Chương 2: Cãi nhau
Nhập Loạn
11/05/2022
Thành phố A là một thành phố sôi động, có nhịp sống nhịp nhàng thanh thoát của riêng nó. Người người vội vàng tấp nập, những tòa nhà cao tầng vời vợi xuyên qua rừng rậm chót vót, tất cả đều toát lên vẻ ngoài đầy sức sống của thành phố này. Mặc dù là cuối tuần nhưng cảnh người qua đường vẫn vô cùng vồn vã.
Bữa sáng ăn ở một quán trà Quảng Đông.
Xoa cái bụng đã no căng, Lý Kỷ Á uống một ngụm trà thanh lọc cổ họng. Diệp Hải ngồi đối diện lại vừa múc thêm một chén cháo hải sản, ăn uống có vẻ rất ngon miệng, sườn khoai môn và bánh bao đậu ở trước mặt đều đã ăn hết.
Cuối tuần quán trà đông người. Đa số thực khách đều đi cùng người nhà, thời gian nói chuyện phiếm còn không đủ, bởi vậy mà chẳng ai chú ý đến người ngồi gần mình là ai. Hai người bọn họ giải quyết xong bữa sáng cũng không người nào phát hiện người ngồi bên cạnh chính là vị ảnh đế kiêm đạo diễn trứ danh.
Thấy thời gian đã muộn, Diệp Hải hỏi Lý Kỳ Á vẫn luôn ung dung: “Chút nữa cháu muốn về nhà trước hay muốn đi đâu?”
Lý Kỷ Á hỏi lại Diệp Hải: “Chú thì sao?”
Trước đây khi còn là cha nuôi, Diệp Hải thường đón Lý Kỷ Á về nhà vào cuối tuần. Nếu theo thói quen ngày trước, sau khi đưa Lý Kỷ Á về nhà, chuyện sau đó hắn cũng không quan tâm. Cậu bận học, hắn thì bận rộn công việc, hoặc cùng bạn bè du sơn ngoạn thủy.
Nhưng từ khi quan hệ hai người thay đổi, Diệp Hải không còn vô tâm vô phổi như thế. Hắn không còn tiếp tục ném Lý Kỷ Á ở nhà một mình mà chạy ra ngoài, chẳng ngó ngàng gì tới nữa. Đây đều là chân lý mà hắn ngộ ra từ khi dứt bỏ quan hệ cha con nuôi.
Đau đớn đến nhường nào.
Diệp Hải không keo kiệt cười nói: “Tôi về nhà.”
Lý Kỷ Á tâm tình tốt hơn một chút: “Vậy lát nữa cháu đi siêu thị trước, mua một chút đồ dùng và đồ ăn.”
Nghĩ lại mớ đồ dùng hàng ngày mà Lục Minh Quân đề cập ngày hôm qua, bốn chữ “đồ dùng hàng ngày” cậu thật sự khó nói nên lời.
Diệp Hải nói: “Được, chúng ta đi siêu thị trước.”
Hai người chưa từng đi siêu thị cùng nhau. Diệp Hải là ông chủ, từ trước tới nay chưa bao giờ nấu cơm. Càng miễn bàn, cho tới giờ hắn còn là một người đàn ông độc thân, thi thoảng trở về căn hộ này cũng là để làm tròn trách nhiệm “cha nuôi”, quan tâm một chút tới cuộc sống sinh hoạt của Lý Kỷ Á. Vả lại hắn không thực sự sống chung với Lý Kỷ Á.
Hắn đã quen với cuộc sống tự do, không chú trọng tới đồ ăn thức uống. Ở đoàn phim có thể ăn liền ăn, khi ở nhà một mình thì gọi cơm hộp là xong bữa, hắn chưa từng nghĩ đến việc tự tay nấu ăn.
Ngược lại khi có Lý Kỷ Á, hai người sẽ tụ tập cùng nhau ăn một bữa cơm. Cơm đều do Lý Kỷ Á tự nấu, hương vị tuy so ra kém với nhà hàng cao cấp, không ngon bằng cơm mẹ nấu, nhưng dù gì cũng là cơm nhà, bỏ muối không mặn, đồ ăn chín vừa không nhừ là được, yêu cầu của hắn cũng không cao.
Hai người ở siêu thị dạo qua một vòng, mua đồ ăn cho hai ngày, còn có đồ dùng hàng ngày “chân chính” như khăn giấy, kem đánh răng, đồ đánh giày, vân vân và mây mây…
Ngày mà Lý Kỷ Á đến trường học báo danh, Diệp Hải ở nơi khác đóng phim không thể về. Ban đầu là nhờ Diệp Thuần và Lê Hiểu Bắc dẫn cậu đi, thế nhưng Lý Kỷ Á từ chối, cậu một mình đến trường học báo danh.
Xem xét đồ trong xe mua sắm, Diệp Hải nói: “Sao mua nhiều thế, không phải trong nhà đều có hết rồi sao?”
Lý Kỷ Á dỗi hắn một câu: “Đi WC chú không cần giấy à, dùng hết rồi thì không cần mua sao.”
Diệp Hải ở nhà chưa từng nhọc lòng về vấn đề có hết giấy hay không: “……”
Đối phương đã nói đạo lý thì Diệp Hải chỉ có nước ngậm miệng, nói nữa, hắn chắc chắn sẽ đuối lý.
À, hắn phát hiện, từ khi quan hệ hai người bọn họ thay đổi, tính tình Kỷ Á ngày càng nóng nảy. Chỉ cần hắn nói sai cậu liền bắt đầu lửa đạn công kích. Nhưng mà hắn còn có thể nói cái gì chứ, là do hắn tự tạo nghiệp trước mà.
Ôi, đúng là uống rượu hỏng việc.
Lại một lần nữa thôi thúc bản thân cần phải cai rượu.
Cuối tuần siêu thị đông người, trước mỗi quầy thu ngân đều là hàng người dài đằng đẵng. Hai người tiện chân tìm một chỗ đứng xếp hàng.
Nếu là một mình Kỷ Á đến siêu thị mua đồ, trong khi xếp hàng chờ cậu có thể lấy điện thoại ra xem tin tức giải trí, tin tức của bạn bè hoặc hot search Weibo thì thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.
Nhưng hôm nay cậu đi cùng Diệp Hải.
Phải biết rằng, trước mỗi quầy thu ngân siêu thị luôn bày “đồ dùng hàng ngày” dễ thấy. Nếu không có mấy câu nói của Lục Minh Quân, có lẽ xưa nay cậu không thèm để ý đến. Song có đôi lúc, chỉ cần một sự việc bị nhắc qua, lại còn là mốc trọng điểm, con người ta sẽ dễ dàng nhớ kỹ, lại càng sẽ để bụng.
Lý Kỷ Á nhịn không được nhìn kệ để hàng trước quầy thu ngân. Các mặt hàng từ trên xuống dưới chia làm ba loại, kẹo cao su, bao cao su, cùng với bánh quy nhỏ.
Trước mắt cậu là “Bộ đồ kích tình sống động”* chói lóa.
(*) Ôi thực sự chỗ này không biết dịch như nào luôn -_-
Lý Kỷ Á lúng túng nhìn sang chỗ khác.
Diệp Hải mới vừa cúi đầu trả lời tin nhắn WeChat, vẫn chưa chú ý tới tầm mắt của cậu, chỉ phát hiện sắc mặt Lý Kỷ Á hình như không tốt lắm: “Không thoải mái sao?”
Lý Kỷ Á mím môi, nói: “Không ạ.” Là đầu óc không thoải mái.
Năm nhất cao trung ấy, người bố nghiện rượu của Lý Kỷ Á đột ngột qua đời, để lại cho cậu một số tiền bảo hiểm kếch xù khi cậu còn là một trẻ vị thành niên.
Thời điểm bố cậu còn sống, hai người cực kỳ túng quẫn. Bố Lý uống say là động chân động tay đánh chửi cậu. Cuộc sống của cậu chẳng khác địa ngục là bao.
Khi cảnh sát báo tin bố qua đời, phản ứng đầu tiên của Lý Kỷ Á không phải là đau đớn khi trụ cột trong nhà mất đi, ngược lại là thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng về sau đến trường sẽ không cần phải che giấu bạn bè những vết thương đáng sợ trên người nữa rồi.
Gia đình thiếu thốn không hoàn hảo khiến Lý Kỷ Á trở nên tự ti, bạn học cũng dần cô lập cậu. Mãi đến khi Diệp Hải xuất hiện, cuộc sống của Lý Kỷ Á mới có thay đổi.
Nhờ có hiệu trưởng cũ của cậu là Diệp Thuần giới thiệu, Lý Kỷ Á mới quen biết Diệp Hải.
Ban đầu, mục đích hai người quen biết cũng chỉ là giúp đỡ lẫn nhau. Lý Kỷ Á nhận phỏng vấn của Diệp Hải cho bộ phim điện ảnh của hắn, mà Diệp Hải cũng đã giúp Lý Kỷ Á thoát khỏi lũ họ hàng cao sang làm giá kia của cậu.
Để tránh thêm rắc rối, Diệp Hải đã nhờ người bạn luật sư nhận nuôi Lý Kỷ Á trên danh nghĩa của hắn.
Việc làm khi đó thực sự đơn thuần, chỉ là chuyện bất ngờ xảy ra tiếp theo nằm ngoài dự đoán của hai người. Diệp Hải chắc chắn không biết rằng một ngày nào đó hắn sẽ đem con trai nuôi đủ 18 tuổi ra “ăn” sạch. Nếu như biết sớm như thế, hắn tuyệt đối sẽ không qua lại với Lý Kỷ Á.
Giới hạn và tiết tháo bản thân thay đổi hoàn toàn khiến Diệp Hải phiền não vô cùng.
Mãi đến hôm nay hắn vẫn còn đang nghĩ cách bồi thường cho Lý Kỷ Á. Nhưng cậu chẳng chịu chấp nhận nên chỉ đành tiếp tục nghĩ cách.
Con cái lớn lên không phụ giúp được “cha”. (?)
Lý Kỷ Á biết rõ bản thân mình muốn gì. Cái gọi là bồi thường của Diệp Hải cậu hoàn toàn không cần, thứ duy nhất cậu muốn chính là Diệp Hải. Chỉ là cậu không biết Diệp Hải rốt cuộc đang nghĩ gì.
Nếu hắn không có ý gì với cậu, vậy cậu ở lại nơi này còn ý nghĩa gì? Nghĩ nhiều như vậy cũng chỉ vô dụng.
Ra khỏi siêu thị, hai người lên xe về thẳng nhà.
Ánh nắng mặt trời gay gắt, thời tiết vẫn vô cùng nóng nực, hoàn toàn không có cảm giác mùa thu sắp tới.
Diệp Hải kéo cổ áo sơ mi, khẽ chống cằm, hầu kết nam tính lộ ra dưới ánh mặt trời vô cùng gợi cảm.
Lý Kỷ Á tay cầm chai nước khoáng nuốt nước miếng, uống một ngụm nước lạnh to.
Hôm nay đúng là nóng đốt người, làm cổ họng người ta khô đến là khó chịu.
Lúc trước cân nhắc đến vấn đề đi học của Lý Kỷ Á, Diệp Hải không đưa cậu đến sống tại biệt thự mà hắn đứng tên. Thay vào đó chọn một căn hộ chung cư gần trường học cho cậu, thuộc dạng căn hộ thông tầng, có hai tầng trên dưới, không gian cũng đủ rộng.
Căn hộ thông tầng
Bọn họ ở tầng 16, tầm nhìn ra ngoài cũng không tệ.
Khi đi lên, Diệp Hải chủ động ôm đồm xách đồ, Lý Kỷ Á cũng không tranh giành với hắn. Cậu bận ấn thang máy, còn cầm điện thoại tìm hiểu xem trưa nay hai người ăn gì. Mua đồ rồi đương nhiên không thể gọi cơm ngoài.
Thật ra cậu vẫn không quen lắm. Diệp Hải hầu như không dành thời gian cuối tuần cho cậu, thậm chí là đi chơi hắn cũng đi một mình, không thì đi làm cùng các đồng nghiệp trong đoàn phim.
Về đến nhà, Lý Kỷ Á theo thói quen thu dọn nhà cửa, quét nhà, lau nhà, đem những thứ đã mua sắp xếp gọn gàng.
Diệp Hải chỉ ngồi sang một bên như một thiếu gia mà ôm máy tính bảng xem quá trình biên tập bộ phim mới của mình.
Lý Kỷ Á đang quét nhà: “Nhấc chân lên.”
Diệp Hải nhấc chân.
Lý Kỷ Á lau bàn trà: “Chú dịch quyển sách qua bên kia.”
Diệp Hải dịch quyển sách.
Lý Kỷ Á nấu cơm: “Cơm chín rồi, đồ ăn cũng sắp xong, chú dọn cơm đi.”
Diệp Hải đứng dậy vào phòng bếp cầm bát xới cơm, sắp đũa hẳn hoi ngồi chờ ăn cơm.
Đến chiều, đêm hôm trước vì mớ hỗn độn trong đầu mà ngủ không ngon, Lý Kỷ Á quyết định ngủ bù.
Diệp Hải không thường xuyên ở nhà nên không thói quen ngủ trưa. Đơn giản chỉ cần uống trà đọc tiểu thuyết một mình.
Lý Kỷ Á ở nhà không có thói quen uống trà, vì thế đồ uống trà đều được cất hết vào trong ngăn tủ. Vừa bưng bộ đồ uống trà ra, cảm giác như thứ gì đó bị làm đổ, Diệp Hải nhớ tới bên cạnh tủ còn có một cái ghế.
Quay đầu nhìn, thì ra là balo của Lý Kỷ Á bị hắn va vào rơi xuống đất.
Khóa balo không kéo hết làm đồ bên trong gần như rơi ra ngoài.
Đặt đồ uống trà lên bàn, Diệp Hải quay đầu nhặt chiếc balo xanh đậm trên mặt đất.
Có sách, có bút, có cục sạc điện thoại, có dây sạc điện thoại, ví tiền, còn có……
Là một người trưởng thành, Diệp Hải không thể không biết đồ vật sờ vào có hình tròn trong tay là gì.
Vì sao trong balo của Lý Kỷ Á lại có đủ loại nhãn hiệu bao cao su như thế này……
Gân gai lên đỉnh cực khoái?
Nó muốn làm gì!
“Chú đang nhìn gì vậy?”
Ngồi xổm xuống đất thu dọn balo cho Lý Kỷ Á, Diệp Hải nghĩ làm thế nào để nói với Lý Kỷ Á. Nhưng không ngờ, Lý Kỷ Á lại nhìn thẳng vào chiếc bao cao su hắn đang cầm.
Diệp Hải: “……”
Sau khi Lý Kỷ Á nhìn thấy “đồ dùng hằng ngày” trong tay hắn, ngay lập tức giật lại nhét vào balo!
Lý Kỷ Á thở phì phì nói: “Sao chú lại tùy tiện lục lọi balo của cháu!”
Diệp Hải vốn định giải thích một chút, thế nhưng lời ra đến miệng lại thành: “Cháu giải thích đi, sao trong balo lại có mấy thứ này?”
Lý Kỷ Á bị bắt quả tang thì hơi hoảng sợ: “Liên quan gì đến chú, tôi là người trưởng thành mang theo bao cao su thì làm sao?”
Sắc mặt Diệp Hải trầm xuống, giận dữ nói: “Lý Kỷ Á, cháu vừa mới vào đại học thì việc học phải là trên hết.”
Câu nói của Diệp Hải đã chọc tức Lý Kỷ Á: “Liên quan quái gì đến chú!”
Bữa sáng ăn ở một quán trà Quảng Đông.
Xoa cái bụng đã no căng, Lý Kỷ Á uống một ngụm trà thanh lọc cổ họng. Diệp Hải ngồi đối diện lại vừa múc thêm một chén cháo hải sản, ăn uống có vẻ rất ngon miệng, sườn khoai môn và bánh bao đậu ở trước mặt đều đã ăn hết.
Cuối tuần quán trà đông người. Đa số thực khách đều đi cùng người nhà, thời gian nói chuyện phiếm còn không đủ, bởi vậy mà chẳng ai chú ý đến người ngồi gần mình là ai. Hai người bọn họ giải quyết xong bữa sáng cũng không người nào phát hiện người ngồi bên cạnh chính là vị ảnh đế kiêm đạo diễn trứ danh.
Thấy thời gian đã muộn, Diệp Hải hỏi Lý Kỳ Á vẫn luôn ung dung: “Chút nữa cháu muốn về nhà trước hay muốn đi đâu?”
Lý Kỷ Á hỏi lại Diệp Hải: “Chú thì sao?”
Trước đây khi còn là cha nuôi, Diệp Hải thường đón Lý Kỷ Á về nhà vào cuối tuần. Nếu theo thói quen ngày trước, sau khi đưa Lý Kỷ Á về nhà, chuyện sau đó hắn cũng không quan tâm. Cậu bận học, hắn thì bận rộn công việc, hoặc cùng bạn bè du sơn ngoạn thủy.
Nhưng từ khi quan hệ hai người thay đổi, Diệp Hải không còn vô tâm vô phổi như thế. Hắn không còn tiếp tục ném Lý Kỷ Á ở nhà một mình mà chạy ra ngoài, chẳng ngó ngàng gì tới nữa. Đây đều là chân lý mà hắn ngộ ra từ khi dứt bỏ quan hệ cha con nuôi.
Đau đớn đến nhường nào.
Diệp Hải không keo kiệt cười nói: “Tôi về nhà.”
Lý Kỷ Á tâm tình tốt hơn một chút: “Vậy lát nữa cháu đi siêu thị trước, mua một chút đồ dùng và đồ ăn.”
Nghĩ lại mớ đồ dùng hàng ngày mà Lục Minh Quân đề cập ngày hôm qua, bốn chữ “đồ dùng hàng ngày” cậu thật sự khó nói nên lời.
Diệp Hải nói: “Được, chúng ta đi siêu thị trước.”
Hai người chưa từng đi siêu thị cùng nhau. Diệp Hải là ông chủ, từ trước tới nay chưa bao giờ nấu cơm. Càng miễn bàn, cho tới giờ hắn còn là một người đàn ông độc thân, thi thoảng trở về căn hộ này cũng là để làm tròn trách nhiệm “cha nuôi”, quan tâm một chút tới cuộc sống sinh hoạt của Lý Kỷ Á. Vả lại hắn không thực sự sống chung với Lý Kỷ Á.
Hắn đã quen với cuộc sống tự do, không chú trọng tới đồ ăn thức uống. Ở đoàn phim có thể ăn liền ăn, khi ở nhà một mình thì gọi cơm hộp là xong bữa, hắn chưa từng nghĩ đến việc tự tay nấu ăn.
Ngược lại khi có Lý Kỷ Á, hai người sẽ tụ tập cùng nhau ăn một bữa cơm. Cơm đều do Lý Kỷ Á tự nấu, hương vị tuy so ra kém với nhà hàng cao cấp, không ngon bằng cơm mẹ nấu, nhưng dù gì cũng là cơm nhà, bỏ muối không mặn, đồ ăn chín vừa không nhừ là được, yêu cầu của hắn cũng không cao.
Hai người ở siêu thị dạo qua một vòng, mua đồ ăn cho hai ngày, còn có đồ dùng hàng ngày “chân chính” như khăn giấy, kem đánh răng, đồ đánh giày, vân vân và mây mây…
Ngày mà Lý Kỷ Á đến trường học báo danh, Diệp Hải ở nơi khác đóng phim không thể về. Ban đầu là nhờ Diệp Thuần và Lê Hiểu Bắc dẫn cậu đi, thế nhưng Lý Kỷ Á từ chối, cậu một mình đến trường học báo danh.
Xem xét đồ trong xe mua sắm, Diệp Hải nói: “Sao mua nhiều thế, không phải trong nhà đều có hết rồi sao?”
Lý Kỷ Á dỗi hắn một câu: “Đi WC chú không cần giấy à, dùng hết rồi thì không cần mua sao.”
Diệp Hải ở nhà chưa từng nhọc lòng về vấn đề có hết giấy hay không: “……”
Đối phương đã nói đạo lý thì Diệp Hải chỉ có nước ngậm miệng, nói nữa, hắn chắc chắn sẽ đuối lý.
À, hắn phát hiện, từ khi quan hệ hai người bọn họ thay đổi, tính tình Kỷ Á ngày càng nóng nảy. Chỉ cần hắn nói sai cậu liền bắt đầu lửa đạn công kích. Nhưng mà hắn còn có thể nói cái gì chứ, là do hắn tự tạo nghiệp trước mà.
Ôi, đúng là uống rượu hỏng việc.
Lại một lần nữa thôi thúc bản thân cần phải cai rượu.
Cuối tuần siêu thị đông người, trước mỗi quầy thu ngân đều là hàng người dài đằng đẵng. Hai người tiện chân tìm một chỗ đứng xếp hàng.
Nếu là một mình Kỷ Á đến siêu thị mua đồ, trong khi xếp hàng chờ cậu có thể lấy điện thoại ra xem tin tức giải trí, tin tức của bạn bè hoặc hot search Weibo thì thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.
Nhưng hôm nay cậu đi cùng Diệp Hải.
Phải biết rằng, trước mỗi quầy thu ngân siêu thị luôn bày “đồ dùng hàng ngày” dễ thấy. Nếu không có mấy câu nói của Lục Minh Quân, có lẽ xưa nay cậu không thèm để ý đến. Song có đôi lúc, chỉ cần một sự việc bị nhắc qua, lại còn là mốc trọng điểm, con người ta sẽ dễ dàng nhớ kỹ, lại càng sẽ để bụng.
Lý Kỷ Á nhịn không được nhìn kệ để hàng trước quầy thu ngân. Các mặt hàng từ trên xuống dưới chia làm ba loại, kẹo cao su, bao cao su, cùng với bánh quy nhỏ.
Trước mắt cậu là “Bộ đồ kích tình sống động”* chói lóa.
(*) Ôi thực sự chỗ này không biết dịch như nào luôn -_-
Lý Kỷ Á lúng túng nhìn sang chỗ khác.
Diệp Hải mới vừa cúi đầu trả lời tin nhắn WeChat, vẫn chưa chú ý tới tầm mắt của cậu, chỉ phát hiện sắc mặt Lý Kỷ Á hình như không tốt lắm: “Không thoải mái sao?”
Lý Kỷ Á mím môi, nói: “Không ạ.” Là đầu óc không thoải mái.
Năm nhất cao trung ấy, người bố nghiện rượu của Lý Kỷ Á đột ngột qua đời, để lại cho cậu một số tiền bảo hiểm kếch xù khi cậu còn là một trẻ vị thành niên.
Thời điểm bố cậu còn sống, hai người cực kỳ túng quẫn. Bố Lý uống say là động chân động tay đánh chửi cậu. Cuộc sống của cậu chẳng khác địa ngục là bao.
Khi cảnh sát báo tin bố qua đời, phản ứng đầu tiên của Lý Kỷ Á không phải là đau đớn khi trụ cột trong nhà mất đi, ngược lại là thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng về sau đến trường sẽ không cần phải che giấu bạn bè những vết thương đáng sợ trên người nữa rồi.
Gia đình thiếu thốn không hoàn hảo khiến Lý Kỷ Á trở nên tự ti, bạn học cũng dần cô lập cậu. Mãi đến khi Diệp Hải xuất hiện, cuộc sống của Lý Kỷ Á mới có thay đổi.
Nhờ có hiệu trưởng cũ của cậu là Diệp Thuần giới thiệu, Lý Kỷ Á mới quen biết Diệp Hải.
Ban đầu, mục đích hai người quen biết cũng chỉ là giúp đỡ lẫn nhau. Lý Kỷ Á nhận phỏng vấn của Diệp Hải cho bộ phim điện ảnh của hắn, mà Diệp Hải cũng đã giúp Lý Kỷ Á thoát khỏi lũ họ hàng cao sang làm giá kia của cậu.
Để tránh thêm rắc rối, Diệp Hải đã nhờ người bạn luật sư nhận nuôi Lý Kỷ Á trên danh nghĩa của hắn.
Việc làm khi đó thực sự đơn thuần, chỉ là chuyện bất ngờ xảy ra tiếp theo nằm ngoài dự đoán của hai người. Diệp Hải chắc chắn không biết rằng một ngày nào đó hắn sẽ đem con trai nuôi đủ 18 tuổi ra “ăn” sạch. Nếu như biết sớm như thế, hắn tuyệt đối sẽ không qua lại với Lý Kỷ Á.
Giới hạn và tiết tháo bản thân thay đổi hoàn toàn khiến Diệp Hải phiền não vô cùng.
Mãi đến hôm nay hắn vẫn còn đang nghĩ cách bồi thường cho Lý Kỷ Á. Nhưng cậu chẳng chịu chấp nhận nên chỉ đành tiếp tục nghĩ cách.
Con cái lớn lên không phụ giúp được “cha”. (?)
Lý Kỷ Á biết rõ bản thân mình muốn gì. Cái gọi là bồi thường của Diệp Hải cậu hoàn toàn không cần, thứ duy nhất cậu muốn chính là Diệp Hải. Chỉ là cậu không biết Diệp Hải rốt cuộc đang nghĩ gì.
Nếu hắn không có ý gì với cậu, vậy cậu ở lại nơi này còn ý nghĩa gì? Nghĩ nhiều như vậy cũng chỉ vô dụng.
Ra khỏi siêu thị, hai người lên xe về thẳng nhà.
Ánh nắng mặt trời gay gắt, thời tiết vẫn vô cùng nóng nực, hoàn toàn không có cảm giác mùa thu sắp tới.
Diệp Hải kéo cổ áo sơ mi, khẽ chống cằm, hầu kết nam tính lộ ra dưới ánh mặt trời vô cùng gợi cảm.
Lý Kỷ Á tay cầm chai nước khoáng nuốt nước miếng, uống một ngụm nước lạnh to.
Hôm nay đúng là nóng đốt người, làm cổ họng người ta khô đến là khó chịu.
Lúc trước cân nhắc đến vấn đề đi học của Lý Kỷ Á, Diệp Hải không đưa cậu đến sống tại biệt thự mà hắn đứng tên. Thay vào đó chọn một căn hộ chung cư gần trường học cho cậu, thuộc dạng căn hộ thông tầng, có hai tầng trên dưới, không gian cũng đủ rộng.
Căn hộ thông tầng
Bọn họ ở tầng 16, tầm nhìn ra ngoài cũng không tệ.
Khi đi lên, Diệp Hải chủ động ôm đồm xách đồ, Lý Kỷ Á cũng không tranh giành với hắn. Cậu bận ấn thang máy, còn cầm điện thoại tìm hiểu xem trưa nay hai người ăn gì. Mua đồ rồi đương nhiên không thể gọi cơm ngoài.
Thật ra cậu vẫn không quen lắm. Diệp Hải hầu như không dành thời gian cuối tuần cho cậu, thậm chí là đi chơi hắn cũng đi một mình, không thì đi làm cùng các đồng nghiệp trong đoàn phim.
Về đến nhà, Lý Kỷ Á theo thói quen thu dọn nhà cửa, quét nhà, lau nhà, đem những thứ đã mua sắp xếp gọn gàng.
Diệp Hải chỉ ngồi sang một bên như một thiếu gia mà ôm máy tính bảng xem quá trình biên tập bộ phim mới của mình.
Lý Kỷ Á đang quét nhà: “Nhấc chân lên.”
Diệp Hải nhấc chân.
Lý Kỷ Á lau bàn trà: “Chú dịch quyển sách qua bên kia.”
Diệp Hải dịch quyển sách.
Lý Kỷ Á nấu cơm: “Cơm chín rồi, đồ ăn cũng sắp xong, chú dọn cơm đi.”
Diệp Hải đứng dậy vào phòng bếp cầm bát xới cơm, sắp đũa hẳn hoi ngồi chờ ăn cơm.
Đến chiều, đêm hôm trước vì mớ hỗn độn trong đầu mà ngủ không ngon, Lý Kỷ Á quyết định ngủ bù.
Diệp Hải không thường xuyên ở nhà nên không thói quen ngủ trưa. Đơn giản chỉ cần uống trà đọc tiểu thuyết một mình.
Lý Kỷ Á ở nhà không có thói quen uống trà, vì thế đồ uống trà đều được cất hết vào trong ngăn tủ. Vừa bưng bộ đồ uống trà ra, cảm giác như thứ gì đó bị làm đổ, Diệp Hải nhớ tới bên cạnh tủ còn có một cái ghế.
Quay đầu nhìn, thì ra là balo của Lý Kỷ Á bị hắn va vào rơi xuống đất.
Khóa balo không kéo hết làm đồ bên trong gần như rơi ra ngoài.
Đặt đồ uống trà lên bàn, Diệp Hải quay đầu nhặt chiếc balo xanh đậm trên mặt đất.
Có sách, có bút, có cục sạc điện thoại, có dây sạc điện thoại, ví tiền, còn có……
Là một người trưởng thành, Diệp Hải không thể không biết đồ vật sờ vào có hình tròn trong tay là gì.
Vì sao trong balo của Lý Kỷ Á lại có đủ loại nhãn hiệu bao cao su như thế này……
Gân gai lên đỉnh cực khoái?
Nó muốn làm gì!
“Chú đang nhìn gì vậy?”
Ngồi xổm xuống đất thu dọn balo cho Lý Kỷ Á, Diệp Hải nghĩ làm thế nào để nói với Lý Kỷ Á. Nhưng không ngờ, Lý Kỷ Á lại nhìn thẳng vào chiếc bao cao su hắn đang cầm.
Diệp Hải: “……”
Sau khi Lý Kỷ Á nhìn thấy “đồ dùng hằng ngày” trong tay hắn, ngay lập tức giật lại nhét vào balo!
Lý Kỷ Á thở phì phì nói: “Sao chú lại tùy tiện lục lọi balo của cháu!”
Diệp Hải vốn định giải thích một chút, thế nhưng lời ra đến miệng lại thành: “Cháu giải thích đi, sao trong balo lại có mấy thứ này?”
Lý Kỷ Á bị bắt quả tang thì hơi hoảng sợ: “Liên quan gì đến chú, tôi là người trưởng thành mang theo bao cao su thì làm sao?”
Sắc mặt Diệp Hải trầm xuống, giận dữ nói: “Lý Kỷ Á, cháu vừa mới vào đại học thì việc học phải là trên hết.”
Câu nói của Diệp Hải đã chọc tức Lý Kỷ Á: “Liên quan quái gì đến chú!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.