Vượt Tường Rào, Tôi Trở Thành Hắc Nguyệt Quang Của Phản Diện Trường Học
Chương 40: Đồ Uống Bưởi Hồng Có Ga
Chân Đích Thị Hàm Ngư
31/10/2024
“Chào chị, cho em sáu vé đi huyện Hà Nguyên.”
Vì đang dịp nghỉ lễ, quầy vé chật kín người. Nhiệt độ ngoài trời không thấp, cộng thêm lượng người đông đúc, khiến không khí trong phòng vé có phần ngột ngạt.
“Tổng cộng hai trăm sáu mươi, đưa chứng minh thư đây.”
Giọng của cô bán vé nghe mệt mỏi và hơi khó chịu, có lẽ sau nửa ngày làm việc, cô ấy cũng đã cảm thấy nóng bức và bực dọc.
Mộ Kiều đưa năm chiếc chứng minh thư của mọi người cho cô bán vé, rồi quay lại hỏi Lạc Tinh Trầm, “Chứng minh thư của cậu đâu?”
Lạc Tinh Trầm đứng ngay sau lưng cô, đang định lấy chứng minh thư từ túi áo ra thì một đứa trẻ không biết của nhà ai bỗng chạy tới và va vào người Mộ Kiều.
Nhanh như chớp, Lạc Tinh Trầm vòng tay ôm cô vào lòng, hai cánh tay chống lên quầy vé, cúi xuống hỏi, “Không sao chứ?”
Vừa nãy mùi trong phòng khá khó chịu, bây giờ trong không khí chỉ còn mùi hương bạc hà của cậu.
Tim Mộ Kiều lỡ một nhịp. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, lắp bắp nói, “Không... không sao...”
“Chứng minh thư! Chứng minh thư đâu!” Cô bán vé bực mình gõ tay lên bàn.
Mộ Kiều vội luồn qua cánh tay cậu ra ngoài, thở phào nhẹ nhõm và định nói với cô bán vé.
Lạc Tinh Trầm chen lên thay chỗ cô, đưa chứng minh thư vào, cô bán vé cầm lấy, ngẩng lên nhìn cậu rồi cười rất tươi, trao vé cho cậu.
“Đẹp trai, đây là vé của cậu.”
Con người vốn vẫn thích cái đẹp mà.
Mộ Kiều thở dài không nói gì.
Lạc Tinh Trầm cũng không phản ứng, cầm vé bước tới trước mặt Mộ Kiều, nói nhỏ, “Muốn uống gì? Để tôi đi mua nước.”
Không đợi cô trả lời, cậu nói thêm, “Không được uống Coca.”
“Tại sao?” Mộ Kiều phàn nàn.
“Hại răng đấy.” Lạc Tinh Trầm rẽ đám đông bước ra ngoài, quay lại bảo cô, “Nắm lấy tay áo tôi.”
“Cậu nghĩ tôi là con nít ba tuổi à, cần phải nắm tay áo người lớn mới đi được sao?”
“Đúng, cậu không phải là con nít ba tuổi,” Lạc Tinh Trầm giơ tay, ngón tay dài mảnh khảnh vòng quanh cổ tay cô, “Tôi mới là con nít ba tuổi, phiền phụ huynh Mộ dẫn đi có được không?”
“Được đó!” Mộ Kiều vui vẻ nhảy nhót.
Lạc Tinh Trầm mím môi cười, hơi bất lực.
Cô dễ dụ quá.
Trước khi lên xe.
Lạc Tinh Trầm và Vi Trường Hà ra ngoài mua nước uống.
Khúc Kỳ và Từ Dạng ngồi một hàng ghế, bên cạnh Phan Tinh Tinh vẫn còn một chỗ trống. Cô vừa đi đến đã thấy balo của Vi Trường Hà đặt ở đó.
Từ Dạng chỉ ra hàng ghế sau, “Kiều Kiều, cậu ngồi với Lạc Thần nhé!”
“Tại sao tôi lại phải ngồi với cậu ấy?” Mộ Kiều hơi khó chịu hỏi.
“Chỉ có cậu là quen với Lạc Thần nhất thôi!” Khúc Kỳ và Từ Dạng đồng thanh trả lời, khiến Mộ Kiều hơi bối rối.
“Tôi và cậu ấy…”
“Nhìn như rất thân nhau mà?”
Phan Tinh Tinh quay người lại, “Hai cậu tốt đến mức mặc chung một cái quần rồi, không thân nữa sao?”
“Nói thật nhé, Mộ Kiều, tôi thực sự ghen tị với cậu đó!”
“Lạc Thần không bao giờ để ý đến tôi.”
Khúc Kỳ: “Cậu ấy cũng chẳng để ý tới tôi.”
Từ Dạng: “Tôi cũng vậy luôn!”
Tâm trạng của Mộ Kiều vừa phức tạp vừa vui thầm trong lòng, cũng có chút ngượng ngùng.
Cô vẫn còn sốc vì trong mắt mọi người, cô và Lạc Tinh Trầm thân thiết đến mức “mặc chung quần” thì Vi Trường Hà và Lạc Tinh Trầm đã quay lại.
“Ôi trời, mấy người không thấy đâu, Lạc ca vừa bị một cô gái xinh đẹp bắt chuyện đấy.”
Khúc Kỳ và Từ Dạng tỉnh bơ: “Có gì lạ đâu, là nam thần trường học bị bắt chuyện, mấy người vẫn chưa quen sao?”
“Bị bắt chuyện à?”
Trong lòng Mộ Kiều có chút khó chịu.
Nhưng thấy ai cũng nghĩ chẳng có gì lạ, cô cố gắng cười theo.
“Quan trọng không phải là bị bắt chuyện!”
“Cô gái đó xin số WeChat của Lạc ca, Lạc ca đáp ‘không dùng WeChat’. Sau đó, cô ấy lại xin số điện thoại, trong khi Lạc ca vẫn đang cầm điện thoại, mà thản nhiên nói dối ‘Xin lỗi, tôi không có điện thoại’. Quá đỉnh luôn!”
“Tôi thấy tội cho cô ấy!”
“Tội cho cô gái +10086.”
Lạc Tinh Trầm lườm Vi Trường Hà, “Im đi.”
Cô gái đó rõ ràng quyết không bỏ cuộc, nên Lạc Tinh Trầm mới cố tình như vậy. Cậu vốn rất ghét phiền phức.
Khúc Kỳ vỗ tay, “Tuyệt vời! Chắc là từ trường Lương sẽ nổi tiếng đến cả huyện Hà Nguyên mất thôi.”
Dù biết hành động của Lạc Tinh Trầm có phần phũ phàng, nhưng trong lòng Mộ Kiều lại thấy dễ chịu đến kỳ lạ.
“Của cậu đây, nước của cậu.” Lạc Tinh Trầm bước tới hàng ghế sau cùng, đưa nước cho Mộ Kiều.
Cô nhìn xuống, “Đồ uống bưởi hồng có ga à?”
“Ừm,” Lạc Tinh Trầm ngồi xuống cạnh cô, khiến không gian hẹp hơn hẳn, “Cậu thích đồ uống có ga, mà cái này vừa tốt cho sức khỏe, lại hợp khẩu vị cậu.”
Mộ Kiều thầm nghĩ, “Sao cậu biết hợp khẩu vị của tôi?”
Cô mở nắp chai. Định uống một ngụm rồi sẽ châm chọc Lạc Tinh Trầm rằng, “Nhìn đi, cậu chẳng hiểu gì về sở thích của mình.”
Nhưng khi vừa uống vào, vị chua chua ngọt ngọt lập tức làm cô thích thú.
Wow! Ngon thật!
Cảm giác khó chịu khi đi xe cũng giảm hẳn.
Bị hớ, Mộ Kiều ngượng ngùng không nói thêm gì.
Đến giờ xe khởi hành, chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
Phía trước, Khúc Kỳ và Từ Dạng cùng xem chương trình giải trí đã tải sẵn, cười vang như lừa kêu.
Ở hàng ghế trước nữa, Phan Tinh Tinh đang đọc sách, còn Vi Trường Hà thì ngủ.
Mộ Kiều vô tình lướt qua điện thoại, rồi giả vờ nhìn sang, thoáng thấy Lạc Tinh Trầm đang đọc về kiến trúc.
Cậu ấy thích kiến trúc à? Sao trong tiểu thuyết, Lạc Tinh Trầm lại mở công ty nhỉ?
“Còn nhìn nữa à?”
Lạc Tinh Trầm khóa màn hình điện thoại, quay đầu liếc cô một cái.
“Đừng tự mãn, ai thèm nhìn cậu chứ,” Mộ Kiều nói, “Chỉ là thấy những công trình kiến trúc cổ đẹp thôi.”
Lạc Tinh Trầm nhướng mày, tỏ vẻ không tin, “Tin cậu.” Đúng là nói cho có.
“Sao cậu mặc nhiều thế?” Mộ Kiều kiếm chuyện hỏi.
Lạc Tinh Trầm ngả lưng vào ghế, mái tóc đen rũ trên trán, sống mũi cao thêm phần cuốn hút.
Cậu khẽ cười, cố ý trêu cô, “Mặc nhiều cũng đến lượt cậu quản sao?” Giọng điệu lười biếng.
“Ai thèm quan tâm cậu chứ, chỉ thấy thời tiết nóng mà cậu lại ngốc đến nỗi mặc thế thôi.” Mộ Kiều cúi đầu nghịch điện thoại.
Không thèm nói thêm gì với người này.
Ai bảo hai người thân đến mức như mặc chung quần chứ.
Xí, đúng là ảo giác của mọi người mà, cô và Lạc Tinh Trầm rõ ràng là như nước với lửa.
Xe dần rời khỏi trung tâm thành phố. Khi xe chạy qua con đường quanh núi, xe lắc lư dữ dội, khiến Mộ Kiều vừa chợp mắt đã bị đánh thức.
Khi mở mắt, cô nhận ra không khí trong xe lạnh toát.
Xe có điều hòa thường như vậy, ngồi càng lâu càng thấy lạnh.
Mộ Kiều cố xoay cổ chân trong không gian chật hẹp, hà hơi vào tay, xoa cánh tay nổi gai ốc. Cô đang định chịu lạnh để ngủ tiếp thì một chiếc áo khoác nhẹ nhàng phủ lên người cô.
Mộ Kiều mở mắt, nhận ra áo khoác trên người chính là chiếc áo khoác đen trắng của Lạc Tinh Trầm.
“Cậu làm gì đấy?” Cô hỏi.
Lạc Tinh Trầm khoanh tay, mắt híp lại, khẽ đáp, “Thằng ngốc này thấy nóng quá thôi.”
“Làm phiền hoa khôi Mộ giữ hộ một chút.”
Nói xong, cậu đeo tai nghe, nhắm mắt ngủ.
Lạc “thù dai” Tinh Trầm.
Mộ Kiều nhếch miệng cười, chỉnh lại vị trí rồi nhắm mắt ngủ. Lần này được bao bọc trong hơi ấm, cô ngủ rất ngon.
Lạc Tinh Trầm bên cạnh mở mắt, nhìn cô gái một chút, mỉm cười nhẹ, rồi lấy tai nghe bên phải ra.
Cậu nhẹ nhàng nhét vào tai cô.
“Ngủ ngon nhé,” cậu khẽ nói.
Vì đang dịp nghỉ lễ, quầy vé chật kín người. Nhiệt độ ngoài trời không thấp, cộng thêm lượng người đông đúc, khiến không khí trong phòng vé có phần ngột ngạt.
“Tổng cộng hai trăm sáu mươi, đưa chứng minh thư đây.”
Giọng của cô bán vé nghe mệt mỏi và hơi khó chịu, có lẽ sau nửa ngày làm việc, cô ấy cũng đã cảm thấy nóng bức và bực dọc.
Mộ Kiều đưa năm chiếc chứng minh thư của mọi người cho cô bán vé, rồi quay lại hỏi Lạc Tinh Trầm, “Chứng minh thư của cậu đâu?”
Lạc Tinh Trầm đứng ngay sau lưng cô, đang định lấy chứng minh thư từ túi áo ra thì một đứa trẻ không biết của nhà ai bỗng chạy tới và va vào người Mộ Kiều.
Nhanh như chớp, Lạc Tinh Trầm vòng tay ôm cô vào lòng, hai cánh tay chống lên quầy vé, cúi xuống hỏi, “Không sao chứ?”
Vừa nãy mùi trong phòng khá khó chịu, bây giờ trong không khí chỉ còn mùi hương bạc hà của cậu.
Tim Mộ Kiều lỡ một nhịp. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, lắp bắp nói, “Không... không sao...”
“Chứng minh thư! Chứng minh thư đâu!” Cô bán vé bực mình gõ tay lên bàn.
Mộ Kiều vội luồn qua cánh tay cậu ra ngoài, thở phào nhẹ nhõm và định nói với cô bán vé.
Lạc Tinh Trầm chen lên thay chỗ cô, đưa chứng minh thư vào, cô bán vé cầm lấy, ngẩng lên nhìn cậu rồi cười rất tươi, trao vé cho cậu.
“Đẹp trai, đây là vé của cậu.”
Con người vốn vẫn thích cái đẹp mà.
Mộ Kiều thở dài không nói gì.
Lạc Tinh Trầm cũng không phản ứng, cầm vé bước tới trước mặt Mộ Kiều, nói nhỏ, “Muốn uống gì? Để tôi đi mua nước.”
Không đợi cô trả lời, cậu nói thêm, “Không được uống Coca.”
“Tại sao?” Mộ Kiều phàn nàn.
“Hại răng đấy.” Lạc Tinh Trầm rẽ đám đông bước ra ngoài, quay lại bảo cô, “Nắm lấy tay áo tôi.”
“Cậu nghĩ tôi là con nít ba tuổi à, cần phải nắm tay áo người lớn mới đi được sao?”
“Đúng, cậu không phải là con nít ba tuổi,” Lạc Tinh Trầm giơ tay, ngón tay dài mảnh khảnh vòng quanh cổ tay cô, “Tôi mới là con nít ba tuổi, phiền phụ huynh Mộ dẫn đi có được không?”
“Được đó!” Mộ Kiều vui vẻ nhảy nhót.
Lạc Tinh Trầm mím môi cười, hơi bất lực.
Cô dễ dụ quá.
Trước khi lên xe.
Lạc Tinh Trầm và Vi Trường Hà ra ngoài mua nước uống.
Khúc Kỳ và Từ Dạng ngồi một hàng ghế, bên cạnh Phan Tinh Tinh vẫn còn một chỗ trống. Cô vừa đi đến đã thấy balo của Vi Trường Hà đặt ở đó.
Từ Dạng chỉ ra hàng ghế sau, “Kiều Kiều, cậu ngồi với Lạc Thần nhé!”
“Tại sao tôi lại phải ngồi với cậu ấy?” Mộ Kiều hơi khó chịu hỏi.
“Chỉ có cậu là quen với Lạc Thần nhất thôi!” Khúc Kỳ và Từ Dạng đồng thanh trả lời, khiến Mộ Kiều hơi bối rối.
“Tôi và cậu ấy…”
“Nhìn như rất thân nhau mà?”
Phan Tinh Tinh quay người lại, “Hai cậu tốt đến mức mặc chung một cái quần rồi, không thân nữa sao?”
“Nói thật nhé, Mộ Kiều, tôi thực sự ghen tị với cậu đó!”
“Lạc Thần không bao giờ để ý đến tôi.”
Khúc Kỳ: “Cậu ấy cũng chẳng để ý tới tôi.”
Từ Dạng: “Tôi cũng vậy luôn!”
Tâm trạng của Mộ Kiều vừa phức tạp vừa vui thầm trong lòng, cũng có chút ngượng ngùng.
Cô vẫn còn sốc vì trong mắt mọi người, cô và Lạc Tinh Trầm thân thiết đến mức “mặc chung quần” thì Vi Trường Hà và Lạc Tinh Trầm đã quay lại.
“Ôi trời, mấy người không thấy đâu, Lạc ca vừa bị một cô gái xinh đẹp bắt chuyện đấy.”
Khúc Kỳ và Từ Dạng tỉnh bơ: “Có gì lạ đâu, là nam thần trường học bị bắt chuyện, mấy người vẫn chưa quen sao?”
“Bị bắt chuyện à?”
Trong lòng Mộ Kiều có chút khó chịu.
Nhưng thấy ai cũng nghĩ chẳng có gì lạ, cô cố gắng cười theo.
“Quan trọng không phải là bị bắt chuyện!”
“Cô gái đó xin số WeChat của Lạc ca, Lạc ca đáp ‘không dùng WeChat’. Sau đó, cô ấy lại xin số điện thoại, trong khi Lạc ca vẫn đang cầm điện thoại, mà thản nhiên nói dối ‘Xin lỗi, tôi không có điện thoại’. Quá đỉnh luôn!”
“Tôi thấy tội cho cô ấy!”
“Tội cho cô gái +10086.”
Lạc Tinh Trầm lườm Vi Trường Hà, “Im đi.”
Cô gái đó rõ ràng quyết không bỏ cuộc, nên Lạc Tinh Trầm mới cố tình như vậy. Cậu vốn rất ghét phiền phức.
Khúc Kỳ vỗ tay, “Tuyệt vời! Chắc là từ trường Lương sẽ nổi tiếng đến cả huyện Hà Nguyên mất thôi.”
Dù biết hành động của Lạc Tinh Trầm có phần phũ phàng, nhưng trong lòng Mộ Kiều lại thấy dễ chịu đến kỳ lạ.
“Của cậu đây, nước của cậu.” Lạc Tinh Trầm bước tới hàng ghế sau cùng, đưa nước cho Mộ Kiều.
Cô nhìn xuống, “Đồ uống bưởi hồng có ga à?”
“Ừm,” Lạc Tinh Trầm ngồi xuống cạnh cô, khiến không gian hẹp hơn hẳn, “Cậu thích đồ uống có ga, mà cái này vừa tốt cho sức khỏe, lại hợp khẩu vị cậu.”
Mộ Kiều thầm nghĩ, “Sao cậu biết hợp khẩu vị của tôi?”
Cô mở nắp chai. Định uống một ngụm rồi sẽ châm chọc Lạc Tinh Trầm rằng, “Nhìn đi, cậu chẳng hiểu gì về sở thích của mình.”
Nhưng khi vừa uống vào, vị chua chua ngọt ngọt lập tức làm cô thích thú.
Wow! Ngon thật!
Cảm giác khó chịu khi đi xe cũng giảm hẳn.
Bị hớ, Mộ Kiều ngượng ngùng không nói thêm gì.
Đến giờ xe khởi hành, chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
Phía trước, Khúc Kỳ và Từ Dạng cùng xem chương trình giải trí đã tải sẵn, cười vang như lừa kêu.
Ở hàng ghế trước nữa, Phan Tinh Tinh đang đọc sách, còn Vi Trường Hà thì ngủ.
Mộ Kiều vô tình lướt qua điện thoại, rồi giả vờ nhìn sang, thoáng thấy Lạc Tinh Trầm đang đọc về kiến trúc.
Cậu ấy thích kiến trúc à? Sao trong tiểu thuyết, Lạc Tinh Trầm lại mở công ty nhỉ?
“Còn nhìn nữa à?”
Lạc Tinh Trầm khóa màn hình điện thoại, quay đầu liếc cô một cái.
“Đừng tự mãn, ai thèm nhìn cậu chứ,” Mộ Kiều nói, “Chỉ là thấy những công trình kiến trúc cổ đẹp thôi.”
Lạc Tinh Trầm nhướng mày, tỏ vẻ không tin, “Tin cậu.” Đúng là nói cho có.
“Sao cậu mặc nhiều thế?” Mộ Kiều kiếm chuyện hỏi.
Lạc Tinh Trầm ngả lưng vào ghế, mái tóc đen rũ trên trán, sống mũi cao thêm phần cuốn hút.
Cậu khẽ cười, cố ý trêu cô, “Mặc nhiều cũng đến lượt cậu quản sao?” Giọng điệu lười biếng.
“Ai thèm quan tâm cậu chứ, chỉ thấy thời tiết nóng mà cậu lại ngốc đến nỗi mặc thế thôi.” Mộ Kiều cúi đầu nghịch điện thoại.
Không thèm nói thêm gì với người này.
Ai bảo hai người thân đến mức như mặc chung quần chứ.
Xí, đúng là ảo giác của mọi người mà, cô và Lạc Tinh Trầm rõ ràng là như nước với lửa.
Xe dần rời khỏi trung tâm thành phố. Khi xe chạy qua con đường quanh núi, xe lắc lư dữ dội, khiến Mộ Kiều vừa chợp mắt đã bị đánh thức.
Khi mở mắt, cô nhận ra không khí trong xe lạnh toát.
Xe có điều hòa thường như vậy, ngồi càng lâu càng thấy lạnh.
Mộ Kiều cố xoay cổ chân trong không gian chật hẹp, hà hơi vào tay, xoa cánh tay nổi gai ốc. Cô đang định chịu lạnh để ngủ tiếp thì một chiếc áo khoác nhẹ nhàng phủ lên người cô.
Mộ Kiều mở mắt, nhận ra áo khoác trên người chính là chiếc áo khoác đen trắng của Lạc Tinh Trầm.
“Cậu làm gì đấy?” Cô hỏi.
Lạc Tinh Trầm khoanh tay, mắt híp lại, khẽ đáp, “Thằng ngốc này thấy nóng quá thôi.”
“Làm phiền hoa khôi Mộ giữ hộ một chút.”
Nói xong, cậu đeo tai nghe, nhắm mắt ngủ.
Lạc “thù dai” Tinh Trầm.
Mộ Kiều nhếch miệng cười, chỉnh lại vị trí rồi nhắm mắt ngủ. Lần này được bao bọc trong hơi ấm, cô ngủ rất ngon.
Lạc Tinh Trầm bên cạnh mở mắt, nhìn cô gái một chút, mỉm cười nhẹ, rồi lấy tai nghe bên phải ra.
Cậu nhẹ nhàng nhét vào tai cô.
“Ngủ ngon nhé,” cậu khẽ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.