Chương 14: Hạ Dật Thần tức giận
Tiêu An Nhã
14/01/2018
Thân hình cao lớn của Tiết Hạo Thiên có chút cứng đờ nhìn cô gái trong ngực có chút không rõ tư vị.
Một lúc sau hắn mới hồi thần, nhìn Hạ Diệp Kỳ ngủ say trong ngực hắn có chút cười khổ.
Hạ Diệp Kỳ ơi là Hạ Diệp Kỳ, tôi phải làm như thế nào với em đây.
Hắn yêu cô từ rất lâu về trước. Khi hắn gặp cô lúc ấy cô chỉ là một cô bé mười hai mười ba tuổi, cô giống như một tiểu thiên sứ nắm lấy bàn tay của anh.
Khi đó là khoảng thời gian hắn suy sụp nhất, khi bị ba của mình cản đường không cho phát triển sự nghiệp, trong tay không còn lấy một đồng, hàng ngày bị những kẻ có tiền chà đạp.
Hạ Diệp Kỳ đã xuất hiện như một cơn gió, cô cười với hắn còn tặng cho hắn một cái vòng tay.
' Anh trai đừng khóc nữa. Trong cuộc đời này sẽ có rất nhiều khó khăn không thể giải quyết nếu cứ khó khăn nào cũng dùng nước mắt để giải quyết thì anh không phải đàn ông rồi.
Anh phải mạnh mẽ lên, nếu bị gây khó khăn thì anh phải càng mạnh mẽ. Anh phải khiến người khác thấy rằng cuộc sống này không có họ anh vẫn có thể làm tốt, hơn nữa còn làm rất tốt'.
Cô không biết chỉ một câu nói của cô đã làm thay đổi cả cuộc đời của hắn.
Hắn càng ngày càng quyết tâm, chỉ cần có thể kiếm tiền ngay cả diễn viên đóng thế hắn cũng sẳn sàng làm, nhiều khi cả ngày chỉ nhận được một ít tiền lẽ nhưng hắn vẫn cố gắng.
Hắn phải thành công thì ba hắn mới có thể công nhận hắn và cũng không phụ cô bé năm ấy.
Khi hắn thành công rồi, cũng gặp được cô bé năm ấy nhưng cô đã có người mình yêu. Hơn nữa cuộc sống của họ thật hạnh phúc.
Tiết Hạo Thiên thật sự rất ghen tị với người đàn ông kia, ghen tị đến phát điên lên được.
Lúc hắn sắp bỏ cuộc thì lại hay tin người đàn ông cô yêu bị tai nạn giao thông mà qua đời, khi đó thiếu chút nữa hắn mở cả đại tiệc để ăn mừng, hắn nghĩ hắn có cơ hội được ở bên cô.
Nhưng khi hắn thấy cô giống như điên cuồng quỳ trước mộ người đó hai ngày hai đêm, cô tiều tụy khóc. Cô khóc rất đáng thương, giống như con thú nhỏ bị người khác vứt bỏ.
Nhìn thấy cô như vậy hắn mới phát hiện thì ra tình yêu mà hắn dành cho cô chẳng khác nào trò cười, tình yêu của hắn dành cho cô chẳng qua là sự biết ơn còn tình yêu mà cô dành cho người đàn ông lại là điên cuồng.
Vì thế hắn quyết định từ bỏ, chỉ lẳng lặng bảo vệ cô an toàn là tốt rồi.
Khi cô về nước, cô bị ba của mình ép gả cho một người đàn ông cô chưa từng gặp mặt lần nào.
Cô phản nghịch, công không cam lòng vì thế cô đã khoác lên mình một hư danh dâm loạn, quyến rũ nam nhân chỉ để không thể kết hôn.
Mà hắn, Tiết Hạo Thiên bất quá chỉ là một con cờ trong vở kịch của cô mà thôi.
Ôm thân hình nhỏ nhắng của Hạ Diệp Kỳ vào lòng, cô không nặng nhưng hắn lại thấy hai tay nặng trĩu.
" Cô bé này, nếu em muốn phản nghịch. Có thể tìm anh, anh không ngại cùng em diễn kịch, tội gì lại phải đến đây chứ". Giọng nói của Tiết Hạo Thiên có vài phần cưng chìu, lại còn có vài phần bất đắc dĩ.
Hạ Diệp Kỳ hơi nhíu mày, khóe môi nhếch lên một nụ cười ngọt ngào. Có lẽ cô đang mơ, mơ một giấc mơ thật đẹp.
Đem cô đặt vào trong xe, đột nhiên Tiết Hạo Thiên âm trầm nhìn về cách đó không xa, khóe miệng hắn nhếch một nụ cười lãnh khốc.
" Bước ra đây..."
Chỉ thấy trong bóng tối một người đang hoảng sợ đi ra.
Tiết Hạo Thiên chán ghét nhíu mày: " Lúc nãy chụp không ít hình nhỉ."
" Tiết thiếu tôi...."
" Lựa những tấm đẹp nhất đăng cho ngày mai, anh hiểu ý tôi chứ." Dứt lời Tiết Hạo Thiên cũng lên xe phóng đi mất, bỏ lại vị nhà báo đang ngổn ngang trong gió.
Này là bảo hắn không cần xóa ảnh, trực tiếp đăng tấm đẹp nhất sao?
Vị ảnh đế Tiết Hạo Thiên này thực kì lạ....
--- ---------
Hạ Dật Thần ngồi trong phòng khách, gương mặt tuấn mĩ của anh đầy vẽ âm trầm khi nhìn lên đồng hồ đã chỉ qua mười hai giờ.
Anh cứ nghĩ Hạ Diệp Kỳ sẽ thay đổi, lại không nghĩ đến cô vẫn chứng nào tật nấy. Anh quả thật không nên kì vọng vào cô nhóc này nhiều mà.
Đột nhiên ngoài cửa có tiếng gõ cửa, Hạ Dật Thần nhíu mày.
Là Hạ Diệp Kỳ về sao?
Nhưng cô cũng có chìa khóa nhà, làm sao lại phải gõ cửa. Nếu không phải cô thì rốt cuộc giờ này ai lại đến đây.
Bên ngoài Tiết Hạo Thiên đang đau khổ không biết làm sao, hai tay thì ôm Hạ Diệp Kỳ thì lấy tay đâu mà gõ cửa, lại không muốn đặt cô xuống đất, nên hắn cắn răng quyết định làm một hành động cực kì ngu ngốc.
Lấy đầu gõ cửa.
Gõ cái thứ nhất chờ một chút không thấy ai mở cửa, hắn lại đập cái thứ hai. Đập đến đầu óc hắn cũng có chút mờ hồ.
Hắn đang tính dồn lực đập cái cuối cùng thì cánh cửa đột nhiên mở ra.
Tiết Hạo Thiên trừng to mắt, theo quán tính lao về phía trước, hai tay vung lên trời vì thế Hạ Diệp Kỳ cũng theo đó văng một đường cong tuyệt đẹp đập xuống đất.
Hạ Dật Thần mới mở cửa lại bị người ngoài cửa đụng ngã.
Anh cũng không tin mở to hai mắt, đợi đến khi anh hồi thần thì một người đàn ông to lớn đã nằm đè lên anh, bởi một tư thế hết sức mờ ám.
" ... " Hạ Dật Thần
" ... " Tiết Hạo Thiên
" ... " Ngay cả Hạ Diệp Kỳ bị quăng đến tỉnh cũng ngẫn ngơ nhìn hai người.
Không gian yên tỉnh đến lạ thường, Hạ Diệp Kỳ bị đập đến tỉnh cả rượu, cô ho khan vài tiếng: " Hai vị là đang yêu thương nhung nhớ nhau sao".
Yêu thương nhung nhớ?
Hạ Dật Thần cũng hồi thần lại, anh lật tay đẩy Tiết Hạo Thiên qua một bên, tao nhã đứng dậy, sau đó lại lạnh lùng nhìn hai người:
" Vì sao hai người lại đi cùng nhau".
Tiết Hạo Thiên cảm thấy tinh thần mình tối nay không ổn lắm vì thế quyết định không cho ý kiến gì.
Hạ Diệp Kỳ thì lại cảm thấy có vấn đề, rõ ràng cô cùng mọi người đi uống rượu vì sao khi tỉnh rượu lại thấy hai người này, vì thế cô cũng không cho ý kiến gì cả.
Thấy hai người đang ngồi dưới đất một bộ dáng cam chịu giống nhau thì gân xanh trên trán nổi lên: " Hai người rốt cuộc là sao?"
" Hạ tiểu thư say rượu, tôi mang cô ấy về nhà". Tiết Hạo Thiên không mấy quan tâm đứng dậy phủi bộ au phục có chút nhăng của hắn.
Khóe mắt liếc nhìn Hạ Diệp Kỳ đang chật vật nằm trên mặt đất nở một nụ cười quyến rũ: " Hạ tiểu thư đã về đến nhà vậy tôi cũng về đây. À phải rồi, dạo này sắc lang nhiều lắm, một cô gái như cô vẫn không nên đến quán bar". Nói rồi hắn ta thân sĩ gật đầu xem như chào hỏi Hạ Dật Thần rồi rời đi, trước khi đi còn rất tự nhiên đóng cửa giúp hai người.
Hạ Dật Thần lạnh lùng nhìn người kia, lại lạnh lùng nhìn cô, sau đó anh cũng quay người bỏ vào phòng, trước khi đi anh còn rất khinh thường nói: " Hạ Diệp Kỳ cô đúng là bản tính khó bỏ mà".
Một lúc sau hắn mới hồi thần, nhìn Hạ Diệp Kỳ ngủ say trong ngực hắn có chút cười khổ.
Hạ Diệp Kỳ ơi là Hạ Diệp Kỳ, tôi phải làm như thế nào với em đây.
Hắn yêu cô từ rất lâu về trước. Khi hắn gặp cô lúc ấy cô chỉ là một cô bé mười hai mười ba tuổi, cô giống như một tiểu thiên sứ nắm lấy bàn tay của anh.
Khi đó là khoảng thời gian hắn suy sụp nhất, khi bị ba của mình cản đường không cho phát triển sự nghiệp, trong tay không còn lấy một đồng, hàng ngày bị những kẻ có tiền chà đạp.
Hạ Diệp Kỳ đã xuất hiện như một cơn gió, cô cười với hắn còn tặng cho hắn một cái vòng tay.
' Anh trai đừng khóc nữa. Trong cuộc đời này sẽ có rất nhiều khó khăn không thể giải quyết nếu cứ khó khăn nào cũng dùng nước mắt để giải quyết thì anh không phải đàn ông rồi.
Anh phải mạnh mẽ lên, nếu bị gây khó khăn thì anh phải càng mạnh mẽ. Anh phải khiến người khác thấy rằng cuộc sống này không có họ anh vẫn có thể làm tốt, hơn nữa còn làm rất tốt'.
Cô không biết chỉ một câu nói của cô đã làm thay đổi cả cuộc đời của hắn.
Hắn càng ngày càng quyết tâm, chỉ cần có thể kiếm tiền ngay cả diễn viên đóng thế hắn cũng sẳn sàng làm, nhiều khi cả ngày chỉ nhận được một ít tiền lẽ nhưng hắn vẫn cố gắng.
Hắn phải thành công thì ba hắn mới có thể công nhận hắn và cũng không phụ cô bé năm ấy.
Khi hắn thành công rồi, cũng gặp được cô bé năm ấy nhưng cô đã có người mình yêu. Hơn nữa cuộc sống của họ thật hạnh phúc.
Tiết Hạo Thiên thật sự rất ghen tị với người đàn ông kia, ghen tị đến phát điên lên được.
Lúc hắn sắp bỏ cuộc thì lại hay tin người đàn ông cô yêu bị tai nạn giao thông mà qua đời, khi đó thiếu chút nữa hắn mở cả đại tiệc để ăn mừng, hắn nghĩ hắn có cơ hội được ở bên cô.
Nhưng khi hắn thấy cô giống như điên cuồng quỳ trước mộ người đó hai ngày hai đêm, cô tiều tụy khóc. Cô khóc rất đáng thương, giống như con thú nhỏ bị người khác vứt bỏ.
Nhìn thấy cô như vậy hắn mới phát hiện thì ra tình yêu mà hắn dành cho cô chẳng khác nào trò cười, tình yêu của hắn dành cho cô chẳng qua là sự biết ơn còn tình yêu mà cô dành cho người đàn ông lại là điên cuồng.
Vì thế hắn quyết định từ bỏ, chỉ lẳng lặng bảo vệ cô an toàn là tốt rồi.
Khi cô về nước, cô bị ba của mình ép gả cho một người đàn ông cô chưa từng gặp mặt lần nào.
Cô phản nghịch, công không cam lòng vì thế cô đã khoác lên mình một hư danh dâm loạn, quyến rũ nam nhân chỉ để không thể kết hôn.
Mà hắn, Tiết Hạo Thiên bất quá chỉ là một con cờ trong vở kịch của cô mà thôi.
Ôm thân hình nhỏ nhắng của Hạ Diệp Kỳ vào lòng, cô không nặng nhưng hắn lại thấy hai tay nặng trĩu.
" Cô bé này, nếu em muốn phản nghịch. Có thể tìm anh, anh không ngại cùng em diễn kịch, tội gì lại phải đến đây chứ". Giọng nói của Tiết Hạo Thiên có vài phần cưng chìu, lại còn có vài phần bất đắc dĩ.
Hạ Diệp Kỳ hơi nhíu mày, khóe môi nhếch lên một nụ cười ngọt ngào. Có lẽ cô đang mơ, mơ một giấc mơ thật đẹp.
Đem cô đặt vào trong xe, đột nhiên Tiết Hạo Thiên âm trầm nhìn về cách đó không xa, khóe miệng hắn nhếch một nụ cười lãnh khốc.
" Bước ra đây..."
Chỉ thấy trong bóng tối một người đang hoảng sợ đi ra.
Tiết Hạo Thiên chán ghét nhíu mày: " Lúc nãy chụp không ít hình nhỉ."
" Tiết thiếu tôi...."
" Lựa những tấm đẹp nhất đăng cho ngày mai, anh hiểu ý tôi chứ." Dứt lời Tiết Hạo Thiên cũng lên xe phóng đi mất, bỏ lại vị nhà báo đang ngổn ngang trong gió.
Này là bảo hắn không cần xóa ảnh, trực tiếp đăng tấm đẹp nhất sao?
Vị ảnh đế Tiết Hạo Thiên này thực kì lạ....
--- ---------
Hạ Dật Thần ngồi trong phòng khách, gương mặt tuấn mĩ của anh đầy vẽ âm trầm khi nhìn lên đồng hồ đã chỉ qua mười hai giờ.
Anh cứ nghĩ Hạ Diệp Kỳ sẽ thay đổi, lại không nghĩ đến cô vẫn chứng nào tật nấy. Anh quả thật không nên kì vọng vào cô nhóc này nhiều mà.
Đột nhiên ngoài cửa có tiếng gõ cửa, Hạ Dật Thần nhíu mày.
Là Hạ Diệp Kỳ về sao?
Nhưng cô cũng có chìa khóa nhà, làm sao lại phải gõ cửa. Nếu không phải cô thì rốt cuộc giờ này ai lại đến đây.
Bên ngoài Tiết Hạo Thiên đang đau khổ không biết làm sao, hai tay thì ôm Hạ Diệp Kỳ thì lấy tay đâu mà gõ cửa, lại không muốn đặt cô xuống đất, nên hắn cắn răng quyết định làm một hành động cực kì ngu ngốc.
Lấy đầu gõ cửa.
Gõ cái thứ nhất chờ một chút không thấy ai mở cửa, hắn lại đập cái thứ hai. Đập đến đầu óc hắn cũng có chút mờ hồ.
Hắn đang tính dồn lực đập cái cuối cùng thì cánh cửa đột nhiên mở ra.
Tiết Hạo Thiên trừng to mắt, theo quán tính lao về phía trước, hai tay vung lên trời vì thế Hạ Diệp Kỳ cũng theo đó văng một đường cong tuyệt đẹp đập xuống đất.
Hạ Dật Thần mới mở cửa lại bị người ngoài cửa đụng ngã.
Anh cũng không tin mở to hai mắt, đợi đến khi anh hồi thần thì một người đàn ông to lớn đã nằm đè lên anh, bởi một tư thế hết sức mờ ám.
" ... " Hạ Dật Thần
" ... " Tiết Hạo Thiên
" ... " Ngay cả Hạ Diệp Kỳ bị quăng đến tỉnh cũng ngẫn ngơ nhìn hai người.
Không gian yên tỉnh đến lạ thường, Hạ Diệp Kỳ bị đập đến tỉnh cả rượu, cô ho khan vài tiếng: " Hai vị là đang yêu thương nhung nhớ nhau sao".
Yêu thương nhung nhớ?
Hạ Dật Thần cũng hồi thần lại, anh lật tay đẩy Tiết Hạo Thiên qua một bên, tao nhã đứng dậy, sau đó lại lạnh lùng nhìn hai người:
" Vì sao hai người lại đi cùng nhau".
Tiết Hạo Thiên cảm thấy tinh thần mình tối nay không ổn lắm vì thế quyết định không cho ý kiến gì.
Hạ Diệp Kỳ thì lại cảm thấy có vấn đề, rõ ràng cô cùng mọi người đi uống rượu vì sao khi tỉnh rượu lại thấy hai người này, vì thế cô cũng không cho ý kiến gì cả.
Thấy hai người đang ngồi dưới đất một bộ dáng cam chịu giống nhau thì gân xanh trên trán nổi lên: " Hai người rốt cuộc là sao?"
" Hạ tiểu thư say rượu, tôi mang cô ấy về nhà". Tiết Hạo Thiên không mấy quan tâm đứng dậy phủi bộ au phục có chút nhăng của hắn.
Khóe mắt liếc nhìn Hạ Diệp Kỳ đang chật vật nằm trên mặt đất nở một nụ cười quyến rũ: " Hạ tiểu thư đã về đến nhà vậy tôi cũng về đây. À phải rồi, dạo này sắc lang nhiều lắm, một cô gái như cô vẫn không nên đến quán bar". Nói rồi hắn ta thân sĩ gật đầu xem như chào hỏi Hạ Dật Thần rồi rời đi, trước khi đi còn rất tự nhiên đóng cửa giúp hai người.
Hạ Dật Thần lạnh lùng nhìn người kia, lại lạnh lùng nhìn cô, sau đó anh cũng quay người bỏ vào phòng, trước khi đi anh còn rất khinh thường nói: " Hạ Diệp Kỳ cô đúng là bản tính khó bỏ mà".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.