Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa Sáng
Chương 6
Khuyết Danh
26/11/2024
Tôi ôm chồng sách bước từng bước về phía Thẩm Đông Dã.
Tim tôi đập nhanh như chạy về phía ánh sáng trong tim. Nhưng khi tôi vừa định đặt sách lên đó thì có một bàn tay giữ lấy cổ tay tôi.
Là Lý Lãng, lớp phó văn thể.
Cậu ta và Thẩm Đông Dã sống cùng một khu, học chung lớp từ cấp 1 đến cấp 2, quan hệ rất thân thiết.
Đều là con gái với nhau, tôi vừa nhìn đã nhận ra: Cậu ta cũng thích Thẩm Đông Dã.
Cậu ta cau mày:
“Lê Lâm Lâm, hai cậu như thế này là không hợp lý.”
“Nếu Chu Gia Di bỏ chỗ này thì cũng là hạng ba thay thế.”
Cậu ta chính là hạng ba.
“Tớ muốn ngồi chỗ này.”
Cậu ta khẽ mỉm cười nhìn Thẩm Đông Dã:
“A Dã, bọn mình làm bạn cùng bàn nhé.”
Ánh nắng buổi trưa rựa rỡ, soi sáng gương mặt điển trai tràn ngập hơi thở thanh xuân của cậu ấy.
Cậu ấy không nhịn được quay sang Lý Lãng:
“Cậu đừng làm gián điệp cho m-ẹ tớ được không?”
Lại quay sang cười với tôi:
“Lê Lâm Lâm, cậu ngồi đi. À đúng rồi, cậu đọc xong cuốn sách kia chưa?”
Khoảnh khắc đó, tim tôi như bay tít trên cao.
Hóa ra cậu ấy vẫn còn nhớ.
Lý Lãng cắn môi, mắt đỏ hoe rời đi.
Từ ngày đó, tôi trở thành bạn cùng bàn với Thẩm Đông Dã.
Trong ngăn bàn cậu ấy lúc nào cũng có những bức thư tình màu hồng phấn.
Cậu ấy hiếm khi mở ra cũng không đáp lại.
Hôm đó tiết thể dục vì trời mưa nên bị thầy vật lý chiếm giờ, mọi người đang bận làm bài. Khuỷu tay trái của cậu ấy không hiểu sao chạm vào tay phải của tôi.
Độ ấm liên tục truyền ra, cả người tôi như bị điện giật, nhịp tim tăng nhanh, tay viết bài cũng không dám động.
Cậu ấy không nhận thấy điều gì bất thường cả và giữ nguyên tư thế này cho đến khi chuông reo.
Chúng tôi tự quét dọn vệ sinh trong lớp. Hai người một nhóm.
Hôm đó, lớp phó lao động đã sớm viết tên của hai chúng tôi lên góc trái dưới bảng đen.
Thẩm Đông Dã, Lê Lâm Lâm. Viết vào một chỗ.
Tôi đang suy nghĩ miên man: sau này nếu chúng tôi kết hôn, tên trên thiệp mời có sắp xếp như thế này không?
Vừa nhìn qua trông thật xứng đôi.
Tim tôi đập nhanh như chạy về phía ánh sáng trong tim. Nhưng khi tôi vừa định đặt sách lên đó thì có một bàn tay giữ lấy cổ tay tôi.
Là Lý Lãng, lớp phó văn thể.
Cậu ta và Thẩm Đông Dã sống cùng một khu, học chung lớp từ cấp 1 đến cấp 2, quan hệ rất thân thiết.
Đều là con gái với nhau, tôi vừa nhìn đã nhận ra: Cậu ta cũng thích Thẩm Đông Dã.
Cậu ta cau mày:
“Lê Lâm Lâm, hai cậu như thế này là không hợp lý.”
“Nếu Chu Gia Di bỏ chỗ này thì cũng là hạng ba thay thế.”
Cậu ta chính là hạng ba.
“Tớ muốn ngồi chỗ này.”
Cậu ta khẽ mỉm cười nhìn Thẩm Đông Dã:
“A Dã, bọn mình làm bạn cùng bàn nhé.”
Ánh nắng buổi trưa rựa rỡ, soi sáng gương mặt điển trai tràn ngập hơi thở thanh xuân của cậu ấy.
Cậu ấy không nhịn được quay sang Lý Lãng:
“Cậu đừng làm gián điệp cho m-ẹ tớ được không?”
Lại quay sang cười với tôi:
“Lê Lâm Lâm, cậu ngồi đi. À đúng rồi, cậu đọc xong cuốn sách kia chưa?”
Khoảnh khắc đó, tim tôi như bay tít trên cao.
Hóa ra cậu ấy vẫn còn nhớ.
Lý Lãng cắn môi, mắt đỏ hoe rời đi.
Từ ngày đó, tôi trở thành bạn cùng bàn với Thẩm Đông Dã.
Trong ngăn bàn cậu ấy lúc nào cũng có những bức thư tình màu hồng phấn.
Cậu ấy hiếm khi mở ra cũng không đáp lại.
Hôm đó tiết thể dục vì trời mưa nên bị thầy vật lý chiếm giờ, mọi người đang bận làm bài. Khuỷu tay trái của cậu ấy không hiểu sao chạm vào tay phải của tôi.
Độ ấm liên tục truyền ra, cả người tôi như bị điện giật, nhịp tim tăng nhanh, tay viết bài cũng không dám động.
Cậu ấy không nhận thấy điều gì bất thường cả và giữ nguyên tư thế này cho đến khi chuông reo.
Chúng tôi tự quét dọn vệ sinh trong lớp. Hai người một nhóm.
Hôm đó, lớp phó lao động đã sớm viết tên của hai chúng tôi lên góc trái dưới bảng đen.
Thẩm Đông Dã, Lê Lâm Lâm. Viết vào một chỗ.
Tôi đang suy nghĩ miên man: sau này nếu chúng tôi kết hôn, tên trên thiệp mời có sắp xếp như thế này không?
Vừa nhìn qua trông thật xứng đôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.