Vượt Bức Tường Thành: Yêu Em Từ A - Z
Chương 60: Phiền toái.
P. Hải Anh
03/05/2024
Nhất định sớm mai phải hỏi cho rõ mới được.
Lúc này, Lại Nhữ ngoài hút thuốc quên đi nỗi sầu Thư Quân cũng chưa ngủ hẳn tranh thủ hắn đã đi mất mau chuồn lẹ.
Thư Quân vội mặc quần áo xuống tầng trở về phòng cô thể nếu gặp hắn lẩn quẩn ở đấy sẽ giả mộng du.
Trong phòng các bạn ngủ hết rồi tiệc cũng tàn thôi thì ngủ đây.
****************
Đúng sáng hôm sau, Hạ Ương đi xuống nhà ăn sáng gặp Lại Nhữ đang ngồi trông chờ ai.
"Khiếp! Thằng này mày khiến tao giật mình đấy!".
Lại Nhữ: "Mày nhìn gì? Thích chắc?".
Hạ Ương khó hiểu chỉ trỏ: "Mày sáng sớm đã sang nhà tao làm gì? Hôm qua chơi chưa đủ à?".
"Cháu vào ăn sáng chung" - Ông Hạ cũng trên tầng đi xuống bắt gặp cuộc đối thoại giữa hai người kia.
"Dạ cháu cảm ơn bác".
"Khách sáo làm gì?".
Hạ Ương cố tình ngồi cách xa Lại Nhữ vì nhận thấy thằng này có vấn đề.
Hạ Hữu Luân ngồi cạnh Lại Nhữ nhìn người bạn của anh mình cũng không nói gì.
"Hi em" - Lại Nhữ tính làm quen được con người ít nói này.
"..." - Hạ Hữu Luân khó hiểu nhìn anh ta rồi nhìn anh trai mình.
"Em đừng để tâm nó trước giờ vốn không bình thường".
"Chắc cậu bình thường" - Trước mặt người lớn tuy vẫn tỏ ra tự nhiên nhưng không tự nhiên quá mức xưng hô mày - tao.
Ánh Linh và Ánh Nhi mang khay thức ăn đặt canh canh lên trên mặt bàn.
"Mấy đứa, Thư Quân đâu rồi?" - bà Hạ để tâm đến.
"Nó nói mệt nên có ra ngoài đi khám từ sớm rồi ạ!" - Ánh Linh nhanh nhảu.
Hạ phu nhân hơi là lạ hôm trước vẫn thấy sắc mặt con bé rất tốt: "Lạ nhỉ!? Trước đó Quân Quân vẫn bình thường mà".
Lại Nhữ nhận ra có lẽ là do mình nên nhột nhẹ ho sặc nước canh bắn tóe loe trên áo Hạ Hữu Luân.
"Ây...".
Hạ Hữu Luân ghê tởm nước bắn ra từ miệng Lại Nhữ vội cởi ngay áo sơ mi cộc tay ra ném xuống.
"Hữu Luân mắc bệnh sạch sẽ ai có ngờ nó sẽ gặp cảnh này chứ!".
Hạ Hữu Luân vốn rất bình thường phải thốt lên: "Ghê quá! Anh không thấy dơ à?!".
Hạ Hữu Luân khóc thét vì lần đầu gặp chuyện này khó khăn nhấc ghế tránh xa chỗ ngồi cũ.
Lại Nhữ bị chê đến đỏ mặt lúng túng không biết thế nào: "Xin lỗi em".
"Ánh Linh đưa cho cậu ấy khăn giấy".
Bữa ăn sáng vốn bình yên của gia đình nay vì một người bị ảnh hưởng.
Hạ Hữu Luân không chấp nhận lời xin lỗi liếc mắt chỉ sợ dính chưởng lần nữa mà tránh.
"Khăn giấy để đâu vậy phu nhân?" - Ánh Linh tìm mãi không ra.
"Sao lại hỏi ta?".
Cả nhà bốn người nhìn chằm chằm vào Lại Nhữ riêng Hạ Ương bồi thêm mấy câu.
"Cậu khiến em tôi tởm đến già rồi kìa!".
"Xin lỗi cả nhà" - Anh ta xấu hổ chạy vội vàng vào vệ sinh xử lí.
****************
Hơn mười giờ sáng chủ nhật,
Gia đình Hạ bình yên xem truyền hình phát sóng, thời điểm hiếm có vào cuối tuần khi mọi người tập trung đủ đầy.
Mà trong khi đó, Lại Nhữ chưa chịu về nhà mà ngồi chung xem truyền hình.
"Mày không về đi à?" - Hạ Ương khó chịu lên tiếng.
"Lâu rồi không gặp gia đình tao nhớ họ quá!" - N
"What? Liên quan gì?" - Ư
Thật ra Lại Nhữ muốn nhìn thấy Thư Quân nên cố ở lại thêm tí nữa.
"Mày tự nhiên như ruồi nhỉ?! Về dùm cái đi" - Hạ Ương muốn xua như đuổi ruồi muỗi.
Truyền hình đưa tin về việc số ca phá thai nhiều hơn sinh diễn ra ngày càng căng thẳng đến mức những nơi phá thai chui bất ngờ mọc lên như nấm.
Nghe thấy điều đó Lại Nhữ hoảng hốt theo bản năng kêu lên: "'Á...!".
"Cái gì kêu đấy? Mày bị điên à?!" - Hạ Ương không nhịn nổi vì sự góp mặt phiền toái của thằng bạn vô duyên.
Anh ta nghĩ lại Thư Quân yêu dấu của mình đã đến bệnh viện như lời Hạ phu nhân nói liền sợ xanh mặt.
Bộ dạng khó coi, nhăn mày, kêu thán.
Chẳng nhẽ vì chuyện hôm qua mà Thư Quân đi phá thai sao? Không được rồi phải đi tìm..
Lúc này, Lại Nhữ ngoài hút thuốc quên đi nỗi sầu Thư Quân cũng chưa ngủ hẳn tranh thủ hắn đã đi mất mau chuồn lẹ.
Thư Quân vội mặc quần áo xuống tầng trở về phòng cô thể nếu gặp hắn lẩn quẩn ở đấy sẽ giả mộng du.
Trong phòng các bạn ngủ hết rồi tiệc cũng tàn thôi thì ngủ đây.
****************
Đúng sáng hôm sau, Hạ Ương đi xuống nhà ăn sáng gặp Lại Nhữ đang ngồi trông chờ ai.
"Khiếp! Thằng này mày khiến tao giật mình đấy!".
Lại Nhữ: "Mày nhìn gì? Thích chắc?".
Hạ Ương khó hiểu chỉ trỏ: "Mày sáng sớm đã sang nhà tao làm gì? Hôm qua chơi chưa đủ à?".
"Cháu vào ăn sáng chung" - Ông Hạ cũng trên tầng đi xuống bắt gặp cuộc đối thoại giữa hai người kia.
"Dạ cháu cảm ơn bác".
"Khách sáo làm gì?".
Hạ Ương cố tình ngồi cách xa Lại Nhữ vì nhận thấy thằng này có vấn đề.
Hạ Hữu Luân ngồi cạnh Lại Nhữ nhìn người bạn của anh mình cũng không nói gì.
"Hi em" - Lại Nhữ tính làm quen được con người ít nói này.
"..." - Hạ Hữu Luân khó hiểu nhìn anh ta rồi nhìn anh trai mình.
"Em đừng để tâm nó trước giờ vốn không bình thường".
"Chắc cậu bình thường" - Trước mặt người lớn tuy vẫn tỏ ra tự nhiên nhưng không tự nhiên quá mức xưng hô mày - tao.
Ánh Linh và Ánh Nhi mang khay thức ăn đặt canh canh lên trên mặt bàn.
"Mấy đứa, Thư Quân đâu rồi?" - bà Hạ để tâm đến.
"Nó nói mệt nên có ra ngoài đi khám từ sớm rồi ạ!" - Ánh Linh nhanh nhảu.
Hạ phu nhân hơi là lạ hôm trước vẫn thấy sắc mặt con bé rất tốt: "Lạ nhỉ!? Trước đó Quân Quân vẫn bình thường mà".
Lại Nhữ nhận ra có lẽ là do mình nên nhột nhẹ ho sặc nước canh bắn tóe loe trên áo Hạ Hữu Luân.
"Ây...".
Hạ Hữu Luân ghê tởm nước bắn ra từ miệng Lại Nhữ vội cởi ngay áo sơ mi cộc tay ra ném xuống.
"Hữu Luân mắc bệnh sạch sẽ ai có ngờ nó sẽ gặp cảnh này chứ!".
Hạ Hữu Luân vốn rất bình thường phải thốt lên: "Ghê quá! Anh không thấy dơ à?!".
Hạ Hữu Luân khóc thét vì lần đầu gặp chuyện này khó khăn nhấc ghế tránh xa chỗ ngồi cũ.
Lại Nhữ bị chê đến đỏ mặt lúng túng không biết thế nào: "Xin lỗi em".
"Ánh Linh đưa cho cậu ấy khăn giấy".
Bữa ăn sáng vốn bình yên của gia đình nay vì một người bị ảnh hưởng.
Hạ Hữu Luân không chấp nhận lời xin lỗi liếc mắt chỉ sợ dính chưởng lần nữa mà tránh.
"Khăn giấy để đâu vậy phu nhân?" - Ánh Linh tìm mãi không ra.
"Sao lại hỏi ta?".
Cả nhà bốn người nhìn chằm chằm vào Lại Nhữ riêng Hạ Ương bồi thêm mấy câu.
"Cậu khiến em tôi tởm đến già rồi kìa!".
"Xin lỗi cả nhà" - Anh ta xấu hổ chạy vội vàng vào vệ sinh xử lí.
****************
Hơn mười giờ sáng chủ nhật,
Gia đình Hạ bình yên xem truyền hình phát sóng, thời điểm hiếm có vào cuối tuần khi mọi người tập trung đủ đầy.
Mà trong khi đó, Lại Nhữ chưa chịu về nhà mà ngồi chung xem truyền hình.
"Mày không về đi à?" - Hạ Ương khó chịu lên tiếng.
"Lâu rồi không gặp gia đình tao nhớ họ quá!" - N
"What? Liên quan gì?" - Ư
Thật ra Lại Nhữ muốn nhìn thấy Thư Quân nên cố ở lại thêm tí nữa.
"Mày tự nhiên như ruồi nhỉ?! Về dùm cái đi" - Hạ Ương muốn xua như đuổi ruồi muỗi.
Truyền hình đưa tin về việc số ca phá thai nhiều hơn sinh diễn ra ngày càng căng thẳng đến mức những nơi phá thai chui bất ngờ mọc lên như nấm.
Nghe thấy điều đó Lại Nhữ hoảng hốt theo bản năng kêu lên: "'Á...!".
"Cái gì kêu đấy? Mày bị điên à?!" - Hạ Ương không nhịn nổi vì sự góp mặt phiền toái của thằng bạn vô duyên.
Anh ta nghĩ lại Thư Quân yêu dấu của mình đã đến bệnh viện như lời Hạ phu nhân nói liền sợ xanh mặt.
Bộ dạng khó coi, nhăn mày, kêu thán.
Chẳng nhẽ vì chuyện hôm qua mà Thư Quân đi phá thai sao? Không được rồi phải đi tìm..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.