Vượt Núi Băng Đèo Anh Đến Với Em
Chương 8: Em đang theo đuổi anh
Tô Nhĩ Lưu Niên
29/11/2016
Trong huấn luyện ngoài trời thường hay xuất hiện các loại tình huống bất ngờ.
Sao Thiên Lang nhiều lần đối phó với vết thương ngoài da, băng cuộn, gạc y tế và thuốc có đầy đủ.
Tuy máu chỗ gáy Trình Lê trông hơi đáng sợ, nhưng vết thương cũng không sâu.
Cô cử động vai và cổ, mọi thứ hoạt động bình thường, chắc không chạm đến xương.
Trình Lê từ chối khéo việc đi xa đến bệnh viện.
Thế là Hầu Tử, người luôn phụ trách việc giúp khách xử lý vết thương ngoài da, tiếp nhận xử lý vết thương cho Trình Lê.
**
Vị trí vết thương ở gáy Trình Lê lệch sang bên phải.
Cổ áo hoodie không cao không thấp, nhưng vướng víu.
Trình Lê kéo áo hoodie xuống một phần, lộ ra bờ vai bên phải.
Mục đích là để phối hợp với Hầu Tử, tiện cho cậu ta rửa sạch vết thương.
Đây là lần đầu tiên câu lạc bộ có khách nữ bị thương.
Thao tác vốn đã thuần thục của Hầu Tử lúc này lại thụt lùi, từng động tác trông có vẻ vô cùng vụng về.
Cậu ta cầm cồn y tế cứ lần lữa mãi không xuống tay được.
Trình Lê thấy cậu ta đứng sau lưng không có động tĩnh gì, quay đầu nhìn cậu ta.
Hầu Tử khó xử: “Áo… vẫn sẽ bị ướt đấy…”
Trình Lê lập tức hiểu ý: “Không sao đâu, rửa đi.”
Cô cũng không thể cởi hết ở đây được.
Hầu Tử: “Đau lắm cô chịu đựng một chút nhé.”
Trình Lê giễu: “Ừm, nếu không thì còn làm thế nào được, bắt chước la như giết lợn sao?”
Hầu Tử tập trung rửa sạch miệng vết thương: “Nếu chịu không nổi thì la một tiếng cũng được.”
Trình Lê lại ừm một tiếng, cười nhạt.
Trên làn da trắng nõn của cô, vết thương rách ra đầy phách lối. Khi Hầu Tử ấn cây tăm bông vào vết thương, Trình Lê run lên theo bản năng.
Là rất đau, Trình Lê cắn răng.
Sắc môi cô thoáng chốc trắng bệch.
Người Trình Lê run lên, động tác tay Hầu Tử cũng run theo cô, hơn nữa lại bắt đầu căng thẳng.
Cậu ta vừa căng thẳng, sự khống chế lực khi ra tay càng mất đi độ chính xác.
Một vòng luẩn quẩn như vậy, từng cây tăm bông chọc vào khiến Trình Lê suýt nữa thì cắn nát răng.
**
Khi Hầu Tử xử lý vết thương cho Trình Lê, Nhậm Tây An và Chu Kình đứng xem ở đầu cầu thang tầng hai.
Trong tầm mắt họ, có Trình Lê và Hầu Tử trong phòng tiếp khách tầng một, và hai con mèo bám người của Trình Lê.
Lúc này Trình Lê vẫn thẳng người.
Lưng ưỡn thẳng tắp, cái cổ thon dài cũng không hạ xuống.
Nhưng hai con mèo đã uể oải.
Trình Lê ngồi, mèo vùi bên chân cô, nhắm mắt nghỉ ngơi lấy lại sức.
Đứng ở vị trí tầng hai, Nhậm Tây An có thể thấy rõ biểu cảm trên gò má Trình Lê.
Cô đang cố gắng giữ tĩnh táo, nhưng lông mày không khống chế được thỉnh thoảng khẽ run lên.
Mi mắt cũng đang run run.
Trong tầm mắt Nhậm Tây An, bờ vai trần của Trình Lê cũng dần trở nên đặc biệt rõ ràng.
Làn da trắng ngần ấy khiến người ta cảm thấy chói mắt.
Những vết máu dính sau vai cô vẫn chưa được lau sạch kia khiến người ta cảm thấy chói mắt.
Hình xăm màu đen chiếm giữ làn da bên vai phải cô cũng chói mắt y như vậy.
Hình xăm là một con báo nhảy chồm lên tràn đầy sức sống.
Con báo đang nhìn lại chòng chọc người đang nhìn nó, dường như sẵn sàng phản công bất cứ lúc nào.
Nhậm Tây An nhìn một hồi, thân thể đứng thẳng và cứng ngắc.
Chu Kình cứ nói mãi bên tai anh: “Anh, không cần đưa người ta đến bệnh viện khám kĩ một chút thật sao?”
Nhậm Tây An: “Tôn trọng ý kiến của cô ấy, chúng ta không can thiệp.”
Chu Kình: “Cô ấy liều lĩnh thật.”
Nhậm Tây An ừm một tiếng.
Chu Kình: “Em còn tưởng cô ấy sẽ hoảng sợ giữa đường nữa.”
Nhậm Tây An: “Cho nên là cậu tưởng thôi.”
Chu Kình sờ mũi một cái: “Không phải kiểu như Tăng Duyệt, mạnh mẽ hơn một chút. Em ủng hộ người này.”
Nhậm Tây An quay đầu nhìn anh ta.
Chu Kình tiếp tục: “Nhưng anh này, em tôn trọng sự lựa chọn của anh nhất.”
Nhậm Tây An nhếch môi một cái…
Thằng nhóc Chu Kình này rốt cuộc là dùng cơ quan nào suy nghĩ ra vậy, sao cảm thấy anh nhất định sẽ xảy ra việc gì đó với mấy người phụ nữ này trong tương lai.
Sau khi dời tầm mắt khỏi người Chu Kình, anh cũng không nhìn xuống dưới lầu nữa.
Nhưng Nhậm Tây An vừa dời hết tầm mắt, một tiếng kêu đau đớn liền chui vào tai.
**
Hầu Tử vừa làm hơi mạnh tay, Trình Lê không nhịn được rên khẽ một tiếng.
Tiếng rên này hơi lớn, đến thẳng tầng hai.
Chu Kình mắng: “Cái thằng nhóc vô dụng Hầu Tử này.”
Dường như là để phối hợp với câu mắng này của Chu Kình, Trình Lê lại rên một tiếng bằng lực không nặng không nhẹ.
Bàn tay vịn tay vịn cầu thang của Nhậm Tây An siết chặt, cuối cùng thua trận trong cuộc chiến tên là ngoảnh mặt làm ngơ này.
Anh là chủ, lo cho cô… là trách nhiệm của anh.
***
Khi Nhậm Tây An xuống lầu, Hầu Tử thở phào nhẹ nhõm.
Trình Lê đau thành tiếng, Hầu Tử lần đầu tiên xử lý vết thương cho phụ nữ càng có vẻ luống cuống tay chân hơn.
Sau khi xuống lầu, Nhậm Tây An vẫy tay một cái, Hầu Tử vội vàng chuồn đi mất.
Đến gần, vết thương của Trình Lê phơi bày trong tầm mắt Nhậm Tây An một cách trực quan hơn.
Phần máu thịt bị cắt rách có vẻ hơi kinh khủng.
Có phần vô cùng thê thảm.
Nhậm Tây An liếc nhìn, không kéo dài, tiếp nhận công việc ban nãy của Hầu Tử tiếp tục xử lý vết thương.
Sự hiện diện của anh mãnh liệt hơn Hầu Tử. Khi anh lấy tăm bông, Trình Lê vươn tay nắm chặt cổ tay anh.
Trình Lê hỏi: “Ở đây lạnh, anh có thể đổi chỗ khác ấm hơn không?”
Lòng bàn tay nắm cổ tay Nhậm Tây An hơi ướt.
Là mồ hôi lạnh.
Nhậm Tây An không từ chối: “Được.”
Trình Lê lại không thả lỏng lực nắm cổ tay anh: “Chân em mềm nhũn rồi.”
Người tự cho là chân mềm nhũn không có sức, lực nắm cổ tay người khác ngược lại không nhẹ.
Nhậm Tây An nhìn cô chằm chằm năm giây, lần giằng co này, gáy cô lại rỉ ra chút máu.
Trong mắt Trình Lê đầy vẻ bất lực, buông cổ tay anh ra trước một bước, giơ cánh tay lên, bày một tư thế xin bồng.
Nhậm Tây An chú ý mi mắt cô vẫn khẽ run lúc có lúc không.
Anh thỏa hiệp, luồn tay dưới nách cô, ôm ngang cô lên.
Nhưng vào khoảnh khắc Nhậm Tây An bồng Trình Lê lên, dường như Trình Lê lại đột nhiên có sức, tiện tay bưng cái khay đựng đầy các loại thuốc và băng cuộn lên.
Nhậm Tây An nhíu chặt mày, tự nói với mình phải bình tĩnh.
Biết rõ đây là một cái bẫy, nếu anh đã nhảy vào, thì ít nhất phải đảm bảo không lún sâu hơn nữa.
***
Nhậm Tây An bồng Trình Lê không đi xa mấy, đi về phía tây theo hành lang tầng một, bước mấy bước rồi đá một cánh cửa đóng kín ném Trình Lê vào.
Bên trong là một căn phòng làm việc đơn.
Bên trong rất ấm, các loại đồ dùng văn phòng đều là phần đơn.
Trong cái tủ đứng ở một bên còn trưng một đống vợt bóng bàn.
Sau khi vào căn phòng này, Trình Lê yên lặng một lúc lâu.
Cô để mặc cho Nhậm Tây An rửa sạch vết thương lần thứ hai, bôi thuốc cho cô.
Rất phối hợp.
Khi Nhậm Tây An tưởng cô sẽ im lặng mãi, Trình Lê đột nhiên hỏi: “Có thấy hình xăm trên vai em không?”
Nhậm Tây An không trả lời, lực tay ấn vào gáy cô hơi mạnh hơn một chút, nhưng Trình Lê chẳng cảm thấy đau chút nào.
Trình Lê hiểu ý anh.
Anh bảo cô câm miệng.
Nhưng Trình Lê phải nói hết: “Là một con báo săn, xăm hơn mấy năm rồi. Đáng tiếc là hình con báo mà thợ vẽ vẫn chưa đủ ngầu, không ngầu bằng tượng gỗ em làm.”
Cái tượng gỗ khỏa thân đó…
Cô còn không biết ngượng mà nhắc nữa…
Nhậm Tây An thu lại bàn tay chuẩn bị cầm băng cuộn.
Biệt hiệu của anh ở trong đội là báo săn.
Khi thấy hình xăm đó, cảnh tượng giờ phút này đã diễn tập qua một lần trong đầu anh.
Buồn cười là, anh để nó thành thật.
*
Nhậm Tây An im lặng. Trình Lê không đưa lưng về phía anh nữa, nghiêng người nhìn nét mặt anh.
Nhưng anh che giấu quá tốt, cô không nắm bắt được gì cả.
Trình Lê tiếp tục nói khe khẽ: “Tâm sự chuyện thường ngày chút thôi, không có ý gì khác đâu. Nếu anh không muốn nghe, thì em cũng có thể đổi đề tài khác.”
Cô thậm chí rất am hiểu lòng người: “Còn hơn em ừm —— ừm —— ừm, giống anh làm chuyện gì đó không thích hợp làm vào ban ngày, tùy ý nói mấy câu nghe ra chắc dễ nghe hơn một chút.”
Trình Lê nói ngắt quãng, nhưng từ đầu đến cuối là độc tấu.
Dường như Nhậm Tây An đã tìm ra một cách xử lý cô: Lấy im lặng đối phó với vạn biến.
Trình Lê cũng thật khâm phục sự kiên trì của anh.
**
Sau khi quay đầu quan sát Nhậm Tây An, Trình Lê lấy lại dáng vẻ đưa lưng về phía Nhậm Tây An.
Cô xoay người lại, Nhậm Tây An tiếp tục băng bó.
Động tác tay rất nhanh, nhanh chóng là có thể kết thúc.
Cái khay đựng một đống đồ lặt vặt gần ngay trước mặt Trình Lê.
Khi lấy kéo, Nhậm Tây An hơi cúi người, Trình Lê có thể cảm nhận được nhiệt độ mà hơi thở của anh phả vào gò má cô mang đến.
Nhiệt độ cực dễ khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Trình Lê không muốn chịu đựng, khi muốn hấp thu là ra tay ngay, cô đột ngột quay đầu lại lần nữa.
Lúc lấy kéo, Nhậm Tây An cúi người đôi chút.
Lần quay đầu này của Trình Lê, gò má hai người gần thêm 5cm nữa là sẽ dính chặt vào nhau.
Rất nhiều năm rồi, Trình Lê chưa từng gần mặt Nhậm Tây An như vậy.
Cuống họng cô lăn một vòng, mỉm cười đầy ẩn ý.
Nụ cười này mà đậm thêm một phần thì chính là thèm nhỏ dãi.
Nhậm Tây An không tiếp tục cho cô cơ hội đi vào cõi thần tiên, thản nhiên dời tầm mắt, thẳng người, tiếp tục động tác trên tay.
Buộc, cắt, vứt gạc và băng cuộn vào sọt rác.
**
Băng vết thương kết thúc, hình như anh muốn rời khỏi.
Trình Lê gọi anh: “Nhậm Tây An.”
Nhậm Tây An dừng bước.
Trình Lê giải thích: “Áo em ướt rồi, xin anh giúp một chuyện.”
Cô dùng chữ “xin”.
Nhậm Tây An nhìn cô.
Trình Lê cầm lấy cây kéo mà ban nãy anh cắt băng cuộn ở trong khay: “Cởi không tiện.”
Ý cô là cô muốn cắt áo.
Có thể thấy được từ bờ vai để trần của Trình Lê, ngoài chiếc áo hoodie đã bị mồ hôi và cồn thấm ướt này ra, bên trong cô không mặc gì cả.
Cắt rồi sẽ có kết quả gì, Nhậm Tây An từ chối hiểu.
Trình Lê không để mặc cho sự im lặng tiếp tục: “Giúp một cái đi, giúp em cắt từ đằng sau.”
Nhậm Tây An không nhúc nhích, vẫn dựa vào cửa.
Trình Lê tuyên bố: “Em không phải đứa cuồng khỏa thân đâu, bên trong vẫn còn áo.”
Nhậm Tây An vẫn không nhúc nhích.
Trình Lê không bỏ cuộc, khích anh: “Em sẽ không nhào vào người anh khi chưa được sự đồng ý của anh đâu, anh sợ gì chứ?!”
Ngữ điệu của cô mang theo vẻ chẳng sao cả rõ rệt.
Ánh mắt bình tĩnh từ đầu đến cuối của Nhậm Tây An rốt cuộc nhuộm chút vẻ không lành.
Anh thật sự bước lại gần Trình Lê lần nữa.
Nhưng khi anh vừa bắt đầu đến gần, Trình Lê tự mình cắt đầy dứt khoát, cắt chiếc áo hoodie từ đằng trước.
Dường như xin anh làm chỉ là cô thuận miệng nói đùa mà thôi, thật ra cô cũng không cần.
Nhậm Tây An đứng tại chỗ nhìn cô.
Trình Lê cắt một đường trên chiếc áo hoodie rồi để kéo xuống.
Cô kéo cái đường đó thử xé cả chiếc áo hoodie.
Nhưng khoảnh khắc hai tay cô chuẩn bị dùng sức, Nhậm Tây An đột nhiên áp sát, giữ tay cô lại, cạy từng ngón tay cô trên chiếc áo hoodie ra.
Trình Lê nheo mắt dò xét Nhậm Tây An.
Tay anh hơi dùng sức, chiếc áo hoodie của Trình Lê “roạt” một tiếng, rách vụn.
Nhậm Tây An vừa buông tay, chiếc áo hoodie bị xé từ giữa lập tức tuột khỏi người Trình Lê.
Trình Lê không chống cự, để mặc cho Nhậm Tây An làm.
Thậm chí cô chợt nhớ đến một câu —— Quần áo trên người phụ nữ là được dùng để đàn ông xé.
Hoặc là cởi?
Trình Lê nở nụ cười.
Ngay sau đó liền thấy Nhậm Tây An xé áo xong đè thấp người xuống.
Trình Lê lùi ra sau theo bản năng.
Nhậm Tây An luồn một cánh tay sau eo cô, kéo thân thể gần dính vào tường của cô lên, kéo về phía lồng ngực anh.
Trình Lê án binh bất động.
Lúc này hai người rất gần nhau, môi Nhậm Tây An kề sát bên tai Trình Lê.
Gần hơn cả lúc anh bồng cô từ phòng tiếp khách đến căn phòng này, hoặc lần cô đột nhiên quay đầu lại.
Trình Lê không nói dối, trong áo hoodie cô còn mặc một chiếc áo hai dây chéo lưng.
Nếu không thì lúc này hai người là da thịt dính vào nhau.
Sau khi gặp lại, Nhậm Tây An luôn đáp lại cô bằng sự im lặng.
Giờ phút này anh hiếm khi chủ động mở miệng, giọng nói bình tĩnh tập kích tai Trình Lê: “Ba lần này, tôi coi như cô giở trò lưu manh.”
Một lần số điện thoại.
Một lần mô hình.
Một lần chủ động ôm ấp.
“Nhưng tôi không phải là con gái nhà lành, không phải người bị người ta trêu mấy lần là tâm hồn thiếu nữ sẽ rạo rực.”
“Bỏ cuộc đi.”
**
Sau khi Nhậm Tây An rời khỏi, Trình Lê luôn nghiền ngẫm từ nghe thấy từ miệng anh.
Giở trò lưu manh?
Mấy năm không gặp, ngược lại anh giỏi đánh giá cô hơn.
Trình Lê ở một mình trong căn phòng làm việc đó nghỉ ngơi một hồi, chẳng bao lâu có người gõ cửa vào.
Là Chu Kình mang ít thức ăn tới, bên cạnh đó còn đưa một bộ đồ nhân viên câu lạc bộ.
Trình Lê vô cùng yên lặng. Chu Kình đưa đồ theo lời dặn của Nhậm Tây An xong cũng không đi vội, ngồi đối mặt Trình Lê.
Thấy anh ta không đi, Trình Lê chủ động nhắc đến vụ đánh cược kia: “Anh thua rồi.”
Chu Kình gật đầu: “Tôi biết.”
Trình Lê: “Đổi tiền cược còn kịp không?”
Chu Kình: “Cô nói thì tôi mới biết.”
Trình Lê cười một cái: “Đổi tin tức với anh, không cần gặm đất nữa.”
Chu Kình vừa định nói gì đó.
Trình Lê giải thích trước: “Khẳng định không phạm pháp, không thiếu đạo đức.”
Chu Kình cắn răng hàm một cái, đáp ứng: “Vậy được.”
Trình Lê đưa di động cho anh ta: “Số điện thoại của ông chủ anh.”
Chu Kình: “…”
Chắc chắn cái này không thiếu đạo đức thật chứ?
***
Trình Lê nghỉ ngơi trong câu lạc bộ khỏe hơn một chút, liền dẫn hai con mèo rời khỏi.
Chu Kình làm y như cách Nhậm Tây An xử lý Tăng Duyệt, trực tiếp lược bỏ bước xin ý kiến Nhậm Tây An, tìm chiếc xe đi theo Trình Lê, để xác nhận cô về đến nhà an toàn.
Xử lý xong, Chu Kình lại đi đến địa bàn trên tầng gác mái mà Nhậm Tây An thường ở nhất tìm anh.
Trên màn hình lớn ở tầng gác mái đang phát trận đấu bóng bàn nào đó.
Alaska của Nhậm Tây An ngồi trên thảm, lắc lư đầu xem tivi.
Chu Kình tìm một vòng, không thấy bóng dáng Nhậm Tây An.
Sau đó anh ta từ bỏ việc tìm người, ngồi với chó chờ Nhậm Tây An về.
Ngồi không bao lâu, người Chu Kình sai đi theo Trình Lê gọi điện thoại tới.
Chu Kình vừa nhìn thấy số đó thì hơi kinh hãi.
Đây là dọc đường nảy ý đồ xấu gì sao?
Anh ta nhận máy.
Đối phương nói: “Anh Kình, chiếc xe đó quay đầu vòng lại chỗ chúng ta rồi.”
Chu Kình lập tức bò dậy.
Anh ta vẫn phải đi tìm lão đại, có trời mới biết Trình Lê quay lại là muốn làm gì.
Không thể nào là quên đồ được.
Chẳng lẽ đòi số điện thoại xong rồi còn muốn đòi người?
***
Nhậm Tây An không đi khắp nơi, sau khi từ tầng gác mái xuống, anh luôn ngồi trên chiếc sofa ở tầng một Sao Thiên Lang.
Sau khi màn đêm phủ xuống, đây là chỗ yên tĩnh nhất của câu lạc bộ.
Nơi chốn yên tĩnh, mạch suy nghĩ của con người liền rõ ràng, tiện suy xét một số chuyện hao tổn tâm trí.
Ví dụ như nghiệt nợ trước kia.
Anh ngồi không bao lâu, đột nhiên có tiếng phanh xe đột ngột từ bên ngoài truyền đến.
Là phanh gấp, âm thanh bánh xe ma sát với mặt đất sinh ra hơi chói tai.
Trong câu lạc bộ có mấy thằng nhóc thỉnh thoảng lái xe khá ẩu, Nhậm Tây An ngồi yên, không suy nghĩ nhiều.
Trong chốc lát, có tiếng bước chân dồn dập vang lên, âm thanh ngày càng gần anh.
Lúc này Nhậm Tây An mới nghiêng người, nhìn sang cửa tầng một.
Khoảnh khắc nhìn thấy Trình Lê, anh chớp mắt một cái.
Trình Lê vừa mới đi vội vàng đẩy cửa ra, xông thẳng về phía cầu thang đi lên.
Cô đi mấy bước, lại dừng lại, dường như mới thấy anh đang ngồi ở đại sảnh.
**
Nhậm Tây An ngồi tại chỗ, trên người Trình Lê còn mang theo cái lạnh bên ngoài, đi từng bước một lại gần anh.
Không tới mấy bước, Trình Lê đã đứng trước mặt Nhậm Tây An.
Khoảng cách kề bên, anh ngồi, cô đứng, cô nhìn từ trên xuống.
Nhậm Tây An ngẩng đầu nhìn cô, nét mặt vẫn không có vui buồn.
Trình Lê thở một hơi, nói: “Ban nãy có mấy câu quên nói.”
Hình như Trình Lê đã soạn sẵn trong đầu, nói rất trôi chảy: “Có đôi khi một người có ý với một người, không giấu được, cũng không cần phải giấu. Em có ý đồ với anh, em có ý đồ bất chính. Anh không phải con gái nhà lành không sao cả, em cũng không cướp đoạt dân nữ, em thích anh tình em nguyện.”
Cuối cùng cô kết luận: “Em không biết mấy ngày nay anh có hiểu ý em không, em đang theo đuổi anh.”
Sao Thiên Lang nhiều lần đối phó với vết thương ngoài da, băng cuộn, gạc y tế và thuốc có đầy đủ.
Tuy máu chỗ gáy Trình Lê trông hơi đáng sợ, nhưng vết thương cũng không sâu.
Cô cử động vai và cổ, mọi thứ hoạt động bình thường, chắc không chạm đến xương.
Trình Lê từ chối khéo việc đi xa đến bệnh viện.
Thế là Hầu Tử, người luôn phụ trách việc giúp khách xử lý vết thương ngoài da, tiếp nhận xử lý vết thương cho Trình Lê.
**
Vị trí vết thương ở gáy Trình Lê lệch sang bên phải.
Cổ áo hoodie không cao không thấp, nhưng vướng víu.
Trình Lê kéo áo hoodie xuống một phần, lộ ra bờ vai bên phải.
Mục đích là để phối hợp với Hầu Tử, tiện cho cậu ta rửa sạch vết thương.
Đây là lần đầu tiên câu lạc bộ có khách nữ bị thương.
Thao tác vốn đã thuần thục của Hầu Tử lúc này lại thụt lùi, từng động tác trông có vẻ vô cùng vụng về.
Cậu ta cầm cồn y tế cứ lần lữa mãi không xuống tay được.
Trình Lê thấy cậu ta đứng sau lưng không có động tĩnh gì, quay đầu nhìn cậu ta.
Hầu Tử khó xử: “Áo… vẫn sẽ bị ướt đấy…”
Trình Lê lập tức hiểu ý: “Không sao đâu, rửa đi.”
Cô cũng không thể cởi hết ở đây được.
Hầu Tử: “Đau lắm cô chịu đựng một chút nhé.”
Trình Lê giễu: “Ừm, nếu không thì còn làm thế nào được, bắt chước la như giết lợn sao?”
Hầu Tử tập trung rửa sạch miệng vết thương: “Nếu chịu không nổi thì la một tiếng cũng được.”
Trình Lê lại ừm một tiếng, cười nhạt.
Trên làn da trắng nõn của cô, vết thương rách ra đầy phách lối. Khi Hầu Tử ấn cây tăm bông vào vết thương, Trình Lê run lên theo bản năng.
Là rất đau, Trình Lê cắn răng.
Sắc môi cô thoáng chốc trắng bệch.
Người Trình Lê run lên, động tác tay Hầu Tử cũng run theo cô, hơn nữa lại bắt đầu căng thẳng.
Cậu ta vừa căng thẳng, sự khống chế lực khi ra tay càng mất đi độ chính xác.
Một vòng luẩn quẩn như vậy, từng cây tăm bông chọc vào khiến Trình Lê suýt nữa thì cắn nát răng.
**
Khi Hầu Tử xử lý vết thương cho Trình Lê, Nhậm Tây An và Chu Kình đứng xem ở đầu cầu thang tầng hai.
Trong tầm mắt họ, có Trình Lê và Hầu Tử trong phòng tiếp khách tầng một, và hai con mèo bám người của Trình Lê.
Lúc này Trình Lê vẫn thẳng người.
Lưng ưỡn thẳng tắp, cái cổ thon dài cũng không hạ xuống.
Nhưng hai con mèo đã uể oải.
Trình Lê ngồi, mèo vùi bên chân cô, nhắm mắt nghỉ ngơi lấy lại sức.
Đứng ở vị trí tầng hai, Nhậm Tây An có thể thấy rõ biểu cảm trên gò má Trình Lê.
Cô đang cố gắng giữ tĩnh táo, nhưng lông mày không khống chế được thỉnh thoảng khẽ run lên.
Mi mắt cũng đang run run.
Trong tầm mắt Nhậm Tây An, bờ vai trần của Trình Lê cũng dần trở nên đặc biệt rõ ràng.
Làn da trắng ngần ấy khiến người ta cảm thấy chói mắt.
Những vết máu dính sau vai cô vẫn chưa được lau sạch kia khiến người ta cảm thấy chói mắt.
Hình xăm màu đen chiếm giữ làn da bên vai phải cô cũng chói mắt y như vậy.
Hình xăm là một con báo nhảy chồm lên tràn đầy sức sống.
Con báo đang nhìn lại chòng chọc người đang nhìn nó, dường như sẵn sàng phản công bất cứ lúc nào.
Nhậm Tây An nhìn một hồi, thân thể đứng thẳng và cứng ngắc.
Chu Kình cứ nói mãi bên tai anh: “Anh, không cần đưa người ta đến bệnh viện khám kĩ một chút thật sao?”
Nhậm Tây An: “Tôn trọng ý kiến của cô ấy, chúng ta không can thiệp.”
Chu Kình: “Cô ấy liều lĩnh thật.”
Nhậm Tây An ừm một tiếng.
Chu Kình: “Em còn tưởng cô ấy sẽ hoảng sợ giữa đường nữa.”
Nhậm Tây An: “Cho nên là cậu tưởng thôi.”
Chu Kình sờ mũi một cái: “Không phải kiểu như Tăng Duyệt, mạnh mẽ hơn một chút. Em ủng hộ người này.”
Nhậm Tây An quay đầu nhìn anh ta.
Chu Kình tiếp tục: “Nhưng anh này, em tôn trọng sự lựa chọn của anh nhất.”
Nhậm Tây An nhếch môi một cái…
Thằng nhóc Chu Kình này rốt cuộc là dùng cơ quan nào suy nghĩ ra vậy, sao cảm thấy anh nhất định sẽ xảy ra việc gì đó với mấy người phụ nữ này trong tương lai.
Sau khi dời tầm mắt khỏi người Chu Kình, anh cũng không nhìn xuống dưới lầu nữa.
Nhưng Nhậm Tây An vừa dời hết tầm mắt, một tiếng kêu đau đớn liền chui vào tai.
**
Hầu Tử vừa làm hơi mạnh tay, Trình Lê không nhịn được rên khẽ một tiếng.
Tiếng rên này hơi lớn, đến thẳng tầng hai.
Chu Kình mắng: “Cái thằng nhóc vô dụng Hầu Tử này.”
Dường như là để phối hợp với câu mắng này của Chu Kình, Trình Lê lại rên một tiếng bằng lực không nặng không nhẹ.
Bàn tay vịn tay vịn cầu thang của Nhậm Tây An siết chặt, cuối cùng thua trận trong cuộc chiến tên là ngoảnh mặt làm ngơ này.
Anh là chủ, lo cho cô… là trách nhiệm của anh.
***
Khi Nhậm Tây An xuống lầu, Hầu Tử thở phào nhẹ nhõm.
Trình Lê đau thành tiếng, Hầu Tử lần đầu tiên xử lý vết thương cho phụ nữ càng có vẻ luống cuống tay chân hơn.
Sau khi xuống lầu, Nhậm Tây An vẫy tay một cái, Hầu Tử vội vàng chuồn đi mất.
Đến gần, vết thương của Trình Lê phơi bày trong tầm mắt Nhậm Tây An một cách trực quan hơn.
Phần máu thịt bị cắt rách có vẻ hơi kinh khủng.
Có phần vô cùng thê thảm.
Nhậm Tây An liếc nhìn, không kéo dài, tiếp nhận công việc ban nãy của Hầu Tử tiếp tục xử lý vết thương.
Sự hiện diện của anh mãnh liệt hơn Hầu Tử. Khi anh lấy tăm bông, Trình Lê vươn tay nắm chặt cổ tay anh.
Trình Lê hỏi: “Ở đây lạnh, anh có thể đổi chỗ khác ấm hơn không?”
Lòng bàn tay nắm cổ tay Nhậm Tây An hơi ướt.
Là mồ hôi lạnh.
Nhậm Tây An không từ chối: “Được.”
Trình Lê lại không thả lỏng lực nắm cổ tay anh: “Chân em mềm nhũn rồi.”
Người tự cho là chân mềm nhũn không có sức, lực nắm cổ tay người khác ngược lại không nhẹ.
Nhậm Tây An nhìn cô chằm chằm năm giây, lần giằng co này, gáy cô lại rỉ ra chút máu.
Trong mắt Trình Lê đầy vẻ bất lực, buông cổ tay anh ra trước một bước, giơ cánh tay lên, bày một tư thế xin bồng.
Nhậm Tây An chú ý mi mắt cô vẫn khẽ run lúc có lúc không.
Anh thỏa hiệp, luồn tay dưới nách cô, ôm ngang cô lên.
Nhưng vào khoảnh khắc Nhậm Tây An bồng Trình Lê lên, dường như Trình Lê lại đột nhiên có sức, tiện tay bưng cái khay đựng đầy các loại thuốc và băng cuộn lên.
Nhậm Tây An nhíu chặt mày, tự nói với mình phải bình tĩnh.
Biết rõ đây là một cái bẫy, nếu anh đã nhảy vào, thì ít nhất phải đảm bảo không lún sâu hơn nữa.
***
Nhậm Tây An bồng Trình Lê không đi xa mấy, đi về phía tây theo hành lang tầng một, bước mấy bước rồi đá một cánh cửa đóng kín ném Trình Lê vào.
Bên trong là một căn phòng làm việc đơn.
Bên trong rất ấm, các loại đồ dùng văn phòng đều là phần đơn.
Trong cái tủ đứng ở một bên còn trưng một đống vợt bóng bàn.
Sau khi vào căn phòng này, Trình Lê yên lặng một lúc lâu.
Cô để mặc cho Nhậm Tây An rửa sạch vết thương lần thứ hai, bôi thuốc cho cô.
Rất phối hợp.
Khi Nhậm Tây An tưởng cô sẽ im lặng mãi, Trình Lê đột nhiên hỏi: “Có thấy hình xăm trên vai em không?”
Nhậm Tây An không trả lời, lực tay ấn vào gáy cô hơi mạnh hơn một chút, nhưng Trình Lê chẳng cảm thấy đau chút nào.
Trình Lê hiểu ý anh.
Anh bảo cô câm miệng.
Nhưng Trình Lê phải nói hết: “Là một con báo săn, xăm hơn mấy năm rồi. Đáng tiếc là hình con báo mà thợ vẽ vẫn chưa đủ ngầu, không ngầu bằng tượng gỗ em làm.”
Cái tượng gỗ khỏa thân đó…
Cô còn không biết ngượng mà nhắc nữa…
Nhậm Tây An thu lại bàn tay chuẩn bị cầm băng cuộn.
Biệt hiệu của anh ở trong đội là báo săn.
Khi thấy hình xăm đó, cảnh tượng giờ phút này đã diễn tập qua một lần trong đầu anh.
Buồn cười là, anh để nó thành thật.
*
Nhậm Tây An im lặng. Trình Lê không đưa lưng về phía anh nữa, nghiêng người nhìn nét mặt anh.
Nhưng anh che giấu quá tốt, cô không nắm bắt được gì cả.
Trình Lê tiếp tục nói khe khẽ: “Tâm sự chuyện thường ngày chút thôi, không có ý gì khác đâu. Nếu anh không muốn nghe, thì em cũng có thể đổi đề tài khác.”
Cô thậm chí rất am hiểu lòng người: “Còn hơn em ừm —— ừm —— ừm, giống anh làm chuyện gì đó không thích hợp làm vào ban ngày, tùy ý nói mấy câu nghe ra chắc dễ nghe hơn một chút.”
Trình Lê nói ngắt quãng, nhưng từ đầu đến cuối là độc tấu.
Dường như Nhậm Tây An đã tìm ra một cách xử lý cô: Lấy im lặng đối phó với vạn biến.
Trình Lê cũng thật khâm phục sự kiên trì của anh.
**
Sau khi quay đầu quan sát Nhậm Tây An, Trình Lê lấy lại dáng vẻ đưa lưng về phía Nhậm Tây An.
Cô xoay người lại, Nhậm Tây An tiếp tục băng bó.
Động tác tay rất nhanh, nhanh chóng là có thể kết thúc.
Cái khay đựng một đống đồ lặt vặt gần ngay trước mặt Trình Lê.
Khi lấy kéo, Nhậm Tây An hơi cúi người, Trình Lê có thể cảm nhận được nhiệt độ mà hơi thở của anh phả vào gò má cô mang đến.
Nhiệt độ cực dễ khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Trình Lê không muốn chịu đựng, khi muốn hấp thu là ra tay ngay, cô đột ngột quay đầu lại lần nữa.
Lúc lấy kéo, Nhậm Tây An cúi người đôi chút.
Lần quay đầu này của Trình Lê, gò má hai người gần thêm 5cm nữa là sẽ dính chặt vào nhau.
Rất nhiều năm rồi, Trình Lê chưa từng gần mặt Nhậm Tây An như vậy.
Cuống họng cô lăn một vòng, mỉm cười đầy ẩn ý.
Nụ cười này mà đậm thêm một phần thì chính là thèm nhỏ dãi.
Nhậm Tây An không tiếp tục cho cô cơ hội đi vào cõi thần tiên, thản nhiên dời tầm mắt, thẳng người, tiếp tục động tác trên tay.
Buộc, cắt, vứt gạc và băng cuộn vào sọt rác.
**
Băng vết thương kết thúc, hình như anh muốn rời khỏi.
Trình Lê gọi anh: “Nhậm Tây An.”
Nhậm Tây An dừng bước.
Trình Lê giải thích: “Áo em ướt rồi, xin anh giúp một chuyện.”
Cô dùng chữ “xin”.
Nhậm Tây An nhìn cô.
Trình Lê cầm lấy cây kéo mà ban nãy anh cắt băng cuộn ở trong khay: “Cởi không tiện.”
Ý cô là cô muốn cắt áo.
Có thể thấy được từ bờ vai để trần của Trình Lê, ngoài chiếc áo hoodie đã bị mồ hôi và cồn thấm ướt này ra, bên trong cô không mặc gì cả.
Cắt rồi sẽ có kết quả gì, Nhậm Tây An từ chối hiểu.
Trình Lê không để mặc cho sự im lặng tiếp tục: “Giúp một cái đi, giúp em cắt từ đằng sau.”
Nhậm Tây An không nhúc nhích, vẫn dựa vào cửa.
Trình Lê tuyên bố: “Em không phải đứa cuồng khỏa thân đâu, bên trong vẫn còn áo.”
Nhậm Tây An vẫn không nhúc nhích.
Trình Lê không bỏ cuộc, khích anh: “Em sẽ không nhào vào người anh khi chưa được sự đồng ý của anh đâu, anh sợ gì chứ?!”
Ngữ điệu của cô mang theo vẻ chẳng sao cả rõ rệt.
Ánh mắt bình tĩnh từ đầu đến cuối của Nhậm Tây An rốt cuộc nhuộm chút vẻ không lành.
Anh thật sự bước lại gần Trình Lê lần nữa.
Nhưng khi anh vừa bắt đầu đến gần, Trình Lê tự mình cắt đầy dứt khoát, cắt chiếc áo hoodie từ đằng trước.
Dường như xin anh làm chỉ là cô thuận miệng nói đùa mà thôi, thật ra cô cũng không cần.
Nhậm Tây An đứng tại chỗ nhìn cô.
Trình Lê cắt một đường trên chiếc áo hoodie rồi để kéo xuống.
Cô kéo cái đường đó thử xé cả chiếc áo hoodie.
Nhưng khoảnh khắc hai tay cô chuẩn bị dùng sức, Nhậm Tây An đột nhiên áp sát, giữ tay cô lại, cạy từng ngón tay cô trên chiếc áo hoodie ra.
Trình Lê nheo mắt dò xét Nhậm Tây An.
Tay anh hơi dùng sức, chiếc áo hoodie của Trình Lê “roạt” một tiếng, rách vụn.
Nhậm Tây An vừa buông tay, chiếc áo hoodie bị xé từ giữa lập tức tuột khỏi người Trình Lê.
Trình Lê không chống cự, để mặc cho Nhậm Tây An làm.
Thậm chí cô chợt nhớ đến một câu —— Quần áo trên người phụ nữ là được dùng để đàn ông xé.
Hoặc là cởi?
Trình Lê nở nụ cười.
Ngay sau đó liền thấy Nhậm Tây An xé áo xong đè thấp người xuống.
Trình Lê lùi ra sau theo bản năng.
Nhậm Tây An luồn một cánh tay sau eo cô, kéo thân thể gần dính vào tường của cô lên, kéo về phía lồng ngực anh.
Trình Lê án binh bất động.
Lúc này hai người rất gần nhau, môi Nhậm Tây An kề sát bên tai Trình Lê.
Gần hơn cả lúc anh bồng cô từ phòng tiếp khách đến căn phòng này, hoặc lần cô đột nhiên quay đầu lại.
Trình Lê không nói dối, trong áo hoodie cô còn mặc một chiếc áo hai dây chéo lưng.
Nếu không thì lúc này hai người là da thịt dính vào nhau.
Sau khi gặp lại, Nhậm Tây An luôn đáp lại cô bằng sự im lặng.
Giờ phút này anh hiếm khi chủ động mở miệng, giọng nói bình tĩnh tập kích tai Trình Lê: “Ba lần này, tôi coi như cô giở trò lưu manh.”
Một lần số điện thoại.
Một lần mô hình.
Một lần chủ động ôm ấp.
“Nhưng tôi không phải là con gái nhà lành, không phải người bị người ta trêu mấy lần là tâm hồn thiếu nữ sẽ rạo rực.”
“Bỏ cuộc đi.”
**
Sau khi Nhậm Tây An rời khỏi, Trình Lê luôn nghiền ngẫm từ nghe thấy từ miệng anh.
Giở trò lưu manh?
Mấy năm không gặp, ngược lại anh giỏi đánh giá cô hơn.
Trình Lê ở một mình trong căn phòng làm việc đó nghỉ ngơi một hồi, chẳng bao lâu có người gõ cửa vào.
Là Chu Kình mang ít thức ăn tới, bên cạnh đó còn đưa một bộ đồ nhân viên câu lạc bộ.
Trình Lê vô cùng yên lặng. Chu Kình đưa đồ theo lời dặn của Nhậm Tây An xong cũng không đi vội, ngồi đối mặt Trình Lê.
Thấy anh ta không đi, Trình Lê chủ động nhắc đến vụ đánh cược kia: “Anh thua rồi.”
Chu Kình gật đầu: “Tôi biết.”
Trình Lê: “Đổi tiền cược còn kịp không?”
Chu Kình: “Cô nói thì tôi mới biết.”
Trình Lê cười một cái: “Đổi tin tức với anh, không cần gặm đất nữa.”
Chu Kình vừa định nói gì đó.
Trình Lê giải thích trước: “Khẳng định không phạm pháp, không thiếu đạo đức.”
Chu Kình cắn răng hàm một cái, đáp ứng: “Vậy được.”
Trình Lê đưa di động cho anh ta: “Số điện thoại của ông chủ anh.”
Chu Kình: “…”
Chắc chắn cái này không thiếu đạo đức thật chứ?
***
Trình Lê nghỉ ngơi trong câu lạc bộ khỏe hơn một chút, liền dẫn hai con mèo rời khỏi.
Chu Kình làm y như cách Nhậm Tây An xử lý Tăng Duyệt, trực tiếp lược bỏ bước xin ý kiến Nhậm Tây An, tìm chiếc xe đi theo Trình Lê, để xác nhận cô về đến nhà an toàn.
Xử lý xong, Chu Kình lại đi đến địa bàn trên tầng gác mái mà Nhậm Tây An thường ở nhất tìm anh.
Trên màn hình lớn ở tầng gác mái đang phát trận đấu bóng bàn nào đó.
Alaska của Nhậm Tây An ngồi trên thảm, lắc lư đầu xem tivi.
Chu Kình tìm một vòng, không thấy bóng dáng Nhậm Tây An.
Sau đó anh ta từ bỏ việc tìm người, ngồi với chó chờ Nhậm Tây An về.
Ngồi không bao lâu, người Chu Kình sai đi theo Trình Lê gọi điện thoại tới.
Chu Kình vừa nhìn thấy số đó thì hơi kinh hãi.
Đây là dọc đường nảy ý đồ xấu gì sao?
Anh ta nhận máy.
Đối phương nói: “Anh Kình, chiếc xe đó quay đầu vòng lại chỗ chúng ta rồi.”
Chu Kình lập tức bò dậy.
Anh ta vẫn phải đi tìm lão đại, có trời mới biết Trình Lê quay lại là muốn làm gì.
Không thể nào là quên đồ được.
Chẳng lẽ đòi số điện thoại xong rồi còn muốn đòi người?
***
Nhậm Tây An không đi khắp nơi, sau khi từ tầng gác mái xuống, anh luôn ngồi trên chiếc sofa ở tầng một Sao Thiên Lang.
Sau khi màn đêm phủ xuống, đây là chỗ yên tĩnh nhất của câu lạc bộ.
Nơi chốn yên tĩnh, mạch suy nghĩ của con người liền rõ ràng, tiện suy xét một số chuyện hao tổn tâm trí.
Ví dụ như nghiệt nợ trước kia.
Anh ngồi không bao lâu, đột nhiên có tiếng phanh xe đột ngột từ bên ngoài truyền đến.
Là phanh gấp, âm thanh bánh xe ma sát với mặt đất sinh ra hơi chói tai.
Trong câu lạc bộ có mấy thằng nhóc thỉnh thoảng lái xe khá ẩu, Nhậm Tây An ngồi yên, không suy nghĩ nhiều.
Trong chốc lát, có tiếng bước chân dồn dập vang lên, âm thanh ngày càng gần anh.
Lúc này Nhậm Tây An mới nghiêng người, nhìn sang cửa tầng một.
Khoảnh khắc nhìn thấy Trình Lê, anh chớp mắt một cái.
Trình Lê vừa mới đi vội vàng đẩy cửa ra, xông thẳng về phía cầu thang đi lên.
Cô đi mấy bước, lại dừng lại, dường như mới thấy anh đang ngồi ở đại sảnh.
**
Nhậm Tây An ngồi tại chỗ, trên người Trình Lê còn mang theo cái lạnh bên ngoài, đi từng bước một lại gần anh.
Không tới mấy bước, Trình Lê đã đứng trước mặt Nhậm Tây An.
Khoảng cách kề bên, anh ngồi, cô đứng, cô nhìn từ trên xuống.
Nhậm Tây An ngẩng đầu nhìn cô, nét mặt vẫn không có vui buồn.
Trình Lê thở một hơi, nói: “Ban nãy có mấy câu quên nói.”
Hình như Trình Lê đã soạn sẵn trong đầu, nói rất trôi chảy: “Có đôi khi một người có ý với một người, không giấu được, cũng không cần phải giấu. Em có ý đồ với anh, em có ý đồ bất chính. Anh không phải con gái nhà lành không sao cả, em cũng không cướp đoạt dân nữ, em thích anh tình em nguyện.”
Cuối cùng cô kết luận: “Em không biết mấy ngày nay anh có hiểu ý em không, em đang theo đuổi anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.