Chương 59
Thu Vũ Dạ Hàn
07/08/2013
Thái hậu rất vui, cố tình
vờ như không nhận ra, kệ cho hai người ngọt ngọt ngào ngào trò chuyện. Nhìn
Hồng Ngọc, hỏi – “Cha mẹ con khỏe không? Đã gặp Vân Tuệ quận chúa chưa?”
“Họ đều khỏe cả, cám ơn tổ mẫu nhớ tới” – Hồng Ngọc ngoan ngoãn trả lời, nhưng ánh mắt không dám nhìn vào mắt tổ mẫu, thúi thấp đầu xuống – “Con gặp Vân Tuệ muội muội rồi, nhưng mấy ngày nay nàng đi thăm bè bạn quanh đây, không ở trong cung, chỉ gặp qua một chút, mong là gia yến hôm nay sẽ được gặp nàng, muội muội mấy năm nay lại càng xuất sắc hơn.”
Thái hậu khe khẽ thở dài – “Chỉ tiếc cho nha đầu kia mệnh khổ, đã hứa gả rồi, còn chưa bước chân vào nhà, phu quân vừa mới rời bến đi làm ăn đã xảy ra chuyện, cũng may nha đầu kia tốt tính, không bận lòng, nhìn vào vẫn thấy thoải mái vui vẻ, khiến người ta thương thay.”
Tư Mã Nhuệ đứng bên cạnh không đồng ý nói – “Nếu tổ mẫu thật sự thương tỷ ấy, nên giúp tỷ ấy gả vào nhà khác thôi, Vân Tuệ biểu tỷ tuổi còn trẻ, không thể cứ như vậy mà héo mòn dần, nếu gặp ai thích hợp thì hãy cho phép, nói không chừng như vậy mới là thương tỷ ấy.”
Thái hậu cười – “Cái đó còn phải để con nhắc sao, tổ mẫu vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, nhưng mà nhất thời vội vàng chưa chọn được ai ưng ý, trước mắt cứ để sang một bên.”
Mọi người tự giác ngồi xuống, Tư Mã Nhuệ lướt qua bên người Hồng Ngọc, thanh âm như gió nhẹ nhàng thổi vào tai Hồng Ngọc, biểu tình lại thản nhiên, như thể căn bản không nói cái gì, trong ánh mắt có lửa giận – “Hồng Ngọc, nếu cô nương kia có chuyện gì không hay xảy ra, Tư Mã Nhuệ ta nhất định không tha cho ngươi.”
Hồng Ngọc hơi hơi run rẩy một chút, cúi đầu, lẳng lặng nói – “Tứ đệ, đệ nói gì vậy, nhị tẩu thực sự không hiểu.”
Tư Mã Nhuệ khẽ hừ nhẹ một tiếng – “Hiểu hay không là việc của ngươi, ngươi biết tính ta rồi đấy, nếu như không việc gì, thì bỏ đi, nếu có chuyện, có tin ta bóc trần bản chất của ngươi ra không?”
Hồng Ngọc cúi đầu không nói, trong lòng không phải không có cảm giác sợ hãi, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.
Tiếng bọn họ nói chuyện vô cùng nhỏ, hầu như không ai để ý tới, nhưng Mộ Dung Phong nghe được, Tư Mã Nhuệ này còn căm ghét những chuyện xấu xa hơn so với nàng tưởng tượng, có lẽ bề ngoài chỉ gạt người ta, ban đầu cảm thấy hắn làm gì cũng không đến nơi đến chốn, còn những việc xấu xa, phong lưu, phóng đãng, trên thực tế hắn so với những kẻ bên cạnh hắn còn chính nhân quân tử hơn.
Ví như lúc hắn giam lỏng Mộ Dung Tuyết lâu như vậy, thế mà cũng không có chiếm của nàng một chút tiện nghi nào, cho dù lời nói có ý khiêu khích, cũng đều có thể tha thứ được. Tuy nói Nguyệt Kiều này với hắn quan hệ không sâu sắc, nhưng hắn vẫn ra mặt vì nàng.
Nguyệt Kiều quen với Tư Mã Triết là chuyện đáng buồn, nhưng quen được với Tư Mã Nhuệ là điều may mắn. Nếu thay bằng Tư Mã Triết thì có khi nào sẽ bảo vệ nàng không?
Mộ Dung Phong cảm thấy Tư Mã Triết nhất định sẽ không, Nguyệt Kiều chỉ là một người thế thân mà thôi.
Nghe Tư Mã Triết nhẹ giọng nói với Tư Mã Nhuệ – “Tứ đệ, đừng làm Hồng Ngọc khó xử, mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Tư Mã Triết cũng không biết lúc ấy bọn họ nói chuyện gì, nhưng nhìn ra được, Tư Mã Nhuệ vẫn có thành kiến với Hồng Ngọc như trước, biểu tình luôn lạnh lùng thản nhiên, vừa rồi thấy hai người họ đứng sát bên nhau, trong nháy mắt hắn cảm thấy một sự lo lắng mơ hồ.
“Ta thì làm gì được? Đại ca quá lo lắng rồi, từ khi nào mà huynh lại quan tâm ,ọi người xung quanh thế?” – Tư Mã Nhuệ lười biếng nói, trong mắt hiện lên ánh buồn, giọng nói thản nhiên cố nén oán trách – “Người đáng thương không phải là Hồng Ngọc, e là người vô tội kia, nếu yêu, thì phải tuân thủ lời đã hứa, nếu không thương, nên để cho người ta ra đi. Huynh có coi Hồng Ngọc đó là báu vật, thì cũng vẫn là của Tư Mã Cường, không phải của Tư Mã Triết huynh, đại ca, huynh thật khiến ta thất vọng đáng buồn!” – Cuối cùng giọng nói đã lộ ra ý tức giận.
Tư Mã Triết hơi ngạc nhiên một chút, mỗi khi nhắc tới Hồng Ngọc, luôn khiến cho Tư Mã Nhuệ nổi giận, biết đệ đệ buồn vì mình, cũng biết ý tứ mà đệ đệ nói tới, nhưng mà, thanh mai trúc mã, tình cảm hơn mười năm, làm sao có thể buông một cái được ngay, ngay cả khi nàng phản bội mình, ngay cả khi đều đã dựng vợ gả chồng, mà vẫn không buông xuống được, vẫn thấy đau đớn.
“Tứ đệ, đại ca biết đệ chỉ muốn tốt cho đại ca, nhưng…” – Tư Mã Triết khẽ thở dài một tiếng, có chút hoảng hốt nói – “Đại ca cũng biết là phải buông, nhưng mà, không làm được, nghĩ đến đã đau lòng. Nguyệt Kiều nàng sao rồi?”
Tư Mã Nhuệ khe khẽ thở dài, nhẹ giọng nói – “Rất không ổn, chân bị thương, lại còn bị người ta hạ độc, e là không thể khiêu vũ được nữa, hơn nữa bây giờ còn vô cùng đau đớn, may có Lệ phi tới giúp, cho thuốc giảm đau, nhưng thuốc giải từ Ô Mông quốc đưa lại còn phải chờ một chút thời gian nữa, đã phái người ra roi thúc ngựa đi rồi, khoảng hai hôm nữa thì về.”
“Ô Mông quốc? Nàng chỉ là một nữ tử thanh lâu, sao lại có thù oán với người của Ô Mông quốc?” – Tư Mã Triết khó hiểu – “Đại Hưng vương triều chúng ta vẫn không hề có trao đổi buôn bán dược liệu với Ô Mông quốc, sao có thể trúng độc của Ô Mông quốc được? Lệ phi giải độc sao? Nàng ta vì sao mà chịu giúp?”
Tư Mã Nhuệ khẽ hừ một tiếng – “Huynh hỏi đệ thì đệ biết hỏi ai? Không phải đệ hạ độc, đệ làm sao biết được. Huynh nên tự mình suy nghĩ lại đi. Về phần Lệ phi vì sao chịu giúp, đó là chuyện riêng của đệ với nàng ta, huynh lo cho Nguyệt Kiều ấy, không phải không liên quan tới việc nàng ta thương cảm cho Nguyệt Kiều, nếu có cơ hội, tốt nhất vẫn nên đi thăm nàng ấy đi.”
“Ngươi nếm thử xem, món điểm tâm này hương vị thật không tồi.” – Mộ Dung Phong không biết xông tới từ lúc nào, trên tay cầm một cái khay nhỏ, bên trên đặt mấy món điểm tâm, khuôn mặt mang theo nụ cười thoải mái đáng yêu – “Điểm tâm ở chỗ tổ mẫu này ăn ngon hơn ở phủ một chút. Huynh đệ các người trò chuyện gì vậy, làm gì mà nghiêm túc thế, ai ai cũng nhìn hai người này.”
Tư Mã Nhuệ lấy một ít điểm tâm, nếm một chút, hương vị quả đúng là không tồi – “Ở chỗ tổ mẫu đây đều là điểm tâm các nơi tiến cung, tất nhiên hương vị ngon hơn, đồ trong phủ đều là tổ mẫu phái người mang tới cho, chưa chắc đã hợp khẩu vị của nàng, nếu thích, dễ thôi, cứ qua chỗ tổ mẫu nhiều nhiều là được.” – Nói đoạn, không để ý đến Tư Mã Triết nữa, đại ca nhiều lúc dối trá khiến hắn thất vọng vô cùng, không lẽ chỉ có dối trá mới có thể làm quân vương?”
Mộ Dung Phong nhíu nhíu mày, đột nhiên nhớ tới mấy món ăn ở thời đại của Bạch Mẫn, chợt nghĩ, nếu có cơ hội, tự mình phải thử làm xem sao, khi còn là Bạch Mẫn, vẫn thường xuyên tự làm đồ ăn cho mình.
“Nghĩ cái gì vậy? Sao trông buồn buồn thế?” – Tư Mã Nhuệ trêu chọc.
Mộ Dung Phong mỉm cười – “Nghĩ tới mấy món ăn ngon ấy mà.”
“Biểu tình lãng mạn như thế, mà trong đầu lại có những suy nghĩ như thế, thật là ‘đáng thất vọng’.” – Tư Mã Nhuệ cười nói – “Ta còn tưởng nàng nghĩ đến ta cơ.”
“Nghĩ đến ngươi?” – Mộ Dung Phong cố ý khinh thường cười – “Đáng giá biểu tình ấy của ta sao? Ta chắc phải nghĩ mong cho ngươi gặp xui xẻo ấy.”
Tư Mã Nhuệ làm cái bộ dạng đáng thương, kề sát vào Mộ Dung Phong, nhẹ giọng nói – “Vậy thôi đừng nghĩ, ta ở bên nàng không rời đi, đêm nay nhé.” (Juu: ám muội…hừ hừ…vẫn chưa đến lúc đâu.)
Mộ Dung Phong cầm một miếng điểm tâm nhỏ, nhét vào miệng Tư Mã Nhuệ, tươi cười nói – “Ta vẫn thấy ngươi im lặng đáng yêu hơn, ta mời ngươi chút điểm tâm, phiền người đừng nói câu nào.” (Juu: cái hành động này rất là…rất là…)
Thái hậu bên cạnh cười nói – “Vợ chồng son hai đứa, có thể không làm mấy chuyện buồn nôn vậy được không, nhìn xem tổ mẫu mặt đỏ hết cả rồi.” – Nghe giọng vui vẻ, thoải mái, hóm hỉnh.
Tư Mã Nhuệ ra vẻ tức giận nói – “Tổ mẫu, người lớn tuổi như vậy rồi, đừng có khắt khe như vậy có được không? Con với Phong nhi chỉ nói chuyện thôi, người đã xét nét thế rồi, chúng con đi đây, tối lại tới, lúc ấy không biết có tiết mục hay ho nào xem được, món nào ngon ăn được.”
Nói đoạn liền lôi Mộ Dung Phong rời đi.
Lần đầu tay đan vào với nhau, không biết là vô tình hay cố ý, nhưng hết thảy thực tự nhiên, làm phi tử của Tư Mã Nhuệ, Mộ Dung Phong biết, sớm muộn gì nàng cũng phải đối mặt với chuyện này, bất luận có yêu hay không, nàng rốt cuộc vẫn là người của Tư Mã Nhuệ, cho nên, chi bằng vui vẻ chấp nhận.
“Họ đều khỏe cả, cám ơn tổ mẫu nhớ tới” – Hồng Ngọc ngoan ngoãn trả lời, nhưng ánh mắt không dám nhìn vào mắt tổ mẫu, thúi thấp đầu xuống – “Con gặp Vân Tuệ muội muội rồi, nhưng mấy ngày nay nàng đi thăm bè bạn quanh đây, không ở trong cung, chỉ gặp qua một chút, mong là gia yến hôm nay sẽ được gặp nàng, muội muội mấy năm nay lại càng xuất sắc hơn.”
Thái hậu khe khẽ thở dài – “Chỉ tiếc cho nha đầu kia mệnh khổ, đã hứa gả rồi, còn chưa bước chân vào nhà, phu quân vừa mới rời bến đi làm ăn đã xảy ra chuyện, cũng may nha đầu kia tốt tính, không bận lòng, nhìn vào vẫn thấy thoải mái vui vẻ, khiến người ta thương thay.”
Tư Mã Nhuệ đứng bên cạnh không đồng ý nói – “Nếu tổ mẫu thật sự thương tỷ ấy, nên giúp tỷ ấy gả vào nhà khác thôi, Vân Tuệ biểu tỷ tuổi còn trẻ, không thể cứ như vậy mà héo mòn dần, nếu gặp ai thích hợp thì hãy cho phép, nói không chừng như vậy mới là thương tỷ ấy.”
Thái hậu cười – “Cái đó còn phải để con nhắc sao, tổ mẫu vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, nhưng mà nhất thời vội vàng chưa chọn được ai ưng ý, trước mắt cứ để sang một bên.”
Mọi người tự giác ngồi xuống, Tư Mã Nhuệ lướt qua bên người Hồng Ngọc, thanh âm như gió nhẹ nhàng thổi vào tai Hồng Ngọc, biểu tình lại thản nhiên, như thể căn bản không nói cái gì, trong ánh mắt có lửa giận – “Hồng Ngọc, nếu cô nương kia có chuyện gì không hay xảy ra, Tư Mã Nhuệ ta nhất định không tha cho ngươi.”
Hồng Ngọc hơi hơi run rẩy một chút, cúi đầu, lẳng lặng nói – “Tứ đệ, đệ nói gì vậy, nhị tẩu thực sự không hiểu.”
Tư Mã Nhuệ khẽ hừ nhẹ một tiếng – “Hiểu hay không là việc của ngươi, ngươi biết tính ta rồi đấy, nếu như không việc gì, thì bỏ đi, nếu có chuyện, có tin ta bóc trần bản chất của ngươi ra không?”
Hồng Ngọc cúi đầu không nói, trong lòng không phải không có cảm giác sợ hãi, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.
Tiếng bọn họ nói chuyện vô cùng nhỏ, hầu như không ai để ý tới, nhưng Mộ Dung Phong nghe được, Tư Mã Nhuệ này còn căm ghét những chuyện xấu xa hơn so với nàng tưởng tượng, có lẽ bề ngoài chỉ gạt người ta, ban đầu cảm thấy hắn làm gì cũng không đến nơi đến chốn, còn những việc xấu xa, phong lưu, phóng đãng, trên thực tế hắn so với những kẻ bên cạnh hắn còn chính nhân quân tử hơn.
Ví như lúc hắn giam lỏng Mộ Dung Tuyết lâu như vậy, thế mà cũng không có chiếm của nàng một chút tiện nghi nào, cho dù lời nói có ý khiêu khích, cũng đều có thể tha thứ được. Tuy nói Nguyệt Kiều này với hắn quan hệ không sâu sắc, nhưng hắn vẫn ra mặt vì nàng.
Nguyệt Kiều quen với Tư Mã Triết là chuyện đáng buồn, nhưng quen được với Tư Mã Nhuệ là điều may mắn. Nếu thay bằng Tư Mã Triết thì có khi nào sẽ bảo vệ nàng không?
Mộ Dung Phong cảm thấy Tư Mã Triết nhất định sẽ không, Nguyệt Kiều chỉ là một người thế thân mà thôi.
Nghe Tư Mã Triết nhẹ giọng nói với Tư Mã Nhuệ – “Tứ đệ, đừng làm Hồng Ngọc khó xử, mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Tư Mã Triết cũng không biết lúc ấy bọn họ nói chuyện gì, nhưng nhìn ra được, Tư Mã Nhuệ vẫn có thành kiến với Hồng Ngọc như trước, biểu tình luôn lạnh lùng thản nhiên, vừa rồi thấy hai người họ đứng sát bên nhau, trong nháy mắt hắn cảm thấy một sự lo lắng mơ hồ.
“Ta thì làm gì được? Đại ca quá lo lắng rồi, từ khi nào mà huynh lại quan tâm ,ọi người xung quanh thế?” – Tư Mã Nhuệ lười biếng nói, trong mắt hiện lên ánh buồn, giọng nói thản nhiên cố nén oán trách – “Người đáng thương không phải là Hồng Ngọc, e là người vô tội kia, nếu yêu, thì phải tuân thủ lời đã hứa, nếu không thương, nên để cho người ta ra đi. Huynh có coi Hồng Ngọc đó là báu vật, thì cũng vẫn là của Tư Mã Cường, không phải của Tư Mã Triết huynh, đại ca, huynh thật khiến ta thất vọng đáng buồn!” – Cuối cùng giọng nói đã lộ ra ý tức giận.
Tư Mã Triết hơi ngạc nhiên một chút, mỗi khi nhắc tới Hồng Ngọc, luôn khiến cho Tư Mã Nhuệ nổi giận, biết đệ đệ buồn vì mình, cũng biết ý tứ mà đệ đệ nói tới, nhưng mà, thanh mai trúc mã, tình cảm hơn mười năm, làm sao có thể buông một cái được ngay, ngay cả khi nàng phản bội mình, ngay cả khi đều đã dựng vợ gả chồng, mà vẫn không buông xuống được, vẫn thấy đau đớn.
“Tứ đệ, đại ca biết đệ chỉ muốn tốt cho đại ca, nhưng…” – Tư Mã Triết khẽ thở dài một tiếng, có chút hoảng hốt nói – “Đại ca cũng biết là phải buông, nhưng mà, không làm được, nghĩ đến đã đau lòng. Nguyệt Kiều nàng sao rồi?”
Tư Mã Nhuệ khe khẽ thở dài, nhẹ giọng nói – “Rất không ổn, chân bị thương, lại còn bị người ta hạ độc, e là không thể khiêu vũ được nữa, hơn nữa bây giờ còn vô cùng đau đớn, may có Lệ phi tới giúp, cho thuốc giảm đau, nhưng thuốc giải từ Ô Mông quốc đưa lại còn phải chờ một chút thời gian nữa, đã phái người ra roi thúc ngựa đi rồi, khoảng hai hôm nữa thì về.”
“Ô Mông quốc? Nàng chỉ là một nữ tử thanh lâu, sao lại có thù oán với người của Ô Mông quốc?” – Tư Mã Triết khó hiểu – “Đại Hưng vương triều chúng ta vẫn không hề có trao đổi buôn bán dược liệu với Ô Mông quốc, sao có thể trúng độc của Ô Mông quốc được? Lệ phi giải độc sao? Nàng ta vì sao mà chịu giúp?”
Tư Mã Nhuệ khẽ hừ một tiếng – “Huynh hỏi đệ thì đệ biết hỏi ai? Không phải đệ hạ độc, đệ làm sao biết được. Huynh nên tự mình suy nghĩ lại đi. Về phần Lệ phi vì sao chịu giúp, đó là chuyện riêng của đệ với nàng ta, huynh lo cho Nguyệt Kiều ấy, không phải không liên quan tới việc nàng ta thương cảm cho Nguyệt Kiều, nếu có cơ hội, tốt nhất vẫn nên đi thăm nàng ấy đi.”
“Ngươi nếm thử xem, món điểm tâm này hương vị thật không tồi.” – Mộ Dung Phong không biết xông tới từ lúc nào, trên tay cầm một cái khay nhỏ, bên trên đặt mấy món điểm tâm, khuôn mặt mang theo nụ cười thoải mái đáng yêu – “Điểm tâm ở chỗ tổ mẫu này ăn ngon hơn ở phủ một chút. Huynh đệ các người trò chuyện gì vậy, làm gì mà nghiêm túc thế, ai ai cũng nhìn hai người này.”
Tư Mã Nhuệ lấy một ít điểm tâm, nếm một chút, hương vị quả đúng là không tồi – “Ở chỗ tổ mẫu đây đều là điểm tâm các nơi tiến cung, tất nhiên hương vị ngon hơn, đồ trong phủ đều là tổ mẫu phái người mang tới cho, chưa chắc đã hợp khẩu vị của nàng, nếu thích, dễ thôi, cứ qua chỗ tổ mẫu nhiều nhiều là được.” – Nói đoạn, không để ý đến Tư Mã Triết nữa, đại ca nhiều lúc dối trá khiến hắn thất vọng vô cùng, không lẽ chỉ có dối trá mới có thể làm quân vương?”
Mộ Dung Phong nhíu nhíu mày, đột nhiên nhớ tới mấy món ăn ở thời đại của Bạch Mẫn, chợt nghĩ, nếu có cơ hội, tự mình phải thử làm xem sao, khi còn là Bạch Mẫn, vẫn thường xuyên tự làm đồ ăn cho mình.
“Nghĩ cái gì vậy? Sao trông buồn buồn thế?” – Tư Mã Nhuệ trêu chọc.
Mộ Dung Phong mỉm cười – “Nghĩ tới mấy món ăn ngon ấy mà.”
“Biểu tình lãng mạn như thế, mà trong đầu lại có những suy nghĩ như thế, thật là ‘đáng thất vọng’.” – Tư Mã Nhuệ cười nói – “Ta còn tưởng nàng nghĩ đến ta cơ.”
“Nghĩ đến ngươi?” – Mộ Dung Phong cố ý khinh thường cười – “Đáng giá biểu tình ấy của ta sao? Ta chắc phải nghĩ mong cho ngươi gặp xui xẻo ấy.”
Tư Mã Nhuệ làm cái bộ dạng đáng thương, kề sát vào Mộ Dung Phong, nhẹ giọng nói – “Vậy thôi đừng nghĩ, ta ở bên nàng không rời đi, đêm nay nhé.” (Juu: ám muội…hừ hừ…vẫn chưa đến lúc đâu.)
Mộ Dung Phong cầm một miếng điểm tâm nhỏ, nhét vào miệng Tư Mã Nhuệ, tươi cười nói – “Ta vẫn thấy ngươi im lặng đáng yêu hơn, ta mời ngươi chút điểm tâm, phiền người đừng nói câu nào.” (Juu: cái hành động này rất là…rất là…)
Thái hậu bên cạnh cười nói – “Vợ chồng son hai đứa, có thể không làm mấy chuyện buồn nôn vậy được không, nhìn xem tổ mẫu mặt đỏ hết cả rồi.” – Nghe giọng vui vẻ, thoải mái, hóm hỉnh.
Tư Mã Nhuệ ra vẻ tức giận nói – “Tổ mẫu, người lớn tuổi như vậy rồi, đừng có khắt khe như vậy có được không? Con với Phong nhi chỉ nói chuyện thôi, người đã xét nét thế rồi, chúng con đi đây, tối lại tới, lúc ấy không biết có tiết mục hay ho nào xem được, món nào ngon ăn được.”
Nói đoạn liền lôi Mộ Dung Phong rời đi.
Lần đầu tay đan vào với nhau, không biết là vô tình hay cố ý, nhưng hết thảy thực tự nhiên, làm phi tử của Tư Mã Nhuệ, Mộ Dung Phong biết, sớm muộn gì nàng cũng phải đối mặt với chuyện này, bất luận có yêu hay không, nàng rốt cuộc vẫn là người của Tư Mã Nhuệ, cho nên, chi bằng vui vẻ chấp nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.