Vượt Qua Đại Dương Để Tìm Lại Nhau
Chương 1: Chị À, Thật Sự Em Đã Đau Lòng Rồi!
Tiêu Tiêu
15/07/2023
“Ngày hôm đó, chỉ vì một câu đừng lo mà trái tim của chị đã hoàn toàn giao phó cho em.”
Bội Sam buông lỏng tay để cây bút ngã nhào vào cuốn sổ, thở hắt một tiếng, mắt nhìn lên trần nhà nhận ra nỗi đau thương đang lan tỏa khắp thân thể. Nước mắt không cản nữa, sự bi phẫn không kiềm nữa, một lượt bộc phát ra.
Trên tấm thảm lông lớn được lót dưới chân là trang nhất: “TIẾNG KHÓC VANG TRỜI, TIỂU LƯU LƯỢNG AN HẠ QUA ĐỜI”. Tin tức bùng nổ toàn bộ mạng xã hội, lời tiếc thương vang động đất trời được người hâm mộ, người qua đường truy điệu dài từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, nổi bật nhất là Nam Kinh - Quê nhà của An Hạ.
Không ngờ rằng sau mấy năm cách biệt, lần gần nhất được nghe tin về An Hạ lại bằng cách này, còn là sau khi mọi chuyện xảy ra được 3 ngày. Toàn bộ vắt kiệt Lư Bội Sam.
“Sam Sam à.” Một giọng nói nam nhân truyền từ đằng sau, thanh âm ảm đạm.
“Lãng Nghệ! Cho em về nhà đi.” Bội Sam không nhìn, ánh mắt vẫn hướng lên trần nhà, giờ này có nhìn gì cũng chỉ toàn một màn sương nhòe nhoẹt nước. Giọng cô khô khốc.
“Chị Giai Kỳ gọi cho anh. Bảo là hậu sự chu toàn rồi. Tốt nhất em đừng xuất hiện. Chị ấy nhờ anh chuyển lời. Trở về không có lợi cho em cũng không có lợi cho cô ấy. Tránh được thì tránh, sau này đến viếng cũng không muộn.”
“Không muộn à? Thực sự là không muộn hay sao?” Giọng vẫn không thuyên chuyển, nước mắt mỗi lúc nặng hạt hơn. Người ngoài như Lãng Nghệ nhìn thôi cũng thấy như trăm ngàn nhát dao cắm vào ngực.
“Sam Sam à! Anh không hiểu chuyện trong giới giải trí bọn em. Nhưng nghe Giai Kỳ bảo sắp tới em sẽ vào đoàn, vai diễn này cực kỳ quan trọng nên tâm trạng không thể ảnh hưởng. Hơn nữa, còn lịch trình làm đại sứ thương hiệu cũng không thể dính quá nhiều ồn ào. Mối quan hệ của em và cô ấy trước giờ luôn là cái gai trong mắt người khác, em không xuất hiện thì thôi nhưng nếu em xuất hiền người ta lại bảo em giả mù sa mưa, đạo đức giả. Anh không muốn phiền em, phiền cả thời gian tang sự này.” Lãng Nghệ khụy chân, một tay chống vào lưng ghế ngồi của Bội Sam để kéo gần khoảng cách, giọng trầm thấp, ổn định để an ủi.
“Mở khóa! Cho em về đi.” Bội Sam giật mạnh tay hòng thoát khỏi dây trói đang kiềm hãm lấy mình, ánh nhìn lạnh tanh hướng về phía Lãng Nghệ. Dù nước mắt vẫn không ngừng rớt xuống nhưng Lãng Nghệ vẫn không khó nhận ra tức giận đang hóa thành nhưng tơ máu đỏ đang chiếm đặc ánh mắt màu nâu xinh đẹp của Lư Bội Sam.
Lãng Nghệ nhìn cổ tay đỏ lừ của Bội Sam mà nghe tim mình nhói lên. Có lẽ vì cố gắng giãy giụa để thoát khỏi dây trói, có lẽ sợi dây đã cứa đi cứa lại trên da thịt cô nhiều lần đến mức cổ tay muốn tứa ra toàn máu.
Trước đó, khi tin tức vừa nhen nhóm trong giới, vì để ngăn không cho Bội Sam tiếp cận thông tin, Lãng Nghệ và Giai Kỳ quyết định sẽ cắt toàn bộ thông tin liên lạc của cô, báo chí không cho đọc, tin tức cũng không cần cập nhật để đảm bảo Bội Sam được dưỡng bệnh tốt nhất sau khi cả hai đến Châu u để nghỉ ngơi triệt để. Lãng Nghệ lấy lý do thuyết phục để Bội Sam hoàn toàn được an tĩnh, tập trung dưỡng sức để dành cho vai diễn lẫn lịch trình tới.
Không nghi ngờ Bội Sam giao nộp các thiết bị, hằng ngày chỉ đi đi lại lại, đọc sách, chăm sóc vườn. Chỉ đến một hôm, cô ngồi trong thư phòng, một người giúp việc lơ đễnh mang theo báo vào phòng rồi đánh rơi để Bội Sam đọc được, tay chân tê dại, bất ngờ lẫn đớn đau đồng loạt xông tới khiến quan cảnh trước mắt chao đảo, cô ngồi sụp xuống, ngất đi. May mắn, Lãng Nghệ xuất hiện kịp thời. Khi tỉnh lại, cô đã bị trói. Liên tục bị trói từ giường đến ghế, lúc nào cũng có người chăm sóc. Nhưng Bội Sam chẳng thiết tha ăn uống, chăm sóc bản thân nữa, chỉ ngồi đó, chằm chằm nhìn vào tờ báo.
“Anh xin lỗi!”
“Sau này! Đừng để em phải nghe tin tức gì về chị. Nếu tránh được, em nhất định sẽ tránh. Nếu có, em chỉ muốn nghe chị đang sống một đời hạnh phúc. Nhưng nếu chỉ cần nghe chị bị thương lúc đóng phim thôi thì em nhất định đau lòng, chịu không nổi mà phá vỡ ranh giới mình vạch ra.” Giọng đều đều ảm đạm, Bội Sam kết câu nói của mình bằng một nụ cười chua xót, nước mắt giàn giụa. Biểu cảm như một kẻ mất trí.
Cảm xúc đó chân thật đến nỗi khiến Lãng Nghệ cảm giác như đang đứng trước hình ảnh của Cẩn Ý trong > lúc nghe tin người yêu tử trận khi cả hai chỉ vừa mới nói chuyện đính hôn cách đó 1 tuần. Đau lòng đến nghẹt thở. Đây cũng là vai diễn giúp Bội Sam nhận được vô số lời khen, ôm trọn toàn bộ giải thưởng điện ảnh trong nước và gây được tiếng vang lớn tại LHP Quốc tế, có cơ hội chinh phục Châu u tam đại.
Lãng Nghệ bất động một hồi lại lập tức hốt hoảng nhìn gương mặt tiều tụy của Bội Sam.
“Em ấy đã nói như thế đấy! Em ấy đã nói như thế với em khi em ấy say khướt và nhấn chuông cửa nhà em trong đêm. Hôm đó em đã không mở cửa, đếm từng bước em ấy rời đi, 56 bước.”
“Anh xin lỗi. Anh đã hứa sẽ chỉ mở khóa, thêm 2 ngày nữa được không?”
“Không phải là được hay không mà một giây thôi em cũng đã không chịu nổi mất mát này rồi.”
“Nhưng anh…”
“Cho em về.” Bội Sam bắt đầu mất kiên nhẫn, cực kỳ mất kiên nhẫn mà quát lên, thanh âm còn kèm theo tiếng nấc lên. Đây là lần đầu tiên Bội Sam hành xử như thế với Lãng Nghệ. Việc tùy tiện kết hôn với anh đã là một chuyện quá đáng lắm rồi, còn lớn tiếng được nữa hay sao.
11h40 ngày hôm sau tại Bắc Kinh rồi chuyển chuyến đến Nam Kinh, Lãng Nghệ cùng về với Bội Sam. Do đây là lịch trình cá nhân được giấu kín, đến người thân cận nhất cũng không nắm rõ. Lãng Nghệ phối hợp cùng Giai Kỳ chuẩn bị người đón Bội Sam tại sân bay. Lúc xuống máy bay, cô cùng Lãng Nghệ đi ra bằng lối V.I.P. Được Lãng Nghệ sắp xếp thân cận che chắn mà không một hình ảnh nào của Bội Sam lọt ra.
“Xin lỗi chị! Em không giữ được lời. Nhìn cô ấy khóc, em đau lòng lắm.” Khi Lãng Nghệ hội ngộ với Giai Kỳ trên xe.
“Không sao! Tính khí của Bội Sam, chúng ta rõ hết. Muốn nhất định sẽ làm, trời sập cũng không cản nổi.” Giai Kỳ thở dài rồi hướng dẫn trợ lý thân cận của Bội Sam là Tiểu Ngọc lập tức hướng về phía nghĩa trang tại Nam Kinh. Người nhà muốn an táng An Hạ.
Đoạn đường từ sân bay đến nghĩa trang không quá xa nhưng vừa đủ để toàn bộ ký ức về An Hạ tràn lấp làm trái tim Bội Sam như bị cắt rớt xuống từng chút, từng chút. Bội Sam không thể nghĩ được gì, không biết phải làm gì. Trên chuyến bay dài hơn 11 tiếng trở về, mọi thứ tình cảm tưởng đã yên đội mồ sống dậy, bản thân bất lực đến khó tin. Ai có thể làm khó được Bội Sam chứ? Có đấy! Độc nhất An Hạ.
Cái tên làm cô nhớ lại thời khắc cả hai quyết định từ bỏ nhau. Đó là sau khi người hâm mộ của An Hạ và Bội Sam đánh nhau sứt đầu mẻ trán trên khắp các diễn đàn. Người có lòng gọi Bội Sam là từ bi, biết giúp đỡ đàn em. Người nhẫn tâm gọi An Hạ là kẻ ăn bám, lưu manh, vô sỉ đến mức đi đâu cũng treo cái tên Bội Sam trên cửa miệng, còn dành phiên vị trong show tống nghệ tham gia chung. Tài nguyên có được cũng vì Bội Sam nhắc đến, chú ý có được cũng là Bội Sam cho phép thêm tí nhiệt. “An Hạ đó hả? Chẳng khéo là một con ong, hút lấy hút để mật ngọt.” Lời bình khó nghe hơn cũng có.
“Tiểu An à! Em là biết hay không biết tình cảm của chị dành cho em?” Bội Sam khàn giọng, vẫn giữ vẻ ôn tồn nhỏ nhẹ hỏi An Hạ khi cả hai cùng ở trong ngôi nhà của Bội Sam.
“Em biết!” Giọng An Hạ không biến chuyển, đều đều, thanh âm từng chữ một rõ ràng.
“Ngay cả nói dối là em không biết, để chị tự đa tình, em cũng không muốn sao?” Bội Sam nghẹn giọng, tai cứ ù ù.
“Không muốn. Em không cần chị giúp cũng không muốn dối gạt chị.” Điểm khiến Bội Sam thực sự phải lòng An Hạ chính là sự thẳng thắn. Làm bất cứ điều gì cũng sẽ thẳng thắn nói rõ, tuyệt đối không che giấu. Chỉ có điều đứa nhỏ này tự trọng rất cao, kiêu hãnh lạ thường, cái tôi đặt xuống một chút cũng thấy xước.
“Có lúc nào em từng động lòng không?” Bội Sam nhả từng chữ một, sợ rằng đánh rơi chữ nào cũng khiến An Hạ không nghe rõ được tấm lòng của mình.
An Hạ siết chặt tay, dù chỉ có thể đứng nhìn từ phía sau nhưng Bội Sam hoàn toàn có thể nhận rõ cái run vai bần bật của An Hạ. Tiếng khóc trong cuốn họng cả hai rốt cuộc phải kiềm nén bao lâu vậy. An Hạ chỉ biết im lặng.
“Tại sao chúng ta không thể cứ tiếp tục như vậy, mập mờ như vậy. Tại sao cứ nhất định vạch rõ đường ranh?” Bội Sam suýt chút nữa đánh mất bình tĩnh. Từ trước đến nay, dù rơi vào bất kỳ hoàn cảnh nào, Bội Sam luôn đối xử rất điềm đạm, mực thước. Chưa một ai thấy được sự nóng vội của cô. Thái độ đó cũng là điều khiến An Hạ luôn dành về Bội Sam sự si mê, ngưỡng vọng.
“Vì em đau lòng rồi! Có những lời nói, không phải chị cố không quan tâm thì chị sẽ không tổn thương. Em không có cách gì bảo vệ chị khỏi những điều đó cả. Tư cách của kẻ ăn bám tài nguyên của chị, hào quang của chị thì em không có tư cách nào nữa. Lấy xứng đáng ở đâu mà không vạch rõ đường ranh với chị.” Vẫn quay lưng về phía Bội Sam, An Hạ bóp chặt nắm tay của mình, chặt đến mức 4 ngón tay quặp vào trong đỏ lừ lên, móng tay đâm xuyên da thịt, cõi lòng hoàn toàn sụp đổ.
“Tiểu An à! Chị không để tâm mà.” Bội Sam tiến lên hai bước để kéo gần khoảng cách nhưng cô thận trọng không dám đến gần, chỉ sợ bản thân chỉ cần lỡ tay một chút thôi An Hạ sẽ tan biến đi mất. Trong mắt cô, An Hạ lúc nào cũng giống như một đứa trẻ, cô muốn ôm trọn lấy mà giữ gìn, trân quý.
An Hạ hít một hơi thật sâu, cố không cho đối phương nhận ra mình cũng đang không ổn.
“Em để tâm.” Giọng An Hạ lạnh tanh.
“Vậy bây giờ chị làm được gì cho em.” Bội Sam thỏa hiệp, ít nhất cô không muốn làm đau An Hạ nữa. Nói thật cũng được, nói dối cũng được, có tình cảm cũng được mà không cũng được, An Hạ của cô không cần phải bị làm khó nữa. Điều An Hạ muốn mới là quan trọng nhất. Sau này, để sau này tính.
“Chuyện gì về em sau này, chị đừng lo.” An Hạ đè nặng cụm từ “đừng lo” như chiếc kim nhấn mạnh xuống sự u uất, sự thâm tình của Bội Sam, ép nước mắt trào ra đến mơ hồ. Không phải hai chữ này cũng chính là cách mà An Hạ vẫn luôn an ủi cô, từng lúc từng lúc làm cô yên tâm dựa dẫm trái tim mình hay sao. Đến bây giờ lại dùng hai chữ này để muốn vứt bỏ cô sao?
Hôm đó mùa hè mà Bội Sam lạnh đến thấu xương. Hôm nay, cũng là vào mùa hè nhưng sao hơi lạnh lại cực kỳ mạnh mẽ như thế. Nhiệt độ hạ thấp quá à. Không phải, mùa hè thực sự đã mất rồi. Lãng Nghệ và Giai Kỳ đều cẩn trọng quan sát Bội Sam.
“Đau lòng quá!” Giai Kỳ nói nhỏ, hít một hơi, xót xa mà rơi nước mắt. Bội Sam không chỉ là cộng sự, cùng cô vào sinh ra tử mấy trận truyền kỳ mà còn là bạn, là em, là người nếu có dao phóng đến cô cũng sẽ không ngại đứng ra đỡ.
Tiểu Ngọc tập trung, siết chặt vô lăng, đạp phanh để tăng tốc. Chẳng mấy chốc họ đến nghĩa trang. Lúc này, xe đưa thi hài của An Hạ cũng vừa đưa tới, chuẩn bị sẵn đường để hỏa thiêu. Dù sao cũng là người của công chúng, từng xuất hiện ở Ngũ Đại Tạp Chí, kẻ hiếu kỳ hay cánh săn ảnh tuyệt đối không ít. Điều quan trọng là bằng cách nào để Bội Sam vào. Đây mới thực sự là điều Giai Kỳ lo lắng.
“Triệu tỷ! Chúng tôi tới rồi. Có thể sắp xếp không?” Giai Kỳ gọi nhanh cuộc điện thoại. Bên kia đầu dây là người đại diện ủa An Hạ - Triệu Quân Dao.
“Vòng ra sân sau đi. Cũng có người, nhưng dễ đi hơn. Tôi sẽ ra đón mọi người.” Triệu Quân Dao khàn đặc giọng, mấy hôm nay túc trực bên linh cữu của An Hạ, vừa phải trả lời báo chí, vừa an ủi người nhà, vừa phải nén đi tâm tư. Thực sự có chút mệt mỏi lộ ra.
“Được! Chúng tôi sắp rẽ vào rồi.”
Sau khi cúp máy của Giai Kỳ, Triệu Quân Dao phân bố cho Di Dương, trợ lý thân cận của An Hạ, ở lại để chăm lo mọi người và đặc biệt theo sát mẹ của An Hạ là Trình Hâm Dao. Triệu Quân Dao đưa thêm 4 vệ sĩ nữa để ra đón nhóm người của Giai Kỳ theo địa điểm mà cô gửi qua WeChat. Nó nằm ở khu sân sau, đường khá hẹp, xe vào cũng sẽ hơi vất vả nhưng không gây nhiều chú ý. Giai Kỳ và Triệu Quân Dao cũng đã bàn bạc nếu có ai đó chụp được ảnh, sẽ lập tức đi trưng ảnh vòng hoa, làm ầm Weibo rồi tung “phiến quân” làm loạn, đi thêm vài bài đào lại chương trình tống nghệ mà cả hai có cơ hội tham gia giúp hình ảnh bạn bè thân thiết khắc ghi trong lòng người hâm mộ, cốt hướng về câu chuyện bạn thân gặp chuyện - không thể ngó lơ.
Không thể trách Giai Kỳ lo trước lo sau. Sau khi quyết định vạch rõ ranh giới, Bội Sam tuyệt đối không dám đá động gì đến An Hạ. Cô chỉ lặng lẽ quan sát, nhìn An Hạ gập ghềnh đủ đường mà không thể làm được gì, bất luận cô đi nước cờ nào cũng bị An Hạ đoán được.
Bọn họ hiểu nhau đến nỗi cái hắt hơi cũng biết được bên trong của đối phương. Đau lòng đến nỗi phải lặng lẽ tắt hết thông tin về An Hạ. An Hạ cũng chủ động tránh được thì tránh. Rất nhiều bài đăng khi An Hạ chật vật mãi chẳng lên, rồi bất ngờ một bước lên đỉnh đều nhắm về Bội Sam.
Người nói nhờ không có Bội Sam mà An Hạ mới rộng mở công danh, “ám khí đủ đường” - “không dính líu nữa, con đường sáng hẳn, là cô ta kiềm kẹp Tiểu Hạ của tôi đúng không” - “rời xa Bội Sam chính là ánh sáng đó. Cái thứ lạnh tanh như cô ta làm sao làm mùa Hè rực rỡ được”. Cũng có người nói “lúc An Hạ loay hoay chẳng thấy bàn tay cô Lư chìa ra nhỉ” - “Lúc nào cũng đóng vai Phật Hệ, không phải nói bạn bè hả, lúc cô ấy ở vực sâu thì cô ta ở đâu”. Một vài bình luận bênh vực nhưng toàn bộ cũng chỉ là gai mắt bảo mối quan hệ của họ là giả tạo. An Hạ cũng lấy đạo của người làm đạo của mình, một mực không dính líu gì đến Bội Sam, mối quan hệ trước kia xây dựng ở chương trình tống nghệ chỉ nói một câu với đám phóng viên “chương trình nào cũng đều có quy luật.”
Suốt 3 năm nay không hề dính líu. Bội Sam gom giải thưởng, nghệ thuật thăng hoa, tài năng lan xa đến tận các khu vực ngoài nước. An Hạ theo con đường người mẫu, lấy nhan sắc bán lấy bán để mà nổi bật. Hai người cùng hoạt động trong một môi trường, nhưng không ai phạm ai, hình thành nên giai đoạn cả hai trở thành mối quan hệ không đội trời chung. Có tôi không có cô. Chương trình nào cũng mong muốn thử mời nhưng cả hai chỉ cần nghe tên người kia đều không dám nhận lời. Lời đồn bất hòa lan xa. Vậy cuối cùng, người ta mất rồi, đến đây làm gì?
Bội Sam buông lỏng tay để cây bút ngã nhào vào cuốn sổ, thở hắt một tiếng, mắt nhìn lên trần nhà nhận ra nỗi đau thương đang lan tỏa khắp thân thể. Nước mắt không cản nữa, sự bi phẫn không kiềm nữa, một lượt bộc phát ra.
Trên tấm thảm lông lớn được lót dưới chân là trang nhất: “TIẾNG KHÓC VANG TRỜI, TIỂU LƯU LƯỢNG AN HẠ QUA ĐỜI”. Tin tức bùng nổ toàn bộ mạng xã hội, lời tiếc thương vang động đất trời được người hâm mộ, người qua đường truy điệu dài từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, nổi bật nhất là Nam Kinh - Quê nhà của An Hạ.
Không ngờ rằng sau mấy năm cách biệt, lần gần nhất được nghe tin về An Hạ lại bằng cách này, còn là sau khi mọi chuyện xảy ra được 3 ngày. Toàn bộ vắt kiệt Lư Bội Sam.
“Sam Sam à.” Một giọng nói nam nhân truyền từ đằng sau, thanh âm ảm đạm.
“Lãng Nghệ! Cho em về nhà đi.” Bội Sam không nhìn, ánh mắt vẫn hướng lên trần nhà, giờ này có nhìn gì cũng chỉ toàn một màn sương nhòe nhoẹt nước. Giọng cô khô khốc.
“Chị Giai Kỳ gọi cho anh. Bảo là hậu sự chu toàn rồi. Tốt nhất em đừng xuất hiện. Chị ấy nhờ anh chuyển lời. Trở về không có lợi cho em cũng không có lợi cho cô ấy. Tránh được thì tránh, sau này đến viếng cũng không muộn.”
“Không muộn à? Thực sự là không muộn hay sao?” Giọng vẫn không thuyên chuyển, nước mắt mỗi lúc nặng hạt hơn. Người ngoài như Lãng Nghệ nhìn thôi cũng thấy như trăm ngàn nhát dao cắm vào ngực.
“Sam Sam à! Anh không hiểu chuyện trong giới giải trí bọn em. Nhưng nghe Giai Kỳ bảo sắp tới em sẽ vào đoàn, vai diễn này cực kỳ quan trọng nên tâm trạng không thể ảnh hưởng. Hơn nữa, còn lịch trình làm đại sứ thương hiệu cũng không thể dính quá nhiều ồn ào. Mối quan hệ của em và cô ấy trước giờ luôn là cái gai trong mắt người khác, em không xuất hiện thì thôi nhưng nếu em xuất hiền người ta lại bảo em giả mù sa mưa, đạo đức giả. Anh không muốn phiền em, phiền cả thời gian tang sự này.” Lãng Nghệ khụy chân, một tay chống vào lưng ghế ngồi của Bội Sam để kéo gần khoảng cách, giọng trầm thấp, ổn định để an ủi.
“Mở khóa! Cho em về đi.” Bội Sam giật mạnh tay hòng thoát khỏi dây trói đang kiềm hãm lấy mình, ánh nhìn lạnh tanh hướng về phía Lãng Nghệ. Dù nước mắt vẫn không ngừng rớt xuống nhưng Lãng Nghệ vẫn không khó nhận ra tức giận đang hóa thành nhưng tơ máu đỏ đang chiếm đặc ánh mắt màu nâu xinh đẹp của Lư Bội Sam.
Lãng Nghệ nhìn cổ tay đỏ lừ của Bội Sam mà nghe tim mình nhói lên. Có lẽ vì cố gắng giãy giụa để thoát khỏi dây trói, có lẽ sợi dây đã cứa đi cứa lại trên da thịt cô nhiều lần đến mức cổ tay muốn tứa ra toàn máu.
Trước đó, khi tin tức vừa nhen nhóm trong giới, vì để ngăn không cho Bội Sam tiếp cận thông tin, Lãng Nghệ và Giai Kỳ quyết định sẽ cắt toàn bộ thông tin liên lạc của cô, báo chí không cho đọc, tin tức cũng không cần cập nhật để đảm bảo Bội Sam được dưỡng bệnh tốt nhất sau khi cả hai đến Châu u để nghỉ ngơi triệt để. Lãng Nghệ lấy lý do thuyết phục để Bội Sam hoàn toàn được an tĩnh, tập trung dưỡng sức để dành cho vai diễn lẫn lịch trình tới.
Không nghi ngờ Bội Sam giao nộp các thiết bị, hằng ngày chỉ đi đi lại lại, đọc sách, chăm sóc vườn. Chỉ đến một hôm, cô ngồi trong thư phòng, một người giúp việc lơ đễnh mang theo báo vào phòng rồi đánh rơi để Bội Sam đọc được, tay chân tê dại, bất ngờ lẫn đớn đau đồng loạt xông tới khiến quan cảnh trước mắt chao đảo, cô ngồi sụp xuống, ngất đi. May mắn, Lãng Nghệ xuất hiện kịp thời. Khi tỉnh lại, cô đã bị trói. Liên tục bị trói từ giường đến ghế, lúc nào cũng có người chăm sóc. Nhưng Bội Sam chẳng thiết tha ăn uống, chăm sóc bản thân nữa, chỉ ngồi đó, chằm chằm nhìn vào tờ báo.
“Anh xin lỗi!”
“Sau này! Đừng để em phải nghe tin tức gì về chị. Nếu tránh được, em nhất định sẽ tránh. Nếu có, em chỉ muốn nghe chị đang sống một đời hạnh phúc. Nhưng nếu chỉ cần nghe chị bị thương lúc đóng phim thôi thì em nhất định đau lòng, chịu không nổi mà phá vỡ ranh giới mình vạch ra.” Giọng đều đều ảm đạm, Bội Sam kết câu nói của mình bằng một nụ cười chua xót, nước mắt giàn giụa. Biểu cảm như một kẻ mất trí.
Cảm xúc đó chân thật đến nỗi khiến Lãng Nghệ cảm giác như đang đứng trước hình ảnh của Cẩn Ý trong > lúc nghe tin người yêu tử trận khi cả hai chỉ vừa mới nói chuyện đính hôn cách đó 1 tuần. Đau lòng đến nghẹt thở. Đây cũng là vai diễn giúp Bội Sam nhận được vô số lời khen, ôm trọn toàn bộ giải thưởng điện ảnh trong nước và gây được tiếng vang lớn tại LHP Quốc tế, có cơ hội chinh phục Châu u tam đại.
Lãng Nghệ bất động một hồi lại lập tức hốt hoảng nhìn gương mặt tiều tụy của Bội Sam.
“Em ấy đã nói như thế đấy! Em ấy đã nói như thế với em khi em ấy say khướt và nhấn chuông cửa nhà em trong đêm. Hôm đó em đã không mở cửa, đếm từng bước em ấy rời đi, 56 bước.”
“Anh xin lỗi. Anh đã hứa sẽ chỉ mở khóa, thêm 2 ngày nữa được không?”
“Không phải là được hay không mà một giây thôi em cũng đã không chịu nổi mất mát này rồi.”
“Nhưng anh…”
“Cho em về.” Bội Sam bắt đầu mất kiên nhẫn, cực kỳ mất kiên nhẫn mà quát lên, thanh âm còn kèm theo tiếng nấc lên. Đây là lần đầu tiên Bội Sam hành xử như thế với Lãng Nghệ. Việc tùy tiện kết hôn với anh đã là một chuyện quá đáng lắm rồi, còn lớn tiếng được nữa hay sao.
11h40 ngày hôm sau tại Bắc Kinh rồi chuyển chuyến đến Nam Kinh, Lãng Nghệ cùng về với Bội Sam. Do đây là lịch trình cá nhân được giấu kín, đến người thân cận nhất cũng không nắm rõ. Lãng Nghệ phối hợp cùng Giai Kỳ chuẩn bị người đón Bội Sam tại sân bay. Lúc xuống máy bay, cô cùng Lãng Nghệ đi ra bằng lối V.I.P. Được Lãng Nghệ sắp xếp thân cận che chắn mà không một hình ảnh nào của Bội Sam lọt ra.
“Xin lỗi chị! Em không giữ được lời. Nhìn cô ấy khóc, em đau lòng lắm.” Khi Lãng Nghệ hội ngộ với Giai Kỳ trên xe.
“Không sao! Tính khí của Bội Sam, chúng ta rõ hết. Muốn nhất định sẽ làm, trời sập cũng không cản nổi.” Giai Kỳ thở dài rồi hướng dẫn trợ lý thân cận của Bội Sam là Tiểu Ngọc lập tức hướng về phía nghĩa trang tại Nam Kinh. Người nhà muốn an táng An Hạ.
Đoạn đường từ sân bay đến nghĩa trang không quá xa nhưng vừa đủ để toàn bộ ký ức về An Hạ tràn lấp làm trái tim Bội Sam như bị cắt rớt xuống từng chút, từng chút. Bội Sam không thể nghĩ được gì, không biết phải làm gì. Trên chuyến bay dài hơn 11 tiếng trở về, mọi thứ tình cảm tưởng đã yên đội mồ sống dậy, bản thân bất lực đến khó tin. Ai có thể làm khó được Bội Sam chứ? Có đấy! Độc nhất An Hạ.
Cái tên làm cô nhớ lại thời khắc cả hai quyết định từ bỏ nhau. Đó là sau khi người hâm mộ của An Hạ và Bội Sam đánh nhau sứt đầu mẻ trán trên khắp các diễn đàn. Người có lòng gọi Bội Sam là từ bi, biết giúp đỡ đàn em. Người nhẫn tâm gọi An Hạ là kẻ ăn bám, lưu manh, vô sỉ đến mức đi đâu cũng treo cái tên Bội Sam trên cửa miệng, còn dành phiên vị trong show tống nghệ tham gia chung. Tài nguyên có được cũng vì Bội Sam nhắc đến, chú ý có được cũng là Bội Sam cho phép thêm tí nhiệt. “An Hạ đó hả? Chẳng khéo là một con ong, hút lấy hút để mật ngọt.” Lời bình khó nghe hơn cũng có.
“Tiểu An à! Em là biết hay không biết tình cảm của chị dành cho em?” Bội Sam khàn giọng, vẫn giữ vẻ ôn tồn nhỏ nhẹ hỏi An Hạ khi cả hai cùng ở trong ngôi nhà của Bội Sam.
“Em biết!” Giọng An Hạ không biến chuyển, đều đều, thanh âm từng chữ một rõ ràng.
“Ngay cả nói dối là em không biết, để chị tự đa tình, em cũng không muốn sao?” Bội Sam nghẹn giọng, tai cứ ù ù.
“Không muốn. Em không cần chị giúp cũng không muốn dối gạt chị.” Điểm khiến Bội Sam thực sự phải lòng An Hạ chính là sự thẳng thắn. Làm bất cứ điều gì cũng sẽ thẳng thắn nói rõ, tuyệt đối không che giấu. Chỉ có điều đứa nhỏ này tự trọng rất cao, kiêu hãnh lạ thường, cái tôi đặt xuống một chút cũng thấy xước.
“Có lúc nào em từng động lòng không?” Bội Sam nhả từng chữ một, sợ rằng đánh rơi chữ nào cũng khiến An Hạ không nghe rõ được tấm lòng của mình.
An Hạ siết chặt tay, dù chỉ có thể đứng nhìn từ phía sau nhưng Bội Sam hoàn toàn có thể nhận rõ cái run vai bần bật của An Hạ. Tiếng khóc trong cuốn họng cả hai rốt cuộc phải kiềm nén bao lâu vậy. An Hạ chỉ biết im lặng.
“Tại sao chúng ta không thể cứ tiếp tục như vậy, mập mờ như vậy. Tại sao cứ nhất định vạch rõ đường ranh?” Bội Sam suýt chút nữa đánh mất bình tĩnh. Từ trước đến nay, dù rơi vào bất kỳ hoàn cảnh nào, Bội Sam luôn đối xử rất điềm đạm, mực thước. Chưa một ai thấy được sự nóng vội của cô. Thái độ đó cũng là điều khiến An Hạ luôn dành về Bội Sam sự si mê, ngưỡng vọng.
“Vì em đau lòng rồi! Có những lời nói, không phải chị cố không quan tâm thì chị sẽ không tổn thương. Em không có cách gì bảo vệ chị khỏi những điều đó cả. Tư cách của kẻ ăn bám tài nguyên của chị, hào quang của chị thì em không có tư cách nào nữa. Lấy xứng đáng ở đâu mà không vạch rõ đường ranh với chị.” Vẫn quay lưng về phía Bội Sam, An Hạ bóp chặt nắm tay của mình, chặt đến mức 4 ngón tay quặp vào trong đỏ lừ lên, móng tay đâm xuyên da thịt, cõi lòng hoàn toàn sụp đổ.
“Tiểu An à! Chị không để tâm mà.” Bội Sam tiến lên hai bước để kéo gần khoảng cách nhưng cô thận trọng không dám đến gần, chỉ sợ bản thân chỉ cần lỡ tay một chút thôi An Hạ sẽ tan biến đi mất. Trong mắt cô, An Hạ lúc nào cũng giống như một đứa trẻ, cô muốn ôm trọn lấy mà giữ gìn, trân quý.
An Hạ hít một hơi thật sâu, cố không cho đối phương nhận ra mình cũng đang không ổn.
“Em để tâm.” Giọng An Hạ lạnh tanh.
“Vậy bây giờ chị làm được gì cho em.” Bội Sam thỏa hiệp, ít nhất cô không muốn làm đau An Hạ nữa. Nói thật cũng được, nói dối cũng được, có tình cảm cũng được mà không cũng được, An Hạ của cô không cần phải bị làm khó nữa. Điều An Hạ muốn mới là quan trọng nhất. Sau này, để sau này tính.
“Chuyện gì về em sau này, chị đừng lo.” An Hạ đè nặng cụm từ “đừng lo” như chiếc kim nhấn mạnh xuống sự u uất, sự thâm tình của Bội Sam, ép nước mắt trào ra đến mơ hồ. Không phải hai chữ này cũng chính là cách mà An Hạ vẫn luôn an ủi cô, từng lúc từng lúc làm cô yên tâm dựa dẫm trái tim mình hay sao. Đến bây giờ lại dùng hai chữ này để muốn vứt bỏ cô sao?
Hôm đó mùa hè mà Bội Sam lạnh đến thấu xương. Hôm nay, cũng là vào mùa hè nhưng sao hơi lạnh lại cực kỳ mạnh mẽ như thế. Nhiệt độ hạ thấp quá à. Không phải, mùa hè thực sự đã mất rồi. Lãng Nghệ và Giai Kỳ đều cẩn trọng quan sát Bội Sam.
“Đau lòng quá!” Giai Kỳ nói nhỏ, hít một hơi, xót xa mà rơi nước mắt. Bội Sam không chỉ là cộng sự, cùng cô vào sinh ra tử mấy trận truyền kỳ mà còn là bạn, là em, là người nếu có dao phóng đến cô cũng sẽ không ngại đứng ra đỡ.
Tiểu Ngọc tập trung, siết chặt vô lăng, đạp phanh để tăng tốc. Chẳng mấy chốc họ đến nghĩa trang. Lúc này, xe đưa thi hài của An Hạ cũng vừa đưa tới, chuẩn bị sẵn đường để hỏa thiêu. Dù sao cũng là người của công chúng, từng xuất hiện ở Ngũ Đại Tạp Chí, kẻ hiếu kỳ hay cánh săn ảnh tuyệt đối không ít. Điều quan trọng là bằng cách nào để Bội Sam vào. Đây mới thực sự là điều Giai Kỳ lo lắng.
“Triệu tỷ! Chúng tôi tới rồi. Có thể sắp xếp không?” Giai Kỳ gọi nhanh cuộc điện thoại. Bên kia đầu dây là người đại diện ủa An Hạ - Triệu Quân Dao.
“Vòng ra sân sau đi. Cũng có người, nhưng dễ đi hơn. Tôi sẽ ra đón mọi người.” Triệu Quân Dao khàn đặc giọng, mấy hôm nay túc trực bên linh cữu của An Hạ, vừa phải trả lời báo chí, vừa an ủi người nhà, vừa phải nén đi tâm tư. Thực sự có chút mệt mỏi lộ ra.
“Được! Chúng tôi sắp rẽ vào rồi.”
Sau khi cúp máy của Giai Kỳ, Triệu Quân Dao phân bố cho Di Dương, trợ lý thân cận của An Hạ, ở lại để chăm lo mọi người và đặc biệt theo sát mẹ của An Hạ là Trình Hâm Dao. Triệu Quân Dao đưa thêm 4 vệ sĩ nữa để ra đón nhóm người của Giai Kỳ theo địa điểm mà cô gửi qua WeChat. Nó nằm ở khu sân sau, đường khá hẹp, xe vào cũng sẽ hơi vất vả nhưng không gây nhiều chú ý. Giai Kỳ và Triệu Quân Dao cũng đã bàn bạc nếu có ai đó chụp được ảnh, sẽ lập tức đi trưng ảnh vòng hoa, làm ầm Weibo rồi tung “phiến quân” làm loạn, đi thêm vài bài đào lại chương trình tống nghệ mà cả hai có cơ hội tham gia giúp hình ảnh bạn bè thân thiết khắc ghi trong lòng người hâm mộ, cốt hướng về câu chuyện bạn thân gặp chuyện - không thể ngó lơ.
Không thể trách Giai Kỳ lo trước lo sau. Sau khi quyết định vạch rõ ranh giới, Bội Sam tuyệt đối không dám đá động gì đến An Hạ. Cô chỉ lặng lẽ quan sát, nhìn An Hạ gập ghềnh đủ đường mà không thể làm được gì, bất luận cô đi nước cờ nào cũng bị An Hạ đoán được.
Bọn họ hiểu nhau đến nỗi cái hắt hơi cũng biết được bên trong của đối phương. Đau lòng đến nỗi phải lặng lẽ tắt hết thông tin về An Hạ. An Hạ cũng chủ động tránh được thì tránh. Rất nhiều bài đăng khi An Hạ chật vật mãi chẳng lên, rồi bất ngờ một bước lên đỉnh đều nhắm về Bội Sam.
Người nói nhờ không có Bội Sam mà An Hạ mới rộng mở công danh, “ám khí đủ đường” - “không dính líu nữa, con đường sáng hẳn, là cô ta kiềm kẹp Tiểu Hạ của tôi đúng không” - “rời xa Bội Sam chính là ánh sáng đó. Cái thứ lạnh tanh như cô ta làm sao làm mùa Hè rực rỡ được”. Cũng có người nói “lúc An Hạ loay hoay chẳng thấy bàn tay cô Lư chìa ra nhỉ” - “Lúc nào cũng đóng vai Phật Hệ, không phải nói bạn bè hả, lúc cô ấy ở vực sâu thì cô ta ở đâu”. Một vài bình luận bênh vực nhưng toàn bộ cũng chỉ là gai mắt bảo mối quan hệ của họ là giả tạo. An Hạ cũng lấy đạo của người làm đạo của mình, một mực không dính líu gì đến Bội Sam, mối quan hệ trước kia xây dựng ở chương trình tống nghệ chỉ nói một câu với đám phóng viên “chương trình nào cũng đều có quy luật.”
Suốt 3 năm nay không hề dính líu. Bội Sam gom giải thưởng, nghệ thuật thăng hoa, tài năng lan xa đến tận các khu vực ngoài nước. An Hạ theo con đường người mẫu, lấy nhan sắc bán lấy bán để mà nổi bật. Hai người cùng hoạt động trong một môi trường, nhưng không ai phạm ai, hình thành nên giai đoạn cả hai trở thành mối quan hệ không đội trời chung. Có tôi không có cô. Chương trình nào cũng mong muốn thử mời nhưng cả hai chỉ cần nghe tên người kia đều không dám nhận lời. Lời đồn bất hòa lan xa. Vậy cuối cùng, người ta mất rồi, đến đây làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.