Chương 3
Thu Vũ Dạ Hàn
07/08/2013
Chỉ có Mộ Dung Phong này, tựa hồ như người không tồn
tại.
Thân mẫu, Mộ Dung phu nhân Khâu Uyển Nguyệt, cũng cực kỳ nổi tiếng. Mộ Dung Phong sinh ra do cơ thể gầy yếu mà được đưa đến nơi sơn thanh thủy tú, khí hậu ôn hòa để cho ông bà ngoại chăm sóc, đến khi Khâu lão phu nhân lâm bệnh qua đời, nàng được đón về trong phủ, lại nhân tính cách yếu đuối, không hay nói nhiều mà bị mọi người bỏ qua.
Thực ra, Thái hậu nương nương và hoàng hậu nương nương vốn dĩ muốn chọn cho Tứ thái tử Mộ Dung Tuyết chưa tròn mười sáu kia, nhưng Mộ Dung Thanh Lương không nỡ gả con gái nhỏ yêu nhất cho gã Tứ thái tử tiếng xấu nhất triều kia, nên mang đứa con gái hắn ít để ý Mộ Dung Phong kia thế vào.
Lại không ngờ được Mộ Dung Phong lần đầu tiên trong đời cãi lời cha mẹ, quỳ trước tiền đường cầu xin cha mẹ đừng gả nàng cho Tứ thái tử, nhưng lại gặp đúng đêm mưa thu thật lớn, hứng trọn một đêm mưa lạnh rồi hôn mê ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng không tránh khỏi thực tế phải xuất giá.
Về phần tứ thái tử, họ Tư Mã, tên chỉ có độc một chữ Nhuệ, là con thứ của hoàng hậu nương nương, cùng một mẹ sinh ra với Đại thái tử Tư Mã Triết, nhưng lại hoàn toàn không giống nhau, Đại thái tử là người công chính bình thản, Tứ thái tử này lại phóng đãng bất kham, ai cũng nói hắn háo sắc mà vô tình, bên người không thiếu nữ nhân, nhưng chẳng bao giờ chuyên tình cho riêng ai.
Về phần vì sao Thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương lựa chọn cho thứ tử con gái của Mộ Dung gia, người ta đoán vì Mộ Dung gia tứ tiểu thư dung mạo xuất chúng danh chấn thiên hạ, nhưng lại vì sao mà chấp nhận Mộ Dung Phong thế vào, người ta đoán có lẽ vì thái tử phi Mộ Dung Thiên ở giữa xoay vần.
Nhưng rốt cuộc là vì sao, không ai thực sự hiểu rõ.
Bạch Mẫn theo lời Xuân Liễu đã biết được những điều này. Nàng cũng đã gặp Mộ Dung Tuyết.
Tuy nàng đã nói không muốn bất kỳ ai tới thăm nàng, nhưng vẫn không thể ngăn cản Mộ Dung Tuyết. Mọi người đối với Mộ Dung vương phủ thiên tiên xuất chúng tứ tiểu thư dường như căn bản không có khả năng chối từ, thế nên Mộ Dung Tuyết hoàn toàn không bị ngăn cản mà xuất hiện trước mặt Bạch Mẫn.
Mộ Dung Tuyết quả thực phi thường xinh đẹp, vẻ đẹp khiến cho người ta ngừng thở. Đến Bạch Mẫn trong lòng cũng phải thốt lên một tiếng – “Quả là tuyệt đẹp như hoa!” – mới được. Nàng cảm thấy vẻ đẹp của Mộ Dung Tuyết quá mức tinh xảo, hoàn mĩ, nhưng lại không có gì đặc sắc, đến như hoa bằng ngọc bích, so ra với hoa thật, còn thiếu đi sinh khí xúc cảm, đẹp đến mức vô khuyết, ngược lại mất đi hương vị. Mộ Dung Tuyết quả thật đẹp, nhất cử nhất động, nhăn mày cười gian, quả thật có thể nghiêng nước nghiêng nàng, chỉ là đối với Bạch Mẫn nàng chẳng quan tâm.
“Tam tỷ” – Mộ Dung Tuyết giọng nói cũng mềm mại êm tai, nhẹ nhàng gọi, tựa như thiên âm.
Bạch Mẫn nhẹ nhàng thở dài, nàng cũng không có tâm trạng nào để tiếp đón muội muội này của Mộ Dung Phong, miễn cưỡng nói một câu: “Xuân Liễu, ta muốn nghỉ ngơi, thay ta đưa tứ tiểu thư về.”
“Tam tỷ” – Mộ Dung Tuyết lại gọi tiếng nữa – “Ta muốn nói chuyện cùng tỷ tỷ”.
Bạch Mẫn ngoái đầu nhìn lại cười: “Ta sớm mai sẽ rời phủ, lúc này thật không có tâm trang trò chuyện với ai, muội vẫn nên về đi” – Rồi liếc mắt nhìn Xuân Liễu, thản nhiên nói – “Tiễn khách”.
Quay người đi ngay.
Mộ Dung Tuyết nhìn nàng rời đi, mơ hồ cảm thấy có chút gì xa lạ, đây không hề giống với Tam tỷ trước kia, mẫu thân nói với nàng Tam tỷ thay nàng tiến cung gả cho Tứ thái tử, trong lòng nàng có phần hơi xấu hổ, nên mới đến thăm, mẫu thân cũng nói với nàng, Tam tỷ sau khi hết bệnh, tính cách thay đổi rất nhiều, nhưng cũng chẳng ngờ là lại lãnh đạm như thế, mặt mày cũng cứ thản nhiên hờ hững, không thân không sơ.
Thật ra mà nói, Bạch Mẫn cũng cảm thấy thích chuyện hai hợp làm một với cô nàng Mô Dung Phong không rõ quá khứ này, nếu là ý trời, biết đâu nàng còn có thể khiến cho Mộ Dung Phong sống thoải mái hơn, dù sao hồn phách nàng cũng đang mượn thân thể người ta. Nàng nhớ nàng đọc trong sách đều nói, một bước vào cung sâu như biển, làm bạn với vua như chơi với hổ, cũng đã xem rất nhiều phim truyền hình nói về cảnh người ngu ta trá trong hoàng cung, nay đến phiên nàng, thực muốn nhìn xem kinh hồn táng đảm ra sao.
Nếu đúng như lời Xuân Liễu nói, cha mẹ của Mộ Dung Phong hy sinh hạnh phúc của đứa con gái họ không coi trọng để thành toàn cho đứa con gái yêu, như thế nàng từ bỏ cuộc sống của mình cũng là lẽ tự nhiên, tuy rằng hồn phách là của Bạch Mẫn, nhưng nàng không thể bài xích Mộ Dung Phong một chút nào, các nàng chính là hai hợp làm một, nàng cảm thấy nàng chỉ thay Mộ Dung Phong nói ra những lời trong lòng mà thôi.
Mộ Dung Phong là nữ tử rất thông minh, Bạch Mẫn đã xem qua nữ hồng của nàng, xem qua tranh chữ của nàng, phong cách đường hoàng trong sáng, nhất định là tuệ tâm lan chất nữ tử, dù sao Khâu lão phu nhân cũng là tiểu thư khuê các, đối với cháu ngoại chắc cũng đã dụng tâm quản giáo.
Chỉ là Mộ Dung Phong không giỏi ăn nói, tính cách chất phác, xử sự yếu đuối, có lẽ liên quan tới việc thời thơ ấu ăn nhờ ở đậu nhà người ta, bởi vì trong nhà Khâu lão phu nhân cũng còn mấy đứa cháu gái tầm tuổi nàng, Xuân Liễu nói bọn họ thường cùng nhau lén bắt nạt nàng, mà nàng không có chỗ nào để khóc lóc kể lể, cũng chỉ biết nhịn, cho nên thành nết nhường nhịn, tính cách không so đo với ai.
Hai ngày trước khi rời phủ xuất giá này, Bạch Mẫn bảo Xuân Liễu ngậm miệng từ chối tiếp khách, ngoài Mộ Dung Tuyết ra, không một người nào có thể bước vào khuê phòng của nàng nửa bước, từ lần Mộ Dung Phong ôn hòa tiễn bước tứ tiểu thư về sau, Xuân Liễu cũng không dám để cho bất cứ ai xuất hiện trước mặt Bạch Mẫn, kể cả lão gia và phu nhân.
Mọi sự đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông.
Mộ Dung vương phủ sớm đã chuẩn bị cho Mộ Dung Phong rất nhiều của hồi môn, thứ nhất là vì mặt mũi, thứ hai cũng vì đối với nữ nhi này có chút áy náy, ba nữa là cũng không thể không tổ chức cho thật to tát.
Vẫn không ai hay tam tiểu thư của Mộ Dung vương phủ vì không muốn gả cho Tứ thái tử mà quỳ gối cự tuyệt hôn sự, dân chúng trong thành chỉ biết là Mộ Dung vương phủ lại có một cô nương xuất giá, mà cũng lại gả cho một vị thái tử, tuy rằng vị thái tử này thanh danh không được tốt, nhưng đối với dân chúng bình thường mà nói, có thể được gả cho hoàng thân quốc thích đúng là chuyện nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Tự mình mặc áo cô dâu, Bạch Mẫn hai mắt nhắm lại, sắc mặt bình tĩnh như nước, nhìn không rõ buồn vui, bên tanh chỉ nghe tiếng hỷ nhạc rộn ràng, tiếng trống động trời, tiếng người ồn ào.
Mộ Dung phu nhân cho Xuân Liễu, Xuân Đào tiến cung hay ở lại phủ tùy nàng quyết định.
Ngồi trong kiệu hoa khiến nàng buồn ngủ, lay lay động động, nhịp nhàng đều đặn, không ngờ Mộ Dung vương phủ cách Hoàng cung xa đến thế, Bạch Mẫn ước tính trong lòng, chắc cũng phải hai giờ nữa mới tới nơi. Dọc đường đi nàng lười biếng không ngó nghiêng, hỷ khăn cũng che hết cái khuôn mặt bị son phấn tân trang của nàng rồi, nàng ngồi trong kiệu hoa ngả lưng vào ghế dựa ngủ gật. Áo cưới hồng hồng đỏ đỏ rực rỡ làm nàng hoa hết cả mắt, mũ phượng ép vào hai bên thái dương nàng rất là đau.
Rốt cục cũng đến nơi, đang mơ mơ hồ hồ thì người ta hạ kiệu, một loạt các nghi thức dài dòng được từng bước tiến hành, nàng như con rối gỗ, mặc cho người ta bài bố, thầm mong lập tức kiếm chỗ nào nghỉ ngơi, uống miếng nước, ăn một chút, nàng thật sự đã mệt lại còn đói với khát, sớm biết thế này, lúc lên kiệu nàng đã bảo Xuân Liễu chuẩn bị thức ăn cho nàng lén đem theo.
Bàn tay chú rể, trắng nõn thon dài, móng tay sạch sẽ. Nhưng Bạch Mẫn lại cảm thấy một sự lạnh lùng cự tuyệt không thèm che giấu, cả bộ hỷ phục đỏ au cũng không giấu nổi cái sự bài xích này. Nàng máy móc đưa tay đặt lên tay đối phương, liền cảm giác như đặt tay lên một khối băng vậy, thời điểm đó bỗng dưng nàng có chút thanh tỉnh, giống như lạnh toát từ đầu đến chân.
Không cần hỏi, Bạch Mẫn cũng biết, Tứ thái tứ kia đối với Mộ Dung Phong được gả về căn bản không hoan nghênh, như vậy cũng tốt, người vô tình, ta cũng vô tình, thế mới có thể sống an bình.
Thân mẫu, Mộ Dung phu nhân Khâu Uyển Nguyệt, cũng cực kỳ nổi tiếng. Mộ Dung Phong sinh ra do cơ thể gầy yếu mà được đưa đến nơi sơn thanh thủy tú, khí hậu ôn hòa để cho ông bà ngoại chăm sóc, đến khi Khâu lão phu nhân lâm bệnh qua đời, nàng được đón về trong phủ, lại nhân tính cách yếu đuối, không hay nói nhiều mà bị mọi người bỏ qua.
Thực ra, Thái hậu nương nương và hoàng hậu nương nương vốn dĩ muốn chọn cho Tứ thái tử Mộ Dung Tuyết chưa tròn mười sáu kia, nhưng Mộ Dung Thanh Lương không nỡ gả con gái nhỏ yêu nhất cho gã Tứ thái tử tiếng xấu nhất triều kia, nên mang đứa con gái hắn ít để ý Mộ Dung Phong kia thế vào.
Lại không ngờ được Mộ Dung Phong lần đầu tiên trong đời cãi lời cha mẹ, quỳ trước tiền đường cầu xin cha mẹ đừng gả nàng cho Tứ thái tử, nhưng lại gặp đúng đêm mưa thu thật lớn, hứng trọn một đêm mưa lạnh rồi hôn mê ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng không tránh khỏi thực tế phải xuất giá.
Về phần tứ thái tử, họ Tư Mã, tên chỉ có độc một chữ Nhuệ, là con thứ của hoàng hậu nương nương, cùng một mẹ sinh ra với Đại thái tử Tư Mã Triết, nhưng lại hoàn toàn không giống nhau, Đại thái tử là người công chính bình thản, Tứ thái tử này lại phóng đãng bất kham, ai cũng nói hắn háo sắc mà vô tình, bên người không thiếu nữ nhân, nhưng chẳng bao giờ chuyên tình cho riêng ai.
Về phần vì sao Thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương lựa chọn cho thứ tử con gái của Mộ Dung gia, người ta đoán vì Mộ Dung gia tứ tiểu thư dung mạo xuất chúng danh chấn thiên hạ, nhưng lại vì sao mà chấp nhận Mộ Dung Phong thế vào, người ta đoán có lẽ vì thái tử phi Mộ Dung Thiên ở giữa xoay vần.
Nhưng rốt cuộc là vì sao, không ai thực sự hiểu rõ.
Bạch Mẫn theo lời Xuân Liễu đã biết được những điều này. Nàng cũng đã gặp Mộ Dung Tuyết.
Tuy nàng đã nói không muốn bất kỳ ai tới thăm nàng, nhưng vẫn không thể ngăn cản Mộ Dung Tuyết. Mọi người đối với Mộ Dung vương phủ thiên tiên xuất chúng tứ tiểu thư dường như căn bản không có khả năng chối từ, thế nên Mộ Dung Tuyết hoàn toàn không bị ngăn cản mà xuất hiện trước mặt Bạch Mẫn.
Mộ Dung Tuyết quả thực phi thường xinh đẹp, vẻ đẹp khiến cho người ta ngừng thở. Đến Bạch Mẫn trong lòng cũng phải thốt lên một tiếng – “Quả là tuyệt đẹp như hoa!” – mới được. Nàng cảm thấy vẻ đẹp của Mộ Dung Tuyết quá mức tinh xảo, hoàn mĩ, nhưng lại không có gì đặc sắc, đến như hoa bằng ngọc bích, so ra với hoa thật, còn thiếu đi sinh khí xúc cảm, đẹp đến mức vô khuyết, ngược lại mất đi hương vị. Mộ Dung Tuyết quả thật đẹp, nhất cử nhất động, nhăn mày cười gian, quả thật có thể nghiêng nước nghiêng nàng, chỉ là đối với Bạch Mẫn nàng chẳng quan tâm.
“Tam tỷ” – Mộ Dung Tuyết giọng nói cũng mềm mại êm tai, nhẹ nhàng gọi, tựa như thiên âm.
Bạch Mẫn nhẹ nhàng thở dài, nàng cũng không có tâm trạng nào để tiếp đón muội muội này của Mộ Dung Phong, miễn cưỡng nói một câu: “Xuân Liễu, ta muốn nghỉ ngơi, thay ta đưa tứ tiểu thư về.”
“Tam tỷ” – Mộ Dung Tuyết lại gọi tiếng nữa – “Ta muốn nói chuyện cùng tỷ tỷ”.
Bạch Mẫn ngoái đầu nhìn lại cười: “Ta sớm mai sẽ rời phủ, lúc này thật không có tâm trang trò chuyện với ai, muội vẫn nên về đi” – Rồi liếc mắt nhìn Xuân Liễu, thản nhiên nói – “Tiễn khách”.
Quay người đi ngay.
Mộ Dung Tuyết nhìn nàng rời đi, mơ hồ cảm thấy có chút gì xa lạ, đây không hề giống với Tam tỷ trước kia, mẫu thân nói với nàng Tam tỷ thay nàng tiến cung gả cho Tứ thái tử, trong lòng nàng có phần hơi xấu hổ, nên mới đến thăm, mẫu thân cũng nói với nàng, Tam tỷ sau khi hết bệnh, tính cách thay đổi rất nhiều, nhưng cũng chẳng ngờ là lại lãnh đạm như thế, mặt mày cũng cứ thản nhiên hờ hững, không thân không sơ.
Thật ra mà nói, Bạch Mẫn cũng cảm thấy thích chuyện hai hợp làm một với cô nàng Mô Dung Phong không rõ quá khứ này, nếu là ý trời, biết đâu nàng còn có thể khiến cho Mộ Dung Phong sống thoải mái hơn, dù sao hồn phách nàng cũng đang mượn thân thể người ta. Nàng nhớ nàng đọc trong sách đều nói, một bước vào cung sâu như biển, làm bạn với vua như chơi với hổ, cũng đã xem rất nhiều phim truyền hình nói về cảnh người ngu ta trá trong hoàng cung, nay đến phiên nàng, thực muốn nhìn xem kinh hồn táng đảm ra sao.
Nếu đúng như lời Xuân Liễu nói, cha mẹ của Mộ Dung Phong hy sinh hạnh phúc của đứa con gái họ không coi trọng để thành toàn cho đứa con gái yêu, như thế nàng từ bỏ cuộc sống của mình cũng là lẽ tự nhiên, tuy rằng hồn phách là của Bạch Mẫn, nhưng nàng không thể bài xích Mộ Dung Phong một chút nào, các nàng chính là hai hợp làm một, nàng cảm thấy nàng chỉ thay Mộ Dung Phong nói ra những lời trong lòng mà thôi.
Mộ Dung Phong là nữ tử rất thông minh, Bạch Mẫn đã xem qua nữ hồng của nàng, xem qua tranh chữ của nàng, phong cách đường hoàng trong sáng, nhất định là tuệ tâm lan chất nữ tử, dù sao Khâu lão phu nhân cũng là tiểu thư khuê các, đối với cháu ngoại chắc cũng đã dụng tâm quản giáo.
Chỉ là Mộ Dung Phong không giỏi ăn nói, tính cách chất phác, xử sự yếu đuối, có lẽ liên quan tới việc thời thơ ấu ăn nhờ ở đậu nhà người ta, bởi vì trong nhà Khâu lão phu nhân cũng còn mấy đứa cháu gái tầm tuổi nàng, Xuân Liễu nói bọn họ thường cùng nhau lén bắt nạt nàng, mà nàng không có chỗ nào để khóc lóc kể lể, cũng chỉ biết nhịn, cho nên thành nết nhường nhịn, tính cách không so đo với ai.
Hai ngày trước khi rời phủ xuất giá này, Bạch Mẫn bảo Xuân Liễu ngậm miệng từ chối tiếp khách, ngoài Mộ Dung Tuyết ra, không một người nào có thể bước vào khuê phòng của nàng nửa bước, từ lần Mộ Dung Phong ôn hòa tiễn bước tứ tiểu thư về sau, Xuân Liễu cũng không dám để cho bất cứ ai xuất hiện trước mặt Bạch Mẫn, kể cả lão gia và phu nhân.
Mọi sự đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông.
Mộ Dung vương phủ sớm đã chuẩn bị cho Mộ Dung Phong rất nhiều của hồi môn, thứ nhất là vì mặt mũi, thứ hai cũng vì đối với nữ nhi này có chút áy náy, ba nữa là cũng không thể không tổ chức cho thật to tát.
Vẫn không ai hay tam tiểu thư của Mộ Dung vương phủ vì không muốn gả cho Tứ thái tử mà quỳ gối cự tuyệt hôn sự, dân chúng trong thành chỉ biết là Mộ Dung vương phủ lại có một cô nương xuất giá, mà cũng lại gả cho một vị thái tử, tuy rằng vị thái tử này thanh danh không được tốt, nhưng đối với dân chúng bình thường mà nói, có thể được gả cho hoàng thân quốc thích đúng là chuyện nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Tự mình mặc áo cô dâu, Bạch Mẫn hai mắt nhắm lại, sắc mặt bình tĩnh như nước, nhìn không rõ buồn vui, bên tanh chỉ nghe tiếng hỷ nhạc rộn ràng, tiếng trống động trời, tiếng người ồn ào.
Mộ Dung phu nhân cho Xuân Liễu, Xuân Đào tiến cung hay ở lại phủ tùy nàng quyết định.
Ngồi trong kiệu hoa khiến nàng buồn ngủ, lay lay động động, nhịp nhàng đều đặn, không ngờ Mộ Dung vương phủ cách Hoàng cung xa đến thế, Bạch Mẫn ước tính trong lòng, chắc cũng phải hai giờ nữa mới tới nơi. Dọc đường đi nàng lười biếng không ngó nghiêng, hỷ khăn cũng che hết cái khuôn mặt bị son phấn tân trang của nàng rồi, nàng ngồi trong kiệu hoa ngả lưng vào ghế dựa ngủ gật. Áo cưới hồng hồng đỏ đỏ rực rỡ làm nàng hoa hết cả mắt, mũ phượng ép vào hai bên thái dương nàng rất là đau.
Rốt cục cũng đến nơi, đang mơ mơ hồ hồ thì người ta hạ kiệu, một loạt các nghi thức dài dòng được từng bước tiến hành, nàng như con rối gỗ, mặc cho người ta bài bố, thầm mong lập tức kiếm chỗ nào nghỉ ngơi, uống miếng nước, ăn một chút, nàng thật sự đã mệt lại còn đói với khát, sớm biết thế này, lúc lên kiệu nàng đã bảo Xuân Liễu chuẩn bị thức ăn cho nàng lén đem theo.
Bàn tay chú rể, trắng nõn thon dài, móng tay sạch sẽ. Nhưng Bạch Mẫn lại cảm thấy một sự lạnh lùng cự tuyệt không thèm che giấu, cả bộ hỷ phục đỏ au cũng không giấu nổi cái sự bài xích này. Nàng máy móc đưa tay đặt lên tay đối phương, liền cảm giác như đặt tay lên một khối băng vậy, thời điểm đó bỗng dưng nàng có chút thanh tỉnh, giống như lạnh toát từ đầu đến chân.
Không cần hỏi, Bạch Mẫn cũng biết, Tứ thái tứ kia đối với Mộ Dung Phong được gả về căn bản không hoan nghênh, như vậy cũng tốt, người vô tình, ta cũng vô tình, thế mới có thể sống an bình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.