Chương 35
Thu Vũ Dạ Hàn
07/08/2013
Mộ Dung Phong cũng chẳng để ý mấy tới thái độ Tư Mã
Nhuệ đang thay đổi, đối với nàng, thật sự không chấp nhận được chuyện vì bị
mình từ chối mà Tư Mã Nhuệ đau khổ ra sao, Tư Mã Nhuệ là người ham vui thú
trong giang hồ, có loại nữ nhân nào chưa gặp qua, có loại nữ nhân nào chưa nếm
trải, nàng chỉ là một nữ tử bình thường, cũng không phải cam tâm tình nguyện gả
vào cửa nhà hắn, sao có thể thật sự để ý được? Chỉ là nhất thời cảm thấy mới mẻ
mà thôi. Cũng như Hoàng thượng đối với Mộ Dung Tuyết, cũng chỉ là tham luyến
cái dung nhan tuổi trẻ, thân thể tươi mới mà thôi, nếu có người khác trẻ trung
mới mẻ hơn, sẽ bị thay thế rất mau.
Huống hồ, đối với Mộ Dung Phong cũng được, Bạch Mẫn cũng thế, Tư Mã Nhuệ lãng tử như vậy, cũng không phải người thích hợp với các nàng, thân thể và linh hồn đều bài xích nam tử như hắn, bản thân còn vô tình không tuân theo nội tâm của mình, đau khổ lúc này còn hơn về sau đau khổ dài lâu, Tư Mã Nhuệ mà thực sự yêu nàng thì khá là phiền toái, kỳ thật nàng chỉ mong Tư Mã Nhuệ mau mau nạp một người thiếp, ngày ngày quấn quýt để cho nàng được thanh tĩnh bên tai, quang đãng tầm mắt. (Juu: chịu luôn =.=”)
Trong lòng Tư Mã Nhuệ cũng cực kỳ khó chịu, thật không biết làm sao cho khuây khỏa, lần đầu tiên trong đời muốn thực lòng đối tốt với một nữ nhân, người ta lại không cảm động. Loại mất mát này thật sự rất khó chịu, chưa bao giờ bị người ta mặc kệ không thèm để ý như thế, hắn cảm thấy trong lòng nặng như đá tảng. Bông dưng có vẻ trầm mặc, lẳng lặng đứng, yên ắng đến ngẩn ngơ.
Hoàng thượng trong lòng mâu thuẫn, lời tuy nói ra rồi, thấy Hoàng hậu rưng rưng chúc phúc cùng đôi mắt u buồn chết lặng, có chút không đành lòng, năm ấy khi Hoàng hậu còn trẻ, cũng là một nữ tử xinh đẹp mềm mại như hoa, mà nay, tuy tuổi đã lớn, nhưng phong vận vẫn còn, thành thục quyến rũ, muốn bước tới an ủi, nhưng lại muốn tới Noãn Ngọc Các thăm Mộ Dung Tuyết hơn, dung nhan vô cùng xinh đẹp kia, thân thể trẻ trung tươi mới, những ý nghĩ áy náy và hổ thẹn tan biến hết cả, chỉ muốn ôm ấp mỹ nhân. (Juu: hãm >”< ghét >”< lão zà zê >”<)
“Cao công công, bãi giá Noãn Ngọc Các.” – Hoàng thượng bước xuống không muốn ở chỗ này thêm nữa, không nhịn nổi dục vọng trong lòng, không chịu nổi áp lực nơi đây, dù trong lòng có chút áy náy, vẫn mong sao mau chóng rời đi.
Hoàng hậu trong lòng chua xót, kìm nén lại, vẫn cố gắng duy trì nụ cười, đoan trang khom mình thi lễ.
Tư Mã Triết liếc nhìn mẫu hậu một cái, lại ngẩng đầu, phụ hoàng đã đi tới cửa, bóng dáng lãnh khốc mà vô tình, trong lòng tràn đầy oán giận, Mộ Dung Tuyết thật là đáng hận! Thật sự rất hối hận, lúc ấy sắp xếp, vừa hại Mộ Dung Phong vô tội, vừa làm tổn thương mẫu hậu của mình.
“Phụ hoàng.” – Mộ Dung Phong đột nhiên mở miệng, thanh âm không lớn, nhưng rõ ràng bình tĩnh – “Phong nhi cầu phụ hoàng hứa với Phong nhi một chuyện…Mộ Dung Tuyết nay đã là Tuyết phi. Có lẽ phụ hoàng chỉ nhất thời tham luyến Mộ Dung Tuyết trẻ trung tươi mới, cũng có thể là duyên phận trời định, nay dù bất luận là nguyên nhân gì đi nữa, chỉ xin phụ hoàng đừng để Mộ Dung Tuyết gánh lấy tội danh “hồng nhan họa thủy”, người nhà Phong nhi sẽ cảm kích vô cùng.”
Hoàng thượng sững sờ, không dám nhìn nàng, nữ tử này lãnh đạm thông minh, cơ trí khoáng đạt, trước mặt nàng, không thể che dấu.
Rời khỏi Chính Dương cung, Mộ Dung Phong mới chợt nhận ra biểu hiện Tư Mã Nhuệ có gì đó không ổn, chẳng lẽ vẫn canh cánh trong lòng chuyện Mộ Dung Tuyết bị phụ hoàng nạp làm Tuyết phi ư? (Juu: tỷ vô tâm quá đáng =.=”) Hay là tận đáy lòng hắn vẫn còn nhớ tới Mộ Dung Tuyết?
“Tư Mã Nhuệ, cái biểu hiện này của ngài, đừng nói với ta là bị thất tình đấy.” – Mộ Dung Phong mỉm cười trêu chọc, trong lòng chẳng có ý gì khác, chẳng biết trong đầu Tư Mã Nhuệ lúc này như ấm nước đang sôi – “Sớm biết như vậy, chi bằng chẳng ‘cứu’ Mộ Dung Tuyết từ tay ngài về Mộ Dung vương phủ, với mị lực của ngài có khi giờ nàng đã nằm trong bàn tay ngài rồi.”
Tư Mã Nhuệ thở dài, phải nói cái gì mới được đây? Người ta căn bản không thèm để ý đến mình, nói rằng nàng không thích mình, còn nhờ mình đừng có trêu chọc nàng, sớm biết như vậy…nếu sớm biết như vậy, hắn đã chẳng gây chuyện với Mộ Dung Tuyết, giờ thì tốt rồi, sự tình thành ra thế này, hối hận cũng đã muộn. Nếu sớm biết như vậy, từ đầu hắn đã cưới Mộ Dung Phong, bây giờ không khéo đã rất mặn nồng, tiêu dao ngày tháng, Mộ Dung Tuyết kia cũng sẽ chẳng xuất hiện trước mắt phụ hoàng, cũng sẽ không trở thành Tuyết phi của phụ hoàng!
“Không phải chứ?” – Mộ Dung Phong hỏi có phần hoài nghi – “Ta xem ngài như đặc biệt để ý đến chuyện Mộ Dung Tuyết bị nạp thành Tuyết phi rồi, sao lại buồn bực ưu sầu thế này?”
Tư Mã Nhuệ cười khổ một chút – “Mộ Dung Phong, ta trông đáng thương đến thế sao? Vừa mới bắt đầu thích một người, đã bị từ chối, hai chữ ‘thất tình’ còn chưa với tới, ta cũng chỉ mong được thất tình một chút, ít ra như vậy còn có một khoảng yêu. (Juu: yêu quá Nhuệ ca ơi >”<)
Mộ Dung Phong trong lòng hơi có một chút cảm giác kỳ quái, bản thân cũng không hiểu rõ, mà cảm giác ấy rất phức tạp, không hẳn là vui sướng, cũng không hẳn là bi ai, dường như chỉ có hai người họ trong đó.
“Bất quá, nàng cũng có thể yên tâm, Tư Mã Nhuệ ta không phải loại người tử triền lạn đả, miễn là nàng nói nàng không thích ta, ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì dùng dằng vô ích, nhất định sẽ im lặng an tĩnh để nàng không chán ghét.” – Ngữ khí Tư Mã Nhuệ có một loại bi ai khó tả, tựa hồ như thực sự chấp nhận, kỳ thực hắn không phải người dễ dàng nhận thua, chỉ là đối mặt với Mộ Dung Phong, hắn cũng không biết bắt đầu thế nào cho phải. Nàng nói nàng không thích hắn, thẳng thừng như thế, bản thân còn có thể như thế nào?
Mộ Dung Phong nhìn Tư Mã Nhuệ, đáy mắt hắn làm cho nàng có chút không đành lòng, nhưng là, nếu nàng chấp nhận nam nhân khó nắm bắt này, nàng thực không muốn mạo hiểm, tình yêu cứ mong manh như thế, một khi yêu, sợ là khó mà giữ được bình tĩnh.
Hai người lẳng lặng không nói năng gì, cứ đứng như vậy.
Tư Mã Nhuệ quả thật là một người thủ tín, thủ tín đến nỗi khiến Mộ Dung Phong bất ngờ.
Hai người trở lại phủ Tứ thái tử, hầu như không nói gì dùng bữa trưa, không biết phải nói thế nào về chuyện của hai người, cứ máy móc ăn, Mộ Dung Phong cảm thấy rất khó chịu, nhưng Tư Mã Nhuệ lại không mở miệng, làm cho Mộ Dung Phong không biết mở lời ra sao, đối mặt với nam nhân mình vừa cự tuyệt, có nói gì cũng có vẻ giả dối, thôi quên đi vậy.
Nếu an ủi, đó mới thực là coi thường Tư Mã Nhuệ, dù sao cũng vừa có chút hảo cảm, vừa nói xong đã lại khuyên giải an ủi, ngẫm lại, bản thân cũng thấy vô vị.
Mà tới bữa chiều, Tư Mã Nhuệ không có xuất hiện.
Đối mặt với một bàn tràn đầy đồ ăn phong phú, Mộ Dung Phong trái lại một cũng ngon miệng cũng không có, hai ngày nay mỗi lúc ăn cơm, Tư Mã Nhuệ cứ “nói hươu nói vượn” phía đối diện làm nàng vui, tuy rằng lúc ấy cảm thấy đáng ghét, nhưng hôm nay trước mặt không có ai, lại thấy lạnh lẽo đến khó chịu. Hắn đi đâu rồi?
Túy Hoa lâu? Ẩm hương lâu?
“Tiểu thư, người sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị ư? Hay là…” – Xuân Liễu thấy Mộ Dung Phong nửa ngày cầm chiếc đũa trong tay không động đậy, cảm thấy thật kỳ quái – “Đây là thức ăn Tứ thái tử trước khi đi đã phân phó một đại sư phụ ở Ẩm hương lâu làm, toàn là những món tốt cho người.”
Mộ Dung Phong giả vờ như vô tình hỏi – “Tứ thái tử đâu rồi?”
“Nô tỳ không biết, buổi trưa khi người đang nghỉ ngơi, Hoàng hậu nương nương phái người mời Tứ thái tử qua đó, trước bữa tối, Vương Bảo trở về, nói là Tứ thái tử đang dở việc không về được, bảo người ăn trước đi, không cần chờ hắn.”
Mộ Dung Phong mỉm cười, ra là bản thân đa nghi, Tư Mã Nhuệ đâu phải người bụng dạ hẹp hòi chứ, sẽ chẳng vì bị mình cự tuyệt mà không lộ diện, hoàng hậu cho người tới gọi hắn đi rồi, không biết là chuyện gì, ngay cả cơm chiều cũng không về phủ ăn?
“Thôi dọn đi, đã có việc, kiểu gì cũng sẽ trở về, hay là đợi lát nữa đi, dù sao ta cũng không đói” – Mộ Dung Phong thản nhiên nói.
Xuân Liễu do dự một chút, không nói gì, mang các thứ dọn đi.
Huống hồ, đối với Mộ Dung Phong cũng được, Bạch Mẫn cũng thế, Tư Mã Nhuệ lãng tử như vậy, cũng không phải người thích hợp với các nàng, thân thể và linh hồn đều bài xích nam tử như hắn, bản thân còn vô tình không tuân theo nội tâm của mình, đau khổ lúc này còn hơn về sau đau khổ dài lâu, Tư Mã Nhuệ mà thực sự yêu nàng thì khá là phiền toái, kỳ thật nàng chỉ mong Tư Mã Nhuệ mau mau nạp một người thiếp, ngày ngày quấn quýt để cho nàng được thanh tĩnh bên tai, quang đãng tầm mắt. (Juu: chịu luôn =.=”)
Trong lòng Tư Mã Nhuệ cũng cực kỳ khó chịu, thật không biết làm sao cho khuây khỏa, lần đầu tiên trong đời muốn thực lòng đối tốt với một nữ nhân, người ta lại không cảm động. Loại mất mát này thật sự rất khó chịu, chưa bao giờ bị người ta mặc kệ không thèm để ý như thế, hắn cảm thấy trong lòng nặng như đá tảng. Bông dưng có vẻ trầm mặc, lẳng lặng đứng, yên ắng đến ngẩn ngơ.
Hoàng thượng trong lòng mâu thuẫn, lời tuy nói ra rồi, thấy Hoàng hậu rưng rưng chúc phúc cùng đôi mắt u buồn chết lặng, có chút không đành lòng, năm ấy khi Hoàng hậu còn trẻ, cũng là một nữ tử xinh đẹp mềm mại như hoa, mà nay, tuy tuổi đã lớn, nhưng phong vận vẫn còn, thành thục quyến rũ, muốn bước tới an ủi, nhưng lại muốn tới Noãn Ngọc Các thăm Mộ Dung Tuyết hơn, dung nhan vô cùng xinh đẹp kia, thân thể trẻ trung tươi mới, những ý nghĩ áy náy và hổ thẹn tan biến hết cả, chỉ muốn ôm ấp mỹ nhân. (Juu: hãm >”< ghét >”< lão zà zê >”<)
“Cao công công, bãi giá Noãn Ngọc Các.” – Hoàng thượng bước xuống không muốn ở chỗ này thêm nữa, không nhịn nổi dục vọng trong lòng, không chịu nổi áp lực nơi đây, dù trong lòng có chút áy náy, vẫn mong sao mau chóng rời đi.
Hoàng hậu trong lòng chua xót, kìm nén lại, vẫn cố gắng duy trì nụ cười, đoan trang khom mình thi lễ.
Tư Mã Triết liếc nhìn mẫu hậu một cái, lại ngẩng đầu, phụ hoàng đã đi tới cửa, bóng dáng lãnh khốc mà vô tình, trong lòng tràn đầy oán giận, Mộ Dung Tuyết thật là đáng hận! Thật sự rất hối hận, lúc ấy sắp xếp, vừa hại Mộ Dung Phong vô tội, vừa làm tổn thương mẫu hậu của mình.
“Phụ hoàng.” – Mộ Dung Phong đột nhiên mở miệng, thanh âm không lớn, nhưng rõ ràng bình tĩnh – “Phong nhi cầu phụ hoàng hứa với Phong nhi một chuyện…Mộ Dung Tuyết nay đã là Tuyết phi. Có lẽ phụ hoàng chỉ nhất thời tham luyến Mộ Dung Tuyết trẻ trung tươi mới, cũng có thể là duyên phận trời định, nay dù bất luận là nguyên nhân gì đi nữa, chỉ xin phụ hoàng đừng để Mộ Dung Tuyết gánh lấy tội danh “hồng nhan họa thủy”, người nhà Phong nhi sẽ cảm kích vô cùng.”
Hoàng thượng sững sờ, không dám nhìn nàng, nữ tử này lãnh đạm thông minh, cơ trí khoáng đạt, trước mặt nàng, không thể che dấu.
Rời khỏi Chính Dương cung, Mộ Dung Phong mới chợt nhận ra biểu hiện Tư Mã Nhuệ có gì đó không ổn, chẳng lẽ vẫn canh cánh trong lòng chuyện Mộ Dung Tuyết bị phụ hoàng nạp làm Tuyết phi ư? (Juu: tỷ vô tâm quá đáng =.=”) Hay là tận đáy lòng hắn vẫn còn nhớ tới Mộ Dung Tuyết?
“Tư Mã Nhuệ, cái biểu hiện này của ngài, đừng nói với ta là bị thất tình đấy.” – Mộ Dung Phong mỉm cười trêu chọc, trong lòng chẳng có ý gì khác, chẳng biết trong đầu Tư Mã Nhuệ lúc này như ấm nước đang sôi – “Sớm biết như vậy, chi bằng chẳng ‘cứu’ Mộ Dung Tuyết từ tay ngài về Mộ Dung vương phủ, với mị lực của ngài có khi giờ nàng đã nằm trong bàn tay ngài rồi.”
Tư Mã Nhuệ thở dài, phải nói cái gì mới được đây? Người ta căn bản không thèm để ý đến mình, nói rằng nàng không thích mình, còn nhờ mình đừng có trêu chọc nàng, sớm biết như vậy…nếu sớm biết như vậy, hắn đã chẳng gây chuyện với Mộ Dung Tuyết, giờ thì tốt rồi, sự tình thành ra thế này, hối hận cũng đã muộn. Nếu sớm biết như vậy, từ đầu hắn đã cưới Mộ Dung Phong, bây giờ không khéo đã rất mặn nồng, tiêu dao ngày tháng, Mộ Dung Tuyết kia cũng sẽ chẳng xuất hiện trước mắt phụ hoàng, cũng sẽ không trở thành Tuyết phi của phụ hoàng!
“Không phải chứ?” – Mộ Dung Phong hỏi có phần hoài nghi – “Ta xem ngài như đặc biệt để ý đến chuyện Mộ Dung Tuyết bị nạp thành Tuyết phi rồi, sao lại buồn bực ưu sầu thế này?”
Tư Mã Nhuệ cười khổ một chút – “Mộ Dung Phong, ta trông đáng thương đến thế sao? Vừa mới bắt đầu thích một người, đã bị từ chối, hai chữ ‘thất tình’ còn chưa với tới, ta cũng chỉ mong được thất tình một chút, ít ra như vậy còn có một khoảng yêu. (Juu: yêu quá Nhuệ ca ơi >”<)
Mộ Dung Phong trong lòng hơi có một chút cảm giác kỳ quái, bản thân cũng không hiểu rõ, mà cảm giác ấy rất phức tạp, không hẳn là vui sướng, cũng không hẳn là bi ai, dường như chỉ có hai người họ trong đó.
“Bất quá, nàng cũng có thể yên tâm, Tư Mã Nhuệ ta không phải loại người tử triền lạn đả, miễn là nàng nói nàng không thích ta, ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì dùng dằng vô ích, nhất định sẽ im lặng an tĩnh để nàng không chán ghét.” – Ngữ khí Tư Mã Nhuệ có một loại bi ai khó tả, tựa hồ như thực sự chấp nhận, kỳ thực hắn không phải người dễ dàng nhận thua, chỉ là đối mặt với Mộ Dung Phong, hắn cũng không biết bắt đầu thế nào cho phải. Nàng nói nàng không thích hắn, thẳng thừng như thế, bản thân còn có thể như thế nào?
Mộ Dung Phong nhìn Tư Mã Nhuệ, đáy mắt hắn làm cho nàng có chút không đành lòng, nhưng là, nếu nàng chấp nhận nam nhân khó nắm bắt này, nàng thực không muốn mạo hiểm, tình yêu cứ mong manh như thế, một khi yêu, sợ là khó mà giữ được bình tĩnh.
Hai người lẳng lặng không nói năng gì, cứ đứng như vậy.
Tư Mã Nhuệ quả thật là một người thủ tín, thủ tín đến nỗi khiến Mộ Dung Phong bất ngờ.
Hai người trở lại phủ Tứ thái tử, hầu như không nói gì dùng bữa trưa, không biết phải nói thế nào về chuyện của hai người, cứ máy móc ăn, Mộ Dung Phong cảm thấy rất khó chịu, nhưng Tư Mã Nhuệ lại không mở miệng, làm cho Mộ Dung Phong không biết mở lời ra sao, đối mặt với nam nhân mình vừa cự tuyệt, có nói gì cũng có vẻ giả dối, thôi quên đi vậy.
Nếu an ủi, đó mới thực là coi thường Tư Mã Nhuệ, dù sao cũng vừa có chút hảo cảm, vừa nói xong đã lại khuyên giải an ủi, ngẫm lại, bản thân cũng thấy vô vị.
Mà tới bữa chiều, Tư Mã Nhuệ không có xuất hiện.
Đối mặt với một bàn tràn đầy đồ ăn phong phú, Mộ Dung Phong trái lại một cũng ngon miệng cũng không có, hai ngày nay mỗi lúc ăn cơm, Tư Mã Nhuệ cứ “nói hươu nói vượn” phía đối diện làm nàng vui, tuy rằng lúc ấy cảm thấy đáng ghét, nhưng hôm nay trước mặt không có ai, lại thấy lạnh lẽo đến khó chịu. Hắn đi đâu rồi?
Túy Hoa lâu? Ẩm hương lâu?
“Tiểu thư, người sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị ư? Hay là…” – Xuân Liễu thấy Mộ Dung Phong nửa ngày cầm chiếc đũa trong tay không động đậy, cảm thấy thật kỳ quái – “Đây là thức ăn Tứ thái tử trước khi đi đã phân phó một đại sư phụ ở Ẩm hương lâu làm, toàn là những món tốt cho người.”
Mộ Dung Phong giả vờ như vô tình hỏi – “Tứ thái tử đâu rồi?”
“Nô tỳ không biết, buổi trưa khi người đang nghỉ ngơi, Hoàng hậu nương nương phái người mời Tứ thái tử qua đó, trước bữa tối, Vương Bảo trở về, nói là Tứ thái tử đang dở việc không về được, bảo người ăn trước đi, không cần chờ hắn.”
Mộ Dung Phong mỉm cười, ra là bản thân đa nghi, Tư Mã Nhuệ đâu phải người bụng dạ hẹp hòi chứ, sẽ chẳng vì bị mình cự tuyệt mà không lộ diện, hoàng hậu cho người tới gọi hắn đi rồi, không biết là chuyện gì, ngay cả cơm chiều cũng không về phủ ăn?
“Thôi dọn đi, đã có việc, kiểu gì cũng sẽ trở về, hay là đợi lát nữa đi, dù sao ta cũng không đói” – Mộ Dung Phong thản nhiên nói.
Xuân Liễu do dự một chút, không nói gì, mang các thứ dọn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.