Vượt Núi Băng Đèo Anh Đến Với Em
Chương 18: Bất ngờ không kịp chuẩn bị
Tô Nhĩ Lưu Niên
09/12/2016
Nhậm Tây An và Frank mất mười ngày đi thong thả, đi một mạch về phía tây dọc theo con đường cổ, theo kế hoạch tụ họp với nhóm ở Korla (1) rồi đi
tiếp.
(1) Korla: là thành phố thủ phủ của Châu tự trị dân tộc Mông Cổ Bayin’gholin (Ba Âm Quách Lăng), khu tự trị Tân Cương, Trung Quốc. Korla nằm cách thủ phủ khu tự trị Ürümqi 200km về phía tây nam, tuy nhiên nếu đi bằng đường bộ sẽ phải mất 500km.
Khu không người cực kì nguy hiểm, các đơn vị và cá nhân không thể tùy ý ra vào khu vực dãy núi Altun, đội nghiên cứu khoa học trực thuộc thì sẽ thuận tiện hơn.
Mùa này ít người đi chơi xa, rất nhiều cửa hàng ở Korla ít thấy khách du lịch.
Trời lờ mờ, gió cát như bay như không, tương đương với mọi thứ.
Chờ cùng Frank ở khách sạn nửa ngày, rốt cuộc có bóng dáng quen thuộc đẩy cánh cửa xoay, tiến vào tầm mắt Nhậm Tây An.
Là một người đàn ông có dáng người cao to.
Sau khi người đàn ông cởi chiếc kính bảo hộ, lộ ra đôi mắt sâu đen nhánh trên làn da màu nâu nhạt.
Đôi môi mỏng nhếch một cái, trông tràn đầy cảm giác mạnh mẽ.
Anh ta mặc một chiếc áo gió màu đen, bước đi rất nhanh, sau khi xác định vị trí mục tiêu thì đi thẳng về phía Nhậm Tây An ngồi bên cửa sổ.
Nhậm Tây An đã sớm nhận ra anh ta, là người bạn Diệp Liên Thiệu mà anh phải chờ.
Diệp Liên Thiệu đến gần, Nhậm Tây An để anh ta và Frank giới thiệu nhau.
Diệp Liên Thiệu gật đầu với Frank, sau đó nói cho Nhậm Tây An biết: “Thêm hai cậu là có tổng cộng chín người. Xe tải hạng nặng sa mạc đến Nhược Khương (2) rồi gia nhập đoàn xe lên đường đã thuê xong rồi. Đến lúc đó người hướng dẫn bản địa thuê cũng sẽ đuổi theo cùng một thể.”
(2) Nhược Khương là một huyện của Châu tự trị dân tộc Mông Cổ Bayin’gholin, khu tự trị Tân Cương, Trung Quốc. Với diện tích lên tới 198.318 km², đây là đơn vị hành chính cấp huyện có diện tích lớn nhất tại Trung Quốc.
Cộng thêm tài xế và hậu cần thuê nữa thì là mười mấy người.
Hoạt động tập thể không thể kéo dài, Nhậm Tây An lập tức đứng lên hỏi: “Được, xe chia rồi à?”
Diệp Liên Thiệu: “Ba người một xe, bốc thăm chia, hai số chưa được rút còn lại tự động thuộc về hai cậu. Trùng hợp lắm, là một chiếc xe đấy, xe số một. Vừa vặn không cần chuyển hai cậu nữa.”
Frank luôn im lặng nói xen vào một câu: “Duyên phận.”
Anh ta nói tiếng Trung lưu loát, Diệp Liên Thiệu hơi bất ngờ, liếc nhìn anh ta.
Nhậm Tây An giải thích: “Cậu ta ham học.”
Frank tự động bổ sung: “Giao tiếp bình thường không có vấn đề.”
Ba người xách hành lý không nhiều đi ra ngoài khách sạn.
Ra cửa, cơn gió lạnh cắt vào mặt, ý lạnh ập vào mặt.
Đến ven đường, Diệp Liên Thiệu chỉ một chiếc việt dã màu xám bạc có cửa sổ xe đóng kín, bên ngoài không thể nhìn vào trong, nói: “Số một.”
Rất nhanh, cửa xe mở từ trong ra, có người bước xuống xe.
Diệp Liên Thiệu giới thiệu: “Người anh em dân tộc Duy Ngô Nhĩ, Bố Hợp Lực Tề, là tài xế.”
Tài xế thoạt nhìn chừng bốn mươi tuổi.
Sau đó Diệp Liên Thiệu nói với Bố Hợp Lực Tề xuống xe giúp xếp hành lý: “Đây là hai người còn lại trong danh sách, anh em của tôi.”
Bố Hợp Lực Tề tò mò dò xét Nhậm Tây An, sau đó anh ta và Frank góp sức nhét hành lý vào cốp sau.
Diệp Liên Thiệu lại nói với Nhậm Tây An vài vấn đề gặp phải khi đến đây, vỗ vỗ vai Nhậm Tây An, rồi nhanh chóng trở về xe số hai phía sau chuẩn bị đi tiếp về trước.
“Ghế phụ trống, hàng sau trống một ghế,” Bố Hợp Lực Tề giới thiệu với Nhậm Tây An và Frank, “Hai anh tự sắp xếp đi.”
Frank vỗ tay cái độp, đi quanh xe trước một bước, chuẩn bị đến chỗ ghế phụ bên phải: “Nhậm, tôi ngồi đằng trước.”
Nhậm Tây An gật đầu, không có lựa chọn khác, anh mở cửa hàng ghế sau của chiếc xe việt dã.
***
Trình Lê đã ngồi trên xe nhìn Nhậm Tây An rất lâu.
Như cô mong muốn, người mở cửa hàng ghế sau là Nhậm Tây An.
Khoảnh khắc thấy Trình Lê ngồi ở hàng ghế sau trong xe, cái chân chuẩn bị bước lên xe của Nhậm Tây An khựng lại.
Hôm tạm biệt ở bệnh viện không tính là vui vẻ cho lắm.
Hôm nay đột nhiên gặp lại, giống như tình cảnh khi anh đẩy cánh cửa căn phòng bỏ không của câu lạc bộ nhìn thấy khuôn mặt Trình Lê vậy.
Chỉ hai chữ có thể miêu tả: Bất ngờ.
Giữa hai lựa chọn lên xe và đổi chỗ với Frank, Nhậm Tây An hơi do dự, nhưng cuối cùng chọn cái trước.
Đường còn dài, Trình Lê không vội nói chuyện.
Cũng không giải thích tại sao cô xuất hiện ở đây.
Ngược lại là Frank hôm đó có thấy qua Trình Lê, tuy anh ta không ở lại lâu, nhưng vẫn có ấn tượng với Trình Lê.
Anh ta quay đầu lại: “Chào cô. Người ở Sao Thiên Lang là cô phải không?”
Trình Lê ừm một tiếng: “Là tôi.”
Frank nói: “Trùng hợp thật.”
Khóe mắt Trình Lê quét qua Nhậm Tây An, mắt hơi cong, mỉm cười: “Là trùng hợp.”
Frank bắt đầu thao thao: “Cô vào núi Altun một mình ư?”
Trình Lê lắc đầu: “Các anh không phải là người sao? Câu hỏi này hơi có vấn đề đấy.”
Frank cười, hỏi tiếp: “Cô làm nghề gì?”
Trình Lê nói: “Phục chế văn vật.”
Cô không giấu, bởi vì Nhậm Tây An đang ngồi một bên.
Frank cảm thấy mới lạ: “Trên thực tế công việc này có thú vị như nghe nói không?”
Trình Lê khựng hai giây: “Thích làm thì thú vị.”
Frank hỏi đến cùng: “Không thích thì sao?”
Trình Lê phối hợp, bình tĩnh khách quan hỏi ngược lại: “Nếu không thích thì tại sao phải làm?”
Frank suy nghĩ vài giây, suy nghĩ ra kết luận: “Nói như vậy thì vẫn là thú vị.”
Trình Lê không phủ nhận.
Tài xế Bố Hợp Lực Tề cũng nói xen vào: “Cô Trình từng phục chế đồ rất đắt tiền ư?”
Một câu hỏi không có gì mới.
Trình Lê làm rõ: “Giống như bệnh nhân hoặc nặng hoặc nhẹ mà bác sĩ đã gặp vậy, đồ vật qua tay chúng tôi cũng được đối xử như nhau. Mạng người không chia cao sang thấp hèn, sinh mạng của văn vật cũng vậy, không chia món đồ quá đắt tiền và không đắt tiền.”
Chúng cũng có sinh mệnh, trước khi phục chế thì long đong tối tăm mà thôi.
Bố Hợp Lực Tề không mấy tán thành: “Tôi xem tivi, giá giao dịch của đồ cổ trên thị thường có sự khác biệt quá lớn.”
Trình Lê ừm một tiếng coi như đáp lại, không giải thích thêm.
Tuy họ đang nói chuyện, nhưng không phải nói cùng một thứ.
Ngồi lâu, Trình Lê đổi tư thế ngồi.
Cô nhích vào giữa một chút, trong quá trình di chuyển, chân không cẩn thận cọ vào chân Nhậm Tây An đang ngồi im một bên.
Trình Lê không nhích ra nữa, cũng không rút chân lại. Cô rất gần anh, trong thoáng chốc khoảng trống ban đầu giữa hai người thu hẹp lại, nhưng lại không có cách nào khiến người ta nói là cô cố ý.
Nhậm Tây An phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ cảm nhận được những biến hóa này, vành môi căng ra, hơi dịch sang rìa ngoài.
Trình Lê thấy vậy, bàn tay đang chỉnh cổ áo tiện thể trượt xuống.
Động tác của cô rất tự nhiên, nhẹ nhàng, tầm mắt chỉ lưu lại trên người mình.
Dường như xuất phát từ sự vô tình, trong quá trình trượt xuống, tay cô chạm vào mu bàn tay đặt bên người của Nhậm Tây An.
Sự mềm mại ấm áp đó không lưu lại lâu, thoáng chốc rời khỏi mu bàn tay Nhậm Tây An.
Đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ của Trình Lê thoáng hiện lên ý cười.
Nhậm Tây An thu tay lại, nắm thành nắm đấm.
***
Nhược Khương ở rìa sa mạc.
Diện tích khu vực lớn, dân cư lại vô cùng thưa thớt.
Trên đường đi đến Nhược Khương, màn trời xanh thăm thẳm, buông xuống trước mặt.
Đường xá tốt hơn Trình Lê tưởng tượng.
Hai bên quốc lộ dài đằng đẵng không nhìn thấy cuối đường có khoảng đất vàng lớn ôn hòa bằng phẳng, cũng có núi đá nhấp nhô bị phong hoá nhưng vẫn cứng rắn.
Dáng dấp của sa mạc Gobi có thể thấy được ở khắp nơi.
Trên đường, cái khiến Trình Lê có ấn tượng mạnh nhất là một đoạn vòm cây trên con đường đi đến huyện Nhược Khương.
Cổ thụ bên đường trải qua bao năm tháng, cành mọc vươn ra rất dài.
Dài đến độ cành cây dài chia ra hai bên đường cong thành hình cung, giao nhau giữa không trung.
Cả đoạn đường như có cây che phía trên, một con đường hầm lộ thiên mà thiên nhiên xây dựng.
Độ cong của cái khung mà các cành cây cong giao nhau tạo thành ở giữa không trung, nhìn từ xa như từng cánh cổng vòm liền nhau.
Chiếc xe xuyên qua dưới tán cây, thỉnh thoảng ánh mặt trời xuyên qua khe hở giữa các nhành cây hắt xuống, làm phai đi một phần sự quê mùa của Tây Bắc, tăng thêm chút tình thú.
**
Lái thêm một đoạn, Bố Hợp Lực Tề bắt đầu gặng hỏi Nhậm Tây An.
Tuy anh ta quanh năm ở trên đường tiếp đón người đến từ khắp mọi nơi, không quan tâm nhiều đến mấy tin tức khác, cũng rất ít khi dừng lại nghỉ ngơi để ý đến những chuyện khác, nhưng cái tên và khuôn mặt của Nhậm Tây An, Bố Hợp Lực Tề, người cũng coi như có chút hiểu biết về “quốc gia đại sự”, nhận ra.
Hỏi han mấy câu, xác nhận thân phận của Nhậm Tây An, Bố Hợp Lực Tề nói: “Tôi cũng chơi bóng giỏi lắm.”
Nhậm Tây An trả lời: “Có cơ hội thì so tài một chút.”
Bố Hợp Lực Tề có vẻ gấp gáp: “Được đấy, sau khi cắm trại được không?”
Nhậm Tây An ừm một tiếng: “Lúc nào cũng được.”
Quên béng mất không có dụng cụ và sân bãi.
Bố Hợp Lực Tề lại hỏi anh: “Vào Altun là để ngắm cảnh ư?”
Nhậm Tây An móc bật lửa trong túi ném ra đằng trước, đập trúng Frank.
Frank trả lời thay anh: “Đi cùng tôi, tôi khá rảnh, có thời gian nên đi ngắm cảnh khắp nơi ấy mà.”
Bố Hợp Lực Tề lại bắt đầu nói về kinh nghiệm chạy đoạn đường này những năm qua của anh ta: “Miễn là không gặp phải bão tuyết phủ kín núi là được. Mùa này ít bùn, tuy xe không dễ bị lún như vậy, nhưng đất đông cứng một chút thật ra tốt hơn. Chờ chúng ta vào khu không người, đường cũng chẳng có, rồi nổ lốp xe, không dựa vào kinh nghiệm là không dám đi bậy đâu… Nếu là mùa hè thì càng đáng xem hơn, nhiều hoa này…”
Bố Hợp Lực Tề nói không ngừng. Trình Lê nghe, dựa đầu vào cửa sổ xe không nhúc nhích, rất yên lặng.
Trong cửa sổ in bóng một người khác, Trình Lê rất gần cái bóng này.
Cô dằn lại, không chạm vào người Nhậm Tây An nữa.
Đi tiếp về phía trước, đến gần sa mạc hơn.
Gió cát tàn phá mạnh hơn một chút, trong chốc lát sắc trời xám xịt.
Không bao lâu, một tấm bảng chỉ đường xuất hiện ở chỗ ngã ba.
Trên đó viết một cái tên nổi tiếng khác ở khu không người —— Lop Nor (3).
(3) Lop Nor là một hồ muối xưa ở Trung Quốc, hiện nay phần lớn đã khô cạn, nằm giữa sa mạc Taklamakan và Kumtag ở phần đông nam của khu tự trị Tân Cương, Trung Quốc.
Nơi mà rất nhiều câu chuyện sinh tử và truyền thuyết lên men được viết trên giấy hoặc truyền miệng nhau.
***
Không bao lâu, vào bên trong Nhược Khương, địa hình yardang (4) càng rõ ràng hơn.
(4) Địa hình yardang là những địa hình được điêu khắc, có thể cao đến 10m và dài hàng km và là những dạng mà được tạo thành theo kiểu khí động học bởi những con gió hoang mạc.
Bộ đàm mà đoàn xe dùng để liên lạc xẹt xẹt hai tiếng, giọng Diệp Liên Thiệu từ trong truyền ra.
Nhiệm vụ tiếp theo được sắp xếp rất rõ ràng:
Đón người hướng dẫn bản địa, xe tải hạng nặng thuê sử dụng nhắc tới trước đó gia nhập đoàn xe.
Đoàn người nhân tiện nghỉ dưỡng sức một chút, giải quyết cái bụng.
Vẫn chưa vào khu không người, nên không cần đầu bếp hậu cần đi theo tự mình nấu ăn.
Sau khi Bố Hợp Lực Tề đậu xe ở chỗ mà Diệp Liên Thiệu hướng dẫn, Trình Lê và Nhậm Tây An và Frank cùng xuống xe.
Người trong mấy chiếc xe phía sau cũng xuống xe, nhao nhao tụ tập lại.
Đoàn người tập trung đủ hết rồi bắt đầu đi về phía nhà hàng ven đường.
Diệp Liên Thiệu đi lên trước, bá vai Nhậm Tây An kéo một mình anh ra khỏi nhóm, cùng liên lạc với người hướng dẫn chờ họ đã lâu trong một nhà hàng khác ở ven đường.
Khi đi tới tòa nhà thấp bé ở ven đường, Diệp Liên Thiệu hỏi Nhậm Tây An: “Mãi không rảnh để hỏi, không phải khoảng thời gian trước khi nhắc đến cậu nói không có thời gian tới đây sao, sao đột nhiên lại đổi ý vậy?”
Nhậm Tây An nhíu mày đẩy cánh tay Diệp Liên Thiệu ra: “Có chút thay đổi.”
Diệp Liên Thiệu hỏi: “Thay đổi gì?”
Nhậm Tây An: “Đi cùng một người bạn, không phải dẫn tới trước mặt anh rồi sao?”
Diệp Liên Thiệu: “Còn gì nữa không, giải sầu à?”
Nhậm Tây An liếc anh ta, ánh mắt lạnh nhạt: “…”
Diệp Liên Thiệu tự nhận quan sát tỉ mỉ: “Trên mặt cậu viết một số thay đổi kìa.”
Nhậm Tây An thản nhiên kiên trì: “Anh không nhìn ra.”
Diệp Liên Thiệu nhìn anh một hồi, không ép nữa.
Kết nối với người hướng dẫn bản địa đã liên hệ xong, khi Diệp Liên Thiệu đẩy cửa ra, phát hiện Nhậm Tây An ra ngoài trước anh ta một bước dựa vào tường, ngón tay dài chắn gió kẹp điếu thuốc, hình như định châm thuốc.
Diệp Liên Thiệu ra tay giật lấy.
Nhậm Tây An lạnh lùng bình tĩnh nhìn anh ta.
Diệp Liên Thiệu bóp điếu thuốc bẹp dí, chau mày: “Trong đội còn có em gái đấy.”
Anh ta nói vô cùng nghiêm túc, khác tác phong thô lỗ trước kia rất nhiều.
Nhậm Tây An nhìn chòng chọc anh ta mấy lần, cuối cùng ơ một tiếng: “Đổi tính rồi à?”
Diệp Liên Thiệu: “Em gái xinh đẹp nhất anh để trên xe cậu rồi, mang mùi thuốc lá, cậu không biết ngượng mà cua sao?”
Nhậm Tây An: “…”
(1) Korla: là thành phố thủ phủ của Châu tự trị dân tộc Mông Cổ Bayin’gholin (Ba Âm Quách Lăng), khu tự trị Tân Cương, Trung Quốc. Korla nằm cách thủ phủ khu tự trị Ürümqi 200km về phía tây nam, tuy nhiên nếu đi bằng đường bộ sẽ phải mất 500km.
Khu không người cực kì nguy hiểm, các đơn vị và cá nhân không thể tùy ý ra vào khu vực dãy núi Altun, đội nghiên cứu khoa học trực thuộc thì sẽ thuận tiện hơn.
Mùa này ít người đi chơi xa, rất nhiều cửa hàng ở Korla ít thấy khách du lịch.
Trời lờ mờ, gió cát như bay như không, tương đương với mọi thứ.
Chờ cùng Frank ở khách sạn nửa ngày, rốt cuộc có bóng dáng quen thuộc đẩy cánh cửa xoay, tiến vào tầm mắt Nhậm Tây An.
Là một người đàn ông có dáng người cao to.
Sau khi người đàn ông cởi chiếc kính bảo hộ, lộ ra đôi mắt sâu đen nhánh trên làn da màu nâu nhạt.
Đôi môi mỏng nhếch một cái, trông tràn đầy cảm giác mạnh mẽ.
Anh ta mặc một chiếc áo gió màu đen, bước đi rất nhanh, sau khi xác định vị trí mục tiêu thì đi thẳng về phía Nhậm Tây An ngồi bên cửa sổ.
Nhậm Tây An đã sớm nhận ra anh ta, là người bạn Diệp Liên Thiệu mà anh phải chờ.
Diệp Liên Thiệu đến gần, Nhậm Tây An để anh ta và Frank giới thiệu nhau.
Diệp Liên Thiệu gật đầu với Frank, sau đó nói cho Nhậm Tây An biết: “Thêm hai cậu là có tổng cộng chín người. Xe tải hạng nặng sa mạc đến Nhược Khương (2) rồi gia nhập đoàn xe lên đường đã thuê xong rồi. Đến lúc đó người hướng dẫn bản địa thuê cũng sẽ đuổi theo cùng một thể.”
(2) Nhược Khương là một huyện của Châu tự trị dân tộc Mông Cổ Bayin’gholin, khu tự trị Tân Cương, Trung Quốc. Với diện tích lên tới 198.318 km², đây là đơn vị hành chính cấp huyện có diện tích lớn nhất tại Trung Quốc.
Cộng thêm tài xế và hậu cần thuê nữa thì là mười mấy người.
Hoạt động tập thể không thể kéo dài, Nhậm Tây An lập tức đứng lên hỏi: “Được, xe chia rồi à?”
Diệp Liên Thiệu: “Ba người một xe, bốc thăm chia, hai số chưa được rút còn lại tự động thuộc về hai cậu. Trùng hợp lắm, là một chiếc xe đấy, xe số một. Vừa vặn không cần chuyển hai cậu nữa.”
Frank luôn im lặng nói xen vào một câu: “Duyên phận.”
Anh ta nói tiếng Trung lưu loát, Diệp Liên Thiệu hơi bất ngờ, liếc nhìn anh ta.
Nhậm Tây An giải thích: “Cậu ta ham học.”
Frank tự động bổ sung: “Giao tiếp bình thường không có vấn đề.”
Ba người xách hành lý không nhiều đi ra ngoài khách sạn.
Ra cửa, cơn gió lạnh cắt vào mặt, ý lạnh ập vào mặt.
Đến ven đường, Diệp Liên Thiệu chỉ một chiếc việt dã màu xám bạc có cửa sổ xe đóng kín, bên ngoài không thể nhìn vào trong, nói: “Số một.”
Rất nhanh, cửa xe mở từ trong ra, có người bước xuống xe.
Diệp Liên Thiệu giới thiệu: “Người anh em dân tộc Duy Ngô Nhĩ, Bố Hợp Lực Tề, là tài xế.”
Tài xế thoạt nhìn chừng bốn mươi tuổi.
Sau đó Diệp Liên Thiệu nói với Bố Hợp Lực Tề xuống xe giúp xếp hành lý: “Đây là hai người còn lại trong danh sách, anh em của tôi.”
Bố Hợp Lực Tề tò mò dò xét Nhậm Tây An, sau đó anh ta và Frank góp sức nhét hành lý vào cốp sau.
Diệp Liên Thiệu lại nói với Nhậm Tây An vài vấn đề gặp phải khi đến đây, vỗ vỗ vai Nhậm Tây An, rồi nhanh chóng trở về xe số hai phía sau chuẩn bị đi tiếp về trước.
“Ghế phụ trống, hàng sau trống một ghế,” Bố Hợp Lực Tề giới thiệu với Nhậm Tây An và Frank, “Hai anh tự sắp xếp đi.”
Frank vỗ tay cái độp, đi quanh xe trước một bước, chuẩn bị đến chỗ ghế phụ bên phải: “Nhậm, tôi ngồi đằng trước.”
Nhậm Tây An gật đầu, không có lựa chọn khác, anh mở cửa hàng ghế sau của chiếc xe việt dã.
***
Trình Lê đã ngồi trên xe nhìn Nhậm Tây An rất lâu.
Như cô mong muốn, người mở cửa hàng ghế sau là Nhậm Tây An.
Khoảnh khắc thấy Trình Lê ngồi ở hàng ghế sau trong xe, cái chân chuẩn bị bước lên xe của Nhậm Tây An khựng lại.
Hôm tạm biệt ở bệnh viện không tính là vui vẻ cho lắm.
Hôm nay đột nhiên gặp lại, giống như tình cảnh khi anh đẩy cánh cửa căn phòng bỏ không của câu lạc bộ nhìn thấy khuôn mặt Trình Lê vậy.
Chỉ hai chữ có thể miêu tả: Bất ngờ.
Giữa hai lựa chọn lên xe và đổi chỗ với Frank, Nhậm Tây An hơi do dự, nhưng cuối cùng chọn cái trước.
Đường còn dài, Trình Lê không vội nói chuyện.
Cũng không giải thích tại sao cô xuất hiện ở đây.
Ngược lại là Frank hôm đó có thấy qua Trình Lê, tuy anh ta không ở lại lâu, nhưng vẫn có ấn tượng với Trình Lê.
Anh ta quay đầu lại: “Chào cô. Người ở Sao Thiên Lang là cô phải không?”
Trình Lê ừm một tiếng: “Là tôi.”
Frank nói: “Trùng hợp thật.”
Khóe mắt Trình Lê quét qua Nhậm Tây An, mắt hơi cong, mỉm cười: “Là trùng hợp.”
Frank bắt đầu thao thao: “Cô vào núi Altun một mình ư?”
Trình Lê lắc đầu: “Các anh không phải là người sao? Câu hỏi này hơi có vấn đề đấy.”
Frank cười, hỏi tiếp: “Cô làm nghề gì?”
Trình Lê nói: “Phục chế văn vật.”
Cô không giấu, bởi vì Nhậm Tây An đang ngồi một bên.
Frank cảm thấy mới lạ: “Trên thực tế công việc này có thú vị như nghe nói không?”
Trình Lê khựng hai giây: “Thích làm thì thú vị.”
Frank hỏi đến cùng: “Không thích thì sao?”
Trình Lê phối hợp, bình tĩnh khách quan hỏi ngược lại: “Nếu không thích thì tại sao phải làm?”
Frank suy nghĩ vài giây, suy nghĩ ra kết luận: “Nói như vậy thì vẫn là thú vị.”
Trình Lê không phủ nhận.
Tài xế Bố Hợp Lực Tề cũng nói xen vào: “Cô Trình từng phục chế đồ rất đắt tiền ư?”
Một câu hỏi không có gì mới.
Trình Lê làm rõ: “Giống như bệnh nhân hoặc nặng hoặc nhẹ mà bác sĩ đã gặp vậy, đồ vật qua tay chúng tôi cũng được đối xử như nhau. Mạng người không chia cao sang thấp hèn, sinh mạng của văn vật cũng vậy, không chia món đồ quá đắt tiền và không đắt tiền.”
Chúng cũng có sinh mệnh, trước khi phục chế thì long đong tối tăm mà thôi.
Bố Hợp Lực Tề không mấy tán thành: “Tôi xem tivi, giá giao dịch của đồ cổ trên thị thường có sự khác biệt quá lớn.”
Trình Lê ừm một tiếng coi như đáp lại, không giải thích thêm.
Tuy họ đang nói chuyện, nhưng không phải nói cùng một thứ.
Ngồi lâu, Trình Lê đổi tư thế ngồi.
Cô nhích vào giữa một chút, trong quá trình di chuyển, chân không cẩn thận cọ vào chân Nhậm Tây An đang ngồi im một bên.
Trình Lê không nhích ra nữa, cũng không rút chân lại. Cô rất gần anh, trong thoáng chốc khoảng trống ban đầu giữa hai người thu hẹp lại, nhưng lại không có cách nào khiến người ta nói là cô cố ý.
Nhậm Tây An phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ cảm nhận được những biến hóa này, vành môi căng ra, hơi dịch sang rìa ngoài.
Trình Lê thấy vậy, bàn tay đang chỉnh cổ áo tiện thể trượt xuống.
Động tác của cô rất tự nhiên, nhẹ nhàng, tầm mắt chỉ lưu lại trên người mình.
Dường như xuất phát từ sự vô tình, trong quá trình trượt xuống, tay cô chạm vào mu bàn tay đặt bên người của Nhậm Tây An.
Sự mềm mại ấm áp đó không lưu lại lâu, thoáng chốc rời khỏi mu bàn tay Nhậm Tây An.
Đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ của Trình Lê thoáng hiện lên ý cười.
Nhậm Tây An thu tay lại, nắm thành nắm đấm.
***
Nhược Khương ở rìa sa mạc.
Diện tích khu vực lớn, dân cư lại vô cùng thưa thớt.
Trên đường đi đến Nhược Khương, màn trời xanh thăm thẳm, buông xuống trước mặt.
Đường xá tốt hơn Trình Lê tưởng tượng.
Hai bên quốc lộ dài đằng đẵng không nhìn thấy cuối đường có khoảng đất vàng lớn ôn hòa bằng phẳng, cũng có núi đá nhấp nhô bị phong hoá nhưng vẫn cứng rắn.
Dáng dấp của sa mạc Gobi có thể thấy được ở khắp nơi.
Trên đường, cái khiến Trình Lê có ấn tượng mạnh nhất là một đoạn vòm cây trên con đường đi đến huyện Nhược Khương.
Cổ thụ bên đường trải qua bao năm tháng, cành mọc vươn ra rất dài.
Dài đến độ cành cây dài chia ra hai bên đường cong thành hình cung, giao nhau giữa không trung.
Cả đoạn đường như có cây che phía trên, một con đường hầm lộ thiên mà thiên nhiên xây dựng.
Độ cong của cái khung mà các cành cây cong giao nhau tạo thành ở giữa không trung, nhìn từ xa như từng cánh cổng vòm liền nhau.
Chiếc xe xuyên qua dưới tán cây, thỉnh thoảng ánh mặt trời xuyên qua khe hở giữa các nhành cây hắt xuống, làm phai đi một phần sự quê mùa của Tây Bắc, tăng thêm chút tình thú.
**
Lái thêm một đoạn, Bố Hợp Lực Tề bắt đầu gặng hỏi Nhậm Tây An.
Tuy anh ta quanh năm ở trên đường tiếp đón người đến từ khắp mọi nơi, không quan tâm nhiều đến mấy tin tức khác, cũng rất ít khi dừng lại nghỉ ngơi để ý đến những chuyện khác, nhưng cái tên và khuôn mặt của Nhậm Tây An, Bố Hợp Lực Tề, người cũng coi như có chút hiểu biết về “quốc gia đại sự”, nhận ra.
Hỏi han mấy câu, xác nhận thân phận của Nhậm Tây An, Bố Hợp Lực Tề nói: “Tôi cũng chơi bóng giỏi lắm.”
Nhậm Tây An trả lời: “Có cơ hội thì so tài một chút.”
Bố Hợp Lực Tề có vẻ gấp gáp: “Được đấy, sau khi cắm trại được không?”
Nhậm Tây An ừm một tiếng: “Lúc nào cũng được.”
Quên béng mất không có dụng cụ và sân bãi.
Bố Hợp Lực Tề lại hỏi anh: “Vào Altun là để ngắm cảnh ư?”
Nhậm Tây An móc bật lửa trong túi ném ra đằng trước, đập trúng Frank.
Frank trả lời thay anh: “Đi cùng tôi, tôi khá rảnh, có thời gian nên đi ngắm cảnh khắp nơi ấy mà.”
Bố Hợp Lực Tề lại bắt đầu nói về kinh nghiệm chạy đoạn đường này những năm qua của anh ta: “Miễn là không gặp phải bão tuyết phủ kín núi là được. Mùa này ít bùn, tuy xe không dễ bị lún như vậy, nhưng đất đông cứng một chút thật ra tốt hơn. Chờ chúng ta vào khu không người, đường cũng chẳng có, rồi nổ lốp xe, không dựa vào kinh nghiệm là không dám đi bậy đâu… Nếu là mùa hè thì càng đáng xem hơn, nhiều hoa này…”
Bố Hợp Lực Tề nói không ngừng. Trình Lê nghe, dựa đầu vào cửa sổ xe không nhúc nhích, rất yên lặng.
Trong cửa sổ in bóng một người khác, Trình Lê rất gần cái bóng này.
Cô dằn lại, không chạm vào người Nhậm Tây An nữa.
Đi tiếp về phía trước, đến gần sa mạc hơn.
Gió cát tàn phá mạnh hơn một chút, trong chốc lát sắc trời xám xịt.
Không bao lâu, một tấm bảng chỉ đường xuất hiện ở chỗ ngã ba.
Trên đó viết một cái tên nổi tiếng khác ở khu không người —— Lop Nor (3).
(3) Lop Nor là một hồ muối xưa ở Trung Quốc, hiện nay phần lớn đã khô cạn, nằm giữa sa mạc Taklamakan và Kumtag ở phần đông nam của khu tự trị Tân Cương, Trung Quốc.
Nơi mà rất nhiều câu chuyện sinh tử và truyền thuyết lên men được viết trên giấy hoặc truyền miệng nhau.
***
Không bao lâu, vào bên trong Nhược Khương, địa hình yardang (4) càng rõ ràng hơn.
(4) Địa hình yardang là những địa hình được điêu khắc, có thể cao đến 10m và dài hàng km và là những dạng mà được tạo thành theo kiểu khí động học bởi những con gió hoang mạc.
Bộ đàm mà đoàn xe dùng để liên lạc xẹt xẹt hai tiếng, giọng Diệp Liên Thiệu từ trong truyền ra.
Nhiệm vụ tiếp theo được sắp xếp rất rõ ràng:
Đón người hướng dẫn bản địa, xe tải hạng nặng thuê sử dụng nhắc tới trước đó gia nhập đoàn xe.
Đoàn người nhân tiện nghỉ dưỡng sức một chút, giải quyết cái bụng.
Vẫn chưa vào khu không người, nên không cần đầu bếp hậu cần đi theo tự mình nấu ăn.
Sau khi Bố Hợp Lực Tề đậu xe ở chỗ mà Diệp Liên Thiệu hướng dẫn, Trình Lê và Nhậm Tây An và Frank cùng xuống xe.
Người trong mấy chiếc xe phía sau cũng xuống xe, nhao nhao tụ tập lại.
Đoàn người tập trung đủ hết rồi bắt đầu đi về phía nhà hàng ven đường.
Diệp Liên Thiệu đi lên trước, bá vai Nhậm Tây An kéo một mình anh ra khỏi nhóm, cùng liên lạc với người hướng dẫn chờ họ đã lâu trong một nhà hàng khác ở ven đường.
Khi đi tới tòa nhà thấp bé ở ven đường, Diệp Liên Thiệu hỏi Nhậm Tây An: “Mãi không rảnh để hỏi, không phải khoảng thời gian trước khi nhắc đến cậu nói không có thời gian tới đây sao, sao đột nhiên lại đổi ý vậy?”
Nhậm Tây An nhíu mày đẩy cánh tay Diệp Liên Thiệu ra: “Có chút thay đổi.”
Diệp Liên Thiệu hỏi: “Thay đổi gì?”
Nhậm Tây An: “Đi cùng một người bạn, không phải dẫn tới trước mặt anh rồi sao?”
Diệp Liên Thiệu: “Còn gì nữa không, giải sầu à?”
Nhậm Tây An liếc anh ta, ánh mắt lạnh nhạt: “…”
Diệp Liên Thiệu tự nhận quan sát tỉ mỉ: “Trên mặt cậu viết một số thay đổi kìa.”
Nhậm Tây An thản nhiên kiên trì: “Anh không nhìn ra.”
Diệp Liên Thiệu nhìn anh một hồi, không ép nữa.
Kết nối với người hướng dẫn bản địa đã liên hệ xong, khi Diệp Liên Thiệu đẩy cửa ra, phát hiện Nhậm Tây An ra ngoài trước anh ta một bước dựa vào tường, ngón tay dài chắn gió kẹp điếu thuốc, hình như định châm thuốc.
Diệp Liên Thiệu ra tay giật lấy.
Nhậm Tây An lạnh lùng bình tĩnh nhìn anh ta.
Diệp Liên Thiệu bóp điếu thuốc bẹp dí, chau mày: “Trong đội còn có em gái đấy.”
Anh ta nói vô cùng nghiêm túc, khác tác phong thô lỗ trước kia rất nhiều.
Nhậm Tây An nhìn chòng chọc anh ta mấy lần, cuối cùng ơ một tiếng: “Đổi tính rồi à?”
Diệp Liên Thiệu: “Em gái xinh đẹp nhất anh để trên xe cậu rồi, mang mùi thuốc lá, cậu không biết ngượng mà cua sao?”
Nhậm Tây An: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.