Chương 54: Em mới không ngốc như vậy
Tg Phi Yến
31/03/2022
Tử Kiều hít thở thật sâu,cô nói.
- Em biết dù sau này có ra sao em cũng sẽ không hối hận khi chọn lựa ở bên cạnh anh, em chỉ sợ anh..ừm..
Tô Hàn mút lấy môi cô,còn cắn nhẹ một cái như hình phạt.Tử Kiều than đau anh mới thả ra, còn liếm láp nơi vừa cắn.
- Có phải anh vẫn chưa cho em đủ sự an toàn đúng không? Cho nên mới khiến em lo lắng bất an như vậy?
Anh vuốt ve làn môi có phần ẩm ướt của Tử Kiều, chậm rãi nói ra ẩn ý lòng mình.
- Tử Kiều, vì anh mà mạnh mẽ lên được không?Thay vì em cứ lo âu, suy nghĩ thì hãy dành thời gian đó toàn tâm toàn ý mà yêu anh. Anh sẽ không hứa với em bất cứ điều gì, đổi lại anh sẽ chứng mình bằng hành động để em hiểu được anh yêu em nhiều ra sao. Em cứ ở yên như vậy không cần bước về phía anh, anh sẽ là người làm việc đó.Chỉ cần em đừng quay lưng với anh là được,nếu không anh sẽ phát điên mất..
Anh hạ thấp giọng..
- Có được không em..?
Tử Kiều mắt đỏ hoe nước mắt cũng tràn bờ mi, trái tim của cô như vỡ ra, người đàn ông xuất chúng như anh sao phải vì một cô gái tầm thường như cô mà lo được lo mất như thế này.Cô cảm thấy có lẽ kiếp trước mình chắc chắn đã cứu cả thế giới rồi, kiếp này mới may mắn gặp được anh thế này.
Tử Kiều nhào vào lòng anh nức nở.
- Em không đi đâu cả, cũng sẽ không xoay lưng về phía anh. Em mới không ngốc như vậy..
Tô Hàn mỉm cười siết chặt vòng tay, hôn lên tóc cô, vui mừng lúc này mới dám thở hất ra..
.....
Qua một lúc sau, Hạ Đồng mới thấy cửa mở ra nhìn qua sắc mặt Tử Kiều khá tốt trong lòng cô ta cũng nhẹ nhõm thở phào.
Tô Hàn nắm tay Tử Kiều đi đến chỗ Hạ Đồng.
- Khi nào xong gọi cho anh.
Sự dịu dàng của anh trước mặt Hạ Đồng khiến Tử Kiều có chút ngại ngùng.
- Dạ.
Anh mỉm cười nhìn sự ngại ngùng của cô mà yêu không tả xiết.
Tô Hàn quay đầu nói với Hạ Đồng.
- Tôi có việc đi trước, khi khác gặp..
Sóng lưng của Hạ Đồng thẳng tắp, lần đầu được gặp chủ tịch của cô ta ở cự ly gần đến thế còn được giao lưu qua lại. Tô Hàn cũng cho cô ta chút mặt mũi quá rồi, tất cả chẳng phải nhờ cô gái bên cạnh hay sao.
Hạ Đồng vội vàng trả lời.
- Vâng..Tôi sẽ chăm sóc Tiểu Kiều thật tốt.
Tô Hàn dường như rất hài lòng câu nói này, anh khẽ gật đầu, nhìn qua Tử Kiều.
- Anh đi nhé.
Tử Kiều gật đầu , lúc này Tô Hàn mới chịu lên xe nhưng trước khi lên xe anh có nhìn qua hai người đàn ông đứng ở một góc ở quán cà phê rồi lẵng lặng rời đi.
Hạ Đồng khi thấy xe Tô Hàn đi khuất, liền kéo tay Tử Kiều vào trong..
- Vào trong đi,trời ạ như một giấc mơ, cậu có thể đánh cho mình tỉnh không.Nào..nào kể tất cả cho mình nghe, làm sao hai người lại ở bên nhau vậy..
Hạ Đồng nói không ngừng, Tử Kiều chỉ bất lực theo sau, mỉm cười lắc đầu..
Nhưng hai người họ nào thấy được ở phía xa có hai người đàn ông ngồi trong xe hơi giơ máy ảnh lên không ngừng dõi theo.
Lúc này khi ngồi trên xe rồi, tài xế nhìn qua kính hậu nói với Tô Hàn.
- Chủ Tịch, anh có cần tôi cho người giải quyết mấy tấm ảnh kia không?
Lập Dĩ chẳng những là tài xế của Tô Hàn còn là vệ sĩ của anh theo anh cũng hơn mười năm, cho nên Tô Hàn khá là tín nhiệm người đàn ông này.
Anh chỉ lắc đầu.
- Không cần.
Lập Dĩ cũng không hỏi thêm, tính tình Tô Hàn trầm ổn,mọi quyết định đưa ra đều có lý do.
Tô Hàn nhìn ra cửa sổ nhìn khung cảnh bên ngoài.Anh có cho hai vệ sĩ theo sau bảo vệ Tử Kiều nên cũng yên tâm.Về phần những tên theo dõi kia, anh không cần biết là người của Ngô Trí Lâm hay là Doãn Nguyệt Nhan chỉ là đã đến lúc mọi thứ từ từ phải ra ánh sáng.
Cô gái của anh hiện tại đã khỏe lại, cô có quyền được sống tự do, huống hồ bên cạnh còn có anh.Chuyện Doãn Nguyệt Nhan là mẹ của cô, hai người cùng đang sống ở một thành phố anh muốn Doãn Nguyệt Nhan phải biết.
Thà cứ để Tử Kiều đối diện mà lựa chọn đã là máu mủ khó từ mà từ bỏ.Chọn lựa là ở cô, anh tôn trọng.Mọi thứ anh đều thay cô sắp xếp nhưng nỗi lòng của cô nếu không vạch ra có lẽ những nổi ám ảnh vẫn sẽ đeo bám dai dẳng. Chỉ còn có cách phải đối diện, dù anh biết sắp tới bảo bối của anh sẽ có thể rất đau lòng nhưng anh tin có anh bên cạnh cô sẽ mạnh mẽ vượt qua.Còn với những ai có ý muốn hãm hại cô, anh không ngại để họ trả giá.
Tháng năm sau này anh chỉ muốn nhìn thấy cô mỉm cười.Nếu có rơi nước mắt cũng là những giọt nước mắt hạnh phúc không phải đau thương.Nếu cuộc đời này không dịu dàng với cô,anh sẵn sàng vì cô mà đáp trả với tất cả.
????????????⬅️⬅️⬅️
- Em biết dù sau này có ra sao em cũng sẽ không hối hận khi chọn lựa ở bên cạnh anh, em chỉ sợ anh..ừm..
Tô Hàn mút lấy môi cô,còn cắn nhẹ một cái như hình phạt.Tử Kiều than đau anh mới thả ra, còn liếm láp nơi vừa cắn.
- Có phải anh vẫn chưa cho em đủ sự an toàn đúng không? Cho nên mới khiến em lo lắng bất an như vậy?
Anh vuốt ve làn môi có phần ẩm ướt của Tử Kiều, chậm rãi nói ra ẩn ý lòng mình.
- Tử Kiều, vì anh mà mạnh mẽ lên được không?Thay vì em cứ lo âu, suy nghĩ thì hãy dành thời gian đó toàn tâm toàn ý mà yêu anh. Anh sẽ không hứa với em bất cứ điều gì, đổi lại anh sẽ chứng mình bằng hành động để em hiểu được anh yêu em nhiều ra sao. Em cứ ở yên như vậy không cần bước về phía anh, anh sẽ là người làm việc đó.Chỉ cần em đừng quay lưng với anh là được,nếu không anh sẽ phát điên mất..
Anh hạ thấp giọng..
- Có được không em..?
Tử Kiều mắt đỏ hoe nước mắt cũng tràn bờ mi, trái tim của cô như vỡ ra, người đàn ông xuất chúng như anh sao phải vì một cô gái tầm thường như cô mà lo được lo mất như thế này.Cô cảm thấy có lẽ kiếp trước mình chắc chắn đã cứu cả thế giới rồi, kiếp này mới may mắn gặp được anh thế này.
Tử Kiều nhào vào lòng anh nức nở.
- Em không đi đâu cả, cũng sẽ không xoay lưng về phía anh. Em mới không ngốc như vậy..
Tô Hàn mỉm cười siết chặt vòng tay, hôn lên tóc cô, vui mừng lúc này mới dám thở hất ra..
.....
Qua một lúc sau, Hạ Đồng mới thấy cửa mở ra nhìn qua sắc mặt Tử Kiều khá tốt trong lòng cô ta cũng nhẹ nhõm thở phào.
Tô Hàn nắm tay Tử Kiều đi đến chỗ Hạ Đồng.
- Khi nào xong gọi cho anh.
Sự dịu dàng của anh trước mặt Hạ Đồng khiến Tử Kiều có chút ngại ngùng.
- Dạ.
Anh mỉm cười nhìn sự ngại ngùng của cô mà yêu không tả xiết.
Tô Hàn quay đầu nói với Hạ Đồng.
- Tôi có việc đi trước, khi khác gặp..
Sóng lưng của Hạ Đồng thẳng tắp, lần đầu được gặp chủ tịch của cô ta ở cự ly gần đến thế còn được giao lưu qua lại. Tô Hàn cũng cho cô ta chút mặt mũi quá rồi, tất cả chẳng phải nhờ cô gái bên cạnh hay sao.
Hạ Đồng vội vàng trả lời.
- Vâng..Tôi sẽ chăm sóc Tiểu Kiều thật tốt.
Tô Hàn dường như rất hài lòng câu nói này, anh khẽ gật đầu, nhìn qua Tử Kiều.
- Anh đi nhé.
Tử Kiều gật đầu , lúc này Tô Hàn mới chịu lên xe nhưng trước khi lên xe anh có nhìn qua hai người đàn ông đứng ở một góc ở quán cà phê rồi lẵng lặng rời đi.
Hạ Đồng khi thấy xe Tô Hàn đi khuất, liền kéo tay Tử Kiều vào trong..
- Vào trong đi,trời ạ như một giấc mơ, cậu có thể đánh cho mình tỉnh không.Nào..nào kể tất cả cho mình nghe, làm sao hai người lại ở bên nhau vậy..
Hạ Đồng nói không ngừng, Tử Kiều chỉ bất lực theo sau, mỉm cười lắc đầu..
Nhưng hai người họ nào thấy được ở phía xa có hai người đàn ông ngồi trong xe hơi giơ máy ảnh lên không ngừng dõi theo.
Lúc này khi ngồi trên xe rồi, tài xế nhìn qua kính hậu nói với Tô Hàn.
- Chủ Tịch, anh có cần tôi cho người giải quyết mấy tấm ảnh kia không?
Lập Dĩ chẳng những là tài xế của Tô Hàn còn là vệ sĩ của anh theo anh cũng hơn mười năm, cho nên Tô Hàn khá là tín nhiệm người đàn ông này.
Anh chỉ lắc đầu.
- Không cần.
Lập Dĩ cũng không hỏi thêm, tính tình Tô Hàn trầm ổn,mọi quyết định đưa ra đều có lý do.
Tô Hàn nhìn ra cửa sổ nhìn khung cảnh bên ngoài.Anh có cho hai vệ sĩ theo sau bảo vệ Tử Kiều nên cũng yên tâm.Về phần những tên theo dõi kia, anh không cần biết là người của Ngô Trí Lâm hay là Doãn Nguyệt Nhan chỉ là đã đến lúc mọi thứ từ từ phải ra ánh sáng.
Cô gái của anh hiện tại đã khỏe lại, cô có quyền được sống tự do, huống hồ bên cạnh còn có anh.Chuyện Doãn Nguyệt Nhan là mẹ của cô, hai người cùng đang sống ở một thành phố anh muốn Doãn Nguyệt Nhan phải biết.
Thà cứ để Tử Kiều đối diện mà lựa chọn đã là máu mủ khó từ mà từ bỏ.Chọn lựa là ở cô, anh tôn trọng.Mọi thứ anh đều thay cô sắp xếp nhưng nỗi lòng của cô nếu không vạch ra có lẽ những nổi ám ảnh vẫn sẽ đeo bám dai dẳng. Chỉ còn có cách phải đối diện, dù anh biết sắp tới bảo bối của anh sẽ có thể rất đau lòng nhưng anh tin có anh bên cạnh cô sẽ mạnh mẽ vượt qua.Còn với những ai có ý muốn hãm hại cô, anh không ngại để họ trả giá.
Tháng năm sau này anh chỉ muốn nhìn thấy cô mỉm cười.Nếu có rơi nước mắt cũng là những giọt nước mắt hạnh phúc không phải đau thương.Nếu cuộc đời này không dịu dàng với cô,anh sẵn sàng vì cô mà đáp trả với tất cả.
????????????⬅️⬅️⬅️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.