trai của Tiểu Hy ra đời. Khiến mẹ của anh vui không tả xiết, cũng chẳng quản mệt nhọc thường xuyên bay qua lại giữa hai thành phố để được thăm con, thăm cháu.
Xe rốt cuộc cũng chạy vào sân lớn của Tô Gia, chưa kịp để tài xế hay Tô Hàn mở cửa hộ.Tử Kiều đã tự mở, xuống xe đi thẳng vào trong nhà chẳng đối hoài người đàn ông đang nén cười từ lúc giờ.
Không cần hỏi anh cũng biết cô đi đâu, dĩ nhiên là chạy lên phòng cục thịt nhỏ.
Đúng như Tô Hàn dự đoán, từ khi có bé con, Tử Kiều tự nhận mình mắc chứng nghiện con một cách trầm trọng.Chỉ cần rời xa cục thịt nhỏ một chút,cô liền không thể chịu nổi.Nhớ đến con trai da thịt thơm sữa,mềm mại như bông đáng yêu vô cùng.
Bé con như bản pho to thu nhỏ của Tô Hàn, tính cách cũng rất giống cả hai, điềm đạm và cực kì ngoan, ít khi quấy khóc.Chỉ là bé con rất thích được ôm, chỉ cần ngày nào không được hôn con trai, sờ gương mặt và bàn tay mũm mĩm của con trai,Tử Kiều thật chịu không nổi..
Nhón gót chân lên đi thật nhẹ nhàng, biết rõ giờ này con trai đã ngủ. Mà phòng này là phòng của Doãn Nguyệt Nhan.
Vốn ngay từ đầu Doãn Nguyệt Nhan định sau khi Tử Kiều sinh xong,bà sẽ dọn ra ở riêng. Nhưng cả Trầm Ngọc và Tô Hàn đều không có suy nghĩ để bà đi. Dĩ nhiên người không nỡ nhất chính là Tử Kiều nhưng đây là nhà chồng của cô, Tử Kiều không dám ý kiến. May mắn là cô có một người mẹ chồng rất tình cảm, vốn hai bên xui gia gắn bó một thời gian khá dài,vốn tính cách cũng nhẹ nhàng như nhau nên vô cùng hợp ý.
Trầm Ngọc đã quen có người thủ thỉ,khó khăn lắm mới tìm được tâm giao, bà nào chịu để Doãn Nguyệt Nhan dọn đi.
Mà phải nói đến chính là đứa trẻ Tô Tử Ngạn này rất biết cách lấy lòng cả bà nội và bà ngoại,mới có mấy tháng mà đã biết nịnh nọt đáng yêu.Khiến cho cả hai bà đều yêu thương khôn xiết.
Nhất là Doãn Nguyệt Nhan, bà xem cháu trai như tâm can của bản thân dồn mọi tình thương vào cho nhóc con.Cả khi ngủ,bà cũng dành chăm sóc.Để đôi chồng trẻ có không gian tự do,cho nên nói ra có chút xấu hổ Tử Kiều có công sinh nhưng đa phần Doãn Nguyệt Nhan mới là người chăm bé.
Hé cửa mở vào, ngoài dự đóan Doãn Nguyệt Nhan vẫn còn thức, bà đang thay tả cho cháu trai vừa xong.
Vừa nghe tiếng mở cửa,bà xoay mặt mỉm cười.
- Hai đứa về rồi sao?
Tô Hàn lúc này cũng theo sau Tử Kiều, hai người đi vào, Tử Kiều khẽ khàng hỏi.
- Tiểu An quấy mẹ sao?
Doãn Nguyệt Nhan lắc đầu, cầm lấy bình sữa vừa ấm tới đặt lên môi cháu trai.
- Không có, mẹ thay tả mới cho Tiểu An thoáng mát, dễ ngủ ấy mà.
Nghe mùi sữa, nhóc con tuy nhắm mắt nhưng miệng liền mở ra rất chính xác mút chùn chụt...Cái miệng nhỏ chu lên, dưới ánh đèn nước da bé con trắng hồng, hàng mi thật dài, bàn tay mũm mỉm hơi đưa lên như sợ ai đó sẽ cướp đi chiến lợi của mình. Mọi hành động đáng yêu của con trai khiến Tô Hàn và Tử Kiều yêu không tả xiết,trái tim mềm nhũng cả rồi..
Ba người giữa đêm, đều hạ giọng nhỏ nhất nói chuyện qua lại, hạnh phúc của họ đơn giản lắm chỉ cần đứng yên nhìn con trai ngủ cũng cảm thấy mọi thứ thật tốt đẹp.
????????????⬅️⬅️
Tử Kiều cả đêm háo hức không thôi, chờ mãi cũng đến giờ hai người đi xem phim.
Trong trang phục giản dị quần jean áo thun, Tô Hàn và Tử Kiều cùng đội nón lưỡi trai kết hợp Sneaker trắng,vô cùng năng động.Tô Hàn nắm chặt tay vợ mình còn giúp cô mua bắp và nước.Hai người như đôi tình nhân ngồi sát bên nhau xem từ lúc mở màn cho đến khi kết thúc..
Tử Kiều có chút hồi hộp, lúc mở đầu bộ phim cô còn quay sang len lén quan sát sắc mặt của Tô Hàn.Nhưng thần sắc của anh quá điềm nhiên khiến Tử Kiều không đoán được suy nghĩ của anh lúc này..
Tô Hàn quay đầu nở nụ cười yêu chiều, còn lấy bắp trong hộp ra đút cho cô ăn một cách tự nhiên.
Tử Kiều có chút mất mát, chẳng lẽ anh không thấy khung cảnh trong phim rất quen sao.Một chút cảm xúc cũng không có..
Lúc hai người trở về nhà, trên cả một trận đường ngồi trên xe Tử Kiều có chút giận dỗi nhưng vốn tính cách hiền lành cô không tỏ rõ thái độ.Chỉ nhìn ra bên ngoài kính xe không thèm quan tâm người bên cạnh,bàn tay nhỏ thì để người ta nắm chặt, thật là mâu thuẫn hết chỗ nói..
Tô Hàn nhìn nữa gương mặt trắng mịn của cô,lúc tối lúc sáng bị đèn đường chiếu vào, môi đỏ có chút phụng phịu đáng yêu vô cùng. Đã làm mẹ rồi, con trai của hai người cũng được sáu tháng rồi mà vợ anh vẫn như nữ sinh.Sau khi sinh con vóc dáng ngày càng xinh đẹp,còn nhuận sắc hơn rất nhiều so với thời con gái, có da có thịt hơn một chút, thân thể thơm tho vốn đã mềm mại giờ ôm vào càng khiến người ta phát điên..
Tô Gia một năm nay liên tiếp đón tin hỷ, nối tiếp Tử Kiều sau ba tháng Tô Nhược cũng vượt cạn thành công, em trai của Tiểu Hy ra đời. Khiến mẹ của anh vui không tả xiết, cũng chẳng quản mệt nhọc thường xuyên bay qua lại giữa hai thành phố để được thăm con, thăm cháu.
Xe rốt cuộc cũng chạy vào sân lớn của Tô Gia, chưa kịp để tài xế hay Tô Hàn mở cửa hộ.Tử Kiều đã tự mở, xuống xe đi thẳng vào trong nhà chẳng đối hoài người đàn ông đang nén cười từ lúc giờ.
Không cần hỏi anh cũng biết cô đi đâu, dĩ nhiên là chạy lên phòng cục thịt nhỏ.
Đúng như Tô Hàn dự đoán, từ khi có bé con, Tử Kiều tự nhận mình mắc chứng nghiện con một cách trầm trọng.Chỉ cần rời xa cục thịt nhỏ một chút,cô liền không thể chịu nổi.Nhớ đến con trai da thịt thơm sữa,mềm mại như bông đáng yêu vô cùng.
Bé con như bản pho to thu nhỏ của Tô Hàn, tính cách cũng rất giống cả hai, điềm đạm và cực kì ngoan, ít khi quấy khóc.Chỉ là bé con rất thích được ôm, chỉ cần ngày nào không được hôn con trai, sờ gương mặt và bàn tay mũm mĩm của con trai,Tử Kiều thật chịu không nổi..
Nhón gót chân lên đi thật nhẹ nhàng, biết rõ giờ này con trai đã ngủ. Mà phòng này là phòng của Doãn Nguyệt Nhan.
Vốn ngay từ đầu Doãn Nguyệt Nhan định sau khi Tử Kiều sinh xong,bà sẽ dọn ra ở riêng. Nhưng cả Trầm Ngọc và Tô Hàn đều không có suy nghĩ để bà đi. Dĩ nhiên người không nỡ nhất chính là Tử Kiều nhưng đây là nhà chồng của cô, Tử Kiều không dám ý kiến. May mắn là cô có một người mẹ chồng rất tình cảm, vốn hai bên xui gia gắn bó một thời gian khá dài,vốn tính cách cũng nhẹ nhàng như nhau nên vô cùng hợp ý.
Trầm Ngọc đã quen có người thủ thỉ,khó khăn lắm mới tìm được tâm giao, bà nào chịu để Doãn Nguyệt Nhan dọn đi.
Mà phải nói đến chính là đứa trẻ Tô Tử Ngạn này rất biết cách lấy lòng cả bà nội và bà ngoại,mới có mấy tháng mà đã biết nịnh nọt đáng yêu.Khiến cho cả hai bà đều yêu thương khôn xiết.
Nhất là Doãn Nguyệt Nhan, bà xem cháu trai như tâm can của bản thân dồn mọi tình thương vào cho nhóc con.Cả khi ngủ,bà cũng dành chăm sóc.Để đôi chồng trẻ có không gian tự do,cho nên nói ra có chút xấu hổ Tử Kiều có công sinh nhưng đa phần Doãn Nguyệt Nhan mới là người chăm bé.
Hé cửa mở vào, ngoài dự đóan Doãn Nguyệt Nhan vẫn còn thức, bà đang thay tả cho cháu trai vừa xong.
Vừa nghe tiếng mở cửa,bà xoay mặt mỉm cười.
- Hai đứa về rồi sao?
Tô Hàn lúc này cũng theo sau Tử Kiều, hai người đi vào, Tử Kiều khẽ khàng hỏi.
- Tiểu An quấy mẹ sao?
Doãn Nguyệt Nhan lắc đầu, cầm lấy bình sữa vừa ấm tới đặt lên môi cháu trai.
- Không có, mẹ thay tả mới cho Tiểu An thoáng mát, dễ ngủ ấy mà.
Nghe mùi sữa, nhóc con tuy nhắm mắt nhưng miệng liền mở ra rất chính xác mút chùn chụt...Cái miệng nhỏ chu lên, dưới ánh đèn nước da bé con trắng hồng, hàng mi thật dài, bàn tay mũm mỉm hơi đưa lên như sợ ai đó sẽ cướp đi chiến lợi của mình. Mọi hành động đáng yêu của con trai khiến Tô Hàn và Tử Kiều yêu không tả xiết,trái tim mềm nhũng cả rồi..
Ba người giữa đêm, đều hạ giọng nhỏ nhất nói chuyện qua lại, hạnh phúc của họ đơn giản lắm chỉ cần đứng yên nhìn con trai ngủ cũng cảm thấy mọi thứ thật tốt đẹp.
????????????⬅️⬅️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.