Chương 13
Tử Liễm
05/02/2015
“Anh biết rõ, em luôn rất mạnh mẽ và kiên cường.” Nhung Hâm Lỗi thở dài, ánh mắt thâm thúy nhìn cô.
“Em kiên cường thì thế nào, ở đây,” cô nhìn sang một bên, cười khổ tay ôm lồng ngực nói: “Đều không chịu nổi đả kích, anh nói em phải làm sao bây giờ?”
“Tiểu Cẩn, hôm nay em sao vậy, nói cho anh biết có phải có xảy ra chuyện gì không?” anh cau mày đưa tay ôm vai cô đem cô xoay người lại nhìn thẳng vào mình lần nữa. Hôm nay cô rất khác thường, mọi hôm cho dù anh trốn tránh hay cự tuyệt cô thế nào thì cô vẫn luôn để ngoài tai, không giống như bây giờ, luôn nhìn anh với ánh mắt tuyệt vọng và đau khổ.
Cô im lặng để trách mắng anh máu lạnh sao, bây giờ thật sự thì anh cũng không rõ về tình cảm của mình như thế nào nữa, cô nhìn anh suy nghĩ rồi cười cười rồi phất tay: “Em không sao. Em rất khỏe, rất tốt.....” cô gật đầu trả lời rồi nhắm mắt lại, giống như đang ngủ.
Thật ra cô không muốn nói tiếp nữa, cô sợ mình sẽ đánh mất luôn cả tự tôn, sợ mình sẽ không nhịn được mà ôm anh khóc, muốn lớn tiếng hỏi anh sao lại nghe theo lời ba me đồng ý gặp gỡ Thích Vân Hâm.
Nhưng cô không dám, cô sợ kết quả sẽ làm cho bản thân tuyệt vọng, cho nên lần nữa lại xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trong xe bây giờ rất tĩnh lặng, anh nhìn cô nhắm mắt không muốn nói chuyện với mình nữa, anh cởi áo khoác đắp cho cô, rồi hạ cửa kính xe cho gió thổi vào, gió chiều mang hơi lạnh, đem tất cả muộn phiền của anh thổi đi, anh chợt tỉnh táo, tiếp tục nổ máy lái xe.
Xe dừng lại ở dưới nhà Trần Cẩn, anh cúi đầu cởi dây an toàn ra cho cô, bây giờ Trần Cẩn đã ngủ từ lâu, anh nhẹ nhàng mở cửa rồi cẩn thận bế cô lên nhà, anh hết sức cẩn thận và nhẹ nhàng chỉ sợ làm cô tỉnh dậy.
Trần Cẩn rất nhẹ nên anh rất nhanh bế cô lên tầng 6 ấn chuông cửa, là Hứa Văn mở cửa, Hứa Văn nhìn thấy anh đứng trước cửa, lại còn bế Trần Cẩn thì rất ngạc nhiên, đầu tiên chăm chú nhìn anh, rồi mới gật đầu cười nói: “Hâm Lỗi đến sao.” Anh ôm Trần cẩn lúng túng chào lại: “Dạ, chào dì.”
“Đứng trước cửa làm gì, vào nhà nhanh lên cháu.” Hứa Văn vội vàng lấy dép đưa cho anh thay, tay bế Trần Cẩn, thay dép xong thì nghe Hứa Văn nói sau lưng: “Sao Tiểu Cẩn lại uống rượu như thế này, cả người toàn mùi rượu, giờ ra cả phòng cũng toàn mùi rượu rồi.” nói xong liền dẫn Nhung Hâm Lỗi đến phòng Trần Cẩn, nhìn anh cười rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.
Anh nhận ra Hứa Văn cố ý tránh đi, anh cũng không nói gì, cần thận đặt cô lên giường, cởi giày ra rồi kéo chăn mỏng đắp lên cho cô.
Anh chăm chú nhìn cô ngủ, thấy lông mi cô động đậy, môi lại mím, bộ dạng cô ngủ rất ngoan ngoãn, bây giờ với khi bình thường đúng là khác nhau một trời một vực.
Anh đứng dậy rời đi, đóng cửa phòng lại.
Lúc này Trần Cẩn mới dám mở mắt ra, vội vàng vỗ ngực, hít sâu. Lúc nãy làm cô sợ chết khiếp, chỉ sợ bị anh biết, thật ra khi anh ôm cô lên nhà thì cô đã tỉnh rồi nhưng cảm thấy ngượng nên không dám mở mắt ra với lại cô rất thích cảm giác được anh ôm trong lòng, lúc đó cô đã cho rằng anh là người đàn ông của mình.
Cô không ngờ rằng anh lại bế cô vào tận phòng ngủ, thím lại còn đặc biệt tránh mặt cho hai người bọn họ, cô biết anh vẫn luôn nhìn cô, cho nên lúc nãy cô mới không khống chế được giật giật mi, cảm thấy khó thở, chờ anh đi ra mới thở phào.
Nhung Hâm Lỗi ra đến phòng khách thấy Trần Hồng Phòng đang ngồi với Hứa Văn ở sa lon, ánh mắt chăm chú nhìn mình. Anh liền đừng nghiêm chào Trần Hồng Phong nhưng vẻ mặt ông nặng nề ngồi im, lông mày nhíu chặt, ánh mắt sắc bén quan sát anh một lúc rồi mới lên tiếng: “Đi vào phòng làm việc chú, chú có chuyện muốn nói với cháu.” Giọng nói ra lệnh không cho phép từ chối.
Vào phòng làm việc, ông liền khóa cửa lại, đưa lưng cho anh nhìn ra cửa sổ, sau đó rồi mới xoay người lại quát anh: “Chuyện chú nói với cháu lần trước cháu quên rồi sao! Lần trước chính cháu nói với chú là không thích Tiểu Cẩn, vậy bây giờ cháu giải thích cho chú như thế nào? Cháu đừng đối xử với Tiểu Cẩn như vậy nữa, nó cũng lớn rồi! Hâm Lỗi, có phải cháu cố ý như vậy đối với nó như vậy hay không?”
Không đợi Nhung Hâm Lỗi trả lời ông lại hỏi tiếp: “Sao Tiểu Cẩn lại đi uống rượu?”
“Có phải cháu nói gì tổn thương nó hay không?”
“Chú Trần, cô ấy uống rượu với bạn học, cháu nhận được điện thoại nên mới đi đón cô ấy về.” Nhung Hâm Lỗi giải thích.
“Vậy cháu với Thích Vân Hâm là sao? Không phải ba con muốn hợp tác cho hai người đứa sao? Hôm nay lại dây dưa với Tiểu Cẩn như thế này nữa. Chú nói cho cháu biết, mặc kệ hai nhà chúng ta có giao tình như thế nào nhưng cháu dám đùa giỡn với Tiểu Cẩn thì đừng có trách chú không nể tình.” Trần Hồng Phong nhìn anh nói to.
Nhung Hâm Lỗi cúi đầu, mặc cho Trần Hồng Phong quát mắng, mặt cứng lại rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Trần Hồng Phong nói: “Chú Trần, cháu và Thích chủ nhiệm chỉ là bạn bè bình thường, còn ba cháu muốn như thế nào là chuyện của ông ấy, đó không phải là ý của cháu, chuyện của cháu chẳng liên quan gì đến ba cả.” anh nói với giọng chắc chắn và thản nhiên, anh nghĩ tối nay Trần Cẩn lạ như vậy chắc cũng liên quan đến chuyện này, khó trách cô lại nói với anh những lời như thế.
“Vậy bây giờ cháu với Tiểu Cẩn thì quan hệ gì?” Trần Hông Phong trợn mắt nhìn anh trách mắng.
“Cháu với Tiểu Cẩn quen nhau từ nhỏ, đưa cô ấy về là chuyện bình thường mà.” Anh tiếp tục trả lời.
“Cháu rất biết kiếm cớ trốn tránh trách nhiệm. Tiểu Cẩn nhà chú ra ngoài cũng rất ưu tú, có rất nhiều người thích nó, nó cũng không phải không có cháu là không được, chỉ là bây giờ nó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện mà thôi.”
Trở lại doanh trại, việc đầu tiên là anh chạy vào nhà tắm tắm nước lạnh. Hôm sau khi gặp Đoạn Cao Thụy, hắn hả hê cười anh rồi chế nhạo: “Sao mặt lại đen thui thế? Tối hôm qua ở cùng cô gái nhỏ cảm giác như thế nào nói tôi nghe một chút xem nào?”
“Sao tôi thấy lời nói nào từ trong miệng cậu nói đều xấu xa vậy.” Anh nhìn Đoạn Cao Thụy mắng.
Đoạn Cao Thụy khinh bỉ nhìn anh giơ tay lên nói: “Đừng nói với tôi là cậu một chút suy nghĩ cũng không có nha, tôi chỉ nói ra mặt mà cậu không dám đối diện thôi.”
“Tôi cũng không biết làm sao nữa, sợ khi tiếp nhận tình cảm của cô ấy rồi mới biết tình cảm đối với cô ấy không phải là tình yêu...đến lúc đó không phải là tôi đang đùa giỡn tình cảm cô ấy sao.” Anh nới lỏng cổ áo, rồi hít một hơi thật sâu.
“Dễ thôi mà, chỉ cần cậu tiếp xúc với cô ấy nhiều thì sẽ nảy sinh tình cảm thôi.” Đoạn Cao Thụy lại nhìn anh tặc lưỡi cười cười.
Nhung Hâm Lỗi trừng mắt lườm hắn nói: “Đừng nghĩ tôi cũng giống như loại người lăng nhăng đa tình như cậu.” Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Phụ nữ thật khó hiểu, khi đã thích thì nói rất thâm tình nhưng muốn chia tay thì cũng rất tuyệt tình.”
“Để tôi nói cho mà nghe, chắc chắn cậu bị Phó Lâm làm tổn thương, cho nên trong lòng cậu luôn bị ám ảnh đúng không? Phó Lâm yêu cậu là có mục đích, cô ta biết rất rõ bản thân muốn cái gì, ngoài miệng luôn nói yêu cậu nhưng thật ra cô ta yêu bản thân cô ta hơn, thật ra cậu cũng biết nếu là Trần Cẩn thì cô ấy có bao giờ ép buộc cậu vì cô ấy mà xuất ngũ không?” Đoạn Cao Thụy tức giận mắng anh xối xả.
Nhung Hâm Lỗi nghe xong cũng không trả lời, anh biết Phó Lâm khi đang ở trong trường quân đội, Phó Lâm là mối tình đầu của anh, năm đó khi yêu cô ấy thì anh rất bận rộn, ở trường thì bạn phải nghiên cứu về súng ống, làm thế nào để được thành tích tốt nhất, lại muốn thoát khỏi danh tiếng, địa vị của ba nên anh luôn chỉ chú tâm vào công việc. Khi diễn tập quân sự thì Phó Lâm phải nhập viện, anh không thể đến thăm cô ấy, cũng không thể liên lạc với cô ấy tròn ba tháng.
Sau khi diễn tập kết thúc anh chia tay với Phó Lâm, bởi vì cô ấy nói không thể nào chịu được khi vào lúc quan trọng nhất, cần nhất thì người yêu không bên cạnh. Lúc đó Phó Lâm nói cho anh hai lựa chọn: “Một là anh chuyển công tác, hai là bọn họ chia tay.” Vì vậy hai người liền chia tay.
Anh với Phó Lâm chia tay, phần lớn trách nhiệm thuộc về anh, Đoạn Cao Thụy nói đúng, thình cảm không thể ích kỷ như vậy, nhưng muốn anh bỏ đi trách nhiệm của mình thì anh không làm được, tính mạng anh thuộc về quân đội, thuộc về quốc gia.
Anh lắc đầu cười khổ: “Tớ từng nghe chú Trần nói Tiểu Cẩn đã từng định thi trường quân đội.”
“Thế là được rồi, cậu còn sợ cái gì nữa, chẳng lẽ cậu định nghe theo lời ba cậu cùng nữ sĩ quan kia gặp gỡ hả?”
Nhung Hâm Lỗi nhìn hắn chất vấn: “Chuyện này làm sao cậu biết?”
“Cô bé nhà tôi nói cho tôi biết.” Đoạn Cao Thụy nhả ra từng vòng khói nhìn về phía anh khiêu khích.
Xem ra Trần Cẩn nghĩ chuyện này là thật rồi, cho nên hôm qua cô mới có những biểu hiện lạ như vậy, “Hai người các cậu tiến triển nhanh thế, không phải cậu nói không có tình cảm với bạn Tiểu Cẩn sao?” Nhung Hâm Lỗi suy nghĩ một chút rồi chuyển đề tài.
“Cũng bình thường, nhanh là so với cậu thôi..... tôi cảm thấy cô ấy cũng được, vậy cậu lúc trước cũng nói không có tình cảm với Trần Cẩn mà, chết mà vẫn còn không chịu thừa nhận cơ mà.”
Nhung Hâm Lỗi nghe vậy mắt liền nhăn nhó, nhíu mày một lúc.
“Em kiên cường thì thế nào, ở đây,” cô nhìn sang một bên, cười khổ tay ôm lồng ngực nói: “Đều không chịu nổi đả kích, anh nói em phải làm sao bây giờ?”
“Tiểu Cẩn, hôm nay em sao vậy, nói cho anh biết có phải có xảy ra chuyện gì không?” anh cau mày đưa tay ôm vai cô đem cô xoay người lại nhìn thẳng vào mình lần nữa. Hôm nay cô rất khác thường, mọi hôm cho dù anh trốn tránh hay cự tuyệt cô thế nào thì cô vẫn luôn để ngoài tai, không giống như bây giờ, luôn nhìn anh với ánh mắt tuyệt vọng và đau khổ.
Cô im lặng để trách mắng anh máu lạnh sao, bây giờ thật sự thì anh cũng không rõ về tình cảm của mình như thế nào nữa, cô nhìn anh suy nghĩ rồi cười cười rồi phất tay: “Em không sao. Em rất khỏe, rất tốt.....” cô gật đầu trả lời rồi nhắm mắt lại, giống như đang ngủ.
Thật ra cô không muốn nói tiếp nữa, cô sợ mình sẽ đánh mất luôn cả tự tôn, sợ mình sẽ không nhịn được mà ôm anh khóc, muốn lớn tiếng hỏi anh sao lại nghe theo lời ba me đồng ý gặp gỡ Thích Vân Hâm.
Nhưng cô không dám, cô sợ kết quả sẽ làm cho bản thân tuyệt vọng, cho nên lần nữa lại xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trong xe bây giờ rất tĩnh lặng, anh nhìn cô nhắm mắt không muốn nói chuyện với mình nữa, anh cởi áo khoác đắp cho cô, rồi hạ cửa kính xe cho gió thổi vào, gió chiều mang hơi lạnh, đem tất cả muộn phiền của anh thổi đi, anh chợt tỉnh táo, tiếp tục nổ máy lái xe.
Xe dừng lại ở dưới nhà Trần Cẩn, anh cúi đầu cởi dây an toàn ra cho cô, bây giờ Trần Cẩn đã ngủ từ lâu, anh nhẹ nhàng mở cửa rồi cẩn thận bế cô lên nhà, anh hết sức cẩn thận và nhẹ nhàng chỉ sợ làm cô tỉnh dậy.
Trần Cẩn rất nhẹ nên anh rất nhanh bế cô lên tầng 6 ấn chuông cửa, là Hứa Văn mở cửa, Hứa Văn nhìn thấy anh đứng trước cửa, lại còn bế Trần Cẩn thì rất ngạc nhiên, đầu tiên chăm chú nhìn anh, rồi mới gật đầu cười nói: “Hâm Lỗi đến sao.” Anh ôm Trần cẩn lúng túng chào lại: “Dạ, chào dì.”
“Đứng trước cửa làm gì, vào nhà nhanh lên cháu.” Hứa Văn vội vàng lấy dép đưa cho anh thay, tay bế Trần Cẩn, thay dép xong thì nghe Hứa Văn nói sau lưng: “Sao Tiểu Cẩn lại uống rượu như thế này, cả người toàn mùi rượu, giờ ra cả phòng cũng toàn mùi rượu rồi.” nói xong liền dẫn Nhung Hâm Lỗi đến phòng Trần Cẩn, nhìn anh cười rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.
Anh nhận ra Hứa Văn cố ý tránh đi, anh cũng không nói gì, cần thận đặt cô lên giường, cởi giày ra rồi kéo chăn mỏng đắp lên cho cô.
Anh chăm chú nhìn cô ngủ, thấy lông mi cô động đậy, môi lại mím, bộ dạng cô ngủ rất ngoan ngoãn, bây giờ với khi bình thường đúng là khác nhau một trời một vực.
Anh đứng dậy rời đi, đóng cửa phòng lại.
Lúc này Trần Cẩn mới dám mở mắt ra, vội vàng vỗ ngực, hít sâu. Lúc nãy làm cô sợ chết khiếp, chỉ sợ bị anh biết, thật ra khi anh ôm cô lên nhà thì cô đã tỉnh rồi nhưng cảm thấy ngượng nên không dám mở mắt ra với lại cô rất thích cảm giác được anh ôm trong lòng, lúc đó cô đã cho rằng anh là người đàn ông của mình.
Cô không ngờ rằng anh lại bế cô vào tận phòng ngủ, thím lại còn đặc biệt tránh mặt cho hai người bọn họ, cô biết anh vẫn luôn nhìn cô, cho nên lúc nãy cô mới không khống chế được giật giật mi, cảm thấy khó thở, chờ anh đi ra mới thở phào.
Nhung Hâm Lỗi ra đến phòng khách thấy Trần Hồng Phòng đang ngồi với Hứa Văn ở sa lon, ánh mắt chăm chú nhìn mình. Anh liền đừng nghiêm chào Trần Hồng Phong nhưng vẻ mặt ông nặng nề ngồi im, lông mày nhíu chặt, ánh mắt sắc bén quan sát anh một lúc rồi mới lên tiếng: “Đi vào phòng làm việc chú, chú có chuyện muốn nói với cháu.” Giọng nói ra lệnh không cho phép từ chối.
Vào phòng làm việc, ông liền khóa cửa lại, đưa lưng cho anh nhìn ra cửa sổ, sau đó rồi mới xoay người lại quát anh: “Chuyện chú nói với cháu lần trước cháu quên rồi sao! Lần trước chính cháu nói với chú là không thích Tiểu Cẩn, vậy bây giờ cháu giải thích cho chú như thế nào? Cháu đừng đối xử với Tiểu Cẩn như vậy nữa, nó cũng lớn rồi! Hâm Lỗi, có phải cháu cố ý như vậy đối với nó như vậy hay không?”
Không đợi Nhung Hâm Lỗi trả lời ông lại hỏi tiếp: “Sao Tiểu Cẩn lại đi uống rượu?”
“Có phải cháu nói gì tổn thương nó hay không?”
“Chú Trần, cô ấy uống rượu với bạn học, cháu nhận được điện thoại nên mới đi đón cô ấy về.” Nhung Hâm Lỗi giải thích.
“Vậy cháu với Thích Vân Hâm là sao? Không phải ba con muốn hợp tác cho hai người đứa sao? Hôm nay lại dây dưa với Tiểu Cẩn như thế này nữa. Chú nói cho cháu biết, mặc kệ hai nhà chúng ta có giao tình như thế nào nhưng cháu dám đùa giỡn với Tiểu Cẩn thì đừng có trách chú không nể tình.” Trần Hồng Phong nhìn anh nói to.
Nhung Hâm Lỗi cúi đầu, mặc cho Trần Hồng Phong quát mắng, mặt cứng lại rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Trần Hồng Phong nói: “Chú Trần, cháu và Thích chủ nhiệm chỉ là bạn bè bình thường, còn ba cháu muốn như thế nào là chuyện của ông ấy, đó không phải là ý của cháu, chuyện của cháu chẳng liên quan gì đến ba cả.” anh nói với giọng chắc chắn và thản nhiên, anh nghĩ tối nay Trần Cẩn lạ như vậy chắc cũng liên quan đến chuyện này, khó trách cô lại nói với anh những lời như thế.
“Vậy bây giờ cháu với Tiểu Cẩn thì quan hệ gì?” Trần Hông Phong trợn mắt nhìn anh trách mắng.
“Cháu với Tiểu Cẩn quen nhau từ nhỏ, đưa cô ấy về là chuyện bình thường mà.” Anh tiếp tục trả lời.
“Cháu rất biết kiếm cớ trốn tránh trách nhiệm. Tiểu Cẩn nhà chú ra ngoài cũng rất ưu tú, có rất nhiều người thích nó, nó cũng không phải không có cháu là không được, chỉ là bây giờ nó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện mà thôi.”
Trở lại doanh trại, việc đầu tiên là anh chạy vào nhà tắm tắm nước lạnh. Hôm sau khi gặp Đoạn Cao Thụy, hắn hả hê cười anh rồi chế nhạo: “Sao mặt lại đen thui thế? Tối hôm qua ở cùng cô gái nhỏ cảm giác như thế nào nói tôi nghe một chút xem nào?”
“Sao tôi thấy lời nói nào từ trong miệng cậu nói đều xấu xa vậy.” Anh nhìn Đoạn Cao Thụy mắng.
Đoạn Cao Thụy khinh bỉ nhìn anh giơ tay lên nói: “Đừng nói với tôi là cậu một chút suy nghĩ cũng không có nha, tôi chỉ nói ra mặt mà cậu không dám đối diện thôi.”
“Tôi cũng không biết làm sao nữa, sợ khi tiếp nhận tình cảm của cô ấy rồi mới biết tình cảm đối với cô ấy không phải là tình yêu...đến lúc đó không phải là tôi đang đùa giỡn tình cảm cô ấy sao.” Anh nới lỏng cổ áo, rồi hít một hơi thật sâu.
“Dễ thôi mà, chỉ cần cậu tiếp xúc với cô ấy nhiều thì sẽ nảy sinh tình cảm thôi.” Đoạn Cao Thụy lại nhìn anh tặc lưỡi cười cười.
Nhung Hâm Lỗi trừng mắt lườm hắn nói: “Đừng nghĩ tôi cũng giống như loại người lăng nhăng đa tình như cậu.” Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Phụ nữ thật khó hiểu, khi đã thích thì nói rất thâm tình nhưng muốn chia tay thì cũng rất tuyệt tình.”
“Để tôi nói cho mà nghe, chắc chắn cậu bị Phó Lâm làm tổn thương, cho nên trong lòng cậu luôn bị ám ảnh đúng không? Phó Lâm yêu cậu là có mục đích, cô ta biết rất rõ bản thân muốn cái gì, ngoài miệng luôn nói yêu cậu nhưng thật ra cô ta yêu bản thân cô ta hơn, thật ra cậu cũng biết nếu là Trần Cẩn thì cô ấy có bao giờ ép buộc cậu vì cô ấy mà xuất ngũ không?” Đoạn Cao Thụy tức giận mắng anh xối xả.
Nhung Hâm Lỗi nghe xong cũng không trả lời, anh biết Phó Lâm khi đang ở trong trường quân đội, Phó Lâm là mối tình đầu của anh, năm đó khi yêu cô ấy thì anh rất bận rộn, ở trường thì bạn phải nghiên cứu về súng ống, làm thế nào để được thành tích tốt nhất, lại muốn thoát khỏi danh tiếng, địa vị của ba nên anh luôn chỉ chú tâm vào công việc. Khi diễn tập quân sự thì Phó Lâm phải nhập viện, anh không thể đến thăm cô ấy, cũng không thể liên lạc với cô ấy tròn ba tháng.
Sau khi diễn tập kết thúc anh chia tay với Phó Lâm, bởi vì cô ấy nói không thể nào chịu được khi vào lúc quan trọng nhất, cần nhất thì người yêu không bên cạnh. Lúc đó Phó Lâm nói cho anh hai lựa chọn: “Một là anh chuyển công tác, hai là bọn họ chia tay.” Vì vậy hai người liền chia tay.
Anh với Phó Lâm chia tay, phần lớn trách nhiệm thuộc về anh, Đoạn Cao Thụy nói đúng, thình cảm không thể ích kỷ như vậy, nhưng muốn anh bỏ đi trách nhiệm của mình thì anh không làm được, tính mạng anh thuộc về quân đội, thuộc về quốc gia.
Anh lắc đầu cười khổ: “Tớ từng nghe chú Trần nói Tiểu Cẩn đã từng định thi trường quân đội.”
“Thế là được rồi, cậu còn sợ cái gì nữa, chẳng lẽ cậu định nghe theo lời ba cậu cùng nữ sĩ quan kia gặp gỡ hả?”
Nhung Hâm Lỗi nhìn hắn chất vấn: “Chuyện này làm sao cậu biết?”
“Cô bé nhà tôi nói cho tôi biết.” Đoạn Cao Thụy nhả ra từng vòng khói nhìn về phía anh khiêu khích.
Xem ra Trần Cẩn nghĩ chuyện này là thật rồi, cho nên hôm qua cô mới có những biểu hiện lạ như vậy, “Hai người các cậu tiến triển nhanh thế, không phải cậu nói không có tình cảm với bạn Tiểu Cẩn sao?” Nhung Hâm Lỗi suy nghĩ một chút rồi chuyển đề tài.
“Cũng bình thường, nhanh là so với cậu thôi..... tôi cảm thấy cô ấy cũng được, vậy cậu lúc trước cũng nói không có tình cảm với Trần Cẩn mà, chết mà vẫn còn không chịu thừa nhận cơ mà.”
Nhung Hâm Lỗi nghe vậy mắt liền nhăn nhó, nhíu mày một lúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.