Chương 170
Thu Vũ Dạ Hàn
07/08/2013
“Hoàng Thượng ngài lúc bắt đầu là muốn thú Mộ Dung gia
Tứ tiểu thư Mộ Dung Tuyết, cũng chính là Tuyết phi nương nương sau này. Ngài
lúc ấy theo hai vợ chồng Đại thái tử đã bị biếm đi Mộ Dung vương phủ chơi đùa,
gặp Mộ Dung Tuyết còn chưa lấy chồng, vừa thấy liền kinh vì thiên nhân, sau khi
trở về liền nói với lão Thái hậu nương nương là ngài muốn thú Mộ Dung Tuyết làm
vợ, lão Thái hậu nương nương cùng Thái hậu nương nương nghe xong thật cao hứng,
liền cùng Thái thượng hoàng nói đến việc này. Nhưng Mộ Dung Thanh Lương lúc ấy
là Tể tướng đương triều, Mộ Dung Tuyết này là nữ nhi hắn thương yêu nhất, hắn
không muốn đem tiểu nữ nhi gả cho ngài, nên đã nhờ Đại thái tử cùng Đại thái tử
phi Mộ Dung Thiên từ giữa quay vần, dùng Mộ Dung gia Tam tiểu thư Mộ Dung Phong
thay thế Tứ tiểu thư Mộ Dung Tuyết.” Yên Ngọc lẳng lặng nói, vì để nói cho rõ
ràng hơn, nàng lớn mật trực tiếp dùng tên họ, nói như vậy thứ nhất là dễ dàng
thứ hai cũng rõ ràng hơn, “Tuy rằng ngài không hài lòng, nhưng Thái thượng
hoàng nghe theo Đại thái tử đề nghị, đại khái là cũng bận tâm đến quyền lực của
Mộ Dung Thanh Lương ở trong triều, cho nên chỉ hôn cho ngài. Lão Thái hậu nương
nương cùng Thái hậu nương nương lúc ấy cũng vô pháp ngăn cản, cũng là vì Đại
Hưng vương triều suy nghĩ, dù sao ngài có thể thú rất nhiều nữ tử, có thêm nàng
một người không nhiều, thiếu đi nàng một người cũng không ít, cũng không nói gì
liền ngầm đồng ý. Lúc ấy ngài cũng đáp ứng rồi, cho nên liền cưới Mộ Dung phi
hiện tại.”
“Nói như vậy, cũng không phải nàng muốn gả cho ta?”
“Đúng vậy, nghe lão Thái hậu nương nương cùng Thái hậu nương nương nói, lúc ấy Mộ Dung phi vì cự tuyệt gả cho ngài mà ở trong đình viện quỳ đến không dậy nổi, cầu cha mẹ buông tha cho sự an bài này, nhưng Mộ Dung Thanh Lương vì tiểu nữ nhi không có đáp ứng, nghe nói, Mộ Dung phi còn bởi vậy mà thiếu chút nữa đã đánh mất tánh mạng, may có Thái y trong phủ đi qua chẩn trì, mới cứu được trở về. Lúc ấy lão Thái hậu nương nương còn vô cùng tức giận, oán trách Mộ Dung phi là nữ tử không biết tốt xấu, còn từng nói giỡn, chờ nàng vào cung nhất định phải hảo hảo trừng trị nàng một phen. Nhưng, chờ nàng vào cung, lão Thái hậu nương nương cũng đối với nàng sủng ái thật sâu, so với đối ngài cũng không kém, nhưng không biết vì sao thế nhưng nay cũng chỉ là lãnh đạm.”
“Nói cách khác, lúc ấy Mộ Dung Thanh Lương là vì bảo hộ tiểu nữ nhi của hắn mới lựa chọn tam nữ nhi không được hắn thích này làm đại gả tân nương?”
“Hẳn là vậy đi, việc này nô tỳ cũng không rõ ràng. Nhưng Mộ Dung phi cũng không tình nguyện gả cho ngài, thời điểm mới vừa vào Tứ thái tử phủ, ngài không hề gặp mặt, ngày ngày lưu luyến ở Nguyệt Kiều các, thậm chí lúc ấy Mộ Dung phu nhân thắt cổ tự sát, ngài đều không có lộ diện.”
“Mộ Dung phu nhân thắt cổ tự sát? Bởi vì sao?”
Yên Ngọc không hiểu chút nào nhìn Tư Mã Nhuệ, kỳ quái nói: “Hoàng Thượng, ngài là đang cùng nô tỳ nói giỡn sao, việc này ngài như thế nào cũng không nhớ rõ?”
Tư Mã Nhuệ lắc lắc đầu, ý bảo nàng tiếp tục nói.
“Tự nhiên là bởi vì Mộ Dung gia Tứ tiểu thư bị Hoàng Thượng, cũng chính là phụ vương của ngài, Thái thượng hoàng lúc ấy là ở trong hoa viên ngẫu nhiên gặp Tứ tiểu thư Mộ Dung Tuyết đi theo Đại thái tử phi, vừa thấy liền kinh vì thiên nhân, có lẽ là thiên ý nên hai người liền sinh cảm tình, hơn nữa không lâu sau đã được Thái thượng hoàng sắc lập làm Tuyết phi, thâm chịu Thái thượng hoàng sủng ái. Nhưng Mộ Dung phu nhân chịu không nổi thế nhân ngôn luận đã treo cổ tự sát, lúc ấy ngài vừa lúc ở Nguyệt Kiều các chỗ Nguyệt Kiều cô nương, lúc ấy nàng còn không có qua đời, cho nên ngài không ở đây, lúc ấy Mộ Dung phi còn sinh một hồi bệnh nặng, thiếu chút nữa đã đánh mất tánh mạng.”
“Nếu nói như vậy, nói cách khác, lúc ấy Mộ Dung Tuyết gả cho trẫm, cũng không phải một phần trong kế hoạch của Mộ Dung Thanh Lương, mà là một việc ngoài ý muốn?” Tư Mã Nhuệ lẳng lặng hỏi.
“Việc này nô tỳ không biết, nhưng nô tỳ biết là, Mộ Dung phi là một chủ tử tâm địa thiện lương, dịu dàng ôn hòa, chưa từng có ý xấu gì, cũng không trêu chọc thị phi.”
“Sau lại còn xảy ra chuyện gì? Ngươi từng nói, Mộ Dung Phong từng mất tích một thời gian?” Tư Mã Nhuệ hỏi tiếp.
“Đúng vậy, lúc ấy cũng là bởi vì chuyện của Tuyết phi nương nương, lúc ấy Thái thượng hoàng bởi vì bị Lưu thị hãm hại, ngộ thương Tuyết phi nương nương, khiến Tuyết phi nương nương bị sẩy thai, ngay lúc đó Đại thái tử phi cùng Tứ thái tử phi, cũng chính là Mộ Dung Thiên cùng Mộ Dung phi hiện nay, cũng tiến đến Tuyết uyển, chính là Noãn Ngọc các hiện tại, lúc ấy bởi vì có Lệ phi nương nương ở đó cho nên Noãn Ngọc các một phân thành hai, cải danh là Tuyết uyển cùng Lệ uyển. Ở nơi đó, Lưu thị làm bị thương ngựa, khiến con ngựa bị thương kéo xe chạy như điên mà ra khỏi hoàng cung, rơi xuống vách núi đen, may mắn Mộ Dung phi mệnh lớn không chết, nhờ có dược của Ô Mông quốc bảo trì nửa năm mới tỉnh lại, người cứu nàng họ Tô, ngài cùng Mộ Dung phi còn bàn bạc muốn đi thăm nàng, chính là bởi vì xảy ra chuyện ở Tường Phúc cung nên đã bị trì hoãn, ngài sẽ không phải là không nhớ rõ đi?”
“Mạnh phi này tại sao lại thú?”
“Chính là trong thời gian nửa năm Mộ Dung phi mất tích kia, Thái thượng hoàng bị Mạnh lão phu nhân làm phiền, đã đáp ứng cho cháu gái của bà ta gả cho ngài, nhưng ngài vẫn tưởng niệm Mộ Dung phi, căn bản là không để ý đến nàng, thậm chí nàng vụng trộm leo lên giường của ngài, ngài cũng không từng động tâm.” Yên Ngọc có chút kỳ quái nói, “Ngài hiện tại có chút kỳ quái, ngài thế nhưng lại thích nàng, nhưng lại chán ghét Mộ Dung phi như vậy, nô tỳ thật không hiểu ngài là làm sao vậy? Thật sự là hoài nghi ngài có phải trúng tà hay không?”
Tư Mã Nhuệ còn muốn nói gì đó, lại nghe giống như có người đi tới bên này, liền thu lại câu chuyện, chậm rãi nói: “Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi, nơi này có chút lá trà ngon, ngày mai đưa đến chỗ Mộ Dung phi đi, nói cho nàng, lá trà hoàng thúc đem đến đều là dị tộc tiến cung, vẫn là sản phẩm trong nước uống tốt hơn.” (ha ha, ta ngửi thấy có mùi dấm chua à nha, Nhuệ ca đáng yêu quá <3)
Yên Ngọc gật gật đầu, cầm lấy lá trà, xoay người đi ra ngoài, ở cửa vừa lúc gặp Tiểu Đức tử đi đến đối diện, Tiểu Đức tử nhìn nàng một cái, có chút lo lắng nhẹ giọng nói: “Yên Ngọc tỷ tỷ, lão Thái hậu nương nương bảo tỷ đến chỗ người một chuyến, tỷ nếu không có việc gì thì hãy mau đi thôi, lão Thái hậu nương nương nay ở tại Bình Dương cung của Ngô phi nương nương.”
“Được.” Yên Ngọc đáp ứng một tiếng, quay đầu lại nói với Tư Mã Nhuệ, “Hoàng Thượng, lão Thái hậu nương nương bảo nô tỳ đi qua một chuyến, nếu ngài lúc này không có việc gì, nô tỳ liền đi qua xem một chút.”
“Chính ngươi tự mình cẩn thận không cần lắm miệng, con người vẫn là ngoài miệng nói ít một chút sẽ càng khiến người ta thích, nay tổ mẫu đã lớn tuổi, ngươi không thể tranh luận cùng người.” Tư Mã Nhuệ thản nhiên phân phó.
“Nô tỳ biết, nô tỳ nhất định hiểu được.” Yên Ngọc gật gật đầu, lời nói của Tư Mã Nhuệ nàng không phải nghe không rõ, trong hoàng cung này vốn là nơi thị phi, không suy nghĩ chu đáo thì chết như thế nào cũng không biết, xem tình hình trước mắt, có một số việc nhất định cùng lão Thái hậu nương nương có liên quan, nàng tự nhiên sẽ phải cẩn thận không cần lắm miệng.
Bình Dương cung, lão Thái hậu căn bản ngủ không được, trời đã khuya nhưng vẫn là tâm phiền ý loạn, giống như luôn luôn có cái gì đó không an toàn làm cho nàng kinh hãi.
Nhất là phản ứng của Tư Mã Nhuệ, lại làm cho nàng hoài nghi, có phải hay không Tư Mã Nhuệ đã biết được cái gì? Nếu không, vì cái gì mỗi câu nói của hắn nghe đều chói tai như vậy?
Tiểu An tử nhẹ giọng nói: “Lão Thái hậu, Yên Ngọc đã tới.”
“Bảo nàng tiến vào.” Lão Thái hậu lập tức phân phó.
“Nói như vậy, cũng không phải nàng muốn gả cho ta?”
“Đúng vậy, nghe lão Thái hậu nương nương cùng Thái hậu nương nương nói, lúc ấy Mộ Dung phi vì cự tuyệt gả cho ngài mà ở trong đình viện quỳ đến không dậy nổi, cầu cha mẹ buông tha cho sự an bài này, nhưng Mộ Dung Thanh Lương vì tiểu nữ nhi không có đáp ứng, nghe nói, Mộ Dung phi còn bởi vậy mà thiếu chút nữa đã đánh mất tánh mạng, may có Thái y trong phủ đi qua chẩn trì, mới cứu được trở về. Lúc ấy lão Thái hậu nương nương còn vô cùng tức giận, oán trách Mộ Dung phi là nữ tử không biết tốt xấu, còn từng nói giỡn, chờ nàng vào cung nhất định phải hảo hảo trừng trị nàng một phen. Nhưng, chờ nàng vào cung, lão Thái hậu nương nương cũng đối với nàng sủng ái thật sâu, so với đối ngài cũng không kém, nhưng không biết vì sao thế nhưng nay cũng chỉ là lãnh đạm.”
“Nói cách khác, lúc ấy Mộ Dung Thanh Lương là vì bảo hộ tiểu nữ nhi của hắn mới lựa chọn tam nữ nhi không được hắn thích này làm đại gả tân nương?”
“Hẳn là vậy đi, việc này nô tỳ cũng không rõ ràng. Nhưng Mộ Dung phi cũng không tình nguyện gả cho ngài, thời điểm mới vừa vào Tứ thái tử phủ, ngài không hề gặp mặt, ngày ngày lưu luyến ở Nguyệt Kiều các, thậm chí lúc ấy Mộ Dung phu nhân thắt cổ tự sát, ngài đều không có lộ diện.”
“Mộ Dung phu nhân thắt cổ tự sát? Bởi vì sao?”
Yên Ngọc không hiểu chút nào nhìn Tư Mã Nhuệ, kỳ quái nói: “Hoàng Thượng, ngài là đang cùng nô tỳ nói giỡn sao, việc này ngài như thế nào cũng không nhớ rõ?”
Tư Mã Nhuệ lắc lắc đầu, ý bảo nàng tiếp tục nói.
“Tự nhiên là bởi vì Mộ Dung gia Tứ tiểu thư bị Hoàng Thượng, cũng chính là phụ vương của ngài, Thái thượng hoàng lúc ấy là ở trong hoa viên ngẫu nhiên gặp Tứ tiểu thư Mộ Dung Tuyết đi theo Đại thái tử phi, vừa thấy liền kinh vì thiên nhân, có lẽ là thiên ý nên hai người liền sinh cảm tình, hơn nữa không lâu sau đã được Thái thượng hoàng sắc lập làm Tuyết phi, thâm chịu Thái thượng hoàng sủng ái. Nhưng Mộ Dung phu nhân chịu không nổi thế nhân ngôn luận đã treo cổ tự sát, lúc ấy ngài vừa lúc ở Nguyệt Kiều các chỗ Nguyệt Kiều cô nương, lúc ấy nàng còn không có qua đời, cho nên ngài không ở đây, lúc ấy Mộ Dung phi còn sinh một hồi bệnh nặng, thiếu chút nữa đã đánh mất tánh mạng.”
“Nếu nói như vậy, nói cách khác, lúc ấy Mộ Dung Tuyết gả cho trẫm, cũng không phải một phần trong kế hoạch của Mộ Dung Thanh Lương, mà là một việc ngoài ý muốn?” Tư Mã Nhuệ lẳng lặng hỏi.
“Việc này nô tỳ không biết, nhưng nô tỳ biết là, Mộ Dung phi là một chủ tử tâm địa thiện lương, dịu dàng ôn hòa, chưa từng có ý xấu gì, cũng không trêu chọc thị phi.”
“Sau lại còn xảy ra chuyện gì? Ngươi từng nói, Mộ Dung Phong từng mất tích một thời gian?” Tư Mã Nhuệ hỏi tiếp.
“Đúng vậy, lúc ấy cũng là bởi vì chuyện của Tuyết phi nương nương, lúc ấy Thái thượng hoàng bởi vì bị Lưu thị hãm hại, ngộ thương Tuyết phi nương nương, khiến Tuyết phi nương nương bị sẩy thai, ngay lúc đó Đại thái tử phi cùng Tứ thái tử phi, cũng chính là Mộ Dung Thiên cùng Mộ Dung phi hiện nay, cũng tiến đến Tuyết uyển, chính là Noãn Ngọc các hiện tại, lúc ấy bởi vì có Lệ phi nương nương ở đó cho nên Noãn Ngọc các một phân thành hai, cải danh là Tuyết uyển cùng Lệ uyển. Ở nơi đó, Lưu thị làm bị thương ngựa, khiến con ngựa bị thương kéo xe chạy như điên mà ra khỏi hoàng cung, rơi xuống vách núi đen, may mắn Mộ Dung phi mệnh lớn không chết, nhờ có dược của Ô Mông quốc bảo trì nửa năm mới tỉnh lại, người cứu nàng họ Tô, ngài cùng Mộ Dung phi còn bàn bạc muốn đi thăm nàng, chính là bởi vì xảy ra chuyện ở Tường Phúc cung nên đã bị trì hoãn, ngài sẽ không phải là không nhớ rõ đi?”
“Mạnh phi này tại sao lại thú?”
“Chính là trong thời gian nửa năm Mộ Dung phi mất tích kia, Thái thượng hoàng bị Mạnh lão phu nhân làm phiền, đã đáp ứng cho cháu gái của bà ta gả cho ngài, nhưng ngài vẫn tưởng niệm Mộ Dung phi, căn bản là không để ý đến nàng, thậm chí nàng vụng trộm leo lên giường của ngài, ngài cũng không từng động tâm.” Yên Ngọc có chút kỳ quái nói, “Ngài hiện tại có chút kỳ quái, ngài thế nhưng lại thích nàng, nhưng lại chán ghét Mộ Dung phi như vậy, nô tỳ thật không hiểu ngài là làm sao vậy? Thật sự là hoài nghi ngài có phải trúng tà hay không?”
Tư Mã Nhuệ còn muốn nói gì đó, lại nghe giống như có người đi tới bên này, liền thu lại câu chuyện, chậm rãi nói: “Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi, nơi này có chút lá trà ngon, ngày mai đưa đến chỗ Mộ Dung phi đi, nói cho nàng, lá trà hoàng thúc đem đến đều là dị tộc tiến cung, vẫn là sản phẩm trong nước uống tốt hơn.” (ha ha, ta ngửi thấy có mùi dấm chua à nha, Nhuệ ca đáng yêu quá <3)
Yên Ngọc gật gật đầu, cầm lấy lá trà, xoay người đi ra ngoài, ở cửa vừa lúc gặp Tiểu Đức tử đi đến đối diện, Tiểu Đức tử nhìn nàng một cái, có chút lo lắng nhẹ giọng nói: “Yên Ngọc tỷ tỷ, lão Thái hậu nương nương bảo tỷ đến chỗ người một chuyến, tỷ nếu không có việc gì thì hãy mau đi thôi, lão Thái hậu nương nương nay ở tại Bình Dương cung của Ngô phi nương nương.”
“Được.” Yên Ngọc đáp ứng một tiếng, quay đầu lại nói với Tư Mã Nhuệ, “Hoàng Thượng, lão Thái hậu nương nương bảo nô tỳ đi qua một chuyến, nếu ngài lúc này không có việc gì, nô tỳ liền đi qua xem một chút.”
“Chính ngươi tự mình cẩn thận không cần lắm miệng, con người vẫn là ngoài miệng nói ít một chút sẽ càng khiến người ta thích, nay tổ mẫu đã lớn tuổi, ngươi không thể tranh luận cùng người.” Tư Mã Nhuệ thản nhiên phân phó.
“Nô tỳ biết, nô tỳ nhất định hiểu được.” Yên Ngọc gật gật đầu, lời nói của Tư Mã Nhuệ nàng không phải nghe không rõ, trong hoàng cung này vốn là nơi thị phi, không suy nghĩ chu đáo thì chết như thế nào cũng không biết, xem tình hình trước mắt, có một số việc nhất định cùng lão Thái hậu nương nương có liên quan, nàng tự nhiên sẽ phải cẩn thận không cần lắm miệng.
Bình Dương cung, lão Thái hậu căn bản ngủ không được, trời đã khuya nhưng vẫn là tâm phiền ý loạn, giống như luôn luôn có cái gì đó không an toàn làm cho nàng kinh hãi.
Nhất là phản ứng của Tư Mã Nhuệ, lại làm cho nàng hoài nghi, có phải hay không Tư Mã Nhuệ đã biết được cái gì? Nếu không, vì cái gì mỗi câu nói của hắn nghe đều chói tai như vậy?
Tiểu An tử nhẹ giọng nói: “Lão Thái hậu, Yên Ngọc đã tới.”
“Bảo nàng tiến vào.” Lão Thái hậu lập tức phân phó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.