Vượt Qua Thời Không Để Yêu Anh
Chương 20: Cô Chỉ Xem Anh Là Thế Thân
Kỷ Ái Hàn
18/04/2024
Hà Vân thật sự rất xấu hổ.
Chuyện này còn xấu hổ hơn lần đầu tiên có kinh nguyệt.
Lúc ấy cô mười ba tuổi, lần đầu có kinh nguyệt, đau bụng muốn chết, cô không biết, còn tưởng rằng do bản thân lén ăn quá nhiều kem nên bị đau bụng, ngay từ đầu cô không muốn nói cho ông lão biết, sau đó chịu đau không nổi, nửa đêm mở cửa phòng ông lão, trèo lên giường ông.
Thấy cô đến ông lão vô cùng hoảng hốt, ông bật dậy mở đèn bàn ở đầu giường, hỏi cô xảy ra chuyện gì.
Dưới lớp chăn, cô ôm chặt ông lão, vùi đầu vào ngực ông, đau đến run rẩy.
Người ông lão rất ấm, còn có mùi thơm dễ chịu.
Bụng cô rất lạnh, như thể có chiếc búa băng giáng từng nhát bên trong, muốn đập bụng cô ra thành từng mảnh.
Cô áp bụng vào người ông lão để giữ ấm, ông lão để cho cô ôm, sau đó xoa đầu cô: "Tiểu Tuyết?"
Cô đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh, giọng mang theo tiếng khóc nức nở: "Con đau bụng!"
Ông lão ôm cô, rung chuông gọi quản gia mời bác sĩ đến.
Sau đó không biết cô đau đến ngất đi hay ngủ quên mất, giữa trưa ngày hôm sau mới thức dậy.
Cô làm bẩn giường ông lão, ông không mắng cô một lời, còn mang nước đường đỏ đến, dỗ cô uống.
Nước đường đỏ rất ngọt, cô thầm nghĩ, lớn lên cô sẽ gả cho ông lão, ở cạnh ông cả đời.
Hà Vân ngơ ngác ngồi trên giường Hà Quân Tửu, cô lại làm bẩn giường anh rồi.
Và anh đã mắng cô, dù sao con người anh vẫn rất lạnh lùng, không nói lý lẽ.
Cô như một đứa trẻ mắc lỗi, sắc mặt Hà Quân Tửu rất tệ, vảy băng sắp rơi xuống.
Cuối cùng anh vẫn không nói gì.
Sau đó đi vào phòng tắm, tắm nước lạnh lần nữa.
Cho đến khi Hà Vân ngồi ngay ngắn trong phòng khách, cảm giác xấu hổ, mặt đỏ đến mang tai vẫn không biến mất.
Dì cả không nghe lời, tới không phải lúc, cô vốn đã thành công đẩy ngã Hà Quân Tửu.
Cô lại có chút khổ sở nghĩ, rốt cuộc cô thích Hà Quân Tửu lạnh lùng hờ hững này à?
Người cô thích là ông lão dịu dàng rất mực cưng chiều cô mà.
Bởi vì cô không phải Tiểu Tuyết, cô là người ngoài cuộc, thay thế người con gái lẽ ra phải xuất hiện bên cạnh Hà Quân Tửu.
Anh không muốn cô, cho nên sẽ không đối xử tốt với cô.
Lẽ nào cô không biết mình rất phiền phức sao?
Cô đến làm rối loạn cuộc sống vốn yên tĩnh của anh, tán tỉnh anh, dây dưa không dứt.
Cô biết Espresso cô mang đến mỗi ngày anh đều không uống, cô nhìn thấy Lisa bưng tách cà phê còn nguyên vẹn đi ra, đổ vào ống thoát nước.
Có lẽ anh thích uống Espresso, nhưng không thích cô mang vào.
Một buổi chiều nọ, Hà Quân Tửu cảm giác như thiếu chút gì đó.
Bàn tay anh vô thức vươn về phía trước, không chạm trúng bất kỳ vật gì, lúc này anh mới nhớ, ly cà phê đắng được đưa đến đúng giờ hằng ngày đã không thấy bóng dáng.
Anh có chút mất hứng gõ gõ bàn, gọi Lisa vào.
Hôm đó, mọi người trong công ty uống trà chiều, cốc trà sữa đầu tiên của mùa xuân.
Cầm tách trà gừng đường đỏ, Hà Vân có chút trầm ngâm, thật tình cờ.
Sẽ tuyệt biết bao nếu Hà Quân Tửu chuẩn bị cho cô.
Song cô cũng không tự dát vàng lên mặt mình, loại người sống trên đỉnh núi cao chót vót đó sao lại quan tâm đến chuyện buồn vui của một nhân viên vô danh tiểu tốt như cô.
Cô đeo bám anh như vậy, tính ra cô cũng chẳng thiệt thòi chỗ nào, dù sao cô chỉ xem anh là thế thân.
Cô yêu một Hà Quân Tửu đối xử dịu dàng với cô chứ không phải con người lạnh lùng nhạt nhẽo này.
Cô cũng chẳng thiệt thòi.
Nghĩ thông suốt điểm này, cô uống cạn tách trà chiều ấm áp, sau đó vui vẻ làm chó quấn chân, mang Espresso cho Hà Quân Tửu.
Dù sao chỉ cần anh giống ông lão là được rồi, có thể nhìn thấy Hà Quân Tửu còn sống khỏe mạnh, cô đã rất vui.
Thời gian cô ở đây không quá dài, cô muốn trong thời gian ngắn ngủi này, ngắm nhìn anh thật kỹ.
Chuyện này còn xấu hổ hơn lần đầu tiên có kinh nguyệt.
Lúc ấy cô mười ba tuổi, lần đầu có kinh nguyệt, đau bụng muốn chết, cô không biết, còn tưởng rằng do bản thân lén ăn quá nhiều kem nên bị đau bụng, ngay từ đầu cô không muốn nói cho ông lão biết, sau đó chịu đau không nổi, nửa đêm mở cửa phòng ông lão, trèo lên giường ông.
Thấy cô đến ông lão vô cùng hoảng hốt, ông bật dậy mở đèn bàn ở đầu giường, hỏi cô xảy ra chuyện gì.
Dưới lớp chăn, cô ôm chặt ông lão, vùi đầu vào ngực ông, đau đến run rẩy.
Người ông lão rất ấm, còn có mùi thơm dễ chịu.
Bụng cô rất lạnh, như thể có chiếc búa băng giáng từng nhát bên trong, muốn đập bụng cô ra thành từng mảnh.
Cô áp bụng vào người ông lão để giữ ấm, ông lão để cho cô ôm, sau đó xoa đầu cô: "Tiểu Tuyết?"
Cô đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh, giọng mang theo tiếng khóc nức nở: "Con đau bụng!"
Ông lão ôm cô, rung chuông gọi quản gia mời bác sĩ đến.
Sau đó không biết cô đau đến ngất đi hay ngủ quên mất, giữa trưa ngày hôm sau mới thức dậy.
Cô làm bẩn giường ông lão, ông không mắng cô một lời, còn mang nước đường đỏ đến, dỗ cô uống.
Nước đường đỏ rất ngọt, cô thầm nghĩ, lớn lên cô sẽ gả cho ông lão, ở cạnh ông cả đời.
Hà Vân ngơ ngác ngồi trên giường Hà Quân Tửu, cô lại làm bẩn giường anh rồi.
Và anh đã mắng cô, dù sao con người anh vẫn rất lạnh lùng, không nói lý lẽ.
Cô như một đứa trẻ mắc lỗi, sắc mặt Hà Quân Tửu rất tệ, vảy băng sắp rơi xuống.
Cuối cùng anh vẫn không nói gì.
Sau đó đi vào phòng tắm, tắm nước lạnh lần nữa.
Cho đến khi Hà Vân ngồi ngay ngắn trong phòng khách, cảm giác xấu hổ, mặt đỏ đến mang tai vẫn không biến mất.
Dì cả không nghe lời, tới không phải lúc, cô vốn đã thành công đẩy ngã Hà Quân Tửu.
Cô lại có chút khổ sở nghĩ, rốt cuộc cô thích Hà Quân Tửu lạnh lùng hờ hững này à?
Người cô thích là ông lão dịu dàng rất mực cưng chiều cô mà.
Bởi vì cô không phải Tiểu Tuyết, cô là người ngoài cuộc, thay thế người con gái lẽ ra phải xuất hiện bên cạnh Hà Quân Tửu.
Anh không muốn cô, cho nên sẽ không đối xử tốt với cô.
Lẽ nào cô không biết mình rất phiền phức sao?
Cô đến làm rối loạn cuộc sống vốn yên tĩnh của anh, tán tỉnh anh, dây dưa không dứt.
Cô biết Espresso cô mang đến mỗi ngày anh đều không uống, cô nhìn thấy Lisa bưng tách cà phê còn nguyên vẹn đi ra, đổ vào ống thoát nước.
Có lẽ anh thích uống Espresso, nhưng không thích cô mang vào.
Một buổi chiều nọ, Hà Quân Tửu cảm giác như thiếu chút gì đó.
Bàn tay anh vô thức vươn về phía trước, không chạm trúng bất kỳ vật gì, lúc này anh mới nhớ, ly cà phê đắng được đưa đến đúng giờ hằng ngày đã không thấy bóng dáng.
Anh có chút mất hứng gõ gõ bàn, gọi Lisa vào.
Hôm đó, mọi người trong công ty uống trà chiều, cốc trà sữa đầu tiên của mùa xuân.
Cầm tách trà gừng đường đỏ, Hà Vân có chút trầm ngâm, thật tình cờ.
Sẽ tuyệt biết bao nếu Hà Quân Tửu chuẩn bị cho cô.
Song cô cũng không tự dát vàng lên mặt mình, loại người sống trên đỉnh núi cao chót vót đó sao lại quan tâm đến chuyện buồn vui của một nhân viên vô danh tiểu tốt như cô.
Cô đeo bám anh như vậy, tính ra cô cũng chẳng thiệt thòi chỗ nào, dù sao cô chỉ xem anh là thế thân.
Cô yêu một Hà Quân Tửu đối xử dịu dàng với cô chứ không phải con người lạnh lùng nhạt nhẽo này.
Cô cũng chẳng thiệt thòi.
Nghĩ thông suốt điểm này, cô uống cạn tách trà chiều ấm áp, sau đó vui vẻ làm chó quấn chân, mang Espresso cho Hà Quân Tửu.
Dù sao chỉ cần anh giống ông lão là được rồi, có thể nhìn thấy Hà Quân Tửu còn sống khỏe mạnh, cô đã rất vui.
Thời gian cô ở đây không quá dài, cô muốn trong thời gian ngắn ngủi này, ngắm nhìn anh thật kỹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.