Chương 50: Nghiệt duyên giữa hai người đàn ông
Tiêu An Nhã
19/03/2018
Sau khi xong việc Hạ
Diệp Kỳ mời Quân Mạc đi ăn như lời hứa ban đầu của hai người mà tất
nhiên hắn cũng rất không khách khí với cô, chọn nhà hàng đắc nhất cũng
chọn những món đắc tiền nhất, xem như là đền bù tổn thất đi.
" A May, em đã dùng lọ thuốc hôm bữa anh đưa chưa?" Quân Mạc đang ăn đột nhiên nhớ đến cái gì đó lên tiếng hỏi, thật ra thì hỏi cho vui thế thôi chứ hắn cũng biết rõ cô nhóc này chắc chắn sẽ không dùng đến thứ thuốc kia.
Bất quá câu hỏi này của Quân Mạc lại làm cho Hạ Diệp Kỳ có chút chột dạ, mặc dù cô không dùng thuốc kia nhưng vẫn bị người ta hạ dược mà không hề hay biết, lại nghĩ đến ngày hôm đó cảm giác đau xót dưới thân cô vẫn còn ám ảnh kinh hồn đối với cô.
" Vẫn chưa..." Hạ Diệp Kỳ ho khan hai tiếng trả lời.
Quân Mạc tất nhiên cũng cảm thấy sự khác thường của cô nhưng cũng để ý nhiều, hắn chỉ nhàn nhạt phun ra một chữ: " À".
Sau đó cả hai tiếp tục ăn, đợi đến khi cả hai gần ăn xong lại gặp được một người hơi rắc rối.
Mà đó chính là .....
" Bảo bối, lại gặp em rồi. Thật trùng hợp nha." Một giọng nói có phần hơi hài hước vang lên thu hút sự chú ý của cả hai người.
Cả hai đều nhìn qua, chỉ thấy tên Tiết Hạo Thiên nào đó hôm nay vẫn một bộ dáng cà lơ phất phơ đứng cách hai người mấy bước chân, hắn ta còn khoa trương vẫn tay, giọng nói lại càng không nhỏ thu hút không ít người.
Hạ Diệp Kỳ hí mắt nhìn hắn sau đó lại theo bản năng liếc nhìn xung quanh xem có ai đi theo hắn hay không, thực may cho cô hôm nay hắn không dắt theo tiểu bảo bối cực phẩm nào.
" Tiết thiếu, quả thực là trùng hợp."
Khác với cô cảm thấy bình thường thì sắc mặt của Quân Mạc lạnh xuống, đôi mắt giấu sau cặp kính vốn đang ôn nhu lại bất ngờ phủ thêm một tầng băng mỏng.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn Tiết Hạo Thiên như nhìn một vật chết.
Mà Tiết Hạo Thiên tuy rằng không đứng đắng nhưng cũng nhận ra được sát khí của Quân Mạc bắng đến, hắn ta hơi nheo mắt nhìn Quân Mạc một lúc lâu sau đó cũng không thèm để ý đến thái độ của ai đó mà hắn ta còn cười thật tà mị với Quân Mạc:
" A Mạc, đã lâu không gặp. Anh cũng đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy. Tôi sẽ tưởng anh nhớ thương tôi đấy." Nói rồi hắn ta còn hết sức ngã ngớm xuống cạnh Quân Mạc, động tác còn tự nhiên sữa cổ áo cho hắn.
Hạ Diệp Kỳ " ... "
Quân Mạc " ... "
Phải mất một lúc lâu Quân Mạc mới đè xuống được cơn giận muốn bộc phát của mình xuống, không khách khí đẩy tay của ai đó ra, tao nhã dùng bữa.
Tiết Hạo Thiên cũng không vì vậy mà tức giận ngược lại còn làm một động tác hết sức kinh hãi thế tục chính là người kia vừa chuẩn bị gắp thức ăn bỏ miệng, hắn lại dùng tay đẩy tay người kia qua sau đó há miệng ăn thức ăn.
Quân Mạc chết lặng nhìn người kia tự nhiên cướp thức ăn của mình mà đầu đầy vạch đen nhìn gương mặt thỏa mãn của ai đó, hắn thực hận không thể một đấm, đấm cho cái tên này bầm mắt, dẹp luôn cái bộ dáng không đứng đắng này đi.
Quân Mạc kiềm nén không bốc hỏa đẩy bàn tay của ai đó đang cầm cổ tay mình ra, rất không vui cau mày: " Tiết Hạo Thiên, cậu đàng hoàng một chút cho tôi."
Lần này Tiết Hạo Thiên rất bất mãn trừng mắt: " Tôi làm gì không đàng hoàng chứ, tôi hiện tại rất đàng hoàng. Mấy năm trước mọi người ai chẳng biết anh nhớ thương thôi chứ."
" Cho xin đi rõ ràng là cậu nhớ thương tôi." Quân Mạc không cho là đúng nói.
" Hừ, rõ ràng bốn năm trước anh trước mặt mọi người thừa nhận thích tôi."
Quân Mạc nghẹn họng: " Tôi...."
" Tôi thế nào? Sao anh không nói tiếp...."
Thấy bộ dáng không thể nói được của hắn thì Tiết Hạo Thiên cũng có chút thỏa mãn, gương mặt đắc ý viết rõ: Mối thù năm đó đánh chết tôi cũng không quên đâu, anh cứ đợi đó cho tôi.
Quân Mạc hứ lạnh nhìn bộ dáng đắc ý của ai đó, trong lòng không cam lòng một chút nào: " A May, em nói đi. Em phải lấy lại trong sạch cho anh...." Dù sao chuyện năm đó cũng là em gây ra.
Mà bên này Hạ Diệp Kỳ đã không biết phải làm thế nào, cô chớp mắt một cái, lại hung hăng chớp mắt thêm vài cái.
Sau khi xác định mình nhìn không lầm thì vẽ mặt cô càng ngày càng ám muội nhìn hai người đàn ông trước mặt.
Thứ lỗi cho cô, tuy cô không phải là hủ nữ nhưng gặp tình cảnh này muốn không suy nghĩ lung tung cũng phải suy nghĩ lung tung.
Hạ Diệp Kỳ càng nghĩ trí tưởng tượng càng bay cao bay xa, có khi nào hai người này là chuyện tình giữa một thiếu gia phong lưu cường công và thiếu gia ôn nhu thụ.
Phi phi, Quân Mạc mặc dù ôn nhu nhưng mà cũng không thể làm thụ vẫn thích hợp làm công hơn. Phải là chuyện tình giữa ôn nhu công và phong lưu thụ.
Ai, quả thực là một chuyện tình đẹp.
Nếu Quân Mạc và Tiết Hạo Thiên biết được cô nghĩ gì chắc chắn sẽ đạp chết cô cho mà coi.
Nhưng mà cả hai mãi cũng không biết suy nghĩ điên rồ này của cô.
Hạ Diệp Kỳ nhếch môi cười: " Anh Mạc, chuyện năm đó làm sao? Em biết chuyện đó sao?" Cô ngây thơ chớp mắt vài cái long lanh nhìn Quân Mạc.
Đánh chết cô cũng không thừa nhận chuyện năm đó có liên quan đến mình. Mà sự thật là không liên quan đến cô thật.
Chỉ là nghe lời nói của cô thì Tiết Hạo Thiên cũng nhìn sang cô bằng ánh mắt không tin tưởng.
Thôi chết, Hạ Diệp Kỳ có chút rung rẩy.
Cô lập tức nghĩ đến ngay kế sách chạy trốn. Vì vậy ôm túi sách của mình, vô cùng tao nhã đứng dậy: " Công ty còn có việc, em phải trở về. Hai người cứ tự nhiên."
Nói rồi chạy như một cơn gió ngay cả tiền cũng không thèm trả.
Nếu Tiết Hạo Thiên biết được chuyện tối đó mình bị một người đàn ông đè dưới thân cô chắc chắn sẽ vô cùng thảm.
--- ------ ------ ---------
Vài lời của bạn tác giả:
- Các bác đừng ngạc nhiên, thực ra hai ông này căn bản đâu có thằng đâu mà cong. Mọi việc cứ thuận theo tự nhiên không phải sao?
THT: Hử?
Bạn tác giả không có một chút trí khí nói: không có gì, anh thẳng lắm, thẳng cực kì, em cái gì cũng chưa nói.
" A May, em đã dùng lọ thuốc hôm bữa anh đưa chưa?" Quân Mạc đang ăn đột nhiên nhớ đến cái gì đó lên tiếng hỏi, thật ra thì hỏi cho vui thế thôi chứ hắn cũng biết rõ cô nhóc này chắc chắn sẽ không dùng đến thứ thuốc kia.
Bất quá câu hỏi này của Quân Mạc lại làm cho Hạ Diệp Kỳ có chút chột dạ, mặc dù cô không dùng thuốc kia nhưng vẫn bị người ta hạ dược mà không hề hay biết, lại nghĩ đến ngày hôm đó cảm giác đau xót dưới thân cô vẫn còn ám ảnh kinh hồn đối với cô.
" Vẫn chưa..." Hạ Diệp Kỳ ho khan hai tiếng trả lời.
Quân Mạc tất nhiên cũng cảm thấy sự khác thường của cô nhưng cũng để ý nhiều, hắn chỉ nhàn nhạt phun ra một chữ: " À".
Sau đó cả hai tiếp tục ăn, đợi đến khi cả hai gần ăn xong lại gặp được một người hơi rắc rối.
Mà đó chính là .....
" Bảo bối, lại gặp em rồi. Thật trùng hợp nha." Một giọng nói có phần hơi hài hước vang lên thu hút sự chú ý của cả hai người.
Cả hai đều nhìn qua, chỉ thấy tên Tiết Hạo Thiên nào đó hôm nay vẫn một bộ dáng cà lơ phất phơ đứng cách hai người mấy bước chân, hắn ta còn khoa trương vẫn tay, giọng nói lại càng không nhỏ thu hút không ít người.
Hạ Diệp Kỳ hí mắt nhìn hắn sau đó lại theo bản năng liếc nhìn xung quanh xem có ai đi theo hắn hay không, thực may cho cô hôm nay hắn không dắt theo tiểu bảo bối cực phẩm nào.
" Tiết thiếu, quả thực là trùng hợp."
Khác với cô cảm thấy bình thường thì sắc mặt của Quân Mạc lạnh xuống, đôi mắt giấu sau cặp kính vốn đang ôn nhu lại bất ngờ phủ thêm một tầng băng mỏng.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn Tiết Hạo Thiên như nhìn một vật chết.
Mà Tiết Hạo Thiên tuy rằng không đứng đắng nhưng cũng nhận ra được sát khí của Quân Mạc bắng đến, hắn ta hơi nheo mắt nhìn Quân Mạc một lúc lâu sau đó cũng không thèm để ý đến thái độ của ai đó mà hắn ta còn cười thật tà mị với Quân Mạc:
" A Mạc, đã lâu không gặp. Anh cũng đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy. Tôi sẽ tưởng anh nhớ thương tôi đấy." Nói rồi hắn ta còn hết sức ngã ngớm xuống cạnh Quân Mạc, động tác còn tự nhiên sữa cổ áo cho hắn.
Hạ Diệp Kỳ " ... "
Quân Mạc " ... "
Phải mất một lúc lâu Quân Mạc mới đè xuống được cơn giận muốn bộc phát của mình xuống, không khách khí đẩy tay của ai đó ra, tao nhã dùng bữa.
Tiết Hạo Thiên cũng không vì vậy mà tức giận ngược lại còn làm một động tác hết sức kinh hãi thế tục chính là người kia vừa chuẩn bị gắp thức ăn bỏ miệng, hắn lại dùng tay đẩy tay người kia qua sau đó há miệng ăn thức ăn.
Quân Mạc chết lặng nhìn người kia tự nhiên cướp thức ăn của mình mà đầu đầy vạch đen nhìn gương mặt thỏa mãn của ai đó, hắn thực hận không thể một đấm, đấm cho cái tên này bầm mắt, dẹp luôn cái bộ dáng không đứng đắng này đi.
Quân Mạc kiềm nén không bốc hỏa đẩy bàn tay của ai đó đang cầm cổ tay mình ra, rất không vui cau mày: " Tiết Hạo Thiên, cậu đàng hoàng một chút cho tôi."
Lần này Tiết Hạo Thiên rất bất mãn trừng mắt: " Tôi làm gì không đàng hoàng chứ, tôi hiện tại rất đàng hoàng. Mấy năm trước mọi người ai chẳng biết anh nhớ thương thôi chứ."
" Cho xin đi rõ ràng là cậu nhớ thương tôi." Quân Mạc không cho là đúng nói.
" Hừ, rõ ràng bốn năm trước anh trước mặt mọi người thừa nhận thích tôi."
Quân Mạc nghẹn họng: " Tôi...."
" Tôi thế nào? Sao anh không nói tiếp...."
Thấy bộ dáng không thể nói được của hắn thì Tiết Hạo Thiên cũng có chút thỏa mãn, gương mặt đắc ý viết rõ: Mối thù năm đó đánh chết tôi cũng không quên đâu, anh cứ đợi đó cho tôi.
Quân Mạc hứ lạnh nhìn bộ dáng đắc ý của ai đó, trong lòng không cam lòng một chút nào: " A May, em nói đi. Em phải lấy lại trong sạch cho anh...." Dù sao chuyện năm đó cũng là em gây ra.
Mà bên này Hạ Diệp Kỳ đã không biết phải làm thế nào, cô chớp mắt một cái, lại hung hăng chớp mắt thêm vài cái.
Sau khi xác định mình nhìn không lầm thì vẽ mặt cô càng ngày càng ám muội nhìn hai người đàn ông trước mặt.
Thứ lỗi cho cô, tuy cô không phải là hủ nữ nhưng gặp tình cảnh này muốn không suy nghĩ lung tung cũng phải suy nghĩ lung tung.
Hạ Diệp Kỳ càng nghĩ trí tưởng tượng càng bay cao bay xa, có khi nào hai người này là chuyện tình giữa một thiếu gia phong lưu cường công và thiếu gia ôn nhu thụ.
Phi phi, Quân Mạc mặc dù ôn nhu nhưng mà cũng không thể làm thụ vẫn thích hợp làm công hơn. Phải là chuyện tình giữa ôn nhu công và phong lưu thụ.
Ai, quả thực là một chuyện tình đẹp.
Nếu Quân Mạc và Tiết Hạo Thiên biết được cô nghĩ gì chắc chắn sẽ đạp chết cô cho mà coi.
Nhưng mà cả hai mãi cũng không biết suy nghĩ điên rồ này của cô.
Hạ Diệp Kỳ nhếch môi cười: " Anh Mạc, chuyện năm đó làm sao? Em biết chuyện đó sao?" Cô ngây thơ chớp mắt vài cái long lanh nhìn Quân Mạc.
Đánh chết cô cũng không thừa nhận chuyện năm đó có liên quan đến mình. Mà sự thật là không liên quan đến cô thật.
Chỉ là nghe lời nói của cô thì Tiết Hạo Thiên cũng nhìn sang cô bằng ánh mắt không tin tưởng.
Thôi chết, Hạ Diệp Kỳ có chút rung rẩy.
Cô lập tức nghĩ đến ngay kế sách chạy trốn. Vì vậy ôm túi sách của mình, vô cùng tao nhã đứng dậy: " Công ty còn có việc, em phải trở về. Hai người cứ tự nhiên."
Nói rồi chạy như một cơn gió ngay cả tiền cũng không thèm trả.
Nếu Tiết Hạo Thiên biết được chuyện tối đó mình bị một người đàn ông đè dưới thân cô chắc chắn sẽ vô cùng thảm.
--- ------ ------ ---------
Vài lời của bạn tác giả:
- Các bác đừng ngạc nhiên, thực ra hai ông này căn bản đâu có thằng đâu mà cong. Mọi việc cứ thuận theo tự nhiên không phải sao?
THT: Hử?
Bạn tác giả không có một chút trí khí nói: không có gì, anh thẳng lắm, thẳng cực kì, em cái gì cũng chưa nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.