Chương 129
Thu Vũ Dạ Hàn
07/08/2013
Lệ phi dừng một chút, có chút uể oải nói: “Ta đến là
không nghĩ tới các ngươi lại cự tuyệt ta, chính là, ta thật sự là không nghĩ
làm cho cái gọi là nhóm công chúa trong hậu cung này gả đến Ô Mông quốc ta đi,
thật sự là hy vọng có thể tìm một người thích hợp làm chị dâu của ta.”
Mộ Dung Phong chính là vẫn như cũ thản nhiên cười, ôn hòa nói: “Ta cũng biết ngươi là hảo ý, chính là, Xuân Liễu tuy rằng là nha đầu của ta, nhưng nàng cũng có chủ ý của chính mình, ngươi có thể chính mình đến hỏi nàng, nếu là chính nàng nguyện ý, ta tự nhiên là sẽ không cự tuyệt.”
Lệ phi cười cười nói: “Ta đây đến hỏi nàng, nếu là trước mặt các ngươi, sợ nàng sẽ thẹn thùng, các ngươi không ở trước mặt, khả năng nàng còn có thể lá gan lớn một chút.”
Nhìn Lệ phi đi ra ngoài, Mộ Dung Phong bỗng nhiên nhẹ nhàng cười, nhẹ nhàng hỏi: “Thật là thú vị, như thế nào Hoàng Thượng lại làm cho Lệ phi nương nương chính mình thay huynh trưởng nàng tuyển thê?”
Tư Mã Nhuệ cười cười nói: “Tám phần là phụ thân nàng ra chủ ý, bắt đầu từ khi Mộ Dung Tuyết bị phụ vương sắc phong làm Tuyết phi, phụ thân nàng đã không còn hoà nhã với phụ vương ta, cũng không như thế nào ra ý kiến hay gì, chính là phụ vương ta người này có thói quen ỷ lại phụ thân nàng, đến bây giờ sợ là còn không có học được cách không tham khảo ý kiến của phụ thân nàng.”
“Không phải còn có một cái Đại thái tử sao?” Mộ Dung Phong lơ đãng hỏi, “Tư Mã Triết dù sao cũng là Hoàng Thượng tương lai, điểm việc nhỏ ấy còn lấy không ra được chủ ý sao? Chỉ sợ như vậy ngược lại không tốt, Ô Mông quốc đem Nhã Lệ công chúa đặt ở nơi này làm con tin, thành Lệ phi. Bọn họ muốn kết hôn một vị công chúa Đại Hưng vương triều làm vợ, nhất định sẽ lựa chọn một công chúa thâm chịu phụ hoàng sủng ái, một công chúa ở Đại Hưng vương triều có chút địa vị, cho dù là Lệ phi hảo tâm lựa chọn Xuân Liễu, Ô Mông quốc sợ là sẽ coi đây là cái cớ, nói là Đại Hưng vương triều xem nhẹ Ô Mông quốc, sinh ra sự đến. Phụ thân ra chủ ý này sợ là trong lòng có oán hận, muốn sinh sự, phụ hoàng chẳng lẽ một chút không biết sao?”
“Phụ hoàng là một hoàng đế anh minh, nhưng là không có khả năng cả đời anh minh, chỉ sợ cũng sẽ có thời điểm hồ đồ.” Tư Mã Nhuệ thản nhiên nói, “Chủ ý này nghe xong, chỉ nói rõ phụ vương còn chưa từng nghĩ lâu dài như vậy, chỉ cho là, Ô Mông quốc là một tiểu quốc, không cần để ý. Kỳ thật, Ô Mông quốc làm sao không phải muốn tìm một công chúa Đại Hưng vương triều ở chỗ bọn họ làm con tin. Nay, Ngô Mông ở biên quan, chiến công trác tuyệt, so với khi Tư Mã Cường ở càng tốt hơn, bọn họ cũng sợ đất nước khó giữ được, cho nên muốn ra chủ ý đón dâu này, tự nhiên sẽ chọn lựa công chúa chịu phụ hoàng sủng ái, nếu là không thể như ý, đương nhiên sẽ mượn cơ hội sinh sự, ở biên quan gặp phải sự tình. Cho nên, ngay cả Xuân Liễu đồng ý, cũng không thể gả đi qua, gả cho cũng chỉ sẽ là không vui cả đời.”
Mộ Dung Phong không nói gì, vẻ mặt có chút hoảng hốt. Nàng đột nhiên có một loại cảm giác không tốt lắm, dường như Mộ Dung Thanh Lương là cố ý, hắn hận Hoàng Thượng, hận Hoàng Thượng đoạt ái nữ hại phu nhân, cho nên hắn hận, thời điểm Mộ Dung phu nhân tự sát lúc ấy, hắn liền từng có ý báo thù, hắn đã muốn đem Hoàng Thượng trở thành cừu nhân, như thế nào có khả năng thiệt tình giúp Hoàng Thượng.
Về phần Tư Mã Triết, Mộ Dung Phong không tin chuyện tình của hắn cùng Hồng Ngọc chỉ có Tư Mã Nhuệ cùng chính mình cùng với Mộ Dung Thiên biết, nói không chừng Mộ Dung Thanh Lương cũng biết, nếu hắn biết, hắn lại như thế nào sẽ nhớ đến quan hệ ông tế (nhạc phụ và con rể) cùng Tư Mã Triết?
Tư Mã Nhuệ ở một bên đang nghĩ tâm sự, cũng không có chú ý tới Mộ Dung Phong ngẩn người, kỳ thật trong lòng hắn cũng là lộn xộn, Mộ Dung Thanh Lương bỏ qua là cố ý, hơn nữa….có một số việc, một ngày nào đó sẽ trồi lên mặt nước, cái thời điểm kia, Mộ Dung Phong phải ứng đối như thế nào?
Xuân Liễu cũng không có đáp ứng đề nghị của Lệ phi, nàng càng hy vọng chính mình có thể ở lại bên người tiểu thư, về phần chung thân đại sự, nàng tình nguyện nghe theo tiểu thư an bài.
Hơn nữa trong lòng nàng đã suy nghĩ, nếu là tiểu thư đồng ý, tự nhiên sẽ tự thân đến thông tri nàng, nếu là không có tự mình thông tri nàng, nhất định là không đồng ý, nếu là tiểu thư không đồng ý, liền nhất định không phải chuyện tốt, vẫn là không cần đáp ứng là tốt nhất.
Đại Hưng vương triều hẳn là một thời đại nhiều mưa, Mộ Dung Phong bởi vì thích mưa cho nên cảm thấy vui vẻ, rõ ràng buổi sáng vẫn là thời tiết đẹp, đến buổi chiều trời lại đột nhiên thay đổi, đổ mưa xuống.
Tư Mã Nhuệ nói, “Mưa mùa hè này một chút chính là vài ngày, Đại Hưng vương triều trong một năm có hơn phân nửa thời gian là trời mưa.”
Mộ Dung Phong nghe xong thật sự là vui vẻ.
Hòa Dương cung, Hoàng Thượng cùng Tuyết phi ngồi đối diện, Mộ Dung Tuyết khẽ mỉm cười, nghe Hoàng Thượng càu nhàu, về phần thái độ của phụ thân, thái độ vô cùng không đúng với sứ mệnh thần tử như thế, nàng thật sự không biết là ngoài ý muốn, đối với chính mình bị Hoàng Thượng sủng hạnh, phụ thân nhất định là canh cánh trong lòng, nhưng lại làm cho chính mình mẫu thân thương tâm tới tự sát, phụ thân như thế nào khả năng giống như trước kia đối đãi Hoàng Thượng như vậy.
“Hoàng Thượng, thái độ của phụ thân của Tuyết nhi quả thật không ổn, nhưng cầu Hoàng Thượng không cần tái sinh cơn giận không đâu này, Tuyết nhi thay phụ thân hướng Hoàng thượng giải thích, Tuyết nhi biết Hoàng Thượng là người lòng dạ bao dung, nhất định sẽ không đem việc này để ở trong lòng.” Mộ Dung Tuyết khẽ mỉm cười, nhẹ giọng dùng lời nói nhỏ nhẹ nói, “Tuyết nhi đến còn có chuyện muốn thỉnh Hoàng Thượng ân chuẩn. Không biết Hoàng Thượng ngài bây giờ còn có hay không có tâm tình nghe Tuyết nhi nói?”
“Chuyện gì?” Hoàng Thượng có chút tò mò, Mộ Dung Tuyết này rất ít có việc cầu hắn, đột nhiên lúc này có việc cầu hắn, đến làm cho Hoàng Thượng không đành lòng cự tuyệt, “Nói đến trẫm nghe một chút.”
Mộ Dung Tuyết vẫn như cũ khẽ mỉm cười, vẫn như cũ nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ nói, “Hoàng Thượng, nay đã đến mùa hạ, Tam tỷ tỷ của Tuyết nhi cũng đã trở lại, tuy rằng lúc ấy bị kinh sợ, nhưng vạn hạnh là không có bị thương tổn như thế nào, coi như là cát nhân thiên tướng. Tuy rằng lúc ấy Lưu tỷ tỷ làm chuyện không đúng, làm hại Tuyết nhi mất đầu thai, nhưng niệm tình nàng đối Hoàng Thượng vẫn nhớ mãi không quên, Tuyết nhi muốn cầu Hoàng Thượng ngài ân chuẩn một việc. Lưu tỷ tỷ quả thật là phạm vào tội không thể tha thứ, nhưng, Lưu tỷ tỷ mấy ngày này thân thể vẫn không tốt, chỉ có đứa con bị miễn danh hiệu canh giữ ở bên cạnh, cũng không có người thích hợp chiếu cố, mấy ngày trước đây Tuyết nhi đi qua xem, trong lòng thật sự là không đành lòng, nếu là Hoàng Thượng ngài ân chuẩn, Tuyết nhi muốn cầu ngài cho phép Hồng Ngọc tiến đến chiếu cố. Dù sao Hồng Ngọc vẫn là tức phụ (con dâu) của Lưu tỷ tỷ, huống hồ, Tư Mã Cường cũng có thời gian nửa năm chưa từng gặp qua thê tử của chính mình, tuy rằng phạm vào sai, Hoàng Thượng ngài cũng không tất trừng phạt bọn họ như thế, đã ở Tư Quá Uyển, vẫn là nên có người chiếu cố giúp đỡ.”
Hoàng Thượng nghe xong đến là sửng sốt, bật thốt lên nói: “Tuyết nhi, nàng thật đúng là làm cho trẫm mở nhãn giới, trẫm còn tưởng rằng nàng vẫn không chịu tha thứ mẫu tử hai người bọn họ, cho dù là trẫm, cho tới bây giờ vẫn là trong lòng có hận ý, hận bọn hắn bị thương long thai của trẫm cùng nàng cùng với con dâu Phong nhi của trẫm, không nghĩ tới nàng thế nhưng còn có thể thay bọn họ suy nghĩ, trẫm đến là cảm thấy không có uổng trẫm thương nàng.”
Mộ Dung Phong chính là vẫn như cũ thản nhiên cười, ôn hòa nói: “Ta cũng biết ngươi là hảo ý, chính là, Xuân Liễu tuy rằng là nha đầu của ta, nhưng nàng cũng có chủ ý của chính mình, ngươi có thể chính mình đến hỏi nàng, nếu là chính nàng nguyện ý, ta tự nhiên là sẽ không cự tuyệt.”
Lệ phi cười cười nói: “Ta đây đến hỏi nàng, nếu là trước mặt các ngươi, sợ nàng sẽ thẹn thùng, các ngươi không ở trước mặt, khả năng nàng còn có thể lá gan lớn một chút.”
Nhìn Lệ phi đi ra ngoài, Mộ Dung Phong bỗng nhiên nhẹ nhàng cười, nhẹ nhàng hỏi: “Thật là thú vị, như thế nào Hoàng Thượng lại làm cho Lệ phi nương nương chính mình thay huynh trưởng nàng tuyển thê?”
Tư Mã Nhuệ cười cười nói: “Tám phần là phụ thân nàng ra chủ ý, bắt đầu từ khi Mộ Dung Tuyết bị phụ vương sắc phong làm Tuyết phi, phụ thân nàng đã không còn hoà nhã với phụ vương ta, cũng không như thế nào ra ý kiến hay gì, chính là phụ vương ta người này có thói quen ỷ lại phụ thân nàng, đến bây giờ sợ là còn không có học được cách không tham khảo ý kiến của phụ thân nàng.”
“Không phải còn có một cái Đại thái tử sao?” Mộ Dung Phong lơ đãng hỏi, “Tư Mã Triết dù sao cũng là Hoàng Thượng tương lai, điểm việc nhỏ ấy còn lấy không ra được chủ ý sao? Chỉ sợ như vậy ngược lại không tốt, Ô Mông quốc đem Nhã Lệ công chúa đặt ở nơi này làm con tin, thành Lệ phi. Bọn họ muốn kết hôn một vị công chúa Đại Hưng vương triều làm vợ, nhất định sẽ lựa chọn một công chúa thâm chịu phụ hoàng sủng ái, một công chúa ở Đại Hưng vương triều có chút địa vị, cho dù là Lệ phi hảo tâm lựa chọn Xuân Liễu, Ô Mông quốc sợ là sẽ coi đây là cái cớ, nói là Đại Hưng vương triều xem nhẹ Ô Mông quốc, sinh ra sự đến. Phụ thân ra chủ ý này sợ là trong lòng có oán hận, muốn sinh sự, phụ hoàng chẳng lẽ một chút không biết sao?”
“Phụ hoàng là một hoàng đế anh minh, nhưng là không có khả năng cả đời anh minh, chỉ sợ cũng sẽ có thời điểm hồ đồ.” Tư Mã Nhuệ thản nhiên nói, “Chủ ý này nghe xong, chỉ nói rõ phụ vương còn chưa từng nghĩ lâu dài như vậy, chỉ cho là, Ô Mông quốc là một tiểu quốc, không cần để ý. Kỳ thật, Ô Mông quốc làm sao không phải muốn tìm một công chúa Đại Hưng vương triều ở chỗ bọn họ làm con tin. Nay, Ngô Mông ở biên quan, chiến công trác tuyệt, so với khi Tư Mã Cường ở càng tốt hơn, bọn họ cũng sợ đất nước khó giữ được, cho nên muốn ra chủ ý đón dâu này, tự nhiên sẽ chọn lựa công chúa chịu phụ hoàng sủng ái, nếu là không thể như ý, đương nhiên sẽ mượn cơ hội sinh sự, ở biên quan gặp phải sự tình. Cho nên, ngay cả Xuân Liễu đồng ý, cũng không thể gả đi qua, gả cho cũng chỉ sẽ là không vui cả đời.”
Mộ Dung Phong không nói gì, vẻ mặt có chút hoảng hốt. Nàng đột nhiên có một loại cảm giác không tốt lắm, dường như Mộ Dung Thanh Lương là cố ý, hắn hận Hoàng Thượng, hận Hoàng Thượng đoạt ái nữ hại phu nhân, cho nên hắn hận, thời điểm Mộ Dung phu nhân tự sát lúc ấy, hắn liền từng có ý báo thù, hắn đã muốn đem Hoàng Thượng trở thành cừu nhân, như thế nào có khả năng thiệt tình giúp Hoàng Thượng.
Về phần Tư Mã Triết, Mộ Dung Phong không tin chuyện tình của hắn cùng Hồng Ngọc chỉ có Tư Mã Nhuệ cùng chính mình cùng với Mộ Dung Thiên biết, nói không chừng Mộ Dung Thanh Lương cũng biết, nếu hắn biết, hắn lại như thế nào sẽ nhớ đến quan hệ ông tế (nhạc phụ và con rể) cùng Tư Mã Triết?
Tư Mã Nhuệ ở một bên đang nghĩ tâm sự, cũng không có chú ý tới Mộ Dung Phong ngẩn người, kỳ thật trong lòng hắn cũng là lộn xộn, Mộ Dung Thanh Lương bỏ qua là cố ý, hơn nữa….có một số việc, một ngày nào đó sẽ trồi lên mặt nước, cái thời điểm kia, Mộ Dung Phong phải ứng đối như thế nào?
Xuân Liễu cũng không có đáp ứng đề nghị của Lệ phi, nàng càng hy vọng chính mình có thể ở lại bên người tiểu thư, về phần chung thân đại sự, nàng tình nguyện nghe theo tiểu thư an bài.
Hơn nữa trong lòng nàng đã suy nghĩ, nếu là tiểu thư đồng ý, tự nhiên sẽ tự thân đến thông tri nàng, nếu là không có tự mình thông tri nàng, nhất định là không đồng ý, nếu là tiểu thư không đồng ý, liền nhất định không phải chuyện tốt, vẫn là không cần đáp ứng là tốt nhất.
Đại Hưng vương triều hẳn là một thời đại nhiều mưa, Mộ Dung Phong bởi vì thích mưa cho nên cảm thấy vui vẻ, rõ ràng buổi sáng vẫn là thời tiết đẹp, đến buổi chiều trời lại đột nhiên thay đổi, đổ mưa xuống.
Tư Mã Nhuệ nói, “Mưa mùa hè này một chút chính là vài ngày, Đại Hưng vương triều trong một năm có hơn phân nửa thời gian là trời mưa.”
Mộ Dung Phong nghe xong thật sự là vui vẻ.
Hòa Dương cung, Hoàng Thượng cùng Tuyết phi ngồi đối diện, Mộ Dung Tuyết khẽ mỉm cười, nghe Hoàng Thượng càu nhàu, về phần thái độ của phụ thân, thái độ vô cùng không đúng với sứ mệnh thần tử như thế, nàng thật sự không biết là ngoài ý muốn, đối với chính mình bị Hoàng Thượng sủng hạnh, phụ thân nhất định là canh cánh trong lòng, nhưng lại làm cho chính mình mẫu thân thương tâm tới tự sát, phụ thân như thế nào khả năng giống như trước kia đối đãi Hoàng Thượng như vậy.
“Hoàng Thượng, thái độ của phụ thân của Tuyết nhi quả thật không ổn, nhưng cầu Hoàng Thượng không cần tái sinh cơn giận không đâu này, Tuyết nhi thay phụ thân hướng Hoàng thượng giải thích, Tuyết nhi biết Hoàng Thượng là người lòng dạ bao dung, nhất định sẽ không đem việc này để ở trong lòng.” Mộ Dung Tuyết khẽ mỉm cười, nhẹ giọng dùng lời nói nhỏ nhẹ nói, “Tuyết nhi đến còn có chuyện muốn thỉnh Hoàng Thượng ân chuẩn. Không biết Hoàng Thượng ngài bây giờ còn có hay không có tâm tình nghe Tuyết nhi nói?”
“Chuyện gì?” Hoàng Thượng có chút tò mò, Mộ Dung Tuyết này rất ít có việc cầu hắn, đột nhiên lúc này có việc cầu hắn, đến làm cho Hoàng Thượng không đành lòng cự tuyệt, “Nói đến trẫm nghe một chút.”
Mộ Dung Tuyết vẫn như cũ khẽ mỉm cười, vẫn như cũ nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ nói, “Hoàng Thượng, nay đã đến mùa hạ, Tam tỷ tỷ của Tuyết nhi cũng đã trở lại, tuy rằng lúc ấy bị kinh sợ, nhưng vạn hạnh là không có bị thương tổn như thế nào, coi như là cát nhân thiên tướng. Tuy rằng lúc ấy Lưu tỷ tỷ làm chuyện không đúng, làm hại Tuyết nhi mất đầu thai, nhưng niệm tình nàng đối Hoàng Thượng vẫn nhớ mãi không quên, Tuyết nhi muốn cầu Hoàng Thượng ngài ân chuẩn một việc. Lưu tỷ tỷ quả thật là phạm vào tội không thể tha thứ, nhưng, Lưu tỷ tỷ mấy ngày này thân thể vẫn không tốt, chỉ có đứa con bị miễn danh hiệu canh giữ ở bên cạnh, cũng không có người thích hợp chiếu cố, mấy ngày trước đây Tuyết nhi đi qua xem, trong lòng thật sự là không đành lòng, nếu là Hoàng Thượng ngài ân chuẩn, Tuyết nhi muốn cầu ngài cho phép Hồng Ngọc tiến đến chiếu cố. Dù sao Hồng Ngọc vẫn là tức phụ (con dâu) của Lưu tỷ tỷ, huống hồ, Tư Mã Cường cũng có thời gian nửa năm chưa từng gặp qua thê tử của chính mình, tuy rằng phạm vào sai, Hoàng Thượng ngài cũng không tất trừng phạt bọn họ như thế, đã ở Tư Quá Uyển, vẫn là nên có người chiếu cố giúp đỡ.”
Hoàng Thượng nghe xong đến là sửng sốt, bật thốt lên nói: “Tuyết nhi, nàng thật đúng là làm cho trẫm mở nhãn giới, trẫm còn tưởng rằng nàng vẫn không chịu tha thứ mẫu tử hai người bọn họ, cho dù là trẫm, cho tới bây giờ vẫn là trong lòng có hận ý, hận bọn hắn bị thương long thai của trẫm cùng nàng cùng với con dâu Phong nhi của trẫm, không nghĩ tới nàng thế nhưng còn có thể thay bọn họ suy nghĩ, trẫm đến là cảm thấy không có uổng trẫm thương nàng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.