Vượt Qua Đại Dương Để Tìm Lại Nhau
Chương 11: Chị Tuyệt Đối Tin Tưởng
Tiêu Tiêu
11/08/2023
Trong lúc này, An Hạ quay lại Hồ Châu để thực hiện tiếp “Nhân Gian Hữu Hảo, Nhân Gian Kết”. Vì đã hứa với giám chế Lưu, khi giải quyết xong chuyện nhà, An Hạ không chần chờ mà quay trở lại Hồ Châu sớm hơn dự kiến một ngày để hội ngộ với đoàn, đồng thời cũng dành thời gian nghiên cứu cho tập tiếp theo.
Đây là số ghi hình quan trọng mà Triệu Quân Dao đã căn dặn An Hạ rất kỹ càng rằng phải thể hiện thật tốt. Bởi An Hạ không chỉ cùng thầy Cảnh trải qua thử thách đặc biệt của chương trình, mà còn phải phô diễn các tài lẻ của mình. Cột mốc này nếu vượt qua, sức hút thì về tuyệt đối không nhỏ. Bởi theo đối chiếu của Triệu Quân Dao, rất nhiều khách mời nhờ tập phim này mà một bước thành sao. Bản thân An Hạ, hiểu rõ cơ hội này.
“Hôm nay tinh thần rất tốt, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Giám chế Lưu hào hứng khi đón An Hạ ở trường quay.
“Tất nhiên rồi ạ! Em muốn tạo ấn tượng tốt với thầy Cảnh.”
“Sắc mặt tự tin này, bản thân đã an tâm rồi hả?” Giám chế Lưu thể hiện tràn đầy ý cười trong ánh mắt, trực giác cũng tuyệt đối an tâm khi trạng thái khách mời đang vô cùng tốt.
“Rất an tâm.” Giọng nói tràn đầy sĩ khí của An Hạ, quyết tâm chứng minh trước mặt thầy Cảnh lần này đúng là rất nghiêm túc.
“Được! Lấy khí thế này gặp thầy Cảnh, anh tin em sẽ có ấn tượng tốt đó.”
Cảnh quay hôm nay chủ yếu tập trung vào việc trao đổi và hành trình tìm hiểu cuộc sống tại một thị trấn nhỏ thuộc Hồ Châu thông qua ẩm thực. Thầy Cảnh sẽ cùng An Hạ đi phỏng vấn, trò chuyện với bà con trong thôn, trải nghiệm cuộc sống dân dã của dân địa phương.
Theo lời căn dặn của Triệu Quân Dao, An Hạ rất tập trung cho số ghi hình lần này cùng thầy Cảnh, biểu hiện toàn diện đều rất tốt, còn không ít lần tạo ra bầu không khí hài hước cùng thầy Cảnh tung hứng để tạo nên hiệu ứng cảm xúc.
Với kinh nghiệm tích lũy, thầy Cảnh cùng không khó khăn mang đến không gian để An Hạ có thể bộc lộ nhiều hơn về suy nghĩ, sự khéo léo trong giao tiếp của mình. Thực tế, dù rất bộc trực và cũng hay đắc tội với người khác nhưng An Hạ không phải kém cỏi trong đối nhân xử thế. Chỉ vì bản thân từng nóng vội mà phạm phải sai lầm, hiềm khích với tiểu nhân mà không thể xoay sở.
Do có sự tương trợ từ thầy Cảnh, câu chuyện vừa hài hước, vừa cảm xúc lại hợp thời khi khai thác về những người trẻ quyết định an cư ở thôn và những người trẻ quyết định rời khỏi nguồn gốc của mình, cũng được giám chế Lưu bắt trọn mà lấy làm chất liệu chính của toàn bộ tập phim.
Sự hiềm khích của truyền thống và hiện đại, tư duy muốn đổi mới và thoát ly tư tưởng thủ cựu bền vững, đây không hẳn là đề tài mới nhưng vẫn là đề tài đủ hấp dẫn người xem. Nhất là khi nhân vật được chọn cũng đã mang đến nhiều góc nhìn mới về những phân cách của thế hệ ở thôn này.
“Hôm nay, thực sự làm tốt đó.”
“Cảm ơn thầy Cảnh, nhờ thầy chiếu cố em.” An Hạ cúi đầu bày tỏ sự kính trọng và cảm ơn lời khen ngợi của thầy Cảnh.
“Khéo ăn, khéo nói như vậy, thật xin lỗi đã từng nghĩ em là người sỗ sàng.”
“Mạng xã hội không phải lúc nào cũng biết em.” An Hạ điềm tĩnh, cả thầy Cảnh cũng không nghĩ rằng.
“Được! Vậy thử thách hôm nay, hãy để mạng xã hội biết thêm về em.”
“Chà! Họ không ném đá em nữa là đã vui lắm rồi.”
“Sao có thể ném em chứ. Nếu lấy thực lực mà đổi lấy, không phải là đá đâu, sẽ là hoa đó.”
“Vậy thử thách hôm nay, thầy Cảnh có thể tin tưởng giao phó cho em không?”
“Tuyệt đối tin tưởng.”
“Thư giãn đi! Lát nữa gặp lại em, anh có chuẩn bị một ít cà phê, tiện thì lấy một cốc uống nhé!”
Sự cởi mở của thầy Cảnh khiến An Hạ như được tiếp thêm năng lượng và chắc chắn vào kế hoạch của mình trong đêm thử thách hôm nay. Thành thật, sự đánh giá của thầy Cảnh rất có trọng lượng trong lòng An Hạ.
Bởi không chỉ là người có tiếng nói mang sức ảnh hưởng trong giới nghệ thuật, doanh thu ròng mỗi năm đều đạt con số khủng, thân thiết với giới quan chức, xuất thân danh môn, thầy Cảnh còn có nhiều đóng góp trong việc truyền bá văn hóa nước nhà thông qua những chương trình đặc biệt khai thác sâu về truyền thống do chính công ty mình sản xuất.
Thế nên, người muốn hợp tác với thầy Cảnh không ít, nhưng không phải lưu lượng nào cũng được thầy Cảnh nhận xét tốt. Thậm chí, để trở thành khách mời của “Nhân Gian Hữu Hảo, Nhân Gian Kết”, giám chế Lưu còn phải ưu ái hỏi qua ý kiến thầy Cảnh.
“Hạ lão sư. Triệu tỷ gọi chị này.” Giọng nói của Di Dương kéo tới, lấp đầy không gian của thầy Cảnh vừa rời đi. An Hạ cũng nhanh chóng tiếp nhận điện thoại từ tay của Di Dương.
"Sao hả? Mọi chuyện ổn chứ?"
"Tiến triển rất tốt, em đang chuẩn bị cho cảnh quay thử thách."
Đồng thời, An Hạ cũng không quên thuật lại kế hoạch của mình cho đêm thử thách hôm nay và cuộc nói chuyện với thầy Cảnh vừa diễn ra ban nãy.
"Nghe mong chờ đó. Nếu thầy Cảnh cũng khen ngợi em thì sắp tới con đường của em xem chừng rất được chiếu cố."
"Chị tin em không?"
"Tuyệt đối tin tưởng."
Trước đây, dù bản thân mong muốn thể hiện nhưng vì không tìm được nguồn động viên, bản thân lại bị Thẩm Giai ra sức chèn ép, An Hạ càng đi càng mất niềm tin vào mình đến độ làm bất kỳ chuyện gì cũng sợ khán giả không thích, cảm giác thấp kém cũng liên tục chiếm lĩnh tâm thức của An Hạ.
Đến nỗi mỗi một bước đi, An Hạ chỉ tìm thấy một mình Bội Sam vẫn luôn tin tưởng mình. Chỉ là, Bội Sam xuất phát đã vượt trội hơn nữa, con đường thành danh vô cùng thuận lợi, An Hạ nghĩ rằng Bội Sam chỉ vì quá nuông chiều mình mà mới ra sức động viên. Mỗi lần như thế, An Hạ chỉ càng cảm thấy mình không với tới nổi bàn tay của Bội Sam đang chìa ra ôm lấy mình.
Thế nên, giọng nói chắc chắn của Triệu Quân Dao bây giờ giống như một ngọn gió phất tung ngọn cờ trong lòng của An Hạ.
Đây là số ghi hình quan trọng mà Triệu Quân Dao đã căn dặn An Hạ rất kỹ càng rằng phải thể hiện thật tốt. Bởi An Hạ không chỉ cùng thầy Cảnh trải qua thử thách đặc biệt của chương trình, mà còn phải phô diễn các tài lẻ của mình. Cột mốc này nếu vượt qua, sức hút thì về tuyệt đối không nhỏ. Bởi theo đối chiếu của Triệu Quân Dao, rất nhiều khách mời nhờ tập phim này mà một bước thành sao. Bản thân An Hạ, hiểu rõ cơ hội này.
“Hôm nay tinh thần rất tốt, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Giám chế Lưu hào hứng khi đón An Hạ ở trường quay.
“Tất nhiên rồi ạ! Em muốn tạo ấn tượng tốt với thầy Cảnh.”
“Sắc mặt tự tin này, bản thân đã an tâm rồi hả?” Giám chế Lưu thể hiện tràn đầy ý cười trong ánh mắt, trực giác cũng tuyệt đối an tâm khi trạng thái khách mời đang vô cùng tốt.
“Rất an tâm.” Giọng nói tràn đầy sĩ khí của An Hạ, quyết tâm chứng minh trước mặt thầy Cảnh lần này đúng là rất nghiêm túc.
“Được! Lấy khí thế này gặp thầy Cảnh, anh tin em sẽ có ấn tượng tốt đó.”
Cảnh quay hôm nay chủ yếu tập trung vào việc trao đổi và hành trình tìm hiểu cuộc sống tại một thị trấn nhỏ thuộc Hồ Châu thông qua ẩm thực. Thầy Cảnh sẽ cùng An Hạ đi phỏng vấn, trò chuyện với bà con trong thôn, trải nghiệm cuộc sống dân dã của dân địa phương.
Theo lời căn dặn của Triệu Quân Dao, An Hạ rất tập trung cho số ghi hình lần này cùng thầy Cảnh, biểu hiện toàn diện đều rất tốt, còn không ít lần tạo ra bầu không khí hài hước cùng thầy Cảnh tung hứng để tạo nên hiệu ứng cảm xúc.
Với kinh nghiệm tích lũy, thầy Cảnh cùng không khó khăn mang đến không gian để An Hạ có thể bộc lộ nhiều hơn về suy nghĩ, sự khéo léo trong giao tiếp của mình. Thực tế, dù rất bộc trực và cũng hay đắc tội với người khác nhưng An Hạ không phải kém cỏi trong đối nhân xử thế. Chỉ vì bản thân từng nóng vội mà phạm phải sai lầm, hiềm khích với tiểu nhân mà không thể xoay sở.
Do có sự tương trợ từ thầy Cảnh, câu chuyện vừa hài hước, vừa cảm xúc lại hợp thời khi khai thác về những người trẻ quyết định an cư ở thôn và những người trẻ quyết định rời khỏi nguồn gốc của mình, cũng được giám chế Lưu bắt trọn mà lấy làm chất liệu chính của toàn bộ tập phim.
Sự hiềm khích của truyền thống và hiện đại, tư duy muốn đổi mới và thoát ly tư tưởng thủ cựu bền vững, đây không hẳn là đề tài mới nhưng vẫn là đề tài đủ hấp dẫn người xem. Nhất là khi nhân vật được chọn cũng đã mang đến nhiều góc nhìn mới về những phân cách của thế hệ ở thôn này.
“Hôm nay, thực sự làm tốt đó.”
“Cảm ơn thầy Cảnh, nhờ thầy chiếu cố em.” An Hạ cúi đầu bày tỏ sự kính trọng và cảm ơn lời khen ngợi của thầy Cảnh.
“Khéo ăn, khéo nói như vậy, thật xin lỗi đã từng nghĩ em là người sỗ sàng.”
“Mạng xã hội không phải lúc nào cũng biết em.” An Hạ điềm tĩnh, cả thầy Cảnh cũng không nghĩ rằng.
“Được! Vậy thử thách hôm nay, hãy để mạng xã hội biết thêm về em.”
“Chà! Họ không ném đá em nữa là đã vui lắm rồi.”
“Sao có thể ném em chứ. Nếu lấy thực lực mà đổi lấy, không phải là đá đâu, sẽ là hoa đó.”
“Vậy thử thách hôm nay, thầy Cảnh có thể tin tưởng giao phó cho em không?”
“Tuyệt đối tin tưởng.”
“Thư giãn đi! Lát nữa gặp lại em, anh có chuẩn bị một ít cà phê, tiện thì lấy một cốc uống nhé!”
Sự cởi mở của thầy Cảnh khiến An Hạ như được tiếp thêm năng lượng và chắc chắn vào kế hoạch của mình trong đêm thử thách hôm nay. Thành thật, sự đánh giá của thầy Cảnh rất có trọng lượng trong lòng An Hạ.
Bởi không chỉ là người có tiếng nói mang sức ảnh hưởng trong giới nghệ thuật, doanh thu ròng mỗi năm đều đạt con số khủng, thân thiết với giới quan chức, xuất thân danh môn, thầy Cảnh còn có nhiều đóng góp trong việc truyền bá văn hóa nước nhà thông qua những chương trình đặc biệt khai thác sâu về truyền thống do chính công ty mình sản xuất.
Thế nên, người muốn hợp tác với thầy Cảnh không ít, nhưng không phải lưu lượng nào cũng được thầy Cảnh nhận xét tốt. Thậm chí, để trở thành khách mời của “Nhân Gian Hữu Hảo, Nhân Gian Kết”, giám chế Lưu còn phải ưu ái hỏi qua ý kiến thầy Cảnh.
“Hạ lão sư. Triệu tỷ gọi chị này.” Giọng nói của Di Dương kéo tới, lấp đầy không gian của thầy Cảnh vừa rời đi. An Hạ cũng nhanh chóng tiếp nhận điện thoại từ tay của Di Dương.
"Sao hả? Mọi chuyện ổn chứ?"
"Tiến triển rất tốt, em đang chuẩn bị cho cảnh quay thử thách."
Đồng thời, An Hạ cũng không quên thuật lại kế hoạch của mình cho đêm thử thách hôm nay và cuộc nói chuyện với thầy Cảnh vừa diễn ra ban nãy.
"Nghe mong chờ đó. Nếu thầy Cảnh cũng khen ngợi em thì sắp tới con đường của em xem chừng rất được chiếu cố."
"Chị tin em không?"
"Tuyệt đối tin tưởng."
Trước đây, dù bản thân mong muốn thể hiện nhưng vì không tìm được nguồn động viên, bản thân lại bị Thẩm Giai ra sức chèn ép, An Hạ càng đi càng mất niềm tin vào mình đến độ làm bất kỳ chuyện gì cũng sợ khán giả không thích, cảm giác thấp kém cũng liên tục chiếm lĩnh tâm thức của An Hạ.
Đến nỗi mỗi một bước đi, An Hạ chỉ tìm thấy một mình Bội Sam vẫn luôn tin tưởng mình. Chỉ là, Bội Sam xuất phát đã vượt trội hơn nữa, con đường thành danh vô cùng thuận lợi, An Hạ nghĩ rằng Bội Sam chỉ vì quá nuông chiều mình mà mới ra sức động viên. Mỗi lần như thế, An Hạ chỉ càng cảm thấy mình không với tới nổi bàn tay của Bội Sam đang chìa ra ôm lấy mình.
Thế nên, giọng nói chắc chắn của Triệu Quân Dao bây giờ giống như một ngọn gió phất tung ngọn cờ trong lòng của An Hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.