Vượt Tường Rào, Tôi Trở Thành Hắc Nguyệt Quang Của Phản Diện Trường Học
Chương 10: Lạc Tinh Trầm, Cứu Tinh Của Cô
Chân Đích Thị Hàm Ngư
18/10/2024
Mộ Kiều cau mày, khó chịu nhìn Đới Khinh Dương, hỏi:
“Tôi khi nào cho cậu leo cây?”
Đới Khinh Dương nhíu mày, lưỡi cạ vào răng, gương mặt dữ tợn thốt ra một câu:
“Đừng nói là không nhận được tin nhắn, chỉ có đồ ngốc mới tin.”
Mộ Kiều cúi đầu suy nghĩ, một lúc sau mới nhớ ra có ai đó từng nhắn tin cho mình.
“Hóa ra hẹn gặp ở quảng trường Thịnh Đạt thứ Bảy là cậu gửi?”
Đới Khinh Dương bật ra một tiếng chửi thề:
“Cậu không biết đó là ông à?”
Nói rồi cậu ta kéo mạnh cổ áo Mộ Kiều, nhấc cô lên.
Mộ Kiều suýt nghẹt thở, chỉ cảm thấy người này thật vô lý.
“Đừng nói là không biết số điện thoại của cậu, cho dù có biết thì tôi cũng chẳng việc gì phải đến.”
“Ôi ôi ôi, không biết cái đứa mặt dày đi tỏ tình với ông là ai à, hử?” Đới Khinh Dương ngày càng bậy bạ:
“Nhưng loại hàng như cậu, ông đây không thèm.”
“Chỉ là...”
“Ông ghét nhất là bị người khác làm mất mặt.”
Nói xong, hai tay cậu ta càng siết chặt cổ áo Mộ Kiều, chuẩn bị nhấc cô lên rồi ném xuống đất. Nếu cô không đến, cậu ta đã chẳng phải mất mặt trước bao người vào thứ Bảy hôm đó.
“Dám cho ông leo cây, đi chết đi!”
Đới Khinh Dương làm động tác như muốn ném Mộ Kiều xuống đất. Nhưng đúng lúc đó, Mộ Kiều phản ứng nhanh, vặn tay cậu ta ra sau.
“Chết tiệt!” Đới Khinh Dương hét lên đau đớn, khi cô dẫm mạnh lên chân rồi đá vào đầu gối, khiến cậu ta không kịp đề phòng mà ngã xuống. Cậu ta không ngờ Mộ Kiều dám phản kháng.
“Mày... cái đồ chết tiệt...”
Sau khi sử dụng các kỹ thuật tự vệ học từ trường cảnh sát, Mộ Kiều lạnh lùng cười:
“Đừng có làm màu, coi chừng bị sét đánh.”
“Phì!” Cô xoa cổ tay, nhạt nhẽo nói:
“Trùm trường gì mà cũng chỉ đến thế.”
“Con mẹ nó!” Đới Khinh Dương tức giận đứng dậy, xoa đầu gối. Vừa rồi cậu ta bị đánh bất ngờ, nếu để cậu ta làm lại lần nữa, chắc chắn Mộ Kiều không phải là đối thủ.
Mộ Kiều cũng không ngốc. Sau khi xử lý Đới Khinh Dương, cô liền nhìn thấy Lạc Tinh Trầm đang từ phòng giáo viên đi xuống, bèn cố ý hét lớn:
“Lạc Tinh Trầm, đợi chút, tôi có bài toán muốn hỏi cậu.”
Nói xong, cô chạy đến chỗ Lạc Tinh Trầm.
Lạc Tinh Trầm: “?”
Đới Khinh Dương đứng phía sau tức đến phát điên nhưng lại không làm gì được, vì cậu ta vẫn phải kiêng dè Lạc Tinh Trầm. Học thần của trường Nhất Trung Lương Thành, lần nào thi cậu ấy cũng bỏ xa người thứ hai hàng chục điểm, đứng đầu toàn trường.
Tham gia không biết bao nhiêu cuộc thi trong thành phố và cả quốc gia, là gương mặt đại diện của Nhất Trung, niềm tự hào của các giáo viên, Đới Khinh Dương chưa muốn đối đầu với cậu ta ngay lúc này.
Chỉ là Mộ Kiều... sao không giống như cậu ta tưởng tượng? Cứ nghĩ cô là đứa con gái ngốc nghếch, nhưng cách đánh trả lại vừa rồi thực sự có chút thú vị.
Đới Khinh Dương đưa tay lau mạnh qua cằm, ánh mắt thoáng nét dữ tợn. Cậu ta hoạt động khuỷu tay, phủi bụi trên đầu gối rồi tập tễnh bước xuống cầu thang.
Đúng lúc ấy Đới Khinh Dương tình cờ gặp một nữ sinh. Cô ấy nhìn thấy cậu ta, mặt biến sắc, sợ hãi như thỏ con. Đới Khinh Dương cảm thấy thú vị, cố tình vung nắm đấm dọa cô gái, khiến cô hét lên rồi chạy đi.
“Chậc,” cậu ta cười khẩy, “đúng là nhát gan.”
Đường Ninh Ninh chạy thẳng lên cầu thang, trong lòng thắt lại, hai mắt đẫm lệ. Truyền thuyết về Đới Khinh Dương, kẻ đứng đầu trường, thật đáng sợ. Sợ rằng cậu ta sẽ đuổi theo, cô vội vã bước nhanh về phía trước.
Đột nhiên, cô nhìn thấy Mộ Kiều và Lạc Tinh Trầm đang đi cạnh nhau. Đôi tay buông thõng bên hông của cô bất giác siết chặt lại. Đường Ninh Ninh chăm chú nhìn hai người họ, cảm giác chua xót dâng lên trong lòng. Dù không muốn thừa nhận, nhưng phải công nhận rằng, ngay cả bóng lưng của họ cũng rất xứng đôi.
Trước đây, cô từng nghĩ Mộ Kiều không xứng với Lạc Tinh Trầm. Nhưng bây giờ, Mộ Kiều đột nhiên trở nên quá nổi bật, khiến cô không thoải mái chút nào.
Lạc Tinh Trầm rất cao, Mộ Kiều đi bên cạnh cậu, đầu của cô chỉ cao đến cằm cậu ta. Ngay cả chiều cao của họ cũng vừa vặn cân xứng.
Không biết Mộ Kiều đang líu lo nói điều gì, đôi mắt đào hoa của cô cười cong cong. Điểm duy nhất khiến Đường Ninh Ninh cảm thấy may mắn là Lạc Tinh Trầm đối xử với Mộ Kiều không khác gì với cô – đều lạnh lùng, xa cách, ánh mắt đầy băng giá.
Thở phào một hơi, Đường Ninh Ninh chỉnh lại bộ đồng phục nhàu nát vì bị cô siết chặt trong tay, không xa không gần bước theo sau Lạc Tinh Trầm và Mộ Kiều, chậm rãi quay trở lại lớp học.
“Tôi khi nào cho cậu leo cây?”
Đới Khinh Dương nhíu mày, lưỡi cạ vào răng, gương mặt dữ tợn thốt ra một câu:
“Đừng nói là không nhận được tin nhắn, chỉ có đồ ngốc mới tin.”
Mộ Kiều cúi đầu suy nghĩ, một lúc sau mới nhớ ra có ai đó từng nhắn tin cho mình.
“Hóa ra hẹn gặp ở quảng trường Thịnh Đạt thứ Bảy là cậu gửi?”
Đới Khinh Dương bật ra một tiếng chửi thề:
“Cậu không biết đó là ông à?”
Nói rồi cậu ta kéo mạnh cổ áo Mộ Kiều, nhấc cô lên.
Mộ Kiều suýt nghẹt thở, chỉ cảm thấy người này thật vô lý.
“Đừng nói là không biết số điện thoại của cậu, cho dù có biết thì tôi cũng chẳng việc gì phải đến.”
“Ôi ôi ôi, không biết cái đứa mặt dày đi tỏ tình với ông là ai à, hử?” Đới Khinh Dương ngày càng bậy bạ:
“Nhưng loại hàng như cậu, ông đây không thèm.”
“Chỉ là...”
“Ông ghét nhất là bị người khác làm mất mặt.”
Nói xong, hai tay cậu ta càng siết chặt cổ áo Mộ Kiều, chuẩn bị nhấc cô lên rồi ném xuống đất. Nếu cô không đến, cậu ta đã chẳng phải mất mặt trước bao người vào thứ Bảy hôm đó.
“Dám cho ông leo cây, đi chết đi!”
Đới Khinh Dương làm động tác như muốn ném Mộ Kiều xuống đất. Nhưng đúng lúc đó, Mộ Kiều phản ứng nhanh, vặn tay cậu ta ra sau.
“Chết tiệt!” Đới Khinh Dương hét lên đau đớn, khi cô dẫm mạnh lên chân rồi đá vào đầu gối, khiến cậu ta không kịp đề phòng mà ngã xuống. Cậu ta không ngờ Mộ Kiều dám phản kháng.
“Mày... cái đồ chết tiệt...”
Sau khi sử dụng các kỹ thuật tự vệ học từ trường cảnh sát, Mộ Kiều lạnh lùng cười:
“Đừng có làm màu, coi chừng bị sét đánh.”
“Phì!” Cô xoa cổ tay, nhạt nhẽo nói:
“Trùm trường gì mà cũng chỉ đến thế.”
“Con mẹ nó!” Đới Khinh Dương tức giận đứng dậy, xoa đầu gối. Vừa rồi cậu ta bị đánh bất ngờ, nếu để cậu ta làm lại lần nữa, chắc chắn Mộ Kiều không phải là đối thủ.
Mộ Kiều cũng không ngốc. Sau khi xử lý Đới Khinh Dương, cô liền nhìn thấy Lạc Tinh Trầm đang từ phòng giáo viên đi xuống, bèn cố ý hét lớn:
“Lạc Tinh Trầm, đợi chút, tôi có bài toán muốn hỏi cậu.”
Nói xong, cô chạy đến chỗ Lạc Tinh Trầm.
Lạc Tinh Trầm: “?”
Đới Khinh Dương đứng phía sau tức đến phát điên nhưng lại không làm gì được, vì cậu ta vẫn phải kiêng dè Lạc Tinh Trầm. Học thần của trường Nhất Trung Lương Thành, lần nào thi cậu ấy cũng bỏ xa người thứ hai hàng chục điểm, đứng đầu toàn trường.
Tham gia không biết bao nhiêu cuộc thi trong thành phố và cả quốc gia, là gương mặt đại diện của Nhất Trung, niềm tự hào của các giáo viên, Đới Khinh Dương chưa muốn đối đầu với cậu ta ngay lúc này.
Chỉ là Mộ Kiều... sao không giống như cậu ta tưởng tượng? Cứ nghĩ cô là đứa con gái ngốc nghếch, nhưng cách đánh trả lại vừa rồi thực sự có chút thú vị.
Đới Khinh Dương đưa tay lau mạnh qua cằm, ánh mắt thoáng nét dữ tợn. Cậu ta hoạt động khuỷu tay, phủi bụi trên đầu gối rồi tập tễnh bước xuống cầu thang.
Đúng lúc ấy Đới Khinh Dương tình cờ gặp một nữ sinh. Cô ấy nhìn thấy cậu ta, mặt biến sắc, sợ hãi như thỏ con. Đới Khinh Dương cảm thấy thú vị, cố tình vung nắm đấm dọa cô gái, khiến cô hét lên rồi chạy đi.
“Chậc,” cậu ta cười khẩy, “đúng là nhát gan.”
Đường Ninh Ninh chạy thẳng lên cầu thang, trong lòng thắt lại, hai mắt đẫm lệ. Truyền thuyết về Đới Khinh Dương, kẻ đứng đầu trường, thật đáng sợ. Sợ rằng cậu ta sẽ đuổi theo, cô vội vã bước nhanh về phía trước.
Đột nhiên, cô nhìn thấy Mộ Kiều và Lạc Tinh Trầm đang đi cạnh nhau. Đôi tay buông thõng bên hông của cô bất giác siết chặt lại. Đường Ninh Ninh chăm chú nhìn hai người họ, cảm giác chua xót dâng lên trong lòng. Dù không muốn thừa nhận, nhưng phải công nhận rằng, ngay cả bóng lưng của họ cũng rất xứng đôi.
Trước đây, cô từng nghĩ Mộ Kiều không xứng với Lạc Tinh Trầm. Nhưng bây giờ, Mộ Kiều đột nhiên trở nên quá nổi bật, khiến cô không thoải mái chút nào.
Lạc Tinh Trầm rất cao, Mộ Kiều đi bên cạnh cậu, đầu của cô chỉ cao đến cằm cậu ta. Ngay cả chiều cao của họ cũng vừa vặn cân xứng.
Không biết Mộ Kiều đang líu lo nói điều gì, đôi mắt đào hoa của cô cười cong cong. Điểm duy nhất khiến Đường Ninh Ninh cảm thấy may mắn là Lạc Tinh Trầm đối xử với Mộ Kiều không khác gì với cô – đều lạnh lùng, xa cách, ánh mắt đầy băng giá.
Thở phào một hơi, Đường Ninh Ninh chỉnh lại bộ đồng phục nhàu nát vì bị cô siết chặt trong tay, không xa không gần bước theo sau Lạc Tinh Trầm và Mộ Kiều, chậm rãi quay trở lại lớp học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.