Vượt Núi Băng Đèo Anh Đến Với Em
Chương 10: Đêm gió đông đắm say (1)
Tô Nhĩ Lưu Niên
29/11/2016
Bắt đầu từ kì Olympic sau, môn leo núi được đưa vào danh sách các môn thi
đấu, để hâm nóng trước, hoạt động liên quan mà các nơi khai thác tăng
nhanh.
Lần này Frank đến thăm Bắc Kinh là tham gia lễ hội leo núi.
Đến Sao Thiên Lang đơn thuần là để gặp bạn.
Nhậm Tây An và Frank leo lên đỉnh theo hai tuyến đường mà câu lạc bộ đã có, đứng trên núi Lạc Hà chỗ câu lạc bộ dựa vào.
Frank tham gia cuộc thi tốc độ leo núi quanh năm, khi leo lên đỉnh tốc độ rất nhanh.
Anh ta là nhà leo núi tay không nổi tiếng, hoàn toàn không kiêng nể.
Chờ đến khi anh ta thở hổn hển ngồi trên một tảng đá ở đỉnh núi, mới bắt đầu hỏi Nhậm Tây An: “Nhậm này, rút khỏi đội tuyển bóng bàn quốc gia, cậu có thể cân nhắc việc tham gia đội leo núi quốc gia đấy.”
Nhậm Tây An chọn tảng đá đối diện anh ta, ngồi xuống: “Tuy tôi thích chào cờ đỏ năm sao, nhưng người giỏi còn có người giỏi hơn, không có khả năng đâu.”
Frank lắc đầu: “Cậu có giữ lại thực lực.”
Năm đó vô tình gặp nhau ở khu vực leo núi ở Đức, nhóm bọn họ kêu người đàn ông Trung Quốc tham gia môn bóng bàn này là —— thạch sùng.
Cách gọi khác này có nghĩa là công nhận.
Nhậm Tây An chà hai tay một cái, phủi hết phần bột magie, nói một cách nghiêm túc: “Được, vậy thì nói đàng hoàng, mấy lời vừa nãy là nói nhảm thôi. Vì tôi già rồi.”
Frank cười không ngừng được: “Nhậm, cậu đùa tôi à?”
Nhậm Tây An từ chối cho ý kiến, nhếch môi cười.
Độ cong khóe miệng gần như không có.
Anh đứng lên, đút tay vào túi quần.
Vẫn là mái tóc đen áo đen, cả người chỉnh tề, sạch sẽ, cao ngất, lại mang theo chút lạnh lùng không thể đến gần.
Anh nhìn lại Frank.
Trong con ngươi hờ hững hiện ra chút ngỗ ngược, rồi sau đó lại nhìn vùng đất bằng phẳng dưới chân núi lúc này, hỏi Frank: “Có muốn làm chuyện lớn không?”
Đương nhiên Frank tò mò: “Nói thử xem.”
Nhậm Tây An: “Còn muốn xem cừu hoang Himalaya chứ?”
Loài động vật hoang dã giỏi leo núi, sinh tồn ở nơi cao hơn mực nước biển, trèo qua vách đá, giẫm lên đồng cỏ trên núi cao, chạy nhảy ở thung lũng và cao nguyên.
Chúng có thể thỏa thích nhún nhảy trên vách đá cheo leo.
Chúng sống trong môi trường khắc nghiệt, tài nguyên cằn cỗi thiếu thốn, vì vậy tập được kĩ năng vượt núi băng đèo, đi thấp leo cao.
Frank: “Nói nhảm, đương nhiên rồi.”
Nhậm Tây An: “Mùa này, chúng ở chỗ cao hơn mực nước biển hơn hai ngàn mét ở tây bộ Trung Quốc. Có hứng leo nhiều núi ở Trung Quốc hơn không?”
Hết thảy mọi sự vật chưa biết đều có sức hấp dẫn với Frank, huống chi đỉnh thế giới ở ngay hướng đó.
Frank đương nhiên kinh ngạc vui mừng: “Cậu cũng tới à?”
Nhậm Tây An nhìn anh ta, lúc này ánh sáng xao động trong con ngươi hờ hững: “Tháp tùng đến cùng.”
Hai người gập cánh tay chạm mu bàn tay nhau, đạt được thỏa thuận.
**
Xuống núi không theo vách đá.
Frank nhìn kĩ ngọn núi này, rồi hỏi vấn đề mà anh ta tò mò đã lâu: “Nhậm, tại sao hồi đó chọn chỗ này vậy?”
Nhậm Tây An trả lời: “60 độ phía sau bên trái, cậu có thể thấy một cái chấm đen.”
Frank nhìn nghiêng về phía sau.
Xa xa, tầng tầng lớp lớp hình ảnh thu nhỏ phân tán trong khu vực nội thành, vì khoảng cách xa mà rất nhiều tòa nhà chỉ thấy rõ đường thẳng hoặc điểm, cái xa hơn thì mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể nhìn ra màu sắc đại khái.
Frank: “Cái nào?”
Thấy anh ta thật sự nghiêm túc suy nghĩ, Nhậm Tây An giải thích, giọng điệu rất nhàn hạ: “Có một ngôi chùa, chùa Thiền Minh.”
Frank hơi kinh ngạc: “Cậu tin Phật à?”
Nhậm Tây An phủ nhận: “Cút, cậu thấy tôi giống à? Không phải.”
Frank đoán tiếp: “Cậu thích chỗ đó, cho nên tìm một chỗ có thể nhìn thấy nó?”
Nhiệt độ trong ánh mắt Nhậm Tây An lại tan hết sạch, cảm thấy buồn cười, ha ha một tiếng: “Nghĩ cái gì đấy, tôi dồi dào tình cảm vậy à?”
Anh hỏi Frank: “Thấy hòa thượng bao giờ chưa? Tín đồ Phật giáo ấy.”
Frank gật đầu: “Thấy rồi.”
Nhậm Tây An nói: “Hồi nhỏ phạm ít lỗi, huấn luyện viên bỏ tôi vào đó quét sân, tu thân dưỡng tính. Người trong chùa xem tôi như đồ chơi, mỗi ngày cho tôi mặc một cái áo choàng bảo tôi quét quét, sống sờ sờ như một nhóc hòa thượng vậy.”
“Ghi thù à?”
Nhậm Tây An nói một cách nghiêm túc: “Có thể không? Kiến thức là phải áp dụng vào thực tiễn, hồi đó nhiều ngày đều gặp được mấy cô bé xinh xắn, điều này chứng minh mảnh đất này có phong thủy tốt. Nơi có phong thủy tốt thì kinh doanh cũng tốt được. Có con gái cũng có tiền giấy, nên đặt câu lạc bộ ở đây.”
Frank: “…”
Nhậm Tây An dứt lời, di động hiếm khi phát ra tiếng.
Anh móc từ trong túi ra, phát hiện là hai tin wechat Chu Kình gửi.
Tin thứ nhất: Anh, cho anh xem một tin, anh dạy em trả lời thế nào đi.
Tin thứ hai là chuyển tiếp đến từ Chu Kình: Anh ấy nhận được hoa có phản ứng gì?
Lần này Frank đến thăm Bắc Kinh là tham gia lễ hội leo núi.
Đến Sao Thiên Lang đơn thuần là để gặp bạn.
Nhậm Tây An và Frank leo lên đỉnh theo hai tuyến đường mà câu lạc bộ đã có, đứng trên núi Lạc Hà chỗ câu lạc bộ dựa vào.
Frank tham gia cuộc thi tốc độ leo núi quanh năm, khi leo lên đỉnh tốc độ rất nhanh.
Anh ta là nhà leo núi tay không nổi tiếng, hoàn toàn không kiêng nể.
Chờ đến khi anh ta thở hổn hển ngồi trên một tảng đá ở đỉnh núi, mới bắt đầu hỏi Nhậm Tây An: “Nhậm này, rút khỏi đội tuyển bóng bàn quốc gia, cậu có thể cân nhắc việc tham gia đội leo núi quốc gia đấy.”
Nhậm Tây An chọn tảng đá đối diện anh ta, ngồi xuống: “Tuy tôi thích chào cờ đỏ năm sao, nhưng người giỏi còn có người giỏi hơn, không có khả năng đâu.”
Frank lắc đầu: “Cậu có giữ lại thực lực.”
Năm đó vô tình gặp nhau ở khu vực leo núi ở Đức, nhóm bọn họ kêu người đàn ông Trung Quốc tham gia môn bóng bàn này là —— thạch sùng.
Cách gọi khác này có nghĩa là công nhận.
Nhậm Tây An chà hai tay một cái, phủi hết phần bột magie, nói một cách nghiêm túc: “Được, vậy thì nói đàng hoàng, mấy lời vừa nãy là nói nhảm thôi. Vì tôi già rồi.”
Frank cười không ngừng được: “Nhậm, cậu đùa tôi à?”
Nhậm Tây An từ chối cho ý kiến, nhếch môi cười.
Độ cong khóe miệng gần như không có.
Anh đứng lên, đút tay vào túi quần.
Vẫn là mái tóc đen áo đen, cả người chỉnh tề, sạch sẽ, cao ngất, lại mang theo chút lạnh lùng không thể đến gần.
Anh nhìn lại Frank.
Trong con ngươi hờ hững hiện ra chút ngỗ ngược, rồi sau đó lại nhìn vùng đất bằng phẳng dưới chân núi lúc này, hỏi Frank: “Có muốn làm chuyện lớn không?”
Đương nhiên Frank tò mò: “Nói thử xem.”
Nhậm Tây An: “Còn muốn xem cừu hoang Himalaya chứ?”
Loài động vật hoang dã giỏi leo núi, sinh tồn ở nơi cao hơn mực nước biển, trèo qua vách đá, giẫm lên đồng cỏ trên núi cao, chạy nhảy ở thung lũng và cao nguyên.
Chúng có thể thỏa thích nhún nhảy trên vách đá cheo leo.
Chúng sống trong môi trường khắc nghiệt, tài nguyên cằn cỗi thiếu thốn, vì vậy tập được kĩ năng vượt núi băng đèo, đi thấp leo cao.
Frank: “Nói nhảm, đương nhiên rồi.”
Nhậm Tây An: “Mùa này, chúng ở chỗ cao hơn mực nước biển hơn hai ngàn mét ở tây bộ Trung Quốc. Có hứng leo nhiều núi ở Trung Quốc hơn không?”
Hết thảy mọi sự vật chưa biết đều có sức hấp dẫn với Frank, huống chi đỉnh thế giới ở ngay hướng đó.
Frank đương nhiên kinh ngạc vui mừng: “Cậu cũng tới à?”
Nhậm Tây An nhìn anh ta, lúc này ánh sáng xao động trong con ngươi hờ hững: “Tháp tùng đến cùng.”
Hai người gập cánh tay chạm mu bàn tay nhau, đạt được thỏa thuận.
**
Xuống núi không theo vách đá.
Frank nhìn kĩ ngọn núi này, rồi hỏi vấn đề mà anh ta tò mò đã lâu: “Nhậm, tại sao hồi đó chọn chỗ này vậy?”
Nhậm Tây An trả lời: “60 độ phía sau bên trái, cậu có thể thấy một cái chấm đen.”
Frank nhìn nghiêng về phía sau.
Xa xa, tầng tầng lớp lớp hình ảnh thu nhỏ phân tán trong khu vực nội thành, vì khoảng cách xa mà rất nhiều tòa nhà chỉ thấy rõ đường thẳng hoặc điểm, cái xa hơn thì mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể nhìn ra màu sắc đại khái.
Frank: “Cái nào?”
Thấy anh ta thật sự nghiêm túc suy nghĩ, Nhậm Tây An giải thích, giọng điệu rất nhàn hạ: “Có một ngôi chùa, chùa Thiền Minh.”
Frank hơi kinh ngạc: “Cậu tin Phật à?”
Nhậm Tây An phủ nhận: “Cút, cậu thấy tôi giống à? Không phải.”
Frank đoán tiếp: “Cậu thích chỗ đó, cho nên tìm một chỗ có thể nhìn thấy nó?”
Nhiệt độ trong ánh mắt Nhậm Tây An lại tan hết sạch, cảm thấy buồn cười, ha ha một tiếng: “Nghĩ cái gì đấy, tôi dồi dào tình cảm vậy à?”
Anh hỏi Frank: “Thấy hòa thượng bao giờ chưa? Tín đồ Phật giáo ấy.”
Frank gật đầu: “Thấy rồi.”
Nhậm Tây An nói: “Hồi nhỏ phạm ít lỗi, huấn luyện viên bỏ tôi vào đó quét sân, tu thân dưỡng tính. Người trong chùa xem tôi như đồ chơi, mỗi ngày cho tôi mặc một cái áo choàng bảo tôi quét quét, sống sờ sờ như một nhóc hòa thượng vậy.”
“Ghi thù à?”
Nhậm Tây An nói một cách nghiêm túc: “Có thể không? Kiến thức là phải áp dụng vào thực tiễn, hồi đó nhiều ngày đều gặp được mấy cô bé xinh xắn, điều này chứng minh mảnh đất này có phong thủy tốt. Nơi có phong thủy tốt thì kinh doanh cũng tốt được. Có con gái cũng có tiền giấy, nên đặt câu lạc bộ ở đây.”
Frank: “…”
Nhậm Tây An dứt lời, di động hiếm khi phát ra tiếng.
Anh móc từ trong túi ra, phát hiện là hai tin wechat Chu Kình gửi.
Tin thứ nhất: Anh, cho anh xem một tin, anh dạy em trả lời thế nào đi.
Tin thứ hai là chuyển tiếp đến từ Chu Kình: Anh ấy nhận được hoa có phản ứng gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.