Vượt Qua Thời Không Để Yêu Anh
Chương 9:
Kỷ Ái Hàn
18/04/2024
Cô nhanh chóng gặp lại Hà Quân Tửu, lúc Hà Quân Tửu nhìn thấy cô, đôi mắt bình tĩnh của anh dao động trong tích tắc.
Cô cười tủm tỉm tiến tới: "Hà tổng, em là thư ký mới của tổng giám đốc, em là Phó Như Tuyết."
Nói đùa, bảy mươi năm sau toàn bộ tập đoàn Hà thị đều là của cô.
Cô muốn nhậm chức ở Hà thị, chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?
Cô chưa bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị trước, nghiên cứu tư liệu tập đoàn hết sức rõ ràng, hơn một năm nay, Hà Quân Tửu bận rộn với dự án hơn 20 tỷ NDT, từ đấu giá, lập kế hoạch dự án, giới thiệu thương mại, hỗ trợ hoàn thiện, cô đều xem từ đầu đến cuối.
Tuy nhiên quá trình phỏng vấn diễn ra quá chậm, cô tìm được một tấm thẻ nhân viên hơn bảy mươi năm tuổi trong kho lưu trữ hồ sơ của tập đoàn, loại thẻ IC này đã lỗi thời, cô đành nhờ nhân viên kỹ thuật làm lại cho cô một thẻ khác.
Quẹt thẻ vào cao ốc Hà thị.
Sau đó dựa vào sự hiểu biết tường tận về bản vẽ kiến trúc tập đoàn ------ Bảy mươi năm trước tòa nhà trụ sở chính của Hà thị vẫn nằm ở ven sông, bản vẻ này cô cũng tìm thấy trong phòng lưu trữ hồ sơ ----- Thế là cô thuận lợi tìm được văn phòng của Hà Quân Tửu.
Thân phận dễ dàng vượt qua kiểm tra nhất ---- Thư ký tổng giám đốc.
Bảy mươi năm trước, gia tộc Hà thị vẫn là một tổ hợp gồm nhiều nhóm quyền lực riêng biệt, đấu đá lẫn nhau.
Thành viên hội đồng quản trị đều có con cháu trực hệ, văn phòng tổng giám đốc có đủ loại thư ký, nghe nói có một số giám đốc đẩy chim hoàng yến mình nuôi đến bưng trà rót nước cho tổng giám đốc.
Ở phòng ban này, thêm một người hay bớt một người chẳng có gì lạ.
Cô tìm thấy máy pha cà phê trong phòng trà nước, cô pha một tách Espresso đậm đà, sau đó thướt tha gõ cửa văn phòng Hà Quân Tửu.
"Mời vào."
Giọng anh thật êm tai.
Giòn tan.
Hà Vân đánh hông, giẫm trên giày cao gót tiến vào.
Đặt cà phê lên bàn, vị đắng đậm đà lan tỏa.
Hà Quân Tửu nhíu mày ngẩng đầu lên.
"Hà tổng, em là thư ký tổng giám đốc mới tới, tên em là Phó Như Tuyết."
Hà Quân Tửu: ". . ."
Nhìn cô gái trước mặt, chẳng hiểu sao Hà Quân Tửu cảm thấy đau đầu, hai đầu lông mày nhíu chặt: "Đây là cái gì?"
Ý anh chính là, thứ quỷ quái gì đây, mau cầm lên rồi cút ra ngoài.
Hiển nhiên Hà Vân đã hiểu lầm ý anh.
"Đây là Double espresso ạ."
Bình thường đối với single espresso 7 ~ 10 gram cà phê sẽ tạo nên 25~30ml trong 25~30 giây, đối với Double espresso là 14~24 gram cà phê cho ra 45~60ml.
"20gram bột cà phê pha thành 45ml." Đuôi mắt cô cong cong, vẻ mặt "em biết ngay anh sẽ thích."
Hà Vân nghĩ như vậy cũng không có gì lạ, bởi vì những thứ này là do chính Hà Quân Tửu dạy cô.
Đó là một trải nghiệm mà cô rất thích.
Bởi vì Hà Quân Tửu nắm tay chỉ dạy cô pha.
Hà Quân Tửu nghĩ hẳn là cô gái này điên rồi.
Anh nhấn phím trên điện thoại bàn, "Lisa."
Có tiếng gõ cửa, một thư ký nóng bỏng bước vào, "Hà tổng, ngài tìm tôi ạ."
"Đưa cô ta ra ngoài."
Anh hạ lệnh tiễn khách, Hà Vân không thể ăn vạ không đi.
Cô đến gặp dì Lisa.
Trong tư liệu cô tìm được gương mặt quen thuộc, dì Lisa.
Khi còn bé, ông lão đưa cô đến dự tiệc cưới cháu gái dì Lisa.
Chẳng qua đó là chuyện rất lâu trước kia rồi, dì Lisa mất trước ông lão rất lâu.
Cô nghiêm túc xem tư liệu tập đoàn, dì Lisa là tâm phúc của ông lão, hai mươi hai tuổi nhậm chức khi vừa tốt nghiệp đại học, hai mươi lăm tuổi tiến vào văn phòng tổng giám đốc theo ông lão, làm việc liên tục đến năm ba mươi tám tuổi lên chức tổng giám đốc chi nhánh, năm mươi tuổi thăng chức giám đốc khu vực, năm mươi hai tuổi tiến vào hội đồng quản trị, miệt mài chăm chỉ viết lên trang sử cuộc đời.
Muốn đối phó Hà Quân Tửu, trước hết phải đối phó người bên cạnh ông.
Hà Vân định thu phục dì Lisa trước.
Dì Lisa đưa cô ra ngoài, dùng giọng điệu giải quyết công việc hỏi cô ở phòng ban nào.
Trông dáng vẻ, nếu cô không trả lời được ngọn nguồn, sẽ kêu bảo vệ ném cô ra ngoài.
Cô thân thiện khoác cánh tay dì Lisa, "Chị Lisa, em tên Phó Như Tuyết."
Cô kéo Lisa đến một nơi vắng vẻ, dùng giọng bạn tốt thì thầm nói chuyện: "Em là vợ chưa cưới của Hà tổng, chị không nhớ em hả?"
Sắc mặt Lisa có chút khó lường, "Hà tổng không có vợ chưa cưới."
"Người nhà sắp xếp, anh ấy không đồng ý. Ôi, em ngưỡng mộ Hà tổng đã lâu nên nhờ mối quan hệ đi cửa sau vào đây. Chị Lisa, xin chị thương tình, sắp xếp em đưa cà phê cho Hà tổng thêm mấy lần được không ạ?"
Cô nói nửa thật nửa giả, dù sao dì Lisa cũng không có cách nào kiểm tra rốt cuộc cô nhờ ai đi cửa sau.
Cũng không điều tra được.
Vì cô dựa vào chính mình của bảy mươi năm sau.
Nói rồi, cô cởi chiếc khăn lụa Hermes trên cổ mình xuống nhét vào tay dì Lisa, "Đây là quà gặp mặt, chỉ cần chị Lisa giúp em, em sẽ tặng chị mười cái nữa!"
Dì Lisa cực kỳ yêu thích khăn lụa Hermes, cô xem ảnh chụp chung của tập đoàn phát hiện trong mỗi tấm hình dì Lisa đều choàng một chiếc khăn lụa Hermes khác nhau.
Tặng quà phải hợp ý.
Đương nhiên cô không có khả năng tìm được tiền cổ bảy mươi năm trước, cho nên cô mang theo rất nhiều vàng. Sau khi Hà Quân Tửu từ chối nhận cô, cô đã đến ngân hàng đổi vàng thành tiền mặt, đồng NDT của bảy mươi năm trước là đặc trưng của thời đại, cô mang tiền mặt đến trung tâm mua sắm mua một chiếc khăn Hermes làm bước đệm.
Ai ngờ dì Lisa chẳng nể mặt tý nào, từ chối cô thẳng thừng: "Món quà này quá quý giá, tôi không thể nhận."
"??"
Cô thật sự không tính trước khi dì Lisa từ chối thì phải làm sao.
Cô luống cuống tay chân nhét khăn lụa vào tay dì Lisa, nước mắt sắp rơi xuống.
Du hành thời gian không dễ dàng gì.
"Chị Lisa, xin chị! Khó khăn lắm em mới đến được đây, chị cho em ở bên cạnh anh ấy một thời gian ngắn thôi! Anh ấy cũng đâu có nói đuổi em đi."
Nước mắt doanh tròng, như thể cô sắp khóc đến nơi.
Dù sao dì Lisa chỉ mới là cô gái trẻ hai mươi lăm tuổi, dễ mềm lòng, cho nên không nhận lời nhưng cũng không đuổi cô đi.
Về sau, khi Lisa đưa hợp đồng cho Hà Quân Tửu ký tên, Hà Quân Tửu thuận miệng hỏi cô: "Đi rồi à?"
". . ."
Lisa giải thích ngắn gọn những gì vừa xảy ra, cuối cùng hỏi Hà Quân Tửu: "Hà tổng, cô bé là vợ chưa cưới của ngài thật ạ?"
"Sao có thể."
Hà Quân Tửu cũng sắp bị cô gái điên kia chọc cười, đầu tiên ép anh tin rằng cô ta là người du hành thời gian, sau đó đến công ty nói là vợ chưa cưới của anh.
Đúng là điên rồ.
Ngòi bút lướt trên trang giấy, ba chữ Hà Quân Tửu hết sức phóng khoáng.
Anh nhìn ly cà phê lạnh ngắt, đắng không sao tả nổi, "Điều tra xem người do ai đưa vào?"
Tác giả:
Vừa gặp gỡ: Cô gái điên.
Sau này: Vợ ----- Vợ của anh ------ Hôn cái nào ( *  ̄ 3 ) ( ε  ̄ * )
Muốn yêu yêu !!!
Tổng giám đốc vs thư ký
Dự định văn phòng play.
Cô cười tủm tỉm tiến tới: "Hà tổng, em là thư ký mới của tổng giám đốc, em là Phó Như Tuyết."
Nói đùa, bảy mươi năm sau toàn bộ tập đoàn Hà thị đều là của cô.
Cô muốn nhậm chức ở Hà thị, chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?
Cô chưa bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị trước, nghiên cứu tư liệu tập đoàn hết sức rõ ràng, hơn một năm nay, Hà Quân Tửu bận rộn với dự án hơn 20 tỷ NDT, từ đấu giá, lập kế hoạch dự án, giới thiệu thương mại, hỗ trợ hoàn thiện, cô đều xem từ đầu đến cuối.
Tuy nhiên quá trình phỏng vấn diễn ra quá chậm, cô tìm được một tấm thẻ nhân viên hơn bảy mươi năm tuổi trong kho lưu trữ hồ sơ của tập đoàn, loại thẻ IC này đã lỗi thời, cô đành nhờ nhân viên kỹ thuật làm lại cho cô một thẻ khác.
Quẹt thẻ vào cao ốc Hà thị.
Sau đó dựa vào sự hiểu biết tường tận về bản vẽ kiến trúc tập đoàn ------ Bảy mươi năm trước tòa nhà trụ sở chính của Hà thị vẫn nằm ở ven sông, bản vẻ này cô cũng tìm thấy trong phòng lưu trữ hồ sơ ----- Thế là cô thuận lợi tìm được văn phòng của Hà Quân Tửu.
Thân phận dễ dàng vượt qua kiểm tra nhất ---- Thư ký tổng giám đốc.
Bảy mươi năm trước, gia tộc Hà thị vẫn là một tổ hợp gồm nhiều nhóm quyền lực riêng biệt, đấu đá lẫn nhau.
Thành viên hội đồng quản trị đều có con cháu trực hệ, văn phòng tổng giám đốc có đủ loại thư ký, nghe nói có một số giám đốc đẩy chim hoàng yến mình nuôi đến bưng trà rót nước cho tổng giám đốc.
Ở phòng ban này, thêm một người hay bớt một người chẳng có gì lạ.
Cô tìm thấy máy pha cà phê trong phòng trà nước, cô pha một tách Espresso đậm đà, sau đó thướt tha gõ cửa văn phòng Hà Quân Tửu.
"Mời vào."
Giọng anh thật êm tai.
Giòn tan.
Hà Vân đánh hông, giẫm trên giày cao gót tiến vào.
Đặt cà phê lên bàn, vị đắng đậm đà lan tỏa.
Hà Quân Tửu nhíu mày ngẩng đầu lên.
"Hà tổng, em là thư ký tổng giám đốc mới tới, tên em là Phó Như Tuyết."
Hà Quân Tửu: ". . ."
Nhìn cô gái trước mặt, chẳng hiểu sao Hà Quân Tửu cảm thấy đau đầu, hai đầu lông mày nhíu chặt: "Đây là cái gì?"
Ý anh chính là, thứ quỷ quái gì đây, mau cầm lên rồi cút ra ngoài.
Hiển nhiên Hà Vân đã hiểu lầm ý anh.
"Đây là Double espresso ạ."
Bình thường đối với single espresso 7 ~ 10 gram cà phê sẽ tạo nên 25~30ml trong 25~30 giây, đối với Double espresso là 14~24 gram cà phê cho ra 45~60ml.
"20gram bột cà phê pha thành 45ml." Đuôi mắt cô cong cong, vẻ mặt "em biết ngay anh sẽ thích."
Hà Vân nghĩ như vậy cũng không có gì lạ, bởi vì những thứ này là do chính Hà Quân Tửu dạy cô.
Đó là một trải nghiệm mà cô rất thích.
Bởi vì Hà Quân Tửu nắm tay chỉ dạy cô pha.
Hà Quân Tửu nghĩ hẳn là cô gái này điên rồi.
Anh nhấn phím trên điện thoại bàn, "Lisa."
Có tiếng gõ cửa, một thư ký nóng bỏng bước vào, "Hà tổng, ngài tìm tôi ạ."
"Đưa cô ta ra ngoài."
Anh hạ lệnh tiễn khách, Hà Vân không thể ăn vạ không đi.
Cô đến gặp dì Lisa.
Trong tư liệu cô tìm được gương mặt quen thuộc, dì Lisa.
Khi còn bé, ông lão đưa cô đến dự tiệc cưới cháu gái dì Lisa.
Chẳng qua đó là chuyện rất lâu trước kia rồi, dì Lisa mất trước ông lão rất lâu.
Cô nghiêm túc xem tư liệu tập đoàn, dì Lisa là tâm phúc của ông lão, hai mươi hai tuổi nhậm chức khi vừa tốt nghiệp đại học, hai mươi lăm tuổi tiến vào văn phòng tổng giám đốc theo ông lão, làm việc liên tục đến năm ba mươi tám tuổi lên chức tổng giám đốc chi nhánh, năm mươi tuổi thăng chức giám đốc khu vực, năm mươi hai tuổi tiến vào hội đồng quản trị, miệt mài chăm chỉ viết lên trang sử cuộc đời.
Muốn đối phó Hà Quân Tửu, trước hết phải đối phó người bên cạnh ông.
Hà Vân định thu phục dì Lisa trước.
Dì Lisa đưa cô ra ngoài, dùng giọng điệu giải quyết công việc hỏi cô ở phòng ban nào.
Trông dáng vẻ, nếu cô không trả lời được ngọn nguồn, sẽ kêu bảo vệ ném cô ra ngoài.
Cô thân thiện khoác cánh tay dì Lisa, "Chị Lisa, em tên Phó Như Tuyết."
Cô kéo Lisa đến một nơi vắng vẻ, dùng giọng bạn tốt thì thầm nói chuyện: "Em là vợ chưa cưới của Hà tổng, chị không nhớ em hả?"
Sắc mặt Lisa có chút khó lường, "Hà tổng không có vợ chưa cưới."
"Người nhà sắp xếp, anh ấy không đồng ý. Ôi, em ngưỡng mộ Hà tổng đã lâu nên nhờ mối quan hệ đi cửa sau vào đây. Chị Lisa, xin chị thương tình, sắp xếp em đưa cà phê cho Hà tổng thêm mấy lần được không ạ?"
Cô nói nửa thật nửa giả, dù sao dì Lisa cũng không có cách nào kiểm tra rốt cuộc cô nhờ ai đi cửa sau.
Cũng không điều tra được.
Vì cô dựa vào chính mình của bảy mươi năm sau.
Nói rồi, cô cởi chiếc khăn lụa Hermes trên cổ mình xuống nhét vào tay dì Lisa, "Đây là quà gặp mặt, chỉ cần chị Lisa giúp em, em sẽ tặng chị mười cái nữa!"
Dì Lisa cực kỳ yêu thích khăn lụa Hermes, cô xem ảnh chụp chung của tập đoàn phát hiện trong mỗi tấm hình dì Lisa đều choàng một chiếc khăn lụa Hermes khác nhau.
Tặng quà phải hợp ý.
Đương nhiên cô không có khả năng tìm được tiền cổ bảy mươi năm trước, cho nên cô mang theo rất nhiều vàng. Sau khi Hà Quân Tửu từ chối nhận cô, cô đã đến ngân hàng đổi vàng thành tiền mặt, đồng NDT của bảy mươi năm trước là đặc trưng của thời đại, cô mang tiền mặt đến trung tâm mua sắm mua một chiếc khăn Hermes làm bước đệm.
Ai ngờ dì Lisa chẳng nể mặt tý nào, từ chối cô thẳng thừng: "Món quà này quá quý giá, tôi không thể nhận."
"??"
Cô thật sự không tính trước khi dì Lisa từ chối thì phải làm sao.
Cô luống cuống tay chân nhét khăn lụa vào tay dì Lisa, nước mắt sắp rơi xuống.
Du hành thời gian không dễ dàng gì.
"Chị Lisa, xin chị! Khó khăn lắm em mới đến được đây, chị cho em ở bên cạnh anh ấy một thời gian ngắn thôi! Anh ấy cũng đâu có nói đuổi em đi."
Nước mắt doanh tròng, như thể cô sắp khóc đến nơi.
Dù sao dì Lisa chỉ mới là cô gái trẻ hai mươi lăm tuổi, dễ mềm lòng, cho nên không nhận lời nhưng cũng không đuổi cô đi.
Về sau, khi Lisa đưa hợp đồng cho Hà Quân Tửu ký tên, Hà Quân Tửu thuận miệng hỏi cô: "Đi rồi à?"
". . ."
Lisa giải thích ngắn gọn những gì vừa xảy ra, cuối cùng hỏi Hà Quân Tửu: "Hà tổng, cô bé là vợ chưa cưới của ngài thật ạ?"
"Sao có thể."
Hà Quân Tửu cũng sắp bị cô gái điên kia chọc cười, đầu tiên ép anh tin rằng cô ta là người du hành thời gian, sau đó đến công ty nói là vợ chưa cưới của anh.
Đúng là điên rồ.
Ngòi bút lướt trên trang giấy, ba chữ Hà Quân Tửu hết sức phóng khoáng.
Anh nhìn ly cà phê lạnh ngắt, đắng không sao tả nổi, "Điều tra xem người do ai đưa vào?"
Tác giả:
Vừa gặp gỡ: Cô gái điên.
Sau này: Vợ ----- Vợ của anh ------ Hôn cái nào ( *  ̄ 3 ) ( ε  ̄ * )
Muốn yêu yêu !!!
Tổng giám đốc vs thư ký
Dự định văn phòng play.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.