Chương 38: Hạ tiểu thư rất thích trêu chọc người
Tiêu An Nhã
07/02/2018
Hạ Diệp Kỳ hốt hoảng chạy đến công ty mà không nhận ra cô chưa kịp cải trang.
Trước khi lên máy bay cô chỉ mặc đại một bộ đồ khá đơn giản, một cái áo sơ mi màu xanh nhạt cộng thêm quần jeans và đi giày thể thao, trông cô không khác gì mấy sinh viên đại học năm một năm hai.
Cộng thêm gương mặt trắng nõn, ngũ quan cân xứng, mái tóc dài được cột gọn gàng, càng nhìn càng thấy cô là một cô gái năng động, nhanh nhẹn.
Có lẽ do hấp tấp từ biệt thự của Hạ Dật Thần chạy đến công ty nên trên cái trán của cô xuất hiện vài giọt mồ hôi nhưng vẫn không ảnh hưởng đến bộ dáng xinh đẹp của cô.
Cô vừa bước vào đại sảnh đã có rất nhiều người nhận ra vì cô rất hay cùng Tiết Hạo Thiên xuất hiện trên trang đầu của bài báo. Nên vừa thấy cô có người liền nhận ra liền.
" Đó chính là Hạ nhị tiểu thư sao?"
" Người ngoài đời còn đẹp hơn trên báo a~"
" Phải. Hơn nữa mặc đồ đơn giản như vậy còn có phẩm vị hơn cả khi mặc mấy bộ đồ hở hang."
" Đúng vậy, đúng vậy. Chỉ đáng tiếc người đẹp nhưng phẩm chất thật không dám khen tặng mà."
" Người ta là người có tiền, mình không xen vào được. Hơn nữa nhìn bộ dáng hấp tấp như vậy, chắc lại gây chuyện gì đó phiền phức nữa đây."
Người kia vừa dứt lời thì một đám người cùng nhau thở dài, người nhà giàu thật đúng là không thể khen tặng mà. Xem ra Hạ gia lại một phen đau đầu.
Sự thật đúng như họ nói, cô đúng là có phiền phức, nhưng không phải cô gây nên mà là bị người ta gây ra nhằm khó dễ cô nha.
Hạ Diệp Kỳ không để ý đến những lời bàn tán xung quanh, cô chạy nhanh vào thang máy vừa bấm thang máy vừa bấm số gọi cho Chu Tiểu Tình.
" Chu Tiểu Tình, nhanh lên phòng của tôi."
Vừa dứt lời thì thang máy cũng đến nơi. Cô tắt điện thoại bình tỉnh đi đến chổ bàn làm việc của mình khó khăn ngồi xuống.
Rất nhanh Chu Tiểu Tình cũng đến phòng làm việc của cô, so với cô thì cô nàng càng gấp như kiến bò trên chảo nóng.
Gương mặt được trang điểm kĩ càng có xuất hiện nét hoảng loạn, cô nàng hấp tấp chạy vào phòng quên luôn cả lễ nghi gõ cửa: " Tôi nói Tiểu Hạ, chuyện lần này..."
Nói đến một nữa thì Chu Tiểu Tình ngừng lại, kinh ngạc nhìn vị tiểu thư nào đó đang ngồi trên ghế, thì lập tức phản xạ có điều kiện: " Xin lỗi Hạ tiểu thư, tôi đi nhầm phòng."
Lần này xong rồi, vì sao mình có thể nhầm lẫn như vậy, ngộ nhỡ vị tiểu thư nào đó nổi giận, cô chắc chắn gánh không nổi.
Sau đó liền hốt hoảng chạy ra còn không kịp để cho Hạ Diệp Kỳ phản ứng thì người đã đi mất hút, nhưng đến khi đóng cửa thì cô nàng lại thấy tấm bảng ' Thư ký tổng giám đốc: Diệp Kỳ Hạ.'
Chu Tiểu Tình cố gắng dụi mắt hai lần, sau đó vẫn thấy tấm bảng trên phòng vẫn như cũ không thay đổi thì hóa đá.
Vì sao Hạ tiểu thư lại ở trong phòng của Tiểu Hạ.
Người thì ở ngoài cửa đầu tranh tư tưởng, người ở trong phòng thì không thể thoát khỏi cảnh dở khóc dở cười.
Hạ Diệp Kỳ lúc này mới nhận ra lúc nãy nhận được điện thoại liền phi đến công ty, ngay cả đồ cũng chưa kịp thay. Lại xem bộ dáng của con chim công sắc sỡ kia, e rằng bị sốc không nhẹ khi thấy cô.
" Chu Tiểu Tình, cô đứng ngoài đó làm gì. Nhanh vào đây. Thời gian cấp bách."
Nghe được giọng nói này, Chu Tiểu Tình lại một lần nữa mất hồn. Cô nàng hốt hoảng mở cửa lần nữa, lại vẫn thấy Hạ Diệp Kỳ đang ngồi trên ghế của Tiểu Hạ dễ thương của cô nàng.
Chu Tiểu Tình với bộ dáng sặc sỡ mà mặt khó khăn nặng ra một nụ cười miễn cưỡng: " Cái kia, Hạ tiểu thư, tôi lúc nãy có nghe tiếng của Diệp thư ký. Không biết..."
Thấy bộ dáng này của cô nàng, Hạ Diệp Kỳ đột nhiên lóe lên vài phần trêu chọc. Cô cong khóe môi.
" Cô là hỏi cô ta sao? " Hạ Diệp Kỳ hơi đổi giọng cho giọng mình trở nên cao hơn, cô bày ra một bộ mặt nghiền ngẫm: " Cô ta sợ quá nên trốn rồi. Cô cũng biết đánh cắp bản vẽ không phải là tội nhỏ."
" Không thể nào..." Nghe được lời của cô thì Chu Tiểu Tình liền phủ định: " Tôi rõ ràng vừa nghe tiếng của Tiểu Hạ, hơn nữa Tiểu Hạ cũng không phải người như vậy. Phiền Hạ tiểu thư ăn nói cho đàng hoàn."
Hạ Diệp Kỳ buồn cười nhìn con chim công đang xù lông trước măt. Rõ ràng một phút trước còn sợ hãi muốn chết, một phút sau liền hóa thành gà mẹ bảo vệ con, thật sự là ngạc nhiên khôn cùng mà.
Nhưng mà cô trêu chọc chưa đã, khóe miệng cô nâng lên châm chọc nói: " Sao cô biết được cô ta không phải người như vậy. Chu Tiểu Tình cô làm trưởng phòng lâu như vậy, nhìn qua không ít bao nhiêu người vì sao vẫn còn ngây thơ như vậy. Tôi chỉ cảm thấy cô gái kia thật là một người không có trách nhiệm, lại gian dối đi ăn cắp bản vẽ của người khác, đúng là kẻ thực đáng khinh mà."
" Tôi... " Chu Tiểu Tình nghẹn lời, nhưng nghĩ đến Tiểu Hạ.
Cô nàng lại có chút không cam lòng: " Hạ tiểu thư, tôi mặc kệ cô là tiểu thư nhà giàu có, nhưng cô không có quyền phán xét người khác như vậy.
Dù thế nào tôi cũng tin Tiểu Hạ không phải người như vậy, hơn nữa Tiểu Hạ lại được đào tạo bên nước ngoài nhiều năm như vậy, chắc chắn không làm việc hạ tiện như vậy. Ngược lại là cô, chỉ là một tiểu thư thế gia, lớn lên trong nhung lụa thì biết cái gì chứ."
Tuy có hơi sợ hải chọc giận vị tiểu thư này sẽ bị đuổi việc, nhưng vị tiểu thư này bình thường hóng hách thì không nói, hiện tại còn hạ nhục người cô nàng xem trọng, thực đáng giận mà.
Đuổi việc cái gì, Chu Tiểu Tình quyết không sợ.
Thấy bộ dáng này của cô nàng thì Hạ Diệp Kỳ không thể nhịn cười nữa, cô cười sặc sụa.
Cười đến khi cô nàng chim công kia bực bội cô mới lấy từ trong học tủ ra một cặp kình dày cộm đeo lên.
Vừa nhìn thấy gương mặt khi đeo kính của cô thì Chu Tiểu Tình liền kinh ngạc đến há hốc mồm: " Tiểu Hạ..."
Trước khi lên máy bay cô chỉ mặc đại một bộ đồ khá đơn giản, một cái áo sơ mi màu xanh nhạt cộng thêm quần jeans và đi giày thể thao, trông cô không khác gì mấy sinh viên đại học năm một năm hai.
Cộng thêm gương mặt trắng nõn, ngũ quan cân xứng, mái tóc dài được cột gọn gàng, càng nhìn càng thấy cô là một cô gái năng động, nhanh nhẹn.
Có lẽ do hấp tấp từ biệt thự của Hạ Dật Thần chạy đến công ty nên trên cái trán của cô xuất hiện vài giọt mồ hôi nhưng vẫn không ảnh hưởng đến bộ dáng xinh đẹp của cô.
Cô vừa bước vào đại sảnh đã có rất nhiều người nhận ra vì cô rất hay cùng Tiết Hạo Thiên xuất hiện trên trang đầu của bài báo. Nên vừa thấy cô có người liền nhận ra liền.
" Đó chính là Hạ nhị tiểu thư sao?"
" Người ngoài đời còn đẹp hơn trên báo a~"
" Phải. Hơn nữa mặc đồ đơn giản như vậy còn có phẩm vị hơn cả khi mặc mấy bộ đồ hở hang."
" Đúng vậy, đúng vậy. Chỉ đáng tiếc người đẹp nhưng phẩm chất thật không dám khen tặng mà."
" Người ta là người có tiền, mình không xen vào được. Hơn nữa nhìn bộ dáng hấp tấp như vậy, chắc lại gây chuyện gì đó phiền phức nữa đây."
Người kia vừa dứt lời thì một đám người cùng nhau thở dài, người nhà giàu thật đúng là không thể khen tặng mà. Xem ra Hạ gia lại một phen đau đầu.
Sự thật đúng như họ nói, cô đúng là có phiền phức, nhưng không phải cô gây nên mà là bị người ta gây ra nhằm khó dễ cô nha.
Hạ Diệp Kỳ không để ý đến những lời bàn tán xung quanh, cô chạy nhanh vào thang máy vừa bấm thang máy vừa bấm số gọi cho Chu Tiểu Tình.
" Chu Tiểu Tình, nhanh lên phòng của tôi."
Vừa dứt lời thì thang máy cũng đến nơi. Cô tắt điện thoại bình tỉnh đi đến chổ bàn làm việc của mình khó khăn ngồi xuống.
Rất nhanh Chu Tiểu Tình cũng đến phòng làm việc của cô, so với cô thì cô nàng càng gấp như kiến bò trên chảo nóng.
Gương mặt được trang điểm kĩ càng có xuất hiện nét hoảng loạn, cô nàng hấp tấp chạy vào phòng quên luôn cả lễ nghi gõ cửa: " Tôi nói Tiểu Hạ, chuyện lần này..."
Nói đến một nữa thì Chu Tiểu Tình ngừng lại, kinh ngạc nhìn vị tiểu thư nào đó đang ngồi trên ghế, thì lập tức phản xạ có điều kiện: " Xin lỗi Hạ tiểu thư, tôi đi nhầm phòng."
Lần này xong rồi, vì sao mình có thể nhầm lẫn như vậy, ngộ nhỡ vị tiểu thư nào đó nổi giận, cô chắc chắn gánh không nổi.
Sau đó liền hốt hoảng chạy ra còn không kịp để cho Hạ Diệp Kỳ phản ứng thì người đã đi mất hút, nhưng đến khi đóng cửa thì cô nàng lại thấy tấm bảng ' Thư ký tổng giám đốc: Diệp Kỳ Hạ.'
Chu Tiểu Tình cố gắng dụi mắt hai lần, sau đó vẫn thấy tấm bảng trên phòng vẫn như cũ không thay đổi thì hóa đá.
Vì sao Hạ tiểu thư lại ở trong phòng của Tiểu Hạ.
Người thì ở ngoài cửa đầu tranh tư tưởng, người ở trong phòng thì không thể thoát khỏi cảnh dở khóc dở cười.
Hạ Diệp Kỳ lúc này mới nhận ra lúc nãy nhận được điện thoại liền phi đến công ty, ngay cả đồ cũng chưa kịp thay. Lại xem bộ dáng của con chim công sắc sỡ kia, e rằng bị sốc không nhẹ khi thấy cô.
" Chu Tiểu Tình, cô đứng ngoài đó làm gì. Nhanh vào đây. Thời gian cấp bách."
Nghe được giọng nói này, Chu Tiểu Tình lại một lần nữa mất hồn. Cô nàng hốt hoảng mở cửa lần nữa, lại vẫn thấy Hạ Diệp Kỳ đang ngồi trên ghế của Tiểu Hạ dễ thương của cô nàng.
Chu Tiểu Tình với bộ dáng sặc sỡ mà mặt khó khăn nặng ra một nụ cười miễn cưỡng: " Cái kia, Hạ tiểu thư, tôi lúc nãy có nghe tiếng của Diệp thư ký. Không biết..."
Thấy bộ dáng này của cô nàng, Hạ Diệp Kỳ đột nhiên lóe lên vài phần trêu chọc. Cô cong khóe môi.
" Cô là hỏi cô ta sao? " Hạ Diệp Kỳ hơi đổi giọng cho giọng mình trở nên cao hơn, cô bày ra một bộ mặt nghiền ngẫm: " Cô ta sợ quá nên trốn rồi. Cô cũng biết đánh cắp bản vẽ không phải là tội nhỏ."
" Không thể nào..." Nghe được lời của cô thì Chu Tiểu Tình liền phủ định: " Tôi rõ ràng vừa nghe tiếng của Tiểu Hạ, hơn nữa Tiểu Hạ cũng không phải người như vậy. Phiền Hạ tiểu thư ăn nói cho đàng hoàn."
Hạ Diệp Kỳ buồn cười nhìn con chim công đang xù lông trước măt. Rõ ràng một phút trước còn sợ hãi muốn chết, một phút sau liền hóa thành gà mẹ bảo vệ con, thật sự là ngạc nhiên khôn cùng mà.
Nhưng mà cô trêu chọc chưa đã, khóe miệng cô nâng lên châm chọc nói: " Sao cô biết được cô ta không phải người như vậy. Chu Tiểu Tình cô làm trưởng phòng lâu như vậy, nhìn qua không ít bao nhiêu người vì sao vẫn còn ngây thơ như vậy. Tôi chỉ cảm thấy cô gái kia thật là một người không có trách nhiệm, lại gian dối đi ăn cắp bản vẽ của người khác, đúng là kẻ thực đáng khinh mà."
" Tôi... " Chu Tiểu Tình nghẹn lời, nhưng nghĩ đến Tiểu Hạ.
Cô nàng lại có chút không cam lòng: " Hạ tiểu thư, tôi mặc kệ cô là tiểu thư nhà giàu có, nhưng cô không có quyền phán xét người khác như vậy.
Dù thế nào tôi cũng tin Tiểu Hạ không phải người như vậy, hơn nữa Tiểu Hạ lại được đào tạo bên nước ngoài nhiều năm như vậy, chắc chắn không làm việc hạ tiện như vậy. Ngược lại là cô, chỉ là một tiểu thư thế gia, lớn lên trong nhung lụa thì biết cái gì chứ."
Tuy có hơi sợ hải chọc giận vị tiểu thư này sẽ bị đuổi việc, nhưng vị tiểu thư này bình thường hóng hách thì không nói, hiện tại còn hạ nhục người cô nàng xem trọng, thực đáng giận mà.
Đuổi việc cái gì, Chu Tiểu Tình quyết không sợ.
Thấy bộ dáng này của cô nàng thì Hạ Diệp Kỳ không thể nhịn cười nữa, cô cười sặc sụa.
Cười đến khi cô nàng chim công kia bực bội cô mới lấy từ trong học tủ ra một cặp kình dày cộm đeo lên.
Vừa nhìn thấy gương mặt khi đeo kính của cô thì Chu Tiểu Tình liền kinh ngạc đến há hốc mồm: " Tiểu Hạ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.