Vượt Qua Thời Không Để Yêu Anh
Chương 39: Muốn Làm Cho Cô Một Bộ Khóa Trinh Tiết
Kỷ Ái Hàn
28/04/2024
Kết quả kiểm tra được đưa ra ngay sau đó, cánh tay của cô bị bong gân nhẹ, nhưng không nghiêm trọng.
Viện trưởng Lý lật xem kết quả kiểm tra: "Ừm, cũng may anh kịp thời đưa đi bác sĩ, nếu đến muộn, có lẽ đã có thể tự khỏi bệnh."
Hà Vân: ". . ."
Chưa kể, viện trưởng Lý này thực sự trông giống bác sĩ Lý ----- bác sĩ điều trị của ông lão, cách ăn nói cũng giống hệt bác sĩ Lý.
Hà Quân Tửu vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, thắt chiếc cà vạt tinh tế, áo vest thiết kế riêng khoác lên vai cô, khiến cô trông càng thêm nhỏ nhắn.
Anh thở phào nhẹ nhõm, không sao là tốt rồi.
Nhưng Hà Vân lại nhớ tới một chuyện khác: "Nhân tiện, chúng ta cũng kiểm tra một chút đi."
Cô biết quy tắc, ngay từ đầu cô đã nói chỉ muốn ngủ với anh, ngoài ra không có ý gì khác, đây là thói quen của các đôi tình nhân, cùng lắm Hà Quân Tửu chỉ xem cô như thú cưng, nếu nghiêm túc tìm bạn gái, anh phải tra ba đời tổ tiên, dù cô đã làm nhiều chuyện thân mật với anh như vậy, chẳng qua là đùa vui chút xíu mà thôi.
Đối với Hà Quân Tửu, đó chỉ là niềm vui.
Cô chủ động, anh không từ chối, thuận theo nhu cầu.
Cô cũng chỉ vui đùa thoáng qua, cô thích ông lão, ông lão chết đi, cô tức giận mới tìm đến anh.
Hà Quân Tửu đã từng cắm vào rồi rút ra, sau đó cô mới hiểu, thì ra là có ý này.
Cô đã từng nghe Trác Húc nói, khi tham dự party, nữ phải mang theo giấy khám sức khỏe, nam đem bao cao su, tự mình chuẩn bị bao cao su để tránh bị người giở trò, có con ngoài giá thú.
Cô không có chứng minh thư nên không tiện đến bệnh viện khám sức khỏe, nếu không cô đã tự mình chuẩn bị rồi.
Chẳng qua hôm nay anh đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, anh cũng ở đây, không sợ cô gian lận.
Đương nhiên Hà Quân Tửu cho rằng Bùi An bẩn, quá bẩn, gã đã trao đổi dịch thể với vô số người, nguy cơ nhiễm bệnh đường sinh dục rất cao.
Nhưng anh không muốn Phó Như Tuyết phải chịu ấm ức này ------- cô đã theo anh rồi, làm nhiều chuyện như vậy rồi, nếu muốn kiểm tra cô anh đã làm từ lâu.
Không kiểm tra, chính là do không muốn kiểm tra.
Viện trưởng Lý còn hóng hớt: "Kiểm tra cái nào? Kiểm tra cái gì?"
Đôi mắt đào hoa lạnh lùng của Hà Quân Tửu liếc viện trưởng Lý một cái, sau đó anh bế bổng cô ra khỏi giường bệnh, bước đi, "Không kiểm tra."
Cô được anh ôm trong lòng, vòng tay của Hà Quân Tửu thật mạnh mẽ, bế kiểu công chúa vô cùng vững vàng, rất có cảm giác an toàn.
Hà Vân lại chìm vào mộng đẹp, Hà Quân Tửu đang ôm cô, thật đẹp.
Bong bóng màu hồng bật ra từ trái tim cô, Hà Quân Tửu và ông lão, vốn là một người.
Ông lão lạnh nhạt xa cách, song Hà Quân Tửu trẻ tuổi rất dễ bị lừa.
Chuyện của cô và Bùi An anh cũng không hỏi, cứ thế đưa cô về, cũng không sợ bị cô lừa dối.
Trong mắt cô tràn đầy suy nghĩ nhỏ nhen, ánh mắt nóng rực nhìn cằm anh, khuôn mặt hoàn hảo như vậy, cô muốn ngủ cùng anh.
Trên đường trở về anh cũng không lái xe quá nhanh, lại biến thành dáng vẻ điềm tĩnh nhạt nhẽo thường thấy, nhưng cũng không để cô đi, đỗ xe xong anh đi vòng qua chỗ ghế phụ, mở cửa, tháo dây an toàn và bế cô lên, liền một mạch.
Hà Vân ngoan ngoãn để anh bế lên, nhưng thật ra cô không sao, đến bệnh viện hoàn toàn là chuyện bé xé ra to.
Bùi An chỉ kéo tay cô, trong lúc hỗn loạn véo cô vài cái, nhưng ngay cả hôn cô cũng không có.
Hôm nay Hà Quân Tửu đã chiến đấu vì cô, thật đẹp trai.
Cô gần như si mê, con ngoan trò giỏi tay không đánh côn đồ vì cô, anh hùng cứu mỹ nhân, đã là con gái thì sẽ bị chuyện này mê hoặc không lối thoát.
Hơn nữa còn là Hà Quân Tửu.
Người đàn ông duy nhất cô yêu.
Cô muốn liếm anh, ăn côn thịt anh và gọi anh là ba.
Khi cởi quần áo Hà Quân Tửu, cô nhìn thấy vết thương trên tay anh.
Vết thương của anh nghiêm trọng hơn cô một chút, đốt ngón tay và mu bàn tay bầm đen ứ máu bầm, nhìn là biết đánh nhau ngay.
Hạ Vân ngoan ngoãn tìm cồn y tế lau vết thương cho anh, anh cũng không từ chối, mặc dù không cần thiết nhưng anh rất thích cách cô tập trung nắm tay anh.
Có vẻ như đôi tay của anh là thứ quan trọng nhất trên thế giới.
Hà Quân Tửu nhìn cô với sự dịu dàng trong mắt mà chính anh không nhận ra.
Quá khứ của cô có quan trọng gì, hiện tại cô là của anh, là duy nhất và độc nhất vô nhị.
Nhìn dáng vẻ tập trung của cô, anh cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.
Hà Vân đỏ mặt, hôm nay Hà Quân Tửu dịu dàng vô cùng.
Cô đã ướt nhẹp.
Hà Quân Tửu nghiêng người đè cô lại, hôn cô, cởi quần áo cô ra.
Quần áo của cô bị xé toạc một chút, Hà Quân Tửu tỉ mỉ hôn cô, sống mũi cao di chuyển trên người cô, môi mỏng khẽ hôn.
Tim cô đập nhanh.
Hà Quân Tửu hôm nay có vẻ hơi khác.
Bình thường trong trẻo lạnh nhạt, dưới mắt không chút bụi trần, nhưng giờ đây đôi môi lại đỏ tươi, đôi mắt hoa đào si tình nhìn cô chăm chú, kiều diễm và mập mờ.
Anh cởi quần của cô và hôn lên đóa hoa của cô.
Khi môi anh rơi xuống, Hà Vân vùng vẫy hét lên từ chối, kinh nguyệt của cô vẫn chưa hết, bên dưới vẫn còn mùi máu tươi!
Nhưng gương mặt đẹp trai của anh lại giấu giữa hai chân cô, đôi môi và chiếc lưỡi nhẹ nhàng liếm láp tiểu hạch cô, cảm giác cực kỳ thoải mái khiến cô quên hết mọi thứ trong nháy mắt, chỉ muốn anh liếm lần nữa.
Bản thân Hà Quân Tửu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm loại chuyện này với một người phụ nữ, trước đây anh không có kế hoạch cưới vợ, và cho dù có làm tình thì trong tưởng tượng của anh cũng không có cảnh sinh hoạt vợ chồng kích tình này.
Song, cô có vẻ thích nó và anh muốn thêm hoạt động này vào cuộc ân ái mỗi đêm để tăng khoái cảm cho cô.
Anh lý trí nghĩ, như vậy cô sẽ càng thêm dựa dẫm vào anh, sẽ không còn muốn một chân đứng hai thuyền nữa.
Tất nhiên cô không thể bước chân lên hai thuyền.
Nhớ lại cảnh tượng lúc chiều, nỗi chua xót dâng lên trong lòng Hà Quân Tửu, anh ước gì có thể đánh chết tên họ Bùi kia.
Không người đàn ông nào khác được phép chạm vào cô.
Anh thè lưỡi liếm khe hở giữa hai cánh hoa của của cô, mật dịch hơi mặn nhưng cũng có chút ngọt ngào.
Kinh nguyệt cô chưa kết thúc thật, quả không dối gạt anh.
Anh ngẩn ngơ ngắm hoa huyệt cô, từ giờ đây là vật độc quyền của anh, không ai được phép động vào.
Muốn cắm vào trong.
Anh nuốt nước bọt, cúi xuống và hôn lên tiểu hạch cô.
Tiểu hạch dâm đãng, anh vừa chạm vào hai chân cô đã đạp loạn, buông thả kẹp đầu anh lại.
Từ giờ trở đi, hình ảnh lẳng lơ này chỉ có thể một mình anh ngắm.
Hà Quân Tửu lại có một ý nghĩ đen tối khác, anh muốn làm một chiếc khóa trinh tiết cho cô, khóa lại không làm tình và chỉ có anh mới có chìa khóa để mở.
Anh rất hào hứng với ý tưởng này.
Tất nhiên không thể dọa cô sợ, từ từ thực hiện.
Cô đã khiêu khích anh, sau này đừng mơ tới tên đàn ông nào khác, cả đời này chỉ có thể ở bên cạnh anh.
Từ giờ cô chỉ có thể gọi anh là chồng.
Lưỡi anh nặng nề đè lên hạt đậu nhỏ của cô, khiến cô run rẩy, vặn vẹo phun ra, cao trào gào khóc.
Anh thưởng thức sự dâm đãng mất kiểm soát của cô, lau dâm thủy phun lên mặt mình xong, anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, mê hoặc cô: "Gọi anh là ông xã. . ."
"Ông xã — tuyệt quá — ông xã — woo — sướng lắm —"
Hà Quân Tửu hài lòng nhướng đôi mắt đào hoa, hôn lên má cô một cái, như vậy mới ngoan.
Viện trưởng Lý lật xem kết quả kiểm tra: "Ừm, cũng may anh kịp thời đưa đi bác sĩ, nếu đến muộn, có lẽ đã có thể tự khỏi bệnh."
Hà Vân: ". . ."
Chưa kể, viện trưởng Lý này thực sự trông giống bác sĩ Lý ----- bác sĩ điều trị của ông lão, cách ăn nói cũng giống hệt bác sĩ Lý.
Hà Quân Tửu vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, thắt chiếc cà vạt tinh tế, áo vest thiết kế riêng khoác lên vai cô, khiến cô trông càng thêm nhỏ nhắn.
Anh thở phào nhẹ nhõm, không sao là tốt rồi.
Nhưng Hà Vân lại nhớ tới một chuyện khác: "Nhân tiện, chúng ta cũng kiểm tra một chút đi."
Cô biết quy tắc, ngay từ đầu cô đã nói chỉ muốn ngủ với anh, ngoài ra không có ý gì khác, đây là thói quen của các đôi tình nhân, cùng lắm Hà Quân Tửu chỉ xem cô như thú cưng, nếu nghiêm túc tìm bạn gái, anh phải tra ba đời tổ tiên, dù cô đã làm nhiều chuyện thân mật với anh như vậy, chẳng qua là đùa vui chút xíu mà thôi.
Đối với Hà Quân Tửu, đó chỉ là niềm vui.
Cô chủ động, anh không từ chối, thuận theo nhu cầu.
Cô cũng chỉ vui đùa thoáng qua, cô thích ông lão, ông lão chết đi, cô tức giận mới tìm đến anh.
Hà Quân Tửu đã từng cắm vào rồi rút ra, sau đó cô mới hiểu, thì ra là có ý này.
Cô đã từng nghe Trác Húc nói, khi tham dự party, nữ phải mang theo giấy khám sức khỏe, nam đem bao cao su, tự mình chuẩn bị bao cao su để tránh bị người giở trò, có con ngoài giá thú.
Cô không có chứng minh thư nên không tiện đến bệnh viện khám sức khỏe, nếu không cô đã tự mình chuẩn bị rồi.
Chẳng qua hôm nay anh đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, anh cũng ở đây, không sợ cô gian lận.
Đương nhiên Hà Quân Tửu cho rằng Bùi An bẩn, quá bẩn, gã đã trao đổi dịch thể với vô số người, nguy cơ nhiễm bệnh đường sinh dục rất cao.
Nhưng anh không muốn Phó Như Tuyết phải chịu ấm ức này ------- cô đã theo anh rồi, làm nhiều chuyện như vậy rồi, nếu muốn kiểm tra cô anh đã làm từ lâu.
Không kiểm tra, chính là do không muốn kiểm tra.
Viện trưởng Lý còn hóng hớt: "Kiểm tra cái nào? Kiểm tra cái gì?"
Đôi mắt đào hoa lạnh lùng của Hà Quân Tửu liếc viện trưởng Lý một cái, sau đó anh bế bổng cô ra khỏi giường bệnh, bước đi, "Không kiểm tra."
Cô được anh ôm trong lòng, vòng tay của Hà Quân Tửu thật mạnh mẽ, bế kiểu công chúa vô cùng vững vàng, rất có cảm giác an toàn.
Hà Vân lại chìm vào mộng đẹp, Hà Quân Tửu đang ôm cô, thật đẹp.
Bong bóng màu hồng bật ra từ trái tim cô, Hà Quân Tửu và ông lão, vốn là một người.
Ông lão lạnh nhạt xa cách, song Hà Quân Tửu trẻ tuổi rất dễ bị lừa.
Chuyện của cô và Bùi An anh cũng không hỏi, cứ thế đưa cô về, cũng không sợ bị cô lừa dối.
Trong mắt cô tràn đầy suy nghĩ nhỏ nhen, ánh mắt nóng rực nhìn cằm anh, khuôn mặt hoàn hảo như vậy, cô muốn ngủ cùng anh.
Trên đường trở về anh cũng không lái xe quá nhanh, lại biến thành dáng vẻ điềm tĩnh nhạt nhẽo thường thấy, nhưng cũng không để cô đi, đỗ xe xong anh đi vòng qua chỗ ghế phụ, mở cửa, tháo dây an toàn và bế cô lên, liền một mạch.
Hà Vân ngoan ngoãn để anh bế lên, nhưng thật ra cô không sao, đến bệnh viện hoàn toàn là chuyện bé xé ra to.
Bùi An chỉ kéo tay cô, trong lúc hỗn loạn véo cô vài cái, nhưng ngay cả hôn cô cũng không có.
Hôm nay Hà Quân Tửu đã chiến đấu vì cô, thật đẹp trai.
Cô gần như si mê, con ngoan trò giỏi tay không đánh côn đồ vì cô, anh hùng cứu mỹ nhân, đã là con gái thì sẽ bị chuyện này mê hoặc không lối thoát.
Hơn nữa còn là Hà Quân Tửu.
Người đàn ông duy nhất cô yêu.
Cô muốn liếm anh, ăn côn thịt anh và gọi anh là ba.
Khi cởi quần áo Hà Quân Tửu, cô nhìn thấy vết thương trên tay anh.
Vết thương của anh nghiêm trọng hơn cô một chút, đốt ngón tay và mu bàn tay bầm đen ứ máu bầm, nhìn là biết đánh nhau ngay.
Hạ Vân ngoan ngoãn tìm cồn y tế lau vết thương cho anh, anh cũng không từ chối, mặc dù không cần thiết nhưng anh rất thích cách cô tập trung nắm tay anh.
Có vẻ như đôi tay của anh là thứ quan trọng nhất trên thế giới.
Hà Quân Tửu nhìn cô với sự dịu dàng trong mắt mà chính anh không nhận ra.
Quá khứ của cô có quan trọng gì, hiện tại cô là của anh, là duy nhất và độc nhất vô nhị.
Nhìn dáng vẻ tập trung của cô, anh cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.
Hà Vân đỏ mặt, hôm nay Hà Quân Tửu dịu dàng vô cùng.
Cô đã ướt nhẹp.
Hà Quân Tửu nghiêng người đè cô lại, hôn cô, cởi quần áo cô ra.
Quần áo của cô bị xé toạc một chút, Hà Quân Tửu tỉ mỉ hôn cô, sống mũi cao di chuyển trên người cô, môi mỏng khẽ hôn.
Tim cô đập nhanh.
Hà Quân Tửu hôm nay có vẻ hơi khác.
Bình thường trong trẻo lạnh nhạt, dưới mắt không chút bụi trần, nhưng giờ đây đôi môi lại đỏ tươi, đôi mắt hoa đào si tình nhìn cô chăm chú, kiều diễm và mập mờ.
Anh cởi quần của cô và hôn lên đóa hoa của cô.
Khi môi anh rơi xuống, Hà Vân vùng vẫy hét lên từ chối, kinh nguyệt của cô vẫn chưa hết, bên dưới vẫn còn mùi máu tươi!
Nhưng gương mặt đẹp trai của anh lại giấu giữa hai chân cô, đôi môi và chiếc lưỡi nhẹ nhàng liếm láp tiểu hạch cô, cảm giác cực kỳ thoải mái khiến cô quên hết mọi thứ trong nháy mắt, chỉ muốn anh liếm lần nữa.
Bản thân Hà Quân Tửu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm loại chuyện này với một người phụ nữ, trước đây anh không có kế hoạch cưới vợ, và cho dù có làm tình thì trong tưởng tượng của anh cũng không có cảnh sinh hoạt vợ chồng kích tình này.
Song, cô có vẻ thích nó và anh muốn thêm hoạt động này vào cuộc ân ái mỗi đêm để tăng khoái cảm cho cô.
Anh lý trí nghĩ, như vậy cô sẽ càng thêm dựa dẫm vào anh, sẽ không còn muốn một chân đứng hai thuyền nữa.
Tất nhiên cô không thể bước chân lên hai thuyền.
Nhớ lại cảnh tượng lúc chiều, nỗi chua xót dâng lên trong lòng Hà Quân Tửu, anh ước gì có thể đánh chết tên họ Bùi kia.
Không người đàn ông nào khác được phép chạm vào cô.
Anh thè lưỡi liếm khe hở giữa hai cánh hoa của của cô, mật dịch hơi mặn nhưng cũng có chút ngọt ngào.
Kinh nguyệt cô chưa kết thúc thật, quả không dối gạt anh.
Anh ngẩn ngơ ngắm hoa huyệt cô, từ giờ đây là vật độc quyền của anh, không ai được phép động vào.
Muốn cắm vào trong.
Anh nuốt nước bọt, cúi xuống và hôn lên tiểu hạch cô.
Tiểu hạch dâm đãng, anh vừa chạm vào hai chân cô đã đạp loạn, buông thả kẹp đầu anh lại.
Từ giờ trở đi, hình ảnh lẳng lơ này chỉ có thể một mình anh ngắm.
Hà Quân Tửu lại có một ý nghĩ đen tối khác, anh muốn làm một chiếc khóa trinh tiết cho cô, khóa lại không làm tình và chỉ có anh mới có chìa khóa để mở.
Anh rất hào hứng với ý tưởng này.
Tất nhiên không thể dọa cô sợ, từ từ thực hiện.
Cô đã khiêu khích anh, sau này đừng mơ tới tên đàn ông nào khác, cả đời này chỉ có thể ở bên cạnh anh.
Từ giờ cô chỉ có thể gọi anh là chồng.
Lưỡi anh nặng nề đè lên hạt đậu nhỏ của cô, khiến cô run rẩy, vặn vẹo phun ra, cao trào gào khóc.
Anh thưởng thức sự dâm đãng mất kiểm soát của cô, lau dâm thủy phun lên mặt mình xong, anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, mê hoặc cô: "Gọi anh là ông xã. . ."
"Ông xã — tuyệt quá — ông xã — woo — sướng lắm —"
Hà Quân Tửu hài lòng nhướng đôi mắt đào hoa, hôn lên má cô một cái, như vậy mới ngoan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.