Vượt Qua Thời Không Để Yêu Anh
Chương 37: Ghen Tuông Và Hơn Thế Nữa
Kỷ Ái Hàn
28/04/2024
Thời tiết Thượng Hải cuối mùa xuân rất dễ chịu, ánh nắng ban mai có chút mơ hồ.
Cô ra khỏi trung tâm thương mại, giẫm lên đôi giày cao gót, uyển chuyển bước đến công ty.
Đôi giày cao gót màu trắng cao 8 cm tôn lên đôi chân thon thả và thẳng tắp của cô.
Một chiếc Ferrari hoa lệ phía sau giảm tốc độ, Bùi An đẩy kính râm, hạ kính xe xuống, ngả ngớn nhìn đôi chân cô.
Anh ta huýt sáo với cô.
Hà Vân không quay đầu, có khá nhiều tên côn đồ từng huýt sáo với cô, thậm chí cô còn không thèm quay đầu lại.
"Chào người đẹp!"
Chiếc xe không ngừng bám theo cô, cô liếc nhìn, một người đàn ông thò đầu ra phía ghế phụ gọi cô, tay cầm kính râm, tai đeo một hàng khuyên kim cương, áo sơ mi in hoa hòe chi chít, chẳng khác nào quân đầu đường xó chợ.
Xui xẻo.
Hà Vân không biết rằng đó là Bùi An, cô chỉ nghĩ rằng đó là một tên côn đồ giàu có thuộc thế hệ thứ hai từ đâu xuất hiện.
"Đừng đi, người đẹp!"
Cô lười trả lời, giẫm giày cao gót bước lên cầu vượt, phớt lờ anh ta.
Vốn dĩ Hà Vân chỉ cho rằng đó là việc thoáng qua, cô không quan tâm lắm, nào ngờ gặp nhau ở chỗ này.
Bùi An cho rằng cô là thư ký nhỏ muốn trèo lên giường để quyến rũ Hà Quân Tửu, văn phòng tổng giám đốc đầy người đẹp, anh ta từng ngủ với mấy người, người đẹp nào cũng ngọt ngào, rất biết nhìn mặt nói chuyện, cư xử đúng mực, biết tiến biết lùi, có người ôm mộng xuân thu muốn gả cho anh ta, nhưng anh ta đều dùng tiền đuổi đi hết.
Người đẹp này cũng không tầm thường, sao lại quyến rũ một tên đàn ông mặt lạnh như Hà Quân Tửu, chẳng phải phí công à?
Hãy quyến rũ anh ta, anh ta biết thương hoa tiếc ngọc nhất.
Anh ta không buông cổ tay Hà Vân ra, thật sự rất mảnh khảnh nhỏ nhắn.
Bàn tay trắng nõn mịn màng, cầm côn thịt là sướng phát điên.
Sắc mặt Hà Vân thay đổi, cô lớn lên bên cạnh ông lão, ai dám động đến một ngón tay cô!
Cô vùng ra với vẻ mặt lạnh tanh.
"Tiểu mỹ nữ ------ "
Trong mắt của Hà Quân Tửu, sự tương tác này có một ý nghĩa khác.
Giọng anh lạnh lùng, cắt ngang trò hề.
"Bùi An, sao vậy?"
Lúc này Hà Vân mới biết anh ta là Bùi An, điều này càng khiến người ta xấu hổ hơn, một nửa thân phận giả của cô vẫn mượn tên tuổi Bùi An.
Cô chạy trối chết khỏi phòng họp, không dám quay đầu lại.
Bùi An lắc lắc tay, cảm giác trên tay vẫn còn mềm mại, người đẹp như vậy nhất định chơi rất sướng.
Hà Quân Tửu lại muốn giết Bùi An.
Anh không thích cách người khác nhìn cô, anh không thích cô bị ai nhìn ngắm!
Đặc biệt là Bùi An!
Áp suất không khí cực kỳ thấp, nói thêm đôi ba lời, sau đó là giải lao.
Hà Quân Tửu hơi khó chịu nới lỏng cà vạt.
Cô và Bùi An có quan hệ gì ------- anh không quan tâm quá khứ, chuyện cũ bỏ qua - nhưng sau này nếu cô dám một chân bước hai thuyền, anh sẽ đập nát thuyền của cô, chặt chân cô và nhốt cô vào nhà, cả đời này cô đừng mong ra ngoài!
Anh bảo Lisa yêu cầu Phó Như Tuyết đến văn phòng của anh, Lisa nói với anh rằng Phó Như Tuyết đã bị Bùi tổng gọi đi.
Tay Hà Quân Tửu run run, giọng lạnh như băng: "Ở đâu?"
Không thể đổ lỗi cho Hà Vân trong việc này.
Cô không ngờ lại đụng phải Bùi An, nghe nói Bùi An bị chuyển đến chi nhánh, rất ít quay về tổng bộ, nếu không dù bị giết cô cũng không dám bén mảng đến phòng họp.
Cũng do cô quá mê đắm Hà Quân Tửu, quá nhớ anh, muốn nhìn thấy anh.
Xui xẻo!
Khi ra khỏi phòng họp, cô xin phép dì Lisa, rằng cô không được khỏe do hành kinh và muốn về trước.
Nếu phải đối chất với Bùi An, chắc chắn danh tính của cô sẽ bại lộ.
Dì Lisa đồng ý, cô thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ Bùi An chặn cô lại, Bùi An cười tủm tỉm ngăn ở cửa phòng tổng giám đốc: "Tiểu mỹ nữ, em muốn đi đâu?"
Sắc mặt cô tái nhợt, cũng không tiện nói thêm gì nữa, sợ gã hỏi: “Em tên gì”.
Dì Lisa ở ngay sau lưng cô, cô nói dối nhờ quan hệ với Bùi An mới được vào làm ở văn phòng tổng giám đốc, hỏi như vậy sẽ thẳng thừng vạch trần cô.
"Bùi tổng, đi trước rồi nói."
Cô đưa gã đến cầu thang, Bùi An tưởng cô sắp nhào vào lòng mình nên liếm môi đi theo, muốn làm tình với cô ở cầu thang, dù sao không có camera, chơi rất kích thích.
Nhưng Hà Vân lại nghiêm túc nói với gã: "Xin chào Bùi tổng, tôi là Phó Như Tuyết, vợ chưa cưới của Hà tổng. Rất vui được gặp anh. Dịp nào đó Hà tổng sẽ làm chủ, chúng tôi mời anh ăn cơm."
Cô đã từng tham dự rất nhiều tiệc rượu, ông lão dẫn cô theo trải nghiệm, cô cũng không sợ, trước tiên nói những lời tốt đẹp, nói rõ thân phận với Bùi An, thuyết phục gã lui bước.
Nào ngờ Bùi An vốn không phải người thấy khó mà lui.
Cô gái của Hà Quân Tửu, chẳng phải càng kích thích hơn sao?
Bùi An liếm môi cười: “Vợ chưa cưới của Hà Quân Tửu cũng làm công trong phòng tổng giám đốc à?”
Lừa ai vậy? Hà Quân Tửu sẽ kết hôn với một nhân viên công ty?
Loại thế hệ thứ hai coi trời bằng vung mắt cao hơn đầu, chỉ chọn quý nữ môn đăng hộ đối thôi.
Chứ không phải loại phụ nữ mặc áo hở ngực cho người ta ngắm, dựa vào thân thể nhan sắc kiếm ăn như thế này.
Hà Quân Tửu không thể cưới cô ta, cho dù cô ta trần truồng đứng trước tảng băng trôi, chưa chắc anh ta liếc nhìn một cái, chẳng phải phí của trời à?
Bùi An vươn tay bắt lấy cánh tay cô: "Đi theo anh, anh ta không hiểu phụ nữ đâu."
Hạ Vân giơ tay ngăn lại, sau đó cô xoay người đá gã một cước, mũi nhọn giày cao gót chọc vào người gã, Bùi An không kịp đề phòng, bị cô đá lui nửa bước: "Fuck! Thật là! cô gái nóng bỏng! hoang dã làm sao!"
Dã tính của An cũng nổi lên, gã từng lăn lộn ngoài xã hội, thời trẻ tuổi từng làm bậy ở rạp chiếu phim, còn đánh chết người, ba gã phải đứng ra lo liệu.
Không thức thời như cô, quả là hiếm có khó tìm!
Lần đó là vào bảy tám năm trước, gã nhìn trúng một nhân viên phục vụ tại rạp chiếu phim, muốn chơi 3P, cô gái không muốn, bị gã đập gạt tàn thuốc vào đầu, móp một lỗ.
Sau đó cho cô gái đó chơi cả tá P, còn để bạn bè có mặt trong rạp xếp hàng chơi thỏa thích, cuối cùng kết thúc không biết cô ta còn sống hay không.
Bùi An bắt đầu xé quần áo cô, Hà Vân chưa bao giờ chịu ấm ức như thế, cô mang giày cao gót tấn công Bùi An hai lần, có điều cô không có thực chiến, huấn luyện viên Taekwondo cũng chưa từng dùng sức thật đấu với cô. Hôm nay cô mới biết, so với dân có võ như Bùi An, cô chỉ khoa chân múa tay mà thôi.
Bùi An khống chế cô, muốn sấn tới hôn cô.
Hà Vân hét lên, song người bỗng nhẹ tênh, Bùi An bị kéo ra.
Cô trốn sang một bên và nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh của Hà Quân Tửu.
Hà Quân Tửu ấn đầu Bùi An, đập mạnh vào tường, phát ra tiếng động lớn khiến người ta đau cả răng.
Hà Vân bị Bùi An kéo tóc, chiếc áo len dệt kim cũng bị xé nát và ném xuống đất.
Hà Quân Tửu cởi áo vest quấn quanh người cô, sau đó quay đầu túm lấy cổ áo Bùi An nhấc bổng gã lên: “Cô ấy là người mày có thể chạm vào sao?”
Hai mắt Hà Vân sáng lấp lánh, chàng trai này thật là ------- quá hấp dẫn, yêu muốn chết!
Quả thật đời này Hà Quân Tửu chưa từng phát điên như vậy, anh hận không thể đánh chết Bùi An ngay tại chỗ!
Anh lại đấm vào mặt Bùi An, Bùi An mới nhận ra, mẹ kiếp, đòn tấn công của Hà Quân Tửu thực sự tàn nhẫn!
Mẹ kiếp, đó đúng là cô gái của anh ta!
Gã giật mình, nhớ đến lời đồn Hà Quân Tửu đang yêu, cái quái gì vậy, thực sự là bạn gái anh ta sao??
Bùi An cười, Hà Quân Tửu đấm khiến gã chảy máu miệng: "Mẹ mày, kiểu con gái bị người ta chơi nát này mày cũng muốn?"
Sắc mặt Hà Quân Tửu cực kỳ khó coi, thẳng tay tát vào mặt Bùi An, mặc dù người trong công ty đã quen với vẻ mặt lạnh lùng của Hà tổng, nhưng có ai từng thấy anh nổi nóng đánh người bao giờ chưa?
Những người vây xem đều vểnh tai lên, lắng nghe những gì họ đang nói.
Bùi An bị anh đánh ngất xỉu, mặt mũi sưng vù, hộc máu cầu xin tha thứ, cmn không ngờ Hà Quân Tửu lại ra độc ác như vậy, định đánh gã đến chết à???
"Tôi sai rồi! Hà tổng! Đừng đánh nữa!"
Mẹ kiếp, gã lăn lộn xã hội gần hai mươi năm rồi, chưa từng có ai đánh gã như vậy!
Hà Quân Tửu trông giống một tên mọt sách với khuôn mặt trắng trẻo nhã nhặn, cmn tại sao lại tàn nhẫn như vậy!
Cmn Hà Quân Tửu luyện võ từ khi nào?
Đclmm!
Anh không dừng lại cho đến khi một bàn tay kéo anh.
Phó Như Tuyết đưa đôi tay mềm mại ôm lấy cánh tay anh, giọng nói có chút run run: "Đừng đánh nữa... Hà tổng."
Anh tức giận chỉnh lại cà vạt, sao cô không gọi anh là chồng nữa đi.
Cô ra khỏi trung tâm thương mại, giẫm lên đôi giày cao gót, uyển chuyển bước đến công ty.
Đôi giày cao gót màu trắng cao 8 cm tôn lên đôi chân thon thả và thẳng tắp của cô.
Một chiếc Ferrari hoa lệ phía sau giảm tốc độ, Bùi An đẩy kính râm, hạ kính xe xuống, ngả ngớn nhìn đôi chân cô.
Anh ta huýt sáo với cô.
Hà Vân không quay đầu, có khá nhiều tên côn đồ từng huýt sáo với cô, thậm chí cô còn không thèm quay đầu lại.
"Chào người đẹp!"
Chiếc xe không ngừng bám theo cô, cô liếc nhìn, một người đàn ông thò đầu ra phía ghế phụ gọi cô, tay cầm kính râm, tai đeo một hàng khuyên kim cương, áo sơ mi in hoa hòe chi chít, chẳng khác nào quân đầu đường xó chợ.
Xui xẻo.
Hà Vân không biết rằng đó là Bùi An, cô chỉ nghĩ rằng đó là một tên côn đồ giàu có thuộc thế hệ thứ hai từ đâu xuất hiện.
"Đừng đi, người đẹp!"
Cô lười trả lời, giẫm giày cao gót bước lên cầu vượt, phớt lờ anh ta.
Vốn dĩ Hà Vân chỉ cho rằng đó là việc thoáng qua, cô không quan tâm lắm, nào ngờ gặp nhau ở chỗ này.
Bùi An cho rằng cô là thư ký nhỏ muốn trèo lên giường để quyến rũ Hà Quân Tửu, văn phòng tổng giám đốc đầy người đẹp, anh ta từng ngủ với mấy người, người đẹp nào cũng ngọt ngào, rất biết nhìn mặt nói chuyện, cư xử đúng mực, biết tiến biết lùi, có người ôm mộng xuân thu muốn gả cho anh ta, nhưng anh ta đều dùng tiền đuổi đi hết.
Người đẹp này cũng không tầm thường, sao lại quyến rũ một tên đàn ông mặt lạnh như Hà Quân Tửu, chẳng phải phí công à?
Hãy quyến rũ anh ta, anh ta biết thương hoa tiếc ngọc nhất.
Anh ta không buông cổ tay Hà Vân ra, thật sự rất mảnh khảnh nhỏ nhắn.
Bàn tay trắng nõn mịn màng, cầm côn thịt là sướng phát điên.
Sắc mặt Hà Vân thay đổi, cô lớn lên bên cạnh ông lão, ai dám động đến một ngón tay cô!
Cô vùng ra với vẻ mặt lạnh tanh.
"Tiểu mỹ nữ ------ "
Trong mắt của Hà Quân Tửu, sự tương tác này có một ý nghĩa khác.
Giọng anh lạnh lùng, cắt ngang trò hề.
"Bùi An, sao vậy?"
Lúc này Hà Vân mới biết anh ta là Bùi An, điều này càng khiến người ta xấu hổ hơn, một nửa thân phận giả của cô vẫn mượn tên tuổi Bùi An.
Cô chạy trối chết khỏi phòng họp, không dám quay đầu lại.
Bùi An lắc lắc tay, cảm giác trên tay vẫn còn mềm mại, người đẹp như vậy nhất định chơi rất sướng.
Hà Quân Tửu lại muốn giết Bùi An.
Anh không thích cách người khác nhìn cô, anh không thích cô bị ai nhìn ngắm!
Đặc biệt là Bùi An!
Áp suất không khí cực kỳ thấp, nói thêm đôi ba lời, sau đó là giải lao.
Hà Quân Tửu hơi khó chịu nới lỏng cà vạt.
Cô và Bùi An có quan hệ gì ------- anh không quan tâm quá khứ, chuyện cũ bỏ qua - nhưng sau này nếu cô dám một chân bước hai thuyền, anh sẽ đập nát thuyền của cô, chặt chân cô và nhốt cô vào nhà, cả đời này cô đừng mong ra ngoài!
Anh bảo Lisa yêu cầu Phó Như Tuyết đến văn phòng của anh, Lisa nói với anh rằng Phó Như Tuyết đã bị Bùi tổng gọi đi.
Tay Hà Quân Tửu run run, giọng lạnh như băng: "Ở đâu?"
Không thể đổ lỗi cho Hà Vân trong việc này.
Cô không ngờ lại đụng phải Bùi An, nghe nói Bùi An bị chuyển đến chi nhánh, rất ít quay về tổng bộ, nếu không dù bị giết cô cũng không dám bén mảng đến phòng họp.
Cũng do cô quá mê đắm Hà Quân Tửu, quá nhớ anh, muốn nhìn thấy anh.
Xui xẻo!
Khi ra khỏi phòng họp, cô xin phép dì Lisa, rằng cô không được khỏe do hành kinh và muốn về trước.
Nếu phải đối chất với Bùi An, chắc chắn danh tính của cô sẽ bại lộ.
Dì Lisa đồng ý, cô thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ Bùi An chặn cô lại, Bùi An cười tủm tỉm ngăn ở cửa phòng tổng giám đốc: "Tiểu mỹ nữ, em muốn đi đâu?"
Sắc mặt cô tái nhợt, cũng không tiện nói thêm gì nữa, sợ gã hỏi: “Em tên gì”.
Dì Lisa ở ngay sau lưng cô, cô nói dối nhờ quan hệ với Bùi An mới được vào làm ở văn phòng tổng giám đốc, hỏi như vậy sẽ thẳng thừng vạch trần cô.
"Bùi tổng, đi trước rồi nói."
Cô đưa gã đến cầu thang, Bùi An tưởng cô sắp nhào vào lòng mình nên liếm môi đi theo, muốn làm tình với cô ở cầu thang, dù sao không có camera, chơi rất kích thích.
Nhưng Hà Vân lại nghiêm túc nói với gã: "Xin chào Bùi tổng, tôi là Phó Như Tuyết, vợ chưa cưới của Hà tổng. Rất vui được gặp anh. Dịp nào đó Hà tổng sẽ làm chủ, chúng tôi mời anh ăn cơm."
Cô đã từng tham dự rất nhiều tiệc rượu, ông lão dẫn cô theo trải nghiệm, cô cũng không sợ, trước tiên nói những lời tốt đẹp, nói rõ thân phận với Bùi An, thuyết phục gã lui bước.
Nào ngờ Bùi An vốn không phải người thấy khó mà lui.
Cô gái của Hà Quân Tửu, chẳng phải càng kích thích hơn sao?
Bùi An liếm môi cười: “Vợ chưa cưới của Hà Quân Tửu cũng làm công trong phòng tổng giám đốc à?”
Lừa ai vậy? Hà Quân Tửu sẽ kết hôn với một nhân viên công ty?
Loại thế hệ thứ hai coi trời bằng vung mắt cao hơn đầu, chỉ chọn quý nữ môn đăng hộ đối thôi.
Chứ không phải loại phụ nữ mặc áo hở ngực cho người ta ngắm, dựa vào thân thể nhan sắc kiếm ăn như thế này.
Hà Quân Tửu không thể cưới cô ta, cho dù cô ta trần truồng đứng trước tảng băng trôi, chưa chắc anh ta liếc nhìn một cái, chẳng phải phí của trời à?
Bùi An vươn tay bắt lấy cánh tay cô: "Đi theo anh, anh ta không hiểu phụ nữ đâu."
Hạ Vân giơ tay ngăn lại, sau đó cô xoay người đá gã một cước, mũi nhọn giày cao gót chọc vào người gã, Bùi An không kịp đề phòng, bị cô đá lui nửa bước: "Fuck! Thật là! cô gái nóng bỏng! hoang dã làm sao!"
Dã tính của An cũng nổi lên, gã từng lăn lộn ngoài xã hội, thời trẻ tuổi từng làm bậy ở rạp chiếu phim, còn đánh chết người, ba gã phải đứng ra lo liệu.
Không thức thời như cô, quả là hiếm có khó tìm!
Lần đó là vào bảy tám năm trước, gã nhìn trúng một nhân viên phục vụ tại rạp chiếu phim, muốn chơi 3P, cô gái không muốn, bị gã đập gạt tàn thuốc vào đầu, móp một lỗ.
Sau đó cho cô gái đó chơi cả tá P, còn để bạn bè có mặt trong rạp xếp hàng chơi thỏa thích, cuối cùng kết thúc không biết cô ta còn sống hay không.
Bùi An bắt đầu xé quần áo cô, Hà Vân chưa bao giờ chịu ấm ức như thế, cô mang giày cao gót tấn công Bùi An hai lần, có điều cô không có thực chiến, huấn luyện viên Taekwondo cũng chưa từng dùng sức thật đấu với cô. Hôm nay cô mới biết, so với dân có võ như Bùi An, cô chỉ khoa chân múa tay mà thôi.
Bùi An khống chế cô, muốn sấn tới hôn cô.
Hà Vân hét lên, song người bỗng nhẹ tênh, Bùi An bị kéo ra.
Cô trốn sang một bên và nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh của Hà Quân Tửu.
Hà Quân Tửu ấn đầu Bùi An, đập mạnh vào tường, phát ra tiếng động lớn khiến người ta đau cả răng.
Hà Vân bị Bùi An kéo tóc, chiếc áo len dệt kim cũng bị xé nát và ném xuống đất.
Hà Quân Tửu cởi áo vest quấn quanh người cô, sau đó quay đầu túm lấy cổ áo Bùi An nhấc bổng gã lên: “Cô ấy là người mày có thể chạm vào sao?”
Hai mắt Hà Vân sáng lấp lánh, chàng trai này thật là ------- quá hấp dẫn, yêu muốn chết!
Quả thật đời này Hà Quân Tửu chưa từng phát điên như vậy, anh hận không thể đánh chết Bùi An ngay tại chỗ!
Anh lại đấm vào mặt Bùi An, Bùi An mới nhận ra, mẹ kiếp, đòn tấn công của Hà Quân Tửu thực sự tàn nhẫn!
Mẹ kiếp, đó đúng là cô gái của anh ta!
Gã giật mình, nhớ đến lời đồn Hà Quân Tửu đang yêu, cái quái gì vậy, thực sự là bạn gái anh ta sao??
Bùi An cười, Hà Quân Tửu đấm khiến gã chảy máu miệng: "Mẹ mày, kiểu con gái bị người ta chơi nát này mày cũng muốn?"
Sắc mặt Hà Quân Tửu cực kỳ khó coi, thẳng tay tát vào mặt Bùi An, mặc dù người trong công ty đã quen với vẻ mặt lạnh lùng của Hà tổng, nhưng có ai từng thấy anh nổi nóng đánh người bao giờ chưa?
Những người vây xem đều vểnh tai lên, lắng nghe những gì họ đang nói.
Bùi An bị anh đánh ngất xỉu, mặt mũi sưng vù, hộc máu cầu xin tha thứ, cmn không ngờ Hà Quân Tửu lại ra độc ác như vậy, định đánh gã đến chết à???
"Tôi sai rồi! Hà tổng! Đừng đánh nữa!"
Mẹ kiếp, gã lăn lộn xã hội gần hai mươi năm rồi, chưa từng có ai đánh gã như vậy!
Hà Quân Tửu trông giống một tên mọt sách với khuôn mặt trắng trẻo nhã nhặn, cmn tại sao lại tàn nhẫn như vậy!
Cmn Hà Quân Tửu luyện võ từ khi nào?
Đclmm!
Anh không dừng lại cho đến khi một bàn tay kéo anh.
Phó Như Tuyết đưa đôi tay mềm mại ôm lấy cánh tay anh, giọng nói có chút run run: "Đừng đánh nữa... Hà tổng."
Anh tức giận chỉnh lại cà vạt, sao cô không gọi anh là chồng nữa đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.