Chương 40: SỰ TRỞ LẠI CỦA LÃNH KIÊU
Hoa Sen Trắng
25/05/2023
Đùng...Đùng...
Nghe âm thanh của tiếng súng khiến ai nấy đều hoảng sợ mà lập tức cúi xuống sau đó hét toáng cả lên. Theo bản năng, Cố Hàn chạy thật nhanh về phía Bạch Thương Nhu mà đứng chắn trước người cô, trầm giọng trấn an:
- "Tiểu Nhu, em đừng sợ. Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Về phía Cố Hạ, ngay khi nghe âm thanh không mấy tốt đẹp này mà giật mình núp sau vạt áo của Thập Đình Phong.
Trái ngược hoàn toàn với Cố Hạ, Thập Đình Phong lại chẳng hề tỏ ra hoảng sợ mà duy trì dáng vẻ uy nghiêm của một vị thống đốc. Anh chậm rãi đặt tay nắm lấy khẩu súng vắt ngang hông mình mà cố thủ, tạm thời quan sát tình hình đang diễn ra.
- "Bộp...bộp..."
Tiếng vỗ tay ngày một lớn của người đàn ông đội mũ đen đang chậm rãi từ bên ngoài bước vào. Một lúc sau, giọng nói có chút quen thuộc vang lên khiến Cố Hàn và Thập Đình Phong trợn tròn mắt mà nhìn nhau.
- "Cố Hàn, tôi có món quà đặc biệt muốn tặng cho cậu trong ngày hôm nay."
Dứt lời, người đàn ông ném mạnh chiếc mũ đen trên đầu xuống mà hướng súng thẳng về phía nhân vật chính trong buổi lễ ngày hôm nay, nghiến răng nói:
- "Cố Hàn, Thập Đình Phong, hôm nay tao sẽ trả cả vốn lẫn lãi cho bọn mày."
- "Lãnh Kiêu? Chẳng phải ông đã bị bắn trúng tim chết rồi sao?"
Thập Đình Phong nhíu mày, anh cùng lúc hướng súng về phía người đối diện, lạnh giọng nói. Ngay lập tức, Lãnh Kiêu bật cười thật lớn liền sau đó liếc mắt ra lệnh. Ngay lập tức, tất cả những người nhân viên phục vụ trong buổi tiệc lộ rõ dáng vẻ thực sự mà đồng loạt rút súng khống chế cả lễ đường khiến ai nấy đều hoảng sợ, không dám nhúc nhích. Ông ta nhìn về phía Thập Đình Phong, cao giọng thách thức:
- "Mày không ngờ được chứ gì? Khi trước, quả thật thằng khốn Cố Hàn đã bắn trúng tim tao nhưng may thay lúc đó trong người tao có khoác một lớp áo chống đạn cho nên mới sống sót đến tận bây giờ. Chẳng qua là tao giả vờ chết để chờ đợi cơ hội quay trở lại trả thù bọn bây."
Việc Lãnh Kiêu bị bắn rồi sau đó lăn đùng ra chết được người của Thập Đình Phong chôn cất đàng hoàng. Tuy nhiên, cái xác được chôn ấy không phải của ông ta bởi lẽ người mưu mô như Lãnh Kiêu sao có thể chết một cách dễ dàng đến vậy. Chuyện này cũng khiến Thập Đình Phong không ngờ tới. Tất cả đều do anh quá bất cẩn mà xem nhẹ cái chết của ông ta.
Hiện tại, tất cả người của Thập Đình Phong đều đã bị tráo với toàn bộ người của Lãnh Kiêu. Nói chính xác hơn chính là ông ta đang nắm giữ một lợi thế ở thời điểm hiện tại.
Cố Hàn nghiến chặt răng, cả người không ngừng đứng chắn cho Bạch Thương Nhu mà hạ giọng thương lượng:
- "Lãnh Kiêu, người mà ông trả thù chính là tôi. Hãy buông tha cho tất cả mọi người ở đây đi."
Bạch Thương Nhu nghe những lời này không nhịn được nữa mà tiến lên khẽ nắm lấy tay áo người bên cạnh, nhíu mày đáp:
- "Sao anh lại nói vậy? Hôm nay là lễ kết hôn của chúng ta, em nhất định sẽ không để một ai làm hại đến anh."
- "Tiểu Nhu, em ngoan ngoãn mà nấp sau lưng anh có được không?"
Chứng kiến cảnh tượng lãng mạng này, khóe môi Lãnh Kiêu khẽ nhếch mà bật cười châm chọc:
- "Đúng là cặp vợ chồng đồng cam cộng khổ. Nếu vậy thì ngày hôm nay, tao sẽ cho tất cả bọn mày chết chung một ngày."
Bộp...
Ông ta vừa dứt lời liền cảm nhận cái đau truyền đến ở cánh tay. Nhân lúc ông ta không để ý, Thập Đình Phong đã nhanh chóng lao thật nhanh về phía trước mà tung một cú đá thật mạnh vào người trước mặt khiến khẩu súng trên tay của Lãnh Kiêu lập tức rơi xuống đất. Thoáng chốc, anh đã kịp lúc áp đảo mà kề súng vào thái dương của người trước mặt, lạnh giọng nói:
- "Lãnh Kiêu, hiện tính mạng ông đang nằm trong tay tôi. Mau chóng ra lệnh bảo thuộc hạ buông súng xuống."
- "Ha."
Một nụ cười nhạt lập tức vang lên. Vẻ mặt lúc này của Lãnh Kiêu không hề tỏ ra sợ hãi mà thậm chí còn cả gan lớn giọng nói:
- "Nếu mày nổ súng thì tất cả thuộc hạ của tao cũng sẽ đồng thời nổ súng mà giết chết tất cả những người tại hôn trường này, kể cả người con gái đang đứng gần đó, người mà mày yêu hơn cả sinh mạng."
Nói rồi, ông ta chỉ thẳng tay về phía Cố Hạ đang đứng. Ngay khi nhìn sang bên cạnh, vẻ mặt Thập Đình Phong lập tức tái xanh khi nhìn thấy hai tên thuộc hạ ở gần đó đang nhắm súng thẳng về phía cô chuẩn bị lên còi.
Nghe âm thanh của tiếng súng khiến ai nấy đều hoảng sợ mà lập tức cúi xuống sau đó hét toáng cả lên. Theo bản năng, Cố Hàn chạy thật nhanh về phía Bạch Thương Nhu mà đứng chắn trước người cô, trầm giọng trấn an:
- "Tiểu Nhu, em đừng sợ. Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Về phía Cố Hạ, ngay khi nghe âm thanh không mấy tốt đẹp này mà giật mình núp sau vạt áo của Thập Đình Phong.
Trái ngược hoàn toàn với Cố Hạ, Thập Đình Phong lại chẳng hề tỏ ra hoảng sợ mà duy trì dáng vẻ uy nghiêm của một vị thống đốc. Anh chậm rãi đặt tay nắm lấy khẩu súng vắt ngang hông mình mà cố thủ, tạm thời quan sát tình hình đang diễn ra.
- "Bộp...bộp..."
Tiếng vỗ tay ngày một lớn của người đàn ông đội mũ đen đang chậm rãi từ bên ngoài bước vào. Một lúc sau, giọng nói có chút quen thuộc vang lên khiến Cố Hàn và Thập Đình Phong trợn tròn mắt mà nhìn nhau.
- "Cố Hàn, tôi có món quà đặc biệt muốn tặng cho cậu trong ngày hôm nay."
Dứt lời, người đàn ông ném mạnh chiếc mũ đen trên đầu xuống mà hướng súng thẳng về phía nhân vật chính trong buổi lễ ngày hôm nay, nghiến răng nói:
- "Cố Hàn, Thập Đình Phong, hôm nay tao sẽ trả cả vốn lẫn lãi cho bọn mày."
- "Lãnh Kiêu? Chẳng phải ông đã bị bắn trúng tim chết rồi sao?"
Thập Đình Phong nhíu mày, anh cùng lúc hướng súng về phía người đối diện, lạnh giọng nói. Ngay lập tức, Lãnh Kiêu bật cười thật lớn liền sau đó liếc mắt ra lệnh. Ngay lập tức, tất cả những người nhân viên phục vụ trong buổi tiệc lộ rõ dáng vẻ thực sự mà đồng loạt rút súng khống chế cả lễ đường khiến ai nấy đều hoảng sợ, không dám nhúc nhích. Ông ta nhìn về phía Thập Đình Phong, cao giọng thách thức:
- "Mày không ngờ được chứ gì? Khi trước, quả thật thằng khốn Cố Hàn đã bắn trúng tim tao nhưng may thay lúc đó trong người tao có khoác một lớp áo chống đạn cho nên mới sống sót đến tận bây giờ. Chẳng qua là tao giả vờ chết để chờ đợi cơ hội quay trở lại trả thù bọn bây."
Việc Lãnh Kiêu bị bắn rồi sau đó lăn đùng ra chết được người của Thập Đình Phong chôn cất đàng hoàng. Tuy nhiên, cái xác được chôn ấy không phải của ông ta bởi lẽ người mưu mô như Lãnh Kiêu sao có thể chết một cách dễ dàng đến vậy. Chuyện này cũng khiến Thập Đình Phong không ngờ tới. Tất cả đều do anh quá bất cẩn mà xem nhẹ cái chết của ông ta.
Hiện tại, tất cả người của Thập Đình Phong đều đã bị tráo với toàn bộ người của Lãnh Kiêu. Nói chính xác hơn chính là ông ta đang nắm giữ một lợi thế ở thời điểm hiện tại.
Cố Hàn nghiến chặt răng, cả người không ngừng đứng chắn cho Bạch Thương Nhu mà hạ giọng thương lượng:
- "Lãnh Kiêu, người mà ông trả thù chính là tôi. Hãy buông tha cho tất cả mọi người ở đây đi."
Bạch Thương Nhu nghe những lời này không nhịn được nữa mà tiến lên khẽ nắm lấy tay áo người bên cạnh, nhíu mày đáp:
- "Sao anh lại nói vậy? Hôm nay là lễ kết hôn của chúng ta, em nhất định sẽ không để một ai làm hại đến anh."
- "Tiểu Nhu, em ngoan ngoãn mà nấp sau lưng anh có được không?"
Chứng kiến cảnh tượng lãng mạng này, khóe môi Lãnh Kiêu khẽ nhếch mà bật cười châm chọc:
- "Đúng là cặp vợ chồng đồng cam cộng khổ. Nếu vậy thì ngày hôm nay, tao sẽ cho tất cả bọn mày chết chung một ngày."
Bộp...
Ông ta vừa dứt lời liền cảm nhận cái đau truyền đến ở cánh tay. Nhân lúc ông ta không để ý, Thập Đình Phong đã nhanh chóng lao thật nhanh về phía trước mà tung một cú đá thật mạnh vào người trước mặt khiến khẩu súng trên tay của Lãnh Kiêu lập tức rơi xuống đất. Thoáng chốc, anh đã kịp lúc áp đảo mà kề súng vào thái dương của người trước mặt, lạnh giọng nói:
- "Lãnh Kiêu, hiện tính mạng ông đang nằm trong tay tôi. Mau chóng ra lệnh bảo thuộc hạ buông súng xuống."
- "Ha."
Một nụ cười nhạt lập tức vang lên. Vẻ mặt lúc này của Lãnh Kiêu không hề tỏ ra sợ hãi mà thậm chí còn cả gan lớn giọng nói:
- "Nếu mày nổ súng thì tất cả thuộc hạ của tao cũng sẽ đồng thời nổ súng mà giết chết tất cả những người tại hôn trường này, kể cả người con gái đang đứng gần đó, người mà mày yêu hơn cả sinh mạng."
Nói rồi, ông ta chỉ thẳng tay về phía Cố Hạ đang đứng. Ngay khi nhìn sang bên cạnh, vẻ mặt Thập Đình Phong lập tức tái xanh khi nhìn thấy hai tên thuộc hạ ở gần đó đang nhắm súng thẳng về phía cô chuẩn bị lên còi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.