Vượt Bức Tường Thành: Yêu Em Từ A - Z
Chương 5: Đam mê
P. Hải Anh
05/05/2024
Tường Huyên ngồi nhìn đồng hồ treo trên tường đang trôi qua từng phút từng giây nhưng với cô nó kéo dài vô tận,
trong đầu Tường Huyên nảy ra câu hỏi: Rốt cục thì mình phải ở đây đến khi nào?
Cô chính là con người với nhiều khao khát cống hiến, hết mình vì sự việc phía trước nhưng trước khi có khao khát ấy Tường Huyên lại chính bị ai đó kìm hãm - mất tự do.
Phố xá ngoài ban công bộn bề, đông đúc từng chiếc xe chạy bon bon trên đường dài dần lướt khỏi tầm mắt, đằng xa từng con xe nho nhỏ chạy trên phía trước rồi biến mất.
Gió mát mùa hạ thổi trên vai, gió quện hương hoa nhè nhẹ thổi trên mái tóc, làm tà áo bệnh nhân xanh trắng đung đưa,
Tường Huyên đảo mắt nhìn tòa nhà cao lớn xa xa dù bị che bởi biển quảng cáo nhưng nó vẫn cao lớn hùng vĩ trong con mắt nghệ thuật của cô,
cứ có cảm giác lành lạnh sống lưng cô gái như mờ như ảo nhìn thấy người nào đó đang đứng trên tòa nhà cao trọc trời nhìn mình mặc dù nơi đây với nơi đấy cách xa- đối với cô mà nói là khoảng cách xa tận chân trời.
Tường Huyên thở dài, rồi bất lực nhìn xuống phía dưới,
người thì vui vẻ bước ra khỏi bệnh viện cùng người thân hoặc người tri kỉ, còn có đứa trẻ khóc lóc inh ỏi vì bị thương nằm trên băng ca được các nữ y tá cật lực làm việc hay những người già thanh thản trò chuyện với bạn già,
nhưng chỉ chắc là có mỗi mình Tường Huyên nơi đây rảnh rỗi không có chút bận rộn,
nhưng cô như vậy lại không quen. Tường Huyên thèm cảm giác trước kia, ngủ dậy liền lao vào công việc không ngừng nghỉ cố gắng,
đầu óc mải nghĩ phương nào?
Nơi đây nhìn lại nhớ ở mãi lại thành thương khó rời xa, rốt cuộc là vì sao?
Tường Huyên không còn nhỏ, cô chính là con người tràn đầy năng lượng nhiệt huyết của tuổi trẻ mỗi ngày dám theo đuổi ước mơ của chính mình, hoài bão phía trước.
Chính là vì sao?
Vì sao lại xảy ra cớ sự này? Tường Huyên ghét cảm giác bất lực không làm gì được lúc này,
điện thoại cũng không có trong người để liên lạc, không có bất kì phương thức nào cả.
chính là tại sao ông trời đang trêu đùa cô như vậy.
Và rồi vì cái lành lạnh vô hình bao vây cô bước vào trong đóng cửa ban công, tiếp theo kém rèm cửa chặt kín chính là trốn khỏi tầm kiểm soát của ai đó,
Thật sự cả ngày bị nhốt chóng chán lại đưa mắt nhìn người đàn ông canh gác,
cô thở dài thườn thượt, hai chân rất mong được chạy nhảy vận động nhưng.... thôi đành làm liều.
Tường Huyên đẩy mạnh cửa dứt khoát sải bước, làm điệu bộ hùng hổ lắm
cô chính là con người tràn đầy trong mình năng lượng tích cực dù bất cứ hoàn cảnh nào cũng chọn con đường tốt nhất,
chỉ có điều hai tên cảnh vệ kia sẽ đi theo sau... cũng không sao chẳng ngăn cản được năng lượng tràn đầy trong người cô.
Bước ra khỏi bốn bức tường kia tìm lại cảm giác tuyệt vời này khiến cô duỗi hai mày,
Tường Huyên đến gần máy bán nước tự động, sau vài thao tác mua bán một long nước có ga mát lạnh trượt xuống khu lấy nước,
bật nắp, ực một cái hết nửa long, cô gái hạnh phúc rung động nhìn ra thế giới sau cánh cửa chính lớn trước sảnh bệnh viện,
tùy tiện đặt long nước uống dở cho cảnh vệ cô dang hai tay hệt như cái máy bay chạy vù vù ra khỏi sảnh chính bệnh viện,
Tường Huyên không thèm để tâm đến ánh mắt hiếu kì, kì lạ của người khác tự mình chìm trong thế giới lâu ngày bị nhốt,
tìm đếm hương hoa cây cỏ hòa mình vào ngoài kia vận động thể chất.
trong đầu Tường Huyên nảy ra câu hỏi: Rốt cục thì mình phải ở đây đến khi nào?
Cô chính là con người với nhiều khao khát cống hiến, hết mình vì sự việc phía trước nhưng trước khi có khao khát ấy Tường Huyên lại chính bị ai đó kìm hãm - mất tự do.
Phố xá ngoài ban công bộn bề, đông đúc từng chiếc xe chạy bon bon trên đường dài dần lướt khỏi tầm mắt, đằng xa từng con xe nho nhỏ chạy trên phía trước rồi biến mất.
Gió mát mùa hạ thổi trên vai, gió quện hương hoa nhè nhẹ thổi trên mái tóc, làm tà áo bệnh nhân xanh trắng đung đưa,
Tường Huyên đảo mắt nhìn tòa nhà cao lớn xa xa dù bị che bởi biển quảng cáo nhưng nó vẫn cao lớn hùng vĩ trong con mắt nghệ thuật của cô,
cứ có cảm giác lành lạnh sống lưng cô gái như mờ như ảo nhìn thấy người nào đó đang đứng trên tòa nhà cao trọc trời nhìn mình mặc dù nơi đây với nơi đấy cách xa- đối với cô mà nói là khoảng cách xa tận chân trời.
Tường Huyên thở dài, rồi bất lực nhìn xuống phía dưới,
người thì vui vẻ bước ra khỏi bệnh viện cùng người thân hoặc người tri kỉ, còn có đứa trẻ khóc lóc inh ỏi vì bị thương nằm trên băng ca được các nữ y tá cật lực làm việc hay những người già thanh thản trò chuyện với bạn già,
nhưng chỉ chắc là có mỗi mình Tường Huyên nơi đây rảnh rỗi không có chút bận rộn,
nhưng cô như vậy lại không quen. Tường Huyên thèm cảm giác trước kia, ngủ dậy liền lao vào công việc không ngừng nghỉ cố gắng,
đầu óc mải nghĩ phương nào?
Nơi đây nhìn lại nhớ ở mãi lại thành thương khó rời xa, rốt cuộc là vì sao?
Tường Huyên không còn nhỏ, cô chính là con người tràn đầy năng lượng nhiệt huyết của tuổi trẻ mỗi ngày dám theo đuổi ước mơ của chính mình, hoài bão phía trước.
Chính là vì sao?
Vì sao lại xảy ra cớ sự này? Tường Huyên ghét cảm giác bất lực không làm gì được lúc này,
điện thoại cũng không có trong người để liên lạc, không có bất kì phương thức nào cả.
chính là tại sao ông trời đang trêu đùa cô như vậy.
Và rồi vì cái lành lạnh vô hình bao vây cô bước vào trong đóng cửa ban công, tiếp theo kém rèm cửa chặt kín chính là trốn khỏi tầm kiểm soát của ai đó,
Thật sự cả ngày bị nhốt chóng chán lại đưa mắt nhìn người đàn ông canh gác,
cô thở dài thườn thượt, hai chân rất mong được chạy nhảy vận động nhưng.... thôi đành làm liều.
Tường Huyên đẩy mạnh cửa dứt khoát sải bước, làm điệu bộ hùng hổ lắm
cô chính là con người tràn đầy trong mình năng lượng tích cực dù bất cứ hoàn cảnh nào cũng chọn con đường tốt nhất,
chỉ có điều hai tên cảnh vệ kia sẽ đi theo sau... cũng không sao chẳng ngăn cản được năng lượng tràn đầy trong người cô.
Bước ra khỏi bốn bức tường kia tìm lại cảm giác tuyệt vời này khiến cô duỗi hai mày,
Tường Huyên đến gần máy bán nước tự động, sau vài thao tác mua bán một long nước có ga mát lạnh trượt xuống khu lấy nước,
bật nắp, ực một cái hết nửa long, cô gái hạnh phúc rung động nhìn ra thế giới sau cánh cửa chính lớn trước sảnh bệnh viện,
tùy tiện đặt long nước uống dở cho cảnh vệ cô dang hai tay hệt như cái máy bay chạy vù vù ra khỏi sảnh chính bệnh viện,
Tường Huyên không thèm để tâm đến ánh mắt hiếu kì, kì lạ của người khác tự mình chìm trong thế giới lâu ngày bị nhốt,
tìm đếm hương hoa cây cỏ hòa mình vào ngoài kia vận động thể chất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.