Chương 22: Sáng nay thật kì lạ
Tiêu An Nhã
21/01/2018
Hạ Diệp Kỳ khó khăn trở mình, sau đó thỏa mãn ôm chăn ngủ, chỉ là đang ngủ ngon thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô lại lăn qua một vòng, rất không tình nguyện cầm điện thoại lên trả lời:
" Xin chào...." Trò quỷ gì vậy, mới sáng sớm liền gọi cho cô, không thấy phiền hả.
Bên đầu dây kia một mảnh im lặng, Hạ Diệp Kỳ cố gắng căn con mắt ra nhìn vào điện thoại hóa ra là Tiết Hạo Thiên gọi vì thế cô gắt lên:
" Tên kia, mới sáng anh đã không có việc gì làm rồi hả." Lại dám gọi điện thoại đến tìm cô chọc phá, có phải là hết bạn gái để gọi rồi nên mới gọi đến cô không?
Tiết Hạo Thiên phì cười, hắn ta không đứng đắng trả lời cô: " Con sâu lười, rốt cuộc em đã tỉnh ngủ rồi sao?"
Gân xanh trên trán Hạ Diệp Kỳ nổi lên, cô thật muốn lật bàn, giọng điệu cưng chiều của hắn khiến cô không thoải mái, một chút cũng không thoải mái.
Sau khi cô tranh đầu một hồi thì rốt cuộc cô cũng tỉnh ngủ hẳn, cô hứ lạnh: " Tiết Hạo Thiên, anh tìm em có việc gì, còn nữa anh mà còn dùng giọng điệu đó nói chuyện với em, em lập tức phế anh."
Tiết Hạo Thiên bật cười khanh khách: " Được rồi, anh biết rồi. Em đừng tức giận nữa, chỉ là tối nay có một bữa tiệc của Lam thị, anh thiếu một bạn nhảy...."
" Cho nên..." Đừng theo những gì cô nghĩ nha..
Quả nhiên Tiết Hạo Thiên bên kia cực kỳ không đừng đắng nói: " Em làm bạn nhảy cho anh."
Thấy chưa, cô biết mà, tên này quả thực là một tên khốn thật biết lợi dụng người khác.
" Không được, tối nay tôi bận tăng ca rồi, hơn nữa anh cũng không thiếu người tình nguyện làm bạn nhảy của mình, tìm tôi làm gì". Hạ Diệp Kỳ lạnh giọng từ chối, muốn cô tới diễn kịch cùng hắn cho Tiết Nguyệt Âm và mấy người phụ nữ quanh hắn tìm cô gây phiền phức sao?
Cô rất ngại phiền phức vì thế không được là không được.
Tiết Hạo Thiên biết trước cô sẽ từ chối nhưng vẫn cảm thấy mất mát, giọng của hắn có chút buồn buồn: " Không nghĩ tới tiểu Kỳ là một người nhẫn tâm nha~ anh thực sự vô cùng đau lòng, nhớ khi đó...." Hắn nói một hơi về quá khứ không ngừng nghĩ.
Khóe miệng Hạ Diệp Kỳ có chút co rút, gân xanh trên trán nổi lên: " Được rồi, được rồi. Tôi đi". Cô cắn răng nghiến lợi nói, nếu cô không nhận lời hắn sẽ làm phiền cô cho đến khi cô chết mới chịu buông tha cho coi.
Quả nhiên, nghe cô nói vậy Tiết Hạo Thiên vô cùng vừa lòng gật đầu: " Anh đã đặt lễ phục cho em rồi, buổi chiều họ sẽ mang qua cho em."
Sao cô cứ có cảm giác mình bị tính kế, vì thế Hạ Diệp Kỳ hứ lạnh nói: " Tôi nói cho anh biết, hôm nay có đánh chết tôi cũng không cùng anh diễn kịch đâu." Dứt lời cô cũng ngang nhiên tắt điện thoại.
Tiết Hạo Thiên bên này cầm điện thoại trên tay, nở nụ cười, đó không phải là nụ cười phóng đãng mà lại là một nụ cười dịu dàng cừng chiều.
Đã bao lâu rồi hắn không được nghe giọng điệu như con mèo hoang này của cô nhỉ, có lẽ là từ lúc Tuấn Phi ra đi. Hiện tại hắn cũng có chút yên tâm, hy vọng con mèo nhỏ kia có thể mau quên người đàn ông đã chết kia nhanh một chút.
Kể ra cũng buồn cười, đường đường là Tiết đại thiếu gia phong lưu thành tính lại đấu không lại một người đã chết.
Đột nhiên một đôi bàn tay ôm lấy ngang hông hắn, giọng điệu có chút nũng nịu nói: " Thiên ca ca, vì sao anh lại dậy sớm như vậy."
Đôi mắt của Tiết Hạo Thiên thoáng qua một chút âm trầm nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại bô dáng không đứng đắng như ban đầu.
Hắn xoay người ôm lấy người phụ nữ kia vào lòng: " Sáng nay anh có cảnh diễn nên dậy sớm một chút. Ngược lại là em vì sao không ngủ thêm một chút, đêm qua bảo bối của anh vất vã như vậy."
Cô gái kia không ai khác chính là Du Tiểu Mỹ, cô ta nũng nịu dựa vào hắn, thân hình có chút vặn vẹo: " Người ta không có anh liền ngủ không được mà."
Tiết Hạo Thiên nhếch miệng, tà mị nói: " Xem ra anh phải cố gắng thỏa mãn tiểu bảo bối của anh rồi." Dứt lời hắn cũng ôm cô ta vào lòng tiến về phía cái gương rộng.
Du Tiểu Mỹ cũng nở nụ cười lẳng lơ rất tình nguyện cho Tiết Hạo Thiên nằm đè lên người.
Trong phòng một mảnh xuân tình như nước.
--- ---------
Bên kia một mảnh xuân tình thì bên này của Hạ Diệp Kỳ lại ngược lại.
Ngồi trong phòng bếp cô có chút kì lạ nhìn người đàn ông trước mặt. Cô gắp một miếng thức ăn không thể tưởng tượng nổi nhìn người đàn ông kì lạ trước mặt.
Chỉ là cô gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, hương vị thức ăn vừa đến đầu lưỡi cô liền có cảm xúc muốn phun ra ngoài.
Nhưng lại đối diện với bộ dáng đây trông chờ của Hạ Dật Thần cô lại không thể phun ra được.
Lý do vì sao ư?
Cách đây mười phút khi cô bước vào phòng bếp đã thấy một màng vô cùng kinh dị, đó chính là đại Boss nhà nào đó đang oanh liệt ở trong phòng bếp nấu bữa ăn sáng.
Hơn nữa nghĩ đến bộ dáng lạnh lùng của Hạ Dật Thần lại đi đeo cái tạp dề màu hồng thiếu nữ của cô nhìn thì có vẽ vui mắt nhưng cô tuyệt đối nuốt không trôi được.
Vì đồ ăn mà boss nấu có khác, thật sự là khó ăn hơn người bình thường.
Khó khăn đem thức ăn nuốt vào bụng, cô vơ lấy ly cà phê uống một ngụm nhưng không uống thì thôi mà uống vào lại không thể nhổ ra được.
Thức ăn thì dư đường mà cà phê thì dư muối.
" Cái kia, Hạ Dật Thần đây là lần đầu tiên anh xuống bếp sao?..." Hạ Diệp Kỳ khó khăn nói.
" Phải, không hợp khẩu vị của cô à"
" Không... lần đầu tiên như này thật sự là rất ngon." Cô khó khăn quăng ra một câu.
Nghe câu trả lời của cô thì anh thỏa mãn gật đầu, anh gặp một miếng rau cho vào miệng sau đó mặt anh đen lại.
Ngọt quá ~
Anh lập tức cầm ly cà phê uống một ngụm để vơi bớt cảm giác này, nhưng cà phê vừa chạm tới đầu lưỡi anh liền phun cả ra, nào còn bộ dáng tao nhã lạnh lùng.
Mặn quá ~
Bị bộ dáng của anh chọc cười, Hạ Diệp Kỳ bật cười khanh khách, hắc hắc, đại boss luống cuống thật là đáng yêu mà.
Gương mặt Hạ Dật Thần vẫn lạnh như băng nhưng hai tai có vệt hồng khả nghi, sau đó anh đứng bật dậy chạy chối chết.
Anh cứ nghĩ nấu một bữa cơm biểu lộ tình cảm của mình, lại không ngờ mất mặt như vậy.
Thấy bộ dạng chật vật của anh thì cô càng cười tươi hơn.
Vì sao cô cảm thấy người này thật sự rất dễ thương a~
Cô lại lăn qua một vòng, rất không tình nguyện cầm điện thoại lên trả lời:
" Xin chào...." Trò quỷ gì vậy, mới sáng sớm liền gọi cho cô, không thấy phiền hả.
Bên đầu dây kia một mảnh im lặng, Hạ Diệp Kỳ cố gắng căn con mắt ra nhìn vào điện thoại hóa ra là Tiết Hạo Thiên gọi vì thế cô gắt lên:
" Tên kia, mới sáng anh đã không có việc gì làm rồi hả." Lại dám gọi điện thoại đến tìm cô chọc phá, có phải là hết bạn gái để gọi rồi nên mới gọi đến cô không?
Tiết Hạo Thiên phì cười, hắn ta không đứng đắng trả lời cô: " Con sâu lười, rốt cuộc em đã tỉnh ngủ rồi sao?"
Gân xanh trên trán Hạ Diệp Kỳ nổi lên, cô thật muốn lật bàn, giọng điệu cưng chiều của hắn khiến cô không thoải mái, một chút cũng không thoải mái.
Sau khi cô tranh đầu một hồi thì rốt cuộc cô cũng tỉnh ngủ hẳn, cô hứ lạnh: " Tiết Hạo Thiên, anh tìm em có việc gì, còn nữa anh mà còn dùng giọng điệu đó nói chuyện với em, em lập tức phế anh."
Tiết Hạo Thiên bật cười khanh khách: " Được rồi, anh biết rồi. Em đừng tức giận nữa, chỉ là tối nay có một bữa tiệc của Lam thị, anh thiếu một bạn nhảy...."
" Cho nên..." Đừng theo những gì cô nghĩ nha..
Quả nhiên Tiết Hạo Thiên bên kia cực kỳ không đừng đắng nói: " Em làm bạn nhảy cho anh."
Thấy chưa, cô biết mà, tên này quả thực là một tên khốn thật biết lợi dụng người khác.
" Không được, tối nay tôi bận tăng ca rồi, hơn nữa anh cũng không thiếu người tình nguyện làm bạn nhảy của mình, tìm tôi làm gì". Hạ Diệp Kỳ lạnh giọng từ chối, muốn cô tới diễn kịch cùng hắn cho Tiết Nguyệt Âm và mấy người phụ nữ quanh hắn tìm cô gây phiền phức sao?
Cô rất ngại phiền phức vì thế không được là không được.
Tiết Hạo Thiên biết trước cô sẽ từ chối nhưng vẫn cảm thấy mất mát, giọng của hắn có chút buồn buồn: " Không nghĩ tới tiểu Kỳ là một người nhẫn tâm nha~ anh thực sự vô cùng đau lòng, nhớ khi đó...." Hắn nói một hơi về quá khứ không ngừng nghĩ.
Khóe miệng Hạ Diệp Kỳ có chút co rút, gân xanh trên trán nổi lên: " Được rồi, được rồi. Tôi đi". Cô cắn răng nghiến lợi nói, nếu cô không nhận lời hắn sẽ làm phiền cô cho đến khi cô chết mới chịu buông tha cho coi.
Quả nhiên, nghe cô nói vậy Tiết Hạo Thiên vô cùng vừa lòng gật đầu: " Anh đã đặt lễ phục cho em rồi, buổi chiều họ sẽ mang qua cho em."
Sao cô cứ có cảm giác mình bị tính kế, vì thế Hạ Diệp Kỳ hứ lạnh nói: " Tôi nói cho anh biết, hôm nay có đánh chết tôi cũng không cùng anh diễn kịch đâu." Dứt lời cô cũng ngang nhiên tắt điện thoại.
Tiết Hạo Thiên bên này cầm điện thoại trên tay, nở nụ cười, đó không phải là nụ cười phóng đãng mà lại là một nụ cười dịu dàng cừng chiều.
Đã bao lâu rồi hắn không được nghe giọng điệu như con mèo hoang này của cô nhỉ, có lẽ là từ lúc Tuấn Phi ra đi. Hiện tại hắn cũng có chút yên tâm, hy vọng con mèo nhỏ kia có thể mau quên người đàn ông đã chết kia nhanh một chút.
Kể ra cũng buồn cười, đường đường là Tiết đại thiếu gia phong lưu thành tính lại đấu không lại một người đã chết.
Đột nhiên một đôi bàn tay ôm lấy ngang hông hắn, giọng điệu có chút nũng nịu nói: " Thiên ca ca, vì sao anh lại dậy sớm như vậy."
Đôi mắt của Tiết Hạo Thiên thoáng qua một chút âm trầm nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại bô dáng không đứng đắng như ban đầu.
Hắn xoay người ôm lấy người phụ nữ kia vào lòng: " Sáng nay anh có cảnh diễn nên dậy sớm một chút. Ngược lại là em vì sao không ngủ thêm một chút, đêm qua bảo bối của anh vất vã như vậy."
Cô gái kia không ai khác chính là Du Tiểu Mỹ, cô ta nũng nịu dựa vào hắn, thân hình có chút vặn vẹo: " Người ta không có anh liền ngủ không được mà."
Tiết Hạo Thiên nhếch miệng, tà mị nói: " Xem ra anh phải cố gắng thỏa mãn tiểu bảo bối của anh rồi." Dứt lời hắn cũng ôm cô ta vào lòng tiến về phía cái gương rộng.
Du Tiểu Mỹ cũng nở nụ cười lẳng lơ rất tình nguyện cho Tiết Hạo Thiên nằm đè lên người.
Trong phòng một mảnh xuân tình như nước.
--- ---------
Bên kia một mảnh xuân tình thì bên này của Hạ Diệp Kỳ lại ngược lại.
Ngồi trong phòng bếp cô có chút kì lạ nhìn người đàn ông trước mặt. Cô gắp một miếng thức ăn không thể tưởng tượng nổi nhìn người đàn ông kì lạ trước mặt.
Chỉ là cô gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, hương vị thức ăn vừa đến đầu lưỡi cô liền có cảm xúc muốn phun ra ngoài.
Nhưng lại đối diện với bộ dáng đây trông chờ của Hạ Dật Thần cô lại không thể phun ra được.
Lý do vì sao ư?
Cách đây mười phút khi cô bước vào phòng bếp đã thấy một màng vô cùng kinh dị, đó chính là đại Boss nhà nào đó đang oanh liệt ở trong phòng bếp nấu bữa ăn sáng.
Hơn nữa nghĩ đến bộ dáng lạnh lùng của Hạ Dật Thần lại đi đeo cái tạp dề màu hồng thiếu nữ của cô nhìn thì có vẽ vui mắt nhưng cô tuyệt đối nuốt không trôi được.
Vì đồ ăn mà boss nấu có khác, thật sự là khó ăn hơn người bình thường.
Khó khăn đem thức ăn nuốt vào bụng, cô vơ lấy ly cà phê uống một ngụm nhưng không uống thì thôi mà uống vào lại không thể nhổ ra được.
Thức ăn thì dư đường mà cà phê thì dư muối.
" Cái kia, Hạ Dật Thần đây là lần đầu tiên anh xuống bếp sao?..." Hạ Diệp Kỳ khó khăn nói.
" Phải, không hợp khẩu vị của cô à"
" Không... lần đầu tiên như này thật sự là rất ngon." Cô khó khăn quăng ra một câu.
Nghe câu trả lời của cô thì anh thỏa mãn gật đầu, anh gặp một miếng rau cho vào miệng sau đó mặt anh đen lại.
Ngọt quá ~
Anh lập tức cầm ly cà phê uống một ngụm để vơi bớt cảm giác này, nhưng cà phê vừa chạm tới đầu lưỡi anh liền phun cả ra, nào còn bộ dáng tao nhã lạnh lùng.
Mặn quá ~
Bị bộ dáng của anh chọc cười, Hạ Diệp Kỳ bật cười khanh khách, hắc hắc, đại boss luống cuống thật là đáng yêu mà.
Gương mặt Hạ Dật Thần vẫn lạnh như băng nhưng hai tai có vệt hồng khả nghi, sau đó anh đứng bật dậy chạy chối chết.
Anh cứ nghĩ nấu một bữa cơm biểu lộ tình cảm của mình, lại không ngờ mất mặt như vậy.
Thấy bộ dạng chật vật của anh thì cô càng cười tươi hơn.
Vì sao cô cảm thấy người này thật sự rất dễ thương a~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.